Thái hậu mười lăm tuổi - Phần mở đầu - Chương 1 - 2 - 3
Phần mở đầu
Chương 1: Hoàng hậu
"Hoàng thượng có ý chỉ, truyền Nam Cung
Hoàng hậu tấn kiến... tấn kiến... tấn kiến..."
Thái giám tuyên chỉ có giọng nói lanh lảnh hô
lên thật to, trong hoàng cung rộng lớn nổi lên một hồi lại một hồi tiếng vọng chói
tai, làm cho một người vốn đã phiền lòng không dứt lại phiền càng thêm phiền.
Trong điện, thật không có hình tượng, một người
thiếu nữ uể oải nằm nghiêng trên giường, mệt mỏi ngồi dậy, miễn cưỡng mở mắt, lại
miễn cưỡng nhếch môi lên một chút, cuối cùng mới nói ra vang vang hai chữ:
"Không đi.".
Thái giám truyền chỉ vẻ mặt có một chút khó xử.
"Hoàng hậu nương nương, ngài… Ngài không thể không đi
được! Đây... đây chính là thánh chỉ." Hắn quỳ gối xuống, nhỏ giọng nói khó khăn.
"Không sao." Thiếu nữ quần áo không chỉnh tề trở mình
qua, ngã lại lên giường, lần này cả mí mắt cũng lười nhấc lên, chỉ cười khẽ một
tiếng, nói: "Lão
già thối đó triệu kiến, Bổn cung đã đi qua mấy lần rồi? Trước kia không đi, bây
giờ đương nhiên cũng sẽ không đi. Không đi, nói không đi nhất định không đi." Đi chẳng khác nào
là tự chui đầu vào lưới, nàng sẽ không ngu tự mình chuốc lấy phiền phức!
Thái giám bất giác cười khổ một cái.
"Hoàng hậu nương nương, lần này ngài phải
đi mới được!" Hắn thấp giọng khuyên nhủ, trong giọng nói thêm một phần khốn
khổ, "Chỉ sợ, đây là Hoàng thượng triệu kiến ngài một lần cuối cùng."
Người trên giường bỗng nhiên trợn to hai mắt,
ngẩng đầu lên.
“Một lần cuối cùng là sao?” Nàng thình lình
quát lớn, cung nữ thái giám trong điện không hề phòng bị, đều bị dọa đến giật
mình.
Ánh mắt sáng quắc đồng thời bắn về phía tên
thái giám. Vẻ nóng lòng làm không người nào dám nhìn thẳng vào nàng.
"Nương nương, ngài còn không biết sao?" Thái giám ngẩng đầu, hướng
về ánh mắt của nàng, lập tức cúi đầu thấp đi, hoảng sợ run run nói:
"Hoàng thượng bị bệnh đã nguy kịch, hôm
nay lại càng nặng thậm chí cả sức lực để nói chuyện cũng không có. Sáng sớm, Hoàng thượng
hơi thở đã yếu ớt. Từ giờ Mão đến bây giờ, tất cả thái y đều tụ họp tại Phượng
cung, nhưng Người một chút nước cũng không uống được, tất cả cũng đành lực bất
tòng tâm. Bây giờ, Hoàng thượng đang dặn dò hậu sự!"
Nghe thế, người ở trên giường liền phấn khởi
nhảy dựng lên, thoáng chốc mở to đôi mắt sáng tròn.
"Có thật không, có thật không? Lão bất tử
kia đích thực sắp chết?" Nàng gấp rút hỏi không ngớt, khuôn mặt xinh đẹp
tràn đầy phấn khởi.
Cúi đầu, suy xét một lúc, thái giám mới thấp
giọng do dự nói: "Phải... phải."
Nguyền rủa vua, tội đáng chém, thậm chí có thể
tru di cửu tộc. Thế nhưng...
Hoàng thượng dặn dò, nếu không nói như thế, Hoàng hậu
nương nương sẽ ngàn vạn lần không khởi giá.
"Thật tốt quá!" Nhận được câu trả lời xác
định, người trên giường vui mừng nhảy nhót, lấy khăn tay làm cờ vẫy vẫy ăn mừng.
Nhưng vừa nghĩ lại, một mối nghi ngờ dâng lên
trong lòng.
"Không đúng," nàng lắc lắc đầu nói, "Ngày hôm trước Bổn
cung tại ngự hoa viên hóng mát, hắn còn chạy đến cùng Bổn cung giành nhau ăn
bánh hoa mai kia mà." Sinh khí dồi dào như vậy làm sao mà sắp chết được?
Thái giám lại cười khổ một cái.
"Nhất định... nhất định bởi vì một miếng
bánh hoa mai,"
hắn thấp giọng nói.
"Sao?" Mất đi hưng phấn,thiếu nữ ngồi
trở lại trên giường. Thân thể hơi nghiêng nghiêng, liền có cung nữ đem gối thêu
hoa cho nàng đệm lưng. Sau đó nàng vẫy tay, cung nữ lập tức dâng lên trà thơm mới pha đã
được làm cho nguội bớt. Nàng đưa tay nhận lấy, uống một hơi, mới thong thả hỏi,
"Như thế nào?"
"Nô tài còn nhớ rõ hôm đó, Hoàng thượng
đoạt được từ trên tay ngài miếng bánh hoa mai cuối cùng, quá mức hưng phấn, liền
bỏ vào trong miệng, ngay cả nhai cũng không, liền nuốt xuống. Nhưng ai biết..."
Nói đến đây, thái giám liền ngập ngừng.
"Ai ngờ điểm tâm quá lớn, bỗng vướng tại
cổ họng, nuốt không xuống, lại phun không ra, có phải hay không?" Thiếu nữ
dựa vào sức tưởng tượng bổ sung.
"... Đúng là như thế." Thái giám vô lực gật đầu, "Sau đó, tất
cả thái y đều đã tới, thế nhưng tất cả đều bó tay, sau một hồi giằng co, cuối
cùng phải đợi miếng điểm tâm trong cổ họng tan ra mới hết."
Tội nghiệp Hoàng thượng. Trong điện, tất cả
cung nữ thái giám đều nghĩ như thế, trừ… ra…
"Ha ha ha, báo ứng! Cái này là báo ứng!"
Thiếu nữ ở trên giường không hề chú ý đến hình tượng, cất tiếng cười to.
Cái Lão bất tử kia, thật xứng đáng! Thật sự là tự làm tự
chịu! Ai kêu hắn không có chuyện gì lại chạy tới quấy rầy nhã hứng của nàng, còn
tranh đồ ăn với nàng nữa.
"Sau đó? Sau đó thế nào?" Cười đã đủ, thiếu nữ còn
không buông tha tên thái giám, ôm bụng hỏi tới cùng.
"Sau đó... không biết thế nào, điểm
tâm đã nuốt xuống, nhưng Hoàng thượng đêm qua liền hấp hối, thái y đến xem qua,
nhưng mà tìm không ra bệnh. Hoàng thượng cũng tự biết số mệnh đã hết, cho
nên…"
“Cho nên mới gọi bổn cung qua dặn dò hậu sự.” Thiếu nữ phấn khởi vơi
đi, nghi ngờ trong lòng cũng không bị vui sướng hoàn toàn che lấp, "Thế
nhưng vì sao bổn cung không có nghe đến chuyện này?"
"Bởi vì... Hoàng thượng nói một người mạnh
khỏe, bị nghẹn bánh hoa mai thành như vậy, nói ra rất mất mặt, nhiều lần căn dặn
chúng nô tài, không được để lộ tin đồn ra bên ngoài, nhất là đối với ngài,
Hoàng hậu nương nương." Thái giám ngượng ngùng nói.
Lão già kia cũng tự mình hiểu lấy, nếu nàng biết
được chuyện này sẽ đem hắn ra cười nhạo.
"Nói như vậy, Lão bất tử thật sự đã gần
chết? Chỉ yên tâm một phần, thiếu nữ hỏi thăm dò.
"Cái... này…" Thái giám muốn nói lại
thôi. Nguyền rủa vua, nói một lần cũng đủ làm hắn run rẩy sợ hãi, hắn thực sự
không dám nói lần thứ hai!
“Nói mau, rốt cuộc là, có phải hay không?” thiếu
nữ thấy hắn ấp a ấp úng, cực kỳ bất mãn, lớn tiếng ép hỏi.
Thái giám đành chịu, nhắm mắt, cắn răng,
nghiêm túc phun ra một chữ: "Vâng."
"Thật tốt quá." Thiếu nữ lập tức
phát ra một tiếng hoan hô, vui vẻ từ trên giường nhảy xuống, ngay cả giày còn
không kịp mang.
"Dặn dò hậu sự là chính xác. Ta đi, ta lập
tức phải đi!" Nàng ở trong điện chạy qua chạy lại, hết lấy cái này lại kêu
lấy cái kia, bận bịu vô cùng.
"Lục Ngọc, Thu Dung hầu hạ bổn cung thay
quần áo!"
"Tiểu Hỉ Tử, nhanh đi chuẩn bị phượng liễn,
phải nhanh phải nhanh!"
"Hoàng hậu nương nương…" Tất cả cung nữ thái giám
ngơ ngác đứng tại chỗ, sững sờ nhìn nàng giống như con bướm trong gió, bay tới
bay lui, thật dở khóc dở cười.
Hoàng thượng sắp cưỡi hạc quy tiên, thân là
Hoàng hậu, tại sao trên mặt nàng lộ rõ vui mừng, làm cho bọn họ không hiểu ra
sao.
Thiếu nữ bận rộn một lúc, quay đầu thấy đám
kia vẫn không nhúc nhích, đứng tại chỗ như pho tượng, liền giận tái mặt, thúc
giục nói: “Các ngươi còn sững sờ ở nơi này làm cái gì? Nhanh lên một chút
đi chuẩn bị, nếu là trước khi bổn cung tới cái Lão bất tử kia đã tắt thở, như vậy
đại sự có thể không tốt!"
"Hoàng hậu nương nương," cung nữ thái giám
nhìn bộ dáng vội vã của nàng, không nói nên lời.
Nương nương, ngài hy vọng Hoàng thượng sớm chết
như thế sao? Ngài đừng quên, Hoàng thượng chính là chồng của ngài!
Chương 2: Thập lục hoàng tử
Sau một phen luống cuống tay chân, Nam Cung
Xuân Yến ăn mặc chỉnh tề nhảy lên phượng liễn, xa giá một mạch tăng tốc hướng đến
tẩm cung của Hoàng thượng - Phượng cung.
"Ngừng kiệu..."
Phượng liễn dùng tốc độ khó có thể tin nổi tới
được cửa chính của Phượng cung, còn chưa ngừng ổn định. Thái giám dẫn đường còn
chưa tới, Nam Cung Xuân Yến sốt ruột từ phía trên nhảy xuống, bắt đầu đi vào
trong điện, không nghĩ dưới chân bị làn váy thật dài vướng lấy, lại đi quá
nhanh, nên lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống.
"Nương nương, cẩn thận…"
Theo sát phía sau, Lục Ngọc, Thu Dung phản ứng
nhanh, bước lên phía trước đỡ lấy nàng. Vất vả lắm mới đứng vững, Nam Cung Xuân Yến đẩy
các nàng ra, cười nói: "Không có việc gì, không có việc gì, chính sự quan
trọng hơn." Vừa
nói, bước chân hướng tới trong điện mà đi.
Lục Ngọc tay mắt lanh lẹ, đưa tay kéo ống tay
áo của nàng.
Đi tới không được, Nam Cung Xuân Yến ra sức
giãy giụa, lại giãy giụa, cũng không có kết quả.
Quay đầu lại, nàng không hiểu, nhìn về phía thị
nữ của mình, hỏi: "Lục Ngọc, làm sao vậy? Vì sao ngươi kéo tay áo của bổn cung
không buông?"
Mau buông tay a! Nàng muốn đi vào đưa cái Lão
bất tử kia chặng đường cuối cùng! Chờ hắn nói một câu quan trọng! Câu nói này
liên quan đến nửa đời sau hạnh phúc của nàng.
Thu Dung đi lên, nhìn vẻ mặt không thể che giấu
vui vẻ của nàng, thở dài một hơi, nói: "Nương nương, vẻ mặt của
ngài…"
"Vẻ mặt của ta, vẻ mặt bổn cung làm
sao?" Nam Cung Xuân Yến đưa hai tay lên mặt sờ tới sờ lui.
"Nương nương!" Lục Ngọc Thu Dung đồng
thanh lớn tiếng kêu lên, vẻ mặt tức giận biểu lộ cùng một ý - ngài hiểu rõ mà còn cố tình.
"Được rồi, được rồi!" Nam Cung Xuân
Yến thỏa hiệp. Nàng bất đắc dĩ dỡ xuống vẻ mặt vô cùng phấn khởi, thay bằng một
khuôn mặt bi thương. Khẽ cắn môi, tay phải ra sức véo bắp đùi vài cái, ép ra
vài giọt nước mắt, lúc này mới đau thương buồn bã mở miệng...
Hoàng thượng...
Nhưng lời còn chưa nói, sự tập trung của nàng
liền bị phân tán bởi một đội nhân mã chậm rãi đi tới. Dẫn đầu là một thiếu
niên thoạt nhìn rất yếu ớt, tựa hồ một trận gió đến là có thể thổi được hắn đi.
Giống như trong trí nhớ của nàng, gương mặt hắn
trắng bệch nhợt nhạt, so với đám phi tần bôi một lớp phấn thật dày thì mặt hắn
còn kinh khủng hơn. Nếu đem trên người hắn - trang phục quý giá nhuộm
thành màu trắng... Chà, người không biết, còn tưởng giữa ban ngày gặp phải quỷ!
Nam Cung Xuân Yến trơ mắt nhìn hai tên thái
giám đỡ hắn, hướng về phía nàng đi tới, tốc độ so với rùa bò còn muốn chậm hơn.
Qua gần khoảng năm phút, những người này mới từ
xa một trăm mét đi tới trước mặt nàng, theo lễ nghi quỳ xuống.
"Tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương
nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."
Cái tên giống quỷ kia cũng không ngoại lệ, hai
thái giám dìu hắn cúi người hơi hơi thấp xuống, sau đó mở miệng, nói dường như
không ra hơi:
"Nhi thần tham kiến mẫu hậu," xem như đã hành lễ.
Tất cả phép tắc đã xong, lúc này Nam Cung Xuân Yến mới nâng tay lên,
bày ra một nụ cười độ lượng giả tạo, dịu dàng nói:
"Thập lục hoàng nhi miễn lễ, bình thân."
"Tạ ơn mẫu hậu."
"Tạ ơn Hoàng hậu nương nương."
Đều đặn tạ ơn xong, tất cả mới đứng dậy, hai
thái giám có trách nhiệm nhanh chóng đỡ thiếu niên đứng lên.
Lại lần nữa đối diện gương mặt hù chết người
không đền mạng, Nam Cung Xuân Yến không khỏi giật mình, líu lưỡi không nói nên
lời, thầm nghĩ... người kia thật độc ác! Hổ dữ còn không ăn thịt con!
"Mấy ngày không gặp, không biết hoàng nhi
thân thể có đỡ chút nào không?" Như thường lệ, rập theo một khuôn - đối thoại lại bắt đầu.
"Đa tạ mẫu hậu quan tâm, nhi thần khỏe," hắn trả lời.
"Như thế rất tốt, bổn cung cũng yên tâm," vẻ mặt tỏ ra như
được an ủi cộng thêm một câu trả lời thở phào nhẹ nhõm. Nam Cung Xuân Yến hận
không thể vỗ tay khen ngợi kỹ thuật diễn xuất hoàn mỹ của bản thân.
...
Trong lúc nói chuyện, đã có nội thị đi vào bẩm
báo. Chỉ chốc lát, thái giám thân cận bên cạnh đương kim Hoàng thượng - Phúc
công công một mạch chạy đến cắt đứt đối thoại của họ." Hoàng hậu nương
nương, ngài... ngài đã tới. Hoàng thượng... Hoàng thượng đang chờ ngài!"
"Chờ bổn cung? Dặn dò hậu sự phải không?
Được rồi, bổn cung vào ngay!"
Tâm tư của nàng ngay lập tức chuyển qua việc
quan trọng nhất, Nam Cung Xuân Yến xoay người, chấn chỉnh lại vẻ uy nghi rồi
nhanh chóng bước vào trong điện.
Ở sau lưng nàng, thiếu niên được người dìu chậm
rãi tiến về phía trước. Hắn một tay che miệng, phát ra vài tiếng ho nhẹ, mi mắt
rủ xuống, làm cho người ta không thấy rõ được ánh mắt của hắn.
Chương 3: Hoàng thượng
"Hoàng hậu giá lâm - Thập lục hoàng tử
giá lâm."
"Hoàng hậu giá lâm - Thập lục hoàng tử
giá lâm."
"Hoàng hậu giá lâm - Thập lục hoàng tử
giá lâm."
...
Kèm theo một hồi lại một hồi âm thanh thông
báo, Nam Cung Xuân Yến đem theo người hầu, điệu bộ đoan trang tao nhã, dẫn đầu
đi vào Phượng cung.
Chân trước vừa bước vào bậc cửa, nàng liền cảm
thấy không khí cực kì căng thẳng, thậm chí có một chút áp lực phả vào mặt, làm
cho lòng người không khỏi nặng nề.
Ở ngoài điện, quan lại trong triều theo chức lớn
nhỏ xếp thành từng hàng, quỳ trên mặt đất, im lặng không nói.
Đi qua đội hình quan lại, phía trước là các vị
phi tần cùng với hoàng tử công chúa.
Người có thể đến đều đến, chen chúc kéo thành
hàng dài, đại điện mênh mông thiếu chút nữa chứa không hết, lễ mừng năm mới
cũng không thể náo nhiệt như vậy.
Từ cảnh tượng lớn như thế, xem ra lão già này
đã thật sự cứu không được. Lần này trời giúp nàng, Nam Cung Xuân Yến thầm nghĩ
trong lòng.
Một mạch đi qua, không dưới mấy chục ánh mắt vừa
đố kỵ vừa căm hận từ bốn phía hướng nàng phóng tới, cho đến khi đi hết ngoại điện,
tất cả đều hận không thể khoét mấy trăm lỗ thủng trên người nàng.
Bị nhìn bằng ánh mắt phẫn hận như thế, một năm
nay nàng đã tiếp thu không biết bao nhiêu, bây giờ đã quen, nàng không thèm
quan tâm.
Tới trước một chút là nội điện, nơi hoàng đế
đang nằm.
Phía sau lớp rèm châu, một tốp chính phi quỳ
hướng về phía giường, Nam Cung Xuân Yến kéo vạt váy lên, cúi người nhẹ nhàng
nói: "Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, thần thiếp đến muộn, xin Hoàng
thượng tha tội."
Chỉ chốc lát, Phúc công công bước nhanh từ phía
sau rèm đi ra, cao giọng nói: "Hoàng thượng có chỉ, truyền Nam Cung Hoàng
hậu vào trong điện, có chuyện quan trọng căn dặn."
Sau lưng, chùm tia căm ghét tức thì gia tăng hỏa
lực, Lục Ngọc - Thu Dung dường như nghe thấy được trong không khí âm thanh
"bùm bùm " giống như củi khô bốc lửa gặp phải gió Đông, bùng cháy
càng mãnh liệt.
Nam Cung Xuân Yến không hề quay đầu lại, chỉ
nhếch khóe miệng lên, mỉm cười, cúi đầu cung kính nói: "Thần thiếp tuân chỉ."
Lòng dạ hẹp hòi! Ta để cho các ngươi buồn bực
thêm chút nữa!
Hai cung nữ vén rèm châu lên, Nam Cung Xuân Yến
đứng dậy, chậm rãi đi vào, cho đến cách long giường xa hơn ba bước. Bức màn che
trước giường giương lên một góc, một cánh tay gầy yếu vươn ra, hướng về phía
nàng vẫy vẫy: "Xuân Yến, lại đây, đến bên cạnh trẫm."
Âm thanh khàn khàn suy yếu, giống như ông lão
cao tuổi sắp chết không hề sai. Nam Cung Xuân Yến bất giác cũng không nhịn được,
lòng trĩu xuống.
"Vâng," nén lại đau lòng, Nam Cung Xuân Yến tiến
vào vài bước.
Màn che được mở rộng ra, một ông lão ốm yếu xuất
hiện ở trước mắt nàng.
Thấy trên giường một hình dáng gầy yếu, Nam
Cung Xuân Yến ngẩn ngơ sững sờ, đáy lòng không khỏi trỗi dậy một chút bi thương.
Ở trên giường - Phượng Tường vương triều,
đương nhiệm hoàng đế - Phượng Huyền, hướng về phía nàng nhếch môi lên, xuất ra
một nụ cười khó coi, sau đó nhìn người hầu ở đầu giường, nói: "Các ngươi lui xuống,
trẫm và Hoàng hậu có chuyện quan trọng cần nói."
"Vâng," hơn mười người cung nữ, thái giám và thái y
đáp lời, nối đuôi nhau đi ra, chỉ để lại bên trong điện hai phu thê mắt to lườm
đôi mắt nhỏ.

