Không nhiều thứ quan trọng - Chương 033
- Các con…
Billy và Jimmy hích hích Linh Như.
- Kìa, đến lượt em đấy.
Con bé đỏ mặt nhìn lên vợ chồng mình lắp bắp:
- Mum, dad… Happy Aniversary!
Mình và John sau một hồi ngạc nhiên nhìn con bé rồi đều lao đến ôm lấy nó.
- Ba mẹ cũng yêu con nhiều lắm.
Đây
chắc chắn là món quà tuyệt nhất vợ chồng mình từng nhận được mà. Một
chiếc bánh tuy không hoàn hảo đối với người khác nhưng nó lại là tất cả
đối với mình và John. Vì chiếc bánh đó làm lên từ tình yêu đối với ba mẹ
của các con mình, từ tiếng gọi “Mom, dad” đầu tiên của Linh Như. Mặt
đứa nào cũng toàn bột nhưng trông chúng đáng yêu làm sao!
Nhìn
John kìa, mặt anh ấy vẫn còn dính một ít kem từ chiếc bánh. Nhưng anh ấy
chưa định lau đi vì đang ru cho Linh Như ngủ. Hóa ra nó cố “để dành”
hai tiếng “ba mẹ” ấy cho ngày hôm nay. Thật là ý nghĩa.
Bây giờ
mình mới hiểu tại sao bấy lâu nay Bill và Jim không cho ba mẹ ngủ chung
nữa, hai đứa tối nào cũng luyện cho Linh Như nói tiếng Mĩ mà. Đây cũng
là lần đầu tiên tụi nó vào bếp. Nhưng tác phẩm mà chúng tạo ra không rồi
chút nào, phải không John?
Ngày… tháng… năm…
Hôm nay Linh Như muốn được đổi tên. Một cái tên không còn mang hơi hướng của Việt Nam nữa.
Ginny Wilson.
Phải
rồi. Bây giờ thì nó chính thức là một người Mĩ, là Ginny Wilson – con
gái John Wilson và Jenny Trịnh, không còn là con bé Hoàng Linh Như ngày
nào bị bà nội vứt bỏ nữa. Nó đã thành nàng công chúa đầu tiên của dòng
họ Wilson.
Ngày… tháng… năm…
Ginny nhìn thấy mình và mẹ múa
ba lê nên đòi học bằng được. Có vẻ con bé rất có năng khiếu trong bộ môn
này. Mình đã làm gấp cho nó một bộ váy rồi. Nó rất hứng thú với việc
học đứng bằng mũi chân. Mình đang dạy nó những kĩ năng đầu tiên để có
thể di chuyển.
Ngày… tháng… năm…
Đây là lần đầu tiên sau 4
năm, kể từ khi mình cắt đứt mọi quan hệ với James, anh ấy đến nhà mình…
và… dẫn theo một thằng bé khoảng bằng Jimmy. Tên nó là Brian. Brian
Franks – con trai nuôi của James Frank.
Ngày… tháng… năm…
Brian
hầu như thường xuyên chơi ở nhà mình vì thằng bé khá thân với Jimmy. Có
vẻ như mục đích của James là muốn Brian thân thiết với Bill thôi, nhưng
Bill chẳng mấy khi để ý đến thằng bé ấy, còn thằng bé ấy lại chỉ chơi
với Jimmy và Ginny.
Ngày… tháng… năm…
John nói với mình, cứ
mỗi lần James đến chơi là hiếm khi thấy Ginny ở phòng khách. Mình thử
quan sát, thấy cũng đúng thế thật, cứ thấy James là y kì nó chạy biến về
phòng đóng chặt của lại. Đến bữa ăn(khi James đã về), mình mới hỏi nó:
- Tại sao mỗi lần chú James đến con đều trốn trong phòng?
Nó thần mặt một lúc rồi lí nhí:
- Tại chú ấy cứ… nhìn con… đáng sợ lắm.
Mình
cũng ngạc nhiên với lý do của nó. Nhưng… đó là sự thật. James không hề
ưa nó. Vì… anh ấy luôn cho rằng nó chính là người đã hại chết… đứa bé
ấy. Ginny không có lỗi, lỗi là ở mình, vì mình muốn dồn hết tình yêu cho
con bé, mình không muốn mắc mớ đến James nữa, mình không muốn Ginny
phải chịu một bi kịch về gia đình nữa. Mình muốn nó hạnh phúc, và mình…
dù mình biết mình là một người mẹ tồi tệ khi nhẫn tâm vứt bỏ đứa con còn
chưa kịp chào đời của mình đi… Nhưng… mình luôn nghĩ mình đã làm đúng.
Mình có lỗi với James, với đứa con chưa kịp biết đến thế giới này là gì,
nhưng như thế còn hơn là mình mất tất cả và Ginny một lần nữa không có
mẹ. Mình đã hứa sẽ làm tất cả chỉ để con gái mình có được một cuộc sống
hạnh phúc như bao đứa trẻ khác rồi. Mình phải thực hiện. Cho dù có hi
sinh bao nhiêu đi chăng nữa!
Mình có lỗi. Nhưng mình không làm sai.
Ngày… tháng… năm…
Ginny
lại ốm. Nó yếu quá. Nhưng nó không muốn nhà mình hoãn chuyến đi sang
Nhật ngày mai. Cũng tại Bill quảng cáo nhiều về Nhật Bản quá nên nó đòi
đi bằng được. Dù sao thì nhà Sanzenin cũng đến lúc cần biết mặt cô công
chúa duy nhất của dòng họ Wilson rồi.
Ngày… tháng… năm…
Dạo này mình hay bị choáng quá. Có lẽ do mình làm việc quá sức.
Ngày… tháng… năm…
Hôm qua James bị tai nạn. Mình lo quá. Nhưng không dám vào thăm… Mình… chỉ dám đứng ngoài nhìn anh ấy với lớp băng khắp người…
Ngày… tháng… năm…
Mình nên làm sao đây? Làm sao đây?
Sáng
nay Billy chạy vội đến công ti lôi mình đi tới bệnh viện… nơi James
nằm. Mình không khỏi ngạc nhiên khi thằng bé đưa thẳng mình đến phòng
bệnh của James…
- Billy?
- Ông ngạc nhiên vì tôi đến đây đến thế cơ à? Hay ngạc nhiên vì mẹ tôi cũng ở đây? – Thằng bé nói có vẻ xấc xược với James.
- Billy, con không được nói thế với chú.
Thằng bé quay lại nhìn mình với một ánh mắt đầy căm giận.
- Ông ta nói…nói… nói… nói con là con trai ông ta. Mẹ! Mẹ nói đi! Mẹ! Có phải thế không?
Mình như đờ người ra vậy… Mình không biết phải nói sao với nó nữa. Nhìn ánh mắt nó. Mình thấy sợ.
- Mẹ!
- Jenny, nói cho con biết đi em! – James gọi tên mình nhẹ nhàng
Màu
tóc của Billy… là màu tóc của cả James và John… mình cũng không có lấy
bất cứ đặc điểm gì để căn cứ… mình cũng không dám dẫn nó đi thử máu…
Bởi vì mình sợ. Mình sợ một sự thật tàn nhẫn có thể sẽ làm mình đánh mất tất cả.
- Mẹ!
- Mẹ… mẹ… mẹ không biết!
Mình như ngã xuống.
-
Được! Vậy thì con sẽ tự đi xét nghiệm. Con không tin! Con không tin con
là con của một kẻ giết người như ông ta. Con không tin. Mẹ biết không?
Chính ông ta là người đứng sao vụ bắt cóc Ginny ở Nhật. Nếu nhà Sanzenin
và con không phát hiện ra kịp thời, có lẽ con bé cũng đã chết rồi. Mẹ!
Ông ta cũng đã từng giết người… giết những người nhà Sanzenin đi theo
bảo vệ em! Mẹ! Tại sao mẹ lại yêu ông ta? Mẹ? Mẹ!
Thằng bé hét lên rồi lao nhanh ra khỏi cửa. Mình đã đi tìm nó khắp nơi… nhưng không thấy….
Mình lo quá!
Ngày… tháng… năm…
Billy
đã về nhà, người nó sặc mùi rượu. Nhưng thằng bé không thèm nhìn mình,
nó bế Ginny lên và lẳng lặng bước về phòng. Nó cũng đã 21 tuổi rồi. Mình
hi vọng nó không làm gì dại dột.
Ngày mốt là có kết quả xét nghiệm…
Ngày… tháng… năm…
Mình vừa vui mừng… vừa đau khổ…
Billy đứng trước mặt James mà cười lớn:
-
Ông thấy chưa? Tôi đã nói rồi mà. Tôi không thể là con một kẻ luôn có ý
định giết em gái mình được. Tôi là con của ba John, không phải con ông.
Mẹ! Mẹ nhìn đi, con không phải con ông ta. Mẹ!
Khuôn mặt James nghệt ra y như một đứa trẻ khi bị lấy mất thứ đồ chơi duy nhất mà mình có. Anh ấy mấp máy gọi tên mình.
- Jenny… là sao… Jenny?
Billy không quan tâm đến cái dáng vẻ đáng thương đó của James, nó cứ reo lên:
-
Con là con ba John, là con ba John mà! Kết quả đây, nếu ông không tin
thì hãy tự mình xem đi và đừng cố chen chân vào gia đình tôi, đeo bám mẹ
tôi nữa. Mình đi mẹ!
Ngày… tháng… năm…
Hôm nay mình đi khám bệnh định kì…
Ung thư… giai đoạn cuối.
Không!
Không được! Nhất định bác sĩ sẽ có cách cứu chữa cho mình. Không được.
Mình chưa muốn chết, mình không muốn chết, không thể chết. Ginny của
mình chưa nên người, nó chưa trưởng thành, nó chưa hiểu biết về cuộc
sống này…
Vết thương của con bé mới lành… mình không thể chết lúc
này. Mình không thể làm cho nó bị tổn thương, bị mất mẹ một lần nữa.
Mình không thể chết.
Không!
Ngày… tháng… năm…
John đã biết việc mình bị bệnh… và… cả các con nữa. Tuần sau mình sẽ nhập viện. Mình muốn lần cuối đến Nhật cùng các con.
Ngày… tháng… năm…
Billy bị tai nạn. Mình lo quá!
Ngày… tháng… năm…
Theo
như nhà Sanzenin thì việc Billy bị chặn đánh là một kế hoạch được lên
sẵn từ trước và Billy chỉ là kẻ thế mạng mà thôi. Người mà bọn chúng
muốn là Gin.
Nhà Sanzenin cũng nói rằng, Billy cũng đã biết đến kế
hoạch này từ trước nên mới không cho hai em cùng đến chào nhà Thượng
nghị sĩ. Nó đi một mình. Và… đã bị mai phục.
Thằng bé… có nguy cơ sẽ mất trí nhớ… Phải làm sao đây?
Ngày… tháng… năm…
Cuối cùng mình cũng đã biết ai là kẻ muốn mạng sống của các con mình.
James Frank!
Anh
ấy thật đáng thương. Vì… sau vụ tai nạn ấy, James đã mất khả năng sinh
sản trong khi… anh ấy lại nhận được một cú shock quá lớn:Billy không
phải mang họ Frank. James quyết định giết Gin… nhưng không ngờ con bé bị
ốm, Jim ở lại chăm sóc và chỉ mình Billy đi trên chiếc ô tô đó. Ngay cả
Brian – con trai nuôi của James cũng bị chính anh ấy bắn vào chân vì
liều lĩnh vượt qua mặt ba đuổi theo bảo vệ cho Ginny.
Trước đây
James đã hạnh phúc bao nhiêu vì có một đứa con trai tài giỏi như Billy
thì giờ anh ấy thất vọng bấy nhiêu. Ngay cả đứa con gái còn chưa kịp
chào đời của anh ấy… cũng bị mình làm hại. James đã hét vào mặt mình ở
bệnh viện ngày hôm nay:
- Cô! Chính cô đã giết chết con tôi. Cô và
con bé đó! Tôi sẽ làm cho nhà Wilson các người sẽ không được sống yên,
làm cho GMR phá sản! Tôi sẽ phá hủy tất cả!
Ánh mắt James lúc đó hoàn toàn không phải ánh mắt của con người, mà là của một con thú dữ.
- Cô hãy nhớ, cả ba đứa con của cô, bắt đầu từ thằng Billy, tất cả đều phải chịu chung số phận với đứa con gái bất hạnh của tôi.
John đã đứng ngoài… và… nghe tất cả.
Mình biết làm sao đây? Mình phải làm sao bây giờ? Mình đã làm tổn thương tất cả, mình đã chẳng còn gì. Không còn gì cả.
- Mẹ! Mẹ đừng bỏ rơi con mẹ nhé!
Mình
đã có gắng chịu những cơn đau, những lần truyền hóa chất, tất cả chỉ vì
Ginny. Nhưng giờ mình không thể rồi. Mình… có lẽ mình chỉ có thể dùng
cái chết để đổi lại mọi thứ. Mình là một người phụ nữ tham lam, và giờ
không còn gì cả.
Ginny! Mẹ xin lỗi. Mẹ lại phải để con chịu nỗi
đau ấy một lần nữa. Nhưng mẹ hi vọng cái chết của mẹ có thể đổi lại mọi
tội lỗi, rửa sạch lòng thù hận của James. Trên đời này, điều duy nhất mẹ
không hối tiếc vì mẹ đã có các con, có ba đứa con xinh đẹp. Mẹ không
hối tiếc. Mẹ có lỗi với các con. Mẹ không phải một người mẹ tốt. Mẹ luôn
hứa sẽ chăm sóc Gin nhưng mẹ không làm được nữa rồi. Cái chết này là
xứng đáng với một người như mẹ!
John! Em xin lỗi vì đã lừa dối anh
23 năm nay. Em biết em không thể làm bất cứ gì để chuộc lại lỗi của
mình nữa. Xin anh hãy chăm sóc các con. Em xin anh! Chúng là con chúng
ta, là con của anh và em. Anh hãy bảo vệ chúng khỏi mọi tội ác, hãy giữ
chúng tránh xa James. James nói là sẽ làm, anh ấy không bao giờ buông
tha dễ dàng như thế. Và em xin anh, hãy dạy các con biết cách trân
trọng, nâng niu một tình yêu chân thành, đừng dâng hiến tình yêu của
mình cho người khác, đừng bước đi trên vết xe đổ của em. Và cuối cùng,
em muốn nói với anh, John ạ!
Xin anh! Hãy tha thứ cho em!
James
thân mến. Em đã không còn trên đời này nữa, em sẽ đi tìm lại đứa trẻ
của chúng ta. Cái chết này để em tạ tội với anh. Làm ơn… làm ơn… hãy tha
cho lũ trẻ. Chúng không có tội. Em xin anh… ân huệ nhỏ nhoi cuối cùng…
Xin
Người! Con ra đi, điều duy nhất con còn day dứt về thế giới này là đứa
con gái nhỏ tội nghiệp không có mẹ. Xin người hãy chở che và bảo vệ con
gái con. Con xin người!
Ginny! Mẹ xin lỗi! Mẹ không ở bên con được nữa. Hãy sống thật tốt. Con nhé! Mẹ yêu con!
*
* *
Đứa
trẻ bất hạnh khốn khổ của ngày hôm nào giờ đã lớn và chỉ biết gào thét
vô vọng trước những ngọn sóng trộn lẫn dòng nhật kí của mẹ.
Đứa trẻ ấy ngỡ như đã nắm được hạnh phúc trong tay thì một lần nữa hạnh phúc lại trôi mất.
Đứa trẻ ấy cứ đau đớn mà thét lên hoang dại…
Khắc
tinh! Phải! Bà nội từng nói, nó là khắc tinh của gia đình cơ mà. Sao
nhà Wilson lại có thể nhận nuôi nó được chứ? Bây giờ thì nó có thể hiểu
tại sao từ sau khi sang Nhật nó lại được bảo vệ kĩ càng hơn trước, tại
sao nó hay bị đe dọa hơn trước, tại sao Billy không bao giờ cho nó sang
nhà Brian chơi… tại sao Brian lại hay bị thương như thế… vì… Brian đã
chống lại chính ba nuôi – người có công ơn to lớn với mình chỉ để bảo vệ
nó…
“Ra là thế. Ra là bất hạnh của gia đình đều từ mình mà ập đến.”
Nó lại phá lên cười. Cái điệu cười khô khốc nhạo báng chính mình.
Đứa
trẻ ngày nào nhà Wilson phải ôm ấp trên tay để che chở giờ chỉ biết
nghiến chặt răng lại ngăn không cho những dòng nước mắt đau xót lăn dài
trên má.
Đứa trẻ của ngày ấy và của bây giờ, luôn tự dằn vặt trong
đau khổ, luôn cố che dấu cảm xúc, luôn nuốt vào trong sự mong manh mềm
yếu của những sợi thủy tinh…
Mặt biển như một con thú dữ cứ gào rú
mãi không thôi… Những đợt sóng đua nhau xô vào bờ như cố đẩy đứa trẻ
bất hạnh rời xa biển cả.
Nhưng… đứa trẻ vẫn bước… vẫn bước… vì… nó đã vô cảm với mọi thứ…
Nếu… mình chỉ là một con sóng thì sao?…
… Không phải lo toan, buồn phiền…
… không phải suy nghĩ…
… không phải nhớ…
… không phải đau…
… Nếu…
… mình chỉ là một con sóng…
… sóng sẽ hòa tan nỗi buồn với biển…
… Nếu…
… mình…
… chỉ là…
… một…
… con sóng…
Một bước…
Hai bước…
Ba bước…
… Nếu…
… mình…
… là…
… một…
… con sóng…
…?…
…
- Bun! Bun! Không! Bun! – Tiếng Khánh Nam hét lên.
Một bước…
Hai bước…
Ba bước…
… Nếu…
… mình…
… là…
… một…
… con sóng…
…?…
…
- Bun! Bun! Không! Bun! – Tiếng Khánh Nam hét lên.
- Nam! Nam! Mày không sao chứ?
Viết
Quân và Khương Duy đang tranh nhau cái máy tính(để chơi games) vội nhảy
bổ đến bên giường thằng bạn. Khánh Nam bật dậy mặt trắng bệch.
- Mày không sao chứ?
Cậu
không quan tâm cho lắm đến mấy câu hỏi lo lắng của hai thằng bạn mà chỉ
đưa tay lên lau đi khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của mình(dù trời hôm nay
khá lạnh).
- Mơ thấy ác mộng à? Bun là ai?
- Không có gì
đâu. Game over rồi kìa. – Khánh Nam hướng sự chú ý của hai thằng bạn ra
phía cái màn hình làm cho cả hai tự nhiên nhớ ra mình đang làm gì.
Nhưng
Viết Quân và Khương Duy chưa kịp về vị trí cũ thì cánh cửa phòng Khánh
Nam bị đập mạnh. Tuấn Vũ và Mai Chi hoảng hốt chạy vào.
- Khánh Nam! Hộc… hộc… – Tuấn Vũ nói không ra lời.
- Tuấn Vũ? Có chuyện gì thế? Sao hai người hốt hoảng vậy?
Tuấn Vũ vung vẩy hai tay cuống quít.
- Chưa chết… ông lão… chưa chết…
- Cái gì mà chưa chết? Ông lão nào? – Khánh Nam cố gắng ghép mấy từ bập bõm của Tuấn Vũ lại với nhau.
- Mai Chi! – Tuấn Vũ lao đến ôm chầm lấy Khánh Nam vui mừng. – Mai Chi đã điều… điều tra… chưa chết… chưa chết!
Khánh Nam ẩy ông anh họ dở hơi ra.
- Anh thở đi rồi hãy nói. Ông lão nào chưa chết?
Mai Chi lúc này đã lấy lại được cả hơi thở và giọng nói, lên tiếng giải thích.
-
Con bé… con bé đó… ngày hôm vụ hỏa hoạn xảy ra, ông lão mà con bé hay
mang đồ ăn ra biếu, nói rằng nó vẫn còn sống… nó không chết… không hề có
mặt trong đó…
Tuấn Vũ tiếp lời.
- Đứa bé chết trong đám
cháy… không phải nó… mà là con gái cô giúp việc. Nó còn sống. Khánh Nam,
con bé đó còn sống. Khánh Nam… ông lão nói người ta đã khó khăn lắm mới
ngăn không cho nó chạy vào trong ngôi nhà, và rồi… theo như ông lão kể
lại thì một người xưng là bà nội nó xuất hiện… và đưa con bé đi trong
tình trạng bất tỉnh… Khánh Nam… ông… ông… ông lão đã gặp một… một con…
con… con bé… hôm… hôm trước… mang… mang… mang một bó… bó hoa đến nơi đó…
và… và… và ngồi đó khóc một mình… giống… giống… giống… con bé…
-
Được… được… được… được rồi Tuấn Vũ. Em … em nghe… nghe… rõ rồi. – Khánh
Nam với đôi tay như không còn chút sức lực nào cố kéo cái chăn ra khỏi
người mình. Tay chân cậu như không nghe lời chủ nhân nữa và ngay chính
bản thân cậu cũng trở nên đờ đẫn… – Nghe… nghe… nghe rõ rồi… rõ… rõ rồi…
-
Khánh Nam! – Tuấn Vũ vẫn ghì chặt hai vai Khánh Nam – Chính là con bé
đó. Khánh Nam. Nó chính là con bé đó. Thật đấy. Chính là nó mà.
Khánh
Nam run rẩy đưa tay lên cổ chạm vào sợi dây chuyền hình mặt trăng
khuyết rồi cứ lắp bắp mà không nói nên lời nữa. Vẻ mặt cậu bị trộn lẫn
bởi nhiều thứ cảm xúc… vui mừng có… hoảng hốt có… hoang mang có… và sợ
hãi có… Giấc mơ… giấc mơ mà cậu vừa thấy… làm cậu sợ… trong giấc mơ… con
bé đó đang một mình vùng vẫy giữa biển cả… giữa những con sóng hung ác…
Có lẽ khoảng thời gian 10 năm sống trong tuyệt vọng không thể trong một
phút mà biến mất khỏi Khánh Nam được. Cậu sợ đây là một trò đùa của
Tuấn Vũ, một trò đùa thắp lên trong cậu thứ hi vọng nhỏ nhoi rồi lại bị
vụt tắt một lần nữa.
- Khánh Nam. – Phương Linh cũng hốt hoảng chạy xộc vào phòng Khánh Nam.
- Phương Linh?
-
Khánh Nam… Hộc… hộc… Khánh Nam! Nhà Linh Như… nhà Linh Như… nó không có
ở nhà… đồ đạc như bị ai đó đập vỡ hết… như kiểu… đã có ai đó vào nhà và
bắt Linh Như đi. Khánh Nam… Linh Như… liệu… liệu… liệu có phải bị bắt
cóc không anh? – Phương Linh òa lên nức nở.
Khánh Nam như chợt tỉnh lại.
- Phương Linh! Em nói gì cơ?
- Căn nhà bị đập phá… cửa cũng không khóa nữa… mở toang… Linh Như không có trong nhà… em sợ lắm.
Tất cả 5 đứa bật dậy như lò xo, vừa lúc người nhà Khánh Nam đưa hiệu trưởng vào.
- Thầy?
Mặt hiệu trưởng cũng sợ hãi không kém.
-
Khánh Nam! Em đã biết tất cả về Linh Như… thầy xin em… thầy xin em… –
Hiệu trưởng như sụp xuống trước mặt tất cả – hãy tìm con bé ấy… hãy tìm
nó… hãy đưa nó trở về an toàn… thầy… thầy không thể… nó mất tích… thầy
không thể làm được gì cả… Khánh Nam…
- Thầy? Linh Như… sao mà mất tích ạ? – Viết Quân đầy lo lắng. Nhưng hiệu trưởng vẫn nhìn Khánh Nam mà trả lời.
-
Khánh Nam. Thầy xin em… nó còn nông cạn… nên chưa thể chấp nhận cú
shock quá lớn lần này… nó sẽ hành động dại dột mất. Em biết nó là ai mà?
Em biết một mình nó ở ngoài sẽ nguy hiểm thế nào mà? Khánh Nam… Tuấn
Vũ… Mai Chi… Phương Linh… Thầy cầu xin các em… hãy bảo vệ nó… Viết Quân,
Khương Duy… các em cũng là bạn thân của con bé… hãy mang nó về đây… làm
ơn… thầy cầu xin các em…
Không có một tiếng trả lời, 4 thằng con trai vội vã chạy ra phía cửa. Phương Linh và Mai Chi cũng chạy theo.
Viết Quân leo vội lên xe.
- Từ đã Viết Quân… mày định đi đâu tìm nó bây giờ?
Viết Quân khựng lại. Đúng! Hắn biết tìm ở đâu bây giờ?
- Ra biển đi. – giọng Khánh Nam dứt khoát.
- Sao cơ? Ra biển?
Mắt Viết Quân như sáng lên.
- Đúng rồi… lần trước tao đưa nó ra biển.
- Khánh Nam? Sao em biết? – Tuấn Vũ nhìn Khánh Nam ngờ ngợ.
- Làm theo lời em đi vì… – cậu đột nhiên chuyển sang thì thầm nho nhỏ – linh cảm của anh em sinh đôi không bao giờ sai.
Đoạn đường 20km ra biển có lẽ như dài ra vô tận.
Nước
biển… nước biển đang dần dần xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể…Nhưng dường
như con người vô tâm kia không quan tâm đến sự buốt lạnh đó nữa.
16 tuổi.
Chết.
Có quá sớm không?
Nó khẽ nhếch mép.
Không!
Không hề sớm.
Mà là quá muộn… quá đủ cho nó tồn tại trên thế giới này.
Nó
đã chọn biển là nơi hết thúc cuộc sống của mình… vì biển là thứ mẹ
thích nhất… mẹ yêu biển… mẹ yêu màu xanh của biển… mẹ yêu cả tiếng rì
rào của biển nữa…
Nhưng còn một lý do nữa…
Con là mây và mẹ sẽ là trăng
…
Trích từ: http://www.VanMau.Com

