Kẹo bạc hà - Chương 12

 

Chương 12: Tỏ tình

 Dương
Lạp ngước nhìn căn biệt thự với đủ hướng, căn nhà này dường như được
dát bằng ngọc bích thật. Chúng thật lộng lẫy theo lỗi kiến trúc Châu Âu.
Cô chặc lưỡi tiếc rẻ: “ Nhà giàu nó khác thế đấy!”

  Cô nhìn trần
nhà cao tít với chùm bóng đèn màu vàng rất lớn, đây giống một cung điện
hơn là cái nhà. Phía bên trên bức tường đối diện với Dương Lạp còn có
một bức tranh khổng lồ được chạm khắc rất tinh luyện với hình một con
thuyền nhiều buồm đang ra khơi. “ Sao người ta có thể làm được những
điều như vậy chứ?” – Dương Lạp ngây ngô hỏi trong đầu.

- Mặc quần áo vào đi! – Hoàng Hiểu Vương ném một chiếc váy diêm dúa vào người Dương Lạp, cô quay ra gắt gỏng:

- Tôi vẫn mặc quần áo mà sao phải thay?

- Làm theo đi!

  Cô
không biết từ khi nào cô lại cảm thấy lời nói của tên này có sức mạnh
khiến cô phải nghe lời như vậy nữa, cô lặng lẽ đi thay. Chiếc váy khá
mỏng, làm lộ đôi vai trần gầy guộc của cô, nhưng nó thật sự rất đẹp, đẹp
hơn hẳn cái váy của Hoàng Hiểu Dy. Đuôi váy đước làm tua rua về đằng
sau trông thật điệu và trên cổ áo còn gắn lông vũ rất xinh nữa. Cô quay
một vòng trước gương tự cười một mình, thật ngớ ngẩn. Cô bước xuống
trước con mắt trầm trồ của Hoàng Hiểu Vương, hắn chớp chớp mắt:

- Cũng được đó chứ?

- Chuyện, tôi mà. – Dương Lạp kiêu căng hất hàm với cậu ta.

- Thôi tôi gọi taxi rồi, ra đi thôi.

  Dương Lạp mải móng đi ra với chiếc guốc cao quá khổ so với chân, cô loạng choạng bước về phía cửa xe, mặt méo xệch:

- Giúp tôi với nào!

  Hoàng Hiểu Vương đỡ cô ngồi vào trong xe, miệng cười nham hiểm.

  Chiếc xe phóng vụt đi, ngoài trời tối om, cô không nhìn rõ thứ gì nữa.

- Đi đâu vậy?

- Club.

- Cái gì?

- Là club đó! Cô chưa nghe bao giờ hả?

- Sao lại đến đó?- Dương Lạp bối rối.

- Chơi.

  Cô
im bặt, hóa ra nơi mà tên đó bảo hay chính là club, quá thất vọng, cô
cứ tưởng nó phải thơ mộng như cánh đồng hoa oải hương cơ. Chừng 20 phút
sau thì đến nơi.

  Bước xuống xe, cô ngẩng mặt nhìn, là nơi lần
trước, bên ngoài rõ im lặng nhưng bên trong lại ồn không tả nổi. Hoàng
Hiểu Vương cũng mở cửa xe đi xuống, cô để ý hôm nay hắn cũng ăn mặc rất
bình thường, nhưng từ người hắn lúc nào cũng tỏa ra ánh hào quang rực
rỡ. Một chiếc quần bò đen với cái áo phông đen có hình đôi cánh ở đằng
sau càng khiến hắn trở nên thật cuốn hút. Mái tóc màu hạt dẻ khẽ tung
bay trong gió. Dương Lạp bước loạng choạng vào cửa quán, mấy cô nhân
viên chân dài váy ngắn nhìn thấy che miệng cười. Hoàng Hiểu Vương đi
đằng trước cô, gửi vài nụ hôn gió với hai cô gái rồi lại nhanh chóng
bước vào. Dương Lạp cố gắng giữ thăng bằng rồi bước theo sau.

  Vào
bên trong, ồn ào khiến màng nhĩ của cô không thích ứng kịp mà co lại
đau đớn. Nhìn thấy Hoàng Hiểu Vương đã ngồi trên ghế xoay từ bao giờ, cô
cũng lại gần nhổm lên ngồi. Cô thở hồng hộc, người nhễ nhại mồ hôi,
đúng là vất vả thật. Cô nhìn xung quanh, đèn nhấp nháy đủ kiểu, xanh đỏ
tím vàng...mọi thứ đều hư hư ảo ảo khiến cô hoa mắt. Hoàng Hiểu Vương
hét to vào tai cô:

- Vui không?

- Không vui gì hết á! – Cô
cũng gân cổ hét lại. Hoàng Hiểu Vương thì thầm gì đó với tay hầu bàn.
Một lúc sau hắn bưng ra một chai rượu vodka và một lí nước ép cam đưa
cho Dương Lạp. Cô tròn mắt:

- Cậu uống rượu à?

- Ừ, sở thích của tôi!

  Cô
cầm li nước khuấy đều rồi mút hết một nửa cốc, xoay chiếc ghế nhìn về
phía sàn. Mắt nheo nheo lại, lắm loại người quá, nhưng hầu hết là trai
trẻ gái non cả. Đúng là ăn chơi mà. Cô vừa ngậm ống hút vừa chặc lưỡi:

- Cậu thích mấy nơi như thế này à?

- Ừ, rất thú vị mà! – Hoàng Hiểu Vương hét lớn.

Cậu cũng cầm một li rượu quay về đối diện với cô, cô ngạc nhiên quay lại hỏi:

- Tôi tưởng những nơi như thế này thì tôi và cậu không vào được chứ.

- Ha ha, tôi là khách hàng VIP mà! – Vừa nói cậu ta vừa uống một ngụm rượu.

- Thật lố bịch, tôi thích yên tĩnh hơn. – Dương Lạp ngán ngẩm lắc đầu.

  Bỗng
có một cô gái ăn mặc rất sexy bước đến. Cô ta khoác mỗi chiếc áo mỏng
tèo nhìn rõ cả bên trong và chiếc váy ngắn bó sát vào đùi. Mái tóc ngắn
ngang vai, màu vàng hoe. Cô ta lại gần Hoàng Hiểu Vương, một tay đặt lên
vai cậu, trườn người ôm lấy cậu ta và hôn lên môi cậu một hồi. Dương
Lạp nhắm tịt mắt. Hiểu Vương gạt ra, giọng thờ ơ:

- Đừng làm phiền anh uống rượu!

- Anh, em uống cùng được chứ? – Giọng cô ta ngọt xớt.

- Khỏi, em không thấy anh đi cùng bạn rồi à! – Hắn hất hàm về phía Dương Lạp.

  Cô ta quay đầu nhìn cô rồi vênh mặt nói với Hiểu Vương.

- OK, Tầm thường!

  Rồi
cô ta nhanh chóng bước đi, Hoàng Hiểu Vương vẫn bình thản uống rượu.
Hoàng Hiểu Vương hay quen với mấy người kiểu như vậy sao, đáng ghét. Mà
sao cô có cảm giác như mình đang...ghen vậy. Dương Lạp nhìn theo bóng cô
gái lạ, thấy cô ta nói gì đó với một gã đàn ông lạ và chỉ về phía cô.
Tim cô bỗng đập thình thịch, cảm giác không ổn lan tỏa khắp người. Cô
nép vào chiếc bàn cố làm mình biến mất nhưng không thể.

  Một lúc
sau đó, tiếng nhạc ồn ào tắt ngúm, cả Dương Lạp và Hoàng Hiểu Vương đều
ngạc nhiên quay ra, có một gã đàn ông trông rất biến thái đứng trên sân
khấu, đầu tóc để lòa xoa, chét một đống phấn son lên mặt, thật không thể
chấp nhận được, chỉnh micro và hét lớn:

- Các chàng trai, cô gái, có muốn chơi một trò này không?

  Dưới
khán đài lại càng rộn rã hơn, ai cũng đều muốn biết đó là trò gì. Bất
chợt, ánh đèn vàng sáng lóa chiếu thẳng vào người Dương Lạp và ông ta hô
lớn:

- Theo yêu cầu của quí cô Jendy, 1000 đôla cho chàng trai đoạt được nụ hôn của cô gái kia.

  Hắn như nổi cơn điên loạn, vừa gào vừa chỉ về phía Dương Lạp. Cô mở tròn mắt ngạc nhiên, cái quái quỉ gì thế này?

  Thế
là tất cả đàn ông trong club đổ dồn về phía cô, cào xé, chà đạp để vồ
lấy cô. Dương Lạp mặt tái mét, cô lùi lại ra sau. Đằng xa các cô gái
khác đang cổ vũ rất nhiệt liệt. Hoàng Hiểu Vương ngồi bên cạnh cũng ngạc
nhiên không kém. Mọi người đang dồn về phía cô càng lúc càng đông, điều
này khiến cậu ta bắt đầu lo lắng. Cậu ngồi sát lại gần, vòng tay ra sau
ôm cô. Mọi người hò hét:
- Vương, bỏ cô ta ra đi, cô ta phải là của tôi........

- Im đi, cô ta sẽ là của tôi mới đúng....

- Ôi 1000 đô....

  Đủ
thứ khiến đầu Dương Lạp quay mòng mòng, cô nghe rõ nhịp tim mình đang
chạy trên đường cao tốc. Bọn họ như những con thú đói điên cuồng muốn ăn
tươi nuốt sống cô. Cô sợ hãi nép chặt sau người Hoàng Hiểu Vương. Hắn
chợt giơ tay lên cao ra hiệu mọi người dừng lại. Quả nhiên không một âm
thanh nào nữa, gã biến thái vội giật micro hét to:

- Hoàng Thiếu gia, cô ta đã thuộc về Hoàng Thiếu gia.

“ Cái gì? Hoàng Thiếu gia? Nghe sến vậy.” – Dương Lạp mặt méo xệch không hiểu gì.

  Mọi người bên dưới ấm ức quay ra, không tập trung vào chỗ cô nữa. Thế nhưng, gã biến thái lại tiếp tục:

- Nào, cho một phút để cậu hôn cô ta, nếu không cậu sẽ mất quyền lợi VIP và cô ta sẽ giành cho người khác.

  Hoàng
Hiểu Vương khó hiểu nhìn, cậu ta thật sự lo lắng rồi. Cậu quay xuống
nhìn Dương Lạp, gương mặt cô trắng bệch, đôi mắt mở to, đôi vai run rẩy.
Quả thực cậu bắt buộc phải làm điều này sao? Đưa cô đến đây là lựa chọn
sai lầm rồi. Cậu nhìn cô hồi lâu, cô cũng tròn mắt nhìn không hiểu gì.

  Gã biến thái lại khiến cả club ngập trong hồi hộp.

- Tôi đếm từ 10 xuống 1 mà cậu không hôn thì cậu sẽ mất đấy. Nào!

- Khoan. - Hoàng Hiểu Vương bỗng nói lớn.

  Mọi người im lặng.

- Tôi nhất thiết phải làm điều đó à?- Lông mày cậu nhíu lại khó chịu.

- Một là thế, hai là cậu ra khỏi club và để cô ta lại.- Gã biến thái vẫn hứng khởi hô lớn.- Tôi bắt đầu đếm đây.

- 10

  Hoàng
Hiểu Vương nhíu mày, đây là luật mới của cái club này, cậu không có
quyền chống lại dù có giàu đến mấy. Cậu nhìn Dương Lạp lần nữa, mắt cô
không hề chớp, cô vẫn như một đứa trẻ không hiểu gì cả.

- 9

- Hôn đi, hôn đi, nhanh lên.

  Dưới mọi người hô ầm lên.

- 8

- 7

  Hoàng
Hiểu Vương vẫn giữ im tư thế, cậu không dám ư? Đây sẽ là lần thứ hai ư?
Không thể nào? Nhưng nếu cậu không làm thì em sẽ bị người khác giành
mất, điều đó còn tôi tệ hơn.

- 6

- 5

  Càng lúc càng
hồi hộp, tim Hiểu Vương đập thình thịch, nghe rõ từng tiếng một. Dương
Lạp cũng vậy, cô không dám tin đây là sự thật nữa. Cô nhắm tịt mắt.
Hoàng Hiểu Vương tự an ủi mình bằng cách, anh em thôi mà, cứ coi như là
xã giao đi, chắc không sao đâu.

- 4

- 3

- 2

  Hoàng
Hiểu Vương miễn cưỡng đặt môi lên môi Dương Lạp, nụ hôn run run khiến
người Dương Lạp cũng run theo. Một nụ hôn sâu, rất nhẹ nhàng, rất ngọt
ngào...mặt Dương Lạp đỏ như trái cà chua chín, người cô nóng ran. Một
lúc sau, nụ hôn kết thúc trong tiếng gào rú của mọi người. Hoàng Hiểu
Vương quay mặt đi, mặt cậu ta cũng đỏ không kém. Lần đầu tiên cái club
này thấy cậu ta như vậy nên ai cũng tròn mắt kinh ngạc.

  Tên biến thái lại nói:

- Và mời quí cô Jendy trao giải thưởng cho Hoàng Thiếu gia nào!

“ Người bày ra trò điên rồ này là cô ta sao?” – Dương Lạp tức giận khi nhìn thấy cô gái ban nãy đang đứng trên sân khấu.

  Hoàng
Hiểu Vương bước lên sân khấu, mặt cô ta nhăn vào tức tối, có lẽ cô ta
không thể ngờ được người hôn Dương Lạp lại chính là Hiểu Vương. Hoàng
Hiểu Vương tay đút túi quần bước lên, nhìn cô ta. Cô ta giơ xấp tiền ra
trước mặt cậu. Thật đáng kinh ngạc, cậu ta giật lấy xấp tiền, tung lên
trên người cô ta, những tờ tiền bay lất phất khắp nơi, qua con mắt mở to
của cô ta. Những tờ tiền khiến cô ta trở nên thật lố bịch. Đây là trò
hạ nhục kinh khủng nhất từ trước đến nay mà thần dân Club này được biết.
Cậu ghé sát vào tai cô ta, thì thầm:

- Đồ rẻ tiền.

  Nói xong, cậu bước xuống đến bên Dương Lạp và kéo cô ra khỏi club.

  Đằng sau, mọi người vẫn chưa hết ngạc nhiên và cô gái kia vẫn đừng như trời trồng giữa những đồng tiền đô la mới cứng.

  Trên
con đường đêm thưa thớt người, chỉ có bóng của một chàng trai và một cô
gái đang lững thững bước đi, những chiếc lá khô xào xạc kêu, đuổi theo
bước chân hai người. Hôm nay trời không trăng, nhưng ánh sáng mờ nhạt
vẫn le lói rọi xuống bóng hai người. Tay Hoàng Hiểu Vương nắm chặt tay
Dương Lạp. Đi đến hàng cây lá đỏ mùa rụng lá, Dương Lạp bỗng dừng lại,
cô bỏ tay cậu.

  Cô thấy mình không phải là người dũng cảm nhưng
cũng không đủ kiên nhẫn để giữ một cái gì đó trong tim, nên việc cô sắp
nói ra đây, cô không nghĩ nó quá bồng bột. Có thể là hơi nhanh, nhưng
đối với cảm xúc của cô bây giờ, nó không nhanh chút nào, rất chậm rãi,
rất ngọt ngào.

- Này...

- Gì thế?- Hoàng Hiểu Vương quay lại hỏi.

- Tôi...! – Mặt cô hơi đỏ.

- Sao?

- Tôi thích cậu!

  Lúc
đó hai người chỉ đứng cách nhau một bước chân nhưng không hiểu sao Hiểu
Vương nghe câu nói đó như tiếng gió. Không thể hiểu nó là gì.

- Cô nói gì?

- Tôi nói tôi thích cậu! – Dương Lạp hét thật to.

  Hoàng
Hiểu Vương sững người, thời khắc đó không gian xung quanh cậu dường như
ngừng hoạt động. Em gái cậu đang nói thích cậu ư? Cái gì thế này, cậu
không thể ngạc nhiên hơn được nữa. Gió thổi mạnh qua hai người, luồn qua
kẽ tóc lùa vào gáy khiến cậu run người. Cậu vẫn không tin những gì
Dương Lạp đang nói. Tất cả chỉ là một trò đùa phải không?

  Dương
Lạp vẫn đứng yên, ánh mắt chứa đầy hi vọng và mái tóc tơ của cô không
ngớt bay bay theo lọn gió. Đôi mắt cô khẽ chớp chớp và khuôn miệng xinh
xinh khẽ nhếch lên cười, cô nói như một đứa trẻ nói mớ:

- Tôi thích cậu...thích cậu...

- Cô đang nói đùa phải không hả? – Hoàng Hiểu Vương gượng cười hỏi lại.

-
Tôi không đùa, tôi thích cậu thật mà. Tuy tính cậu có hơi khùng một tí
nhưng cậu rất tốt, rất quan tâm và hay bảo vệ tôi nữa...

- Im đi!- Hoàng Hiểu Vương hét lớn khiến Dương Lạp giật bắn mình.

-
Cô điên rồi, cô biết cô đang nói cái gì không hả? Rút hết lại cho tôi. –
Cậu không giữ được bình tĩnh nữa, lắc mạnh vai Dương Lạp mà hét lên.

  Cô ngước cặp mắt đã ầng ậc nước lên nhìn Hiểu Vương:

- Không được sao? Cậu không thích tôi sao?

  Hoàng
Hiểu Vương đơ người, đối diện với cậu lúc này là em gái của cậu, là
người mà cậu yêu quí nhất cơ mà. Cậu muốn chết ngay tại đây, cậu đã
khiến em gái ruột yêu mình ư? Khốn nạn thật.

- Không. Tôi rất ghét cô!

  Dương
Lạp đờ người, cô cúi xuống, câu từ chối của Hoàng Hiểu Vương như rút
hết nguồn sinh lực của cô. Cô giờ đây như một bông hoa héo không sức
sống, yếu ớt trong vòng tay của cậu.

- T...thật....sao? – giọng cô run run.

- Đúng vậy! – Câu nói vô cùng lạnh.

  Cô vẫn ngước lên nhìn với ánh mắt đầy niềm tin:

- Cậu nói dối!

- Không! Tôi chẳng nói dối gì cả. Tôi ghét cô! – Hoàng Hiểu Vương vẫn đăm đăm nhìn em.

-
Tôi...tôi rất nhớ cậu, muốn điên lên, cậu biết không hả? Tôi đã thích
cậu mà tôi không hề biết đấy.- Giọng cô đều đều và nhẹ như tiếng gió.

  Từng
lời nói của Dương Lạp như mũi dao cứa mạnh vào trái tim cậu. Sao ông
trời lại bất công như vậy? Sao lại ngang trái như thế này? Cậu như chôn
chân tại chỗ, không gì có thể diễn tả cảm xúc của cậu lúc này đây. Dương
Lạp thật ngu ngốc, cô đang tỏ tình với anh trai mình sao? Sao có thể
nghiệt ngã như vậy chứ?

- Tôi biết mà, tôi biết tôi sai rồi, cậu tha thứ cho tôi đi. Đừng dối lòng nữa.- Dương Lạp cố van nài.

“ Em chẳng sai gì cả? Là anh, là do anh đã khiến em như vậy, anh ngốc quá phải không?”

-
Cô im đi, tôi không muốn thấy mặt cô một lần nào nữa! – Hoàng Hiểu
Vương thét lên rồi vùng chạy khỏi chỗ đó, trong bóng tối, bóng cậu dần
bị nuốt chửng bởi màn đêm dày đặc.

  Dương Lạp đứng đó, cô đơn và
lạnh lẽo. Cô chưa hề nghĩ cảm giác bị từ chối nó lại đau đớn và tuyệt
vọng như thế này. Mới vài phút trước đây thôi, tay cậu còn nắm chặt tay
cô, hai người con rất ngọt ngào cơ mà. Lí do gì khiến cho cô giờ đây như
mất hết sinh lực thế này? Cô ngã quỵ xuống lề đường, mái tóc thưa thớt
tung bay trong gió lạnh, mặt cô trắng bệch, đôi môi mím chặt cố ngăn
nước mắt chảy ra. Cậu đã nói rất ghét cô rồi, cô còn mong gì nữa, tất cả
chỉ là dối trá mà thôi. Nhưng cử chỉ, những lời nói của cậu ta hoàn
toàn là giả dối, là bịa đặt. Cô muốn khóc òa lên thật to, thật to để
giải tỏa sự đau đớn trong lòng. Rồi sau này cậu và cô sẽ đối diện như
thế nào. Cô đã quá vội vàng ư? Hay do vốn cậu đã không thích cô rồi?

Hoàng
Hiểu Vương cứ chạy không ngừng nghỉ, cậu muốn sự mệt nhọc và gió sẽ xóa
đi chuyện vừa rồi, xóa đi khuôn mặt và lời nói của em. Cậu không thể
hiểu nổi những gì đang diễn ra, em nói thích cậu? Là do cậu hay em sai?
Là do ông trời sắp đặt hay do số phận của cậu quá nghiệt ngã? Cậu không
mong, không chờ câu nói đó của em. Cậu âm thầm quan tâm và bảo vệ em
không vì chỉ để chờ nó. Cậu ngồi phịch xuống một hồ nước, nước lạnh tuôn
chảy nên cơ thể cậu buốt giá. Có thể nó sẽ giết chết cậu thì tốt hơn.
Cậu khóc, khóc trong dòng nước hòa cùng, cậu không muốn để ai thấy cậu
như thế này cả. Tất cả những chuyện mà cậu làm hóa ra lại hoàn toàn sai,
vì nó khiến em trở nên như thế, khiến cả hai đều tràn trong sự đau khổ
và tuyệt vọng. Nếu cậu có thể ước một điều gì đó bây giờ thì cậu sẽ mong
mình biến mất khỏi cuộc đời em. Nhưng tất cả sẽ trở lại như ban đầu thì
tốt hơn, giá mà cậu không gặp cô thì tốt hơn và nếu em không thích cậu
thì tốt hơn. Tất cả chỉ là ngụy biện vì cậu không thể nghĩ gì khác
hơn....gục xuống và chết lặng...

 

Báo cáo nội dung xấu