Tiểu Khanh ngốc nghếch- Chương 12
Qua lễ Quốc Khánh*,
Trương Diệu Dương tuyên bố chuyện công ty bị thu mua trước toàn thể
nhân viên. Tin tức vừa truyền đi lập tức khuấy động cuồng phong bão táp.
Tất cả mọi người đều hoang mang lo lắng cho tương lai chính mình. Sau
cùng Trương Diệu Dương cam đoan rằng nguyên nhân việc mua bán không phải
vì anh thiếu hụt tài chính, tình hình công ty thời gian tới vẫn như cũ,
mọi người chắc chắn bình an vô sự, không có biến động gì đáng kể ngoại
trừ xưng hô đối với anh từ “giám đốc” nay thành “trưởng phòng” và địa
điểm hoạt động được chuyển sang nơi khác. Mọi người sau khi nghe được
những lời này mới bình tâm trở lại.
(*) Ngày 1 tháng 10
Cố
Tiểu Khanh lẳng lặng quan sát đám đông ban đầu xôn xao ồn ã rồi dần
đứng im trật tự, họa may chỉ có cô nóng lòng mong chờ đến ngày “trọng
đại”. Khi cô cam lòng chấp nhận hiện thực, khi niềm tin chỉ còn lại dấu
chấm nhỏ nhoi, thì ông Trời bất ngờ tặng cô một món quà quý giá. Ở cuối
con đường tưởng chừng như không còn hy vọng, cô đã có được cơ hội đến
gần người ấy.
Trương
Diệu Dương không để Cố Tiểu Khanh tham dự các bước đàm phán giữa hai
bên, trái lại một mình anh đảm đương từ đầu đến cuối. Suốt quá trình
thương thảo, Cố Tiểu Khanh chưa từng gặp người của Dụ Long, đến thời
điểm mọi việc an bài xong xuôi, cô mới thấy họ phái người đến hạch toán
tài sản công ty. Căn cứ tình hình hiện tại, công ty Hưng Thành hầu như
không có tài sản cố định đồng thời các khoản mục khác trên báo cáo tài
chính vốn dĩ kê khai rất rõ ràng nên công tác hạch toán chỉ gói gọn một
ngày làm việc.
Giữa
tháng mười, toàn thể công ty của Trương Diệu Dương dời đến vị trí trung
tâm của phố thương mại Thành Nam, chính thức trở thành phòng Kiến trúc
thuộc tập đoàn Dụ Long.
Ngày
cuối cùng ở văn phòng làm việc cũ, Cố Tiểu Khanh và Trương Diệu Dương
vẫn nán lại sau khi từng người một lần lượt ra về. Mọi thứ xung quanh
bừa bộn và ngổn ngang. Trong yên lặng, họ nhìn nhau và thu vào ánh mắt
khung cảnh sắp trở thành ký ức.
Trương Diệu Dương đứng phía sau nói với Cố Tiểu Khanh: “Tiểu Khanh, cám ơn em đã theo giúp anh đến bây giờ.”
Cố
Tiểu Khanh không đáp lại mà dán mắt vào vị trí từng là chỗ ngồi của
mình. Những lời này cô đã nghe một năm trước khi họ vừa đến đây. Khi đó,
anh hăng hái và nhiệt tình. Nay, từ ngữ không thay đổi, nhưng tựa như
được nói ra từ con người đang bất lực trượt xuống từ trên đỉnh cao.
Cố
Tiểu Khanh bất giác thở dài, thầm nhủ, có những chuyện đối với cô mãi
mãi ngoài tầm với. Cố Tiểu Khanh gom góp những cảm xúc đang rong ruổi xoay
người chuẩn bị về thì nhận ra Trương Diệu Dương không còn ở đó. Cô nhìn
văn phòng làm việc lần cuối rồi nhẹ nhàng cất bước về phía cửa.
Ngày
hôm sau Cố Tiểu Khanh đúng giờ xuất hiện bên ngoài cao ốc tập đoàn Dụ
Long. Ánh nắng cuối thu đẹp đẽ và ấm áp. Cô mặc một chiếc áo ấm màu vàng
tươi tắn, đứng giữa ban mai rực rỡ ngẩng đầu nhìn tòa nhà sừng sững
trước mặt. Tám năm, thời gian và không gian như ngừng lại, giờ phút này
cô đang ở rất gần, không còn phải ngước mắt dõi theo từ khoảng cách xa
xôi.
Đang
giờ cao điểm, người xe qua lại tấp nập, không một ai để ý đến cô gái
mải đăm đắm vào tòa nhà kia. Thu lại ánh mắt, Cố Tiểu Khanh hòa theo
dòng người tiến về phía trước. Cô dừng chân trước cổng chính vài giây
ngắn ngủi rồi thẳng lưng rảo bước vào trong.
Đại
sảnh cao ốc được thiết kế theo phong cách rất ấn tượng với năm thang
máy. Hiện tại, bốn trong số đó đã đầy người, một thang máy còn lại hoàn
toàn trống trải – thang chuyên dụng đến tầng năm mươi hai. Cố Tiểu Khanh
nhìn thang máy đặc biệt này giây lát rồi chọn một trong những thang máy
người người đang chen chúc, ấn phím đến tầng năm mươi.
Toàn
bộ tập đoàn Dụ Long tổng cộng có năm mươi hai tầng. Một điều rất kỳ lạ
là nơi làm việc của nhân viên công ty Hưng Thành được bố trí tại tầng
năm mươi, trong khi đó, bộ phận đầu não gồm tổng giám đốc, các vị quản
lý và thư ký văn phòng tập trung trên tầng năm mươi hai; tầng năm mươi
mốt là lãnh địa của khối hành chính, hay còn được biết đến dưới cái tên
“trái tim tập đoàn”.
Việc
sắp xếp công ty mới thu mua ở tầng năm mươi thật ra có nguyên nhân sâu
xa. Sau này Trương Diệu Dương cho Cố Tiểu Khanh hay, tập đoàn Dụ Long
phát triển và lớn mạnh chủ yếu dựa vào mảng kinh doanh thương nghiệp,
thế nhưng chính mảng bất động sản mới đặt những viên gạch đầu tiên cho
cơ ngơi của họ từ những ngày đầu hoạt động. Tuy càng ngày càng bành
trướng nhưng cho đến giờ họ vẫn chưa thành lập được phòng Kiến trúc
riêng, hơn nữa tổng giám đốc Dụ Long vốn xuất thân là dân kiến trúc, mấy
năm vừa qua luôn muốn gây dựng một ê kíp chuyên nghiệp, vì vậy Hưng
Thành khá được coi trọng.
Ngày
đầu tiên đặt chân đến đây Cố Tiểu Khanh và mọi người nhận được thông
báo buổi chiều chủ tịch Âu Lâm Ngọc sẽ có cuộc họp cùng họ trên tầng hội
nghị, yêu cầu toàn thể nhân viên tham gia. Về cơ bản là một cuộc họp
ngắn, chủ yếu để hai bên chào hỏi.
Cố
Tiểu Khanh ngồi cạnh Trương Diệu Dương như thường lệ. Ở vị trí trung
tâm, chiếc ghế chủ tọa để trống đang chờ đợi người lãnh đạo tối cao. Cô
gặm nhấm đầu cây bút trong tay, ngu ngơ nhìn ra cánh cửa phòng họp.
Đúng
ba giờ, Âu Lâm Ngọc trong bộ Âu phục chỉnh tề xuất hiện tại phòng họp.
Anh bước đến mang theo vẻ bình thản và lạnh lùng trên gương mặt, nhưng
khách quan mà nói, thật sự rất khôi ngô tuấn tú. Cô nàng kiến trúc sư
trẻ măng kế bên kéo kéo tay áo Cố Tiểu Khanh, khẽ thầm thì: “Chị Tiểu
Khanh, quá tuyệt.”
Trương
Diệu Dương đứng lên chào hỏi, đồng thời Âu Lâm Ngọc cũng bắt tay Trương
Diệu Dương: “Giám đốc Trương, chào anh.” Giọng nói trầm thấp và dồi dào
từ tính. Trương Diệu Dương dĩ nhiên là một người đàn ông điển trai và
nam tính, nhưng khi hai người đứng gần nhau, sự chênh lệch phong độ và
đẳng cấp thể hiện rõ rệt. Không có gì phải bàn cãi, Âu Lâm Ngọc chiếm
thế thượng phong.
Kế
tiếp Trương Diệu Dương lần lượt giới thiệu từng thành viên cho Âu Lâm
Ngọc. Đến lượt Cố Tiểu Khanh, Âu Lâm Ngọc chỉ bắt tay cô một chút rồi
nói hai từ “Chào cô.” lạnh nhạt. Cố Tiểu Khanh cảm nhận bàn tay ấm áp và
khô ráo, cô cố gắng để giọng mình nghe thật bình tĩnh: “Chào tổng giám
đốc Âu.”
Âu
Lâm Ngọc trao đổi vài câu ngắn gọn mà rõ ràng, anh nói mảng này từ nay
về sau được anh trực tiếp chỉ đạo, nhưng anh sẽ không can thiệp quá
nhiều vào chuyên môn vì lĩnh vực kiến trúc cần nhất sự tự do sáng tạo,
do đó hy vọng mọi người có thể ở đây vui vẻ thoải mái làm việc.
Nội
dung cần truyền đạt kết thúc sau năm phút. Chỗ ngồi của Cố Tiểu Khanh
có thể thấy rõ khuôn mặt nhìn nghiêng của anh, ngắm những đường nét hoàn
mỹ đang cử động, mọi thứ chợt trở nên hoang đường như mộng tưởng. Rồi
cô lại nhớ về một ngày cách đây rất lâu, chính con người này, phong thái
này. Cảm giác mơ hồ và choáng váng đan xen khiến cô nhất thời quên cả
sự xúc động lẽ ra nên có.
Sau
hôm ấy Cố Tiểu Khanh không một lần gặp lại Âu Lâm Ngọc. Cô tiếp tục gìn
giữ nâng niu giấc mơ bé nhỏ, tiếp tục lặng lẽ nỗ lực làm việc. Mỗi ngày
cứ nghĩ đến người ấy cũng đang ở tầng trên, quyết tâm của Cố Tiểu Khanh
càng thêm vững chắc. Dẫu chỉ một mình đơn phương tơ tưởng nhưng một sợi
dây liên hệ mỏng manh đã đủ làm cô hài lòng.
Đến
Dụ Long không bao lâu, họ đã nhận được dự án thiết kế Khu Công nghiệp
Tô Châu. Trương Diệu Dương vô cùng phấn khởi bởi trước đây Hưng Thành
chưa từng được chạm tay vào những hạng mục có tầm vóc như thế. Không
riêng gì Trương Diệu Dương, cả phòng kiến trúc đều nhất loạt khẩn trương
từ trên xuống dưới. Bất ngờ hơn nữa, kiến trúc sư trưởng lần này không
ai phải xa lạ, chính là Âu Lâm Ngọc. Biết được tin này, Cố Tiểu Khanh
vui sướng âm ỉ, bụng bảo dạ, vậy là sắp có thêm một ít cơ hội được thấy
anh.
Quả
thật Cố Tiểu Khanh không phải thất vọng. Do mức độ quan trọng và đồ sộ
của dự án, cả phòng đều phải làm thêm giờ. Âu Lâm Ngọc là người phụ
trách toàn bộ quá trình nên cần trao đổi ý tưởng cùng mọi người, thế nên
xế chiều mỗi ngày anh đều ghé phòng Kiến trúc làm việc, ngay cả buối
tối vẫn thường xuyên tăng ca như họ.
Không
gian cho ê kíp kiến trúc sư vẫn đang trong giai đoạn trang hoàng, do đó
Âu Lâm Ngọc đã sắp xếp một phòng khác đồng thời chuẩn bị giá vẽ chuyên
nghiệp cỡ lớn để mọi người tạm thời ở đây làm việc. Chuyện này suy cho
cùng, những cô gái tất nhiên được “no” mắt, chỉ khổ thân cánh mày râu,
thử hỏi ai dám lơ là trước mặt sếp lớn!
May
mắn là cả đội ngũ qua tay Trương Diệu Dương được huấn luyện cực kỳ tốt.
Họ – những kiến trúc sư trẻ tuổi – mặc dù chưa có tiếng tăm nhưng sức
sống và sức sáng tạo chảy tràn trong huyết mạch. Trước đây họ từng trải
nghiệm những đêm trắng, những ngày tháng “nếm mật nằm gai” để đẩy nhanh
tốc độ hoàn thành dự án.
Sau
những lần được nhìn Âu Lâm Ngọc ở một khoảng cách gần, ấn tượng về anh
trong Cố Tiểu Khanh đã trở nên chân thật hơn. Có ngày anh đến rất trễ,
ngoại trừ ống tay áo sơ mi được cuốn lên, phong thái vẫn đường hoàng
đĩnh đạc không hề suy suyển.
Lúc
anh vẽ, vẻ mặt rất chuyên chú, xung quanh có nói cười ầm ĩ thế nào cũng
không ảnh hưởng đến anh. Đa phần nhân viên phòng Kiến trúc tuổi đời còn
trẻ, họ thích vừa vẽ vừa nghe nhạc, thích đùa giỡn sau giờ làm hoặc tán
gẫu khi mệt mỏi. Ngày nào cũng vậy, cứ trời vừa sẩm tối là cả phòng náo
nhiệt. Ban đầu họ còn có chút e dè Âu Lâm Ngọc, sau thấy anh không phản
ứng gì nên cứ mặc sức “làm loạn”. Riêng với Cố Tiểu Khanh, Âu Lâm Ngọc
chính là liều thuốc động viên tinh thần hữu hiệu. Những khi rã rời, chỉ
cần ngẩng đầu thấy anh, mọi cảm giác nhọc nhằn đều bay biến.
Âu
Lâm Ngọc rất thích uống cà phê, anh mang theo cả máy pha cà phê vào
phòng làm việc. Ở đây không có thư ký, không còn cách nào khác, anh phải
tự tay làm lấy. Nhưng có một điều kỳ quái là, đã ba ngày liên tiếp,
chiều nào anh đến trên bàn cũng đặt sẵn một ly cà phê bốc hơi nghi ngút.
Đặc biệt ở chỗ, ly cà phê này không bao giờ cạn, mỗi lần anh uống gần
hết, quay đi ngoảnh lại đã thấy đầy lên từ lúc nào.
Cà
phê của Âu Lâm Ngọc là do Cố Tiểu Khanh giúp anh pha. Hôm đó thấy anh
ôm máy pha cà phê, cô liền lên mạng tìm hướng dẫn sử dụng. Hàng ngày
trước khi anh đến, cô làm sẵn một ly cà phê đặt trên bàn, mỗi lần đứng
dậy rót nước cô cũng sẽ để ý châm thêm cà phê vào ly cho anh.
Cố
Tiểu Khanh cảm thấy Âu Lâm Ngọc quả không phải “người phàm”. Không
những kiểm soát toàn bộ quá trình, anh còn gánh vác khối lượng công việc
lớn nhất. Có khi anh ngừng tay đồng hồ đã điểm hai, ba giờ sáng, nhưng
vẫn về nhà, rồi đúng tám giờ rưỡi sáng hôm ấy đã có mặt tại tầng năm
mươi hai. Những nhân viên khác, khi tiếp nhận dự án này, họ không cần
dùng thẻ chấm công trong ngày đi làm kế tiếp sau khi tăng ca, họ chỉ cần
đảm bảo tiến độ, về mặt giờ giấc được tự do hoàn toàn. Thời điểm Cố
Tiểu Khanh tan tầm cơ bản không sai biệt lắm so với Âu Lâm Ngọc. Cô về
nhà thế nào cũng ngủ mê mệt, buổi sáng hơn mười một giờ mới đến công ty.
Những ngày này cô thường suy nghĩ, chẳng lẽ Âu Lâm Ngọc không ngủ?
Dự
án này xoay họ như chong chóng suốt một tháng ròng rã, việc tăng ca
diễn ra liên tục. Đến thời điểm gần kết thúc, có vài người trong số họ
xong phần việc của mình, đồng hồ sinh học mới có thể quay theo chiều
bình thường. Những kiến trúc sư thì không may mắn như vậy, càng bước vào
giai đoạn cuối, lượng công việc càng phức tạp và cấp bách, mấy ngày này
đều phải ăn ngủ tại công ty.
Đã
hai hôm nay Cố Tiểu Khanh không về nhà, tình trạng thê thảm đến nỗi cô
đã ngửi được mùi hăng hăng của cơ thể, đêm khuya soi gương thấy mặt mũi
bóng dầu nhờn nhợt. Cô ảo não nghĩ, mình xấu xí hơn bao giờ hết.
Cố
Tiểu Khanh trộm nhìn Âu Lâm Ngọc. Hôm qua anh cũng không về, trên người
vẫn mặc bộ quần áo cũ. Ở lại hai ngày nhưng anh trông thật tươm tất,
quần áo không nếp nhăn, đầu tóc gọn gàng, mặt mũi sạch sẽ, tinh thần vô
cùng tốt. Trông người lại ngẫm đến ta: “Người ta là đàn ông đấy, sao
giữa người với người lại khác biệt đến thế cơ chứ.”
Đang
nghĩ đến đây, bỗng nhiên thấy Âu Lâm Ngọc cầm cây bút gõ nhẹ vào mặt
bàn, đứng thẳng người nhìn bản vẽ trước mặt, nhẹ thở ra một hơi, nói:
“OK.”
Hoàn
tất những đường nét cuối cùng trên bản vẽ thiết kế, Âu Lâm Ngọc không
khỏi thở phào nhẹ nhõm. Anh đứng lên quan sát bốn phía, mọi người vì tối
qua tăng ca nên đều ngủ vất vưởng trên bàn, cả Trương Diệu Dương cũng ở
phòng tiếp khách ngủ trên ghế sô pha. Vừa ngoảnh đầu, anh có chút giật
mình khi bắt gặp một đôi mắt trong vắt tỉnh táo, không ngờ người có thể
cầm cự đến cuối cùng giống anh là một cô gái nhỏ.
Anh
im lặng nhìn xung quanh tìm ly uống cà phê. Cố Tiểu Khanh thấy hành
động của anh lập tức biết ngay anh muốn gì. Cô đứng dậy, cầm cái ly trên
bàn đến phòng trà nước, rót một ly cà phê từ bình giữ nhiệt rồi đem trở
về đưa cho Âu Lâm Ngọc, xong xuôi, cô quay lại bàn tiếp tục vẽ.
Âu
Lâm Ngọc cảm thấy tình huống này rất kỳ lạ, quái gở. Cô gái kia tên gì
anh thậm chí còn không biết, ấy thế mà cô ấy làm những việc này cho anh
tự nhiên như quen thuộc nằm lòng. Cô ấy chưa từng nói với anh câu gì,
nhưng thái độ chẳng khác nào họ đã biết nhau từ lâu lắm.
Âu
Lâm Ngọc không buồn suy nghĩ sâu xa, anh thong thả ngồi một chỗ thưởng
thức ly cà phê. Một lát sau một hộp đựng cơm đưa đến trước mặt anh, bên
trong xếp những miếng sushi tinh xảo. Giọng nữ nhỏ nhẹ cất lên: “Anh có
đói không? Muốn ăn chút gì không?”
Nếu
Cố Tiểu Khanh mời Âu Lâm Ngọc bánh quy hay thứ đồ ngọt linh khác, chắc
chắn sẽ bị từ chối. Có điều, sushi vào lúc hai giờ sáng? Lúc này anh vừa
đói vừa mệt sau cả đêm căng thẳng đầu óc, vì thế mặc dù chuyện ăn uống
anh khá kỹ tính nhưng không tài nào ngăn được cảm giác thèm ăn.
Âu
Lâm Ngọc cầm một miếng sushi bỏ vào miệng, mùi vị khá được. Thấy vậy,
Cố Tiểu Khanh liền để cả hộp bên cạnh Âu Lâm Ngọc, còn mình thì lại quay
về chỗ ngồi. Phần việc của cô đã gần hết, hy vọng trước khi Âu Lâm Ngọc
ăn xong cô có thể giải quyết dứt điểm bản vẽ này, để có thể cùng anh
tan tầm, ít nhất cùng anh đi đến thang máy.
Cố
Tiểu Khanh vẽ những nét cuối, ngoảnh lại phát hiện Âu Lâm Ngọc đang
đứng phía sau xem bản vẽ trên bàn cô, chỉ xem chứ không có ý kiến gì.
Anh đưa hộp đựng cơm cho cô, nói: “Sushi ngon lắm, cám ơn cô.”
Cố Tiểu Khanh đón lấy: “Không có gì ạ.”
Âu
Lâm Ngọc đã khoác áo vest ra ngoài, trên tay cầm túi hồ sơ. Anh nhìn
những người đang ngủ, dặn Cố Tiểu Khanh: “Gọi họ dậy đi, bảo họ về nhà
nghỉ ngơi. Trước mười hai giờ trưa mai sẽ tập hợp bản vẽ của mọi người.”
Nói đoạn, anh nhìn về phía Cố Tiểu Khanh: “Cô cũng về sớm nghỉ ngơi
nhé.”, dứt lời liền xoay người đi.
Cố
Tiểu Khanh dõi theo bóng lưng biến mất ở cửa phòng làm việc, bồi hồi
nghĩ: “Tám năm! Trái tim em sắp úa tàn, cuối cùng đã chờ được một tiếng
cảm ơn của anh, dẫu rằng chỉ vì vài miếng sushi.”
Hết chương 12.