Kẹo bạc hà - Chương 24 (phần 1)

 

Chương 24: Rung động

Dương Lạp ra viện, người ta bảo cô chỉ bị choáng mà thôi.

  Hôm
nay nắng vẫn khắc nghiệt như mọi ngày, Dương Lạp thấy mình khỏe nên
muốn đến trường nhưng nhất định Trân Trân không cho. Cô bưng ly sữa đặc
nóng vào trong phòng Dương Lạp:

- Cậu uống đi cho mau khỏe.

- Mình rất khỏe mà...cho mình đi học đi...! - Dương Lạp ngồi trên giường phụng phịu.

  Khỏe?
Lúc nào cô ấy cũng nói như vậy, nhưng thực chất thì đâu có như vậy,
Trân Trân hiểu mà. Cô ấy giống như một con búp bê vậy, rất mỏng manh, và
không hề mạnh mẽ như vẻ bề ngoài đâu.

- Không là không, cậu chưa khỏe hẳn đâu, cứ uống hết sữa đi đã rồi hẵng tính. - Trân Trân quay mặt đi.

- Nóng chết, trời này cậu bắt tớ uống li sữa nóng đó thì thà tớ chết còn hơn.

- Nóng cái gì, uống đồ nóng mới mau khỏi chứ.

  Nói
rồi, Dương Lạp bắt buộc phải uống cạn không sót một giọt, bụng no nê,
cô lăn ra ngủ ngon lành. Trân Trân đứng lặng nhìn bạn...Cô nhìn một lúc
lâu, dường như cô nhóc ngày nào giờ đã lớn và xinh đẹp như một thiếu nữ
thật sự rồi...

.......

  Hoàng Hiểu Vương về nhà sống cũng
đã được ba ngày, nhưng cậu thấy không thoải mái như ở căn biệt thự Ngọc
Bích. Đã sang chiều, cậu bỏ bữa trưa và ngồi lì trong nhà, cho đến khi
có tiếng gõ cửa.

“ Cốc cốc”

- Mời vào.

  Hoàng Hiểu Dy bước vào, giọng hồ hởi:

- Sao em không ăn trưa?

- Em hơi mệt...

- Mệt mấy cũng phải ăn chứ.

- Vâng.

  Lập tức cô sấn vào lòng Hoàng Hiểu Vương, nũng nịu:

- Vương à...

- Dạ?

- Chiều nay bạn chị tổ chức sinh nhật, em đi cùng chị nha.

- Ơ sinh nhật bạn chị, sao em lại đi được.

- Không sao hết, đi cùng chị đi mà, năm giờ chiều chị chờ nha.

  Chưa
kịp nghe Hoàng Hiểu Vương trả lời, Hoàng Hiểu Dy đã vội chạy tót ra
ngoài. Cậu chỉ ngớ người ra phía sau, cậu tính chiều nay đi thăm Dương
Lạp nhưng thôi đành chiều lòng chị gái vậy.

  Chiều đến nhanh. Cậu
mặc chiếc áo phông đen và chiếc quần bò xám, bước xuống dưới nhà, cậu
đã bắt gặp Hoàng Hiểu Dy trong chiếc váy ngắn bó sát người, màu đỏ chói
và đôi giày cao gót đồng màu. Cô nháy mắt với cậu, cậu lấy con xe thân
thuộc của mình ra - Bugatti Veyron. Hai người thong thả đi trên con
đường xanh mướt cây, Hoàng Hiểu Dy vén mái tóc vàng sang một bên, vẻ mặt
mãn nguyện, cô bắt chuyện:

- Năm tháng qua đã có chuyện gì? Em kể chị nghe được chứ?

- Có chuyện gì đâu chị.

  Cậu nhìn về phía trước, tay nắm chặt vô lăng, Hoàng Hiểu Dy trườn người dựa lên vai cậu, cậu hơi chuếnh choáng, cậu nhíu mày:

- Chị, em đang lái xe mà.

- Có sao đâu, chị dựa một chút thôi. Năm tháng qua đúng là địa ngục mà, chị phải khổ sở biết mấy đấy.

- Vâng.

  Rồi
im lặng, nắng tắt dần, càng lúc càng mờ nhạt sau bánh xe, cuối cùng
cũng đến nơi, một nhà hàng sang trọng kiểu Pháp. Cậu đỗ xe vào, hai
người đi tới quầy tiếp tân, trông họ nổi trội giữa muôn người đang ở
đây, cô nàng tiếp tân vừa thấy Hoàng Hiểu Vương tưởng như líu cả lưỡi
vào:

- Hai...người...tìm ai...?

- Cho tìm phòng số 289.- Hiểu Dy nhanh nhảu.

- Xin mời đọc tên ạ?

- Hoàng Hiểu Dy và Hoàng Hiểu Vương.

- Vâng, đây là chìa khóa của hai vị.

  Hai người vừa đi khỏi, cô tiếp tân đã rít lên:

- Trời ơi, cậu ấy tên Hoàng Hiểu Vương đấy,...cái tên đã gợi sự quý tộc rồi...đẹp trai quá đi mất.

  Anh chàng bên cạnh vội đập vào vai cô:

- Tỉnh mộng giùm đi! Người ta là nhà giàu có mà.

- Thì sao chứ? Tối nay tớ sẽ trực ca đêm nhá.

- Tùy cậu thôi...

...

  Căn phòng mở ra, rất nhiều các chàng trai cô gái đang ngồi quanh bàn la liệt thức ăn, Hoàng Hiểu Dy hồ hởi:

- Chào mọi người, tôi đến rồi đây.

- Vào đi vào đi. - Mọi người hò hét ầm ĩ, Vương thấy không quen nơi này lắm, ồn ào.

  Khi đã ngồi yên vị, một cô nàng có vẻ như là nhân vật chính giơ cao ly rượu:

- Nào, cạn ly nhé.

  Họ uống cạn, xong, một người khác hỏi:

- Hiểu Dy, đã lâu không thấy cậu, bộ đi đâu hả? Mà chàng bên cạnh kia là ai thế?

  Hoàng Hiểu Dy kéo sát cậu vào cạnh mình:

- Tất nhiên bạn trai tôi rồi.

  Hiểu Vương hơi bất ngờ, cô cấu mạnh vào đùi cậu khiến cậu không nói gì được.

- Trời đất, đẹp trai quá đi mất, nhìn cậu ấy kìa, hình như mới học cấp ba thôi đấy.

- Đúng rồi! Lớp 11. ha ha.

- Làm thế nào mà cua được cậu nhóc vậy?

- Tình yêu mà, cưa cẩm gì chứ?

- Không ngờ đấy, Hiểu Dy siêu gợi cảm khiến bao chàng say đắm mà cuối cùng cũng dừng chân tại cậu nhóc này sao.

  Thấy mọi người bàn tán về mình nhiều, Hoàng Hiểu Vương thấy nóng mắt, cậu đứng bật dậy, đá cái ghế chiếc mặt:

- Im đi lũ đàn bà nhiều chuyện.

  Cậu bỏ ra ngoài, Hoàng Hiểu Dy vội vã ngăn lại:

- Khoan đã, anh định đi đâu chứ.

  Mọi người ngớ ra một lúc rồi vội cười khúc khích:

- Đúng mẫu bạn trai của tớ, vừa mạnh mẽ, vừa ngỗ ngược, mình thích nha.

- Sao chị lại gọi em là anh như vậy?- Hiểu Vương gắt gỏng.

Hoàng Hiểu Dy thì thầm vào tai cậu:

- Giúp chị đi mà. Chị xin em đấy.

  Tính cậu trước giờ không thích đùa quá trớn, nên văng tay chị ra, bỏ đi. Đám bạn thấy thế liền hỏi:

- Sao thế? Cậu ấy đi đâu vậy?

- À, nó ngại ấy mà, nên bỏ đi rồi.- Cô cười gượng.

- Trời, dễ thương ghê, lần sau nhớ dẫn nó đến nha.

....

  Hoàng Hiểu Vương bước vội ra quầy tiếp tân, đưa một chiếc chìa khóa cho cô nhân viên và nói:

- Chị làm ơn đưa chiếc chìa khóa này cho cô gái vừa nãy mặc váy đỏ ấy và bảo là lái xe về nhà cho em nhé.

  Nói
xong cậu đi liền. Cô nhân viên còn đang ngây ra như phỗng, nhìn chằm
chằm vào chiếc chìa khóa, vội gọi cậu bạn bên cạnh lại:

- Đây có đúng là chìa khóa xe Bugatti Veyron không?

- Ồ đúng rồi, có hình chính hãng ở đây mà.

-
Trời ơi, siêu xe số 1 thế giới...Sao cậu ta lại có thể giàu đến như
vậy...?- Cô nàng hét ầm lên khiến mọi người xung quanh chú ý.

  Hoàng
Hiểu Vương lững thững đi bộ trên vỉa hè, tay đút túi quần. Đang đi bỗng
chợt có một cô gái đi xe đạp loạng choạng sắp đâm vào cậu, cậu vội né
sang một bên, quát lớn:

- Gì đây? Cô định giết người à?

  Cô gái dựng xe lên, mặt không chút biểu cảm:

- Xin lỗi.

- Ờ ờ...! - Cậu cúi đầu nhìn rõ mặt cô gái, quen quá, cậu ồ lên:

- Ồ! Hình như là học lớp cạnh lớp tôi thì phải?

  Cô ngước nhìn cậu, nhíu mày, giọng chán nản:

- Thì sao?

  Nói rồi cô ta phóng xe đạp vụt đi, cậu vội chạy đuổi theo:

- Khoan đã, khoan đã...

  Cô kịp dừng xe khi cậu sắp thở không ra hơi:

- Có gì à?

- Cho tôi đi ké đi...

  Cô ta nhìn từ đầu đến chân cậu, lạnh lùng.

- Người như cậu mà phải đi xe đạp à, làm ơn cho tôi yên.

- Không, cho tôi đi ké đi mà.- Cậu gãi đầu cười nhăn nhó.

- Vậy cậu lên nhanh giùm đi.- Cô bực dọc chỉ vào yên xe.

  Hoàng
Hiểu Vương cười hớn hở leo lên, trông bộ điệu họ thật buồn cười, một cô
gái lai một chàng trai trên chiếc xe đạp cà tàng đi trên con phố Nhị Hà
hoa lệ này. Cậu cười toe toét:

- Không ngờ thời buổi này còn có người đi xe đạp cơ đấy.

- Học sinh chưa điều khiển được phương tiện gắn máy, cậu không muốn thì xuống giùm tôi cái.

- À, không không...tôi đùa thôi mà.

  Tiếng lách cách của chiếc xe trong buổi xế tối nghe thật giản dị, cậu hít thở mùi gió trong từng bước đi chậm rãi, cô khẽ hỏi:

- Nhà cậu ở đâu vậy?

- Nhà tôi á? Tôi còn không biết nữa là cô.

  Xe đạp dừng hẳn, cậu ngạc nhiên hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

- Cậu đang đùa tôi đấy à?- Cô quay đầu lừ cậu.

- Ơ, tôi đâu có.

- Tôi không lai người như cậu đâu, cậu xuống đi.

- Ơ, tôi có làm gì cô đâu?

  Cô hất cậu xuống, khiến cậu chuệnh choạng suýt ngã:

- Ah...gì vậy trời?

  Cô kéo sụp chiếc mũ xuống, giọng đều đều:

- Cậu trả tiền cho tôi chuyến xe vừa rồi đi.

- Hả? - Hoàng Hiểu vương há hốc mồm. - Như vầy mà cô cũng đòi tiền à?

- Ờ.

- Nhưng tôi không mang tiền ở người.

- Vậy sáng mai tôi sẽ qua lớp cậu đòi.

  Cô
nói rồi phóng xe đạp đi mất. Cậu đứng ngẩn tò te, khốn thật, cậu bị cho
rơi. Nhưng mà kể cũng thoải mái thật, lần đầu sau bao nhiêu chuyện cậu
có thể cười thoải mái như thế này. Cậu ngồi xuống đường cười thầm: “
Không biết mai cô ấy có qua thật không nhỉ? ”

....

  Sáng
sớm hôm sau, trường cấp ba Hòa Diện ồn ào cho buổi học mới và cũng để
chuẩn bị cho kì đại hội thể thao sắp tới. Hoàng Hiểu Vương ngồi trong
lớp ngóng chờ cô bạn sẽ sang. Dương Lạp thấy biểu hiện lạ của anh, bèn
hỏi:

- Ngóng ai vậy?

- À, có gì đâu. - Cậu gượng cười.

  Dương Lạp nắm được ngay điểm yếu:

- Còn chối, rõ ràng là cứ nghển cổ nhìn ra lớp học từ nãy đến giờ.

  Hoàng Hiểu Vương không nói gì nữa, chỉ cười trừ. Nhưng cậu cũng công nhận là rất muốn gặp lại cô ấy.

  Giữa
buổi học, một cô gái với mái tóc xù buộc gọn lên cao, khuôn mặt bầu
bĩnh và nước da trắng, trông khá đáng yêu, cô đứng trước cửa lớp Hoàng
Hiểu Vương, khoanh tay trước ngực, nói lớn:

- Gã tóc hạt dẻ hôm qua là ai trong lớp này thế?

  Mọi người dồn sự chú ý vào cô gái trông khá ngông nghênh kia, Hoàng Hiểu Vương giật mình, dơ tay vẫy vẫy:

- Đây, tôi đây...

  Mọi người lại một lần nữa kinh ngạc. Cô gái bước đến chỗ cậu, chìa tay:

- Tiền?

  Cậu lại gãi gãi đầu cười nhăn nhở:

- Tôi quên ở nhà mất rồi.

  Nói là vậy, nhưng không lúc nào là cậu không mang tiền theo cả, để phòng bị đủ thứ.

  Cô gái đứng lặng hồi lâu, rồi đưa cho cậu một mẩu giấy nhỏ:

- Đây là số điện thoại của tôi, chiều nay cậu nhớ gọi cho tôi đấy. Chào cậu.

  Nói rồi cô quay vụt đi, bước nhanh ra khỏi lớp, Dương Lạp còn chưa khỏi ngạc nhiên:

- Cô ấy...là ai thế?

  Không
thấy anh trả lời, cô quay sang nhìn, hóa ra anh đang ngẩn ngơ nhìn mẩu
giấy ghi số điện thoại của cô gái ban nãy, cô phải lắc mạnh đầu anh:

- Này...này.

- A...hả? - Cậu giật mình ngẩng lên.

- Rốt cuộc cô ấy là ai vậy hả?

- A...anh không biết...!- Mắt cậu lơ đễnh và một nụ cười thầm.

  Dương Lạp nheo mày, rõ ràng anh đang giấu cô điều gì. Nhưng chỉ cần thấy anh vui như vậy là ổn rồi.

  Một
chiều nắng như thiêu đốt, mùa hè ở Nhị Hà chia ra thành nhiều đợt, có
đợt chỉ dìu dịu, nhưng lại có lúc nóng đến phát điên, và hôm nay chính
là thời điểm nóng nhất. Tiếng ve ngân trên các vòm lá, da diết đến mức
mà người nghe muốn chết nóng trong tiếng kêu đó. Hoàng Hiểu Vương ngồi
trong xe mà còn nhễ nhại mồ hôi, cậu thầm nghĩ: “ Chả nhẽ lại lắp cái
điều hòa vào cái xe này.” Điều hòa của xe không đủ làm cậu dễ chịu được,
cậu mở điện thoại, cầm cái gì bây giờ cũng nóng cả, cậu rút mẩu giấy
đang chết lặng trong túi mình. Số điện thoại của cô ấy được ghi hơi ẩu,
dường như là viết vội lắm. Cậu muốn kéo dài thời gian gọi cho cô ấy, vì
sợ nó sẽ trôi qua thật nhanh. Cậu chẳng hiểu cái cảm giác này là sao
nữa, nhưng cứ nghĩ đến cô ấy là cậu lại muốn cười, cô ấy đặc biệt thật
đấy. Ngoại trừ Dương Lạp ra, không ai khiến cậu nghĩ nhiều đến vậy, cứ
như sự an bài của số phận. Cậu bấm chậm rãi từng số một.

[ píp...píp...]

  Từng tiếng cứ kéo dài lê thế.

[ píp...píp...]

- Ah bực thật...Sao không nghe máy?

  Cậu nhận được tin nhắn:

[ Ai vậy ạ?]

  Cậu liền nhắn lại:

- Tôi Hoàng Hiểu Vương đây, sao cô không nghe máy vậy hả?

[ Là ai? Tôi đang làm việc nên không nghe được.]

“ Cũng phải, cô ấy đâu biết tên mình.”

- Tôi là người nợ tiền xe đạp cô này, cô đang ở đâu?

[ Ra là cậu à...]

- Cô đang ở đâu?

[ Cây xăng số 23.]

  Cậu
quên cả nóng bức, lập tức phóng xe đến đó luôn. Trong đầu hiện lên cả
tá suy nghĩ: “ Sao cô ấy lại ở đấy nhỉ? Chắc đi đổ xăng.”

  Con
đường trải dài với những cánh đồng lúa vàng chín, qua khuôn nhìn của
chiếc kính râm, cảnh vật trông dịu dàng hơn, đỡ nóng mắt hơn. Cậu đóng
cửa hai bên, tránh hơi nóng bốc vào trong xe. Nửa giờ sau, cậu dừng xe
trước cửa cây xăng số 23. Cậu bỏ kính râm để nhìn rõ hơn cô gái phía
trước, mái tóc xù đước búi gọn, chiếc mũ lưỡi trai trắng nghịch ngợm đội
ngược ra sau, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt trong vắt như làn nước mùa
thu đang cong cong lên cười, nụ cười rạng rỡ trước ánh nắng gay gắt. Nụ
cười ấy khiến tim cậu đập thình thịch. Cô ấy làm nhân viên đổ xăng.

  Cậu lái xe lại gần, đỗ cạnh chỗ cô đứng, kéo kính xuống và nói:

- Đầy bình nhé bé.

  Mấy
nhân viên khác thấy xe cậu thì hết sức trầm trồ, còn mấy cô gái thì
không sao rời mắt khỏi cậu được. Sau khi đã đổ xăng xong, cậu lái gọn xe
vào một chỗ và bước xuống:

- Này, này, cô kia.

  Cô gái quay lại nhìn cậu khó hiểu:

- Gì vậy?

- Tôi đến trả tiền cô mà. Đi với tôi. - Cậu nắm tay cô trực kéo đi.

- Không, tôi còn đang làm việc mà. - Cô dựt tay ra.

- Làm gì cái công việc này, rất nguy hiểm đến cô đấy, cô không đọc báo à?

- Kệ tôi, tôi thích công việc này.

- Không nói nhiều. - Cậu kéo mạnh tay cô lôi lên xe, sức mạnh của một cô gái không thể sánh bằng một chàng trai thanh niên được.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3