Cầm tay mùa hạ - Chương 17-18

Chương
17: “Everything happens for a reason”

Tùng thức giấc muộn khi cơn mưa đêm đã dứt và nắng đã
hửng xanh. Tỉnh dậy, việc đầu tiên anh làm là nhìn vào điện thoại. Không tin nhắn,
không lời giải thích. Anh hít một hơi sâu. Im lặng. Sự im lặng cô đọng đặc
trưng của một căn hộ không còn ai ngoài mình. Anh đẩy chăn sang một bên, ngồi dậy
nhìn ra cửa sổ. Bàn tay vẫn nắm chặt chiếc Blackberry chưa hề buông bỏ, anh quyết
định gọi điện xin nghỉ hai ngày, cuộc gọi tiếp theo đó là gọi cho Hà Vy nhưng
cô không bắt máy.
Buổi sáng thường đến và đi rất nhanh, đến khi đánh răng, rửa mặt, nấu một bát
mì ăn xong cũng đã gần trưa. Tùng gọi cho Vy thêm vài lần nữa nhưng cô vẫn
không trả lời. Lựa quyển sách còn đang đọc dở, anh vừa để BBC News chạy vào tai
như thói quen bất di bất dịch, duỗi mình trên ghế gỗ dài giữa phòng khách nhỏ vừa
đủ. Được một lúc, anh lại thiếp đi mất.
Mở mắt đã gần hai giờ chiều. Anh lại va chạm với chính sự im lặng đấy. Sự tịch
yên như một đứa trẻ ngủ trễ bị người lớn bỏ quên khóa trái cửa nhốt trong ngôi
nhà rộng. Hà Vy không gọi lại. Anh chớp mắt, nhìn điện thoại rất lâu. Rồi anh đứng
dậy, mở tủ quần áo. Anh sẽ đi tìm cô, đó là điều đúng đắn duy nhất anh nghĩ được
lúc này. Bởi anh biết, trong những hoàn cảnh có tính quyết định thì một cuộc điện
thoại không bao giờ thể hiện được hết chân tình.

CKJ! Ngày lại ngày bằng những cơn mưa đầu chiều
bất chợt đến rồi đi. Mưa tan, nắng về dừng chân bên từng thềm cửa. Nắng ép mình
vào khung tường, hắt bóng qua từng ô cửa sổ khiến những con người lao động nơi
đây không ngừng đổ mồ hôi. Cái nóng thiêu đốt sức chịu đựng của từng người
trong từng công việc, những khuôn mặt nhàu nhĩ không ngừng kêu than về cái nóng
ngày đầu hạ. Bước chân từ ngoài xưởng về trong phòng kỹ thuật, Hạ Long ngỡ như
mình vừa thoát khỏi lò thiêu.
Mặt trời đã đi qua nửa khung giờ chiều nhưng anh vẫn chưa thoát khỏi bế tắc tâm
trạng. Không phải bởi thời tiết, cũng không phải vì khối lượng công việc quá
nhiều mà bởi vì anh đang có cho mình một tâm trạng hoàn toàn không tốt. Sẽ là
khó khăn để anh và Thục Yên có thể bình thường lại tất cả sau những đổ vỡ do tự
tay anh gây nên. Bình thường để làm bạn, bình thường để làm đồng nghiệp chứ
không phải bình thường để trở về lần nữa lại yêu. Sự thật là anh và cô đã chia
tay, mới hôm qua thôi, lý do anh cũng không biết nói thế nào cho cô hiểu.

 Thục Yên xinh xắn, hiền dịu
như một ngày mùa xuân, anh và cô yêu nhau cũng nhẹ nhàng tựa như thế. Họ làm những
điều mà những cặp yêu nhau hay làm. Tâm sự, xem phim, nghe nhạc, đi ăn, ôm hôn…
những việc luôn khiến người ta thoải mái. Đến mức anh tự hỏi, đó là vì bản thân
những việc đó đã khiến anh dễ chịu rồi, nên nếu như không phải là Thục Yên mà chỉ
cần là một cô gái xinh đẹp khác, thì cũng được đúng không?
Nhưng đó không phải là nguyên nhân dẫn đến sự đổ vỡ của tình yêu này!
Anh không biết những người trẻ tuổi quan niệm về tình yêu ra sao nhưng với anh
yêu là cưới. Hơn một lần anh nói muốn cưới cô làm vợ nhưng cô lại chẳng thể đưa
ra cho anh một câu trả lời xác thực. Cô yêu anh nhưng yêu là một chuyện, hôn
nhân lại là chuyện khác. Tình yêu nhìn về tương lai, hôn nhân sống cho thực tại.
Anh có thể là một người chồng trách nhiệm, là chỗ dựa an toàn nhưng anh lại chẳng
thể mang đến cho cô một cuộc sống đủ đầy mà nhiều người khác sẵn sàng mang đến.
Thục Yên theo đuổi sự hoàn hảo còn Hạ Long của thời điểm này chưa thể là một
người đàn ông hoàn hảo. Để đạt được những gì cô muốn, anh cần có thời gian
nhưng thời gian ấy là bao lâu thì chính anh không biết và Thục Yên chẳng đủ
kiên nhẫn để đợi chờ anh. Và như thế anh cùng cô chia tay, nhẹ nhàng bình yên.
Chia tay để anh và cô có cơ hội gặp một người khác thật sự phù hợp với cuộc sống
của chính bản thân mình...

Như một thói quen cơn mưa cuối chiều lại ghé
chân bất chợt, Hà Vy vừa lần tìm chiếc điện thoại trong túi xách vừa nhanh
chóng sải bước ra về. Biết bao cuộc gọi nhỡ hiện ra nhưng không hề khiến tinh
thần cô nao núng. Chỉ cho đến khi đọc tin nhắn để lại của Tùng, cô mới giật
mình:
" Gặp anh. Có hoặc không?"
Hà Vy biết mình không thể nói không bởi anh đang ở rất gần, gọi lại cho anh cô
đưa ra một địa điểm hẹn cụ thể và một con số thời gian chính xác. Thở dài, cô cất
đồ vào cốp xe rồi tới nơi hẹn như đã định. Cô biết, có những việc cần phải đối
mặt một lần vẫn tốt hơn là nhập nhằng cả đời không dứt.

Quỳnh Coffee!
Kéo tay áo xem giờ, Tùng khẽ mỉm cười nhìn về phía bước chân Hà Vy đang tới gần,
anh khẽ nói:
" Không sai một phút. Mọi thứ với em luôn chính xác thì phải?"
Ngồi xuống đối diện với anh rồi cô đáp lời:
"Không hẳn, em chỉ cố để tránh những rủi ro cần thiết. Anh biết đấy, điều
em sợ nhất không phải là vấp ngã mà là hối hận vì đã đi lầm đường. Thận trọng lẽ
nào là không tốt?"

Cô nhân viên chưa kịp đưa menu thì Tùng đã lên tiếng trước:
" Một đen đá và một ca cao nóng."
Hà Vy nghiêng đầu cười mỉm, giọng cô mang vài phần châm biếm:
"Chỉ lần này thôi nữa nhé! Lần sau hãy để em tự gọi đồ uống cho riêng
mình. Ok?"
" Có gì khác nhau không khi thứ anh gọi cũng là điều em muốn!"
" Biết đâu thứ em muốn gọi là trà hoa cúc thì sao?"

Tùng đẩy cao gọng kính, anh trả lời cô, một câu trả lời không hề ăn nhập với
câu cô vừa hỏi:
" Hà Vy! Tại sao em cứ luôn đưa ra những lý do để ép bản thân phải làm điều
mà mình không thích? "
Khẽ cảm ơn và dùng hai tay ôm chặt ly cacao từ người phục vụ, Hà Vy im lặng.
Tùng cũng im lặng. Mỗi người đều mang trong mình một ý nghĩ khác nhau, cô muốn
anh cùng cô mãi mãi được như thuở ban đầu còn anh muốn phá vỡ sự bế tắc trong
quan hệ hiện tại đang có. Như có một sự thoả thuận ngầm, ai mở lời trước người ấy
là kẻ thua cuộc, và Tùng đã thua. Giọng anh khàn lại thoảng hương cafe đăng đắng,
anh nói:
" Anh xin nghỉ hai ngày về dưới này chỉ để gặp em. Anh muốn em tin
anh!"

Ánh mắt anh có vài phần van nài, sự thiết tha và cả chân tình ẩn chứa. Hà Vy sợ
đôi mắt ấy, cô sợ mình sẽ bị chìm xuống và không thể thoát ra. Cô nhìn anh rồi
nhanh chóng cúi đầu nhìn vào đôi tay đang khẽ run rẩy của chính mình. Đáp lại
anh là một câu trả lời mà không chỉ anh, ngay chính bản thân cô cũng không ngờ
tới:
" Giả sử nếu ngày mai, anh không còn là anh và em cũng thế thì sẽ ra sao?
Anh đã bao giờ nghĩ em sợ mất anh còn hơn sợ mất bản thân mình chưa ạ?"
Thoáng bất ngờ, anh phải mất vài giây để hỏi lại cô:
" Là sao? Anh không hiểu?"
" Anh thừa biết với em anh rất quan trọng và có sức ảnh hưởng cơ mà? Anh
biết, đúng không?"
" Ừm. Vì anh biết chúng ta quá hiểu nhau nên vợ anh chỉ có thể là em mà
không phải một người nào khác. Những người thứ ba đều sẽ không liên quan, anh lấy
danh dự của mình ra đảm bảo."
"Anh biết không, em đã từng rất ghen tỵ với những cô người yêu bên cạnh
anh suốt ba năm qua. Khi đó em đã tự hỏi, vì sao là họ mà không phải là em?
Cách anh quan tâm tới họ và cách anh chiều chuộng em hoàn toàn khác nhau. Em
luôn nhoẻn miệng cười gọi họ một tiếng chị dâu, hai tiếng chị dâu nhưng thực ra
trong lòng em không ngừng thầm rủa cho anh và họ sớm tan đàn xẻ nghé."
Ánh mắt Tùng không giấu được sự vui thích:
" Ồ, có chuyện như vậy sao?"
Hà Vy nhìn anh và gật đầu quả quyết, rồi cô nói tiếp:
" Sự đố kỵ và ích kỷ chưa bao giờ rời bỏ em mà đi cả. Em đã từng cố lý giải
cho cảm giác đó của chính mình, là ghen hay là lo âu và sợ hãi? Ban đầu em nghĩ
đó là ghen nhưng sau này em hiểu phần nhiều là sợ. Em sợ mất anh, anh trai ạ."
Ánh mắt Tùng nhìn cô không chớp, anh chống tay lên cằm đăm chiêu suy nghĩ. Mất
một phút sau, anh mới điềm tĩnh nói cùng cô:
"Ngạn ngữ Anh có câu “Everything happens for a
reason” (Mọi chuyện xảy ra đều có lí do của nó). Hà Vy, em có biết là tình bạn phải chuyển quan tình thân sau đó mới có
thể trở thành tình yêu được. Chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc, tin anh đi!"
" Chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc, em tin là thế! Nhưng không phải cùng
nhau xây dựng một hôn nhân bền chặt. Anh là anh trai của em mà! Lấy anh.....em
sẽ có cảm giác như là loạn luân vậy!"
Tùng khẽ chau mày, đưa tay gõ vào đầu Vy, anh cao giọng:
" Nói linh tinh gì thế? Càng lớn càng chẳng biết suy nghĩ gì cả."

Ngừng một lát, anh nói tiếp:
" Anh biết, hiện tại em rất khó thích ứng với chuyện này nên anh muốn em
có thời gian để suy nghĩ. Hãy cứ coi như em có thêm một đối tượng theo đuổi, là
em cho anh cũng là em cho chính bản thân mình thêm một cơ hội. Dù sau này ra
sao thì anh vẫn là người ở cạnh em suốt ba năm qua, vẫn là người bất kỳ lúc nào
em mệt đều có thể dựa vào và tin tưởng."
Hà Vy lặng yên nghe anh nói, mấp máy môi muốn nói điều gì đó nhưng lời chưa kịp
nói ra thì điện thoại của cô khẽ đổ chuông. Một người không ngờ gọi tới...

Truyện được đăng tải độc
quyền tại alobooks.vn. Mọi hành vi sao chép đều là vi phạm.

Chương 18: Let's star from here

Đôi bàn tay nhỏ của Hà Vy vẫn
ôm chặt tách ca cao nóng không rời, bỏ mặc tiếng chuông điện thoại đang phát ra
bên cạnh.

"Giving up
why should i
have come too far to forget
beautiful
just got lost
somewhere along the way
so much was missing when you went away

let's start from here
lose the past
change our minds
we don't need a finish line
let's take this chance
don't think to deep
all those promises we couldn't seem to keep
I don't care where we go
let's start from here"

Tùng nghiêng đầu nhìn Hà Vy, anh cười rồi nói
khẽ:
" Anh dù rất thích nghe Let's star from here nhưng đừng vì thế mà em bỏ lỡ
một cuộc gọi. Biết đâu, đó là một cuộc gọi quan trọng  để " bắt đầu" thì sao?"
Hà Vy cười khẩy, cô nhìn anh bằng ánh mắt lãnh đạm, giọng nói của cô trở nên trầm
tĩnh khác hẳn lúc trước:
" Người quan trọng đã ở trước mặt em rồi thì những cuộc gọi khác chỉ là
phù phiếm. Đó là câu trả lời mà anh đã từng dạy cho em. Anh thì đã quên còn em
luôn luôn nhớ!"
" Có chút tiến bộ. Không ngờ còn biết áp dụng ngay cả với anh."
Hà Vy đưa tay với chiếc điện thoại trên bàn rồi đưa ra trước mặt Tùng. Một cái
tên anh không quen nhưng mơ hồ vài ấn tượng: Hạ Long. Ánh mắt anh chuyển qua
nhìn cô không chớp, giọng anh vẫn dịu dàng:
" Em nghe máy đi, đừng để người khác đợi."
Hà Vy lắc đầu, tiếng chuông cũng dứt, cô khẽ đáp lời anh:
" Điều tồi tệ nhất của em là đã luôn làm đúng theo những gì anh từng dạy.
Phàm là những việc không cần thiết em sẽ không làm."
" Oh, không phải đó là anh chàng làm cùng công ty mà em cảm mến hay sao? Không
cần để ý đến sự tồn tại của anh đâu! Em biết đấy....chồng tương lai của em là một
người rất hiểu chuyện mà. Đúng không nào?"

Hà Vy bật cười, cô nghiêng đầu nhìn anh và châm chọc:
"Tất nhiên chồng em phải là một người hiểu chuyện và hơn thế, anh ấy còn rất
hiểu em. Nhưng biết đâu....người đàn ông vừa gọi mới là chồng tương lai của em
thì sao? "
" À à. Giờ còn biết công kích anh cơ đấy! Theo những gì vợ tương lai của
anh từng kể thì cậu ta đã có bạn gái và cũng làm cùng công ty em luôn."
" Oh hay, bạn gái có thể biến thành bạn gái cũ. Không biết, vợ tương lai của
anh có nói với anh rằng Hạ Long vẫn là một người đàn ông độc thân không nhỉ?"
" Xem ra em chưa thật sự thuộc bài rồi! Đàn ông độc thân, chưa một lần xỏ
nhẫn vào ngón tay áp út, cũng chưa từng một lần ký tên vào tờ giấy chứng nhận kết
hôn nhưng một ngày đẹp trời vẫn có khả năng xuất hiện một đứa trẻ tìm đến gọi
là bố."
Ngừng một lát, anh nói tiếp:
"Em phải nhớ rằng đàn ông đều là lũ khốn cả....kể cả anh. Nhưng thà chọn một
thằng khốn để làm chồng còn hơn là cả đời nguyện chạy theo làm vợ của một thằng
ngu em ạ. "

Hà Vy xiết chặt hai bàn tay vào nhau, chỉ là vài lời đẩy đưa khẽ đùa một chút
không ngờ anh lại quay ra giáo huấn cô bằng những câu nói quá đỗi lạnh lùng. Cô
im lặng, ánh mắt bất an chờ anh mở lời nói tiếp. Anh nhàn nhã nhấp môi tách
cafe đã nguội, nhìn thấu tâm can của cô, anh khẽ cười rồi nói:
"Từ khốn để chỉ một người xấu nhưng từ ngu để chỉ một người ngốc nghếch đần
độn. Anh không tốt như em nghĩ đâu, vì anh là một người xấu mà. Nhưng anh chưa
ngu tới mức không nhận ra một cô gái tốt như em..."
Có chút nghẹn ngào trong giọng nói, cô khẽ gật đầu với anh tỏ vẻ đã hiểu:
" Em cũng biết anh không đẹp mà!"
Đưa tay véo má cô rồi Tùng đứng dậy đi về phía quầy thanh toán. Hà Vy cũng kéo
ghế đứng lên và bước sau anh. Ở bên anh cô luôn được là chính bản thân mình,
không cần che giấu bất kỳ điều gì vì có che cũng không giấu nổi. Đáng buồn
thay, đó chính là lý do khiến cô không thể yêu anh vì người đàn ông cô yêu phải
là người có khả năng khiến trái tim cô đập vừa nhanh vừa chậm....

Ngọc Nam ngỡ mình là người ra khỏi công ty muộn
nhất nhưng không ngờ vẫn còn một người chung đường về cùng anh. Một cô gái với
giọng nói dịu dàng tựa rót mật vào tai:
" Anh Nam cũng về muộn thế ạ? Em cứ ngỡ bên tổ hoàn thành thường tan làm sớm!"
Gật đầu chào với Thục Yên, Ngọc Nam cười hiền:
" Về cơ bản là như em nói nhưng chỉ đúng với công nhân. Còn anh thì ngày
nào cũng như ngày này. Thực ra, tại mọi hôm trong mắt em bận nhìn về người khác
nên không thấy anh đấy thôi."
" Ồh, Em thật đáng trách quá!"
Đảo mắt nhìn quanh, Ngọc Nam đáp lời cô:
" Có gì đâu, nhiều khi muốn chào em một câu mà cũng ngại. Vệ sĩ của em hôm
nay chắc bận nên về trước rồi à?"
Ánh mắt Thục Yên thoáng buồn, cô khẽ nói:
" Bọn em chia tay rồi anh ạ!"
" Đàn ông bọn anh nhiều khi vô tâm lắm nên em phải thông cảm. Vì thế em có
giận chỉ nên giận vài ngày thôi. Chi bằng hôm nay để anh đưa em về, được chứ?"
Nhoẻn cười với anh, cô khẽ gật đầu đồng ý!

Hà Vy xoay chiếc điện thoại trong tay nguyên
buổi tối, đắn đo nhưng cuối cùng cô vẫn quyết định gọi lại cho Hạ Long. Anh
nghe máy, giọng anh mang theo vài phần mệt mỏi:
" Anh đây. Sao lúc tan làm anh gọi em lại không nghe máy?"
" Em để điện thoại trong xe nên không biết anh gọi. Không biết anh gọi cho
em có chuyện gì không ạ?"
" Em lại thế rồi! Chẳng lẽ có chuyện gì mới được gọi cho em sao?"
" Dạ không nhưng mỗi lần thấy điện thoại của anh em đều không tránh được
ngạc nhiên!"
" Ồ. Vậy thì từ nay anh còn khiến em phải ngạc nhiên hơn nữa rồi."
Im lặng rồi anh nói tiếp:
" Hôm nay anh gọi chỉ muốn biết em có mang theo áo mưa hay không? Anh sợ
em bị ướt nên muốn đưa áo mưa cho em mà gọi em không có nghe máy!"
Khẽ chau mày, Hà Vy cảm thấy khó thích ứng với những gì cô vừa nghe. Đổi tay cầm
điện thoại, cô đáp lời anh:
" Em nghĩ là....em không có khả năng dành được nhiều sự ưu ái và quan tâm
đến thế. Không biết anh muốn chỉ bảo em điều gì xin hãy cứ nói thẳng ạ."
" Lẽ nào bạn bè không được quan tâm đến nhau hay sao? Nếu em cảm thấy phiền
vậy thì anh không quan tâm đến em nữa vậy..."
" Bạn bè quan tâm đến nhau là rất tốt, em rất vui khi được anh quan tâm
nhưng điều đó sẽ dễ khiến bạn gái anh không vui. Và cô ấy không vui tức là em
vô tình mang tội lớn rồi."
" Anh chẳng có bạn gái nào hết, tin hay không tuỳ em. Vì vậy, em đừng đa nghi
và cũng đừng nói với anh giọng như thế. Anh không thích chút nào!"
Cuộc gọi sớm kết thúc bởi cả Hà Vy và Hạ Long không tìm ra được một chủ đề
chung để nói chuyện. Trong ấn tượng của cô anh chưa bao giờ là một người dễ
kích động cũng nhưng trong ấn tượng của anh cô vốn chỉ là một con mèo nhỏ biết
vâng dạ, tỏ vẻ ngoan hiền. Nhưng cả hai đều lầm tưởng về đối phương hoặc bởi
chưa từng gắn bó nên chưa từng hiểu rõ. Trong khoảng không tĩnh lặng của cùng một
bầu trời, mỗi người bọn họ lại chạy theo một dòng suy nghĩ...

Hương marlboro thổi
vào đêm, ru ngủ ưu phiền của một người đàn ông đầy tâm trạng. Hà Vy không hề biết
rằng Hạ Long thật sự chỉ đơn thuần muốn tìm một người trò chuyện. Anh tìm đến
cô như tìm đến một chốn bình yên nhưng cô nay đã thành một người hoàn toàn
khác. Tiếng cười giòn tan ngày nào nay đổi lại là những câu nói đầy châm chọc.
Một cô gái khó hiểu và khó nắm bắt. Nhiều khi anh không biết những rung động mà
cô từng dành cho anh là thật lòng hay chỉ là một trò đùa ác ý?

Hít một hơi thật sâu rồi Hạ Long khẽ nhả
ra từng làn khói thuốc mỏng manh. Nhìn lại những chặng đường mình từng đi, anh
đã gặp không ít người tưởng như là tri kỷ. Vẫn cứ nghĩ đã là duyên số sẽ tự tìm
đến nhưng hoá ra không phải mà chính xác đã là duyên không nắm lấy sẽ tự vụt mất.
Biết đâu Hà Vy là nhân duyên và biết đâu nếu anh gặp cô từ đầu thì bây giờ đã xảy
ra điều kỳ tích? Sẽ không bao giờ là muộn bởi từ nay anh sẽ cố để đưa ra một
câu trả lời xác thực xem rốt cuộc thì Hà Vy có phải là nhân duyên thật sự của
anh hay không?

Anh đã mất một thời gian để cùng Thục Yên đi suốt một chặng đường, không đủ dài
nhưng để cả hai nhận thức rõ việc hai người phải rẽ về hai lối. Âu cũng là số
phận. Bởi còn có ngày mai nên anh tin lời chia tay hôm ấy chỉ là sự bắt đầu.Cái
cũ không đi thì cái mới không thể nào tới được. Đi qua bao năm tháng hợp tan,
anh giờ này đã ý thức rất rõ một điều: Tình yêu chỉ có một nhưng người yêu chưa
bao giờ là duy nhất...!!!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3