Anh Sẽ Cưới Em Thêm Nhiều Lần Nữa - Chương 05
Là có vừa đủ cho những bất hạnh của người
đàn ông.
Là có vừa đủ cho nỗi xót xa khi thấy những
đứa trẻ tội nghiệp như thế.
Nếu bạn đã từng gặp, bạn sẽ giống như tôi,
cảm thấy lạnh ngắt. Cảm thấy sợ hãi. Cảm thấy bất lực.
Bình yên
Hơn bao giờ hết, lúc này mong sự bình yên.
Sau mỗi cuộc vượt qua một điều gì đó quá
sức, người ta vẫn mơ đến sự bình yên.
Từ bao giờ nhỉ? Có lẽ đó là năm tôi 20 tuổi.
Tôi bắt đầu ký bút danh Hoài An và nghĩ về đứa con của mình. Tôi
muốn đặt cho con gái của mình cái tên này: Hoàng Hoài An (hoặc sẽ
thêm họ mẹ đằng sau họ bố).
Hoài An – bút danh ấy đã đi cùng tôi cho đến
tận bây giờ. Hoài An: Mong sự An Bình cho con.
Bình Yên. Bình yên thường tới sau những bão
lũ của đời. Nhưng với tôi, kể cả khi kòng không bão lũ, tôi vẫn mơ
đến sự Bình Yên. Một giấc mơ thường trực. Vì sao lại thế? Tôi cũng
không biết nữa. Chỉ thấy rằng mỗi khi có được cảm giác này, tôi đều
trân trọng nó và cố gắng gìn giữ nó lâu nhất có thể. Tiếc rằng,
cuộc đời không phải là một khoảng thời gian chỉ có hai chữ Bình Yên.
Có nhiều điều trong cuộc sống mang đến cho
bạn cảm giác Bình Yên.
Đó là một bữa cơm chung với gia đình. Cho dù
chỉ nhìn nhau ăn trong im lặng với đôi mắt ấm áp.
Đó là cảm giác ngồi một quán cà phê có view
nhìn ra bên ngoài. Một khung cảnh thanh bình, nhẹ nhàng và đầy nắng.
Đó là một vòng tay ôm từ đằng sau bạn.
Đó cũng có thể chỉ là cái cầm tay đi qua
đường.
Đó cũng có thể là một nụ hôn đánh thức
bình minh.
Đó cũng có thể là chiều gió lộng, nghe một
bản tình ca quen thuộc mà lâu rồi bạn quên nghe.
Hay đó cũng có thể là hai người ngồi nói đủ
thứ chuyện mà chẳng chuyện nào ra chuyện nào, chẳng ăn nhập gì với
nhau mà vẫn cảm thấy vui.
Còn nhiều nữa mà lúc này tôi chưa kịp nhớ
tới.
Tựu trung, đó là một cảm giác của sự Tin
Tưởng và An Toàn.
Là cảm giác của sự Đủ Đầy.
Có đôi khi, Bình Yên có giá trị tương đương
hoặc thậm chí cao hơn cả Hạnh Phúc.
Và tôi luôn mong nhận về mình những giông bão
để vợ và con tôi nhận được nhiều hơn sự Bình Yên.
Như chính lúc này đây.
Dành dụm yêu thương
“Yêu thương mạnh hơn những lời quát mắng.”
Cuộc đời đó có bao nhiêu mà hững hờ? Chắt chiu để mà dành dụm cho
mình một nơi chốn dựa cậy mai này!
Khi tất cả quay lưng lại với anh, anh sẽ thế
nào?
Có người hỏi tôi câu đó.
Tôi đã trả lời mà không cần suy nghĩ: Nếu
quả thực tôi đáng bị mọi người quay lưng thì chỉ có thể tôi đã phạm
một tội ác trời không dung, đất không tha. Còn nếu tôi chưa đến nỗi
thế thì tôi sẽ không bao giờ phải lo lắng cả. Chẳng bao giờ và chẳng
có ai bị cả thế giới quay lưng lại với họ. Vì một việc làm tốt
với người này thì chưa chắc đã là tốt với người kia. Xấu xa này là
cái không thể tha thứ của người này nhưng lại có thể được thông cảm
và thấu hiểu bởi người khác. Luôn còn những người ở bên bạn. Chỉ
là bạn có thấy họ hay không mà thôi? Chỉ là bạn óc nhìn về phía
họ hay không mà thôi.
Và tôi nghĩ đến những người mà tôi biết chắc
họ không bao giờ quay lưng lại với tôi.
Kể cả khi tôi đã làm đau họ.
Là ai nếu không kể đến vợ tôi?
Tôi biết và tin tuyệt đối nơi nàng.
Kể cả khi tôi thất cơ lỡ vận.
Kể cả khi tôi có làm đau nàng.
Thì nàng vẫn luôn ở bên tôi.
Vì nàng là thế.
Nàng là người đốt không cháy, bẻ không gãy,
ném không vỡ, nung không chảy. Nàng rõ ràng và rành mạch. Nàng kiên
định và thủy chung. Và niềm tin của tôi chính là chất nuôi dưỡng
tình cảm của nàng dành cho tôi.
Là ai nếu không kể đến những người bạn từ
hồi nhỏ xíu?
Kẻ sẵn sàng 2h sáng chạy đến đón tôi đi bất
cứ đâu tôi muốn.
Kẻ mà đã nhắn tôi cái tin ứa nước mắt: Tớ
say quá rồi. Nếu bạn muốn đi chơi vì nhớ tớ thì để mai. Còn nếu
bạn muốn đi chơi vì có tâm sự thì tớ sẽ đến ngay nhà bạn.
Là ai nếu không kể đến bố mẹ tôi?
Người có thể tin rằng mặt trời mọc ở hướng
Tây và lặn ở hướng Đông nếu như điều đó do con mình nói ra.
Người có thể quên hết chính bản thân mình để
tôi lớn khôn.
Và sau này, sẽ có một người đàn ông nữa,
sẵn sàng oánh nhau với lũ bạn nếu chúng kêu tên tôi ra réo như tôi đã
từng sẵn sàng oánh nhau khi lũ bạn nói tên ông Nội của người đàn ông
đó.
Có nguyên một thế giới không bao giờ quay lưng
với bạn.
Vậy thì sao bạn lại không dành cho những con
người đó tất cả những gì bạn có?
Những gì bạn có là những gì nếu bạn không
dành dụm, chắt chiu mỗi ngày?
Là “yêu thương mạnh hơn mọi lời quát mắng” như
biểu ngữ – khẩu hiệu của Ủy Ban Chăm Sóc và Bảo Vệ Trẻ Em đang treo
trên đường phố.
Là chắt chiu để dành dụm từng chút yêu thương
ngay khi có thể cho những ai đang yêu thương bạn.
Để bạn sẽ nửa đêm ôm vợ mình và bỗng sợ
hãi tuổi già vì những bất trắc có thể làm rời xa nhau vĩnh viễn.
Để bạn có thể thấy những lấp lánh trong đôi
mắt người bạn hằng yêu thương sự tin cậy vào bạn.
Dành dụm yêu thương.
Bốn chữ này thật ngọt ngào và say đắm.
Dành dụm nụ cười hạnh phúc nhất cho người
bạn yêu thương.
Dành dụm những lo lắng cho nét buồn trên mặt
họ.
Dành dụm những xót xa khi thấy họ mệt.
Dành dụm những giọt nước mắt cho những nỗi
đau họ gặp.
Tôi thích cảm giác này.
Cảm giác tôi đang yêu – luôn yêu.
Vì tôi có những người để tôi yêu.
Những người để tôi yêu hàng ngày, hàng giờ,
mỗi ngày, mọi ngày và mãi mãi.
Để rồi khi ngoảnh lại, ngày hôm nay kết tinh
bằng yêu thương.
Để rồi thấy hôm nay lòng còn được yêu mải
miết những ai đó quanh mình.
Để rồi mai này, khi ngã xuống, bạn còn biết
rằng có một thế giới không bao giờ quay lưng lại với bạn.
Tất nhiên, nếu bạn đừng hoang phí yêu thương
cho những điều ngỡ tưởng của mình mà quên rằng bạn còn một thế
giới không bao giờ quay lưng với bạn.
Bao giờ cho đến ngày xưa?
Tại sao ngày xưa luôn đẹp đến mê hồn nhiều
người? Sức hấp dẫn của ngày xưa đôi khi khiến người nay không còn
muốn đi tiếp. Ngày xưa xa lắc hay ngày xưa rất gần? Ừ, hôm nay rồi sẽ
trở thành hôm qua, hôm kia, hôm kìa... hôm xưa. Rồi cũng trở thành xưa
cũ cả mà thôi!
Khi gặp một vấn đề trong hiện tại, bạn sẽ
lại ao ước về ngày xưa. Đó là tâm lý rất bình thường. Đơn giản vì
ngày xưa là những điều bạn đã biết, bạn có thể kiểm soát được nó,
nó an toàn. Ngày xưa là những điều bạn chắc chắn được còn hiện tại
và tương lai luôn là thứ khó nắm chắc. Sức hấp dẫn của ngày xưa
chính là vì nó an toàn. Khi càng không hiểu hiện tại, bị hoang mang
với hiện tại và tương lai, bạn sẽ cầu viện cái ngày xưa đã xa (hoặc
rất xa).
Tôi có nhiều người bạn sùng bái ngày xưa.
Sùng bái đến độ họ luôn chọn cách đi giật
lùi. Để luôn nhìn thấy ngày xưa của họ. Ngày hôm qua của họ. Tôi
không chờ đợi họ sẽ ngã nhưng tôi biết, sẽ đến một ngày, họ sẽ ngã
nếu như họ vẫn cứ chọn cách đi giật lùi như vậy.
Ngày xưa mụ mị ta bằng những điều đẹp đẽ,
lung linh. Là bởi khi đó, lòng ta rộng rãi hơn bây giờ. Ta có thể tha
thứ, bỏ qua và bao dung nhiều hơn bây giờ. Vì khi đó, ta ít tha thứ
để mất hơn bây giờ, ít thứ để sợ mất hơn bây giờ. Vì khi đó, sự
phân biệt đúng sai đơn giản hơn bây giờ nhiều. Vì khi đó, ta chưa bị
thói phân tích khiến cuộc sống lẽ ra rất đơn giản song lại trở thành
phức tạp đến kinh khủng chỉ bởi thói quen phân tích, toan tính, nhìn
trước, ngó sau. Khi đó, nỗi sợ hãi chỉ dừng lại ở những điều thấy
được, sờ vào được, cầm lên được thay vì sợ hãi những điều vô hình
như bây giờ. Ngày xưa, ta nghĩ về ma chỉ đơn giản là người không có
bóng hắt xuống đường. Ma chỉ đơn giản là le cái lưỡi đỏ quạch, mắt
lồi ra. Còn bây giờ, ma giống hệt người, ma sống cùng người, ma mãnh,
ma quái, ma cô... Bởi vì càng lớn, càng hiểu biết, ta sẽ càng có
cảm giác mất an toàn.
Những ngày xưa ấy.
Lung linh lắm! Huyền hoặc lắm!
Như mối tình đầu trong veo.
Như những buổi chiều mướt mồ hôi chạy nhảy.
Như những buổi cà phê đẹp đến mê hồn vì
những câu chuyện bè bạn chưa dính mùi cơm áo gạo tiền.
Cho dẫu sau này, bây giờ, đôi khi giật mình khi
vô tình gặp lại mối tình đầu bụng lùm lùm già đau già đớn. Lòng
cứ nghe đổ vỡ gì đâu.
Cho dẫu sau này, bây giờ, gặp lại những buổi
chiều mướt mải mồ hôi thì ta lại trách mắng con ta nghịch ngợm quá.
Cho dẫu có buổi cà phê nào đó có vui đến
mấy vẫn lẩn khuất đâu đó những tiếng thở dài, những ánh ămts bất
thần và cả sự vội vã đứng dậy ra về.
Ngày xưa ấy.
Là hôm nay của ngày mai chứ nào đâu có xa?
Ngày xưa ấy.
Có tình yêu chết chỉ vì những tự ái nhỏ
bé.
Có tình bạn chết chỉ vì những cố chấp vụn
vặt.
Có những niềm tin vĩnh viễn ra đi chỉ vì
lòng khép cửa.
Có những nỗi buồn trở thành đặc quánh và ăn
mòn ta chỉ bởi ta không cho chính mình cơ hội sửa chữa.
Ngày xưa ấy hay chính hôm nay để ngày mai nghĩ
ta mà thở hắt thắt ruột?
Có phải cứ để mất đi rồi mới nhận ra giá
trị?
Có phải cứ ốm đau rồi mới thấy phải chăm
sóc cho nhau?
Có phải cứ sai lầm đi rồi mới thấy hối
tiếc?
Có phải cứ gặp người thứ hai đi rồi mới
thấy người thứ nhất tốt hơn?
Có phải cứ ngày mai thì mới réo gọi ngày
xưa?
Chẳng biết nữa, chỉ thấy rằng ngày đang cũ
đi ngay cả khi nó vừa bắt đầu.
Hay bởi lòng ta đang cũ dần đi?
Người phụ nữ xấu duy nhất trên thế giới
Sau hôn nhân, tất cả phụ nữ đều đẹp hết. Trừ
một người. Tất cả phụ nữ đều đáng yêu (và rất đáng để yêu), trừ
một người. Tất cả phụ nữ đều dịu dàng (và rất ngọt ngào), trừ
một người. Tất cả phụ nữ đều biết điều (và rất tâm lý), trừ một
người.
Nàng – người phụ nữ xấu duy nhất.
Người khiến tôi trên đường trở thành một
triết gia vĩ đại.
Người khiến tôi nhận ra rằng bất hạnh là từ
“chồng” được viết theo cách khác.
Người khiến tôi nhận ra rằng tình yêu rõ ràng
là mù quáng và hôn nhân đúng là liều thuốc khiến người ta sáng mắt.
Người khiến tôi tin rằng không có dưới 100 cô
gái yêu tôi nếu như tôi chưa có vợ.
Người khiến tôi quả quyết rằng cách tra tấn
tội phạm hữu hiệu nhất đó là cưới cho anh ta một cô vợ.
Người khiên tôi có thể đặt cái đầu mình để
cược rằng sau khi lấy vợ xong, tất cả những thằng đàn ông chưa lấy
vợ đang đang rất may mắn vì người phụ nữ xấu nhất đã có chồng – là
tôi!
Nàng – người nuôi dưỡng mọi thất vọng mỗi
ngày tôi sống.
Nàng – kẻ duy nhất có thể khiến Bin Laden
phải sang học môn Chủ Nghĩa Khủng Bố do nàng đứng lớp dạy.
Trước hôn nhân, nàng có thể là một ai đó,
mang những tính cách rất khác nhau. Sau hôn nhân, nàng sẽ được đồng
hóa thành một dạng phụ nữ duy nhất: Vợ. Là người phụ nữ xấu nhất,
tính cách củ chuối nhất và mọi cái dở tệ nhất.
Điều duy nhất không dở tệ đó là không có
nàng, cuộc đời ta sẽ thành dở tệ nhất.
Cái điện thoại của ta nàng mua tặng chỉ là
để khi gọi điện kiểm tra xem ta đang léng phéng đâu đó thì giọng nàng
qua chiếc Iphone sẽ ngọt ngào hơn.
Cái tivi nàng mua tặng ta là để ta về nhà xem
bóng đá thay vì ra quán với lý do tivi ở nhà bé quá.
Cơm ta ăn hàng ngày do nàng nấu cho ta ăn tại
sao ngon? Là vì có moóc phin gây nghiện kiêm thuốc liệt... kháng (dạng
thuốc khiến ta liệt khả năng cãi lại nàng).
Quần áo nàng may cho ta thực ra là vải thừa từ
cái khăn, cái váy, cái khẩu trang của nàng.
Quần áo nàng mua cho ta thực ra là vì cửa
hàng không có tiền lẻ để thối lại khi nàng đi sắm quần áo của
nàng.
Đến cả những ngọt ngào nàng dành cho ta cũng
là vì nàng cho rằng với vẻ đẹp kiều diễm của nàng thì nàng nên
nói thế thay vì chống nạnh quát mắng ta (hoặc do nàng dụ dỗ ta để
đòi hỏi điều gì đó).
Nói chung ta không tin nàng.
Vì nàng luôn khiến ta tan sở là muốn về nhà
ngay.
Vì nàng khiến ta thấy phụ nữ ngoài đường ai
cũng xinh đẹp hết nhưng ai cũng sẽ hóa thành nàng một khi ta chạm
vào. (Còn nàng thì vẫn là nàng nếu ta có chạm vào.)
Vì nàng luôn khiến ta thấy cuộc đời ta nếu
không có nàng sẽ chẳng có ta hôm nay.
Vợ là từ viết sai của Nợ
Nợ thấm bén ngọt đời ta
Lối tối tăm mở ra sáng lòa
Giật mình
(Hay rùng mình)
cuối đường vợ vẫy!
Người phụ nữ xấu nhất là đây
Và duy nhất
Nên thành ra vô giá
Nuôi tình xanh đến lúc bạc đầu.
Người đang yêu nói như say rượu
Ừa, đang yêu! Tình yêu rất bánh mỳ nhé!
Bắt đầu một tình yêu là sự thinh thích. Sự
thinh thích giống như một thứ men say. Khiến ta chếnh choáng một chút.
Chỉ một chút thôi. Một chút đủ để muốn nhìn thấy người ấy nhiều
hơn một lần/ngày. Và rất hay vô thức làm một điều gì đó giông giống
họ (hoặc khiến mình nghĩ ngay đến họ và bật cười). Nói thế nào
nhỉ? Ừ, tớ bắt đầu thinh thích cậu rồi đấy! Nhưng chỉ dám nói với
bản thân mình. Còn như đến trước mặt người ta để nói thì... cứ từ
từ thì khoai nó mới nhừ được chứ!
Sau đó, mọi thứ sẽ cuốn ta đi. Khiến ta
như mê đi. Đó là khi đối phương cũng bắt đầu có những tín hiệu đáp
lại. Phê không? Có! Rất là phê ấy! Có cô gái nào chịu đựng nổi một
bàn tay đặt ngang eo mình, không quá thấp để thành dzê xồm, không quá cao
để như đứa bạn thận. Của một chàng trai mình cũng thinh thích. Đấy,
cái cách của anh Pi khi chạm vào một cô gái luôn bắt đầu như thế.
Chẳng ai dạy. Thậm chí, bố anh Pi đến khi thấy anh Pi làm thế mới
nhận ra đó là một cử chỉ rất tình.
Tôi thích ví tình yêu như ăn một cái bánh mỳ.
Một cái bánh mỳ không cũng rất dễ ăn. Một cái bánh mỳ có nhân càng
dễ ăn. Chọn bánh mỳ hay không chọn bánh mỳ nhân tùy người. Chỉ có
điều bánh mỳ cũng dễ khiến người ta khát nước. Nhưng đó là chuyện
về sau.
Tình yêu khi được bắt đầu luôn là những
khoảnh khắc khó quên. Mê mải lắm. Tất cả cứ lung linh như thể cưới
nhau luôn cũng được vậy. Những nụ hôn ướt rượt. Những cái cầm tay run
đên thót cả ngực lại. Và chắc chắn, vòng tay ôm lúc nào cũng khiến
bạn như muốn tan chảy ra để hòa làm một.
Nhưng đó là chuyện khi đã yêu nhau rồi. Cái
hạnh phúc của khi đã bắt đầu yêu chính thức rồi rất phê. Nhưng có
một khoảng thời gian còn phê hơn cả đã yêu nhau. Đó là khi bạn đang
cưa cẩm nhau.
Cái khoảng thời gian đó mới hừng hực làm
sao. Cả hai tình trong như đã mặt ngoài còn e. Những cuộc cà phê mới
thật hứng thú làm sao. Ngồi nghe nhau nói, ngắm nhau mới thật là thi
vị. Trái tim lúc nào cũng chực nhảy ra khỏi ngực vậy. Nhất là
những động chạm vô tình. Hoa sữa mênh mang như thể cả hai đang trôi
trong mùi hoa ấy vậy. Chẳng biết thiên hạ là gì. Những câu chuyện
không đầu không cuối cứ liên tiếp để tận dụng khoảng thời gian bên
nhau, cố gắng để đối phương hiểu mình hơn, cố gắng để thu hẹp khoảng
cách của hai người lại.
Có một điều chắc chắn là sự chân thành luôn
là vũ khí số một để chinh phục lẫn nhau. Khi cả hai chân thành, dường
như sẽ xuất hiện một sợi dây vô hình truyền cảm xúc qua hai trái tim
vậy.
Những món quà tặng xinh xinh, không quá sang
trọng luôn là cách để khiến cho đối phương chạy rốt đa sự hưng phấn
nhất định trước và trong buổi gặp hai người. Những món quà để bôi
trơn cho một buổi tối uống nước với nhau của cả hai người đang thinh
thích nhau vậy.
Anh Pi vẫn hay tặng các cô gái mới quen bằng
bất cứ thứ gì anh lấy được trên bàn. Như tối qua ở Ciao với cô gái
này, anh tặng bánh mỳ: Bạn ăn không? Bạn ăn đi!
Và nếu may mắn (xui xẻo thì có) đối phương
gặp sự cố gì đó, bạn xuất hiện và hết mình lo lắng cho đối phương.
Đó là khi bạn đã được tín nhiệm.
Anh Pi hôm nay có một cơ hội lóe sáng. Khi cô
gái va đầu vào cạnh bàn. Anh Pi đang ăn bánh mỳ với mẹ bèn bỏ hết
để chạy tới. Bạn đau không? Đừng khóc nữa. Và cố gắng hết sức mình
để ôm lấy cô bạn gái ấy.
Có cô gái nào còn chịu nổi nhiệt từ chàng
trai như vậy được không?
Vạn sự khởi đầu nan – Gian nan bắt đầu nản
Không phải như thế sao? Nếu không như thế là
thế nào? Trò chuyện mai sau với con trai của bố về tính kiên nhẫn,
kiên trì và kiên cường...
Buông tay luôn dễ dàng hơn việc kéo, giữ.
Bỏ đi luôn dễ dàng hơn việc ở lại.
Kết thúc luôn dễ dàng hơn việc đi tiếp.
Buông tay, bỏ đi hay kết thúc... luôn đi cùng
cái chép miệng và những lý do biện giải rất hợp lý. Nhất là với
những ai yêu bản thân mình đến mức ngưỡng mộ và khuất phúc chính
bản thân mình. Nhất là với những ai không đủ bản lĩnh hoặc thiếu
những khát khao. Nhất là với những ai thiếu trách nhiệm với chính
bản thân mình, với những điều mình nhận làm. Và cả với những ai
ngọn lửa chỉ liu riu đủ vài ánh xạ.
Tất nhiên, có những điều nên buông tay khi nó
không thuộc về mình.
Tất nhiên, có những điều nên bỏ đi khi việc ở
lại chỉ tổ thành gánh nặng cho người khác.
Tất nhiên, có những điều nên kết thúc khi
việc đi tiếp chỉ rơi vào nơi vô vọng.
Như một tình yêu không lối đi.
Như một mối tình chẳng biết để làm gì.
Như một công việc mà kết quả là chẳng khác
gì khi chưa bắt tay vào làm.
Như một sự nỗ lực mà không cải thiện được
tình hình.
Thì bỏ đi, kết thúc, buông tay là điều cần
thiết. Thậm chí, nó còn được coi là một hành động dũng cảm. Và
người dũng cảm là người dám làm điều đó.
Nhưng.
Nếu buông tay khi còn có thể kéo, giữ.
Nếu bỏ đi chỉ vì việc ở lại còn ngổn ngang
trăm mối khó khăn.
Nếu kết thúc vì con đường phía trước xa quá.
Thì là một điều rất đáng buồn.
Thật là buồn.
Bởi thời gian sẽ trả lại cho ta những ăn năn
không bao giờ ngưng.
Bởi mai sau sẽ khiến lòng ta không thể nguôi
yên.
Bởi những áy náy sẽ còn ám ảnh ta suốt
cuộc đời.
Ừ, thì ta cái giống nặng tình và đa cảm (cả
đa sự và đa đoan nữa).
Nên lỡ bỏ đi điều nào còn cứu vãn được thì
lòng sẽ chẳng được nguôi yên.
Nên dù lăn lê bò toài ra vẫn cố lết đến đích
cuối cùng của nó.
Nên chưa bao giờ bắt đầu một lời chia tay một
khi còn hy vọng.
Nên lòng ít sự so sánh, cân đo.
Nên giống thiêu thân nhiều hơn giống khôn ngoan.
Kiên trì, hay lì lợm?
Chẳng biết nữa! Chỉ biết rằng lòng chẳng khi
nào muốn buông tay với những điều còn dang dở. Chẳng thích phải chép
miệng sống. Sống mà hay chép miệng thì lỡ làng dang dở lắm! Sống
mà hay chép miệng sẽ sớm thành sống nửa vời, sống giữa dòng, sống
leo lắt...
Bởi ta thèm thấy trái ngọt sau mùa giông bão.
Bởi ta thèm sắc rực rỡ của bướm kia sau cơn
lột xác đau đớn nhường nào.
Bởi ta thèm đứng trên đỉnh cao gió lộng sau
bàn chân tươm máu.
Bởi ta thèm quay lại nhìn con đường đã đi qua
để ngạc nhiên với chính bản thân mình. (Ngạc nhiên, được ngạc nhiên
và có được cảm giác ngạc nhiên là lòng còn mới lắm.)
Kiên trì khác cố chấp, bảo thủ.
Kiên trì là có mục đích tốt đẹp, hướng đến
mục đích tốt đẹp cho không chỉ bản thân mà còn cho những ai đang đồng
hành với mình.
Bảo thủ, cố chấp là chạy theo cái lý cá
nhân bất chấp sự tồn tại của người khác.
Kiên trì là sự đi tiếp của vấn đề.
Bảo thủ, cố chấp là sự ngưng lại của vấn
đề.
Kiên nhẫn cũng chính là cách để sống trọn
vẹn với cuộc đời mình.
Và dù phía trước có ngàn vạn cuộc chiến, nếu
phải đi và xứng đáng để đi thì sẽ cahwrng ai bắt ta dừng lại cho
nổi.
Có thể bạn không đi nhanh nhưng chắc chắn, bạn
không đứng lại.
Và nếu có khi nào, bạn muốn đứng lại, muốn
bỏ tay, muốn buông xuôi, muốn kết thúc một điều gì đó, hãy hỏi
mình: Điều đó có khiến mình sau này ân hận không?
Không mơ một tay che kín bầu trời. Chỉ ước
muốn có thể ôm một vòng lớn nhất có thể.
Không mơ trở thành anh hùng cái thế, đảo
ngược đất trời. Chỉ mong là không thẹn với những gì mình đã sống,
đã cống hiến và đã tham gia.
Không tham vọng, chỉ là những khát vọng.
Và cuối cùng, quan trọng hơn cả, đó là hãy
sống như bạn được sống chứ không phải sống như ai đó khác. Cuộc đời
ngắn ngủi, chỉ có hành động của bạn là sống mãi.