Đạo phi thiên hạ - Tập 4: Điệp luyến hoa - Chương 108

 

Chương 108 - Điệp luyến hoa 8

Triệt
nhi đã ngủ, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, từ nhỏ thân thể lại suy
nhược, vất vả cả một buổi tối rốt cục mệt mỏi nằm úp sấp.

Đêm nay Sắt Sắt nhất định không thể ngủ được, nàng một tay ôm bảo kiếm, đứng canh giữ bên cạnh giường.

Nàng
cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của Triệt nhi, nhìn hàng
mi dày rậm của bé rũ xuống, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng trơn bóng hơi
hơi mở , hơi thở đều đều từ chóp mũi của bé truyền ra. Triệt nhi lẳng
lặng ngủ, thân hình nhỏ bé yên bình mà điềm tĩnh, chỉ giờ phút này bé
trông có vẻ giống như một đứa trẻ bốn tuổi.

Sắt Sắt nhìn Triệt nhi, ánh mắt không tự giác ánh lên vẻ dịu dàng, sâu trong đáy lòng mơ hồ trở nên rất bình yên.

Thể gian này, Triệt nhi là tất cả của nàng, không ai được làm tổn thương bé!

Chuyện
tối nay, Sắt Sắt trước sau ngẫm lại, rốt cục cũng hiểu rõ. Dạ Vô Trần
rõ ràng muốn lợi dụng nàng cùng Triệt nhi. Hắn ở trong yến hội, trước
mặt các tân khách tỏ vẻ thừa nhận Triệt Nhi là con hắn. Nhưng cuối cùng
lúc gần đi lại để Triệt nhi ở lại Tuyền vương phủ. Có thể thấy được nếu
Triệt nhi ở Tuyền vương phủ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tội danh mưu
hại con nối dõi của thái tử đối với Dạ Vô Yên mà nói thực là một đả kích
nghiêm trọng. Huống chi trước mắt người nối dõi của hoàng thất rất ít,
dù Dạ Vô Yên có một đứa con trên danh nghĩa là Lương nhi thì cũng chỉ là
một công tử thân mang bệnh tật.

Dạ Vô Trần để lại thị vệ Trương
Hữu rốt cục muốn làm gì nàng cũng không rõ lắm. Nhưng có thể đoán được
tuyệt đối sẽ bất lợi với Triệt nhi. Khi Dạ Vô Trần rời đi cũng không hề
muốn lấy giải dược từ nàng, thực hiển nhiên hắn chưa hề bị độc dược của
nàng khống chế. Độc dược của nàng dù sao cũng không phải quá lợi hại, so
ra vẫn còn kém xa độc dược Dung Nhi chế tạo ra.

Sắt Sắt không ngờ
chẳng qua chỉ trộm thuốc mà đã đẩy Triệt nhi đến chỗ đầu sóng ngọn gió.
Trước mắt cho dù thế nào đều phải bảo vệ Triệt nhi thật tốt.

Qua khung cửa sổ nhỏ trong phòng, gió đêm mang theo cảm giác mát lạnh nhè nhẹ thổi vào khiến ngọn nến lập lòe.

Mặc
Nhiễm cô nương chậm rãi đi đến trước mặt Sắt Sắt, ánh sáng nhu hòa
chiếu rọi trên khuôn mặt nàng, mông lung giống như một tầng sương mù
mỏng manh khiến nàng nhìn qua rất xinh đẹp nhu hòa. Sắt Sắt nhìn gương
mặt rất giống mình của nàng ta thì trong lòng dâng lên một cảm giác
không được thoải mái. Nữ tử này, nhan sắc chẳng lẽ trời sinh đã thế sao?

“Ngươi
ra ngoài cửa canh gác đi!” Mặc Nhiễm thản nhiên ra lệnh cho Sắt Sắt,
nàng khom người ngồi bên giường, ngón tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của
Triệt nhi.

Sắt Sắt đưa tay ngăn động tác của nàng, nói lạnh lùng :
“Vương phi, thực có lỗi, thái tử điện hạ đã phân phó cho thuộc hạ một
không được rời Tà công tử một tấc, cũng phân phó không cho phép bất kì
kẻ nào đụng vào Tà công tử. Vậy nên, thuộc hạ chỉ có thể ở đây chờ đợi.”

“Nhưng
ta cũng muốn nghỉ ngơi, ngươi làm sao có thể canh giữ ở đây?” Mặc Nhiễm
chậm rãi rụt ngón tay lại, ánh mắt ướt át của nàng chuyển động, đánh
giá Sắt Sắt một vòng.

Sắt Sắt lúc này mới nhớ trước mắt mình là một nam thị vệ, thật không tốt khi ở chung phòng với một nữ tử .

“Như
vậy thuộc hạ sẽ ôm Tà công tử đến phòng khác nghỉ ngơi thì hơn.” Sắt
Sắt xoay người, lập tức ôm Triệt nhi đi, cho dù thế nào nàng cũng quyết
không rời khỏi Triệt nhi.

Mặc Nhiễm thấy thế, ánh mắt liền thoáng
qua một vẻ gian xảo, bắt lấy cánh tay Sắt Sắt, tay kia gỡ áo trên vai
xuống, nhất thời quần áo rơi xuống, lộ ra hơn nửa bờ vai, nàng la lớn
“Ai da, ngươi muốn làm gì? Người đâu mau tới đây!”

Khuynh Dạ Cư
của Dạ Vô Yên vốn có rất nhiều thị vệ, nàng ta la hét như vậy, cửa phòng
liền bị đẩy ra, Phinh Đình dẫn theo vài thị vệ vọt vào. Đoàn ngoài nhìn
thấy cảnh tượng trước mắt đều sửng sốt.

Khóe môi Sắt Sắt nhếch
lên một nụ cười lạnh, theo tình huống hiện giờ mà suy đoán thì Mặc Nhiễm
hẳn là người của Dạ Vô Trần, cho nên rất rõ mình cũng không phải thị vệ
của Dạ Vô Trần. Vậy nên mới hãm hại mình như vậy, dễ dàng tách mình và
Triệt nhi ra. Quả nhiên Mặc Nhiễm sửa sang lại quần áo, thu nhanh cổ áo
lại, trên mặt làm ra vẻ giận dữ đỏ ửng, do dự nói: “Lúc nãy, thật ra
cũng không có gì, các ngươi…Các ngươi điều thị vệ ra ngoài hết đi, ta
muốn nghỉ ngơi.”

Trên mặt Phinh Đình hiện lên một vẻ kinh ngạc,
nàng bước nhanh đến trước mặt Mặc Nhiễm, không chớp mi hỏi: “Vương phi,
người không sao chứ?”

Mặc Nhiễm cắn môi, cười cứng ngắc nói:
“Không có việc gì, chẳng qua một chút quần áo bị kéo xuống, các ngươi
không cần làm khó dễ hắn.”

Nàng nói như vậy so với trực tiếp buộc
tội Sắt Sắt còn hiệu quả hơn, Phinh Đình quả nhiên có vài phần tin
tưởng: “Vương phi, nghỉ ngơi sớm đi, ta mang người này ra ngoài.”

Nói chưa dứt lời thì Dạ Vô Yên ngoài cử chậm rãi tiến vào.

Hắn
tất nhiên đã được bẩm báo, biết được chuyện gì xảy ra, khuôn mặt tuấn
mĩ bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh, đôi mắt phượng cũng trở nên lạnh
lẽo. Hắn vừa vào cửa liền bước nhanh tới trước mặt Mặc Nhiễm, duỗi cánh
tay ôm nàng vào ngực, hỏi dịu dàng: “Nàng thế nào?”

Mặc Diễm
nghênh đón hắn, không chớp mi nói: “Vương gia, ngươi nói trước kia ta có
võ công nhưng tại sao không hề có ấn tượng chút nào. Tuy rằng khi nhảy
múa cảm thấy thân mình rất nhẹ nhưng một chiêu thức võ công cũng không
có. Nếu như ta còn võ công thì thật tốt quá, như vậy sẽ không gây phiền
toái đến vương gia.”

Dạ Vô Yên vươn tay vỗ vỗ vai Mặc Nhiễm, hòa
nhã nói: “Đừng sợ, có bổn vương ở đây, cho dù nàng không có võ công thì
bổn vương cũng sẽ bảo vệ nàng, sẽ không để cho bất kì kẻ nào khi dễ
nàng. Người đâu…” Hắn bỗng nhiên nhướng mi lên, ánh mắt nhìn thoáng qua
Sắt Sắt, lạnh giọng ra lệnh: “Đem kẻ phi lễ với vương phi giải đi.”

Kim tổng quản theo Dạ Vô Yên sửng sốt, trầm giọng nói: “Vương gia, nhưng hắn là người của thái tử.”

“Mặc
kệ là ai, chỉ cần tổn thương đến vương phi thì bổn vương sẽ không tha
cho hắn.” Dạ Vô Yên hung hăng ra lệnh, đồng thời ánh mắt dịu dàng dừng
trên người Mặc Nhiễm.

“Vâng! Thuộc hạ tuân mệnh!” Kim tổng quản khom người nói.

Vài thị vệ tiến lên bắt lấy Sắt Sắt giải đi.

Sắt
Sắt thản nhiên liếc nhìn Dạ Vô Yên một cái, vì người giả mạo nàng mà
hắn ngay cả thái tử cũng dám đắc tội? Hay là hắn đã nhìn rõ âm mưu nên
đang tương kế tựu kế sao? Trong trí nhớ, chỉ khi nàng là trắc phi của
hắn thì hắn mới ở trước mặt nàng xưng là bổn vương. Sau đó hắn đều ở
trước mặt nàng xưng “ta”. Mới vừa rồi hắn nói với Mặc Nhiễm những lời
kia, giọng điệu mặc dù dịu dàng nhưng Sắt Sắt nghe ra không được tự
nhiên vô cùng.

Bị tiếng ồn ào đánh thức, Triệt nhi đã sớm tỉnh
lại, bé ngồi ngay trên giường, ngẩng mặt nhìn những người lớn trong
phòng nói chuyện. Lúc này thấy họ bắt Sắt Sắt đi thì tiểu tử kia ngáp
một cái hỏi: “Các ngươi muốn giải hắn đi đâu?”

Ánh mắt Dạ Vô Yên
dừng lại, tầm mắt nhìn thoáng qua Triệt nhi, quay đầu nói với Kim tổng
quản: “Trước tiên giải đến phòng củi đi.”

“Được rối” Triệt nhi từ
trên giường đứng dậy, thuần thục mang giày, đi đến trước mặt Dạ Vô Yên
nói: “Phòng củi ở đâu? Ta cũng đến đó ở!”

Sắt Sắt nhìn Triệt nhi, hiểu ý cười cười.

Dạ Vô Yên không chớp mi, mỉm cười nói: “Phòng củi không phải là chỗ tốt, ngươi cứ ở trong này sẽ thoải mái hơn.”

Triệt
nhi lắc đầu, liếc nhìn Sắt Sắt một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một
cảm xúc khó hiểu. Hắn không muốn rời khỏi mẫu thân, nhưng lại không
muốn Dạ Vô Yên ở chung với Mặc Nhiễm.

“Nếu không phải là chỗ tốt
thì tại sao lại mang thị vệ của ta đến phòng củi, hắn cũng không làm gì
sai mà!” Triệt nhi giương mắt nhìn Dạ Vô Yên hỏi.

Dạ Vô Yên nhớ
mới vừa rồi Triệt nhi nói hắn cùng Mặc Nhiễm đánh nhau, tiểu tử này tất
nhiên cái gì cũng không hiểu. Lập tức, cười nhàn nhạt nói: “Không được,
nếu ngươi thích đi theo thị vệ của ngươi thì chi bằng cùng nhau đến
phòng củi đi. Người đâu, chuyển giường đến phòng củi.”

Thị vệ
Trương Hữu đúng lúc đó xuất hiện ngoài cửa, khom người đi đến trước mặt
Triệt nhi, hòa nhã nói: “Tiểu công tử, phỏng củi là nơi rất bẩn, nên ở
trong này thì hơn. Thuộc hạ sẽ bảo vệ cho tiểu công tử.”

Triệt nhi
lạnh lùng liếc Trương Hữu một cái, có lẽ hắn khi dễ bé nhỏ tuổi, cho dù
hắn bảo vệ chẳng lẽ có thể so sánh được với mẫu thân của bé hay sao?

“Không
được, ta nguyện ý ở phòng củi.” Triệt nhi suy tư thật lâu, vẫn lựa chọn
cùng Sắt Sắt đến phòng củi, bé cũng không muốn để mẫu thân chịu khổ một
mình.

Mặc Nhiễm dường như không ngờ được Triệt nhi sẽ đến phòng
củi, nhẹ giọng nói: “Vương gia, tiểu tử này cũng không đắc tội với ta,
sao lại có thể để cho hắn ở phòng củi. Ta rất thích hắn, có thể giữ hắn
lại không?”

“Nàng đều đã nghe thấy, là tự hắn muốn đi, ta cũng không có biện pháp.” Dạ Vô Yên nhếch môi nói nhàn nhạt.

Phòng
củi trong phủ của Dạ Vô Yên thật ra không có củi đốt, chỉ có những cái
bàn bỏ đi chồng chất. Nhưng vì nơi này có rất ít người đến, trên mặt đất
phủ đầy tro bụi, trong phòng tràn ngập mùi ẩm mốc. Dạ Vô Yên quả nhiên
phái người đưa một chiếc giường đến, đặt bên góc tường. Vài thị vệ dẫn
Sắt Sắt cùng Triệt Nhi đến phòng củi rồi cửa phòng liền vang lên âm
thanh của tiếng khóa cửa. Trong phòng vô cùng u ám, chỉ có một ô cửa sổ
nhỏ trên đỉnh đầu, ánh trăng theo đó mông lung rọi vào.

“Vì sao lại nhốt chúng ta vào đây?” Triệt nhi nhỏ giọng hỏi.

Sắt
Sắt vỗ về đỉnh đầu Triệt nhi, cười nói: “Triệt nhi, trong vương phủ này
rất nguy hiểm, cho dù thế nào con cũng hãy ngoan ngoãn nghe theo mẫu
thân. Người khác đưa cái gì cũng không được tùy tiện ăn, biết chưa?”

Triệt nhi gật đầu, leo lên giường tiếp tục giấc ngủ say vừa bị đánh thức vừa rồi.

Sắt Sắt tìm một chiếc bàn còn dùng được, ngồi xuống dựa đầu vào tường chợp mắt.

Đêm
xuân còn rất dài, xa xa âm thanh của trống canh truyền đến trong màn
đêm yên tĩnh, lọt vào tai mang theo một vẻ thê lương và xa vắng. Tiếng
trống canh đánh lên, đã là canh tư rồi.

Thị vệ canh chừng ngoài
cửa dường như không nhiều lắm, nghe âm thanh bất quá chỉ có năm tên, có
lẽ căn bản họ không dự đoán được võ nghệ của Sắt Sắt rất cao. Thật ra
với võ công của Sắt Sắt, dẫn theo Triệt nhi ra khỏi phòng củi không phải
là việc khó. Nhưng muốn thoát được ra khỏi Tuyền vương phủ thì không
phải chuyện dễ.

Sắt Sắt chưa từng dự đoán được bất quá cũng chỉ là
trộm thuốc lại sinh ra nhiều chuyện như vậy. Bên ngoài dường như gió
đang nổi lên, thổi trúng cánh cửa sổ phòng củi phát ra âm thanh rầm rầm.
Trong tiếng gió, Sắt Sắt nghe được tiếng bước chân nho nhỏ. Nàng đứng
dậy điểm huyệt ngủ của Triệt nhi, sau đó tựa đầu vào tường nín thở chợp
mắt.

Cửa sổ mái nhà trên đỉnh đầu bị mở ra, một bóng đen nhảy
thẳng xuống. Dáng người kia chưa rơi xuống đất thì trong bóng đêm ánh
sáng lạnh đã lóe lên, hướng xuống đỉnh đầu Sắt Sắt. Sắt Sắt phản xạ
nhanh, từ trên mặt đất thả người nhảy lên. Bảo kiếm trong tay rút ra
khỏi vỏ, chiêu thức tàn nhẫn đâm về phía người kia.

Trong bóng tối, ánh kiếm lóe sáng.

Sắt
Sắt đem Triệt nhi đang ngủ ở trên giường bảo vệ phía sau mình, không
cho tên kia làm tổn thương đến Triệt nhi. Người kia dường như biết không
thể đánh bại Sắt Sắt là không thể tổn thương đến Triệt nhi, vậy nên
chiêu thức nhanh gọn mà độc ác, mỗi chiêu đều trí mạng. Đối mặt với kẻ
thù tàn nhẫn như vậy, Sắt Sắt tất nhiên cũng không nương tay.

Hai
người trong bóng tối đấu vài chiêu thì Sắt Sắt bỗng nhiên cảm thấy chân
tay bủn rủn, nội lực có chút suy giảm, thanh kiếm trong tay rơi xuống
đất. Trong lòng Sắt Sắt kinh hãi, nàng rõ ràng đã nín thở tại sao có thể
trúng độc chứ? Rốt cục đâu là thời điểm bị trúng độc, làm sao nàng
không hề hay biết?

Nàng đứng chắn ngay chiếc giường phía sau che
chở cho Triệt nhi. Lúc này nàng lại hối hận mới vừa rồi lại điểm huyệt
ngủ của Triệt nhi, bởi vì lúc ấy nàng không muốn Triệt nhi nhìn thấy
cảnh chém giết đẫm máu. Không ngờ như vậy ngược lại đã hại đến Triệt
nhi.

Trong bóng đêm, người kia cười lạnh, đẩy Sắt Sắt ra, thanh
kiếm đâm về phía Triệt nhi. Sắt Sắt liều mạng dùng chút sức lực cuối
cùng ôm lấy Triệt nhi. Kiếm hơi trật hướng nhưng vẫn đâm vào người Triệt
nhi. Sắt Sắt cảm giác được có máu tươi bắn trên mặt nàng, nóng hầm hập,
đó là máu của Triệt nhi. Giờ phút này lòng của nàng hoàn toàn lạnh, một
loại sợ hãi trước nay chưa từng có nhanh chóng vây lấy lòng nàng.

Cửa
phòng bỗng nhiên bật ra, Kim tổng quản mang theo mười mấy tên thị vệ
xuất hiện ở cửa. Vài tên thị vệ phía trước trong tay vẫn cầm đèn cung
đình, chiếu sáng phòng củi trở nên sáng tỏ.

Một đám người thả người tiến vào, kiếm lòe ánh sáng lạnh, dùng kiếm ngăn lại mũi kiếm đang hướng tới Triệt nhi.

Đôi
mắt Sắt Sắt đỏ lên, đáng tiếc nàng không thể cử động. Triệt nhi, Triệt
nhi của nàng không có việc gì rồi, Triệt nhi của nàng. Nàng làm mẫu thân
làm sao đến thời khắc quan trọng lại không bảo vệ được cho Triệt nhi.

Chỉ
một lát sau, một ngự y già được thị nữ dẫn tới, đây là Nghiêm ngự y của
Tuyền vương phủ. Ông chạy tới đây, đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc.

Bọn
thị vệ cầm đèn đi theo, vị ngự y già nhìn vết thương của Triệt nhi,
nhíu này nói: “Không sao cả, không thương tổn đến nơi trọng yếu, chỉ vì
đứa trẻ này thể lực vốn suy yếu, lại từ nhỏ bị nhiễm hàn độc cho nên vẫn
rất nguy hiểm.”

“Hàn độc, ngươi nói hắn bị nhiễm hàn độc?” Dạ Vô Yên không tự chủ được, thanh âm không tự giác cất cao.

Nghiêm
ngự y kì quái liếc mắt nhìn Dạ Vô Yên một cái, trầm giọng nói: “Đây,
không phải Lương công tử có hàn độc sao?” Ngự y thấy kì lạ là Tuyền
vương dường như vừa mới biết. Mọi người trong phủ không phải ai cũng
biết sao?

Dạ Vô Yên lúc này mới phát hiện, Nghiêm ngự y đang hiểu
lầm đứa nhỏ này là Lương nhi. Hàn độc của Lương nhi vẫn do Vân Kinh
Cuồng trị, Nghiêm ngự y này chưa gặp Lương nhi bao giờ.

Dạ Vô Yên
cố ngăn kinh hãi, thật ra đứa nhỏ trúng hàn độc cũng không có gì kì
quái. Y Lãnh Tuyết lúc mang thai bị trúng hàn độc, sau đó trên vách núi
đen phủ băng tuyết lại chịu lạnh một ngày nên hàn chứng đã truyền sang
đứa nhỏ, đồng thời phát hàn độc.

Dạ Vô Yên quay đầu chỉ chỉ Sắt Sắt, nhìn Nghiêm ngự y nói: “Hãy trị thương cho cả hắn đi.”

Cứ tưởng Sắt Sắt cũng là thuộc hạ của Dạ Vô Trần, mới vừa rồi nhìn thấy “hắn” che chở cho đứa nhỏ thì hiển nhiên không phải.

Nghiêm
ngự y đi đến bên cạnh Sắt Sắt, chẩn mạch cho Sắt Sắt, vuốt vuốt chòm
râu nói: “Không sao cả, tuy độc mạnh nhưng bởi vì không phải xâm nhập
vào từ miệng vết thương, chỉ dính trên da thịt cho nên không sao cả.”

Nghiêm
ngự y nói xong từ túi thuốc lấy ra một viên thuốc. Thị nữ đứng bên cạnh
cuống quýt nhận lấy, bỏ vào trong miệng Sắt Sắt. Thuốc phát huy tác
dụng rất nhanh, chỉ một lát sau Sắt Sắt liền cảm thấy tay chân có thể cử
động được.

Nàng vịn vào tường, chậm rãi đứng dậy, gian nan lê bước đến trước mặt Triệt nhi.

Đèn
cung đình chiếu sáng phòng củi tối tăm, trên chiếc giường, Triệt nhi
lẳng lặng nằm đó, trên mặt không có một chút máu. Bởi vì vừa rồi bị điểm
huyệt ngủ nên bây giờ còn chưa tỉnh. Nhưng dường như đang ở trong mộng,
bé cũng cảm giác được miệng vết thương đau đớn, mày nhíu lại, thân thể
nhỏ bé thỉnh thoảng lại run lên nhè nhẹ.

Sắt Sắt khóc không ra nước mắt, tim thắt lại giống như muốn rớt ra ngoài.

Nàng xoay người bế đứng Triệt nhi lên, không nói một lời nào, chậm rãi bước ra khỏi phòng.

“Ngươi muốn làm gì?” Kim tổng quản tiến lên ngăn cản Sắt Sắt.

Sắt Sắt ngước mắt, lạnh lùng nói: “Các ngươi đã lợi dụng xong, vậy nên thả chúng ta đi.”

Sắt
Sắt nhíu mắt quét qua tình thế loạn lạc trước mắt, nhìn thấy người ám
sát Triệt nhi quả nhiên là Trương Hữu, giờ phút này hắn đã bị bắt giữ.
Nói vậy sáng sớm ngày mai, Phi thành sẽ truyền tin thái tử vì hãm hại
Tuyền vương mà phái người ám sát công tử giả.

Sở dĩ Dạ Vô Yên giải
nàng cùng Triệt nhi đến phòng củi, để cho thủ vệ lơi lỏng, ước chừng
cũng là vì để Trương Hữu sập bẫy. Đáng tiếc Trương Hữu này lại không
khôn ngoan, nóng lòng muốn được việc.

Mà Triệt nhi của nàng lại trở thành mồi câu.

Sắc
mặt Kim tổng quản cứng đờ, mỉm cười nói: “Xin lỗi, chúng ta biết Tà
công tử đây không phải con của thái tử, hiện giờ các ngươi đi ra ngoài
sẽ đối mặt với rất nhiều nguy hiểm. Trước mắt chỉ sợ Tuyền vương phủ là
nơi an toàn nhất, hơn nữa công tử lại đang bị thương.”

Sắt Sắt
nhíu mày, bên môi nhếch lên một nụ cười lạnh, nàng nói nhàn nhạt: “Có
nguy hiểm hay không, ta sẽ tự xử lí, không cần nhọc lòng tổng quản phải
lo lắng.”

Tối nay, nàng thề phải rời khỏi Tuyền vương phủ, nếu ai dám ngăn cản nàng thì kiếm của nàng sẽ không nể ai cả.

Kim tổng quản bị ánh mắt lạnh lùng của Sắt Sắt dọa sợ nhưng vẫn không biểu hiện ra ngoài.

Sắt Sắt một tay ôm Triệt nhi, một tay nắm lấy chuôi kiếm, từng chút từng chút một rút kiếm ra.

“Kim
tổng quản, để cho bọn họ rời đi đi.” Phía sau, âm thanh nặng nề của Dạ
Vô Yên truyền đến, ánh mắt lạnh lùng mãnh liệt lộ ra một sự đấu tranh
khó có thể cảm thấy.

Sắt Sắt nghe vậy thì xoạt một tiếng, đẩy kiếm vào vỏ. Nàng ôm Triệt nhi, chậm rãi rời đi.

Sắc
trời đã vào canh năm, trên đường có rất ít người qua lại, có thể thuê
xe ngựa để dùng cũng rất khó. Sắt Sắt ôm Triệt nhi, cảnh giác đi qua một
con phố.

“Chủ tử, làm sao bây giờ người mới ra?” Một chiếc xe
ngựa dừng ngay bên cạnh nàng, Tố Chỉ từ trong xe lo lắng hỏi. Nàng đã ở
đây chờ cả đêm nhưng cũng không thấy Sắt Sắt ra nên đi một vòng xung
quanh.

Sắt ôm Triệt nhi lên xe ngựa, nói thản nhiên: “Cẩn thận một chút, có kẻ theo dõi.”

Tố Chỉ gật đầu, phân phó người đánh xe cho xe đi .

Trên
đường đi thay đổi bốn năm lần xe ngựa, cuối cùng bỏ lại xe ngựa, Sắt
Sắt lại tiếp tục cải trang, ôm lấy Triệt nhi, thi triển kinh công bay
vòng qua các ngõ nhỏ trong thành. Kinh công của nàng rất tốt nên đã cắt
đuôi không ít kẻ theo dõi.

Cuối cùng đến “Lan phường”, lúc này sắc
trời cũng đã tờ mờ sáng, “Lan phường” náo nhiệt cả đêm đã trở nên yên
tĩnh. Sắt Sắt đứng ở trước cửa lớn, quay đầu nhìn ra xa xa, thấy chung
quanh không có người mới bước vào “Lan phường”.

Tiếng trống canh năm ngân nga truyền đến, thong thả quẩn quanh trên con đường trống trải.

Dạ Vô Yên bước ra khỏi góc đường, đôi mắt phượng hẹp dài híp lại, dừng trên cánh cửa lớn màu son ở Lan phường.

“Niếp
Vân Bộ!” Hắn cúi đầu nói, toàn thân không nhịn được cơn run rẩy, chỉ có
thể dựa vào vách tường bên cạnh người mới có thể đứng vững được.

(Niếp Vân Bộ là loại kinh công mà Sắt Sắt dùng)

 

Báo cáo nội dung xấu