Thuần dưỡng - chương 12a
Chương 12: Trùng phùng - Xót
Người như trăng trên trời
không cách nào có được
Tình như khúc nhạc thoáng
qua, không thể níu giữ, đành chia đôi
Vì sao chỉ có nỗi thất vọng
lấp đầy cõi lòng tôi trống rỗng.
~~~ “Bản dạ khúc ngày rằm” –
Lý Khắc Cần ~~~
Trăm đường không thành công,
tôi đành nghĩ ra một chiêu hiểm nữa.
Tôi đặt từ trên Taobao một
đống giấy bóng kính, vải không dệt, lưới che nắng, phim nhựa polyethylene và
một số nông cụ, lại mua thêm một quyển “hướng dẫn trồng rau nhà kính”, bắt đầu
nghiên cứu.
Đầu tiên, tôi dùng cái cào
xới ngược một nửa thảm cỏ lên. Ngay cả quản gia bình thường luôn dửng dưng cũng
phải đứng bên hết hồn nói: “Lô tiểu thư, thảm cỏ này là loại cỏ do thiếu gia tự
mình chọn, chăm sóc rất nhiều năm rồi.”
Tôi nói: “Vậy ông mời thiếu
gia xuống đây, hỏi anh ta xem tôi làm thế này có được không.”
Gần đây Tần Thiệu thấy tôi
cũng lười nói chuyện, tôi muốn trao đổi còn phải mời quản gia làm đại sứ hòa
bình để truyền lời.
Tay trái tôi còn chưa hồi phục hoàn toàn, cầm những vật
lớn vẫn có chút quá sức, đành phải gọi Nhiên Nhiên què chân làm trợ thủ.
Khi tôi đang đổ mồ hôi nghiên
cứu công dụng và phương pháp của các loại vật liệu thì Tần Thiệu chống một cái
nạng đen xuất hiện. Anh ta dùng cái nạng chỉ chỉ một đống vật liệu la liệt trên
mặt cỏ, hỏi: “Lại bày trò gì đây?”
Tôi nói: “Muốn trồng ít rau
sạch. Trước kia ở quê thường xuyên được ăn, ở thành phố A này lại không tìm
thấy.”
Tần Thiệu nói: “Hiện giờ đang
là tháng một.”
Tôi cãi: “Vì vậy tôi mới dùng
đến kỹ thuật nhà kính.”
Tần Thiệu lại nổi giận đùng
đùng nhìn tôi, mím môi không nói một lời. Vài ngày gần đây anh ta gầy đi một
chút, mặc dù đã mặc áo khoác dày nhưng đường cong gương mặt đã sắc nét hơn
nhiều.
Tôi nói: “Anh muốn ăn loại
nào? Tôi trồng cho anh một ít.”
Tần Thiệu vẫn im lặng.
Tôi tiếp tục hỏi: “Rau cần?
Cải thìa? Cà chua? Cải cúc? Rau chân vịt đại lực sĩ?”
Cuối cùng Tần Thiệu nghẹn một
hơi nói: “Loại nào thời gian ngắn thì trồng loại đó.”
Tôi lật sách xem thời kỳ sinh
trưởng của các loại rau, cuối cùng nói: “Vậy trồng cải thìa được không? Nửa
tháng là được thu hoạch. A, là anh nói muốn ăn cải thìa, vậy anh tới giúp một
tay đi.”
Quản gia ở bên cạnh luống
cuống tay chân nhìn Tần Thiệu rồi lại nhìn tôi. Đại khái là thiếu gia nhà bọn
họ chưa từng làm nông bao giờ, nhất là làm nông trước cửa nhà mình.
Nhưng tôi phải ép anh ta ra
khỏi phòng. Mỗi ngày bắt anh ta ra ngoài, khiến anh ta tập thành thói quen. Chờ
anh ta lơi lỏng cảnh giác, hành động lại không tiện, tôi có thể lén quay vào
phòng làm việc, đối phó với cái máy tính của anh ta.
Nếu không mỗi ngày anh ta như
mọc rễ trong phòng làm việc, tôi nào có cơ hội ra tay?
Tôi chỉ vào mặt trời trên
đầu, nói với Tần Thiệu: “Đối với dưỡng bệnh mà nói, phương pháp chữa bệnh tốt
nhất chính là tâm trạng. Anh xem, ánh mặt trời hôm nay rạng rỡ như vậy anh còn
ở trong nhà, không sợ bị bạch tạng hoặc tự kỷ à. Hiện giờ rau cỏ chẳng biết có
bị phun thuốc hay không, chứng nhận thực phẩm xanh cũng chỉ để lừa người ta,
đất không thế này để cũng lãng phí, gieo ít hạt giống chơi thôi.”
Tần Thiệu chỉ vào thảm cỏ
nói: “Đây là đất không?”
Tôi nói: “Chẳng nhẽ cắt cỏ ăn
được chắc, anh là ngựa à?”
Tần Thiệu mang vẻ mặt hoàn
toàn không tình nguyện nhưng tôi vẫn nhét một quyển giấy bóng kính vào tay anh
ta.
Tuy rằng như vậy, Tần Thiệu
vẫn yên lặng tham dự chuyện này. Thật ra tôi vô cùng hoài nghi việc Tần Thiệu
có thể giữ nhiệt tình với chuyện này hay không. Tôi chỉ dựa vào kinh nghiệm hồi
mới nuôi Nhiên Nhiên, anh ta cũng chậm rãi tiếp nhận nó nên mới nghĩ rằng chỉ
cần anh ta tham gia có lẽ sẽ có chút tình cảm. Nếu có cơ may anh ta say mê gieo
trồng, tôi cũng có cơ hội ra tay.
Đương nhiên, ban đầu, trọng
điểm là phải bồi dưỡng lòng nhiệt huyết của anh ta đối với nông nghiệp.
Vì vậy, tôi thu lại trạng
thái gây sự, chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn của mấy ngày trước, tuy không cách
nào dịu ngoan như thưở ban đầu nhưng ít nhất cũng quán triệt chính sách “ba
không”: không tranh cãi, không khiêu khích, không đấu võ mồm.
Vì Tần Thiệu bị què chân,
hành động không quá tiện nên tôi chỉ sai anh ta phụ trách gieo hạt. Còn tôi cầm
một cái cuốc xới đất, đắp luống và những việc nặng.
Bởi vì thời tiết lạnh giá,
mỗi ngày chúng tôi chỉ có thể ở ngoài trời làm việc mấy tiếng buổi trưa. Tốt
xấu gì Tần Thiệu cũng không bài xích việc này như tưởng tượng, số câu nói với
tôi vốn từ năm, sáu câu đã tăng được đến năm, sáu mươi câu, xem ra đã bớt giận
hơn phân nửa.
Có một ngày, sau khi trồng
trọt xong xuôi, Tần Thiệu ngồi trên ban công pha trà đạo. Phía trên ban công
lợp mái che thủy tinh kín gió. Mặt trời mùa đông lặn rất sớm, chưa tới bốn giờ
đã chỉ còn vài tia nắng xuyên qua ban công chiếu vào trong nhà. Tôi ngồi trên
tấm thảm bằng lông lạc đà mềm mại, ôm máy tính lên mạng.
Tôi liếc nhìn phòng làm việc
một cái, nó ở ngay phía sau Tần Thiệu. Tôi nghĩ dù có ăn gan báo cũng không thể
trộm được cái gì ngay trong tầm mắt của anh ta. Chưa chắc chắn một trăm phần
trăm, tôi không dám mạo hiểm.
Để tránh Ôn Khiếu Thiên, tôi
đã tắt di động nhiều ngày. Anh ấy thật sự không liên lạc với tôi nữa, còn tôi
cũng không nghe được bất cứ tin tức gì liên quan đến anh. Đại khái là gần đây
tôi quá bận chuẩn bị chiến tranh, mỗi ngày đấu qua đấu lại với người ta kỳ thật
vui vẻ vô cùng, ngay cả thời gian để nhớ Ôn Khiếu Thiên cũng không có.
Điện thoại đã không dùng được
nữa, tôi đành mở máy tính lên, đăng nhập QQ nói chuyến phiếm với Ngải Tĩnh.
Tôi rất ít khi lên QQ, bạn bè
trên QQ cũng không có mấy người, công dụng chủ yếu của nó chỉ để liên lạc với
giáo sư hướng dẫn và Ngải Tĩnh. Tôi nghĩ đã một thời gian dài chưa liên lạc với
Ngải Tĩnh, có lẽ con bé sẽ nóng ruột, quả nhiên vừa đăng nhập xong, QQ lập tức
tinh tinh tinh bật lên, tất cả đều là tin nhắn của Ngải Tĩnh, hơn nữa mỗi một
cái lại càng làm tôi hoảng hốt và bất ngờ hơn.
“Lô Hân Nhiên, đồ có sắc quên
bạn. Mấy hôm trước tớ nhìn thấy Ôn Khiếu Thiên rồi. Thì ra hai người đã quay
lại với nhau, chuyện này từ khi nào vậy? Chúc mừng nhé, nhóc con, cuối cùng
cũng khổ tận cam lai rồi.”
“Nhóc con, tớ có thai rồi. Ba
tháng rồi. Aiz, thật chẳng muốn làm cô dâu theo kiểu bác sĩ bảo cưới thế này.”
“Ngày 21 tháng 1 bọn tớ sẽ
kết hôn. Dù sao bọn tớ đều là người bản địa, bạn bè người thân đều ở thành phố
A, hai mươi chín tết kết hôn cũng không có vấn đề gì. Cậu tới làm phù dâu cho
tớ nhé. Nhất định đấy. Chúng ta đã hứa với nhau trước rồi.”
“Đúng rồi, Lưu Chí anh ấy đã
được thông qua luận văn tiến sĩ rồi, anh ấy bỗng nói dựa vào lương nghiên cứu
không nuôi được hai mẹ con tớ, nói muốn phấn đấu vào công ty. Nói cũng đúng,
nuôi một mình tớ thì không nói làm gì, nếu có một đứa con thì thế nào cũng phải
liều mạng kiếm tiền. Nhưng cậu nói xem có công ty nào có khả năng không. Có
những nơi vừa nghe là tiến sĩ đã không dám nhận người rồi.”
“Trong blog của tớ có ảnh
cưới của bọn tớ. Hiệu ảnh còn chưa kịp chỉnh sửa tớ đã nóng ruột đăng lên
trước. Cậu xem xem đã nhìn thấy bụng chưa? Ha ha, khi mặc áo cưới vào tớ mới
nghĩ mình thật sự phải lập gia đình rồi.”
Tôi đọc lại tin nhắn một lần
nữa, nghĩ thầm vì sao Ôn Khiếu Thiên không nói cho cô ấy tình hình thực sự.
Ngải Tĩnh cho rằng hai chúng tôi đã quay lại với nhau nên mới không kiêng dè gì
mà phơi bày hạnh phúc, ngọt ngào và cả sự oán giận của mình.
Ngải Tĩnh đang tiến về phía
trước với tốc độ cực nhanh, đạp đổ tấm biển vàng gái ế đã giơ lên cùng tôi
nhiều năm. Ở đại học, hai chúng tôi vì Ôn Khiếu Thiên nên mới có duyên thành
bạn, sau khi Ôn Khiếu Thiên biến mất, Ngải Tĩnh trở thành bạn thân duy nhất của
tôi, cũng tôi bước qua bảy năm cô đơn. Trong bảy năm này, tuy con bé cũng gặp
rồi nở ra được mấy đóa hoa đào không nóng không lạnh, nhưng lần nào tuổi thọ
của nó cũng ngắn như thời kỳ sinh trưởng của cải thìa. Hai chúng tôi cứ thế tớ
ôm cậu, cậu ôm tớ, dìu nhau đi qua những năm tháng khó khăn và cô đơn nhất. Nếu
vài năm trước Ngải Tĩnh lựa chọn kết hôn, có lẽ lúc này tôi vẫn còn chìm trong
tự ti và nuối tiếc. Nhưng chính vì có người ở bên tôi, người đó không dối trá,
cũng không vì động cơ tò mò ác độc, mà chỉ vì có cảnh ngộ gần giống như tôi,
nên những ngày tháng của tôi mới không phải tóc xanh đêm đêm làm bạn với ngọn
đèn dầu. Nay người chiến hữu cùng chung chí hướng, thân thiết như tay chân đã
rời đi, tôi thật lòng chúc phúc cho con bé, nhưng sâu trong lòng vẫn thoáng qua
một tia thê lương và khổ sở. Từ nay về sau, tấm biển gái ế chỉ còn một mình tôi
cõng, một mình lẻ loi, một mình xông vào cuộc chiến giành giật hôn nhân đầy
thuốc súng, tự tôi đã mang theo một cảm giác thật bi tráng rồi.
Tôi mở blog QQ. Trong tấm ảnh
thứ nhất, Ngải Tĩnh kéo dải lụa trắng thật dài, dựa vào cầu treo nhìn xa xa, ý
là muốn tạo ra dáng vẻ chờ mong xa xăm. Con gái mặc áo cưới vào ai cũng đẹp chứ
đừng nói đến Ngải Tĩnh vốn bề ngoại đã không tệ. Tấm thứ hai cả cô dâu và chú
rể chụp chung. Dù bên ảnh viện đã hóa trang vô cùng cẩn thận cũng không che hết
được những vết gồ ghề trên mặc Lưu Chí. Chỉ cần che mặt anh ta lại, bức ảnh
cũng được coi như có ý họa ý thơ, người đẹp như hoa. Trước đây tôi không hiểu
vì sao Ngải Tĩnh lại thích Lưu Chí. Nói một cách nặng lời, Lưu Chí là một người
mà 360 độ đều là góc chết, tôi nghi ngờ mấy cái cớ đại loại như “tình nhân
trong mắt hóa Tây Thi”, “có mắt như mù” hay “nhìn một chiếc lá biết cả mùa thu”
như tục ngữ hay nói. Nay tôi đã hiểu ra một chút, đàn ông có đẹp trai hay không
đóng cửa tắt đèn thì ai cũng như ai, chỉ cần có thể sống một cách thật yên bình
là được. Hoành tráng như tôi hôm nay từng ngày qua đi như diễn kịch nửa đêm,
những ngày không phải sống, mà là tồn tại. Không có điểm đến, cũng không có ý
định quyết định điểm đến, tựa một con thuyền đơn độc trôi trên Thái Bình Dương
trong đêm tối, trôi dạt không tìm thấy bến bờ. Nói đến cùng, ngay cả Trịnh Ngôn
Kỳ tôi cũng không bằng, cô ta còn có quyền chủ động chào tạm biệt rồi rời đi,
còn tôi ngay cả tư cách này cũng không có.
Tôi lật xem từng tấm ảnh của Ngải Tĩnh, Tần Thiệu
bỗng đứng bên cạnh nói: “Muốn kết hôn?”
Tôi còn đang chìm đắm trong
chân lý cuộc sống, không muốn đáp lời anh ta.
Nước được rót vào chiếc ấm
men tím lần thứ hai. Hương trà Ô Long dần bốc lên, lan tỏa ra khắp ban công.
Tần Thiệu vừa rót một chén vừa hỏi tôi: “Nếu kết hôn, cô muốn có một hôn lễ thế
nào?”
Tôi nhớ Ôn Khiếu Thiên từng
hỏi tôi, nếu anh cầu hôn, tôi muốn anh cầu hôn thế nào. Nay Tần Thiệu lại hỏi
tôi muốn một hôn lễ thế nào. Vấn đề đàn ông hỏi phụ nữ nghìn lần như một, chẳng
bằng thật sự làm một lần.
Tôi khép máy tính lại. Ngoài
cửa sổ là trời xanh trong vắt, một màu xanh khó gặp ở thành phố A. Tuy sắc trời
bắt đầu tối nhưng nhờ hệ thống sưởi hoạt động hết năng suất nên tôi còn đổ một
lớp mồ hôi mỏng. Tần Thiệu ngẩng đầu liếc nhìn tôi, tôi đành trả lời: “Hôn lễ
của tôi ấy à, một mình vui chi bằng mọi người cùng vui, đầu tiên là trên đường
vào lễ đường có hai hàng người đón khách, một bên là hòa thượng, một bên là đạo
cô. Khi tôi bước vào lễ đường, hòa thượng quỳ xuống tập thể nói với đạo cô ở
đối diện: “sư thái, hãy theo lão nạp đi”, đạo cô phải nói: “yes, I do”. Sau đó,
bọn họ phải hôn lưỡi trước mặt tôi. Trong đại sảnh là đàn ông của đủ các quốc
gia, mang đủ đặc điểm của Á Phi Âu, nhưng nhất định phải đẹp trai đến khiến
người ta nghiến răng ghen tị, quyến rũ đến không thể quyến rũ hơn được nữa,
lồng ngực nở nang, cơ bụng chocolate sáu múi để tôi có thể sờ bất cứ lúc nào
tùy thích. Hôm đó bọn họ phải mặc đồng phục thỏ trắng, trước mặt tôi giả bộ mèo
con. Tôi chỉ vào ai người đó phải quỳ xuống.”
Tần Thiệu vỗ vào trán tôi:
“Đang nói chuyện hôn lễ với cô, vì sao lại biến thành hài kịch như vậy?”
Tôi quay mặt đi, nói: “Vậy
anh hỏi một tình nhân có ý tưởng gì cho hôn lễ là có ý gì? Sát muối lên vết
thương người ta là thú vui của anh? Chọc ngoáy vào nỗi đau của người khác là sở
trường của anh?”
Chính sách “ba không” khi
thực thi luôn rất khó khăn. Hôn nhân đối với một người phụ nữ ba mươi tuổi bị
ép làm tình nhân giống như một vết rôm trên làn da mềm mại mẫn cảm của đứa trẻ
mới sinh, ngứa mà muốn gãi cũng không gãi được.
Tần Thiệu không nói một lời.
Tôi nói: “Tần Thiệu, xin anh
sắp xếp công việc cho một người bạn của tôi ở công ty của anh.”
Trước giờ tôi chưa từng nhờ
vả Tần Thiệu bất cứ chuyện gì, cũng chưa từng hỏi anh ta chuyện ở công ty, vì
vậy Tần Thiệu thoáng ngạc nhiên, ngay cả lông mày cũng nhướng lên mà vẫn thản
nhiên hỏi tôi: “Ai?”
Tôi mở máy tính lên, chỉ vào
ảnh Lưu Chí nói: “Chính là anh ấy.”
Tần Thiệu nhìn tấm ảnh, khinh
khỉnh nói: “Công ty chúng tôi tuy coi trọng khả năng làm việc nhưng ít nhất bề
ngoài không thể kém hơn mức độ trung bình trong nước, nếu không sẽ không có lợi
cho hình ảnh văn hóa của công ty.”
Tuy trong lòng tôi đồng ý với
quan điểm của anh ta một trăm phần trăm, nhưng bề ngoài vẫn cố chấp một chút:
“Công ty các anh không phải công ty người mẫu, tìm hoa đẹp làm gì? Anh ấy là
tiến sĩ khoa vật lý đại học H, là con rể của đại học A. Không phải anh thích
tuyển dụng sinh viên đại học A để đền đáp trường cũ sao? Yêu ai yêu cả đường đi
một chút cũng không mất một miếng thịt.”
Tần Thiệu tức giận nói: “Cô
cho tôi một lý do, vì sao một tập đoàn kinh doanh dịch vụ, du lịch, khách sạn
lại cần một tiến sĩ vật lý? Công ty chúng tôi không phải chó mèo gì đều nhận.
Tôi đề cao năng lực của sinh viên đại học A, vì vậy tôi bằng lòng tuyển dụng
sinh viên đại học A, nhưng vì sao ngay cả con rể của đại học A tôi cũng phải
quan tâm? Theo cô nói, đầu bếp căn tin, nhân viên bán hàng ở đại học A sau khi
về hưu tôi cũng phải trả lương hưu hay sao?”
Vốn đã nóng nảy, bị anh ta
chất vấn tôi càng cảm thấy buồn bực, không nhịn được mà nói: “Vậy anh không
nghe thấy khi tôi mở lời cầu xin đã có một chữ “xin” đấy hay sao? Lẽ nào anh
không cảm nhận được thành ý của tôi?”
Tần Thiệu lắc đầu nói: “Cô
còn có trò này? Tôi nghĩ ngay từ khi mới sinh cô đã ném từ đó ra khỏi từ điển
rồi.”
Tôi nổi giận đứng bật dậy,
khi đi qua cố ý nhấc chân giẫm thật mạnh lên vết thương của anh ta một cái.
Tôi giơ hai ngón tay lên đầu,
nói một tiếng: “Sorry!” Rồi lại lè lưỡi làm mặt quỷ: “Đã có thành ý chưa?”
Sau đó tôi hiên ngang bỏ đi.
Một lát sau, một vật thể bất minh bay qua trước mặt tôi, sau khi đụng vào tường
lập tức vỡ tan rơi trên mặt đất. Tôi nhìn xuống, trên mặt đất là chiếc chén trà
men tím thượng đẳng của trấn Cảnh Đức đã nát bấy. Trong lòng nghĩ, dựa theo
trình độ yêu cầu về trang trí của Tần Thiệu, bộ chén trà này nói không chừng là
bản số lượng có hạn, thiếu mất một cái là hoàn toàn mất giá trị, đúng là đáng
tiếc.
Ở trên ban công bị nóng ra
đầy mồ hôi, tôi chạy vào bếp xem trong tủ lạnh có gì lạnh lạnh để ăn hay không.
Vừa mở tủ lạnh ra tôi lại càng hoảng sợ, bên trong để đầy Haagen-Dazs, thật sự
giống một quầy trưng bày Haagen-Dazs. Tôi nhìn qua một lượt, trên cơ bản là đầy
đủ các vị. Tôi tiện tay lấy một hộp vị rượu rum, ăn mấy miếng, cảm giác khô
nóng vừa rồi giống như giảm xuống mấy độ, lại cầm thêm một hộp vị thảo mộc,
chạy lên lầu ném cho Tần Thiệu.
Mấy ngày nay, Tần Thiệu đối
với ruộng rau vẫn duy trì thái độ không nóng không lạnh. Khi tôi lăn lộn trên
mảnh đất anh ta sẽ ở bên cạnh nhìn; khi tôi vừa dừng tay anh ta cũng lập tức vỗ
mông bỏ đi. Tôi nhìn mảnh đất không hề có dấu hiệu nảy mầm, không biết bọn
chúng đã chết hay còn ngủ đông, không hề có chút sức sống, cũng không hề phối
hợp với kế hoạch của tôi. Dù thế nào tôi cũng là một tiến sĩ đi ra từ vùng nông
thôn, trồng tí tẹo rau dưa mà không có kết quả đúng là nhục nhã.
Thời tiết càng ngày càng
lạnh, thỉnh thoảng còn có tuyết rơi, mưa đá. Sắc trời phần lớn thời gian chỉ có
một màu xám xịt. Hình như trong ký ức của tôi, cứ đến mùa đông, cây cỏ bên bờ
ruộng sẽ bị đông lạnh thành băng, có một vài cây gần đường dẫn nước vào ruộng
sẽ bị hư thối hơn phân nửa, giẫm vào tạo thành một vũng nước. Nhà chúng tôi
lạnh đến mức mỗi người phải rụt đầu rụt cổ, mặc áo bông rất dày, tới từng nhà
chúc tết. Khi đó, những thứ như pháo hoa là loại hàng hóa xa xỉ, cánh đồng rộng
mênh mông yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng gió thổi vù vù.
Tôi bỗng cảm thấy nhớ nhà, cứ
gần cuối năm là lại có chút nhớ nhà. Tôi đã nói với Tần Thiệu, hai chín tết tôi
tham dự hôn lễ của bạn xong sẽ về quê ở hai, ba ngày. Tần Thiệu không mặn không
nhạt hỏi một câu: “Có cần tôi về cùng cô không?” Trong lòng tôi nghĩ, nếu anh tới
có lẽ bố tôi sẽ rút ống truyền dịch trực tiếp tiêu diệt anh cũng không chừng,
kẻ thù lâu ngày gặp lại đặc biệt nóng nảy, tôi vẫn muốn cả nhà tôi có một cái
tết âm lịch yên bình hơn.
Vì vậy tôi liếc mắt một cái
nói: “Quan hệ giữa anh và vợ anh dù có tệ thế nào cũng coi như đã cầm giấy
chứng nhận. Hai quốc gia đã thiết lập quan hệ ngoại giao, người lãnh đạo nên
đúng giờ gặp mặt một lát. Hai người đúng là kỳ quái, cuối năm đến nơi rồi mà
không ai thấy ý kiến gì, chẳng lẽ đối phương chết hay chưa cũng phải được người
khác báo cho biết? Dù sao cũng phải đón giao thừa cũng nhau chứ.”