Đạo phi thiên hạ - Phiên ngoại 2: Phong ba tặng lễ vật
Phiên ngoại 2 - Phong ba tặng lễ vật
Phường Cẩm Tú Yên Chi hôm nay mới mở cửa đã nghênh đón một vị khách quý.
Phường
Cẩm Tú Yên Chi là cửa hàng bán vật phẩm cho nữ tử lớn nhất kinh thành,
hôm nay chưởng quầy phu nhân tự mình chiêu đãi các vị khách, khi nhìn
thấy vị khách nhân vừa đi vào kia, nhịn không được giật mình, có chút
ngẩn ngơ như bị mất hồn.
Phường Cẩm Tú Yên Chi là cửa hàng duy
nhất
bán bột nước Yên Chi và trâm cài châu ngọc, những người khách đến mua
phần lớn là các tiểu thư khuê các, con nhà quan gia hoặc là những nha
hoàn của các tiều thư đó, nhưng cũng có một số nam nhân thường xuyên đến
mua đồ để tặng ý trung nhân.
Chưởng quầy phu nhân cũng không phải
là chưa nhìn thấy các quý công tử bao giờ, nhưng mà, vị công tử trước
mắt, vẫn khiến nàng cảm thấy có chút kinh diễm. (bột nước Yên Chi: dùng
làm son môi)
Vị khách nhân này là một công tử áo trắng, mang đến
cảm giác hắn trông rất đẹp mặt, đương nhiên, loại “đẹp mặt” này không
phải chỉ khuôn mặt của hắn, bởi vì vị công tử này đeo mặt nạ cái cảm
giác đẹp mặt này là do khí chất thần bí cao nhã trên người hắn. Ánh nắng
đầu xuân có chút yếu ớt, ôn nhu chiếu lên người hắn. Theo quang ảnh,
hắn chậm rãi đi vào, thân ảnh thanh mảnh nhưng cũng rất tao nhã. Giống
như cả người không có sức lực, hắn đi thật chậm, thật thong thả, nhưng
nhất cử nhất động đều lưu loát sinh động giống như nước chảy mây bay,
khiến người khác mải mê chìm đắm trong cảnh này.
Vị công tử chỉ có
thể là tuyệt thế "giai nhân" này, lập tức đi về hướng quầy hàng. Đứng
trước mặt chưởng quầy phu nhân, mỉm cười. Ẩn sau tấm mặt nạ là một đôi
mắt phượng, trong mắt lấp lánh ánh sáng, rất có thần khí, hệt như ánh
sáng lung linh, ôn hòa phát ra từ loại ngọc tốt nhất trên thế giới.
Phu
nhân chưởng quầy hoàn toàn đắm chìm trong nụ cười ôn nhu kia, mãi đến
khi vị công tử kia nói tới lần thứ ba: "Chưởng quầy, ta muốn xem cây
trâm này!"
Chưởng quầy phu nhân lúc này mới hoàn hồn, cuống quít,
có chút lắp bắp nói: "Tốt, vị công tử này, chờ một lát,... Ta lấy cho
công tử xem."
Chưởng quầy phu nhân vươn bàn tay mập mạp, lấy một cái hộp nhỏ từ trong quầy ra, thật cẩn thận đặt ở trên mặt quầy hàng.
Chiếc
hộp đựng một cây trâm giống như được nạm vàng. Là dùng công nghệ kim
hoàn chế tác thành, hình dạng giống một đóa hoa đang nở rộ, ở giữa đóa
hoa là một viên ngọc phỉ thúy vô cung chói mắt. Cây trâm này nhìn qua có
vài phần hoa lệ, vài phần tao nhã, vài phần lung linh.
"Ánh mắt
công tử quả không sai, cây trâm này được chế tác rất hoàn mỹ, là loại
cực phẩm trong cực phẩm a!" Chưởng quầy phu nhân môi nở nụ cười trong
suốt giới thiệu.
Công tử áo trắng cầm lấy chiếc trâm, xem xét thật
kỹ mặt trước mặt sau, thật lâu sau hơi hơi lắc đầu, đem cây trâm đặt
lại vào trong hộp.
Chưởng quầy phu nhân liếc mắt một cái cũng biết
công tử áo trắng không vừa ý cây trâm này, cười nói: “Công tử nếu người
không ưng cây trâm này vẫn còn có nhiều cây trâm tốt nhất, xin mời công
tử xem qua.”
Công tử áo trắng đi theo chưởng quầy phu nhân vào
một gian phía sau quầy hàng, chưởng quầy phu nhân liên tiếp mở ra vài
hòm tinh xảo, bên trong toàn bộ là các loại trâm cài tinh xảo. Hoặc chói
mắt, hoặc đẹp đẽ quý giá, hoặc lịch sự tao nhã...
Công tử áo
trắng liên tục lắc đầu như trước, con ngươi đen nhìn chung quanh một
vòng, thản nhiên hỏi: "Trong cửa hàng của các ngươi ngoài trâm cài cùng
bột nước Yên Chi, con bán cái khác không?
Công tử áo trắng đúng là
Dạ Vô Yên, mấy ngày nay, hắn luôn trồng Mặc Liên, nhưng mà, trồng ra
Mặc Liên không phải là chuyện một sớm một chiều. Cho nên, hắn nghĩ trước
tiên đưa cho Sắt Sắt một thứ gì đó, làm cho tâm tư của Sắt Sắt không
còn nhớ đến chuyện Mạc Tầm Hoan tặng nàng cả một xe hoa.
Đương
nhiên, kỳ thật Dạ Vô Yên sống hơn hai mươi năm, còn chữa bao giờ từng
mua cho bất kỳ nữ tử nào đồ vật gì, chứ đừng nói đến chuyện tặng đồ cho
người ta. Bây giờ, ý nghĩ tặng thứ gì đó cho Sắt Sắt bị Mạc Tầm Hoan
phát động, tất nhiên không còn là một chuyện nhỏ nữa. Dạ Vô Yên lần đầu
tiên tặng cho nữ nhân mình yêu thương nhất một vật gì đó, đương nhiên
muốn chính mình chọn ra.
Cho nên, Dạ Vô Yên sáng sớm liền lên xe
ngựa, phá lệ lần đầu tiên đi vào cửa hàng duy nhất ban vật phẩm cho nữ
tử - phường cẩm Tú Yên Chi.
Nhưng mà, nhìn khắp một lượt trong cửa
hàng, đều không có vật nào khiến hắn ưng ý. Hắn nhớ rõ, Sắt Sắt cũng
không thích trâm ngọc, rất ít khi thấy nàng mang. Đương nhiên, nàng cũng
rất ít dùng bột nước Yên Chi. Dạ Vô Yên cảm giác mấy thứ này, Sắt Sắt
sẽ không thích.
Kỳ thật, đây là do tư tâm của Dạ Vô Yên cũng không
thích, hắn không hy vọng Sắt Sắt tỉ mỉ trang điểm, bởi vì lúc đó liền
có nhiều ánh mắt có "dụng tâm kín đáo" nhìn nàng....
Ngay cả những
bộ y phục có sắc phấn lam lục hồng kia, hắn cũng không muốn nàng mặc,
đương nhiên càng không hi vọng nàng mang trâm ngọc rồi.
Chưởng
quầy phu nhân hơi sửng sốt, lập tức mỉm cười nói: "Vị công tử này,
phường Cẩm Tú Yên Chi của chúng ta là cửa hàng vật phẩm lớn nhất kinh
thành, trâm ngọc, Yên Chi đều là hàng mới nhất, nếu những vật phẩm này
mà công tử còn chứa thấy hợp mắt... Chỉ sợ đến nơi khác càng khó tìm
được thứ vừa ý."
Dạ Vô Yên thản nhiên cười nói: "Cũng là không
phải chướng mắt, chỉ là người mà bản công tử muốn tặng đồ, nàng cũng
không thích tục vật, không biết chưởng quầy phu nhân còn có thứ khác
không."
Chưởng quầy phu nhân nghe vậy mở to hai mắt nhìn, cười tủm
tỉm nói: "Vị công tử này, phàm là là nữ tử đều thích trâm ngọc, Yên
Chi, làm gì có người không thích chứ?" Nàng có chút đăm chiêu suy nghĩ,
bỗng nhiên dường như là nghĩ tới cái gì, thần bí hề hề hỏi: "Chỗ này của
ta thật ra còn có một thứ."
Dạ Vô Yên hơi nhướng mày, thản nhiên hỏi: "Vật gì cơ?"
Chưởng
quầy phu nhân cười nói: "Là đồ vật tuyệt hảo, trừ bỏ cửa hàng của ta,
cũng không còn nơi nào bán. Nhưng mà, không biết công tử là muốn tặng
cho ý trung nhân, hay là tặng cho phu nhân nhà mình?
Dạ Vô Yên
ngưng mi nói: "Nàng là ý trung nhân của ta, cũng là phu nhân của ta."
Sắt Sắt tuy còn chưa chính thức được hắn cưới về, nhưng ở trong lòng
hắn, nàng đã là phu nhân của hắn.
Chưởng quầy phu nhân nghe vậy
gật đầu liên tục, mỉm cười nói: “Vậy là đúng rồi. Xin hỏi phu nhân của
công tử có phải hay không rất gầy, nhược liễu phù phong?”
(Nhược liễu phù phong: yểu điệu như cành liễu đong đứa theo gió)
Dạ
Vô Yên gật đầu, Sắt Sắt đúng là rất gầy. Những năm gần đây nàng chịu
không ít khổ cực, sau này hắn nhất định khiến nàng tận tình hưởng phúc,
phải làm cho nàng đầy đặn lên một chút.
"Vậy là tốt rồi, đồ vật
này của ta, đảm bảo : nếu phu nhân của ngươi được tặng, nhất định sẽ
mừng rỡ như điên! Mời khách quan chờ, ta đi vào lấy!" Chưởng quầy phu
nhân nói xong, đứng dậy đi vào phía sau quầy lấy ra một cái hộp nhỏ, bên
ngoài dùng một khối gấm vóc thêu nhiều loại hoa bọc lại, có thắt một
cái nơ hình cánh bướm vô cung xinh đẹp.
Dạ Vô Yên cầm lấy cái hộp,
đang muốn mở ra, chưởng quầy phu nhân liền ngăn lại, cười khanh khách
noi: "Công tử, ngài không cần xem. Lão thân đảm bảo, phu nhân của công
tử khẳng định sẽ thích. Khối gấm vóc bọc vô cùng tinh xảo, tháo ra rồi
sẽ khó để bọc lại, vẫn là đem về cho phu nhân của ngươi tự mình mở đi."
Dạ Vô Yên tay cầm cái hộp, ánh mắt hơi hơi nhíu lại, nói: "Vật này, ngươi có chắc là phu nhân của ta sẽ thích nó không?"
Chưởng
quầy phu nhân gật đầu, nói: "Nếu là phu nhân của công tử không thích,
ngài có thể mang lại chỗ ta, ta nguyện ý bồi thường gấp đôi ngân lượng."
Dạ
Vô Yên nhìn nụ cười thành khẩn cùng tự tin trên mặt chưởng quầy phu
nhân, biết được nàng không lừa hắn. Ở việc lựa chọn đồ để tặng cho nữ
tử, kinh nghiệm của hắn quả thật rất ít, đồ vật mà chưởng quầy phu nhân
đưa ra, có lẽ Sắt Sắt thật sự sẽ thích. Lập tức, Dạ Vô Yên thanh toán,
cầm lấy cái hộp đó, xoay người đi ra khỏi cửa hàng.
Dạ Vô Yên chậm
rãi đi ra, nơi nào hắn đi qua, ánh nắng dường như bỗng nhiên trở nên
rực rỡ hơn nhiều, mà khi hắn rời đi, bỗng nhiên trở nên ảm đạm. Như thể
ánh nắng, vốn là vì hắn mà tồn tại.
Các cô nương đang ở trong điếm
chọn bột nước Yên Chi cùng trâm ngọc, nhìn hắn chậm rãi rời đi. Đáy
lòng mỗi nàng đều đối với nữ tử không biết tên kia cực kỳ hâm mộ, có thế
được vị công tử này tặng lễ vật, cho dù chi là một tảng đá, các nàng
cũng sẽ cảm thấy mừng rỡ như điên.
Ngoài cửa là những thị vệ thân
cận của hắn, lần này ra phủ, hắn không cho Vân Kinh Cuồng cùng Phượng
Miên đi theo, đồ vật để tặng cho Sắt Sắt, hắn không muốn bất cứ nam tử
nào khác biết được.
Xe ngựa trên đường đi rất nhanh, chỉ chốc lát đã đến Định An hầu phủ.
Ánh
nắng rực rỡ, xuyên thấu qua khoảng cách giữa những tán lá cây, được tô
điểm thành từng đợt từng đợt vàng sáng màu lục nhạt. Trong cái sân rộng
lớn, rất nhiều loài hoa đang thi nhau khoe sắc. Sắt Sắt đứng bên cạnh
một khóm hoa, tay cầm bình, tưới nước cho những bông hoa, từng bọt nước
trong suốt lăn dài trên những cành hoa tưới mát mà lung linh lạ thường.
Sắt Sắt ngồi xổm trên đất, ánh mắt chăm chú nhìn đóa hoa lan mới nở.
Trên cành lan, đóa hoa vừa chớm nở lay động trong làn gió nhẹ.
Sắt Sắt không khỏi nhớ tới người vừa tặng hoa, trong lòng rất cảm động.
"Hoa này thực đáng để ngắm như vậy?"
Bên
tai truyền đến mọt lời nói tràn đầy ê ẩm, "Xuân Thủy lâu của ta nhiều
hoa như vậy, cũng không thấy nàng thích chúng đến thế?!
Hả?"
Sắt
Sắt đứng dậy, nhìn thấy Dạ Vô Yên đang cúi người đứng ở phía sau nàng,
ánh mắt xinh đẹp liền nhìn chăm chú vào đóa u lan kia, giống như phải
nhìn đến khi đóa lan này héo rũ mới thôi.
Sắt Sắt nghe được trong
giọng nói của Dạ Vô Yên nồng đậm vị ghen tuông, cố ý không thèm nhìn
hắn, xoay người đi về hướng phòng trong.
Dạ Vô Yên đi sát sau
nàng, lớn tiếng "hắt xì" một cái, nói: “Sắt Sắt, khi nào nàng chuyển cây
hoa đó đến hoa viên. Từ sau khi bị bệnh, hình như bị dị ứng với phấn
hoa, gửi thấy mùi hoa, sẽ ....” Chưa nói xong, hắn lại hắt xì một cái
thật to.
Sắt Sắt xoay người, cười dài: "Ta thấy chàng vẫn đang bị bệnh thương hàn, nên uống thuốc mới phải."
Dạ Vô Yên than nhẹ một tiếng, có chút không biết nói gì, hắn hiện tại hình như ngay cả cây hoa này cũng không bằng nữa rồi.
Mắt
thấy Sắt Sắt chậm rãi vào phòng, hắn đi phía sau cầm cái hộp kia,
chưởng quầy phu nhân nói, thứ này là đồ tuyệt hảo, nàng nhất định sẽ
thích. Chính là không biết, có thể thắng được cây hoa lan này không???
Hắn
cầm theo cái hộp, theo Sắt Sắt vào phòng, đem cái hộp đó đặt trên bàn
của Sắt Sắt, hai tay khoanh lại, đứng tựa vào cạnh cửa, mỉm cười nói:
“Cho nàng, nhìn xem có thích hay không?”
Sắt Sắt có chút kinh ngạc
ngước mắt lên, Dạ Vô Yên vậy mà lại đưa cho nàng một vật gì đó. Đây có
thể coi là lần đầu tiên trong đời nàng được hắn tặng đồ, Sắt Sắt trong
lòng cảm thấy thực vui sướng, lòng suy đoán không biết Dạ Vô Yên rốt
cuộc tặng nàng cái gì.
Nàng chậm rãi đi đến trước bàn, cầm lấy cái
hộp được bọc một cách rất đẹp mắt, cẩn thận mở cái nơ con bướm thêu hóa
gấm vóc ở bên ngoài, bên trong là một hộp lam bằng gỗ đàn hương rất
tinh xảo, Sắt Sắt xoay một chút cái khóa của hộp gỗ, hộp gỗ "cạch" một
tiếng liền mở ra. Nhìn thấy đồ vật ở bên trong, Sắt Sắt có một tia nghi
hoặc khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt liền ửng hồng.
Dạ Vô Yên
tựa vào cạnh cửa, nhìn thấy mặt Sắt Sắt đỏ bừng, đôi mắt vụt sáng, nghĩ
rằng chưởng quầy phu nhân nói thật đúng, xem ra Sắt Sắt rất thích rồi.
"Thích
không? Đây chính là đồ mà ta ngàn chọn vạn tuyển, mới tìm thấy được đồ
vật thích hợp nhất với nàng đấy." Dạ Vô Yên nhướng mi, khóe môi hiện lên
ý cười thản nhiên, miễn cưỡng nói.
"Đây là đồ mà ngươi ngàn chọn
vạn tuyển? Đồ vật thích hợp nhất với ta?" Sắt Sắt nâng mâu cười thản
nhiên nhìn hắn, lúm đồng tiền như hoa, nhưng Dạ Vô Yên lại cảm thấy nụ
cười của nàng có một chút không thích hợp.
"Là ta chọn, nàng không vui sao?" Hắn ngưng mi hỏi.
"Dạ
Vô Yên, nếu như ta đưa ngươi một chén thuốc bổ thận tráng dương, ngươi
có phải rất thích? có hay không cảm thấy rất thích hợp với mình?" Sắt
Sắt cười tủm tỉm nói, ngữ khí rất "vô tâm vô phế", ("vô tâm vô phế" -
Tạm hiểu là "Không tim, không phổi", thường chỉ người vô tâm, nhẫn tâm,
hay suy nghĩ đơn gian, thiếu suy nghĩ, liên tưởng tới từ vô cảm, không
có sự sống.)
Dạ Vô Yên nghe vậy nhất thời cảm giác có điểm
không ổn, hắn thật cẩn thận nói: "Chỉ cần là đồ vật nàng đưa, mặc kệ là
cái gì, ta đều thích!"
Sắt Sắt lạnh lùng liếc hắn một cái, ý cười
trên khóe môi chợt ngừng, sắc mặt dần dần trở nên lạnh lùng đôi mắt như
có lửa thoát ra.
Dạ Vô Yên còn chưa bao giờ gặp Sắt Sắt có biểu
cảm như thế, có chút không biết làm sao, vừa định tiến lại dỗ nàng, lại
nghe nàng thản nhiên nói: "Ngươi đi ra ngoài!"
Nàng thế nhưng hạ
lệnh đuổi khách với hắn, mà hắn, lại còn không biết mình sai ở điểm nào.
Thật sự là hối hận, trước khi đưa cho nàng, hắn không nhìn xem, rốt
cuộc là đồ vật gì, làm cho nàng xấu hổ ảo não như thế. Hối hận sao lúc
ấy lại luyến tiếc không nỡ cởi tấm vải được gói thành hình dạng tinh mỹ
như thế.
"Sắt Sắt, kỳ thật đồ vật kia không phải do ta chọn, là
người khác giúp ta chọn. Dạ Vô Yên chậm rãi nói, kinh ngạc không biết
chưởng quầy phu nhân đưa cho hắn thứ gì vậy.
Sắt Sắt cũng không
nghe Dạ Vô Yên giải thích, đem hộp gỗ kia thả lại vào lòng Dạ Vô Yên,
thanh âm lạnh lùng: "Dạ Vô Yên, nếu cảm thấy không hài lòng với ta, vậy
ngươi nên đi tìm nữ tử khiến ngươi vừa lòng, cần gì phải hao hết tâm tư
đưa ta thứ này. Ngươi đi đi!”
Sắt Sắt đứng dậy đẩy Dạ Vô Yên ra
khỏi cửa, lạnh lùng nói: “Ngươi cũng đừng ở trong phủ của chúng ta, nên
chuyển ra ngoài đi, tìm người giúp ngươi kiếm nữ tử phù hợp tiêu chuẩn
của ngươi đi.”
Đáng tiếc giờ phút này, với công lực của Dạ Vô Yên
căn bản không phải đối thủ của Sắt Sắt, Sắt Sắt hơi chút dùng nội lực,
liền đẩy được hắn ra ngoài cửa. Rồi sau đó, “Cạnh” một tiếng, đem cửa
phòng gắt gao đóng lại.
Nàng không chỉ đuổi hắn đi ra ngoài, còn muốn hắn chuyển ra khỏi hầu phủ.
Dạ
Vô Yên biết sự tình chuyển lớn lắm rồi, vừa mở hộp gỗ ra, một mùi thuốc
thản nhiên xông vào mũi, hắn cầm lấy đồ vật gì đó ở bên trong trông rất
giống thuốc dán, kỳ thật, đó đúng là thuốc dán.
Dạ Vô Yên thật sự không nghĩ ra, vì sao chưởng quầy phu nhân lại đưa cho hắn đưa thuốc dán chứ?
Lại nhìn tờ giấy ở bên trong hộp gỗ thuốc dán này có tên là Phong Nhũ, chính là bí phương trong cung đình, hiệu quả vô cùng.
Dạ
Vô Yên nhất thời không biết nói gì, hắn thật sự không dự đoán được, đồ
mà chưởng quầy phu nhân bảo hắn đem tặng nàng, lại là thứ đồ này. Nếu là
vợ chồng ân ái bình thường, đưa đồ vật như vậy, không thể nghi ngờ se
khiến phu nhân vui mừng. Nhưng mà, hắn cùng Sắt Sắt, đã xa cách nhau
được bốn năm, ngại ngùng vừa mới tiêu tan, hắn liền đưa nàng đồ vật như
vậy, khó trách nàng sẽ nổi giận.
Xoay người nhìn cửa phòng đang
đóng kín, Dạ Vô Yên đứng ở cạnh cửa đau khổ giải thích nửa ngày, cửa
phòng thủy chung không mở, Sắt Sắt hiển nhiên là rất giận rồi!
Vào
lúc này, Tử Mê cùng Linh Lung vừa đi tới, thấy Dạ Vô Yên chật vật đứng ở
ngoài cửa, hai người nhất thời sửng sốt. Khi nhìn đến cửa phòng đang
đóng chặt, hai người nhất thời hiểu rõ, cúi đầu cười trộm.
Dạ Vô
Yên sắc mặt nhất thời trầm xuống, trong ánh mắt xẹt qua một tia u ám,
hắn cầm lấy hộp gỗ, đi qua từng bụi hoa rực rỡ đang nở rọ, bước chậm đi
ra ngoài.
Dạ Vô Yên lần đầu tiên trong đời tặng cho nữ tử mình âu yếm lễ vật, cuối cùng bị cửa sập vào mặt mà chấm dứt.

