Kẹo bạc hà - Chương 27 (phần 1)

 

Chương 27: Cú sốc

Nắng
hè đang giảm dần, bớt gay gắt hơn. Chỉ là những tia nóng nhè nhẹ, dịu
dàng bám vào những chiếc lá, cố để mình không rơi xuống sân trường, vỡ
òa. Hòa Diện những ngày cuối hè im lặng lạ, học sinh chăm chú nghe
giảng, chắc là sắp kết thúc năm học rồi, tâm trạng ai cũng vậy thôi. Sẽ
đón nhận một lớp học sinh mới và chia tay với khối 12 năm 3, thật là vừa
buồn lại vừa vui.

  Lớp 11A cắm cúi nghe giảng và ghi chép bài,
không một tiếng động gây mất trật tự, đúng thực lớp chọn năm 2 có khác.
Dương Lạp để ý từ đầu giờ đến giờ Trân Trân cứ ngây người ra như phỗng,
không tập trung gì cả, cô liền ném sang bàn cô ấy một tờ giấy, Trân Trân
giật mình mở tờ giấy ra xem: “ Đồ ngốc, tập trung nghe giảng đi.”

  Trân Trân quay lại nhìn Dương Lạp rồi làm tín hiệu ok. Cô đáp trả bằng một nụ cười.

  Giờ ăn trưa dưới căn tin.

  Học sinh ồn ào chọn đồ ăn, họ chọn được một chỗ ngồi khá ổn, ba người ngồi chờ món ăn bưng ra, Dương Lạp nhìn Trân Trân tò mò:

- Sao giờ Lịch sử vừa rồi cậu không tập trung gì vậy?

  Trân Trân cười xòa:

- Có gì đâu cậu.

  Cô nheo mắt nhìn, không tin:

- Bạn bè mà cậu còn giấu mình à, đừng tưởng mình không biết chuyện tối qua.

- Chuyện gì vậy? - Hoàng Hiểu Vương xen vào.

- Thôi...chốc về mình kể. - Trân Trân ra dấu cho Dương Lạp im lặng.

  Đúng
lúc đó, Lục Trúc bưng ba tô mì hải sản ra, lần lượt đặt trên bàn, Dương
Lạp thấy hơi căng thẳng, cô đón lấy bát của mình rồi chuyển cho anh, cô
ngước nhìn Lục Trúc, mặt cô ấy hoàn toàn không bộc lộ cảm xúc gì cả. Cô
thấy hơi khó chịu trong lòng, rồi lại nhìn Hoàng Hiểu Vương, mặt anh
cũng vô cảm không kém. Sao họ lại đối xử với nhau như vậy? Hoàng Hiểu
Vương ăn lấy ăn để khi cô ấy vừa đi khuất, Dương Lạp nhìn anh vô cùng ái
ngại, không biết nên nói sao nữa, tâm trạng thật khó tả.

  Họ im
lặng cả giờ ăn trưa, chuông reo hết giờ giải lao, Trân Trân kéo Dương
Lạp trở lại lớp. Hoàng Hiểu Vương đi dạo trên hành lang, lòng bâng
khuâng. Bất chợt cậu nghe có tiếng xô xát phát ra từ phòng giáo vụ bỏ
trống, cậu lại gần lắng nghe.

  Tên hôm nọ đang lấy quyển sách đập vào đầu Lục Trúc:

- Cô là đồ ngốc hả? Tôi bảo cô làm cái đó à?

  Lục Trúc vẫn im lặng, cô muốn kiềm chế mọi cảm xúc.

-
Nhưng dù sao cô cũng đã làm rất tốt, khiến cho tên họ Hoàng đó khốn đốn
một phen, chắc giờ hắn vẫn chưa quên được cô đâu nhỉ?- Tên này rút điếu
thuốc ra phì phèo.

- Chắc....cậu ấy đã....quên tôi rồi. - Cô nói mà giọng như tắc ở cổ họng.

  Hắn cười một tràng lớn rồi nhả khói vào mặt cô:

-
Ha ha...Cô tưởng hắn dễ quên vậy à? Nhìn bộ dạng hắn như vậy cũng đủ
biết là quá si mê cô rồi. Đồ rẻ tiền như cô mà cũng cua được tên giàu có
như hắn nhỉ?

“ Mối quan hệ gì thế kia? Vậy mà là người yêu sao?” - Hoàng Hiểu Vương tức sôi máu.

- Không...đừng làm vậy...với cậu ấy nữa. - Giọng cô yếu ớt.

  Tên này liền quay phắt ra, lấy chân đá cho cô một cái ngã nhào, quát tháo:

-
Con điên này, mày dám ra lệnh cho tao à? Mày thích chết à? Đừng quên mẹ
mày đang làm ô sin nhà tao, còn bố mày chỉ là thằng tài xế quèn, thích
cả lũ ra đường ở không?

  Cô nghe đến đó thì giật mình, bám lấy áo hắn lay mạnh:

- Xin đừng làm vậy, xin cậu đừng làm vậy...

  Đúng lúc này Hoàng Hiểu Vương không thể kìm chế nổi nữa, cậu xông thẳng vào, đấm cho tên kia một cái hộc máu mồm, ngã ra đất:

- Thằng khốn, mày dám chơi tao à?

  Tên
kia vẫn còn choáng, bò lổm cổm dưới đất, Hoàng Hiểu Vương bèn đá cho
hắn một phát nữa rồi kéo Lục Trúc đi ra, đến khu sân vận động, cô giằng
tay cậu ra, cúi gằm mặt. Cậu liền quay lại:

- Xin lỗi...xin lỗi đã hiểu lầm em...

- Không, không hiểu lầm đâu, cậu nghe nhầm rồi.- Cô ngẩng mặt kiên quyết nhìn cậu.

- Em còn định nói dối tôi đến bao giờ? Em đừng chịu đựng nữa được không...?- Cậu lắc mạnh vai cô.

  Cô chỉ biết cúi gằm im lặng, cậu liền rút điện thoại gọi:

[ Alo?]

- Mẹ ạ?

[ Tiểu Vương à?]

- Vâng, con có chuyện muốn nói với mẹ.

[ Có chuyện gì vậy?]

- Mẹ đang cần tìm tài xế riêng đúng không?

[ Phải, ta đang tìm người có năng lực.]

- Con có một người rất đáng tin cậy, con sẽ giới thiệu cho mẹ.

[ Vậy à? Vậy ngày mai con hãy dẫn người đó đến công ty mẹ.]

- Vâng, con chào mẹ.

[ Chào con.]

  Cậu gấp điện thoại cho vào túi, nhìn cô đang hết sức ngạc nhiên, cậu đặt tay lên vai cô:

-
Em yên tâm, tôi sẽ đưa bố mẹ em ra khỏi nhà tên khốn đó, hắn ức hiếp em
vì vậy đúng không? Tôi sẽ giúp bố em làm tài xế cho mẹ tôi, bà đối xử
rất tốt với người lao động. Còn mẹ em, tôi sẽ sắp xếp bà đến làm cùng
với quản gia nhà tôi, em yên tâm, đừng lo lắng nữa.

  Lục Trúc nhìn cậu bằng ánh mắt cảm kích, cậu ôm ghì cô vào lòng:

- Em đã rất sợ hãi đúng không? Từ giờ tôi sẽ bảo vệ em...sẽ bảo vệ em mà.

  Lục Trúc nghe lòng mình rất ấm áp trong vòng tay cậu ấy. Cô rơm rớm nước mắt, cậu vội lau cho cô:

- Đừng khóc, em đến nhà tôi ở đi, tôi sẽ thu xếp phòng cho em và bố mẹ của em.

  Lục
Trúc không biết làm sao thể hiện lòng biết ơn với cậu chỉ cúi đầu lia
lịa, cậu liền giữ lấy người cô, nhẹ nhàng lấy tay vén tóc mái cô và thơm
nhẹ lên trán cô:

- Thôi nào, vào học thôi, mọi chuyện ổn rồi.

  Cậu đưa cô vào lớp, lòng nhẹ nhõm, cả hai đều có những rung động bất ngờ.

............

  Thấy cả giờ học anh trai cứ cười một mình, Dương Lạp bèn lại hỏi:

- Anh có chuyện gì mà vui vậy?

Cậu giật mình quay ra:

- Hơ...có gì đâu chứ?

- Chắc là làm hòa với Tiểu Lục rồi nên mới thế chứ gì?- Trân Trân nói xen vào.

  Xét
cho cùng thì chỉ có lí do đó mới khiến anh ấy vui như vậy mà thôi. Cô
thở dài, mọi chuyện ổn rồi. Bỗng chợt Hoàng Hiểu Vương hỏi:

- Tiểu Lạp, chiều nay anh dự định đến công ty mẹ, em đi cùng không?

  Cô hơi ngỡ ngàng:

- Em phải đi nữa hả? Đâu quen biết gì đâu?

- Cứ đi với anh đi, anh đi một mình chán lắm...

  Cô đành nhận lời cho qua chuyện vậy.

  Học
sinh trường Hòa Diện tan học đổ xô ra như ong vỡ tổ, mọi người cố chen
lấn để ra khỏi cái cổng trường, Dương Lạp và Trân Trân cũng bị cuốn theo
cái dòng người đó, mãi khi đã ra được, họ vẫn còn chưa hoàn hồn, Dương
Lạp vuốt mồ hôi trên trán:

- Lần sau chúng ta nên ra cuối thì tốt hơn.

  Chợt
xe của Hoàng Hiểu Vương lao vụt tới, bấm còi inh ỏi, Dương Lạp ngẩng
lên thấy anh ra hiệu lên xe, cô quay lại nói với Trân Trân:

- Cậu về nhà trước nhé, ăn cơm với Tiểu Thiên trước đi, chắc mình không ăn cơm ở nhà rồi. Có gì cứ gọi nhé.

  Nói rồi, cô leo lên xe của Hoàng Hiểu Vương, chiếc xe lao vụt đi. Còn lại Trân Trân đang đứng lắc đầu ngán ngẩm.

- Anh, công ty mẹ anh ở đâu vậy?

- Ngoại ô thành phố Nhị Hà.

  Dương
Lạp ngước nhìn cảnh vật hai bên đường, mọi thứ trôi qua nhanh thật,
những cánh đồng xanh mướt cỏ, thẳng cánh cò bay dài tăm tắp. Đi được
chừng 30 phút thì đến một tòa nhà màu trắng tưởng chừng cao chọc trời.
Xung quanh khuôn viên cây xanh bóng mát, cô cùng Hoàng Hiểu Vương bước
vào trong, hai hàng nhân viên nữ cúi rạp người chào đón, mấy cô gái thấy
cậu thì mê tít mắt, không hổ danh con trai giám đốc, cao ráo, đẹp trai.
Còn cô thì khúm núm đi sau cậu tránh ánh mắt soi mói của mọi người. Họ
lên thang máy, phòng giám đốc tận tầng 16. Đứng trước cửa phòng mẹ,
Hoàng Hiểu Vương gõ cửa. Bên trong có tiếng nói vọng ra:

- Mời vào.

  Cậu
bước vào trong, bên trong có khi còn rộng hơn nhà của cô nữa, cô trố
mắt nhìn, không ngừng chớp, đầy đủ tiện nghi quá. Bà Hoàng đang ngồi
trước màn hình máy tính, nghiêm nghị.

- Con chào mẹ!

  Dương Lạp ấp úng:

- Cháu chào bác ạ.

- Con đến có việc gì vậy?

  Cậu lễ phép:

- Con đến nói với mẹ chuyện sáng nay ạ.

  Bà rời bàn, lại gần bộ sofa, ngồi xuống rồi chỉ cậu:

- Ngồi xuống đi.

  Hai người ngồi xuống, bà rót trà cho hai người rồi nói:

- Chuyện tài xế hả? Không phải con định giới thiệu con bé này cho ta?

  Hoàng Hiểu Vương hoảng hốt phân trần, chưa bao giờ cô thấy cậu bối rối như vậy:

- Dạ không đâu ạ, con muốn giới thiệu người khác cơ.

  Bà nhâm nhi ngụm trà rồi cất giọng đều đều:

- Hãy nói về người đó cho ta.

- Vâng, ông ấy tên Hạ Lục Thức, 43 tuổi, có bằng lái xe loại A ạ.

  Bà không nói gì, chỉ cười. Một lúc sau, bà mới cất tiếng:

- Hôm nào con dẫn ông ta đến đây, mẹ sẽ thử tay lái của ông ta xem sao.

- Vâng, con cảm ơn mẹ.

  Hoàng Hiểu Vương đứng hẳn dậy cúi người cảm ơn mẹ. Bà cũng gật đầu cười, bất chợt bà liếc sang Dương Lạp cất giọng lạnh lùng:

- Còn cô là ai? Tại sao lại đến đây.

  Dương Lạp bối rối không biết trả lời sao thì Hoàng Hiểu Vương xen vào:

- Đó là em gái con- Dương Lạp, là con đưa nó theo.

  Bà nhìn cậu rồi đứng dậy trở lại bàn làm việc:

- Được rồi, chúng ta sẽ nói chuyện sau, bây giờ hai đứa về đi, ta cần làm việc.

  Hai người cúi chào rồi lặng lẽ ra khỏi phòng. Vừa ra đến ngoài, Dương Lạp thở phù một cái:

- Trời...em muốn nín thở khi vào đấy.

  Cậu cười khì xoa đầu cô:

- Ngốc! Sao phải sợ như vậy.

- Anh không biết đâu, em rất sợ mẹ anh...!- Cô giận dỗi bỏ đi trước.

  Ra đến ô tô, cậu bật radio rồi bảo:

- Bây giờ vẫn còn sớm, mình ra cảng biển hóng gió một chút rồi đi ăn nhé.

  Cô gật đầu.

  Một bản nhạc piano vang lên, giai điệu thật là buồn, cô ngạc nhiên:

- Nhạc piano à anh?

- Ừ...nghe bài này dễ chịu lắm.

  Cô
im lặng nghe...những âm thanh trong trẻo vang lên...tâm hồn cô bay
bổng, một cảm giác muốn được lướt nhẹ trên những phím đàn, cô muốn đánh
piano ngay bây giờ nhưng đành kìm chế vậy. Tiếng gió thổi qua làm tung
bay mái tóc cô, chúng hùa vào vuốt ve từng lọn tóc một. Cô thấy tâm hồn
mình trống rỗng, cảm xúc thật khó tả. Gió mỗi lúc một nhiều hơn, còn
mang theo mùi tanh ngai ngái của biển cả, đến cảng biển rồi, hôm nay có
vẻ đông người, rất nhiều cặp trai gái đang ngồi tâm sự. Hoàng Hiểu Vương
đỗ cạnh mé biển, một bờ cát trắng phau, chỉ có vài ba người ngồi ở đây.
Cô bước xuống, gió tạt mạnh khiến cô tưởng mình sắp bay lên rồi, cô
chạy rồi la lên:

- Tuyệt quá!.......

  Cậu ngắm nhìn cô rồi
cười, cậu muốn nhìn thấy con bé cười nhiều thật nhiều, nhưng không hiểu
sao cậu thấy càng ngày cô càng mờ nhạt, càng mỏng manh, dễ dàng biến mất
khỏi tay cậu. Hình bóng con bé một lúc một nhạt nhòa, cứ như thể gió có
thể đưa nó bay mất. Dương Lạp trở lại chỗ anh, xòe tay đưa một vỏ sò
màu nâu sẫm, sáng loáng, miệng toe toét:

- Anh, nhìn xem, đẹp không này?

  Anh nhìn nụ cười tươi của cô thì không nói gì, thực sự chỉ cần thấy em cười là anh đã hạnh phúc lắm rồi.

- Đẹp thật!

  Lang
thang cả buổi chiều trên bãi biển, Dương Lạp thấm mệt, cô thấy hơi
choáng váng người. Cô ngồi gục xuống một chỗ, Hoàng Hiểu Vương thấy vậy
liền hỏi;

- Em sao vậy?

  Cô gượng cười nhìn anh, trong người rất khó chịu:

- Chắc là em đói.

  Cậu nhìn đồng hồ: 5 giờ 38 phút.

- Em ráng chịu chút nữa, chờ hoàng hôn xuống rồi chúng ta sẽ đi ăn.

“ Hoàng hôn- đúng là mình đã quên mất hoàng hôn rồi.”

  Cô
ngước nhìn về phía bầu trời xa xa, một màu da cam cuốn theo từng đám
mây trên bầu trời, đẹp quá! Thật yên bình, những cánh chim hải âu bay
bay phía xa, đằng sau, mặt trời đang dần dần hạ xuống mặt biển như biến
tất cả chìm trong một màu sắc ấm nóng. Nếu được hỏi giữa bình minh và
hoàng hôn, cô thích cái nào hơn. Chắc chắn cô sẽ trả lời là hoàng hôn,
vì hoàng hôn luôn luôn dịu nhẹ, luôn đem cho cô cảm giác dễ chịu. Hai
người im lặng ngắm nhìn mặt trời lặn xuống đáy biển, dần dần rồi biến
mất hẳn. Bóng đêm nhào tới, dường như tất cả vừa diễn ra cách đây vài
phút thôi. Nhanh đến vậy. Dương Lạp đứng dậy, lững thững đi về phía
chiếc xe của anh, Hoàng Hiểu Vương cũng đi theo.

  Bánh xe lăn dài trên con đường vào phố, thành phố lên đèn sớm, lung linh đủ sắc màu. Họ dừng tại một quán mì hải sản.

  Mùi
mì thơm phức bốc lên thôi thúc dạ dày của hai người, họ nhanh chóng tìm
cho mình một chỗ ngồi rồi gọi hai đĩa mì xào hải sản. Rất nhanh, cô chủ
hàng quán bưng ra cho họ hai đĩa, Hoàng Hiểu Vương xoa xoa tay, đưa
thìa và dĩa cho Dương Lạp, cô nhận lấy, nhìn đĩa mì, mặc dù rất đói
nhưng sao cô không muốn ăn chút nào, kì lạ quá. Cô cuốn một dĩa mì định
cho vào miệng nhưng sao run run, không cho nổi. Chiếc dĩa rơi bộp xuống,
cô run run, Hoàng Hiểu Vương đang ăn giật mình ngước nhìn em:

- Sao vậy? Để anh lấy dĩa khác cho em.

  Cô xua xua tay:

- Không, kệ em, em không ăn nữa đâu.

  Cậu hết sức ngạc nhiên:

- Chẳng phải em rất đói sao? Sao không ăn đi, ngon lắm mà.

  Cô đành biện minh cho mình một lí do chính đáng:

- Em đang giảm cân...nhìn nó nhiều mỡ quá.

- Sao? Trông em gầy thế kia mà con giảm cân gì nữa?

- Thôi được rồi, chốc về em sẽ ăn món nhẹ thôi.

  Cậu
nghi hoặc nhìn em, con bé giống nói dối quá. Còn Dương Lạp, cô nhấp một
ngụm nước, dạ dày sôi sùng sục. Không ăn được, cô không thể ăn nổi mì.
Cô thấy rất hoảng loạn, tại sao tự nhiên không ăn được như vậy? Chờ anh
ăn xong, anh đưa cô về nhà, họ tạm biệt nhau, cô bước vào nhà, không thể
chịu được nữa, đói quá! Cô lục tung bếp thì thấy một ít củ cải muối với
cơm nguội, cô xới ra bát rồi cầm đũa định ăn. Lại nữa rồi! Không ăn
nổi! Cô bèn nhắm mắt nhắm mũi và lấy và để cho nó trôi vào dạ dày. Khó
ăn quá...khó chịu quá. Cô uống ực một cốc nước. Hãy yên vị trong đó nhé
thức ăn. Cô ngồi xuống ghế, vẫn còn thấy ghê miệng, tự nhiên lại sợ ăn,
kì lạ thật. Cô xoa xoa bụng...vậy là yên rồi. Cô leo lên phòng, hình như
Trân Trân với Chu Thiên vẫn chưa về...

....

  Hoàng Hiểu Vương đang lái xe, chợt có tiếng chuông điện thoại, cậu vội rút ra xem, một số máy lạ.

- Alo?

[ Hoàng Hiểu Vương.]

“ Kít”- Tiếng bánh xe phanh gấp, cậu dừng bất ngờ, đầu suýt đập vào vô lăng, là hắn.

- Có...chuyện gì à?

[ Đừng lạnh lùng với nhau thế chứ? Tôi chỉ hỏi là cậu đã biết chuyện hay chưa thôi?]

- Chuyện gì? - Hoàng Hiểu Vương tạt xe vào lề đường.

[ Vậy là chưa biết à? Tồi nhỉ? Nam Dĩnh vẫn chưa nói à?]

“ Nam Dĩnh, phải, mình quên mất điều này.”

- Chưa.

[ Vậy thì để tôi nói với em gái cậu vậy.]

  Hoàng Hiểu Vương dự cảm điều hắn nói không hề tốt lành liền chặn lại:

- Khoan đã! Mọi chuyện có thể giải quyết theo cách khác chứ?

[....Ok thôi, đầu tiên, cậu hãy nói chuyện với Nam Dĩnh đi. Rồi hãy gọi lại cho tôi.]

-...

“ Cạch”

  Hắn cúp máy, cậu bấm ngay cho Nam Dĩnh:

[ Alo?]

- Sói?

[ Anh Vương ạ?]

- Đến ngay địa điểm kín đi.

[ Vâng.]

  Cậu thở phào, rồi lái xe ra, đi đến địa điểm hẹn gặp. Tự nhiên mọi thứ bị xáo trộn thế này.

  15 phút sau...tại địa điểm kín.

  Cửa
quán vắng tanh người, cậu tìm chỗ quen thuộc rồi gọi hai li café không
đường... Chờ  Nam Dĩnh. Thấp thoáng thấy bóng cậu thanh niên tóc vàng
cuốn băng đô, cô giơ tay ra hiệu. Nam Dĩnh thở không ra hơi chạy đến:

- Chào anh ạ.

- Cậu ngồi đi.- Hoàng Hiểu Vương chỉ ghế cho cậu ngồi.

  Cậu hơi ngỡ ngàng:

- Anh gọi em có việc gì mà tối thế này ạ?

  Hiểu Vương nhấp café, lẳng lặng không nói gì, một lúc sau cậu mới lên tiếng:

- Sao cậu lại giấu tôi?

- Giấu gì ạ? - Nam Dĩnh gãi đầu gãi tai bối rối.

- Nói dối. - Hoàng Hiểu Vương đập bàn thật mạnh khiến cậu giật mình.

- Anh...em xin lỗi.

- Rốt cuộc là có chuyện gì?

- Ý anh là chuyện chị Lạp ạ.

  Nam
Dĩnh hơi khó nghĩ, cậu định giấu điều này cho đến khi tìm được người
phẫu thuật cho chị. Nhưng đã đến nước này thì bắt buộc phải nói rồi.

- Nó làm sao? - Hoàng Hiểu Vương gằn giọng.

- Chị ấy...bị bệnh máu trắng.

  Hoàng
Hiểu Vương sững sờ, mọi thứ như đóng băng lúc này, cậu ta đang nói
Dương Lạp bị bệnh ư? Buồn cười, làm sao có thể có chuyện đó cơ chứ? Cậu
gượng cười:

- Cậu đang đùa tôi phải không?...con bé...rất khỏe mà...

  Nam Dĩnh nhìn anh vậy thì cũng đau lòng lắm, cậu cũng như anh khi biết điều này lúc đó. Cậu cố hết sức bình tĩnh.

- Em xin lỗi...nhưng sự thật là như vậy...bác sĩ đã chứng minh điều đó...

- Từ bao giờ? Như thế nào?

-
Từ lần chị ấy bị ngất khi gặp mẹ, em đã mời bác sĩ riêng đến khám cho
cô ấy và bất ngờ phát hiện ra bí mật này, em...em đã rất bất ngờ. Bác sĩ
bảo là đã cấp tính rồi...rất khó khăn...

  Hoàng Hiểu Vương lặng im, cậu không dám tin, vẫn đang cố tìm ra điều sai sót này. Cậu hơi run:

- Vậy...vậy nó có biết không?

- Hình như...không ạ.

  Cậu thở phào nhẹ nhõm, như vậy đỡ khó khăn hơn.

- Vậy giờ phải làm sao? Thì ra vì vậy mà dạo này nó hay ốm như vậy.

- Vì bệnh chuyển biến xấu rõ rệt rồi, thời gian không còn nhiều cho chị ấy nữa...

- Là sao? Sao lại không còn nhiều.

  Nam Dĩnh thở dài:

- Sắp tới, có một bác sĩ nổi tiếng đến đây dự họp hội nghĩ...em sẽ nhân cơ hội này...

  Hoàng Hiểu Vương trầm tư:

- Anh sẽ nhờ mẹ cho gặp ông ta.

-
Không được đâu, không thể gặp ông ấy dễ dàng vậy đâu. Em đã nhờ ba em
hỏi rồi nhưng dù có quan to tước lớn thế nào thì ông ta cũng không gặp
riêng ai đâu.

  Cậu bỗng dưng quắc mắt nhìn Nam Dĩnh:

- Sao tự nhiên cậu lại rời xa nó vậy?

  Nam Dĩnh hơi khó nói, cậu cúi gằm mặt:

- Em xin lỗi.

- Có phải cậu chê nó bệnh tật nên tránh xa nó đúng không?

  Nam Dĩnh không nói gì cả, lí do chỉ có một mình cậu mới hiểu.

  Hoàng Hiểu Vương thất vọng, cậu gục xuống bàn. Tâm trạng vô cũng khó chịu, cậu đứng bật dậy:

- Thôi anh về trước đây.

  Nói rồi cậu bỏ đi thật nhanh, Nam Dĩnh ngồi đó, tuyệt vọng, chỉ còn mười ba ngày nữa thôi.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3