VHKB, Quyển 05, Chương 01
Chương 1: Chiến quả (P1)
Người dịch: ngo_ngo
Trịnh Xá nhắm mắt, cẩn thận cảm nhận cảnh
giới đặc biệt như mộng như tỉnh này. Trong lòng nhớ lại từng chuyện đã trải qua
trong The Mummy, nhất thời, tâm tình hắn kích động khó yên.
Tề Đằng Nhất ngày thường vô cùng bình dị,
chỉ thích thú văn tự cổ và văn hóa huy hoàng thời cổ đại, nhưng trước lúc chết
lại đầy khí thế nam nhân, mắng chửi hắn, còn có những lời cuối thì thào nói…
Zero trầm ổn mà lãnh đạm, một sát thủ nội
tâm băng lãnh mà ôn nhu, còn có nam hài dáng vẻ như bé gái mà hắn vẫn nắm chặt
tay, còn cả câu nói “Cho đến khi chết…”
Rất nhiều, rất nhiều, đám nhân vật trong
tình tiết O'Conneil, đội viên cường đại của Ấn Châu đội, còn cả bất tử tế tự
Imhotep si tình, thật quá nhiều… phảng phất như đã qua mấy chục năm, thời gian
hơn mười ngày này đã làm hắn trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện…
Cũng không biết đã qua bao lâu, đến khi hắn
mở mắt ra thì, một quảng trường hư không vô biên, còn có quang cầu phảng phất
như vĩnh hằng, bất biến ở trung ương quảng trường, cứ đột ngột như vậy xuất hiện
trước mặt hắn, bốn phía xung quanh còn có năm người đang đứng, trong đó Tiêu
Hoành Luật và Trương Hằng đều nhìn quanh vẻ kinh ngạc không hiểu.
- Chủ Thần! Chữa trị hoàn toàn cho mọi người!
Điểm thưởng tự khấu trừ của người đó!
Trịnh Xá quát lớn, mấy cột sáng từ quang cầu
chiếu xuống, lập tức đem sáu người chiếu xạ vào bên trong. Trong số sáu cột,
quang trụ của Tiêu Hoành Luật làn ảm đạm nhất, cơ hồ vừa chiếu lên người hắn đã
dừng lại. Tiếp đó tiểu nam hài này bắt đầu kỳ quái nhìn hai bang tay mình, trước
đó trong lăng mộ bàn tay hắn đã bị sướt ra một vết thương, mà lúc này vết
thương này đã hoàn toàn khôi phục như bình thường.
Trịnh Xá cùng Triệu Anh Không là những người
được chiếu xạ lâu nhất. Đặc biệt là Triệu Anh Không, thời gian chiếu xạ của
nàng so với Trịnh Xá còn lâu hơn nhiều, đến lúc nam nhân này rơi xuống đất vết
thương trên bả vai Triệu Anh Không đã khôi phục hoàn hảo, bất quá nàng vẫn tiếp
tục bị cột sáng chiếu xạ như cũ.
Trịnh Xá nhắm mắt cẩn thận cảm nhận thân thể
của mình, không biết vì hắn đột nhiên sinh ra một loại cảm giác phảng phất có
thể khống chế được thân thể của chính mình. Không phải khống chế như kiểu giơ
chân nhấc tay mà là phảng phất như có thể khống chế hoàn toàn đến từng tế bào
trong cơ thể. Đương nhiên, hắn biết đây là một loại ảo giác, chỉ là loại ảo
giác này có vẻ phi thường chân thật thôi.
Đến khi hắn mở mắt ra, một cô bé không ngừng
rơi lệ đang đứng trước mặt hắn. La Lệ cũng không lập tức nhào vào lòng hắn mà vẫn
đứng ở cách hắn mấy thước, yên lặng vừa rơi lệ vừa cười. Bộ dáng quả thật là
đáng yêu không thể tả nổi.
Trịnh Xá vội vàng nhìn về phía Trương Kiệt
bên cạnh. Nam nhân này hiện tại đã thức tỉnh, quang trụ của Chủ Thần chiếu lên
người hắn cũng không kịch liệt, phảng phất như hắn chỉ hơi bị choáng một chút.
Nhưng từ hai tròng mắt trũng sâu của hắn mà nói, trạng thái tinh thần của hắn tựa
hồ cực kỳ không tốt, nam nhân hào sảng này hiện tại không còn chút tươi cười
nào, hắn chỉ yên lặng ôm lấy cổ điển mỹ nữ, dựa đầu vào vai nàng. Cả nửa ngày
sau, hắn mới yên lặng đi về phòng mình.
- Trương….
Trịnh Xá hô lớn, bước chân Trương Kiệt hơi
chựng lại, nhưng hắn không hề ngoái đầu lại, Trịnh Xá lẩm bẩm chần chờ một lúc
lâu, cuối cùng nói:
- Trương Kiệt, có chuyện gì thì để ngày mai
nói đi, hôm nay cứ nghỉ ngơi cho tốt… Vất vả cho ngươi rồi, ta thay mặt mọi người
cảm ơn ngươi.
Trương Kiệt cũng không quay đầu lại, hắn phất
phất tay, ôm cổ điển mỹ nữ chậm rãi rời đi, nhìn thân ảnh cô quạnh khôn tả của
hắn, năm người còn lại chỉ có thể yên lặng nhìn hắn từ từ rời xa…
Trịnh Xá thở dài một hơi, sau đó hắn quay đầu
nhìn bốn người còn lại, lúc này Triệu Anh Không đã ra khỏi cột sáng. Được Chủ
Thần hoàn toàn chữa trị, mọi người đều đã khôi phục trạng thái hoàn mỹ, Trịnh
Xá nhìn mấy người còn lại cười nói:
- Vậy các ngươi cứ nghỉ ngươi trước đi,
Tiêu Hoành Luật, Trương Hằng, mỗi người một phòng, chỉ cần cẩn thận tưởng tượng
hoàn cảnh các ngươi muốn sống, căn phòng sẽ biến thành như vậy, đồng thời Chủ
Thần có thể cho mỗi người một lần chế tạo miễn phí một sinh mạng thể, có thể
nam có thể nữ, tuổi tác, dung mạo hình dáng, tất cả đều có thể tự lựa chọn. Chú
ý là, sinh mệnh này kỳ thật có thể chế tạo mạnh gấp hai lần người bình thường,
ta chỉ tính tới lực phản ứng và cường độ cơ nhục, cho nên các ngươi hoàn toàn
có thể chế tạo một người bảo vệ cho bản thân… Cơ bản là như vậy, đừng tùy tiện
tiêu tốn điểm thưởng, mọi người cần cường hóa cái gì ngày mai chúng ta sẽ thảo
luận tử tế một lượt, bây giờ mọi người cứ về phòng nghỉ ngơi trước đi.
Tiêu Hoành Luật ngắt ngắt tóc trên trán
nói:
- Chế tạo bảo tiêu cái gì đó, mấy chuyện
này là ai nói cho các ngươi biết vậy? Có thể nói cho ta biết hắn là ai không? Hắn còn sống không?
Trịnh Xá đang muốn
kéo La Lệ đi, chợt nghe Tiêu Hoành Luật nói vậy, hắn kỳ quái hỏi:
- Sao ngươi lại
nghĩ như vậy? Chẳng lẽ ta không thể nghĩ ra việc chế tạo bảo tiêu sao?
Tiêu Hoành Luật
cười cười nói:
- Quá trình suy
luận kỳ thật rất đơn giản, ta không nói với ngươi chuyện này, về cơ bản từ việc
ngươi chế tạo nữ nhân, còn có phong cách của ngươi mà xét, ngươi tuyệt đối
không nghĩ ra được phương pháp chế tạo bảo tiêu. Ta rất tò mò, người này là ai
vậy? Đã chết trong bộ phim kinh dị trước sao?
Trịnh Xá yên lặng
gật đầu, nam nhân đeo kính thoạt nhìn cực kỳ lãnh đạm kia, dù là về trí tuệ hay
lãnh tĩnh mà nói, hắn tuyệt đối là trí giả tối cường, vượt xa Tiêu Hoành Luật,
mặc dù giữa bọn họ chưa từng có tranh đấu gì nhưng Trịnh Xá vẫn như cũ có loại
cảm giác này, là cảm giác từ bản năng tâm linh.
Tiêu Hoành Luật
cúi đầu suy nghĩ một chút nói:
- Vậy ta ở lại
đây một chút, muốn xem Chủ Thần có các loại thuộc tính cường hóa nào, như các
ngươi giới thiệu tựa hồ có rất nhiều loại phức tạp… cứ như vậy đi, đúng rồi, muốn
ăn cơm thì tự nấu trong phòng mình sao?
Chiêm Lam ở bên cạnh
cười nói:
- Có thể tự mình
nấu, cũng có thể lấy từ trong tủ lạnh đồ ngươi muốn ăn, chỉ cần bản thân ngươi
muốn ăn cái gì là được, bất cứ món gì cũng có thể ăn được, nga… Ít nhất là bất
cứ cái gì ngươi có thể nghĩ tới.
Tiêu Hoành Luật sửng
sốt một chút, hắn tiếp theo hoan hô một tiếng, tiểu nam hài này vừa cười vừa
nói:
- Ta là người
sành ăn đó… A a, được rồi, không quấy rầy các ngươi nữa , tự đi nghỉ ngơi đi…
Mười ngày phải không? Chỉ có thể ở trong không gian nghỉ ngơi mười ngày a…
“Đúng là giống nhau a, phản ứng đầu tiên
khi tới không gian này chính là lập tức bắt đầu kiểm ta xem có thể hoán đổi thứ
gì từ Chủ Thần, bất quá trong đó một người là chuyên chú đến kiểm tra danh mục
hoán đổi của Chủ Thần, lý tính vô cùng, mà người kia thì vì thức ăn mà vui vẻ
hoan hô… Hắn hẳn là có thể trở thành thành viên cực kỳ trọng yếu trong đoàn đội
không? Nhất định có thể không?”
Trịnh Xá ôm La Lệ
yên lặng đi về phòng mình, vừa về đến phòng, tiểu cô nương này lập tức nhào vào
lòng hắn, khóc lóc không ngừng, dù hắn an ủi thế nào cũng không xong, hơn nửa
ngày sau, nàng mới chậm rãi ngừng lại, tiểu cô nương này nhẹ giọng nói:
- Em lo quá, em lo cho anh quá… Không biết
bọn anh đi hết bao lâu nhưng bọn em ở đây chỉ có một ngày thôi. Hôm qua chúng
em còn chơi đùa với muội muội của Zero, sớm hôm nay cô ấy đã biến mất rồi… Em sợ
lắm, em sợ mình cũng như cô ấy, đột nhiên biến mất, sau đó không thể nhìn thấy
anh, không thể gặp lại anh được nữa…
Trịnh Xá thở dài, ôm chặt mỹ nhân trong
lòng nói:
- Yên tâm đi, anh tuyệt đối sẽ không chết,
vô luận thế nào anh cũng sẽ tuyệt đối không chết… Tin tưởng anh nhé, lời anh hứa
với em anh nhất định sẽ làm được, vô luận thế nào anh cũng nhất định sẽ làm được!
- n! Nhất định không được chết nhé…
- Tuyệt đối sẽ không chết. Tuyệt đối không
thể chết được!
Thật sự sẽ không chết sao? Trịnh Xá trong
lòng mờ mịt, sau khi trải qua mấy bộ phim kinh dị, hắn đối với việc mình có thể
sống sót hay không đã không còn quá nhiều tự tin. Nếu như có thể nói, hắn càng
hy vọng có thể trở lại thế giới hiện thực, không cần các loại cường hóa, không
cần bản thân trở thành siêu nhân, không cần làm nhân loại tiến hóa… hắn chỉ muốn
đưa La Lệ trở về thế giới hiện thực, hắn không muốn phải thấy máu của đồng đội
nữa, cũng không muốn trải qua vô số kinh khủng và tử vong nữa…
Nhưng mà, có thể được sao? Thật sự có thể
sao…
Một đêm nóng bỏng, sáng sớm ngày thứ hai,
Trịnh Xá đưa La Lệ đến quảng trường. La Lệ cố ý dậy thật sớm, làm một ít thịt
cá voi cho mọi người nhấm nháp, mà khi tới gõ từng cửa mới phát hiện, không ngờ
mọi người ai cũng dậy rất sớm, trên tay đều mang một ít thức ăn, nhìn qua có vẻ
mới lấy từ tủ lạnh ra. Bất quá, tâm tình mọi người cũng không tệ, bấy giờ mới họp
lại một chỗ ăn uống.
- Trương Kiệt đâu?
Trịnh Xá dẫn mọi người vào hết trong quảng
trường, bấy giờ hắn mới phát hiện Trương Kiệt không xuất hiện trong đội ngũ, chỉ
có Triệu Anh Không thản nhiên nói:
- Mặc dù không biết giữa các ngươi đã xảy
ra chuyện gì… nhưng cũng không nên quấy rầy hắn, cho hắn chút thời gian để bình
tĩnh suy nghĩ, ngươi không cảm thấy hắn có vẻ đang bức mình phải có quyết định
gì đó sao?
Trịnh Xá kinh ngạc nhìn Triệu Anh Không, hắn
không nghĩ rằng cô bé thích khách băng lãnh này lại khéo hiểu lòng người như thế,
hắn cười nhẹ nói:
- Quả thật. tựa hồ ta hơi bức ép hắn quá,
ha ha ha, mọi người, cùng ăn đi, mặc dù chỗ này không phải như ngoại ô… Tiêu
Hoành Luật, hôm qua ngươi đã phát hiện được gì chưa?
Tiêu Hoành Luật cười hì hì, lấy trong túi
ra một con nhện lớn, dọa Triệu Anh Không và Chiêm Lam hét lên chói tai. Hắn lúc
này mới cười đưa con nhện lên miệng cắn một phát, nguyên lai con nhện này đã bị
nướng chín, hắn vừa ăn vừa nói:
- Quả thật đã phát hiện vài vấn đề, bất quá
so với những vấn đề này, ta đối với điểm thưởng và chi tiết kịch tình mà chúng
ta đoạt được rất có hứng thú. Ta khẳng định tối thiểu là điểm thưởng của ngươi
và Triệu Anh Không. A a, cho chúng ta kinh hỷ một phen đi, thế nào?
Trịnh Xá nghe vậy cũng cảm thấy tò mò, hắn
cũng không cảm thấy mình có quá nhiều điểm thưởng và chi tiết kịch tình. Hắn đứng
dậy, nhắm mắt lại, yên lặng liên lạc với Chủ Thần. Vừa tiến vào bảng trao đổi
chi tiết của Chủ Thần, hắn lập tức bắt đầu xem xét điểm thưởng và chi tiết kịch
tình của bản thân.
“Trịnh Xá, điểm thưởng 13770 điểm, chi tiết
kịch tình cấp B một cái, chi tiết kịch tình cấp C hai cái, chi tiết kịch tình cấp
D một cái.”
Trịnh Xá chấn kinh, nhìn về những người còn
lại vẻ khó hiểu, mà đồng thời, Triệu Anh Không cũng mở to mắt, hai người bọn họ
nhìn nhau một cái, đều thấy trong mắt đối phương chấn động và kinh hỷ.
Lần này giàu to rồi…
Chương 1: Chiến quả (P2)
Người dịch: ngo_ngo
- Mẹ kiếp, để ta tỉnh táo lại một chút đã,
chục trăm nghìn vạn… Mẹ kiếp, đúng là 13770 điểm thưởng a, sao lại nhiều như vậy?
Số lượng này thật sự quá khoa trương rồi? Vậy chẳng phải là ăn cơm uống rượu,
ăn một nửa đổ một nửa cũng không có vấn đề gì sao?
Trịnh Xá nói năng đã có chút lộn xộn, nhìn
vẻ mặt hắn thật sự là có chút bị chấn nhiếp, bị số điểm thưởng và chi tiết kịch
tình kinh khủng này chấn nhiếp.
Tiêu Hoành Luật ăn cả con nhện chỉ còn đầu
và bụng, mấy cái chân hai bên thân cũng ăn sạch, hắn bấy giờ mới cười nói:
Cũng không tính là quá nhiều a, ít nhất so
với ta tưởng tượng thì ít hơn một hai nghìn, hì hì, bất quá số lượng này cũng rất
đáng sợ. Nếu như ta đoán không sai, chủ thần cấp điểm thưởng và chi tiết kịch
tình đại khái là có liên quan đến độ khó của phim, càng là phim khó, càng dễ tử
vong, thì điểm thưởng và chi tiết kịch tình lại càng nhiều, đại khái là như vậy,
không sai được.
Nói xong, hắn lại lấy trong túi ra một con
sâu lớn đầy lông lá, sau đó vui vẻ há mồm ăn.
Hai cô gái cơ bản không dám nhìn hắn. Triệu
Anh Không còn khá, ít nhất sắc mặt và biểu tình của nàng vẫn bình thường, còn
Chiêm Lam đã cực kỳ không ổn, sắc mặt nàng xanh mét, hai tay không ngừng xoa bụng,
cố giảm bớt khó chịu, nàng chỉ có thể mễn cưỡng cười nói:
Nếu nói như vậy, trước đây chúng ta đã trải
qua tập phim Alien, độ khó tuyệt đối cao hơn tập phim The Mummy lần này! Nhưng
điểm thưởng và chi tuyến kịch tình so với lần này lại ít hơn nhiều, chẳng lẽ là
do có liên quan đến đội ngũ khác?
Tiêu Hoành Luật ăn đến hết, trên tay chỉ
còn lại cái đầu sâu nho nhỏ. Hắn vứt đầu sâu xuống, lại thò tay vào trong túi,
lần này mọi người đều cẩn thận nhìn kỹ tay hắn. Đến khi hắn lấy ra một chiếc
bánh bao mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Hoành Luật vừa ăn vừa nói:
- Kỳ thực các ngươi không cảm thấy lần này
giao chiến với Ấn Châu đội chúng ta thật sự rất may mắn sao? Nói thật, ngay từ
đầu ta cũng đã chuẩn bị phải chết rồi, nhưng không nghĩ tới kết quả chúng ta vẫn
còn sống tới sáu người. Lần này giao chiến với Ấn Châu đội đúng là may mắn cực
độ a. . . Chúng ta từ đầu đến cuối toàn khắc chế bọn họ. Các ngươi suy nghĩ cẩn
thận xem, đội ngũ bọn họ thật ra rất cường đại, tinh thần khống chế hoàn toàn
có thể giám sát toàn bộ chiến trường, hơn nữa còn có thể thao túng đội viên ý
chí kém cỏi. Nói cách khác, chúng ta nằm trong tầm radar giám sát của bọn họ, bất
cứ động tác, bất cứ câu nói nào của chúng ta, thậm chí tư tưởng tác chiến đều bị
bọn họ biết được. . . Đừng nói là chúng ta, cho dù là một đội ngũ mạnh hơn
chúng ta gấp mấy lần, chỉ cần vẫn bị giám sát như vậy, Ấn châu đội mặc dù không
thể nói sẽ chắc chắn thắng lợi, nhưng bọn họ chí ít sẽ không thất bại, không phải
sao?
Khi Tiêu Hoành Luật nói chuyện, mọi người bấy
giờ mới nhìn thấy, nhân bánh bao hắn ăn không phải thịt thà gì mà là một con rết
to bằng ngón tay, lần này tất cả đều mặt mũi xanh lè.
- Hơn nữa, tinh thần khống chế giả này phối
hợp với gã đội viên có khả năng phóng châm từ xa kia, tổ hợp như vậy về cơ bản
là vô địch rồi. Trừ phi đối phương có các loại đạo cụ phòng hộ, nếu không hai
người bọn họ chỉ cần bảo trì cự ly là có thể giết chết đại lượng địch nhân so với
chúng ta còn mạnh hơn nhiều, đây là chênh lệch… Chênh lệch giữa hai đội ngũ,
chí ít trong đội ngũ chúng ta, ta không thấy được loại hỗ trợ bổ sung lực lượng
này. Cho nên đây là một trong những điểm ta thấy kỳ quái, thực lực của Ấn Châu
đội thật sự rất mạnh, thế nhưng cũng không mạnh đến mức chúng ta vô pháp nghịch
chuyển, nếu không chúng ta không thể sống sót mà bọn họ thì cơ hồ đoàn diệt…
Như vậy vì sao bọn họ có thể minh bạch được cách tổ hợp thực lực như vậy? Còn
chúng ta lại không? Ta nghĩ đội ngũ chúng ta thiếu một thứ. Ách, như ta hình
dung thì thiếu một người có thể hướng dẫn phương hướng cường hóa cho mọi người,
đồng thời tổ hợp những phương hướng cường hóa này lại, chúng ta tạm gọi người
này là đội trưởng.
Tiêu Hoành Luật lại thò tay vào trong túi,
lần này lấy ra một chai coca rất bình thường, mọi người chăm chú quan sát chai
nước kia, còn may, trong chai không có cái gì như kiểu mật rắn, đây là một chai
coca cực kỳ bình thường
- Cho nên chúng ta phi thường may mắn a, tổ
hợp không theo thứ tự gì, không ngờ lại sinh ra thực lực cường hóa đủ để khắc
chế đối phương, không thể không nói, giao chiến lần này đủ để làm chúng ta bị
đoàn diệt. Là số phận cho chúng ta sống sót, số phận các ngươi chỉ có thể gọi
là may mắn, may mắn trong mấy vạn thậm chí mấy chục vạn mới có một, mọi người
có thể tự hào đó.
Tiêu Hoành luật uống một ngụm coca, hắn
không nhịn được ngắt một sợi tóc trên trán, nghịch nghịch trên đầu ngón tay,
nói:
- Tinh thần khống chế giả mà bọn họ tự hào
nhất bị ai đó trong chúng ta khắc chế, đương nhiên, dựa theo tình huống hắn vẫn
chưa từng xuất hiện, có thể là người đã bị giết của bên ta. Tiếp đó là Linh Điểm
xuất hiện, một tay súng ngắm có mức sát thương lớn, khoảng cách xa, trong phạm
vi chiến trường lớn như vậy, gần như là tồn tại vô địch, hắn có thể khắc chế tất
cả đối phương, trên thực tế cũng bởi sự tồn tại của Linh Điểm mới làm Ấn Châu đội
ném chuột sợ vỡ đồ, đây là một điểm chúng ta khắc chế bọn họ nhất…
- Tiếp theo, Chủ Thần phán định chúng ta là
phe yếu, cho nên giao cuốn sách của Anubis cho chúng ta. Đúng rồi, Trịnh Xá,
ngươi lấy cuốn sách của Anubis từ phim kinh dị ra được không?
Tiêu Hoành Luật đột nhiên hỏi.
Trịnh Xá ngẩn người, hắn vội vã mở Nạp giới,
trên tay hơi trầm xuống, sách đã nằm trong tay trái hắn. Cuốn sách đen thui,
dày cộp này… không ngờ thực sự từ thế giới phim kinh dị lấy ra.
Tiêu Hoành Luật gật gật đầu nói:
- Đây cũng là một điểm quan trọng để chúng
ta giành được thắng lợi cuối cùng, cuốn sách của Anubis, hơn nữa mấu chốt chính
là bên ta ngoài nhân vật trong tình tiết không ngờ vẫn còn đội viên có thể đọc
hiểu, không thể không nói, thực sự là may mắn cực độ a, xác suất tổ hợp như vậy…
thật sự là quá nhỏ, quá nhỏ.
- Nói đến đội viên tương hỗ khắc chế, không
thể không nhắc đến Ấn Châu đội… Bọn họ đúng là ngu ngốc đến cực điểm a.
Tiêu Hoành Luật bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt cực
kỳ rắm thối, hắn cười nhạt mấy tiếng nói:
- Có lẽ là ta vô pháp lý giải tư duy của
người ngoại quốc, hoặc là bọn chúng thực sự chỉ ngu dốt như vậy? Dù sao ta tuyệt
đối không thể giải thích nổi, Ấn Châu đội vì sao ngay từ đầu lại không muốn
giao chiến với chúng ta, nếu như ngay từ đầu bọn họ tại Hamunaptra đã liều mạng
chiến đấu với chúng ta, vậy chúng ta phỏng chừng chỉ có thể đoàn diệt, cho dù tử
thương của bọn họ cũng chắc chắn không nhẹ, nhưng tuyệt đối tốt hơn là đoàn diệt
như bây giờ. Ta phải hình dung kiểu gì đây, lũ thiểu năng sao? Hoặc là. trong bọn
họ tịnh không có ai có giác ngộ của một thành viên tiểu đội luân hồi.
Nói đến đây, Tiêu Hoành Luật đột nhiên quỳ
xuống đất nắm lấy hai chỗ tóc mai, lông mày nhíu chặt. Một lúc sau lại chậm rãi
bỏ tay ra. Hơn nửa ngày, hắn mới đột nhiên hỏi Trịnh Xá.
- Các ngươi trải qua mấy bộ phim kinh dị,
có phải là rất nhẹ nhàng giải quyết tình huống kinh khủng không? Đúng rồi, các
ngươi có thể biết trước bộ phim kinh dị tới là gì không?
Trịnh Xá sửng sốt một chút nói:
- Không thể nhẹ nhàng giải quyết được.
chúng ta mấy lần đều hiểm tử hoàn sinh mới sống sót được, nói thật, nếu như
không phải tới gần tử vong kịch liệt như vậy, cơ nhân tỏa của ta cũng không thể
mở nhanh như thể… Về phần bộ phim kinh dị tiếp theo là gì, cái này có thể biết
trước sao?
Tiêu Hoành Luật vỗ tanh đánh bốp một cái:
- Bingo! Vậy thì đúng rồi, các ngươi có để
ý kỹ quần áo của Ấn Châu đội không? Ngoại trừ vài người cá biệt, cơ hồ tất cả đều
mặc trường bào thích hợp với sa mạc… Có thể là xảo hợp, dù sao Ấn Châu đội cũng
có người Ả rập, nhưng ta nghiêng về phía, đây không phải là xảo hợp. Có lẽ bọn
họ có thể biết trước bộ phim kinh dị tiếp theo là gì, do vậy mới có thể hoán đổi
vũ khí và cường hóa tố chất bản thân tương ứng, nếu là như vậy… Tại sao chúng
ta không làm được? Đây là một ít suy luận đơn giản của ta…
- Kết quả suy luận, một, chúng ta đã làm
thiếu một cái gì đó. Phảng phất giống như làm quest của mấy trò chơi phiêu lưu,
thiếu trao đổi với NPC, tìm thiếu vật phẩm tình tiết, tới thiếu địa phương nào
đó, đều có thể làm cho điểm chốt của tình tiết không thể khởi động. Mà chúng ta
làm thiếu cái gì đó, khiến cho Chủ Thần không khai mở một vài lựa chọn hoặc hạng
mục hoán đổi, làm chúng ta không cách nào biết được bộ phim kinh dị tiếp theo
là gì, nghe Chiêm Lam tỷ tỷ nói, tên đầu trọc kia cuối cùng không phải bắt đầu
sợ hãi, chạy trốn sao? Ta cảm thấy một người mở cở nhân tỏa tầng thứ hai khó có
thể nhu nhược như vậy, ít nhất về mặt ý chí tuyệt đối phải là người dám đối mặt
với tử vong chiến đấu. Nhưng hắn lại chạy trốn. ta chỉ có thể giải thích thế
này, Ấn châu đội mạnh hơn chúng ta là vì họ dễ dàng vượt qua phim kinh dị hơn
chúng ta một chút, mà Trung Châu đội ta lại không hiểu vì sao mỗi bộ phim kinh
dị đều hiểm tử hoàn sinh, cho nên, làm thực lực của chúng ta kém nhưng lại có
can đảm liều chiến, thực lực của bọn họ mạnh nhưng lại không có kinh nghiệm liều
mạng chiến đấu, như vậy, kết quả đại nghịch chuyển, đó là hai điều duy nhất ta
có thể suy luận ra… Vậy vấn đề của chúng ta là, rút cuộc chúng ta đã làm thiếu
cái gì? Vì sao chúng ta luôn phải giãy dụa, hiểm tử hoàn sinh trong phim kinhy
dị như vậy? Vì sao?

