Lão nhị là ông chủ - Chương 03 part 1

Phàn
Sở Ngữ đã ở nhà Hạ Tử Kình ba ngày.

Việc
này nghĩ như thế nào cũng không có khả năng phát sinh, kết quả nó lại  đã
thật xảy ra, làm cho cô suy nghĩ cả buổi đều không hiểu vì sao có thể biến
thành như vậy?

Ngày
đầu tiên bởi vì nhà bị trộm, mới có thể ở nhà anh; Ngày hôm sau bởi vì tan tầm
quá muộn, không có thời gian dọn dẹp lại nhà, chỉ có thể ở lại nhà anh; Ngày
thứ ba cùng ngày thứ hai lý do giống nhau, sau đó chính là hôm nay.

Hôm
nay là thứ Bảy, không giống hai ngày ngày đầu tiên, theo lý thuyết cô nên ở nhà
dọn dẹp lại phòng ở mới đúng, kết quả, cô vì sao còn ngồi ở trong phòng khách
nhà anh chờ ăn món “la tống canh” sở trường của anh đâu?

Thấy
một đại nam nhân lại là người lãnh đạo trực tiếp của cô, mặc tạp dề trong phòng
bếp vì cô nấu ăn, cảm giác thật sự tò mò, kì quái. Nhưng cho dù kỳ quái, trong
lòng cô lại không biết vì sao nổi lên cảm giác hoài niệm. Bởi vì trước khi ba
ba sinh bệnh, cũng từng như vậy mặc tạp dề, đứng ở tại phòng bếp nấu đồ ăn này
nọ cho mẹ cùng cô ăn.

Nói
thực ra tay nghề của ba ba đương nhiên không như mẹ như vậy hảo, cho nên mỗi
lần ba ba xuống bếp, cô đều có loại “Làm ân” cảm giác, nhưng là mẹ lại cười tủm
tỉm khen ba ba nấu đồ ăn thật ngon.

Lúc
ấy cô chỉ cảm thấy vị giác của mẹ nhất định có vấn đề, không nghĩ nhiều lắm,
hiện tại hồi tưởng lại cô mới phát hiện, thì ra đó là một loại tình cảm vợ
chồng, là ba ba đối mẹ, cũng là mẹ đối ba ba biểu hiện tình yêu.

Nghĩ
đến đây, cô không khỏi thương tâm một chút, ngơ ngác nhìn hình ảnh nam nhân kia
trong phòng bếp bận rộn……Lão bản vì cô xuống bếp, đại biểu ý nghĩa chẳng lẽ
cũng là một loại…… Yêu?


không tự chủ được cả người run lên, cúi đầu nhìn xuống cánh tay của mình, phát
hiện trên cánh tay lông tơ dựng đứng, nổi đầy da gà.

Đây
là cảm giác gì? Cô hỏi chính mình.

Khủng
bố sao?


suy nghĩ, không phải vậy.

Đó
là ghê tởm sao?

Cũng
không đúng.

Chính
là…… Chính là cảm giác…… Cô cũng không biết là chuyện gì xảy ra, tựa như đột
nhiên bị điện giật giống nhau, ngay từ đầu là kinh hách, sau lại phát hiện
không có việc gì lại cảm thấy bất khả tư nghị, đầu còn có điểm choáng váng.

Tóm
lại, không biết là cảm giác gì là được rồi.

Đột
nhiên trong lúc đó cảm thấy hơi phiền, cô đem hình đang vẽ vo thành một cục
quăng vào thùng rác, một lần nữa lại lấy ra tờ giấy khác vẽ tiếp.

Lão
bản nói cho cô, cảnh sát mỗi ngày có rất nhiều vụ án lớn nhỏ như vậy, hy vọng
bọn họ vì cô tìm về chiếc nhẫn bị trộm chỉ sợ rất khó, ngồi chờ nhu vậy cùng
khẩn cầu ông trời phù hộ, bọn họ tốt hơn là nên làm chút gì đó.

Cho
nên, anh hỏi cô có thể vẽ ra đồ vật bị mất không, càng chi tiết càng tốt. Có lẽ
có thể sử dụng phương thức truyền đơn treo giải thưởng, theo hiệu cầm đồ hoặc
cửa hàng bạc tìm trở về vật bị mất.


đột nhiên ngốc, sửng sốt một chút, rốt cục nhớ lại nguyên nhân vì sao mình lại
ở đây, là vì muốn thảo luận chuyện này!

Về
phần canh, bởi vì con người phải ăn cơm đi, cho nên…… Liền thuận tiện nấu.

Tâm
tình đột nhiên lại tốt lắm, cô cẩn thận miêu tả thiết kế hoa văn trên nhẫn, còn
viết chú thích ở bên cạnh, tăng dấu hiệu nhận dạng.

“Vẽ
xong rồi sao?”

Tiếng
của anh đột nhiên xuất hiện ở phía trên, cô ngẩng đầu nhìn anh, sau đó lắc đầu
nói:“Còn chưa xong.”

“Lát
nữa lại vẽ tiếp, ăn cơm trước.” Anh nói.

“Được.”
Cô gật đầu, ngoan ngoãn đứng dậy cùng anh đi đến bàn ăn, bởi vì trong không khí
tràn ngập mùi đồ ăn rất thơm đã sớm làm cho cái bụng đói của cô lên tiếng biểu
tình, nước miếng tràn ra.

Không
nghĩ tới trên bàn ăn ngoài “la tống canh” vừa mới nấu xong, thế nhưng còn xuất
hiện thêm món  hấp và nướng, cô nghẹn họng nhìn trân trối, kinh ngạc không
thôi.

“Lão
bản, anh làm sao có thể có hấp, nướng?” Cô thốt ra, hỏi xong mới phát hiện
chính mình hỏi cái vấn đề ngu ngốc, bởi vì hai món hấp, nướng kia sẽ không là –

“Tôi
dùng ma thuật biến ra.”

Lúc
anh trả lời cô đang há hốc miệng, lập tức không tự chủ được bật ra một tiếng
cười,“Ha ha……”

Hạ
Tử Kình giật mình nhìn cô, có chút ngạc nhiên vì cô thình lình bật ra tiếng
cười, còn có cô cười có điểm quái dị.

Anh
vừa rồi là thuận miệng nói ra một câu nhàm chán, nhưng nếu là “nhàm chán” thì
đâu có gì buồn cười, nhưng cô lại nở nụ cười? Cười  không thể ngừng?

Này
thật là…… Nên nói cái gì đây? Chỉ có thể nói, mặc kệ là cái gì phép thuật, đều
rất thần kỳ!

Đột
nhiên ý thức được tầm mắt của anh  mở to, Phàn Sở Ngữ xấu hổ thu hồi tiếng
cười, lộ ra một chút ngại ngùng xin lỗi anh.

“Thực
xin lỗi, lão bản.” Cô cúi đầu, bộ dáng giống như đã làm sai việc gì.

“Tôi
không biết là em có cái gì cần xin lỗi, nếu thật sự có, cũng là bình thường
cười quá ít. Em cười rất đẹp, tiếng cười cũng rất êm tai, nên cười nhiều một
chút.” Anh ôn nhu nói.

Phàn
Sở Ngữ nhìn anh, hơi hơi ngây ngẩn cả người.

“Còn
đứng ngây ngốc ở đó làm gì? Ngồi xuống ăn cơm nha.” Anh cười nói.

“Nha,
hảo.”


vẫn có chút ngốc, cảm thấy mấy ngày nay lão bản giống như có điểm không giống
bình thường, đặc biệt ôn nhu cùng thân thiết.

Tuy
rằng mọi người nói anh bình thường đều cùng mọi người hòa đồng ở chung, nhưng
ngẫu nhiên vẫn có một loại khoảng cách cảm giác, nhưng là mấy ngày nay, cái
loại cảm giác này một lần cũng không xuất hiện.


có cảm giác anh muốn cùng cô kéo gần khoảng cách…… Không biết có phải chính cô
suy nghĩ nhiều quá?

“Ăn
ngon không?” Anh cười tủm tỉm hỏi cô.

“Ăn
ngon.” Cô gật đầu nói, chân thành nhận xét,“ Hấp, nướng đạt đầy đủ tiêu chuẩn
như ở ngoài tiệm, canh cũng vậy.”

“Nếu
như em thích, về sau em muốn ăn, tôi lúc nào cũng thể làm cho em ăn.” Anh mỉm
cười nói.

Phàn
Sở Ngữ thiếu chút nữa bị sặc.

Mấy
ngày nay anh luôn đột nhiên nói ra những câu nói ám muội, không rõ ràng, làm
cho cô càng lúc càng khó có thể bình tâm.

Lúc
trước cô cảm thấy anh là trêu đùa cô, chỉ vì xem phản ứng của cô, cho nên cô
đều cho đó là trò đùa, nhưng trải qua mấy ngày nay sớm chiều ở chung, cô càng
lúc càng hoài nghi anh là chân thành đi.

Trọng
điểm là, nếu cô đối với anh không có cảm giác gì, cô chỉ cần giống như trước
như vậy, tiếp tục xem như đó là anh trêu cô, không có gì phiền não. Nhưng là,
hiện tại cô lại bắt đầu để ý việc này, hơn nữa càng lúc càng chú ý anh……

Thực
thảm, cô rốt cuộc là thời điểm nào bắt đầu cải biến cái nhìn đối với anh đâu?
Cô vừa ăn vừa nghĩ.

Vài
ngày trước, cô không phải còn cho rằng anh quá tốt bụng, tốt đến mức ai đến
cũng không cự tuyệt, quá mức đa tình lại hoa tâm, cho nên cô mới có thể không
thích anh, không phải sao?

Như
vậy hiện tại đâu? Mới qua vài ngày ngắn ngủn mà thôi, anh liền thay đổi sao?

Không,
anh không thay đổi, người thay đổi hẳn là cô đi. Vấn đề là, rốt cuộc là nguyên
nhân nào làm thay đổi cái nhìn của cô dành cho anh?

Anh
ôn nhu, thân thiết, chăm sóc sao?

Không
đúng, hẳn không phải đơn giản ở ngoài mặt như vậy.


công ty nhiều năm như vậy, thân là trợ lý thư ký của anh, cô vẫn nghĩ đến chính
mình đối với lão bản hiểu biết không có chín phần cũng có bảy, tám phần, kết
quả cũng là mười phần sai.

Quen
biết anh lâu như vậy, cô cũng không biết anh còn có thể xuống bếp, đồ ăn nấu
rất ngon, cũng không biết sau khi đi làm về, việc đầu tiên anh làm là tắt điện
thoại di động, càng không biết anh thích đọc sách, mà không phải giao tế xã
giao.

Anh
ở công ty cùng ở nhà bộ dáng — nên nói là tính cách đi, quả thực có thể nói là
hai người khác nhau.

Nếu
anh ở trong công ty biểu hiện khéo léo, “lưỡi xán hoa sen” (đây là điển cố
“thiệt xán liên hoa” chỉ những người có tài ăn nói)  đơn thuần chỉ là vì
công tác, mà ở nhà, bộ mặt yêu gia đình kia mới là bản tính của anh, cô đại
khái biết chính mình vì sao phiền não như thế rồi.

Bởi
vì người mà cô luôn chờ đợi, chính là nam nhân giống như anh khi ở nhà vậy,
muốn cô như thế nào không động tâm?

Phàn
Sở Ngữ đột nhiên cả người cứng đờ, bị ý nghĩ của chính mình làm kinh hãi.


vừa rồi thật sự suy nghĩ “Động tâm”  hai chữ này sao? Không thể nào? Anh
là lão bản nha!

Tim
đột nhiên đập nhanh, có chút khẩn trương, nhịn không được lén nhìn anh đang
ngồi ở đối diện cô, không ngờ lại đúng lúc cùng anh bốn mắt gặp nhau.

“Ách,
này hấp nướng canh uống rất ngon.” Cô khẩn trương, vội vàng nói thế nhưng đem
“la tống canh” nói sai thành hấp nướng canh, lời vừa ra khỏi miệng, cô xấu hổ
muốn chui xuống đất.

Ô
ô, cô đang làm sao nha?

“Của
tôi ý tứ là…… Ách, la tống canh uống rất ngon.” Cô đỏ mặt vội vàng sửa lại.

“Tôi
biết.” Hạ Tử Kình  nén cười nói.

Phàn
Sở Ngữ thật sự xấu hổ đến sắp tử rớt, nhưng là không khí im lặng sẽ chỉ làm cho
tình hình tệ hơn, vì thế cô cứng rắn buộc chính mình tìm đề tài nói chuyện
phiếm để che dấu xấu hổ.

“Lão
bản, anh làm sao có thể nấu mấy thứ này? Là sở thích sao?” Cô hỏi.

“Một
phần có thể xem là sở thích không?” Hạ Tử Kình hợp tác trả lời, không vạch trần
cô.

“Như
thế nào là một phần?”

“Bởi
vì lúc ta học trung học là lão ba bắt ta xuống bếp nấu cơm, lúc đó ta thật ghét
việc này. Sau này công tác quan hệ xã hội, ta tham gia rất nhiều hoạt động kết
giao bằng hữu với không ít người, trong đó có những đầu bếp nổi tiếng, mới có
hứng thú nhờ bọn họ chỉ cho vài món. Nhưng ta thủy chung không có cách nào quên
được cảm giác chán ghét xuống bếp lúc học trung học, cho nên mới nói chỉ có một
phần.”

“Vì
sao ba anh bắt anh nấu cơm? Mẹ anh đâu?” Phàn Sở Ngữ tò mò hỏi.

“Mẹ
ta ngồi ở trong phòng khách chờ ăn cơm nha.”


kinh ngạc ngây người.

“Lão
ba của ta là đại biểu sủng thê nam nhân, mỗi lần thấy mẹ ta lộ ra vẻ mặt không
muốn nấu cơm, sẽ xung phong nhận việc nấu cơm, sau đó bốn huynh đệ chúng ta sẽ
gặp phải tai ương, ai cũng trốn không thoát, một đám bị kêu vào phòng bếp
 để hỗ trợ. Cho nên, không chỉ có ta mà chúng ta huynh đệ bốn người ai
cũng từng phải nấu cơm.” Anh giải thích thêm.

 

 

Báo cáo nội dung xấu