Đạo phi thiên hạ - Tập 4: Điệp luyến hoa - Chương 131 (phần 1)

 

Chương 131 - Điệp luyến hoa 31

Ngày hai mươi tám tháng mười, Mặc thành.

Tuy
rằng tuyết không còn rơi nhưng sắc trời vẫn không tốt lắm. Mây đen dày
đặc, âm u trên đỉnh đầu làm cho lòng người cảm thấy áp lực một cách khó
hiểu. Đương nhiên áp lực này không chỉ đến từ sắc trời mà còn có năm vạn
binh mã đóng quân ngoài thành.

Vì là mật chỉ do Hòa Thuận hoàng
đế hạ xuống, nên năm vạn tinh binh này đều không phải do Cố Vĩnh và Tân
Đạt mang từ Hoàng thành đen, nếu gây chiến như vậy còn chưa xuất binh
chỉ sợ tin tức đã sớm truyền ra ngoài, ở phương Bắc, triều đình vốn có
bố trí rất nhiều tinh binh cường tráng, hai vị tướng Cố Vĩnh cùng Tân
Đạt sau khi bí mật lên phương Bắc liền điều động năm vạn tinh binh từ Cư
Nhai Quan, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai để bao vây Mặc thành.

Tốc
độ như sấm chớp như vậy nếu như Dạ Vô Yên không được báo tin trước thì
chỉ sợ muốn chạy cũng không kịp. Nhưng Dạ Vô Yên ngay cả khi đã biết
được tin tức cũng không hề chạy trốn.

Năm vạn tinh binh, mà Tuyền
vương nay đã bị đoạt binh quyền, dưới trướng không còn một binh một
tướng. Chênh lệch như thế ở trong mắt mọi người, thắng bại tất nhiên
không cần phải nói.

Trong phủ đệ của Tuyền vương ở Mặc thành, phía
sau hoa viên, hoa mai sau một đêm đã nở rộ, gió nhẹ lướt qua làm cho
hoa mai rơi rụng. Trước mắt, hoa mai nở rộ, trong cánh mũi tràn ngập
hương vị trong trẻo của hoa mai.

Có một toa đình tên Ưng đình, mái
hiên cao cao như cánh chim. Trong đình, trên mặt đất là một tấm thảm Ba
Tư trải ngăn ngắn, cột trụ màu nâu khắc những hoa văn cổ phức tạp. Trên
thảm đặt một chiếc bàn gỗ lim, Dạ Vô Yên cùng Kim Đường thản nhiên ngồi
bên chiếc ghế bọc lụa, hai màu cờ đen trắng đang chém giết nhau.

Phinh Đình đứng yên một bên, mỉm cười xem hai người đánh cờ.

Kim
Đường là tổng quản trong phủ của Dạ Vô Yên, trên chiến trường cũng là
quân sư của Dạ Vô Yên, kĩ thuật chơi cờ tất nhiên cũng không kém.

"Dân chúng trong thành đều đã dàn xếp tốt chứ?" Dạ Vô Yên cầm một con cờ trắng lên, thản nhiên hạ xuống, thản nhiên hỏi.

Kim
Đường đang ở góc Đông Bắc đi tiếp một con cờ đen, trầm giọng nói: "Đã
làm theo lời phân phó của vương gia, người già trẻ em cùng phụ nữ đều đã
lặng lẽ rời khỏi thành. Chỉ là phần lớn nam đinh đều không chịu đi. Bọn
họ muốn ở lại cùng tiến cùng lui với vương gia. Thuộc hạ đã tốn rất
nhiều công thuyết phục mới thành công khuyên bọn họ rời đi."

Dạ Vô
Yên ở Mặc thành vài năm, tướng sĩ cùng thủ hạ tuy rằng dũng mãnh thiện
chiến, nhưng cũng không hề phiền nhiễu đến dân chúng. Quân uy hiển hách,
nhưng quân kỉ rất nghiêm chỉnh. Mà Dạ Vô Yên lại yêu dân như con, cực
kì được dân chúng ủng hộ. Những nam đinh đòi ở lại đó cũng đã đoán được
tình cảnh của Tuyền vương nên mới yêu cầu ở lại để khi cần thiết có thể
chuẩn bị sẵn sàng đóng góp một phần công sức.

Dạ Vô Yên cầm lấy
con cờ trắng ngừng lại một chút, hàng mi hơi bất động, đem quân trắng hạ
xuống, nghiêm giọng nói: "Ngươi thua!"

Kim Đường vừa cúi đầu
nhìn, quả nhiên quân trắng đã tạo thành thế rồng bay phá tan quân đen
đang mạnh mẽ vây quanh của hắn, vút thẳng lên trời.

Dạ Vô Yên đẩy
bàn cờ ra, chậm rãi bước đi, khoanh tay đi khỏi đình, con ngươi đen sâu
thẳm nổi bật trong vườn hoa mai sáng lạn, lộ ra ánh sáng rực rỡ, vẻ tao
nhã thong dong ngày thường đã được thay thế bằng vẻ phong trần lạnh
lùng. Bóc ra vẻ bề ngoài tao nhã vô hại, hắn thật ra là một con chim ưng
ngạo nghễ nhất trần thế, lúc nào cũng có thể vươn ra móng vuốt sắc bén
để xé rách con mồi nhưng chỉ có hắn mới biết nội tâm mình có chút nào an
nhàn hay không!

"Cấp báo!" Một hộ vệ trong phủ chạy nhanh đến
phía sau hoa viên trước đình, một thân khôi giáp nghiêm trọng, đi đến
nói: "Bẩm vương gia, Tân Đạt dẫn bốn vạn binh mã đóng quân ngoài thành,
hiện nay gần như đã bao vây vương phủ, dẫn đầu có vị giám quân tay cầm
thánh chỉ của hoàng đế, muốn vương gia ra ngoài cửa tiếp chỉ! Nói là
vương gia nếu không ra tiếp chỉ thì liền xử theo tội mưu phản."

"Giám
quân?" Đôi mắt phượng hẹp dài của Dạ Vô Yên run lên, hắn chậm rãi đi
xuống bậc thang, quay đầu lại nhìn Kim Đường nói: "Kim Đường, theo bổn
vương ra ngoài phủ quan sát xem!"

Dọc theo con đường đá, Dạ vô Yên
chậm rãi bước đi, hai bên đường trồng hai hàng thương tùng bách thúy
đọng một lớp tuyết mỏng manh, gió lạnh ập tới làm cho những bông tuyết
bị thổi lên, giống như một tầng sương mù đánh úp về phía Dạ Vô Yên. Hắn
mặc một bộ tố y, đi ngược chiều gió, quần áo tao nhã bay bay hút hồn,
nhưng khí thế lại ổn trọng như núi.

Cùng với tuyết như sương mù ập
tới còn có nhiều mũi tên từ trên không trung hạ xuống, thật sắc bén,
thật ngắn, bay lả tả, dày đặc tựa như tuyết rơi xuống, nhìn qua hơi dày
đặc. Trên mái hiên, trên hành lang, đều là những mũi tên nhọn, đều là
những cây tên với mũi nhọn hơn vài tấc.

Vài tên thị vệ đang đi bên cạnh Dạ Vô Yên giơ binh khí trong tay lên, đánh rơi những mũi tên bay đầy trời.

Cửa
lớn trong phủ mở ra, bên ngoài binh sĩ đang xếp thành hàng nhìn thấy Dạ
Vô Yên mặc thường phục ở nhà đều đồng loạt chấn động.

Cố Vĩnh vừa
tiến vào thành thì liền nhận thấy Mặc thành trước mắt đã là một tòa
thành không, trong lòng không chỉ kinh hãi, biết được Tuyền vương đã
biết trước tin tức có lẽ đã chạy trốn. Không ngờ cửa phủ vừa mở, nam tử
chậm rãi bước ra kia lại là Tuyền vương.

Cố Vĩnh ra lệnh một tiếng, các cung thủ liền ngừng bắn tên.

Dạ
Vô Yên đứng yên trước cửa phủ, khóe môi hiện lên một nụ cười lười
biếng, ánh mắt ôn hòa vô hại lướt qua người Cố Vĩnh cùng Tân Đạt, nhìn
chăm chú trên người một nam tử trẻ tuổi thân mặc quan phục, chính xác mà
nói thì kia vẫn còn là một thiếu niên. Thân thể vẫn chưa hoàn toàn phát
triển hết đã mặc vào bộ quan phục, nhìn qua có chút không cân xứng.
Khuôn mặt tuấn mĩ, diễm lệ như hoa cỏ mùa xuân, đẹp như một vầng trăng
sáng. Chỉ là khuôn mặt non nớt mang theo một chút ngây ngô buồn cười.

Đây là giám quân sao?

Khuôn mặt xinh đẹp như thế, lại là một nam tử trẻ tuổi như thế, lại là giám quân mà Dạ Vô Trần phái tới sao?

Đôi
mắt phượng của Dạ Vô Yên híp lại, ánh mắt toát ra ý lạnh thấu xương. Mơ
hồ nhớ tới lời nói của thám tử mấy ngày trước, giờ thì Dạ Vô Yên có
phần tin tưởng chuyện nam sủng.

Trước đó thật lâu hắn đã từng nghe nói Dạ Vô Trần đoạn tụ (gay đó mừ),
chỉ là chưa bao giờ bắt đước nhược điểm của hắn trên phương diện này,
có lẽ là do phụ hoàng còn tại vị cho nên hắn rất cẩn thận. Thế nên những
năm gần đây, hắn dường như nghĩ đến đó chỉ là những tin vịt thôi. Tuy
nhiên chưa từng dự đoán được hắn vừa mới kế vị liền không hề kiêng nể gì
nữa. Người trước mắt kia không cần nghĩ cũng mơ hồ đoán được là ai?

"Tuyền
vương, còn không quỳ xuống tiếp chỉ?!' Giám quân trẻ tuổi chậm rãi nói,
hai con ngươi đen hứng thú nhìn Dạ Vô Yên. Khóe môi Dạ vô Yên nhếch
lên, nhìn binh tướng bốn phía xung quanh tay cầm cung, ánh mắt nhìn chăm
chú trên khuôn mặt đẹp như hoa mùa xuân của thiếu niên kia, lạnh giọng
nói: "Thánh chỉ của Ngô hoàng đưa tới như vậy sao?"

Dạ Vô Trần sợ
không bức hắn phản được, thậm chí còn phái một nam sủng đến truyền chỉ,
muốn hắn quỳ gồi trước một tên nam sủng. Kế sách như vậy, không biết là
do người nào nghĩ ra?

"Tuyền vương, ngươi muốn mưu phản sao?" Giám quân trẻ tuổi hắng giọng hô.

Dạ
Vô Yên nhướng mi, con ngươi đen sâu thẳm híp thành một đường, chậm rãi
cười nói: "Xin hỏi giám quân đại nhân, ngươi vì sao phán tội bổn vương
muốn mưu phản?"

Thiếu niên giám quân chỉ vào Dạ Vô Yên, lớn tiếng
nói: Tuyền vương, thánh chỉ của Ngô hoàng đến, ngươi không bày ra hướng
án quỳ xuống tiếp chỉ, chẳng lẽ không đúng là mưu phản hay sao?"

Dạ
Vô Yên nhếch khóe miệng lên, không tiếng động gợi lên một chút ý cười,
con ngươi đen trở nên sâu thẳm cùng sắc bén dị thường: "Kim Đường, lấy
hương án!" hắn nói nhàn nhạt.

Kim Đường vâng lời nói: "Vâng!" rồi quay sang phân phó thị vệ trong phủ chuyển một chiếc bàn gỗ đến.

"Giám quân đại nhân, không biết tôn tính đại danh (họ tên) của ngài là gì?" Dạ vô Yên cười mỉm hỏi.

Cố
Vĩnh tiến nhanh tới nói: "Tuyền vương, giám quân đại nhân họ Lan tên
Đình!" Cố Vĩnh tâm lí không muốn nhìn thấy Tuyền vương tạo phản. Cho dù
hắn hiện nay nắm giữ năm vạn tinh binh, mà hộ vệ trong phủ của Tuyền
vương cùng lắm chỉ ngàn người, tuy nhiên nhìn thấy Mạc thành gần như đã
là một tòa thành trống không, đáy lòng hắn bắt đầu lo sợ.

"Họ Lan? Là người phương nào?" Dạ Vô Yên tiếp tục hỏi.

"Tuyền vương, ngươi nói quá nhiều rồi!" Ánh mắt xinh đẹp của Lan Đình trừng lớn, hừ lạnh nói.

Đôi
mắt Dạ Vô Yên nhíu lại, khóe môi cong lên nói: "Lan đại nhân, nếu thân
là giám quân, nói vậy võ nghệ cũng không kém, không biết bổn vương có
thể thỉnh giáo được không!" Nói xong, không kịp để giám quân Lan Đình
kia phản ứng , nhanh chóng từng bước tiến tới, áo choàng tạo nên một
luồng gió lạnh, hướng hắn đánh tới.

Phía trước phía sau Lan Đình
có thật nhiều hộ vệ, thấy thế cuống quýt giơ đao lên bảo vệ, tay áo bào
của Dạ Vô Yên vung lên, khí thế sắc bén khiến đám người bốn phía văng
ra, từng đợt những tiếng kêu thảm liên tiếp vang lên.

Lan Đình
thấy tình thế không ổn, ống tay áo vung lên, trước mắt một mảnh sương
khói bốc lên. Khi nhìn lại thì trước mắt đã không còn bóng dáng của Lan
Đình đâu! Hắn thoắt được nhanh như vậy, thoát một cách thật quỷ dị!

Sương khói độn ư?! (thuật ẩn trong khói để thoát thân)

Dạ Vô Yên nhướng mày nghiền ngẫm, con ngươi đen sâu thẳm hơi nhíu lại, bất thình lình bắn ra một tia sáng lạnh kinh người.

Tuy
rằng trong giang hồ cũng có người dùng pháo khói để chạy trốn, nhưng
không giống như thân pháp quỷ dị thành thạo này, loại thân pháp này rõ
ràng có chút giống với nhẫn thuật của Y Mạch quốc!

Y Mạch quốc! Nhẫn thuật!

Dạ
Vô Trần, ngươi biết rốt cuộc ngươi đã trêu chọc đến dạng người gì bên
cạnh ngươi không?! Ngươi có biết cơ nghiệp sang sơn của tổ tông đang
tràn ngập nguy cơ hay không?!

Dạ Vô Yên bình tĩnh suy ngẫm, đôi mắt sâu thẳm giống như bị băng lạnh thấm vào, trở nên lạnh lẽo dị thường.

Xa
xa, bên trong đội ngũ hộ vệ, Lan Đình đột nhiên hô to: "Tuyền vương
phản!!! Chúng tướng sĩ mau chóng bắt lấy giặc! Bắt được Tuyền vương sẽ
được thưởng lớn!"

Trong âm thanh thuần mĩ lộ ra một vẻ phấn khởi
khó có thể nói thành lời, tiếng nói ở trong làn gió đông lạnh lẽo lan
ra, giọng nói kia không kể là lớn, nhưng lại vững vàng truyền đến tai
binh sĩ.

Hắn vung tay hô lên, hơn vạn người trong nháy mắt trở nên
yên lặng, chỉ nghe âm thanh kiều diễm của thiếu niên kia thong thả quẩn
quanh trong không gian yên tĩnh.

Không có người hưởng ứng, cũng không biết những binh sĩ này khiếp sợ, hay là như thế nào?!

“Tuyền vương, ngươi thật sự muốn phản?" Cố Vĩnh cao giọng hỏi, giọng nói mơ hồ lộ ra vẻ kinh hãi.

"Có gì không thể?" Dạ Vô Yên trầm giọng nói.

Hắn
đứng trước chiều gió, tay áo dài tung bay trong gió, ánh mắt sáng như
ngọc và sâu thẳm như bầu trời đêm, bên môi còn ẩn một nụ cười nhạt nhẽo.
Mặc dù hờ hững thản nhiên, nhưng loại khí chất thản nhiên bất khuất đến
dọa người này lại làm cho người ta cảm thấy áp bách, không thể thở nổi.

Loại
khí thế này, là sinh ra từ thiên quân vạn mã, được tôi luyện từ ngàn
vạn khó khăn nơi sa trường mà ra, người thường không thể có được.

Cố
Vĩnh vô cùng ngưỡng mộ Tuyền vương, tuy nhiên Tuyền vương đã phản, bất
đắc dĩ phải ra lệnh cho binh sĩ bắt lấy Tuyền vương. Chiến sự kia, ở
trong cơn gió đông lạnh thấu xương, rốt cuộc cũng bùng nổ.

"Ngày 28 tháng 10, Tuyền vương phản!"

"Ngày
28 tháng 10, sáng sớm, Cố Vĩnh cùng Tân Đạt dẫn năm vạn binh tập kích
Mặc thành một cách bất ngờ, tuy nhiên Mặc thành đã trở thành một tòa
thành không. Sáng sớm canh ba, Cố Vĩnh lại dẫn một vạn tinh binh vây
khốn vương phủ, không bao lâu, Tuyền vương chậm rãi ra khỏi phủ. Khi
giám quân tuyên chỉ, Tuyền vương bỗng nhiên làm khó dễ, giám quân chạy
trốn."

"Tuyền vương phản, lấy ngàn hộ vệ còn lại trong phủ đối phó
với hàng vạn tinh binh. Thắng lợi hoàn toàn, bắt giữ Cố Vĩnh, Cố Vĩnh
đầu hàng!"

"Giờ tỵ, trợ thủ đắc lực của Tuyền vương là Trương Tử
Hằng cùng Vương Sách, hai vị tướng dẫn hai vạn quân tập kích bất ngờ bốn
vạn binh mã của Tân Đạt ngoài Mặc thành. Chiến đấu đến trưa, lấy ít
thắng nhiều. Tân Đạt chết trận, bốn vạn binh sĩ, ba vạn đầu hàng. Từ đó,
Tuyền vương giành được năm vạn binh."

"Sau đó, Tuyền vương với
tốc độ như sấm chớp, dẫn quân tấn công những vùng lân cận như Tam Châu,
Thanh Châu, Vĩnh Châu cùng Lương Châu. Thanh Châu cùng Vĩnh Châu đầu
hàng, tướng trấn thủ thành Lương Châu chết trận, không đến ba ngày,
Tuyền vương gần như đã thu vào trong túi ba Châu."

"Đầu tháng mười
một, Tuyền vương triệu tập chúng tướng sĩ, làm lễ tuyên thệ ngoài thành
Lương Châu trước khi xuất quân giết địch. Tuyền vương viết: Ta, chính
là lục hoàng tử của Gia Tường hoàng đế, một người con của quốc gia. Năm
hai mươi sáu Gia Tường, phụng mệnh trấn thủ biên cương, đánh bại Ô Thị,
diệt Hồ Rất, thu phục hơn mười thành phương Bắc. Năm ba mươi Gia Tường,
được phong làm Tuyền vương, từ khi được thụ phong tới nay luôn chỉ biết
tuân theo pháp luật, làm tròn trách nhiệm. Tuy nhiên, nay hoàng đế mới
đăng cơ lại tin tưởng gian thần, sủng ái nam sủng, mưu hại trung lương,
khiến triều đình không còn kỉ cương. Tổ tông gây dựng sự nghiệp gian
nan, luôn muốn duy trì giang sơn dài lâu. Tổ tiên từng dạy: vua không
dùng thần ngay thẳng, : nội bộ có gian tế, tất phải khởi binh thảo phạt.
Nay, ta xin thề, thề sẽ trừ khử gian thần, lấy việc dùng người thanh
liêm làm đầu, dẹp yên xã tắc!"

"Trọng binh vùng bắc bộ của triều
đình, Nha Đài phía đông, Cư Nhai Quan ở Tây bộ, Thiệu Châu ở bắc bộ.
Nay, trọng binh ở ba nơi, ước chừng năm mươi vạn cung đủ để phụ trợ cho
Mạc thành."

"Hòa Thuận hoàng đế nghe nói Tuyền vương phản thì vô
cung tức giận. Hỏi người nào nguyện lãnh binh đi giết giặc. Nhưng hỏi
vài lần không có người nào dám nhận. Hắn tức giận nên sai Hiên Viên làm
chủ tướng, Đường Hùng làm phó tướng, dẫn năm mươi vạn quân đi đến phương
Bắc."

Trong không khí thanh nhã cùng hương trà thản nhiên lượn
lờ, Sắt Sắt ngồi trong phòng khách, tay cầm chén trà, tuy nhiên, thật
lâu vẫn chưa uống hớp nào. Tâm trí nàng lúc này đang tập trung nghe từng
lời Tử Mê đang nói. Từng câu từng chữ đều làm cho tâm hồn bình tĩnh của
nàng nổi lên sóng gió.

Hắn rốt cuộc đã khởi sự!

Mặc dù
không thể chính bản thân nhìn thấy được tình cảnh lúc ấy, nhưng trong
lúc tâm tình đang rối loạn, nàng lại từ giữa những hàng chữ này có thể
cảm nhạn được một cách rõ ràng.

Tình huống ngày đó nhất định là vô
cùng nguy hiểm, lấy một ngàn hộ vệ đối chọi lại với một vạn tinh binh,
nói vậy một ngàn hộ vệ kia của hắn đều là các cánh quân tinh nhuệ, nếu
không sao có thể địch nổi. Trương Tử Hằng cùng Vương Sách đều là ái
tướng của Vô Yên, Dạ vô Yên tạo phản bọn họ tự nhiên cũng là theo mà
phản. Triều đình đã đoạt lại binh quyền của Dạ vô Yên nhưng còn chưa kịp
đem các tướng sĩ binh quyền của hắn đoạt đi.

Dạ Vô Yên đang ở
phương Bắc chiến công hiển hách, lần này cùng nhau hành sự, những người
tài chiếm đã số, nhất là các bộ cũ dưới trướng của hắn. Chỉ mười ngày
ngắn ngủn hắn đã từ một vương gia nhàn nhã không một binh một tướng, đã
có trong tay mười lăm vạn binh lính. Trong trường hợp đó, ngay cả như
thế làm sao có thể chống lại được triều đình có trăm vạn đại quân? ! Đây
không khác gì lấy trứng chọi đá.

Sắt Sắt rũ mi xuống, chậm rãi
nhấp một hớp trà, dường như lại thấy vị trà có chút chua chát, nàng nhịn
không được ánh mắt ngưng lại. Tử Mê thấy thế, lặng lẽ lui ra ngoài,
phòng khách trở lên yên tĩnh. Từ trên lầu hai nhìn ra mặt biển xa xa,
thậm chí có thể nghe được sóng biển rầm rì.

Sắt Sắt một tay nâng cằm, mi mắt khẽ chớp, lẳng lặng ngồi trước bàn.

Cho đến khi Phượng Miên đẩy mành ra chậm rãi đi vào, nhìn thấy dáng vẻ chống má suy ngẫm cua Sắt Sắt.

Hắn
lập tức đi đến trước mặt Sắt Sắt, ngồi vào chiếc ghế đối diện với Sắt
Sắt, hai tay đặt lên hai thành ghế, híp mắt, tinh tế đánh giá Sắt Sắt.

Ngoài
cửa sổ ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu trên mặt nàng, một nửa khuôn mặt
tuyệt mỹ như đang ở dưới ánh mặt trời rực sáng, một nửa ẩn dưới góc
khuất mờ mờ nhìn vô cùng mĩ lệ. Đôi mắt đẹp dừng ở ngoài cửa sổ, đáy mắt
trong suốt, hàng lông mày khẽ nhăn, mang theo một vẻ chán nản ưu sầu.

"Ngươi đang lo lắng cho hắn sao?" Phượng Miên thấp giọng nói, trong thanh âm lộ ra một sự than thở khôn tả.

Sắt
Sắt ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn thoáng qua Phượng Miên. Miệng mĩm
cười nói: "Không sai! Quả thật có chút lo lắng, mười lăm vạn binh mã sao
có thể địch nổi trăm vạn tinh binh."

Nàng thật sự đang lo lắng cho hắn, đây là cảm giác ở sâu trong lòng nàng, nàng không lừa được mình.

"Chủ
nhân bên kia Miên nghĩ không cần lo lắng!" Phượng Miên khẽ cười nói,
"Ngươi cũng biết, Nam Việt hiện nay quốc khố đang bị thiếu hụt?!”

Sắt
sắt nghe vậy, kinh ngạc quay đầu lại, quốc khố thiếu hụt sao?! Đây là
việc cơ mặt nhưng từ đâu hắn lại biết được? Sẽ không phải Dạ Vô Yên đem
quốc khố chuyển đi chứ?! Việc này nghe qua cảm thấy rợn cả người. Gia
Tường hoàng đế bệnh nặng thoái vị, triều đình trở lên hỗn loạn. Nếu Dạ
Vô Yên có người ở đó, loại sự tình này cũng không phải không có khả
năng!

"Nói như vậy, binh mã của triều đình chống đỡ không được bao lâu nữa!" Sắt Sắt hỏi.

Phượng
Miên mỉm cười vuốt cằm, cử chỉ của hắn nhẹ nhàng mà ấm áp, mang theo vẻ
tao nhã, "Kinh lý phái đi năm mươi vạn binh mã đến Mặc thành, phỏng
chừng cũng đã đi được mười ngày, bây giờ đã vào mùa đông, phương Bắc
lạnh khủng khiếp, chỉ sợ bọn họ quen ở miền Nam binh tướng khó có thể
chống đỡ được giá lạnh ở phương Bắc, chống đỡ sẽ không được bao lâu. Về
phần năm mươi vạn binh mã ở phương Bắc, lấy mười lăm vạn muốn đánh năm
mươi vạn, chủ thượng đã xem xét, đều không phải là việc khó. Chiến dịch
lấy ít đánh nhiều, chủ thượng cũng không phải là chưa từng đánh qua!"

Dạ
Vô Yên ở trên chiến trường, Sắt Sắt chưa từng gặp qua, không biết hắn
oai hung như thế nào lại làm cho Phượng Miên tin hắn như thế. Nhưng nghe
Phượng Miên nói, thật ra làm nỗi lo lắng trong lòng Sắt Sắt cũng giảm
dần.

"Ta đã tạo ra một con thuyền ngầm, để ta mang ngươi đi thử
hàng! Bảo đảm tâm tình của ngươi sẽ trở nên tốt hơn." Phượng Miên trừng
mắt nhìn nàng, mỉm cười nói.

Thuyền ngầm ư?!

Sắt Sắt nhớ tới
ngày ấy Dạ Vô Yên đến đây có thể ở trong con thuyền chạy dưới đáy biển,
trong lòng nhất thời trở nên cao hứng. Không biết ở đáy biển thuyền
chạy như thế nào, sẽ là một loại quang cảnh hiếm có gì.

Nàng đứng
dậy theo Phượng Miên đi ra bờ biển, quả nhiên nhìn thấy trên mặt biển có
một con thuyền đang cập bến. Nhưng thuyền chiến này cùng thuyền của Dạ
Vô Yên ngày đó đi đến đây không quá giống nhau. Nhìn qua càng hoa mỹ,
chất liệu không phải được làm từ gỗ, hình như là được chế tạo từ đồng.

Phượng Miên mở cửa khoang thuyền ra, mỉm cười nói: "Xin mời!"

Sắt
Sắt xoay người tiến vào trong thuyền, trong nháy mắt cơ hồ hoài nghi
mình giống như là đi nhầm vào nơi nào đó. Trong này không giống như
khoang thuyền, nhìn như là một gian phòng ốc nho nhỏ xinh xắn. Bên trong
không hề tối, ánh sáng dìu dịu bởi vì trên thuyền gắn mấy viên dạ minh
châu tỏa ra anh sáng dìu dịu. Chiếu rọi khoang thuyền tất cả vật dụng
bài trí đều mông mông lung lông, mang theo vẻ đẹp lãng mạn.

Sắt
Sắt đá chiếc giầy ra khỏi chân, chân trần chậm rãi đi trên tấm thảm, ở
trong khoang thuyền nhanh nhẹn dạo qua một vòng, váy dài tung bay, thản
nhiên ngồi trên thảm. Nàng mỉm cười đánh giá khoang thuyền nho nhỏ này,
vẻ mặt tươi cười mang theo một sự cảm thán. Ánh sáng dìu dịu chiếu trên
mặt nàng, nhìn qua như bông hoa xinh đẹp trong mùa xuân.

"Phượng
Miên, ngươi thật sự là một kỳ tài! Có thể làm ra những thứ tinh xảo lại
thực hữu dụng." Sắt Sắt với tay cầm một vật lên, cười khẽ nói. Như con
thuyền mới này thật tinh xảo và thực dụng, khó có thể tưởng tượng được
Phượng Miên làm thế nào có thể nghĩ ra được, rồi tạo ra như thế nào,
thật là kỳ tài có một không hai.

"Này này, đều không phải chỉ có
mình ta nghĩ ra đâu, có lẽ còn có người không những có nghĩ ra, hơn nữa,
còn tạo ra. Nói không chừng, trước kia ngươi đã từng đi rồi!"

Phượng Miên không chớp mi nói.

"Ta
trước kia từng đi con thuyền như vậy?" Nét mặt Sắt Sắt bất động, "Ngươi
nói là ta lần đó bị người Hắc Sơn Nhai cứu đi, đó là đi loại thuyền này
sao?"

"Ta cũng đoán như vậy, nếu không lúc ấy chủ thượng phái
nhiều người như vậy, phong tỏa đường bộ cùng đường thủy, vì sao cũng
không từng tìm được tung tích của các ngươi!?" Phượng Miên nói nhàn
nhạt.

Sắt Sắt không chớp mi, chẳng lẽ Vô Nhai cũng có loại thuyền
này? Năm đó nàng vẫn đang hôn mê, loáng thoáng từng nghe được tiếng
nước, dĩ nhiên là đang ở bên trong thuyền ngầm sao?

Phượng Miên
chậm rãi đi đến phía trước Sắt Sắt ngồi xuống, chỉ thấy tay của hắn khởi
động cơ quan, chợt nghe một đợt tiếng vang xèo xèo xoay xoay. Một bên
vách tường của khoang thuyền là hai khối đồng nối thành, chỉ nghe tiếng
vang qua đi, thì mảnh đồng mở ra, hiện ra một tường kép dày khoảng hai
thước. Bên trong tường kép có một cái ngăn tủ bằng gỗ, một tầng, toàn đồ
dùng hàng ngày.

Phượng Miên từ bên trong lấy ra một vò rượu mở
giấy dán ra, đem rượu có màu hồng hồng rót vào cái chén trước mặt Sắt
Sắt. Sắt Sắt nhìn kỹ chỉ thấy ngăn tủ kia chứa đựng không ít đồ ăn, có
lẽ cũng đủ cho vài người cùng ăn.

Phượng Miên nhìn dáng vẻ kinh
ngạc của Sắt Sắt, khóe môi cười nhẹ nói: "Tam chiến thuyền kia là chiến
thuyền chỉ dùng để tấn công, còn thuyền ngầm này thích hợp nhất là dùng
để chạy trốn.

Sắt Sắt cười nhàn nhạt, dùng để chạy trốn, đúng là thật sự chính xác.

Có thế lẻn vào trong lòng biển, kẻ địch sẽ không phát hiện được tung tích mà trong khoang thuyền lại có đủ đồ ăn.

Phượng
Miên khởi động cơ quan, chỉ nghe cơ quan từ từ chuyển động, đỉnh đầu
bọn họ bỗng nhiên hiện ra một khoảng không trên trời, ánh mặt trời chiếu
vào. Tràn ngập trong khoang thuyền hơi thở cũng đủ cảm thấy tươi mát,
sau đó đôi mắt phượng giật mình, cửa sổ ở phía trên biến mất, toàn bộ
thuyền lại bị bịt kín, sau đó liền lẳng lặng lặn xuống đáy biển.

"Có nghĩ muốn xem dưới đáy biển nhìn như thế nào không?" Phượng Miên nhíu mày hỏi.

Sắt
Sắt uống một ly rượu nguyên chất, mỉm cười gật gật đầu, hỏi: "Tốt lắm,
hãy xuống dưới đáy biển xem sao?" Nàng nhớ rõ, nghe mẫu thân nói qua,
dưới đáy biển và trên mặt đất là hai thế giới khác nhau, "Nhưng phải xem
như thế nào mới được?"

Phượng Miên cười cười, đưa tay khởi động
cơ quan, chỉ nghe thấy một đợt tiếng vang chầm chậm qua đi, vô số cửa sổ
nhỏ xếp thành một đường, đang lộ ra ở trên vách thuyền. Nhìn kỹ, trên
cửa sổ nhỏ đều được khảm một vật mảnh tròn tròn với chất liệu trong
suốt, mặt trên trong suốt thực giống với "Thiên lý nhãn" .

 

Báo cáo nội dung xấu