Không nhiều thứ quan trọng - Chương 055
Sân thượng lúc nào cũng lộng gió. Và bầu trời cũng chẳng có vẻ
gì là đã sang xuân. Khác chăng, là thỉnh thoảng có những cơn mưa phùn
nhè nhẹ…
- Anh đừng tỏ thái độ với Viết Quân và Khương Duy nữa. Em
không thích thế đâu. Mặt anh Duy có mấy vết bầm. Là do anh làm phải
không? – Nó nhìn thằng vào mắt anh trai.
- Anh cũng không thích
cách chúng nó nhìn nhận mọi chuyện. – Khánh Nam tỏ vẻ bực tức khó chịu –
Chiều qua Khương Duy hẹn anh ở lại, sau đó nó nói nọ nói kia…
- Và anh đã đấm anh ấy?
- Đấm cho đỡ bực. – Khánh Nam lộ rõ bản chất hung hăng.
- Khánh Nam! – Linh Như gắt lên – Mọi chuyện là do em chứ không phải do các anh ấy.
-
Em sai rồi. Mọi chuyện là do hai đứa nó chứ không phải do em. – Khánh
Nam cũng quát lên – Anh không chấp nhận được cái kiểu suy nghĩ ngu xuẩn
của chúng nó. Còn một cái tát của thằng Quân với em, anh chưa xử đâu. Mà
hôm qua anh đấm thằng Duy vậy còn nhẹ đấy. Chưa cho gãy tay chân hay
mấy đốt xương sườn là may lắm rồi… Em còn trách anh à? Hừ!
- Khánh
Nam! Viết Quân và Khương Duy đã giúp anh rất nhiều. Ít ra trong suốt
quãng thời gian khó khăn của anh hồi nhỏ, anh đã có hai anh ấy ở bên. Em
không muốn vì em mà tình bạn của các anh trở thành thế này. Xét ở một
khía cạnh nào đấy, hai anh ấy là ân nhân của em.
- Linh Như! Em không cần tự trách mình.
- Khánh Nam! Nhưng mà… các anh đã chơi với nhau 10 năm rồi. Em không muốn…
-
Thôi nào. Chỉ là anh không chấp nhận việc ngày nào cũng chứng kiến cảnh
em bị xúc phạm nhiều như thế. Có thể em thì chịu được, nhưng anh là anh
trai, và chỉ biết đứng im mà nhìn. Anh cảm thấy mình vô dụng lắm.
- Khánh Nam! – Linh Như dịu giọng xuống – Đây chỉ là một trò chơi thôi mà. Rồi em sẽ kết thúc nó. Khánh Nam!
- Là bao lâu? Đôi khi anh không hiểu nổi em nghĩ gì nữa.
-
Em… anh biết đấy, em không thể nói với mọi người từ đâu mà có đoạn ghi
âm đó. Nếu biết lý do, người khổ sở nhất sẽ là Phương Linh. Còn nữa…
người mà Việt Thế yêu… chúng ta còn chưa thể nào kéo chị ấy tránh xa
Night nữa… Cứ tạm thời một thời gian thế này thôi…
- Anh hỏi em sẽ
là bao lâu mà. Khả năng chịu đựng của anh có hạn. Nếu tất cả cứ không
chịu cho em cơ hội giải thích mà suốt ngày chỉ biết chỉ trích em thế
này, anh sẽ tự mình giải quyết mọi chuyện.
- Khánh Nam!
- Em không được cãi lời anh.
- Không… ý em là Viết Quân cơ… Anh ấy đang ở kia…
Khánh
Nam giật mình nhìn xuống lối đi dẫn ra canteen. Viết Quân đang ở đó, và
điểm đặc biệt, chính là việc Viết Quân đang ôm Hoài Trang.
- Có
vẻ Viết Quân định bắt cá những mấy tay thì phải. Hồng Nhung rồi Hoài
Trang. Còn ai nữa đây? – Vẻ mặt Linh Như không để lộ dù một chút cảm
xúc.
- Em đang bực mình với nó đấy à? – Khánh Nam lại cất tiếng cười khùng khục đáng ghét.
- Không! Em chỉ thấy lạ về những hành động khó hiểu của anh ấy mấy hôm nay.
-
Đến anh còn không hiểu nữa là em. – Khánh Nam vẫn nhìn chằm chằm về
phía thằng bạn thân – Cũng phải thôi. Vốn dĩ em chẳng sâu đậm gì với nó,
qua chuyện lần này, em lại càng mất cảm tình với nó. Thế nên việc em có
thể quên nó là chuyện rất đỗi dễ làm. Nhưng nó thì khác. Nó không phải
một thằng hời hợt. Nhưng nó là một đứa nguy hiểm.
- Nguy hiểm? – Linh Như ngạc nhiên nhìn sang Khánh Nam.
-
Phải! – Khánh Nam đút tay vào túi quần, vẫn quan sát Viết Quân – Em
không băn khoăn tại sao anh luôn luôn để Viết Quân dành phần lớn thời
gian đi cùng Khương Duy hoặc là chơi cùng Khương Duy à?
- À… em cũng không để ý lắm.
-
Phải nói rằng, nhờ có Khương Duy mà mới có một thằng Viết Quân điên
điên khùng khùng, không ra trẻ con mà cũng chẳng phải người lớn. Anh đã
cố tình để nó ở với Khương Duy thật nhiều, vì tính cách Khương Duy có
thể áp chế nó. Thường thì khi nhìn vào, mọi người đều nói anh là đứa
nguy hiểm nhất nhóm mình, còn Viết Quân là đứa đơn giản nhất, cả trong
lời nói và việc làm. Nhưng ngược lại. Nó mới chính là đứa nguy hiểm
nhất. Chẳng qua chỉ là 11 năm nay, nó ở cùng Khương Duy nhiều, tính cách
của nó cũng phần nào chịu ảnh hưởng từ lối suy nghĩ của Khương Duy. Vả
lại, cũng không có việc gì khiến cho nó phải suy nghĩ. Tất cả anh đều
đảm nhiệm. Chỉ đến khi nó nghe được đoạn ghi âm của em, em có thể hiểu
là nó đã tỉnh giấc. Viết Quân là một thằng thâm hiểm và khó đoán. Nếu
như em làm tổn thương nó 1, nó sẽ trả lại em gấp trăm. Và nếu như nó làm
tổn thương em 1, nó sẽ bù đắp cho em cả triệu lần. Hành động của nó
trước giờ anh vẫn luôn giải thích được. Chỉ đến khi đoạn ghi âm đó được
tung ra. Tất cả những gì nên làm, là xuôi theo nó, nếu mình ngăn cản,
khéo nó sẽ hạ luôn cả mình để đạt được mục đích. Nhưng anh có thể chắc
một điều, nó yêu em, và chỉ coi Hồng Nhung hay Hoài Trang là những trò
giải trí. Và cũng có thể, họ là một quân cờ trong bàn cờ của nó.
- Anh nói khó hiểu quá. – Linh Như lắc lắc đầu – Em chẳng hiểu gì cả.
- Tất nhiên em sẽ chẳng hiểu. Em chỉ cần đề phòng và cảnh giác với nó là được.
*
* *
- Em đừng hiểu lầm, giữa anh và con bé Hồng Nhung đó chẳng có gì cả. Anh thích em cơ mà.
Viết Quân ôm nhẹ lấy Hoài Trang như dỗ dành. Ai mà biết, đằng sau vẻ mặt và lời nói kia ẩn chứa điều gì cơ chứ!
- Không đâu Khương Duy! Em muốn ăn ở đây cơ.
Hoài Trang nhõng nhẽo đòi Khương Duy và Viết Quân vào nhà hàng Sapori d’Italia – nhà hàng nổi tiếng bậc nhất thành phố.
- Thôi vào đây đi Khương Duy! Hoài Trang thích là được mà.
Khương Duy ngớ người ra nhìn thái độ của Viết Quân. Thằng này bệnh nặng rồi.
Minh Phương khó chịu bước theo đằng sau.
- Hey! Viết Quân! Khương Duy!
Tiếng hét chói tai như hút hết cả trăm cái nhìn của Sapori d’Italia. Thì ra, Ngọc Hưng, Bảo Đông và Quốc Trường cũng đang ở đây.
Thôi thì anh em với nhau, tụ họp một tí cho vui.
- Ba người đến lâu chưa? Mà sao hôm nay lại đi với nhau vậy?
- Không! Bọn anh đến trước, Quốc Trường đến sau. Vừa chọn món xong thì gặp hai đứa mày.
Viết
Quân không lúi cúi cắm đầu cắm cố vào cái Menu trên bàn như hồi trước
nữa, mà ngồi vừa nói chuyện, vừa nhìn quanh, ra dáng lịch thiệp và… dịu
dàng.
- Hoài Trang! Em chọn món cho anh nhé.
Quốc Trường nhìn sang Bảo Đông, khẽ lẩm bẩm vài tiếng trong cổ họng rồi lại tiếp tục câu chuyện.
Chỉ
một cái nhìn bao quát, mọi hình ảnh của Sapori d’Italia đều được thu
lại trong bộ não của Viết Quân. Người cậu muốn thấy quả là đang ở đây.
- Ơ… Linh Như kìa! – Hoài Trang tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn lên tầng hai của nhà hàng.
Cả
lũ nhìn theo hướng của Hoài Trang như một phản xạ. Trên đó, Linh Như
đang khá là niềm nở với mấy vị khách nước ngoài và chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó
vào thực đơn như là giới thiệu món ăn.
- Nó là nhân viên ở đây à? – Khương Duy nhìn lên.
- Này, mọi người nghĩ sao khi chúng ta gọi cô ta phục vụ? – Hoài Trang đưa ra ý kiến.
-
Thì ra Trang chủ ý rủ mọi người vào đây là vì việc này à? Nhưng hình
như Trang và Duy dùng cái đầu chỉ để ăn thôi hay sao ý nhỉ? – Minh
Phương tỏ vẻ cáu kỉnh – Linh Như đâu có mặc đồng phục chứ?
- Ờ nhỉ? – Khương Duy gật gù – Duy không để ý.
Mặt Hoài Trang thất vọng thấy rõ.
-
Đừng làm vẻ mặt ấy chứ Hoài Trang! – Quốc Trường lên tiếng – Chị thấy
nhà hàng này thế nào? Về chất lượng món ăn? Nhân viên phục vụ? Cơ sở hạ
tầng?
- Em đang phỏng vấn chị đấy à?
- Cứ cho là thế.
Hoài Trang nhìn quanh một lượt.
-
Món ăn đa dạng và rất ngon. Nhân viên nhiệt tình, chu đáo. Không gian
sang trọng, thoáng đãng và thoải mái. Nói chung từ trước tới giờ, chị
vẫn luôn luôn thích Sapori d’Italia. Ở chỗ chị hồi trước cũng có một nhà
hàng này mà. Thấy bảo có cả một hệ thống Sapori d’Italia thì phải.
Quốc Trường ôn tồn ngả người ra sau nhìn lên chỗ Linh Như.
- Vậy chắc chị sẽ muốn biết chủ nhân cả cái hệ thống Sapori d’Italia nổi tiếng cả nước này là ai đấy.
- Ý em là… Linh Như?
- Chị thông minh hơn em tưởng. Đúng vậy! Cậu ấy là chủ cả hệ thống Sapori d’Italia. Một mình cậu ấy. Tự xây dựng! Tự quản lí!
Hoài Trang, Minh Phương, Khương Duy và Ngọc Hưng choáng váng.
- Vậy chẳng nhẽ Linh Như là người Italia? Chủ nhà hàng này là người Italia cơ mà?
- Là người nói tiếng Italia thôi. Mà em cũng chẳng biết.
-
Lợi hại thật! – Ngọc Hưng trầm trồ – Khá nhiều tạp chí từng đề cập đến
chủ nhân Sapori d’Italia rồi, nhưng chưa bao giờ nói ra tên thật cả.
Cả
lũ cùng nhìn theo Linh Như. Trông nó rất vui vẻ và khá bận rộn. Hình
như nó cũng cảm nhận thấy cái nhìn chăm chú của cả bọn, nên cũng quay
đầu lại, rồi cười rõ tươi đi xuống phía dưới. Đúng là tưởng bở. Hóa ra
nó cười với cái người đang đứng sau lưng cả lũ đấy chứ.
Đi qua bàn cả lũ, Linh Như gật đầu nhẹ như là chào hỏi.
- Á…
Bỗng nhiên nó vấp phải một cái gì đấy dưới sàn.
- Cẩn thận.
Bảo Đông vội vàng lao ra đỡ lấy Linh Như và nhẹ nhàng đỡ nó đứng thẳng lên như biết việc nó bị thương rồi mới buông tay ra.
- Cảm ơn anh!
- Không có gì.
Bảo Đông từ tốn ngồi xuống ghế.
- Hoài Trang! Chân em dài quá đấy! Suýt chút nữa thì làm ngã Linh Như rồi.
- À… em… – Hoài Trang xây xẩm mặt mày.
- Xin lỗi! Bữa này cô chủ mời các vị!
Vẫn một câu trả lời quen thuộc mỗi khi Khương Duy định thanh toán. Hóa ra là Linh Như. Chủ nhân toàn bộ Sapori d’Italia.
*
* *
Việt Thế dựa vào tường đọc mấy mẩu thông tin trên mạng. Vết thương của cậu có vẻ chưa ổn cho lắm.
- Mấy trò này do cậu và anh Tuấn Vũ gây ra hả Khánh Nam?
- Cả chị Mai Chi nữa. – Khánh Nam lơ đãng với một cái laptop khác ở ngoài bàn.
- Vậy chắc Night tổn thất nhiều lắm.
- So với việc thằng ranh đó dám đâm cậu thì tôi làm thế này còn nhẹ chán. Chưa đến lúc tôi thổi bay cả cái lũ đấy đi đâu.
- Khánh Nam!
- Hừ. Thế chúng nó đã cảm thấy hối hận gì về việc đâm cậu chưa?
Việt Thế thở dài.
-
Họ đang lùng sục tôi khắp nơi. Hình như họ biết không phải do tôi để lộ
thông tin rồi thì phải. Cái này chắc phải cám ơn mấy vụ lùm xùm gần đây
cậu gây ra mất.
Khánh Nam nhìn thằng vào Việt Thế.
- Cậu sẽ không bao giờ quay lại đấy nữa chứ?
- Yên tâm đi. – Việt Thế bật cười – Mà sao cậu còn chưa đi?
- Đi? Đi đâu chứ?
- Thế không phải tối nay Hoài Trang tổ chức lại một bữa tiệc sinh nhật cho Khương Duy à? Hôm qua cậu nói với tôi thế còn gì?
- Thế à? Chắc vậy. – Khánh Nam trả lời chẳng ăn nhập vào đâu.
- Này! Cậu có nghe tôi nói gì không đấy?
- Có!
- Vậy sao còn ngồi đấy? Không mau chuẩn bị đi đi!
- Tôi không muốn đi. – Khánh Nam cau có.
- Thôi cậu đi đi cho vui. Nếu không tôi sẽ gọi điện cho Linh Như bảo nó về khiêng cậu đi đấy.
-
Có mặt con bé Hoài Trang, tôi thấy ớn lắm. Với lại chúng nó hẹn 8h cơ
mà. Thấy bảo Khương Duy còn đưa Hoài Trang đi chơi đâu đâu đấy. Chán
chẳng muốn đi. – Khánh Nam thở dài – Ở nhà chơi với cậu cho vui.
-
Khỏi! ba phút nữa chị Mai Chi sẽ đá bay cậu ra khỏi cái ghế đấy thôi.
179, 178, 177… – Việt Thế bắt đầu đếm ngược cho ba phút – Mà không phải
định tổ chức tại Fantasi sao?
*
* *
Tiếng nhạc trầm
bổng du dương của một bản balad ngọt ngào thật khiến khung cảnh mờ ảo
của Fantasi trở nên quyến rũ. Những cặp đôi tình tứ luôn chọn cho mình
một chỗ ngồi lãng mạn ngoài vườn. Những người thích không gian yên tĩnh
lắng đọng để suy nghĩ thì ở trên sân thượng. Chỉ những ai ưa thích sự
vui nhộn, những party huyên náo mới ở dưới tầng một này.
- Uống cái này vào liệu có phải đi bệnh viện không Yasue?
- Ưu ái em nhất mới mời uống thử lại còn…
Anh bartender tươi cười đẩy cái ly cùng thứ chất lỏng màu xanh da trời nhạt nhạt đến trước mặt nó.
- Anh đã cố công pha chế cả tuần nay mới được ly cocktail vừa ý cho cô em đấy.
- Cho em á?
- Ừ! Uống vào cho đỡ ngơ ngơ đi. Dạo này em cứ như người mất hồn ý.
Nó chăm chú nhìn cái màu xanh bắt mắt trước mặt mình rồi mỉm cười đưa ly cocktail lên môi.
- Thấy thế nào? Uống vào bớt cảm xúc đi tí nào không?
- Em cũng chẳng biết! Vị lạ lạ! Anh đặt tên cho nó chưa? Em sẽ đưa vào Menu ngay lập tức.
- Tên á? Anh cũng chưa nghĩ. Mà anh pha chế cho em, hay là lấy luôn tên em đi. Mình gọi nó là Lyly nhé!
- Lại là ở đây à?
Một
cái giọng tiếng Việt lạc loài giữa lộn xộn biết bao nhiêu ngôn ngữ, cắt
ngang đoạn hội thoại tiếng Anh giữa anh bartender với một cô bé đang
đung đưa trên chiếc ghế trước quầy bar.
Quả là nó đã quên mất hội
Khương Duy, Hoài Trang tối nay sẽ đến đây tổ chức bù cái sinh nhật mà
theo ý mọi người là bị nó phá. Đáng nhẽ nó phải nhớ ra từ lúc gặp họ ở
Sapori d’Italia chứ? Vừa rảnh rỗi được một tí, định ngồi giải lao vài
phút trước khi gặp đối tác tiếp thì lại… Mà đâu phải chỉ có Khương Duy
và Hoài Trang ở đây? Còn một cơ số người nữa. Ít ra thì cũng đầy đủ các
nam thành viên của Hội học sinh, cộng thêm Minh Phương đầu gấu, Hà Ly,
và cuối cùng là em Tóc Đỏ Hoe đang ôm cứng lấy tay Viết Quân nữa. Chẳng
biết em xuất hiện từ bao giờ. Thật là một cảnh tượng hay ho.
Tất cả ngồi xuống mấy cái bàn ở tít phía bên kia. Hình như chẳng ai nhìn thấy nó. Cũng tốt! Khương Duy tỏ ra khá là khó chịu.
- Sao giờ này Khánh Nam chưa đến nhỉ? Nó có hay đến trễ đâu chứ?
- Chắc lại bận hẹn hò với em Tóc Hạt Dẻ rồi cũng nên. Đúng là cái thằng trọng tình khinh bạn.
- Ơ hình như còn thiếu bánh sinh nhật. Bảo họ mang lên đi. Anh thử gọi điện cho Khánh Nam xem.
Linh
Như chợt nắm chặt ly cocktail khi nghe Hoài Trang nhắc đến “bánh sinh
nhật”. Nó đứng lên đi cùng mấy chị nhân viên vào bếp, không ngần ngại ụp
thẳng chiếc bánh sinh nhật trên bàn vào sọt rác.
- Lyly? Em làm gì vậy? Bánh này họ đã đặt từ tuần trước và bây giờ phải mang ra rồi…
-
Chị yên tâm, chiếc bánh này sẽ được bù vào. – Khánh Nam xuất hiện ngoài
cửa bếp, với một chiếc bánh gato trên tay – Anh đã phải mất công chạy
đi mua giùm em chiếc bánh này đấy.
Nó lau lau đầu ngón tay còn
dính chút kem vào chiếc khăn bên cạnh, thở thật sâu rồi lấy lại vẻ mặt
cố hữu, bước về vị trí cũ với ly cocktail dang dở, thỉnh thoảng nhìn
quanh quan sát, hoặc nói chuyện vài ba câu với anh bartender.
Không
khí ở phía kia trở nên ầm ĩ. Nhưng Linh Như cũng không quan tâm cho
lắm. Nó còn nhiều việc hơn để chú ý. Dù sao thì cũng chỉ là khách thôi
mà. Đâu nhất thiết phải để tâm nhiều.
- Tức thật! Mình đã đặt
trước cả tuần mà không có bánh. Ơ… mà… kia có phải Linh Như không nhỉ? –
Hoài Trang thì thầm hất mặt về phía quầy bar.
- Ờ, đúng nó rồi. Nó muốn gây sự chú ý với chúng mình à?
- Chắc đang mong ai đó trong số chúng mình chú ý đến nó và mời nó đến đây chắc.
Cả
lũ xúm lại mỗi đứa một câu. Khánh Nam không quan tâm cho lắm, mà chỉ để
ý đến em Tóc Đỏ Hoe đang ôm chặt lấy Viết Quân. Thằng này định làm gì
thế không biết? Viết Quân đang ngồi giữa Hồng Nhung và Hoài Trang, chăm
chỉ uống nước ngọt.
- Ơ… – Lê Dũng hốt hoảng nhìn ra phía cửa Fantasi – Hắn… tên đó…
Cả bọn chuyển sự chú ý từ Linh Như sang Lê Dũng.
- Gì thế? Cái gì mà hốt hoảng thế Lê Dũng?
- Cái… cái anh đang vào kia…
- Rốt cuộc là làm sao? – Đăng Thành sốt ruột.
- Tuần… tuần trước – Lê Dũng lắp bắp – Em không may trêu người yêu anh ấy… Thôi chết em rồi.
- Con bé lớp trưởng 10B4 á?
- Không. Con bé khác.
- Thằng đó là Đầu Đinh, nổi tiếng thành phố mình còn gì? Hồi trước nó học trường mình, nhưng giờ đang du học bên Pháp rồi.
Lê Dũng đẩy ghế đứng bật dậy vẻ sợ hãi.
- Anh!
-
Chú em vẫn còn nhớ mà gọi một chữ “anh” cơ à? Tưởng là quên ông anh này
rồi chứ? – Đầu Định bình thản ngồi xuống một cái ghế kế đấy.
- Anh! Em xin lỗi! Em… thực ra thì em không biết bạn ấy là người yêu anh… – Lê Dũng cúi đầu xuống.
- Mày tưởng không biết là xong à?
Đầu Đinh xô ghế ra túm lấy cổ áo Lê Dũng toan đẩy xuống đất thì có một bàn tay đưa ra giữ lại.
- Đầu Đinh! Anh đến muộn!
Cả lũ cùng nhìn lên xem ai to gan dám gọi thẳng cái tên “Đầu Đinh” ra.
- Lyly…? Anh…
Vẻ mặt Đầu Đinh giãn ra ngay lập tức, cả bàn tay túm lấy cổ áo Lê Dũng cũng vội rụt lại.
- Mà… Anh với cậu ấy có chuyện gì sao? – Linh Như liếc nhìn Lê Dũng và khẽ gửi cho cậu một cái nhìn đầy thương hại.
- Ừ! Nó dám tán tỉnh bạn gái anh! – Đầu Đinh hậm hực.
- Coi như anh nể mặt em vậy! Lê Dũng là bạn em!
- Nhưng…
- Đầu Đinh!
-
Được rồi! Lyly! Anh sẽ cho qua vậy. – Đầu Đinh tỏ vẻ khó chịu nhưng
cũng nhượng bộ – Nhưng chỉ lần này thôi đấy. Lê Dũng! Nể tình Lyly, anh
tha cho mày lần này. Lần sau thì mày không còn nói nổi nữa đâu. Mình đi
thôi Lyly! Khánh Nam đến chưa?
- Đây là Khánh Nam, người mà em
muốn giới thiệu với anh. Năm sau chắc nhờ anh giúp đỡ anh ấy nhiều.
Khánh Nam! Anh ấy là Đầu Đinh. Hai người lên trước làm quen với nhau đi.
Em sẽ đợi mấy người còn lại.
Khánh Nam đứng lên đi cùng Đầu Đinh lên tầng trên mà chẳng thèm tạm biệt ai cả.
- Linh Như! – Lê Dũng lí nhí – Cảm…
Chẳng
để Lê Dũng kịp nói hết câu, Linh Như đã vội vàng chạy ra phía cửa. Và
bây giờ mới là cảnh khó chấp nhận nhất đối với Viết Quân. Cậu có thể
nhịn thế nào cũng được, nhưng thử hỏi khi nhìn thấy người con gái mình
yêu đang ôm hôn thắm thiết một tên con trai khác ở đằng kia thì phải
nhịn thế nào chứ? Hai người họ lại còn khoác vai nhau tươi cười hớn hở,
với một thứ ngôn ngữ lạ hoắc đi lên tầng trên.
Thực ra thì cũng chỉ là một kiểu chào xã giao mà thôi.
Viết Quân vờ đánh rơi chiếc thìa để lấy cớ cúi xuống lấy mà cố giấu nét mặt.
“Hừ! Mình đã nhớ mặt thằng vừa rồi rồi đấy! Ra về liệu hồn!”
- Bọn mày không thấy có gì lạ à? – Đăng Thành đặt đĩa bánh xuống.
- Lạ cái gì cơ?
-
Theo anh biết thì Đầu Đinh vốn chẳng ưa gì Night! Bởi vì ngày trước anh
ấy ghét Việt Tú lắm! Với lại anh ấy luôn chủ trương nhổ tận gốc Night
cơ mà. Vậy sao vừa giờ… anh ấy lại có vẻ nhượng bộ trước Linh Như thế
nhỉ?
- Từ đã! Vừa giờ Đầu Đinh gọi Linh Như là gì thế?
- À…
Lyly thì phải. – Ngọc Hưng chợt khựng lại – Bảo Đông! Hồi nãy mày bảo
Linh Như là chủ toàn bộ hệ thống Sapori d’Italia phải không?
- Ừ. Sao thế?
- Vậy thì nó biết tiếng Italia nữa?
- Ừ! Vừa giờ nó chẳng nói tiếng Italia còn gì?
- Vậy thì đúng rồi.
Ngọc Hưng dựa người vào ghế.
- Khương Duy! Anh biết tại sao Hoài Trang không đặt được bánh kem ở đây rồi…
- Vì sao cơ? – Khương Duy khó hiểu.
Viết Quân thở dài.
- Minh Phương! Phương nói đúng đó! Hình như thằng Duy dùng đầu chỉ để ăn hay sao ý. Thế mà cũng không biết.
- Mày thì biết chắc?
- Ừ! Động não chút đi.
- Không ai nhận ra à? Sapori d’Italia và Fantasi thông với nhau.
- Vậy tức là chỗ nãy cũng thuộc quyền quản lý của con bé đó?
Hoài Trang xanh mặt. Mọi chuyện dường như đang dần hé mở và đi chệch quỹ đạo Hoài Trang vạch ra.
Đợi
cho tất cả mấy đứa con gái về hết và đảm bảo Hoài Trang và Hồng Nhung
lên cùng một taxi, 8 thằng con trai tụ họp lại với nhau.
- Tao thấy đáng nghi mày ạ! Người của Night làm sao mà có uy với anh Đầu Đinh được?
- Thì thế! Mà con bé còn làm chủ cả hệ thống Sapori d’Italia nữa chứ!
-
Em thấy cái gì đó lạ lắm! Vốn dĩ anh Nam trước giờ luôn là người sáng
suốt, mà lần này anh ấy lại cứ chăm chăm bảo vệ Linh Như nữa chứ.
-
Nói ai? Thằng Đông lần này cũng thế này. Bảo Đông, Quốc Trường, hai đứa
mày đánh hơi được gì à? Viết Quân thì không nói, nó chỉ biết cắm đầu
căm cổ lao theo Khánh Nam thôi.
Bảo Đông ôn tồn đung đưa theo tiếng nhạc.
-
Hóa ra Hội học sinh ở Việt Nam cũng chỉ đến thế thôi! Muốn chứng tỏ
mình là đầu não thì sao không tự đi mà tìm hiểu? Quả là khi không có
Khánh Nam, mọi chuyện dù dễ cũng trở thành khó.

