Cầm tay mùa hạ - Chương 05-06

Chương
5: Người khôn để miệng trong tim, kẻ dại để tim trong miệng.

Căn phòng ngủ như ngột ngạt hơn, Hà Vy với tay gập chiếc
lap đang sáng đèn và lời chào tạm biệt với Hạ Long vẫn còn nguyên ở đó chưa hề
send đi. Có quá nhiều mâu thuẫn đan xen và có quá nhiều điều khiến cô thấy mình
rơi vào bế tắc.
Thẫn thờ nhìn tủ quần áo với hai gam màu chủ đạo: xám + đen, một vài cây son chị
Tịnh gửi cho cô từ đợt tháng hai năm trước vẫn còn chưa chạm đến, chai nước hoa
đã rạn nứt nhưng cô vẫn chưa có thời gian để vứt bỏ. Tất cả, thật trì trệ. Độc
thân chưa bao giờ là điều thú vị như cô từng nghĩ.
Đã quá lâu để cô có thể làm mới bản thân mình! Có chút gì đó uất nghẹn trong
lòng, cảm thấy gato ( ghen ăn tức ở) và ngưỡng mộ biết bao những cô gái có thể
sớm tối ngồi trước bàn trang điểm, vận những chiếc váy rực rỡ nhất và hẹn hò
quên tháng ngày. Cô thì sao khi mà suốt hai năm nay luôn đi theo chiều ngược lại?

Độc thân chưa bao giờ là điều dễ dàng, càng không phải là điều mà cô chọn. Chẳng
qua, vô tình bị độc thân đấy thôi! Nghĩ đến cuộc sống lặp đi lặp lại trong suốt
một thời gian dài mà cô thấy khoé mắt mình ướt nhẹp.
Thời gian và tuổi trẻ vốn là thứ mà cô không có cách nào lấy lại được. Sự thực
là cô đang già đi từng ngày còn tuổi trẻ thì cứ trôi qua một cách đầy uổng phí.
Cô muốn bứt tung chiếc kén tự tạo bấy lâu. Cô thật sự muốn...yêu bản thân nhiều
hơn một chút, bởi cô sợ mình không đuổi kịp sự biến đổi của thời gian...

Ngoài vườn tiếng côn trùng kêu râm ran, cả không gian
dường như chìm trong sự tĩnh mịch. Hạ Long chậm rãi rời khỏi bàn làm việc, đi
ra balcon. Gió đêm đã mang theo chút hơi lạnh, ngoài khoảng trời nhung huyền ảo
kia, từng cơn gió đang mải miết đuổi theo mặt trăng mà quên mất những vì sao...
Lấy thuốc từ trong túi ra đốt, từng làn khói mỏng khẽ tan ra rồi nhanh chóng biến
mất, nicotein khiến anh dễ chịu đi rất nhiều. Mỗi lần trong lòng có chuyện cần
suy nghĩ, anh đều dùng thuốc để ép bản thân mình bình tĩnh trở lại. Không muốn
gặp ai, không muốn làm gì, chỉ muốn yên lặng để thời gian trôi qua kẽ tay chậm
chạp và nặng nhọc. Chỉ cho đến khi thuốc trong bao đã gần hết thì tiếng điện
thoại trong phòng không ngừng kêu lôi anh ra khỏi không gian yên ắng ấy. Là điện
thoại của Hà Vy gọi tới. Đắn đo nhưng rồi anh vẫn nhấc máy!

" Gọi anh? Không thấy em còn trên mạng, tưởng em ngủ quên rồi!"
"Tự nhiên em thấy mình đã già. Và sự thật đó làm em đau lòng tới mức không
tài nào ngủ được..."
" Oh, thì ra thế! Vậy theo em anh có già không?"
" Em không biết! Em nghĩ là một chút trong suy nghĩ..."
" Ừm. Thực ra chúng ta không ai là già đi cả mà chúng ta đều đến một lúc
nào đó sẽ đạt tới độ chín hơn trong suy nghĩ. Tầm hai, ba năm trước anh có thể
khẳng định lúc đó mình rất trẻ, anh có thể sẵn sàng làm tất cả vì những gì mà
anh yêu thích. Nhưng hôm nay, giờ phút này, anh tự nhận thấy anh không còn là
mình của ngày xưa nữa rồi. Những suy nghĩ nông nổi, bồng bột một thời giờ không
còn nhiều nữa... "
Hà Vy khẽ thốt lên:
" Trời ơi. Anh nói y chan một ông cụ ý! Anh vẫn còn trẻ mà....đừng nhắc đến
ngày xưa, ngày xưa, ngày xưa...Điều đó chỉ thích hợp để những người già nhìn lại
cuộc đời mình. Còn anh....anh mới chưa đến 30 tuổi."
Anh bật cười phản bác lại lời mà cô từng nhận xét cách đó không lâu:
" Chứ không phải có người nói em thấy mình đã già sao? Trong khi em còn
kém anh ba năm tuổi đời. Ngày anh biết yêu, đi qua cuộc tình thứ nhất chắc là
em còn chưa nhìn thấy mặt trời đâu, cô bé ạ."
Ngừng vài giây, anh nói tiếp:
" Nếu nói rằng anh còn trẻ thì không phải mà kêu anh đã già thì cũng không
chính xác.  Phong cách của anh vốn tạo cảm
giác đánh lừa cho người khác. Thực sự khi ở cùng người khác luôn là anh vui vẻ,
tạo cho người ta cảm giác anh rất hồn nhiên và trẻ con. Có không ít người nghĩ
như vậy sẽ không tốt....thậm chí vài người còn nghĩ anh không đứng đắn. Nhưng
anh bảo kệ, người ta nghĩ thế nào thì thế...
Song đứng trước những vấn đề quan trọng thì anh luôn rất trầm và cân nhắc từng
từ trước khi nói. Bởi em biết đấy, đôi khi chỉ một câu nói mà người ta đánh giá
mình cả một quá trình. Quá trình đó có thể nâng mình lên cũng có thể hạ mình xuống.
Em còn trẻ, có những chuyện em chưa hiểu hết được đâu. Thế nên các cụ mới có
câu: "Người khôn để miệng trong tim, kẻ dại để tim trong miệng.""

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Hạ Long, đồng hồ đã điểm
qua 12h. Hà Vy không muốn ngủ và kỳ thực cô chẳng thể nào ngủ nổi. Những ngón
tay nhanh chóng đăng nhập vào một tài khoản quen thuộc không ngờ....có người vẫn
đang thức và người ấy chủ động chào cô.
" Tại sao giờ này vẫn chưa ngủ?"
Tùng là vậy, vẫn như mọi lần, mọi lời nói lúc nào cũng đồng nhất với một câu hỏi
đi kèm sắc thái ra lệnh. Đắn đo vài giây, nói gì cũng sợ mình sai nên cô cố gắng
để trả lời anh sao cho đáp án ngắn gọn nhất.
" Em không ngủ được."
" Ừm. Anh cũng thế mà!"
Từng con chữ nhẩy tanh tách trên bàn phím, Hà Vy khẽ cười, nụ cười không đi kèm
sắc thái biểu cảm nào trên khuôn mặt.
" Vậy chúng ta hai dấu âm làm thành một dấu dương đi anh! Anh nói trước nguyên
do hay là em nói trước?"
Đưa tay đẩy cao gọng kính, Tùng nhấp môi tách cafe đã nguội sau đó anh mới trả
lời cô:
" Em ngủ đi, không ngủ được cũng phải cố mà ngủ. Thức đêm sẽ già nhanh lắm
đấy!"
" Em không ngủ được....Em cảm thấy.....bản thân mình không ổn, thật sự
không ổn một tẹo nào!"
" Khi bản thân cảm thấy không ổn thì sự thực đúng là em không ổn. Dù đó là
sức khoẻ hay tình cảm. Vấn đề ở đây đó chính là: Em có muốn chữa hay không mà
thôi!"
" Còn anh! Anh thì sao? Chẳng phải anh cũng đang....không ổn....như
em."
" Anh thì có gì không ổn được chứ? Chẳng qua anh đang nghĩ về phụ nữ mà thất
vọng tràn trề. Tại sao con gái bọn em luôn được Voi lại còn đòi Bà Trưng? Đàn
ông bọn anh cũng chỉ là người trần mắt thịt, không thể đáp ứng hết được những
thứ cảm xúc viển vông , nay thế này, mai đã thành thế khác. Chán nản và mệt mỏi!
Anh từng nghĩ có người yêu có thể sẽ vui hơn nhưng rồi anh mới hay...độc thân
có khi lại là lựa chọn sáng suốt. Bước đi đơn lẻ vẫn tốt hơn là có đôi."
"  Chứ không phải anh đang có một cô
bạn gái trẻ trung và xinh đẹp và còn thấu hiểu lòng người sao?"
" Hà Vy! Nhiều lúc em rất đáng yêu nhưng cũng không ít lúc em thật sự khiến
người ta muốn nổi điên lên đấy! Em biết là anh không thích em nói kiểu đó rồi
mà!"
Gương mặt cô bí xị trước thứ ánh sáng xanh nhạt của màn hình Lap đang phản
quang. Nhanh chóng, cô trả lời anh:
" Em chỉ nói đúng thôi mà! Lẽ nào Thuỳ Chi không khiến anh thấy hạnh phúc?
"
Tùng chống hai tay lên trán, một lúc lâu sau đó anh mới đáp lời cô:
" Nguyễn Hà Vy. Với em, hạnh phúc bao gồm những gì?"
" Anh có thể cho em sao? Nguyễn Thanh Tùng. Giả sử nếu em nói hạnh phúc của
em nằm trong tay anh thì anh có thể cho em sao?"
Sững sờ khi đọc xong mess cô gửi đến. Hẳn là anh không bao giờ nghĩ đến cô bé sẽ
trả lời mình như vậy. Anh có thể không? Khi mà giờ đây, chính anh còn không biết
hạnh phúc của riêng mình là gì!
" Nếu em muốn doạ anh thì lần này em thắng rồi!"
Đôi tay cô khẽ run, nhắm mắt và hít một hơi thật sâu rồi cô mới đáp lời anh đầy
chân thành và tha thiết:
" Em đùa đấy! Anh đừng cho đó là thật.

Hạnh phúc kỳ thực với em không khác gì một đôi giầy.Vì
trong cuộc đời của mỗi người, ai cũng phải trải qua rất nhiều những đôi giày. Em, anh và những người
khác đều giống nhau! Nhưng không phải ai cũng chọn cho mình một đôi giày vừa ý. Để có một
đôi giày
đi vào thoải mái người ta phải chọn và thử rất nhiều lần. Hạnh
phúc với em chính là như vậy, cũng phải qua một quá trình sàng lọc và thử
thách.
Còn một điều nữa anh à, những đôi giày cũng sẽ thay đổi.
Khi mới mua về, đôi giày sẽ
cứng hơi khó đi. Theo thời gian, giày sẽ mềm ra và êm ái hơn với chân chúng ta. Hoặc ngược
lại, chúng ta sẽ phải biến đổi để phù hợp với đôi giày mà mình đã chọn.
Em nhớ những vết chai ở gót chân mình là hậu quả của chuỗi ngày em đi giày quá chật. Những
vết chai hình thành sẽ khiến chân em mất đi cảm giác đau. Như thế, có nghĩa là,
con người ta phải tự thay đổi mình để tìm được niềm hạnh phúc đích thực. Hoặc
ngược lại, đến một lúc nào đó, quan niệm của em về hạnh phúc sẽ khác vì bản thân
em cũng khác đi."

Ngọc Nam tỉnh dậy khi ánh nắng ban mai đầu tiên nghịch ngợm
len vào khung cửa sổ. Hít một hơi thật sâu để tận hưởng không khí trong veo của
buổi sớm.
Hiện tại nơi anh đang sống trong những ngày có gió mùa.. Gió mùa vào tháng năm
khiến con người ta dễ thấy lòng mình se sắt và rụt rè hơn hẳn.. Anh cố nhắm mắt
lại thật lâu, gắng níu kéo giấc mơ kia quay về.. Vô ích! Lấy tay lần tìm điện
thoại một cách bất lực.. Để làm gì đâu.. kỷ niệm giờ đây vẫn còn khắc ghi?
Nghĩa lý gì đâu.. từ lâu lắm rồi cô đã ra đi...
Cả buổi sáng ở công ty, điều khiến anh ngạc nhiên là không hề thấy bóng dáng của
Hà Vy xuất hiện. Anh rất muốn kể cho cô nghe về giấc mơ của anh đêm qua. Bởi nó
quá đỗi ngọt ngào nên cả buổi sáng anh không có cách nào thoát ra được.
Anh định gọi cho cô nhưng lại thôi. Có lẽ Hà Vy đang bận còn anh làm như vậy sẽ
không được hay lắm...Bởi đang giờ làm việc, nơi đây có hàng trăm con mắt đang
nhìn anh say đắm còn anh đã nhận thấy rõ nguy hiểm rình rập sau những ánh nhìn
đắm say.

Cả một đêm không ngủ khiến Hà Vy mới sáng ra nhìn chẳng
khác nào con bệnh. Rầu rĩ, cô chỉ biết than thở với chị Thuý đứng cạnh:
" Chị ơi. Em chán lắm...."
" Chán thì chị biết làm sao bây giờ? Hay đi lại đâu đó vài vòng cho hết buồn
ngủ rồi lại về làm tiếp!"
Xoay mũi kéo trên bàn một cách vô thức, cô lắc đầu. Biết đi đâu cho ngày bớt
dài được chứ? Cúi đầu nhìn đống  tài liệu
và một vài hàng mẫu lộn xộn trên bàn, cô khẽ thở dài nói những lời không đâu...
" Chị à. Lấy chồng có khổ lắm không? Em muốn lấy chồng nhưng em cũng rất sợ..."
Cô không nhìn thấy gương mặt chị nhưng cô nghe rất rõ giọng người phụ nữ ngoài
ba mươi bên cạnh, giọng chị buồn buồn.
" Người ta đã có câu trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng. Nên sướng hay khổ
cũng phải dấn thân vào mà chọn lựa. Trước đây, khi chị trẻ tuổi hơn em bây giờ,
rất nhiều người đến hỏi. Những người đó đều khéo ăn nói và có điều kiện hơn chồng
chị hiện giờ. Nhưng chính bản thân chị cũng không thể hiểu vì sao lại chọn anh
Tuyến bất chấp sự can ngăn của bố mẹ.
Chị về làm dâu đã gần 16 năm nay. 16 năm sướng vui, buồn khổ cũng chưa một lần
chị dám kêu than với bất kỳ ai bởi đó là do chính chị chọn lấy nên chị không
bao giờ hối hận. Em nên hiểu rằng lấy chồng không phải là lấy một người đàn ông
mà là lấy cả một gia đình. Trong hôn nhân không có gì tốt nhất, chỉ có thích hợp
nhất mà thôi..
Em phải biết là bằng tuổi em người ta đã có con bồng, con bế. Vậy nên, chị chỉ
biết khuyên em sự nghiệp có thể trậm trễ chứ hôn nhân thì đừng..."

Truyện được đăng tải độc
quyền tại alobooks.vn. Mọi hành vi sao chép đều là vi phạm. 

 

Chương 6: Hoạn nạn tai ương, vợ chồng cùng gánh.

Đi làm vào giờ cao điểm đôi khi làm cho người ta thật sự phát điên...! Sau lần
bị tai nạn gần đây nhất, Hà Vy không còn giám liều mình chạy xe quá 40km/h. Mới
sớm ra mà mặt trời đã lên tới đỉnh rọi thẳng vào mặt cô nóng rát. Chết tiệt! Cô
biết đã quá trễ và cô sẽ không kịp ăn sáng cùng Ngọc Nam.
Gần đây cô cảm thấy mình đã ỷ lại vào anh quá nhiều cả trong thời gian lẫn công
việc. Cô biết điều đó mang đến cho anh không ít phiền phức nhưng bản thân cô lại
không có cách nào kêu mình đừng... Phải chăng bởi chính sự dựa dẫm của bản thân
cô vào anh nên gần đây mới có vô vàn người qua hỏi: "em có phải là người
yêu của Ngọc Nam hay không? Hai đứa bao giờ cưới?"
Phải thì sao mà không phải thì sao nhỉ? Cô chỉ cười và kêu "không" nhưng
dường như câu trả lời của cô vẫn chưa làm thoả mãn sự tò mò của những người đồng
nghiệp. Nhiều người còn kêu: " Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén." Nghĩ đến
đó, khoé môi Hà Vy bất giác nhoẻn cười. Nếu mọi người đã cho là như vậy thì từ
hôm nay, cô sẽ không tiếc tay mà đổ thêm dầu vào lửa....

Vừa vào công ty,  đi qua kho hoàn thành cô đã chạm mặt đi tới
là hai anh làm việc cùng bộ phận của Nam. Hà Vy chỉ định chào xã giao như mọi lần
nhưng ý nghĩ táo bạo đã khiến cô cao giọng cất tiếng:
" Anh Hoà ơi. Lát Nam nhà em họp xong thì anh kêu anh ấy qua chỗ em
nhé!"
" Em tìm chị Nam nhà anh có việc gì?"
Bước chân của cô dừng lại, khẽ xoay người nhìn thẳng vào người đàn ông vừa nói,
cô đáp lời:
" Chị Nam? Anh mà còn kêu như thế...em thề em sẽ mang xăng đốt bể nước nhà
anh!"
" Em thử hỏi cả nhà anh xem có phải người yêu em là chị Nam không?"
Vừa nói xong thì Hoà cũng thấy Ngọc Nam đang tiến về phía anh đang đứng, anh cười
và tiếp tục:
" Nó về kia rồi, để anh gọi nó cho em ngay đây."
" Nam bê đê..."
Ngọc Nam vẫn còn đang cúi đầu xem báo cáo thống kê trên tay, vừa đi anh vừa cất
tiếng đáp lời:
" Ơ.............i. Có bê đê..."
Tất cả mọi người đều ồ lên bật cười, ngay cả Hà Vy cũng cố quay đi cười như nắc
nẻ. Cái con người này sao mà ngốc thế không biết nữa...
" Này bê đê. Người yêu tìm kìa..."
Từ một góc nào đó Hà Vy nghe rất rõ giọng anh Tự đang lẩm bẩm:
" Nhìn em đẹp gái thế kia mà lại đi yêu thằng bê đê..."
Cô chu môi lên đáp trả:
" Bê đê cũng được, chị Nam cũng được. Em yêu hết...em không những yêu mà
còn lấy làm chồng. Anh cứ chống mắt lên mà đợi đi ạ. Sắp rồi!"
Mặt Ngọc Nam tái mét, anh chỉ còn cách đứng người!

Ngọc Nam cứ ngỡ hôm
nay sẽ là một ngày bận rộn bởi tối qua trước khi về anh đã xem lịch xuất hàng
vào sáng nay. Ấy vậy mà....cả đống hàng đã đóng thùng đều là hàng lỗi. Tất
nhiên, việc đó sẽ chẳng can hệ gì đến anh nhưng điều đáng nói ở đây, người phụ
trách lô hàng đó không ai khác lại là cô người yêu trên danh nghĩa đầy đáng
kính. Hà Vy ơi là Hà Vy, em toi rồi!
Hà Vy vừa theo chân chị Diệp vào kho vừa hít thở thật sâu liên tục để nạp thêm
không khí. Chết tiệt! Ai làm ra lỗi thì đi mà chịu cớ sao lại gõ đầu một đứa chẳng
liên quan mấy là cô?
Gương mặt của bà chị bên phòng nghiệp vụ đã trở nên đanh lại:
" Đấy. Em xem đi, giờ hàng không đi được thì biết làm sao? Hơn 1000 hàng
chứ có ít gì đâu? Đã bảo là phải xem xét cho cẩn thận rồi mà?"
" Nhưng rõ ràng không phải là lỗi của em. Ngay từ đầu khi hàng vừa lên cái
đầu tiên, em đã báo là thông số bị âm 3cm. Chẳng phải lúc đó chị cũng ở đó còn
gì?"
" Thì chị đã kêu là cho xử lý bằng cách là và kéo ra. Nhưng phải để sau một
thời gian kiểm tra lại, nếu được thì mới tiếp tục dùng cách đó xử lý. Giờ em
nói xem, toàn bộ đều là hàng âm nếu xuất đi chắc chắn lô hàng sẽ bị phản lại..."
" Nhưng ngay khi hàng lên cái đầu tiên thì mẫu cắt ra đã là hai bàn tương
đương 400 cái. Em cũng chẳng có thể bảo họ đừng may lên nữa...mà lỗi này do nhà
kỹ thuật, chị đi mà gọi nhà kỹ thuật ra giải quyết. Nhà em đã nhờ cậy nhà anh Hải
kéo ra cho đủ thông số nhưng sau khi là xong nó đã co lại. Cố cũng chỉ được thế
thôi. Hàng đã lên sản phẩm rồi, nhà em chẳng liên quan."
" Lỗi thì ai mà chẳng biết là ở đâu, nhưng hàng lên rồi giờ cần phải xuất
nên liệu mà tìm cách khác giải quyết đi... "
Khi mà hai người họ vẫn còn đang tranh cãi trước cả đống hàng đã đóng thùng chờ
xuất thì Ngọc Nam chỉ biết ngồi yên ở bàn làm việc của anh. Lần đầu tiên anh thấy
Hà Vy gay gắt đến vậy. Anh tiếp nhận công việc chưa lâu hơn thế nữa phần kỹ thuật
anh lại càng không biết nhưng anh hiểu chắc chắn một điều trong vài ngày tới lô
hàng này nhất quyết sẽ không thể nào xuất được...

Hà Vy dùng mũi kéo rạch
từng thùng ra một. Chết tiệt! Quá khó khăn để tìm được một chiếc quần đủ thông
số trong đống hàng đã đóng. Trước đây, khi hàng lên cô đã biết chắc chắn màu
Black sẽ gặp vấn đề nhưng sau một thời gian đã qua xử lý không ngờ...cả hai màu
còn lại Gray và Brown đều không ổn. Thật sự không ổn một chút nào hết cả. Ném
chiếc thước đo đầy bất lực, cô thở dài ngao ngán. Cùng lúc ấy A Sá và bà chị
nghiệp vụ bước đến. Hà Vy vừa chỉ tay vào đống hàng quanh mình vừa khẽ nói, giọng
cô nghẹt lại mang theo vài phần bất an:
" A Sá! Hen dou! Fei chang duo..."
Chuyên gia kỹ thuật chuyền nói rất nhiều và Hà Vy đều không hiểu được một câu
nào hết. Chờ chị nói xong, chị Diệp mới thở dài rồi truyền lại ý:
" Chị ấy bảo bây giờ em đo lại toàn bộ xem có cái nào được không? Nếu
không được thì phải mang ngay về chuyền cho người ta tháo gấu ra vắt móc lại. Hạ
gấu từ 3,5cm xuống còn 2cm thôi. Hạ toàn bộ bao giờ đủ thông số mới thôi."
" Nhà em giờ đang phải lo hàng mới lên, bận lắm. Lấy đâu ra người để sửa
hàng chứ?"
" Bận mà không phải làm à? Mày cứ nói lỗi do nhà cắt...nhưng họ có thể sửa
được không? Đấy, liệu mà làm đi. Không có người làm thì kêu người ở lại tăng ca
tối mà sửa. "
Nói rồi hai người họ đi thẳng để lại cho cô cả một đống của nợ ôm vào người.
Hây za! Cả một đống quần biết đo đến bao giờ mới xong? Đo không ngại mà vấn đề ở
đây là cô sẽ phải đo thông số đến bao lần? Chết tiệt! Đã vậy, làm việc trong
cái kho hàng thật là cực hình, nóng như thiêu như đốt...
" Thôi mà, cố lên. Mấy hôm nữa muốn vào đây đo cũng không được đâu! Vì thế
cố mà làm cho xong đi."
Chẳng biết Nam đứng cạnh cô từ lúc nào không biết. Sự thực là giờ phút này cô
chẳng còn tâm trạng để mà làm việc. Chẹp miệng, cô khẽ nói:
" Ở cái hầm lò nhà anh đã nóng lại còn đói. Camera thì gắn tứ tung khắp
nơi nơi...Em sắp xỉu rồi."
Anh cười buồn rời đi, một lúc sau chẳng biết anh cướp giật ở đâu, xoè tay ra
trước mặt cô... Đút viên kẹo vào miệng, Hà Vy nhoẻn miệng cười với anh. Có lẽ
sau này dù đi khắp nơi cũng sẽ không bao giờ cô tìm được loại kẹo nào ngon như
thế nữa...Đâu cần phải yêu nhau? Chỉ cần biết đến nhau cho những điều duy nhất
đã là quá đủ!

Trời chiều đã nhuốm
màu hoàng hôn, không ít người đã chuẩn bị ra về chỉ riêng Hà Vy vẫn còn ở đó.
Cô gái nhỏ tuổi sửa hàng vội kéo lê chiếc thùng ra gọi cô:
" Còn nhiều không hả chị? Một mình em vắt gấu đến bao giờ mới xong?"
" Mày hỏi chị chị biết hỏi ai? Một mình chị cũng đang đo thông số biết bao
giờ mới xong?"
" Thôi đi. Chị ở trong này chẳng sướng quá đi. Được nhìn anh Nam thoải mái
mà không sợ bị đánh thuế!"
Hà Vy bật cười:
" Chị nói cho em biết nhé Thuỷ! Anh Nam, chị thích nhìn lúc nào mà chẳng
được đâu nhất định phải ở trong kho đâu. Em cứ chuyển vào đây thì sẽ biết môi
trường làm việc tốt đến mức nào. Nước thì không có lạnh, điều hoà thì phải đợi
tới bao giờ nhiệt độ trong xưởng 35 độ mới được bật. Đã thế chị còn đang gần một
biển áo lông vũ..."
" Chị nghĩ em ở ngoài đấy thì sướng nhỉ? Trai đẹp còn chẳng có mà ngắm đã
thế lại bị soi như đúng rồi ấy. Lát lại có người ra hỏi. Em chán phải nhìn cái
lũ phế thải này lắm rồi...Đi được thì đi không đi được thì mang đốt hết đi. Cứ
dai dẳng hành hạ bao nhiêu là người là sao?"
Hà Vy nghe em nói mà thấy lòng trùng xuống...Cô có thể làm gì? Cô chẳng thể dù
rất muốn, thật sự rất muốn...cầm cái quần đập vào mặt đứa tính độ co của vải mà
bảo rằng:
" Có chịu trách nhiệm không thì bảo?"
Nhưng cô là ai? Cô cũng chỉ là một đứa làm thuê nghe theo sự sắp xếp của người
khác. Đời nhiều khi vẫn bất công, có người ăn ốc nên ắt sẽ sinh ra người đổ vỏ.
Nhiều người nói hãy thông cảm cho nhà họ...Cái quái gì mà thông cảm chứ? Lúc
lĩnh lương thì họ vẫn hơn mình....

Buổi tối khi Hà Vy vừa
yên vị ở nhà thì có vài số lại gọi tới. Tiện tay từ chối cuộc gọi rồi cô ném
luôn điện thoại vào góc giường. Cái ngày đầy mệt mỏi này cô không muốn rước
thêm phiền não nào thêm nữa nhưng....ai ngờ một số quen khiến điện thoại của cô
tiếp tục đổ chuông.

" Em đây. Có chuyện gì thế?"
Giọng Ngọc Nam chất chứa đầy mỏi mệt. Không mệt sao được khi mà ở cái giờ người
ta đã lên giường đi ngủ thì anh vẫn phải mò mẫm trong kho hàng và nghe tổng sỉ
vả từ bà xưởng trưởng. Giọng anh khàn lại, anh đáp lời Vy:
" Em à. Nhờ phúc của em mà giờ anh đang chuẩn bị khui mấy cái thùng hàng
ra đếm số lượng từng cái một. Em có nhớ số lượng mà em đo từ sáng tới giờ không
thế? "
" Em...không có đếm. Em chỉ ăn và đo thôi mà! Sao thế? Sao giờ này anh vẫn
chưa về?"
"Chó chết thật. Anh vẫn đang toát mồ hôi ở trong xưởng em ạ. Nếu sáng mai
mà em không thấy anh chờ em cùng ăn sáng thì....đừng trách anh. Anh sẽ vẫn là
chồng em mà...chỉ là anh không thể chịu được cái công ty này thêm nữa."
Cô vừa cười nhưng cũng vừa thấy lo và thương anh. Có lẽ kiếp trước anh nợ cô
quá nhiều nên kiếp này ông trời cố tình bắt anh ở gần cô để trả hết nợ nần ở kiếp
trước. Thương là thương thế thôi chứ cô chẳng thể làm gì cho anh được....
Vừa tắt máy kết thúc cuộc gọi của Ngọc Nam thì Hà Vy không ngờ có một người
khác cũng gọi cho cô.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3