Kẹo bạc hà - Chương 17
Chương 17: Lộ tẩy
Trời
mỗi ngày một sáng hơn, báo hiệu mùa hè đã đến thật bất ngờ, không còn
những cơn gió se se lạnh nữa mà thay vào đó là những giọt nắng bỏng rát.
Cảm thấy khí hậu thay đổi một cách bất ngờ, Dương Lạp ngẩn ngơ thay bộ
quần áo đồng phục ngắn tay, sẵn sàng đón cái nóng ngoài kia. Mái tóc
buông xõa thường ngày được buộc cao lên kiểu đuôi ngựa trông thật yêu.
Dương Lạp thì đã xong, cô ngước sang Trân Trân, cô nàng cũng đã ngay
ngắn, mái tóc ngắn buộc một gọn phía sau thật là ngộ nghĩnh, hai cô gái
nắm tay nhau bước ra khỏi nhà trong tâm trạng phơi phới, Dương Lạp chợt
ngước lên nhìn bầu trời, cười tươi:
- Ya!!!!! Trời hôm nay đẹp thật đấy Trân!
- Ừm! - Trân Trân nhẹ nhàng đáp lại.
- Tâm trạng tốt thật, không biết hôm nay có được bơi không nhỉ?
- Bơi á?
- Ừ! Trường mình đã xây bể bơi rồi còn gì?- Dương Lạp bĩu môi.
Trân Trân không nói gì nữa, nhưng trong cô cảm nhận nếu hôm nay có tiết bơi thật thì...sẽ không tốt chút nào....!
Trường
cấp ba Hòa Diện hôm nay nhộn nhạo lạ kì, không biết có chuyện gì? Học
sinh đi lại tấp nập ở hành lang. Dương Lạp cố len mãi với vào được lớp,
đến nơi thì thấy mọi người đang rộn rã xếp la liệt đồ bơi lên mặt bàn,
thấy vậy Trân Trân hỏi lớn:
- Hôm nay có tiết bơi à?
- Ờ! Tiết đầu đấy! - Một bạn đáp lại câu hỏi của Trân Trân.
Dương
Lạp mừng quýnh, cô rất thích bơi và cũng là bậc cao thủ. Lần này nhất
định lũ ngốc kia sẽ phải lác mắt cho xem. Mấy mươi phút sau, lớp Dương
Lạp đã tập trung trước bể bơi, có cả Hoàng Hiểu Vương nữa. Thầy dạy bơi
đừng trên đầu hô lớn:
- Hôm nay là buổi kiểm tra đầu tiên, tôi
không dạy lí thuyết cho các em, hôm nay tôi sẽ xem các em bơi như thế
nào? Hãy chuẩn bị đi!
Dương Lạp nhìn xung quanh bể bơi rộng như
cái hồ, làn nước xanh trong suốt trông thật đẹp mắt, dưới ánh nắng mặt
trời, trông nó càng lung linh, rạng rỡ hơn gấp bội phần. Xung quanh là
các bậc ghế ngồi sang trọng. Các bạn đã thay đồ xong, bộ đồ bơi bám sát
các thân hình gợi cảm của các bạn nữ khiến đám con trai không ngừng xuýt
xoa. Dương Lạp và Trân Trân mặc rất giản dị, hầu như kín, chỉ lộ ra đôi
chân trần thon dài trắng nõn nà, tuy nhiên dưới bắp chân của Dương Lạp
vẫn còn vết sẹo mờ mờ của vụ lần trước. Hoàng Hiểu Vương khẽ chau mày,
còn mỗi hắn là chưa thay quần áo. Đám con trai mặc mỗi chiếc quần soóc
để lộ thân hình vạm vỡ bên trên, lũ con gái cứ rú lên. Đúng là trai tài
gái sắc. Dương Lạp chỉ hứng khởi với việc bơi mà thôi. Thầy chủ nhiệm hô
tập hợp trước bể bơi, tay cầm chiếc cờ nhỏ, giọng nghiêm nghị:
-
Bây giờ tôi đọc tên đến ai thì người đó bơi từ đây sang đầu bên kia nhé!
Tôi sẽ bấm giờ đấy! Các bạn còn lại đứng giàn sang hai bên đi!
Thầy giơ cuốn sổ nhỏ lên, lấy bút chấm vào một cái tên và hô lớn:
- Ngô Văn!
Lập tức cậu bạn nhảy xuống, vụt phát đã qua bờ bên kia vẫy vẫy chiến thắng, thầy dạy bơi nhẹ nói:
- 2 phút 24 giây! Cần cố nữa cho tôi.
Tiếp
đó mấy bạn gái, đúng là con gái, bơi chậm như mấy vị tiểu thư quen
nhung lụa, có người lên đến mười mấy phút. Thầy chặc lưỡi lắc đầu:
- Nào! Dương Lạp Lạp!
Mọi
người lập tức im lặng, chờ thời cơ chế giễu con nhỏ nhưng nào ngờ cô
nhảy xuống nước một cách nhẹ nhàng, động tác vô cùng điêu luyện, thoăn
thoắt đã đến bờ bên kia, trông hệt như một nàng tiên cá nhỏ, ánh mắt
thầy sáng rực lên, có vẻ ngưỡng mộ, gật đầu mỉm cười với Dương Lạp:
- 1 phút 16 giây! Rất tốt.
Đám
học sinh trên bờ há hốc mồm, ngạc nhiên hết cỡ, họ không dám tin vào
mắt mình nữa. Nhìn Dương Lạp vẫn không dám tin, Hoàng Hiểu Vương ngồi
trên bờ cười thầm. Tiếp đó thầy đọc:
- Phạm Trân Trân.
Trân
Trân ngày trước cũng không hề kém Dương Lạp, cũng là bậc cao thủ. Cô
bơi một cách nhẹ bẫng qua bờ bên kia, một lần nữa thầy và đám học sinh
ngẩn người, giọng thầy hồ hởi:
- 1 phút 18 giây! Tuyệt!
Dương Lạp và Trân Trân vỗ bộp tay chiến thắng, lũ con gái bĩu môi ghen tị.
- Hoàng Hiểu Vương.
Mọi người quay lại nhìn hắn, hắn có phần lo lắng, nhíu mày lại tức giận. Thầy cũng nghiêm mặt lại:
- Hoàng Hiểu Vương, cậu xuống bơi ngay cho tôi!
Hắn
vẫn không động tĩnh gì, môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng không sao nói
được. Đám con trai bắt đầu tỏ vẻ khinh thường, Dương Lạp thầm nghĩ: "
Chả lẽ hắn không biết bơi?"
Nào ngờ đúng lúc đó, một tên trong
đám con trai lợi dụng sơ hở, kéo người Hoàng Hiểu Vương và đẩy phịch hắn
xuống bể bơi. Bị bất ngờ, hắn không kịp chống đỡ, đằm mình trong làn
nước, nhưng hắn vẫn ngoi được lên và trèo lên bờ, mặt tối sầm tức tối.
Lũ con gái được dịp líu ríu chạy lại đưa khăn rồi cởi áo hắn nhưng hắn
cự tuyệt hết. Sự giằng co dẫn đến chiếc áo rách toạc ra...lộ ra thân
hình vô cùng vạm vỡ và trắng trẻo. Hắn quay lưng lại phía Dương Lạp...và
cô không tin vào mắt mình. Một vết sẹo lớn trên lưng hắn...vết sẹo
ấy...là của anh Phong mà, Trân Trân cũng khựng người, dường như cô đã
không kịp ngăn lại điều tồi tệ đó. Dương Lạp ngã quỵ xuống đất, vết sẹo
ấy giống quá, giống hệt như vết sẹo cô đã gây ra cho anh Phong ngày hôm
ấy, không thể nào sai được. Cô thấy đầu óc trống rỗng, hàng loạt hình
ảnh trôi qua một cách vội vã và cay đắng. Dương Lạp hét lên tổn thương,
cô ngồi phịch xuống lẩm bẩm, mái tóc rối bù xù, khuôn mặt nhợt nhạt
hoảng sợ. Hoàng Hiểu Vương giật mình quay lại, mặt cậu tái đi, chạy vội
lại bên em, nhưng người con gái ấy đã ngất lịm đi rồi.
Phòng y
tế thoang thoảng mùi hương của nắng, nhưng rất dịu mát, tấm rèm trắng
tung bay trong cơn gió lạc loài, vẩn vơ vô hướng, một vài cánh chim nhỏ
đậu bên cành cây bên cửa sổ líu ríu kêu, nhưng không hiểu sao, tiếng hót
ấy lại đau thương, tê tái quá đối với Dương Lạp. Cô nằm bất động trên
giường, ánh mắt vô hồn nhìn lạc lõng, đôi môi mím chặt, ngăn cho tiếng
khóc không bật thành tiếng. Cô chỉ muốn, muốn hình ảnh vừa rồi là mơ
thôi, giấc mơ không cần có. Hoàng Hiểu Vương không thể nào là anh ấy
được, chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi...sự trùng hợp... Dù đã cố phủ
định tất cả nhưng sự thật vẫn là sự thật...anh ấy...Cứ nghĩ đến quãng
thời gian bên cậu ta, khi cô thốt lên hai tiếng yêu cậu, là cô đã làm
anh trai mình tổn thương rồi, thật ngu ngốc....Lúc này chỉ muốn ngủ
thôi, một giấc ngủ vĩnh viễn không bao giờ tỉnh, để mọi thứ đang xảy ra
biến mất vào dòng thời gian và để cô nghỉ ngơi, cô mệt rồi.
Một
tiếng đập mạnh vào vô lăng và một tiếng "kít" mạnh phía trước khiến con
người đang điều khiển xe như mất hết bình tĩnh, cơ thể cậu nhễ nhại mồ
hôi, từng giọt trên tóc nhỏ xuống khuôn mặt đang tái tím đi, cậu đã mất
hết sức chịu đựng, muốn khóc mà không sao khóc được. Chiếc xe lao vụt
đi, cắt rời từng mảnh gió va đập hai bên ô cửa, cậu như một kẻ đang
trong cơn điên dại. Chiếc xe dừng lại trước cửa công ty nơi mẹ cậu đang
làm. Hai nữ nhân viên vừa thấy cậu, mỉm cười cúi chào nhưng cậu ngó lơ,
lao vụt vào công ty, chạy bộ lên cầu thang và cánh cửa phòng Giám đốc
bật mở, không có một bóng người, cậu gào lên gọi tên mẹ nhưng bà không
có ở đây. Cậu nhìn khắp phòng, và chợt một tập giấy khiến cậu không thể
rời mắt. Một tờ phiếu khám bệnh bị nhàu nát và có vết cháy nhẹm bên mép,
chứng tỏ người này đã kịp dập tắt trước khi nó cháy. Hoàng Hiểu Vương
cầm tờ giấy, dán mắt vào hai chữ " VÔ SINH". Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng
bật ra, một người phụ nữ bước vào với vẻ mặt xanh xao, mệt mỏi. Vừa
thoáng thấy Hoàng Hiểu Vương, sắc mặt bà tái đi rồi hoảng hốt khi thấy
cậu cầm tờ giấy trên tay, giọng bà run run, mất cả đi vẻ bình tĩnh
thường ngày:
- Con...con vào bao giờ?
- Con...vừa đến thôi!
Hoàng Hiểu Vương nhìn thẳng vào mắt bà, mặt đanh lại, đưa tờ giấy về phía bà:
- Cái này là gì?
- Có lẽ...không thể giấu con thêm nữa rồi! - Bà lại ngồi xuống chiếc ghế, mặt mệt mỏi.
- Rốt cuộc đây là gì hả? - Hoàng Hiểu Vương hét lên tức giận.
- Ta...không thể sinh con!- Bà cười nhạt một tiếng.
Hoàng
Hiểu Vương sững người, tờ giấy rơi tuột khỏi tay, bay là đà trên không
rồi bộp xuống đất một cách lạnh tanh. Căn phòng yên tĩnh một cách đáng
sợ.
- Con...không hiểu?
- Ta không thể sinh con từ 7 năm về trước rồi! Ta đã đi kiểm tra rất nhiều lần, nhưng tất cả không thể...làm gì giúp ta...
Căn phòng lặng thinh, chỉ có tiếng thở của Hoàng Hiểu Vương và nhịp tim đang hòa lẫn vào nhau.
-
Từ sau khi sinh Hiểu Dy, ta có triệu chứng rất lạ! Con không thể biết
được. Ta đã đau lòng muốn chết, ta đã khổ sở biết bao khi nhìn thấy ba
con thất vọng, ông ấy dường như còn suy sụp hơn cả ta...Ta thấy ông trời
thật bất công với mình....! Vậy là sau nhiều lần giằng co nội tâm, ta
và ba con quyết định nhận nuôi một đứa bé trai, và khi nhìn thấy tấm ảnh
của con, ta đã cảm thấy con như con của ta rồi.....
Hoàng Hiểu
Vương vẫn không nói gì, cậu không biết phải nói gì trước nỗi đau của mẹ,
những gì mà bà phải chịu đựng trước đây cậu không hề hay biết, mà chỉ
nghĩ bà thật tàn ác mà thôi...
- Ta không muốn mất con, nên ta phải làm như thế,...ta biết con hận ta, nhưng ta không thể làm điều đó được...
Hoàng
Hiểu Vương không thể chịu đựng được nữa, cậu đứng bất dậy, chạy ra khỏi
phòng, để lại bà Hoàng ngồi một mình thẫn thờ, nước mắt dâng đầy hai
khóe mắt, từng giọt lã chã rơi trên khuôn mặt trắng nhợt...
Tiếng
bước chân nặng trĩu đau khổ, trong người cậu bây giờ hết sức mơ hồ, cậu
không biết mình đang suy nghĩ gì và mọi thứ xung quanh dần biến mất
trong vô vọng. Một tiếng thét não nề đang gào xé tâm can cậu. Cậu ngồi
phịch vào chiếc Bugatti và mắt nhắm hờ, ngả lưng ra phía sau, tâm trạng
vô cùng hỗn loạn. Vậy là mọi chuyện đã kết thúc rồi ư? Vậy là từ giờ cậu
đã có thể đối diện với em gái mình một cách quang minh chính đại rồi ư?
Thế nhưng? Tại sao cậu lại cảm thấy khó thở thế này? Tim như bị ai đó
bóp nghẹt lại, lúc này, cậu không biết nên làm thế nào nữa.....như thế
có nghĩa là...sụp đổ hết rồi sao?
Chiếc xe lại lướt như gió qua
mọi con đường, trước ánh mắt đầy ngưỡng mộ của mọi người, Hoàng Hiểu
Vương không còn đủ sức nở một nụ cười lấy điểm nữa. Cậu dừng xe tại một
quán rượu nổi tiếng, loạng choạng bước xuống, gã bảo vệ vừa trông thấy
khách quí, liền vội vã chạy ra xum xoe thì liền bị cậu hất tay ra, đi
thẳng vào chỗ ngồi ở một góc khuất và gọi lớn:
- Phục vụ, cho một chai rượu mạnh nhất đi!
Vài
phút sau đó, một nữ nhân viên xinh đẹp bưng ra khay đồ rồi cúi chào lễ
phép, Hoàng Hiểu Vương bèn miễn cưỡng cười đáp lại, cô nàng ngây ngất
rồi lui lại vào trong. Cậu thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, một bầu trời
hoàng hôn rực rỡ đang ngả bóng nắng dìu dịu vào căn phòng yên lặng, cậu
nhẹ nhàng rót đầy một ly rượu, tiếng dòng nước tí tách rơi như tiếng
lòng của Hoàng Hiểu Vương, cậu tu một hơi trọn li, rồi một li, hai li,
ba li, năm li nữa...Lúc này, có lẽ trong cơ thể cậu chỉ có toàn rượu mà
thôi, mùi men rượu bốc nên nồng nặc, cậu nằm gục xuống bàn, ánh mắt đờ
đẫn như mất đi phương hướng. Rồi cậu lịm đi, chìm vào giấc ngủ.....
- Quý khách....quý khách.....
Có
ai đó lay mạnh vào người Hoàng Hiểu Vương, khiến cậu choàng tỉnh, nhưng
đầu óc quay cuồng, cơ thể mệt mỏi rã rời, không sao gượng dậy nổi. Cậu
mơ hồ nhìn người trước mắt...mơ hồ....khuôn mặt này quen
quá...quen....Cậu choàng dậy, mắt mở tỏ hết cỡ....
- Em...........em......
Người đứng trước Hoàng Hiểu Vương lúc này....chính là Dương Lạp...Cậu thẫn thờ nhìn cô gái đang mỉm cười trước mặt mình:
- Quý khách, đã đến giờ đóng cửa hàng, xin mời quý khách ra về ạ!
Đúng là giọng nói đó, nhưng sao lại làm như không biết cậu vậy. Cậu chuệnh choạng với tới phía cô:
- Dương Lạp, sao cô lại ở đây?
- Xin lỗi, tôi không biết anh là ai ạ! - Cô gái vẫn mỉm cười, mời khéo anh ra khỏi cửa hàng.
Biết
không thể quá sỗ sàng, cậu đành khoác vội chiếc áo khoác, để một xấp
tiền trên bàn và vội vã bước ra khỏi quán, bên ngoài đã tối vậy rồi sao?
Một màn đêm dày đặc phía trước, cậu thẫn thờ, lên vội chiếc xe và nằm
gục trên đó, trong đầu luôn hiện ra hình ảnh của Dương Lạp. Cậu không đủ
sức nghĩ gì nữa, mà lại đắm mình trong cơn say.
Cửa quán rượu
đóng sầm lại, một cô gái với mái tóc đuôi ngựa buộc cao, lơ thơ bay
trong cơn gió lạnh. Cô nhìn về phía con đường đã lên đèn, sáng lấp lánh
như những vì sao. Cô thở hắt ra một hơi dài, nhìn não nề phề phía chiếc
xe của anh trai đang phóng vụt đi. Bỗng một đường sáng lóe lên, một
chiếc xe máy phóng vụt đến, và lại một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Chị! Lên xe thôi.
Thì
ra là cậu nhóc Nam Dĩnh, Dương Lạp mỉm cười, gật đầu rồi ngồi lên xe,
chiếc xe lao vụt đi trong đêm tối, rẽ thành một tia sáng chói lòa, khiến
người đi đường phải ngước nhìn. Có một chàng trai và một cô gái đang
cười nói rất vui vẻ. Đến một nơi không còn ai nữa, chiếc xe với dừng lại
và Nam dĩnh bước xuống, đỡ lấy người Dương Lạp:
- Chị! Đến nơi rồi!
Cô
không nói gì mà chỉ cười, nhẹ nhàng bước xuống, một con kênh lớn đang
róc rách chạy, Dương Lạp ngồi thẫn thờ, hai tay đan chặt vào nhau, ngắm
nhìn lên bầu trời!
- Chị à! Ban đêm ở đây có nhiều đom đóm, đẹp lắm!
Vừa lúc ấy, một dòng đom đóm bay lượn tung tăng, làm rực sáng một khoảng trời.
- Ya! Đẹp thật đấy!
Cuối
cùng Dương Lạp cũng cất tiếng. Nam Dĩnh khẽ liếc nhìn cô, đôi mắt ấy
mới đáng yêu làm sao. Đôi mắt đã hút hồn cậu ngay từ đầu tiên.
- Chị! Tại sao?
- Chị không hiểu? - Dương Lạp ngây ngô nhìn cậu.
- Tại sao từ hôm biết sự thật,...chị lại khác thế?
- Khác ư?- Lúc này cô chuyển sang nhìn bầu trời...thở dài.
Trong
cô giờ không còn định nghĩa chữ " khác" nó như thế nào nữa, nhưng trước
giờ vẫn là cô đấy thôi, chẳng qua là người ta chưa thấy hết con người
của cô thôi.
- Chị trở lên vui vẻ hơn trước, nhưng sao chị lại làm như không quen biết anh Vương vậy?
Một
khoảng im lặng giữa hai người. Tại sao ư? Chính cô cũng biết là tại
sao? Cớ gì mà cô lại làm điều ấy nhỉ? Có lẽ là cô quá mệt mỏi rồi, cô
không muốn tự dày vò bản thân nữa, chi bằng dứt bỏ tất cả sẽ tốt hơn.
- Chị cũng không biết.....nhưng chị muốn, cả hai không phải khổ sở nữa.
Cô
nói trong giọng nghẹn ngào như sắp khóc, đáng lẽ cô không thể chấp nhận
sự thật này...không thể coi nó như từng có được, cô đã nói điều đó với
anh mà...Nhưng cô cảm thấy thật nhẹ nhõm, gánh nặng trước đây đã được
trút bỏ, anh Phong còn sống, mà còn sống rất tốt nữa, ở một nơi hoàn
toàn khác với cô. Nhưng cô lại càng thấy hận, hận một nỗi tại sao anh
không tìm cô? Do đã quên cô? Hay vì không muốn gặp cô? Hôm nay, tại quán
rượu, trông anh buồn hơn bao giờ hết, tại sao anh lại buồn như vậy? Tại
sao mắt anh lại đau thương đến thế? Là tại em ư? ...Vì sao lúc nào em
cũng làm anh khổ sở như vậy hả anh? Các câu hỏi cứ dồn dập trong đầu
cô...và không có câu trả lời nào cả.
Tự nhiên, có gì đó man mát
rơi xuống má cô, buốt giá, cô đang khóc đấy ư? Bỗng một bàn tay ấm áp
giúp cô quệt đi dòng lệ đang dâng đầy hai khóe mắt. Bàn tay ấy khẽ ôm
gọn cô vào lòng, nhẹ nhàng nói vào tai cô:
- Chị! Còn có em, còn em bên chị mà! Chị đừng khóc nữa.
Phải rồi, còn Nam Dĩnh, còn cậu ấy bây giờ cơ mà, cậu ấy sẽ luôn bên cô...
Một
hơi ấm nhẹ nhàng truyền sang người cô, cô thấy trái tim vốn ngừng đập
của cô giờ như đang đập trở lại, mà là đập rất rộn ràng nữa. Người con
trai trước mặt cô, với nụ cười tươi như thiên thần, chiếc răng khểnh dễ
mến khiến cô mỉm một nụ cười vui vẻ. Cô sẽ không bao giờ cô đơn. Cô ôm
lấy cậu, nhắm mắt và cảm nhận cảm xúc của mình.

