Lão nhị là ông chủ - Chương 09 part 2

Nói xong, ba người lại
xin lỗi,“Thật xin lỗi.” Sau đó mới cùng nhau suy sụp xoay người rời đi.

Phàn Sở Ngữ có chút đồng
tình với các cô ấy, nhưng càng lo lắng lời Tần Lạc Lâm vừa mới nói.

“Tần tiểu thư, cô sẽ
không thật sự muốn suy nghĩ lại một lần nữa việc hợp tác với Kình Nghĩa chứ?”
Cô lo lắng hỏi,“công ty của chúng tôi thật sự là một công ty tốt, mọi người
giống như người nhà đoàn kết, hòa hợp, các cô ấy…….các cô ấy xem như là ngoại
lê, cho nên……cho nên …..”

Tần Lạc Lâm thấy cô lo
lắng nhịn không được cười.“Cô thật đáng yêu, Phàn thư ký.”

Phàn Sở Ngữ không biết
làm sao nhìn cô. Đây là khen cô sao? Cô nên cám ơn sao?

“Việc hợp tác với Kình
Nghĩa không phải chỉ một mình tôi có thể quyết định, nhưng tôi sẽ bỏ phiếu tán
thành, cho nên cô không cần lo lắng.” Tần Lạc Lâm nói.

“Cám ơn cô, Tần tiểu
thư.” Phàn Sở Ngữ lập tức nói lời cảm ơn với đối phương.

“Tôi đại khái đã biết vì
sao Hạ Tử Kình lại thích cô như vậy, cô thật sự rất đáng yêu.” Tần Lạc Lâm cười
khanh khách nhìn cô nói.

Phàn Sở Ngữ sửng sốt một
chút, không tự chủ được đỏ mặt, đối với việc trực tiếp được người khác khen
ngợi cô hơi xấu hổ, cũng không biết nên làm sao cho đúng.

“Cô biết không? Thật ra
trước đây tôi cũng từng yêu Hạ Tử Kình.” Tần Lạc Lâm nói.

Cô bất ngờ thông báo làm
cho Phàn Sở Ngữ lại ngây ngốc, sửng sốt một lần nữa, quay đầu nhìn vào hai mắt
sáng ngời lấp lánh ý cười của cô.

“Nhưng anh thật sự quá
đào hoa, làm cho người khác không có cảm giác an toàn, tôi cẩn thận suy nghĩ,
cuối cùng vẫn là quyết định tốt nhất không cần tự tìm phiền toái cho mình. Đồng
thời tôi cũng đồng tình với lão bà tương lai của anh ấy, suy nghĩ không biết cô
gái đó kiếp trước phạm phải lỗi lầm gì  mà kiếp này bị phạt phải gả cho
anh.” Cô cười nói.

“Lão bản, anh ấy không
phải là một người hoa tâm, không chung tình, tất cả đều là hiểu lầm của những
người không quen biết anh ấy thôi.”

Phàn Sở Ngữ không tự giác
vì lão công giải thích, thành thật nói.

“Ai, tôi đã nói cô thật
đáng yêu, thật sự thật sự đáng yêu.” Tần Lạc Lâm cười nói.

Phàn Sở Ngữ nhìn cô, lại
không biết làm sao, không nói gì mà chống đỡ.

“Anh ta trước đây thật sự
rất hoa tâm, đôi mắt mê hoặc phóng điện lung tung ra xung quanh, người xung
quanh đều bị anh ta câu dẫn.” Tần Lạc Lâm cười tủm tỉm nhìn cô, sau đó cười
trêu nói:“Nhưng bây giờ trong mắt anh ta hình như chỉ có mình cô, chỉ muốn câu
dẫn mình cô.”

Một giây sau, cả gương
mặt Phàn Sở Ngữ đều đỏ lên.

“Ai, mặt của cô thật là
đỏ, thật đáng yêu.”

Phàn Sở Ngữ thật sự hoàn
toàn không biết nên phản ứng như thế nào, bởi vì đây là lần đầu tiên trong đời
cô bị con gái đùa giỡn, thật sự là làm cho cô xấu hổ không thể khóc cũng không
thể cười.

Nhưng nói đến Tần Lạc Lâm
tiểu thư thì cá tính của cô ấy thật đúng là đặc biệt, người cũng xinh đẹp, lại
có năng lực, không biết tại sao lúc trước Hạ Tử Kình lại không yêu cô ấy? Hay
là thật ra…… Anh có yêu?

“Làm sao vậy? Cô có
chuyện gì muốn hỏi tôi sao?” Tần Lạc Lâm mỉm cười hỏi cô.

Phàn Sở Ngữ hoảng sợ.
Thái độ nghi ngờ của cô thể hiện rõ ràng vậy sao?

Quan trọng là, trong lòng
cô thật sự có một chút tò mò nhưng cô lại không muốn biết đáp án.

Dù sao tất cả đều qua
rồi, hiện tại mới là quan trọng nhất, không phải sao? Chỉ cần hiện tại người Hạ
Tử Kình yêu là cô, lấy là cô, đồng ý sống đến bạch đầu giai lão cũng là cô, thế
là đủ.

“Tần tiểu thư, chuyện lúc
nãy có thể nhờ cô đừng nói cho lão bản của chúng tôi được không?” Cô thỉnh cầu.

“Cô tại sao còn gọi Hạ Tử
Kình là lão bản nha? Hai người không phải đã kết hôn rồi sao?” Tần Lạc Lâm buồn
cười hỏi cô.

“Bởi vì khi đi làm, anh
thật sự là lão bản của tôi.” Cô thành thật trả lời, sau đó lại kiên trì hỏi:“Có
thể không?”

“Các cô ấy đều bắt nạt cô
như vậy, cấp dưới dám vô lễ với lão bản nương, cô vì sao còn cầu xin cho họ?”
Tần Lạc Lâm tò mò hỏi lại.

“Các cô ấy chỉ là bởi vì
tâm lí không cân bằng cho nên mới nói vài câu, cũng không thật sự làm sai cái
gì.” Cô nói.

“Cấp dưới vô lễ với cấp
trên còn không phải sai sao?”

Cô lắc đầu, thành khẩn mà
nghiêm túc trả lời:“Mọi người đều là đồng nghiệp, tôi không muốn bởi vì mình gả
cho lão bản liền tự cho là đúng, ỷ thế hiếp người.

“Cô rất chính trực.” Tần
Lạc Lâm dương môi nói, ánh mắt cười như không cười lại đi lạc ở phía sau cô.

“Giống người ngốc thì
đúng hơn.” Tiếng Hạ Tử Kình đột nhiên vang lên từ phía sau.

Phàn Sở Ngữ bị dọa, nhanh
chóng xoay người, thật cẩn thận nhìn anh hỏi:“Anh đến đây khi nào?”

“Em thật sự là ngu ngốc.”
Anh không trả lời câu hỏi của cô, dùng giọng nói bất đắc dĩ lại đau lòng mắng
cô.

Cô không có lời nào để
nói, chỉ có thể chậm rãi, chậm rãi đi đến bên người anh, sau đó ôm lấy cánh tay
anh, nép vào người anh như một chú chim nhỏ.

Một tay cô ôm khuỷu tay
anh, một tay nắm lấy tay anh đan vào nhau, không tiếng động làm nũng.

“Làm gì vậy?” Hạ Tử Kình
tựa tiếu phi tiếu cúi đầu nhìn cô, biết rõ còn cố hỏi.

Cô giương mắt quan sát
anh, không có trả lời. Dù sao cô không nói, anh cũng nhất định biết cô muốn làm
sao.

“Anh đã đã cảnh cáo các
cô ấy.” trong giọng nói của anh có chút tàn nhẫn.

Cô vẫn im lặng như cũ
không nói gì nhìn anh.

“Bỏ qua một bên chuyện
vừa rồi không nói, trong công ty các cô ấy là ba người thường xuyên bị khách
phàn nàn.” Trong giọng nói lại thêm vào một chút lạnh lùng, cứng rắn.

Cô tiếp tục im lặng không
nói, một đôi mắt to, vô tội nhìn anh.

“Lão bà.” Giọng anh trở
nên vô  cùng nghiêm túc, còn mang theo một chút cảnh cáo.

“Lão công.” Cô rốt cục mở
miệng, giọng nói ôn nhu mềm mại, trên mặt còn mang theo nụ cười mê người, không
chuyển mắt ngóng nhìn anh.

Hạ Tử Kình hiếm khi không
nói gì nhìn cô, hoàn toàn bị đánh bại.

Đứng ở một quan sát toàn
bộ Tần Lạc Lâm, rốt cục nhịn không được cười lớn.

“Trời ơi, nhìn bộ dáng
thất bại đáng kinh ngạc của anh thật buồn cười.” Cô vừa cười vừa nói, cười đến
chảy nước mắt.

“Thật vui giúp cô giải
trí, Tần đồng học.” Hạ Tử Kình lạnh nhạt lên tiếng liếc cô một cái, đem sự kinh
ngạc đổ trên người cô.

Tần Lạc Lâm hoàn 
toàn không để ý, vui vẻ cười ha ha.

“Đi, đừng để ý người điên
này.”

Người điên? Trái tim Phàn
Sở Ngữ thiếu chút nữa bị lời nói không suy nghĩ của anh dọa sợ nhảy ra khỏi
ngực. Tuy rằng giao tình của bọn họ không phải chỉ là đồng học bình thường,
nhưng cũng không nên trực tiếp nói vào mặt người ta như vậy? Càng miễn bàn anh
còn muốn hợp tác làm ăn vói người ta.

“Tần tiểu thư, thực xin
lỗi, ý của anh ấy không phải như vậy, cô đừng tức giận.” Cô nhanh chóng giải
thích, xin lỗi.

“Con mắt nào của em thấy
cô ấy tức giận?”

Người đàn ông bên cạnh
không những không biết kiểm điểm còn xen vào làm cho cô buồn bực đánh vào tay
anh một cái.

“Nha! Em muốn mưu sát
chồng sao?” Anh kêu ra tiếng.

“Anh im lặng chút đi, anh
không nói cũng không có ai nói anh câm điếc.” Cô nghiêm túc nói với anh.

“Phốc!” Tần Lạc Lâm vốn
dĩ đã muốn ngừng cười, đột nhiên phì cười, nháy mắt ôm bụng cười to, vô cùng
thoải mái.

Hạ Tử Kình tức giận trừng
mắt liếc cô gái kia một cái, tay ôm eo lão bà, trực tiếp đem cô mang ra xa
người điên này.

“Chờ một chút, Tần tiểu
thư cô……” Lão bà giãy dụa kêu lên, bị anh lên tiếng trực tiếp ngắt lời.

“Cô ấy điên rồi, đừng để
ý.”

“Lão công –”

“Em cứ tiếp tục giãy dụa
nữa anh sẽ ở tại nơi này trước mặt mọi người hôn em.”

Vừa nghe thấy anh uy
hiếp, Phàn Sở Ngữ lập tức không lên tiếng, mặc dù vẫn trừng mắt nhìn anh, cũng
không dám giãy dụa nữa, tùy ý anh đem mình đi ra. Bởi vì có trời biết, người
đàn ông da mặt dầy này, tuyệt đối nói là làm, dám ở trước mặt mọi người hôn cô.

Đối với người mặt dầy như
anh, cô thật sự chỉ có thể đầu hàng.

Thật sự.

 

Người đàn ông này…… Cô
đột nhiên rất muốn làm giảm nhuệ khí của anh.

 

“Bình thường.” Cô nói.

“Cái gì bình thường?” Anh
đột nhiên mở to hai mắt, lộ ra vẻ mặt khó không tin, làm cho cô rất muốn cười.

Đáng tiếc cô còn chưa kịp
cười ra tiếng, đã bị anh dọa kêu lên sợ hãi.

“A!” Cô đột nhiên bị anh
bế ngang lên làm kinh sợ,“Anh làm gì? Nhanh bỏ em xuống dưới!”

“Anh muốn sửa lại án xử
sai, muốn rửa nhục, dám nói anh bình thường?” Anh ôm cô đến sô pha, trên mặt
viết ba chữ “Ngươi chờ coi”.

“Đừng náo loạn, nhanh bỏ
em xuống dưới.” Cô vừa cười vừa kêu.

“Chờ sau khi em biết sự
lợi hại của anh rồi nói sau.” Anh kiên quyết nói.

“Đừng…… Đừng náo loạn.”
Cô cười không thể dừng được, cười đến thiếu chút nữa đau sốc hông.

Anh đặt cô nằm dài ở trên
sô pha, lập tức đè ép xuống.

“Ai náo loạn?” mặt anh ở
phía trên đối diện cô, nghiêm túc nói.

Cảm giác có thấy có
chuyện không tốt, cô lập tức thu hồi tiếng cười, gió chiều nào che chiều ấy
nhanh chóng đầu hàng.

“Vừa rồi là em nói giỡn.
Anh đương nhiên rất lợi hại, thật sự rất lợi hại.” Cô không ngừng gật đầu cam
đoan, hoàn toàn không muốn cho anh ở trong văn phòng dây dưa.

Cô tuyệt không hoài nghi
khả năng của anh, nhưng da mặt cô cũng không dày như anh, nếu thật sự “Làm như
vậy”, cô làm sao có thể đi ra cửa gặp người khác?

“Anh thật sự rất lợi
hại?” Anh nói.

“Thật sự. Em thề.” Cô giơ
lên ba ngón tay, nghiêm trang lập lời thề.

Hạ Tử Kình rốt cuộc nhịn
không được cười to thành tiếng.

“Ha ha……” Lúc này đổi lại
là anh cười không thể dừng được, cười đến thiếu chút nữa đau sốc hông.

Phàn Sở Ngữ hoàn toàn
không biết anh đang cười cái gì, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn anh, bởi vì anh vẫn
đè ở trên người cô, cho nên cô muốn chạy cũng không được.

“Lão bà em thật đáng
yêu.” Anh cười cười, đột nhiên hôn cô một cái thật mạnh.

“Anh nhanh đứng lên để
cho em đi làm.” Cô bất đắc dĩ nói.

“Nhưng anh thích đè em
như vậy.”

Cô không nói gì quan sát
anh, chờ xem anh còn có lời nói không đứng đắn nào muốn nói.

Khi cô không vì sự khiêu
khích hay lời nói hạ lưu của anh mà đỏ mặt, Hạ Tử Kình biết nên có chừng có mực.

Anh lại cúi đầu lần nữa,
hôn cô thật lâu rồi mới đứng dậy, đồng thời kéo cô đứng dậy, giúp cô cột gọn
lại tóc.

Cuối cùng anh cũng thu
tay, ôn nhu ngóng nhìn cô:“Tốt lắm, Phàn thư ký, em có thể ra ngoài làm việc.”

“Vâng, lão bản.” Cô mỉm
cười trả lời, sau đó xoay người rời đi.

Có người thật rất kỳ
quái, biết rõ núi có hổ còn đi trêu chọc.

Phàn Sở Ngữ kỳ thật vẫn
biết trong công ty có mấy người không thích cô, ngoại trừ bình thường thái độ
đối với cô lạnh lùng, có một lần cô ở trong toilet vô tình nghe được các cô ấy
nói xấu cô.

Nội dung chính xác của
cuộc đối thoại cô cũng lười nhớ lại, đơn giản là các cô ấy cảm thấy cô không
xinh đẹp, làm cho mọi người ghét lại còn ỷ vào là thư kí của lão bản vênh mặt,
hất hàm sai khiến các cô ấy, nghĩ là cô được lão bản coi trọng nên ra oai không
ngờ là đang luyện tập làm lão bản nương linh tinh Vân Vân.

Ngay lúc đó cô thật cảm
thấy kì lạ, không biết mình từng vênh mặt hất hàm sai khiến các cô ấy khi nào,
nếu có nói gì thì cũng là chỉ thị của lão bản, là lão bản muốn các cô ấy đi
làm, không phải là ý muôn cá nhân của cô, cô thật sự vô tội.

Nói tóm lại, đối với mấy
người kia, có thể tránh được cô đều tránh thật xa, cho tới bây giờ–

“Nhìn một chút ai vậy ta?
Là lão bản nương của chúng ta nha.”

“Tục ngữ nói đúng, người
đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, ngay cả con khỉ mặc quần áo hàng hiệu vào cũng có
thể làm cho người khác không nhận ra.”

“Ha ha…… cô nói thật hay.”

“Tại sao các cô lại ở
đây?” Phàn Sở Ngữ, mặt không thay đổi hỏi ba người.

“Làm việc nha, không
giống như người nào đó tốt số như vậy, bay lên ngọn cây nghĩ mình có thể làm
phượng hoàng, dám đến tham gia loại party này.”

“Chỉ tiếc vịt con xấu xí
vĩnh viễn là vịt con xấu xí, xen lẫn trong đàn thiên nga cũng không thể trở
thành thiên nga.”

“Ha ha…… cô nói hay quá.”

“Các cô nhất định phải
châm chọc, khiêu khích, làm tổn thương tôi như vậy sao?” Phàn Sở Ngữ nhẫn nhịn,
rốt cục nhịn không được ủy khuất mở miệng hỏi ba người.

“Vậy thì sao? Cô muốn đi
mách lão bản sao, lão bản nương?”

“Dựa vào tính tình của
Phàn thư ký, cô ấy sẽ không đi mách nhưng tôi.” Đang đứng ở bên cạnh ăn điểm
tâm Tần Lạc Lâm đột nhiên không nhanh không chậm mở miệng nói.

Đột nhiên nghe thấy câu
này, nhóm ba người mới chú ý đến nữ tân khách nãy giờ vẫn đứng không xa các cô.

“Cô là ai?” ba người
không cười nữa, lên tiếng hỏi.

“Công ty Sâm Đức, tiểu
muội họ Tần, Tần Lạc Lâm.” Tần Lạc Lâm xoay người, mỉm cười tự giới thiệu.

Công ty Sâm Đức? Tần Lạc
Lâm?

Thái độ của ba người chợt
thay đổi lớn, cô gái này là người gần đây rất hay được nhắc đến trong công ty
vì cô là nhân vật mấu chốt của hợp đồng giá trị vài triệu.

Hơn nữa công ty gần đây
đang cố gắng tích cực muốn giành được hợp đồng này.

“Xin chào, Tần tiểu thư,
nghe danh đã lâu.”

“Chúng tôi vừa rồi thật
ra là cùng Phàn thư ký nói giỡn, chúng tôi đều là nhân viên của Kình Nghĩa, cho
nên……”

“Theo tôi thấy, hoàn toàn
không giống như là nói giỡn.” Tần Lạc Lâm trực tiếp ngắt lời.“Nói thật ra, tôi
cảm thấy thật kì lạ, tôi nghe nói công ty Kình Nghĩa cao thấp một lòng, tinh
thần đoàn kết cao, nhân viên trong công ty giống như người nhà hợp tác ăn ý,
hài hòa, cho nên hiệu quả làm việc rất tốt. Tôi vốn dĩ suy nghĩ không biết Sâm
Đức có nên hợp tác cùng Kình Nghĩa hay không, nhưng bây giờ……” Cô không nói hết
câu, lắc đầu thay cho phần cuối.

Trên mặt ba người không
còn giọt máu, biết mình đã gây họa lớn.

“Tần tiểu thư, cô thật sự
hiểu lầm, chúng tôi không phải…… Cái kia…… Không phải……”

“Có thể làm phiền các cô
đi chỗ khác được không? Các cô ở đây sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của tôi.” Tần Lạc
Lâm không nể mặt nói thẳng.

“Chúng tôi……”

“Phiền các cô đi cho.”

“Được, thật xin lỗi.
Chúng tôi…… Hy vọng cô có thể cẩn thận suy nghĩ lại một lần nữa việc hợp tác
cùng Kình Nghĩa, bởi vì công ty chúng tôi thật sự là một công ty tốt.”

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3