Tiểu Khanh ngốc nghếch- Chương 05

Sau
lễ khai giảng, tân sinh viên bắt đầu trải qua thời kỳ huấn luyện quân
sự rầm rộ. Dưới ánh nắng mặt trời chói chang gay gắt, sân trường mênh
mông được bao phủ bởi màu xanh quân phục từ hàng ngàn chàng trai, cô gái
đang nghiêm túc luyện tập những bước đi đều đặn, thẳng tắp.

Cố
Tiểu Khanh nhìn thấy sắc mặt của những nữ sinh mảnh mai bị nướng dưới
tia lửa mặt trời dần dần trở nên tái xanh như tàu lá, gần đó còn có vài
người ngã lăn ra đất, hôn mê bất tỉnh. Cô thật tình không hiểu nổi vì lý
do gì họ bắt buộc phải học quân sự. Chẳng lẽ trải qua hai tuần khổ ải
này, cái gọi là cuộc-sống-quân-nhân có thể phù phép khiến cho thể chất
và tư tưởng của họ thay đổi một cách ngoạn mục hay sao? Tuy nhiên đây
không phải là việc cô nên bận tâm lo nghĩ, bởi suy cho cùng, nếu nhà
trường đã làm như vậy thì ắt hẳn có nguyên nhân.

Đang
nghĩ mông lung chợt bên tai vẳng đến tiếng trầm đục, Cố Tiểu Khanh quay
sang nhìn, ồ, một nam sinh đã ngã xuống. Bên cạnh cô, Lý Triết nhìn
người được khiêng đi không khỏi thở dài cảm thán: “Haiz, chẳng trách mọi
người đều nói thế hệ chúng ta thất bại hoàn toàn, xem ra không phải là
lời vô căn cứ, thể chất như thế này thất bại là đúng rồi!”

Ý
tứ của cô nàng sao hệt như đang vui sướng khi người khác gặp họa thế
nhỉ? Cố Tiểu Khanh ngoảnh đầu sang bắt gặp Lý Triết đang nháy mắt, nở nụ
cười tinh nghịch. Cố Tiểu Khanh nhìn điệu bộ hăng hái, khí thế bừng
bừng kia, thầm nghĩ: “Nhỏ này ăn nhiều quả không uổng phí.”

Lại
nói tiếp, cô nàng Lý Triết này thật “phi phàm”, Cố Tiểu Khanh chưa từng
gặp qua cô gái nào có thể ăn như rồng cuốn đến thế, thậm chí ngay cả
con trai cũng phải chào thua.

Lần
đầu tiên đi ăn cùng nhau, sau khi mỗi người mua một phần cơm hộp, mới
vừa ngồi xuống chuẩn bị ăn bỗng nhiên không thấy bóng dáng Lý Triết đâu.
Cố Tiểu Khanh dáo dác tìm kiếm xung quanh thì thấy Lý Triết đi tới,
trên tay cô nàng cầm chiếc đũa cắm xuyên qua bốn cái màn thầu lớn. Ban
đầu chưa quen thân, Cố Tiểu Khanh ngại không hỏi, chỉ mắt tròn mắt dẹt
nhìn cô nàng giải quyết sạch sẽ cơm hộp và bốn cái màn thầu, màn thầu
kia mỗi cái giá một tệ, bình thường Cố Tiểu Khanh ăn nhiều lắm chỉ được
hai cái.

Đến
bữa tối Lý Triết tiếp tục thừa thắng xông lên, Cố Tiểu Khanh trố mắt
xem cô nàng chiến đấu với một bát mì lớn, bốn cái bánh nhân thịt1, bốn cái màn thầu. Cô nhìn xuống bụng Lý Triết, thật thần kỳ, vẫn bằng phẳng như thế!


Triết lau miệng, gượng gạo cười nói: “Hì hì, tớ ăn được từ nhỏ rồi. Lúc
nhỏ ở quê, bà nội nuôi tớ, bà cũng ăn không đủ no, đến khi mẹ đem tớ về
thấy tớ ăn giỏi thì đút đồ ăn liên tục không phanh vào miệng tớ.”

Cố Tiểu Khanh nói: “Cậu chưa bị mập mà, cứ ăn thoải mái đi.”

“Tớ được di truyền thể trạng từ ba tớ, ba tớ ăn nhiều kinh khủng mà vẫn không mập đấy.”

Cố Tiểu Khanh hâm mộ xuýt xoa: “Sướng thật!”

Hai
tuần học quân sự qua đi, ngoại trừ làm Cố Tiểu Khanh đen càng thêm đen,
không để lại ấn tượng sâu sắc nào trí nhớ của cô. Tất cả mọi người đều
vui sướng cởi bỏ bộ đồ quân sự đã ngã màu, hăm hở bước vào hành trình
đại học với nhiều điều thú vị và thử thách.

Một
thời gian ngắn sau khi nhập học, Cố Tiểu Khanh bắt đầu tìm việc làm
thêm. Mặc dù đã bàn bạc với ba cô về việc lái taxi, cô vẫn không cho
phép bản thân được nhàn rỗi. Bởi lẽ số tiền năm vạn kia, số tiền đã mở
cánh cửa để cô học bán chính thức ở Nhất Trung luôn canh cánh trong
lòng. Đây là món nợ của cô với ba mẹ, tương lai nhất định phải hoàn trả.

Cuối
cùng cô tìm được công việc nhân viên tiếp thị cuối tuần ở siêu thị, còn
Trần Xuân Huy thì làm gia sư. Cố Tiểu Khanh hiểu gia cảnh Trần Xuân Huy
không chỉ khó khăn bình thường, tiền học phải nhờ vào khoản cho vay hỗ
trợ sinh viên nghèo của nhà nước. Bình thường cô bạn ấy luôn dành dụm dè
xẻn từng li từng tí, một cục xà bông vừa dùng giặt quần áo vừa tận dụng
để rửa mặt, tắm rửa.

Trong
ký túc xá này, Trâu Tĩnh chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi,
mỗi ngày khi đèn tắt mới về, buổi sáng đã lên lớp trước, về cơ bản không
bao giờ xuất hiện cùng một lúc với mọi người. Về phần Trần Xuân Huy, có
lẽ vì nghèo khó nên rất tự ti mặc cảm, bình thường làm bất cứ chuyện gì
cũng cẩn thận dè dặt, chưa khi nào mở lòng với ai. Ngay cả Lý Triết và
Cố Tiểu Khanh gần gũi với Trần Xuân Huy như vậy, khi biết Cố Tiểu Khanh
đi làm thêm cô ấy cũng không đi cùng.

Nhiệm
vụ của Cố Tiểu Khang là tiếp thị cà phê. Cô mặc bộ đồng phục thương
hiệu, đứng trước cửa siêu thị mời khách hàng dùng thử sản phẩm mẫu. Cô
bạn Lý Triết đi theo góp vui, lăng xăng giúp đỡ, hô hào kêu gọi rất khí
thế. Cô nàng mặc quần áo ngày thường, chạy tới chạy lui trước quầy hàng
của Cố Tiểu Khanh, nhiệt tình chào mời những người đi ngang uống thử sản
phẩm, phần đông mọi người nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu lanh lợi đó đều
không nỡ chối từ, Cố Tiểu Khanh đứng ở bên chỉ cần liên tục rót cà phê,
công việc trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Bài
vở những ngày đầu đi học còn ít, sau khi công việc nhân viên tiếp thị
kết thúc, Cố Tiểu Khanh tiếp tục được nhận vào làm ở Mc Donalds. Thời
gian bốn năm trên ghế giảng đường, vừa học vừa làm, bận rộn và phong
phú, chớp mắt đã đi vào quỹ đạo. Không khí yêu đương lãng mạn lan tỏa
khắp trường nhưng tuyệt nhiên không chạm vào Cố Tiểu Khanh, nguyên nhân
có lẽ vì không ai có ấn tượng gì về cô gái với làn da đen như cột nhà
cháy kia. Hơn nữa chính cô cũng chưa từng đoái hoài, đối với cô mà nói,
bắt đầu từ buổi chiều hè năm ấy lòng cô tựa như tên đã lên nỏ, bên trong
luôn tồn tại một sức mạnh vô hình thúc đẩy, bức bách, ép buộc cô phải
tiến về phía trước và không được phép dừng lại.

Thoáng
chốc đã gần đến ngày lễ Quốc Khánh một tháng mười, một ngày nọ, tan học
trở về Cố Tiểu Khanh vui mừng kinh ngạc khi thấy Đường Quả đang đứng
dưới lầu ký túc xá. Đường Quả vừa thấy cô liền chạy như bay đến tựa chim
non về tổ ấm, ào ào vào lòng Cố Tiểu Khanh làm cô loạng choạng lùi về
sau hai bước mới có thể đứng vững.

Cố Tiểu Khanh khẽ lay Đường Quả đang bám chặt lấy mình: “Được rồi, được rồi, nói chuyện đi, người ta đang nhìn mình kia kìa.”

Đường Quả phụng phịu, ấm ức nói: “Tiểu Khanh, cậu nói xem, cậu đã đi bao lâu không về hả?”

Cố
Tiểu Khanh lúc này mới sực nhớ, thì ra từ khi nhập học đến nay đã nhiều
tháng rồi cô không về nhà. Từ nhỏ đến giờ lần đầu tiên cô và Đường Quả
xa nhau lâu đến thế.


Triết từ từ đi đến, đưa tay vuốt cằm, nhìn Đường Quả một lượt từ trên
xuống dưới, nói: “Em gái xinh đẹp này là ai đây? Giới thiệu một chút xem
nào.”

Đường Quả cũng không ngại người lạ, tươi cười nhìn Lý Triết: “Tớ là Đường Quả, bạn Cố Tiểu Khanh”.

“Tốt!
Bạn của Tiểu Khanh chính là bạn của tớ, lên phòng, lên phòng đi.” Lời
vừa dứt,  Lý Triết lập tức kéo tay Đường Quả bước lên lầu.

Đường
Quả cười tủm tỉm mặc cho cô nàng lôi kéo về phía trước. Thấy hai người
trước mặt khi thì thầm to nhỏ, khi thì bật cười thành tiếng, buồn cười ở
chỗ giọng cười của Lý Triết còn có phần dọa người, Cố Tiểu Khanh nhủ
thầm: “Quen nhau nhanh quá nhỉ.”

Trong
phòng lúc này không có ai, Trâu Tĩnh vẫn vắng mặt như mọi khi còn Trần
Xuân Huy đã đi dạy kèm. Lý Triết theo thói quen, vào phòng lập tức kéo
Đường Quả đến ngồi trên giường, lại còn đem đồ ăn vặt ra mời Đường Quả.
Hai cô gái trẻ ghé đầu vào nhau tíu tít xì xào trò chuyện. Nội dung Cố
Tiểu Khanh ngóng được chỉ là những đề tài vẩn vơ linh tinh. Hai người
náo nhiệt đến mức gạt hẳn Cố Tiểu Khanh sang một bên.

Cố
Tiểu Khanh nhìn hai cô bạn, chợt nghĩ: “Thế giới này có những người như
thế, họ lương thiện và nhiệt tình, suy nghĩ dù đơn giản như cuộc sống
luôn vui vẻ thoải mái.”

Đường
Quả ở chơi không được bao lâu, buổi tối ba người đến tiệm ăn trước cổng
trường dùng bữa. Ăn uống xong xuôi, Cố Tiểu Khanh tiễn Lý Triết về
phòng trước còn mình thì tản bộ cùng Đường Quả.

Hai
người dạo một vòng quanh khuôn viên trường, khi đi ngang sân thể thao,
Đường Quả cố ý dừng lại ở giữa sân im lặng ngắm nhìn xung quanh. Cố Tiểu
Khanh nhận ra, đất nước Trung Quốc này có biết bao con người trẻ tuổi
ôm ấp giấc mơ đại học nhưng không phải ai cũng có thể đặt chân qua
ngưỡng ấy.

Đến
dãy lầu các giảng đường, Cố Tiểu Khanh đang định dẫn Đường Quả vào tham
quan thì Đường Quả nhìn thấy từng tốp sinh viên đi ra đi vào phía
trước, chân bỗng khựng lại không còn muốn bước tiếp. Cố Tiểu Khanh thấy
bạn không vui nên cũng không cố gắng nài ép, tiếp tục nắm tay Đường Quả
dắt ra cổng trường. Bản thân cô có thể thấu hiểu một loại cảm xúc mang
tên “tự ti” đang chất chứa trong lòng cô bạn thân khi quan sát khung
cảnh nơi đây.

Cố
Tiểu Khanh vốn muốn Đường Quả ở lại một đêm, song Đường Quả nói rằng
ban ngày còn đi làm, dù thế nào cũng phải quay về. Không còn cách nào
khác, cô đành đưa Đường Quả ra cổng rồi gọi một chiếc taxi chở bạn về
nhà.

Ra
đến nơi, Đường Quả đột ngột xoay người nhìn Cố Tiểu Khanh nói: “Tiểu
Khanh, tốt quá rồi. Hồi nhỏ cậu có gì tốt đều chia cho tớ một nửa. Bây
giờ cậu học đại học cũng giống như tớ học đại học phải không?”

Cố
Tiểu Khanh hiểu rõ mười mươi ý nghĩa trong câu nói của Đường Quả, từ
nhỏ khi có bất cứ thứ gì hay ho họ đều san sẻ cùng nhau. Đường Quả đã
biến việc học đại học thành một loại đồ vật, như vậy hai cô vẫn có thể
chia đôi như từ trước đến nay họ vẫn làm.

Cố
Tiểu Khanh buồn rầu trả lời Đường Quả: “Đúng rồi, cũng giống như thế.”
Trên đời này có rất nhiều thứ, cho dù con người ta có ý muốn san sẻ đến
thế nào chăng nữa, vẫn chỉ đành lực bất tòng tâm. Hơn nữa, không phải
tất cả những thứ có thể bẻ thành hai đều là những thứ tốt đẹp.

Đường
Quả đi rồi, Cố Tiểu Khanh mang theo tâm trạng phiền muộn trở lại ký túc
xá. Lý Triết đang ngồi vọc máy tính, nhìn thấy Cố Tiểu Khanh bước vào
liền uể oải nói: “Tuyên truyền viên vừa đến thông báo, chủ nhật tuần sau
có buổi dạ tiệc đón tân sinh viên do Khoa tổ chức, yêu cầu mỗi phòng
đóng góp một tiết mục.”

Cố Tiểu Khanh đến bên cạnh bàn uống một ngụm nước, hờ hững đáp: “Ừm, tớ biết rồi.”


Triết đứng lên, đi tới kế bên, vẻ mặt khó hiểu nhìn Cố Tiểu Khanh:
“Thái độ của cậu như vậy là sao? Cậu là người lớn nhất phòng này, cậu
xem trong mấy người chúng ta, có người nào có máu nghệ thuật không? Cậu
khỏi hy vọng gì ở Trâu Tĩnh đi, cũng đừng trông mong vào tớ, tớ mà hát
thì có khi lạc điệu đến tận Ngũ Hành Sơn.”

Cố Tiểu Khanh nhẹ đẩy Lý Triết ra, đi vào nhà vệ sinh: “Không phải chỉ là hát thôi sao? Tớ hát là được chứ gì.”


Triết đi theo, tựa cửa tròn mắt nhìn Cố Tiểu Khanh: “Cậu hát á? Tớ nghe
không lầm chứ? Sao nhìn cậu không giống người biết hát gì cả?”

Cố Tiểu Khanh bị chọc cười, cô dùng khăn lau mặt thật khô, sau đó hỏi: “Vậy cậu nói xem, người biết hát hình dạng như thế nào?”


Triết cuối đầu lầm bầm: “Dù sao cũng không giống cậu.” Tiếp đó ngẩng
phắt đầu lên trêu Cố Tiểu Khanh: “Đến đây nào, cô bé hát cho anh nghe
một bài, hát hay anh sẽ trọng thưởng thật hậu hĩnh.”

Cố Tiểu Khanh ném khăn vào mặt cô nàng, rít lên: “Nhóc con mau biến đi cho chị!”

¤¤¤

Công
tác chuẩn bị cho buổi dạ tiệc chào mừng tân sinh viên đã diễn ra nhộn
nhịp từ trước lễ Quốc Khánh. Một ngày trước đêm tiệc, Cố Tiểu Khanh về
nhà lấy đàn ghi-ta.

Thời
gian Cố Tiểu Khanh và Đường Quả học cấp ba, cô nàng Đường Quả say mê Tạ
Đình Phong, báo nói Tạ Đình Phong học đàn ghi-ta ở Nhật, đàn hay thế
nào, tuyệt vời thế nào, cho nên cô nàng cũng hăng hái mua đàn tự học.
Nhà Đường Quả rất nghiêm nên đàn gửi lại nhà Cố Tiểu Khanh, cô nàng còn
mua thêm mấy tập nhạc để tự mày mò. Một thời gian sau, Cố Tiểu Khanh
thấy hay hay nên nối gót theo Đường Quả tập đàn, rốt cuộc hai người học
hành tập luyện lại chẳng đâu vào đâu. Trước giờ Cố Tiểu Khanh kiên trì
hơn so với Đường Quả nên có thể gắng gượng đàn được một bài có âm có
điệu và chỉ duy nhất bài này. Những khi tâm tình không tốt, cô cầm cây
ghita đàn hát giải khuây, rêu rao vài lần bài hát đã trở nên xuôi tai
hơn. Vậy nên hiện tại cô có thể vừa đàn vừa hát bài hát quen thuộc, miễn
cưỡng có thể xem như múa riều qua mắt thợ.

Mẹ Cố Tiểu Khanh thấy cô về ngạc nhiên hỏi: “Sớm vậy? Chưa đến một tháng mười mà đã về rồi à?”

“Con về lấy chút đồ, lát nữa con đi liền.” Cố Tiểu Khanh giải thích.

Mẹ
cô không hỏi gì, xoay người vào nhà bếp. Điều làm Cố Tiểu Khanh bất ngờ
là trên bàn cơm tối nay có nhiều món rất ngon. Dù đã ăn no, Cố Tiểu
Khanh vẫn gói mang đi một ít.


Triết thấy Cố Tiểu Khanh lưng đeo đàn ghi-ta, vô cùng sửng sốt đuổi
theo gặng hỏi: “Cậu làm thật sao? Hôm đó trong hội trường có hơn một
ngàn người lận đó, lỡ bị mất mặt thì chết mất.”

Cố Tiểu Khanh giơ hộp giữ ấm lên trước mặt Lý Triết. Cô nàng vừa thấy lập tức im bặt, hai mắt phát sáng như đèn pha.

Tình
hình hôm Cố Tiểu Khanh biểu diễn kỳ thực không giống như lời nói cường
điệu của Lý Triết. Hội trường còn chưa đến một ngàn người, nhiều lắm
cũng chỉ khoảng bảy tám trăm người tham gia. Có thể nói, những buổi tiệc
mừng tân sinh viên đều diễn ra trong khung cảnh rộn rã theo một truyền
thống thế này: Không cần biết tiết mục biểu diễn có cao trào hay không,
làn sóng ủng hộ từ khán giả phía dưới vẫn vô cùng dạt dào, tưng bừng sôi
nổi. Tiết mục kế tiếp đến từ một nam sinh viên trong ký túc xá, anh
chàng vừa hát hò vừa nhảy múa những động tác gây cười. Cuối cùng, đã
thành công châm ngòi kích động tất cả khán giả bên dưới. Trên sân khấu,
dưới hội trường, tiếng la hét, tiếng huýt sáo, tiếng vỗ tay, tất cả vỡ
òa trong tạp loạn.

Sau
tiết mục tấu hài đến lượt Cố Tiểu Khanh biểu diễn. Lời giới thiệu của
người dẫn chương trình vừa kết thúc, cô cầm một chiếc ghế tựa đi lên sân
khấu, điều chỉnh vị trí micro, thử qua âm thanh một chút rồi không chần
chừ cất lời hát. Cô hát bài “Đậu đỏ”2- một bài đang rất thịnh hành của Vương Phi.

Giọng
hát khàn khàn của Cố Tiểu Khanh rất khác biệt so với giọng hát trong
trẻo của cô ca sĩ chuyên nghiệp. Chất giọng mộc mạc nguyên sơ ngân lên,
hòa với tiếng đàn nhịp nhàng trôi chảy tựa như những hạt cát nhỏ, chảy
xuống êm đềm và đều đặn từ chiếc đồng hồ cát. Khi cô vừa cất câu hát đầu
tiên, âm thanh huyên náo bỗng chốc giảm xuống. Sau đó, từng thanh âm cứ
chậm trãi, nhẹ nhàng vang lên quyện cùng bầu không khí tĩnh lặng lần
đầu tiên xuất hiện trong buổi tối hôm nay.

Lúc
này Cố Tiểu Khanh mặc quần jean màu xanh nhạt, áo T-shirt dài tay. Mái
tóc vẫn để ngắn cũn cỡn như kiểu đầu của nam sinh, phía trước lòa xòa
che khuất một bên mắt. Cố Tiểu Khanh không phải là cô gái có vẻ ngoài
xinh đẹp bắt mắt, ngoại hình của cô chỉ có thể hình dung bằng hai từ
“thanh tú” mà thôi. Gần đây cô đã chịu chăm sóc bản thân một chút, không
còn ra ngoài phơi nắng như trước, nhờ vậy làn da từ màu đen ban đầu dần
chuyển sang màu lúa mạch. Dưới ánh đèn mờ ảo trên sân khấu, nhan sắc
ấy, vóc dáng ấy, dù không hẳn là xinh đẹp, nhưng có một hương vị rất đặc
biệt, không hề nhạt nhòa trong hàng ngàn hương vị khác.

Kết
thúc phần biểu diễn, Cố Tiểu Khanh khẽ cúi người chào khán giả, sau đó
mang theo chiếc ghế lui vào hậu trường. Dưới sân khấu, ban đầu mọi người
còn ngẩn ngơ, không phản ứng kịp theo từng động tác của cô. Rồi thì,
tiếng vỗ tay vang lên, một tiếng rồi hai tiếng, từ chậm rãi thưa thớt
đến ầm ầm như muốn làm nổ tung cả hội trường. Có nam sinh lúc đầu không
để ý đến lời giới thiệu chương trình, hiện tại bắt đầu xoắn xít hỏi han
khắp nơi về danh tính cô gái này. Trong khi đó, Cố Tiểu Khanh vì một bài
hát bỗng chốc trở nên nổi tiếng mà vẫn ù ù cạc cạc không hiểu nguyên
nhân.

Cố
Tiểu Khanh đứng sau sân khấu một lúc thì Lý Triết nhào đến. Cô nàng
chắp tay trước ngực, dáng vẻ hết sức sùng bái, nói: “Tiểu Khanh của tớ
ơi, tớ ngưỡng mộ cậu như nước sông chảy cuồn cuộn liên tục không ngừng.”

Cố Tiểu Khanh cất đàn ghi-ta, nói với Lý Triết: “Cậu đã ngưỡng mộ tớ như vậy thì đêm nay mời tớ ăn khuya nhé.”

“Chuyện nhỏ, tụi mình đến Thúy Hoa Lâu kế bên gọi hai phần hủ tiếu xào3 nha?”

Cố Tiểu Khanh cười mắng yêu: “Cậu biến đi!”


một góc yên tĩnh trong hậu trường, nơi đối lập hoàn toàn với không khí
đang diễn ra, cô thấy một người trông khá kỳ lạ. Người này mặc một bộ lễ
phục màu đen tuyền từ đầu đến chân,quan sát chất liệu vải và đường may
tinh xảo có thể dễ dàng nhận ra phong cách sang trọng quý phái. Anh ta
cuối đầu im lặng, khuôn mặt đẹp tinh xảo, ăn vận cầu kỳ, dáng ngồi ung
dung trầm tĩnh, dáng điệu như muốn tuyên cáo với tất cả mọi người “xin
đừng làm phiền”. Vẻ an tĩnh của con người đó đã tạo thành một hình ảnh
nổi bật trong quang cảnh hỗn loạn, người đến người đi, tràn ngập các
loại quần áo màu sắc và kiểu dáng kì dị.

Vì vậy, dù đã diễn xong, Cố Tiểu Khanh vẫn nán lại. Cô muốn xem anh ta sẽ biểu diễn gì trong đêm tiệc chào mừng như thế này.

Phần
trình diễn ấy rơi vào cuối chương trình, còn có người giúp anh ta
khiêng chiếc đàn dương cầm lên sân khấu. Anh ta bước lên bục diễn, cúi
người trang trọng chào khán giả, sau đó khoan thai ngồi xuống, ngón tay
bắt đầu lướt trên phím đàn. Bản Valse cung Đô thứ của Chopin (Chopin Waltz in C sharp minor) vang
lên. Cố Tiểu Khanh không am hiểu về âm nhạc nhưng vẫn nghe ra ngón đàn
không tốt lắm, có nhiều nốt rất vội vàng, gấp gáp và có cả loạn nhịp.


cảm thấy vẻ bề ngoài và trình độ diễn tấu của người kia chẳng chút
tương xứng, thế nhưng anh ta vẫn đàn rất chuyên chú, cẩn trọng. Nếu cho
rằng anh ta đang trình diễn cho khán giả bên dưới thưởng thức, chi bằng
nói rằng anh ta đang tiến hành một loại nghi thức. Từ vị trí đứng của Cố
Tiểu Khanh, có thể thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt đó. Kể từ lúc bắt
đầu đã như đắm chìm trong hồi ức, khóe môi phảng phất ý cười mơ hồ.

Cô biết, ai cũng mang theo trong lòng mình một câu chuyện cũ.

Hết chương 5.

[1] Bánh nhân thịt

e439c10d9ad859f9c3fa0ec86439a926

[2] Bài hát Đậu Đỏ (紅豆) – Vương Phi:

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Dau-Do-Vuong-Phi-Faye-Wong/IW6WO086.html

[3] Hủ tiếu xào:

4_090258

Báo cáo nội dung xấu