Con trai thần Neptune - Phần 19
XI. HAZEL
HAZEL LÀ CHUYÊN GIA GẶP CHUYỆN KỲ LẠ. Cô đã từng
nhìn thấy mẹ mình bị một nữ thần đất chiếm hữu. Cô đã tạo ra một tên khổng lồ bằng
vàng. Cô đã phá hủy một hòn đảo, chết đi và quay trở lại từ Địa ngục.
Nhưng việc bị bắt cóc bởi một đồng cỏ? Khá là mới mẻ
đây.
Cô có cảm giác như thể mình bị mắc kẹt trong một cơn
lốc thực vật. Cô từng nghe nói các ca sĩ ngày nay hay nhảy vào đám đông người
hâm mộ và được hàng ngàn bàn tay chuyền đi trên đầu. Cô hình dung chuyện này
cũng tương tự như thế – chỉ là cô đang di chuyển nhanh hơn gấp ngàn lần, và các
lá cỏ khô
ng phải là những người hâm mộ cuồng nhiệt.
Cô không thể ngồi dậy. Cô không chạm tới mặt đất.
Thanh kiếm của cô vẫn còn nằm trong túi ngủ và được đeo sau lưng, nhưng cô
không cách nào với tới. Lũ thực vật làm cho cô bối rối bằng cách ném cô đi khắp
nơi, cắt vào mặt và hai cánh tay cô. Thật khó để thấy rõ các vì sao qua cái mớ
xanh lục, vàng và đen lộn xộn này.
Tiếng hét của Frank dần rơi lại ở phía sau.
Chẳng dễ gì suy nghĩ cho rõ ràng, nhưng Hazel biết một
điều: Cô đang di chuyển rất nhanh. Dù được mang đến đâu, chẳng bao lâu nữa cô
cũng sẽ ở quá xa để những người bạn của cô có thể tìm đến.
Cô nhắm mắt lại, cố lờ đi việc rơi xuống và bị quẳng
đi. Cô đưa ý nghĩ của mình vào lòng đất bên dưới. Vàng, bạc – cô sắp xếp bất cứ
thứ gì có thể quấy nhiễu những kẻ bắt cóc.
Cô không cảm nhận được gì. Vật quý giá dưới mặt đất
– trống không.
Sắp sửa thất vọng, bỗng cô nhận thấy mình lướt qua một
nơi lạnh lẽo thật lớn bên dưới. Cô tập trung hết sức bám chặt vào nó, đồng thời
thả xuống một cái neo tinh thần. Đột nhiên mặt đất rung chuyển. Vòng xoáy thực
vật buông cô ra và cô bị ném về phía trước như một vật được phóng bằng máy bắn
đá.
Ngay lúc mất trọng lực, cô m mắt ra, vặn người giữa
không trung. Cô còn cách mặt đất bên dưới khoảng sáu mét. Rồi cô rơi xuống. Việc
huấn luyện chiến đấu của cô phát huy tác dụng. Trước đây cô đã tập rơi xuống từ
những con đại bàng khổng lồ. Cô cuộn tròn người lại, biến thời khắc va chạm
thành một cú nhào lộn và đứng thẳng người khi rơi xuống đất.
Cô tháo dây túi ngủ và rút kiếm ra. Bên trái cô vài
mét, một tảng đá lộ thiên có kích thước của một cái ga-ra nhô lên từ biển cỏ.
Hazel nhận ra đó là cái neo của mình. Cô đã khiến cho hòn đá đó xuất hiện.
Đồng cỏ rì rào lay động quanh nó. Những giọng nói giận
dữ rít lên, hoảng sợ vì một hòn đá khổng lồ đã phá vỡ đường đi của chúng. Trước
khi chúng kịp tập hợp lại, Hazel chạy về phía hòn đá và leo lên trên đỉnh.
Cỏ đung đưa xào xạc quanh cô như các xúc tua của một
con hải quỳ khổng lồ. Hazel cảm nhận được sự thất vọng của những kẻ bắt cóc
mình.
“Không thể mọc lên thứ này sao, hả?” cô hét lớn.
“Cút đi, lũ cỏ dại kia! Hãy để cho tao được yên!”
“Diệp thạch[16],” một giọng nói tức giận vang lên từ
đám cỏ.
Hazel nhướn mày. “Sao cơ?”
“Diệp thạch! Một đống to diệp thạch!”
Một bà xơ ở Học viện Thánh Agnes đã từng rửa miệng
Hazel bằng xà phòng giặt quần áo vì tội nói một điều tương tự, vì thế cô không
chắc mình phải đáp lại như thế nào. Thế rồi, bao quanh hòn đảo đá của cô, những
tên bắt cóc hiện ra từ trong đồng cỏ. Mới nhìn thoáng qua thì chúng trông giống
hệt các thiên thần của ngày Valentine – mười hai em bé Cupid bé nhỏ mập mạp.
Khi chúng đến gần hơn, Hazel nhận ra chúng vừa chẳng xinh xắn vừa chẳng giống
thiên thần chút nào.
Chúng lớn cỡ các em bé mới biết đi với dáng đi lắc
lư của trẻ con, nhưng da chúng có màu xanh lục kỳ lạ, như thể chất diệp lục chảy
trong khắp các tĩnh mạch. Chúng có đôi cánh khô cứng, dễ vỡ như lớp lá bao của
trái bắp và những chùm tóc trắng như râu bắp. Khuôn mặt chúng hoang dã và bị rỗ
vì các hạt ngũ cốc. Đôi mắt chỉ duy nhất một màu xanh lục, còn răng thì như
răng nanh của chó.
Sinh vật lớn nhất bước lên trước. Hắn ta mặc một chiếc
khố màu vàng, mái tóc kết thành bông, trông như những sợi tơ cứng trên thân cây
lúa mì. Hắn rít lên với Hazel và lạch bạch đi qua đi lại lia lịa, làm cô sợ rằng
cái khố sẽ rơi xuống mất.
“Ghét diệp thạch này!” sinh vật nọ phàn nàn. “Lúa mì
không mọc được!”
“Lúa miến không mọc được!” một tên khác nói to lên.
“Lúa mạch!” tên thứ ba hét lớn. “Lúa mạch không mọc
được. Nguyền rủa diệp thạch này!”
Hai đầu gối Hazel run run. Những sinh vật bé nhỏ kia
có thể khá là buồn cười nếu chúng không bao vây cô, nhìn vào cô chằm chằm với
hàm răng nhọn hoắt và đôi mắt xanh lục đói khát đó. Chúng giống các Cupid ăn thịt
người.
“Ý... ý các ngươi là tảng đá sao?” cô đoán. “Tảng đá
này gọi là diệp thạch sao?”
“Đúng thế, đá xanh! Diệp thạch!” sinh vật thứ nhất
hét lên. “Tảng đá xấu xa.”
Hazel dần hiểu vì sao mình lại triệu hồi nó. “Nó quý
lắm đấy. Nó có giá trị chứ?”
“Hừ!” sinh vật trong chiếc khố vàng lên tiếng. “Lũ
người bản địa ngu ngốc đã dùng nó làm đồ trang sức, đúng thế. Có giá trị ư? Có
thể. Không tốt bằng lúa mì.”
“Hay lúa miến!”
“Hay lúa mạch!”
Những con khác đều xen vào, gọi lớn tên các loại ngũ
cốc khác nhau. Chúng bao quanh tảng đá, chẳng hề cố gắng leo lên nó – ít ra hiện
giờ thì chưa. Nếu chúng quyết định ào lên tấn công, cô sẽ chẳng có cách nào để
chống lại tất cả bọn chúng.
“Các ngươi là tay sai của Gaea,” cô đoán, chỉ để giữ
cho chúng tiếp tục nói chuyện. Có lẽ Percy và Frank chẳng ở đâu xa. Có lẽ họ sẽ
nhìn thấy cô đang đứng cao cao phía trên cánh đồng. Cô ước gì kiếm của mình
phát sáng được như thanh kiếm của Percy.
Tên Cupid đóng khố vàng gầm gừ. “Chúng ta là karpoi,
yêu tinh ngũ cốc. Con của Mẹ Đất, đúng thế! Chúng ta vĩnh viễn là những người
phục vụ của bà. Trước khi loài người ác độc trồng trọt chúng ta, chúng ta là những
cây dại. Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu. Lúa mì sẽ hủy diệt tất cả!”
“Không, lúa miến sẽ thống trị!”
“Lúa mạch sẽ cai trị!”
Những tên khác cũng tham gia vào, mỗi một con karpoi
tung hô cho chính loại của mình.
“Đúng thế.” Hazel nuốt xuống sự khiếp sợ của mình.
“Vậy ngươi là Lúa Mì, vậy thì – ngươi mặc, ừm, quần ống túm màu vàng.”
“Hừmmmm,” Lúa Mì nói. “Xuống khỏi diệp thạch của
ngươi đi, á thần. Bọn ta sẽ đưa ngươi đến chỗ đội quân của bà chủ. Họ sẽ thưởng
cho bọn ta. Họ sẽ giết chết ngươi từ từ!”
“Hấp dẫn đấy,” Hazel nói, “nhưng không, cám ơn.”
“Ta sẽ cho ngươi lúa mì!” Lúa Mì hứa hẹn, như thể
đây là một lời đề nghị vô cùng thuyết phục để đổi lấy mạng sống của cô. “Rất
nhiều lúa mì đấy!”
Hazel cố suy nghĩ. Cô đã bị mang đi bao xa? Phải mất
bao lâu các bạn mới tìm thấy cô? Những con karpoi dần liều lĩnh tiến đến gần tảng
đá hai ba con một lúc, cào vào diệp thạch xem liệu nó có gây nguy hiểm cho
chúng không.
“Trước khi ta leo xuống...” Cô cất giọng to hơn, hy
vọng nó sẽ lan ra khắp cánh đồng. “Ừm, giải thích cho ta một vài điều nhé, được
không? Nếu các ngươi là yêu tinh ngũ cốc, chẳng phải các ngươi nên về phe thần
linh sao? Chẳng phải nữ thần mùa màng Ceres...”
“Cái tên xấu xa!” Lúa Mạch gào lên.
“Trồng trọt bọn ta!” Lúa Miến làu bàu. “Buộc bọn ta
sống thành các hàng ghê tởm. Để cho con người gặt bọn ta. Hừ! Khi Gaea là bà chủ
thế giới một lần nữa, chúng ta sẽ mọc hoang, đúng thế!”
“Ừm, theo lẽ tự nhiên thôi,” Hazel nói. “Vậy đội
quân của bà ta ấy, các ngươi sẽ đưa ta đến nơi nào để đổi lấy lúa mì...”
“Hay lúa mạch,” Lúa Mạch đề nghị.
“Phải đấy,” Hazel đồng ý. “Lúc này đội quân đó ở
đâu?”
“Ngay bên kia cánh đồng!” Lúa Miến vỗ tay đầy phấn
khích. “Mẹ Đất – ồ, đúng rồi! – bà đã nói với bọn ta là: ‘Tìm đứa con gái đã sống
lại của Pluto đi. Tìm con bé! Mang con bé còn sống về! Ta đã lên xong kế hoạch
tra tấn nó.’ Tên khổng lồ Polybotes sẽ thưởng cho chúng ta vì mạng sống của
ngươi! Rồi chúng ta sẽ đi về phía nam để tiêu diệt lũ La Mã đó. Bọn ta bất tử,
ngươi biết đấy. Nhưng ngươi thì không, đúng thế.”
“Tuyệt thật.” Hazel cố tỏ ra hăng hái. Nghe không dễ
chịu gì khi biết Gaea đã có kế hoạch báo thù đặc biệt dành cho cô. “Vậy các
ngươi... các ngươi bất tử vì Alcyoneus đã bắt cóc Tử Thần, đúng không?”
“Chính xác!” Lúa Mạch nói.
“Và hắn đang xích ông ấy ở Alaska,” Hazel nói, “ở...
để xem nào, nơi đó tên gì nhỉ?”
Lúa Miến chuẩn bị trả lời thì Lúa Mì đã bay tới và hạ
gục đồng loại. Những con karpoi bắt đầu đánh nhau, rã ra thành các cơn lốc xoáy
ngũ cốc. Hazel tính đến việc bỏ trốn khỏi đó. Rồi Lúa Mì biến lại thành hình,
khóa đầu Lúa Miến. “Ngừng lại!” hắn ta hét những tên khác. “Việc đánh nhau của
các loại ngũ cốc khác nhau là không được phép!”
Đám karpoi lại tụ lại thành những tên Cupid ăn thịt
người béo múp.
Lúa Mì đẩy Lúa Miến ra.
“Ồ, một tên á thần thông minh,” hắn nói. “Đang cố lừa
bọn ta tiết lộ các bí mật. Không, ngươi sẽ không bao giờ tìm thấy hang của
Alcyoneus.”
“Ta đã biết nó ở đâu,” cô giả vờ tự tin. “Hắn ta
đang ở trên hòn đảo trong Vịnh Phục Sinh.”
“A!” Lúa Mì chế nhạo. “Nơi đó đã bị chìm xuống bên
dưới những con sóng cách đây lâu lắm rồi. Ngươi nên biết điều đó chứ! Gaea ghét
ngươi vì vụ đó. Khi ngươi phá vỡ kế hoạch của bà, bà buộc phải ngủ tiếp một lần
nữa. Hết thập kỷ này đến thập kỷ khác! Alcyoneus – đã không tỉnh thức cho đến thời
khắc đen tối là ông ta có thể trổi dậy.”
“Những năm 1980,” Lúa Mạch đồng tình. “Kinh khủng!
Kinh khủng!”
“Đúng,” Lúa Mì nói. “Và bà chủ của bọn ta vẫn còn
đang ngủ. Alcyoneus buộc phải chờ thời cơ của mình ở phương bắc, chờ đợi, lên kế
hoạch. Cho đến lúc này Gaea mới bắt đầu cựa mình. Ồ, nhưng bà ấy nhớ ngươi, và
con trai bà ấy cũng vậy!”
Lúa Miến thích thú cười khúc khích. “Ngươi sẽ không
đời nào tìm thấy nơi giam cầm Thanatos. Khắp Alaska này đều là nhà của người khổng
lồ. Ông ta có thể giam giữ Thanatos ở bất cứ nơi nào! Ngươi sẽ phải mất hàng
năm trời để tìm ông ta và cái trại đáng thương của ngươi chỉ còn có vài ngày. Tốt
hơn hết ngươi nên đầu hàng. Bọn ta sẽ cho ngươi ngũ cốc. Rất nhiều ngũ cốc.”
Thanh kiếm của Hazel dường như nặng dần. Cô sợ phải quay
lại Alaska, nhưng ít nhất cô đã nghĩ ra nơi có thể bắt đầu tìm kiếm Thanatos.
Cô cho rằng hòn đảo nơi mình chết đi đã không bị phá hủy hoàn toàn, hoặc có thể
đã trồi lên lại khi Alcyoneus thức tỉnh. Cô từng hy vọng căn cứ của hắn sẽ nằm ở
đó. Nhưng nếu hòn đảo thật sự đã biến mất, cô chẳng biết làm cách nào để tìm được
tên khổng lồ. Alaska vô cùng rộng lớn. Họ có thể mất nhiều thập kỷ mà chẳng tìm
thấy hắn ta.
“Đúng thế,” Lúa Mì hiểu được sự đau khổ của cô. “Từ
bỏ đi.”
Hazel nắm chặt thanh đoản kiếm spatha. “Không bao giờ.”
Một lần nữa, cô cất cao giọng hơn, hy vọng bằng cách nào đó nó sẽ đến được chỗ
những người bạn của mình. “Nếu buộc phải tiêu diệt hết bọn ngươi, ta sẽ làm thế.
Ta là con gái của thần Pluto.”
Những tên karpoi ùa lên tấn công. Chúng bám vào hòn
đá, rít lên như thể nó rất nóng, nhưng chúng vẫn bắt đầu leo lên.
“Giờ thì ngươi tiêu đời rồi,” Lúa Mì cam đoan, nghiến
răng nghiến lợi. “Ngươi sẽ biết thế nào là sự phẫn nộ của ngũ cốc!”
Đột nhiên một tiếng rít gió vang lên. Tiếng gầm gừ của
Lúa Mì khựng lại. Hắn ta nhìn xuống mũi tên vàng vừa mới xuyên qua ngực mình. Rồi
hắn ta tan ra thành từng mảnh Chex Mix.

