Thái hậu mười lăm tuổi - Cuốn 1 - Chương 30 - 31 - 32 - 33

Chương 30: Bực bội

Bộp! Một bản tấu chương rơi xuống đất, kèm
theo một tiếng la:

"Phượng Huyền, ngươi là... lão khốn kiếp!"

Bộp! Lại một bản tấu chương nữa rơi xuống đất.

"Phượng Dật, ngươi là… tiểu khốn kiếp!"

Bộp! Bộp! Bộp! Vô số tấu chương liên tiếp rơi xuống đất, kèm theo một tiếng la hổn
hển:

"Phượng Huyền khốn kiếp, Phượng Dật khốn
kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp, người Phượng gia tất cả đều là khốn kiếp! Đại khốn
kiếp! Siêu cấp vô địch vũ trụ khốn kiếp! Khốn kiếp kiếp… kiếp!"

Chỉ làm thế không thể trút hết bất mãn trong
lòng, Xuân Yến đứng phắt dậy, phất ống tay áo qua, quét tất cả tấu chương và đồ
vật trên bàn xuống đất.

Lộp bộp, loảng xoảng.

Toàn bộ tấu chương vốn được xếp ngăn nắp trên
bàn, văn phòng tứ bảo rơi khắp trên mặt đất, âm thanh vang lên không dứt cũng
làm vơi đi một chút buồn bực trong lòng nàng. Nhưng còn chưa đủ hả giận.

Mẹ kiếp, càng nghĩ càng giận! Tại sao? Tại sao
nàng phải ở nơi quỷ quái không thấy ánh mặt trời này phê duyệt tấu chương, còn
bị một đám người gàn dở ba năm nay ngày nào cũng mắng nàng là yêu hậu.

Xuân Yến thở hổn hển, trong đầu không khỏi hiện
ra cảnh Phượng Dật nhàn hạ nằm ở trên giường ngủ ngon, bên cạnh còn có Hiền
phi, Đức phi tận tâm hầu hạ, bộ dạng thật đáng ghét!

Càng nghĩ càng không cam lòng.

Giẫm! Giẫm!Giẫm! Ta giẫm lên, ta giẫm lên, ta
giẫm lên, giẫm lên, giẫm lên! Nàng giẫm đến không biết mệt.

"Phượng Huyền, ngươi là... lão bất tử, Phượng
Dật, ngươi là… tiểu bất tử, các ngươi chết đi cho ta!" Vừa giẫm Xuân Yến
cũng không quên tiếp tục chửi rủa Phượng gia.

Tiểu Hỉ Tử tiến lên, khẽ nhắc nhở nàng:
"Thái hậu, tiên đế đã băng hà ba năm."

Nàng đương nhiên biết! Cũng tận mắt thấy hắn tắt
thở! Xuân Yến tức giận trợn mắt nhìn hắn: "Ngươi dạy ta sao?".

Nàng bực bội, chửi người chết không được sao?

Tiểu Hỉ Tử lúng túng, sờ sờ cái mũi, không biết
làm gì đành lui ra.

"Mẹ kiếp! Tại sao là ta! Tại sao là
ta?"

Nhìn toàn bộ tấu chương bị ném xuống đất, Xuân
Yến vẫn không cảm thấy đỡ tức, liền quát to một tiếng, tiện thể dùng một cước
đá ngã cái ghế bên cạnh.

"A…đau! Đau quá!" Cái ghế ngã,nhưng chân cũng bị
nó làm cho đau điếng. Xuân Yến nước mắt lưng tròng, nhảy lò cò khắp phòng.

"Thái hậu!" Lục Ngọc bưng trà vào
nhìn thấy thế, vội để khay trà lên bàn, chạy qua đỡ nàng đến bên ghế ngồi xuống.
Sau đó mang đến một chén trà ấm, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Ngài uống trà trước
cho thông cổ họng! Muốn tức giận, mắng chửi cũng phải nghỉ một chút, đừng làm
khổ bản thân."

Đúng là mắng xong một hồi miệng lưỡi đều khô
rát, chân cũng nhảy đến mỏi nhừ.

Xuân Yến đỡ lấy chén trà, uống hai hơi cạn,
sau đó đưa trả lại Lục Ngọc nói: "Ta muốn uống nữa."

"Vâng." Lục Ngọc cười đáp, liền nhìn Tiểu Hỉ Tử liếc
mắt, ý bảo sai người đi pha thêm một chén trà.

Nhìn ánh mắt Lục Ngọc, Tiểu Hỉ Tử cũng biết
Xuân Yến đã nguôi giận, liền cùng vài cung nữ, thái giám đi lại bàn, nhặt tấu
chương lên, xếp lại ngay ngắn, để một lát nàng xem tiếp.

Chương 31: Mỹ nam đến

Mới vừa ra ngoài về, Thu Dung sải bước nhanh
qua bậc cửa, tới bên cạnh nàng, khẽ gọi: "Thái hậu."

"Có chuyện gì?" Chửi mắng một hồi, vừa
uống cạn hết một bình trà vào bụng, cảm thấy thoải mái hơn nhiều, Xuân Yến duỗi
thẳng người trên chiếc ghế, miễn cưỡng hỏi.

"Trang Vương thế tử cầu kiến, đang ở
ngoài điện ạ."

"Trang Vương thế tử? Là ai?" Xuân Yến
nhíu mày. Trang vương, cái danh hiệu này có hơi quen tai.

"Con trai trưởng của Tam vương gia, tên
là Phượng Thiên Triệt." Lục Ngọc đi pha một bình trà mới,vừa trở lại, cười nói: "
Nô tỳ còn nhớ, hôm Hoàng thượng thành thân, Thái hậu còn hỏi nhỏ nô tỳ người ấy
là ai, sao mới mấy ngày đã quên rồi."

"Sao?" Được Lục Ngọc nhắc, Xuân Yến mới nhớ ra:
"Thì ra là thằng nhãi ranh nhà Tam hoàng tử! Không biết hắn đến đây có
chuyện gì?"

Thật đau đầu. Chỉ cần việc gì có liên quan đến
Phượng gia, nàng liền đau đầu.

Lục Ngọc tinh ý, thấy thế vội đi tới, nhẹ
nhàng xoa bóp thái dương cho nàng.

Thu Dung ở một bên nói: "Thế tử bảo, ngài
ấy có một vật quý hiếm, muốn tận tay dâng lên Thái hậu."

"Sao?" Xuân Yến nhắm mắt, tò mò hỏi:
"Là vật quý giá gì?" Lại còn muốn đích thân giao cho nàng.

Thu Dung lắc đầu: "Nô tỳ không biết, Thế
tử nói, vật này chỉ mình Thái hậu mới có quyền xem, người khác thì không được."

"Lại còn ra giá nữa à!" Khóe miệng
Xuân Yến giật nhẹ, cười cợt: "Thế nhưng, nếu ai gia không muốn thấy, vậy
phải làm thế nào?"

"Thái hậu, người không muốn xem ư?"
Tay của Lục Ngọc bỗng nhiên dừng lại.

Xuân Yến mở mắt, ngước lên nhìn nàng, thấy một
khuôn mặt đầy vẻ tiếc nuối, không hiểu hỏi: "Chẳng lẽ ngươi muốn
xem?"

Lục Ngọc lắc đầu: "Không phải nô tỳ muốn
thấy báu vật. Nô tỳ đã theo Thái hậu ba, bốn năm, vật quý hiếm khắp thiên hạ thấy
cũng không ít. Vật kia dù hiếm lạ, nhưng so sánh với bảo vật trong quốc khố,
cũng không hơn được bao nhiêu."

"Vậy là…" Xuân Yến có chút hứng thú.

Lục Ngọc nháy mắt mấy cái, sau đó cúi xuống
sát tai nàng, nói nhỏ: "Chẳng qua là nô tỳ nghe nói, trước đây mẫu thân của
Trang vương - Lý Tu Nghi là đệ nhất mỹ nhân của Phượng Tường, vì vậy trong mười
sáu vị hoàng tử, tướng mạo của Trang vương cũng đứng nhất nhì. Hơn nữa, mười bảy
năm trước Trang vương phi là con gái của Nội các đại học sĩ, đệ nhất mỹ nữ của
kinh thành. Nghe nói, vị thế tử này là kết hợp các nét đẹp của Trang vương và
Vương phi, là mỹ nam trăm ngàn năm khó gặp. Ba ngày trước, tại đại hôn của
Hoàng thượng,
nô tỳ từng nhìn thoáng qua, đến bây giờ vẫn..." Nói đến đây Lục Ngọc bỗng
thẹn thùng, khuôn mặt ửng đỏ như lửa.

"Đến bây giờ trong lòng vẫn không quên được
có phải không?" Xuân Yến trêu chọc.

"Thái hậu!" Lục Ngọc dậm chân một
cái, kêu lên e thẹn.

"Được rồi, được rồi, ta đã hiểu. Không phải
là ngươi chỉ muốn xem mỹ nam hay sao?" Xuân Yến cười nói, quay sang những
người khác hỏi: "Các ngươi thì sao? có muốn mở mang tầm mắt, chiêm ngưỡng
đệ nhất mỹ nam không?"

Bị Thu Dung làm cho hứng thú, lại còn những lời
khen ngợi của Lục Ngọc khiến cho lòng xao động, tất cả cung nữ trong điện giống
như gà con mổ thóc, không ngừng gật đầu.

"Nhưng mà..." Xuân Yến hoài nghi
nhìn Lục Ngọc, lại nhìn sang Thu Dung, do dự hỏi: "Lục Ngọc, Thu Dung, ai gia nhớ kỹ, các
ngươi không phải đã có... tại sao còn đối với nam nhân khác nhớ mãi không quên?"

"Thái hậu!" Lục Ngọc ngẩng đầu lên,
vẻ mặt nghiêm túc: "Người đã từng nói, lòng yêu chuộng cái đẹp, mỗi người
đều có. Quả thật trong lòng nô tỳ đã có đối tượng, nhưng không có quy định là:
có người yêu thì không thể nhìn nam nhân khác nữa! Mỗi ngày ở trong cung đi qua
đi lại mấy lần, con người giống như ma quỷ ấy, nhìn còn ít sao? Chỉ là, lần này khó lắm
mới có cơ hội ngắm nam nhân ở ngoài cung, huống chi ngài ấy lại nổi tiếng như vậy."

"Đúng vậy, đúng vậy." Thu Dung gật đầu
tán thành.

"Nói thật hay!" Xuân Yến vỗ tay tán
thưởng, thật không uổng là cung nữ theo nàng bốn năm qua, rất có chủ kiến!.

"Nhưng... các ngươi không sợ bọn họ...
ghen sao?" Trong lòng đã hạ quyết định, nhưng nàng cũng không quên xác nhận
lần cuối.

"Hôm nay hắn bận rộn tuần tra trong cung,
làm sao có thời gian quan tâm đến nô tỳ!" Lục Ngọc cắn răng khẽ nói.

Thu Dung gật đầu theo: "… Của nô tỳ... cũng vậy!"

Hóa ra là bị bỏ rơi. Xuân Yến thầm nghĩ.

"Người muốn xem ư? Thái hậu" Thấy
nàng có vẻ xiêu lòng, Lục Ngọc hi vọng.

"Cho hắn vào đi." Xuân Yến vịn tay của
Tiểu Hỉ Tử đứng lên, cười nói: "Ai gia cũng muốn nhìn một chút, không biết
vị đệ nhất mỹ nam trong truyền thuyết Phượng Tường này sẽ dâng lên cho ai gia bảo
bối gì."

"Hay quá!" Cung nữ trong điện cùng
thốt lên một tiếng hoan hô, Thu Dung tươi cười đi ra thông báo với nữ quan bên
ngoài: "Mau truyền Trang vương thế tử vào diện kiến Thái hậu."

"Dạ," Nữ quan lĩnh chỉ lui ra.

Chương 32: Mỹ nam dụ dỗ

"Tôn nhi Thiên Triệt, tham kiến hoàng tổ
mẫu."

Một thiếu niên dáng người cao gầy tiến vào, quỳ
xuống dập đầu ba cái, lễ nghi của hoàng tộc được hắn thực hiện tựa như nước chảy
mây trôi, cao quý tao nhã.

Xuân Yến ngồi thẳng trên ghế, trầm giọng nói:
"Miễn lễ, bình thân."

"Tạ ơn hoàng tổ mẫu."

Mọi con mắt đều nhìn chăm chú thiếu niên ở giữa
đại điện, năm nay vừa tròn mười sáu tuổi. Mỗi người, đặc biệt là các cung nữ,
trong lòng kích động cực độ.

Nhìn thẳng vào gương mặt anh tuấn, tim của
Xuân Yến cũng không khỏi loạn nhịp, trong lòng thầm gật đầu, thở dài: Ừ, không
tệ! Đôi mày thanh tú, mắt sáng long lanh, mũi cao, môi đỏ. Đúng là một thiếu
niên tuấn tú, đôi mắt hoa đào kia so với tên tiểu tử Phượng Dật còn muốn chính
tông hơn. Nếu là một thiếu nữ bình thường nhìn thấy hắn, khẳng định sớm đã nước
bọt giàn giụa, như sói tru lên một tiếng, bổ nhào vào hắn.

Nhưng đối với nàng, chỉ là thị giác bị kích động
trong chốc lát mà thôi.

Đánh giá xong, Xuân Yến thu hồi ánh mắt kinh
ngạc, bình tĩnh nói: "Không biết Triệt nhi hôm nay đến đây là có chuyện
quan trọng gì?"

Thiếu niên từ tốn đáp: "Nhiều năm trước,
phụ vương tình cờ có được một báu vật, cực kỳ yêu thích, cất giữ nhiều năm nay,
nhưng biết bản thân không có phúc hưởng thụ. Vừa đúng lúc trở lại kinh thành
nhân dịp đại hôn của Hoàng thượng, nên mang nó dâng lên hoàng tổ mẫu. Phụ vương
biết chỉ có hoàng tổ mẫu mới có đủ phúc phận sử dụng bảo vật quý giá này."

"Sao?" Xuân Yến cười nhẹ: "Rốt
cuộc là bảo bối gì, có thể làm cho Tam hoàng nhi quý trọng đến như vậy?"

"Hoàng tổ mẫu xem xong sẽ biết." Phượng Thiên Triệt
cười bí hiểm, ung dung nói: "Tôn nhi cam đoan sẽ không làm người thất vọng."

Mỹ nam cười một tiếng làm khuynh đảo lòng người.

Woa…

Xuân Yến nghe thấy vô số tiếng thán phục, tiếng
tim đập dồn dập, còn có...

Bịch!

Cái gì? Có người té xỉu sao?

Thật tội nghiệp các cô gái, nhiều năm không thấy
được mấy người nam nhân thực thụ, chịu đựng đến hôm nay, thật là khổ cho bọn họ.

"Vậy sao?" Bên trong điện, chỉ có Xuân
Yến không điên đảo vì nụ cười của hắn, nàng khẽ cười, thong thả nói: "Thế
bảo bối ở đâu? Sao ai gia không thấy trên tay tôn nhi có vật gì?"

Thấy Xuân Yến trông thấy mình, chỉ lúc đầu là
có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó không có bất cứ vẻ si mê nào giống như các cô
nương khác, trong mắt hắn chợt hiện lên một chút thất vọng, khẽ nói: "Phụ
vương bảo, sở dĩ được gọi là bảo bối, bởi vì người thường không thể thấy. Cho
nên, bảo bối như vậy, chỉ có hoàng tổ mẫu mới có quyền xem"

Nói thật hay, có vẻ rất thần bí!

"Quả thật như vậy sao?" Lòng hiếu kì
của Xuân Yến bị gợi lên, nàng liền nhìn sang đám cung nữ, thái giám phất tay: "Tất cả các
ngươi lui ra" Nàng cũng muốn xem thử rốt cuộc hai cha con này có âm mưu
gì.

"Vâng." Tất cả cung nữ luyến tiếc nhìn Phượng Thiên
Triệt, sau đó mới chịu rời đi. Trước khi đi, Lục Ngọc, Thu Dung còn không quên
dùng ánh mắt đố kị nhìn Xuân Yến một cái.

Người ta chỉ muốn ta xem, thế nào? Xuân Yến đắc
ý trừng mắt lại. Suy cho cùng, được mỹ nam coi trọng, muốn không kiêu ngạo cũng
khó. Được rồi, nàng thừa nhận cũng thích hư vinh.

Mọi người đã lui ra, Xuân Yến thu hồi ánh mắt
bảo: "Bọn họ đã đi hết, bây giờ có thể lấy bảo bối cho ai gia xem được
chưa?"

Không ngờ, vừa mới dứt lời, ngẩng đầu lên…

"Ối!"

Một gương mặt bất thình lình xuất hiện trước mắt,
khiến nàng giật mình.

" Ngươi... ngươi định làm gì?"
Hắn lại gần đây lúc nào? Xuân Yến đứng lên, trầm giọng nói, kiềm chế hoang mang
trong lòng.

Phượng Thiên Triệt từ từ áp sát, mỉm cười
thích thú nhìn bộ dạng lúng túng của nàng, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng chằm chằm,
giọng nói nhẹ nhàng như nước chảy: "Hoàng tổ mẫu, chẳng lẽ tôn nhi không
thể xem như báu vật trong thiên hạ sao?"

"Hả?" Thì ra là vậy. Xuân Yến vừa ngạc
nhiên vừa thất vọng. Trong đầu không khỏi hiện lên một cảnh trong "Tây du
kí": Nữ vương Nữ nhi quốc cởi hết xiêm y quyến rũ Ngự đệ - Đường Tam Tạng.
Chỉ là hôm nay nữ đổi thành nam.

Ôi,
khó khăn nhất là hưởng thụ mỹ nam! Nàng than khóc trong
lòng.

Phượng Thiên Triệt không biết ý nghĩ của Xuân
Yến, thấy nàng ngây người, tưởng là bước đầu tiên đã thành công, liền tiếp tục
tiến tới, đôi mắt hoa đào chớp chớp, ánh mắt chan chứa tình cảm giống như đang
nhìn người yêu, tràn đầy cám dỗ và mê hoặc, thừa dịp nàng chưa kịp phản ứng,
đôi môi hắn kề sát bên tai nàng, khẽ gọi: "Xuân yến… Yến nhi…"

Buồn nôn quá... Trà vừa uống lúc nãy đang
sôi lên trong bụng, muốn theo đường cũ đi ra. Xuân Yến bịt miệng lại, cố gắng
nén xuống.

"Ngươi... tránh ra." Nàng khó chịu đẩy
hắn ra vì không muốn nôn ra hết. Đây là trà Tô Cát* thượng hảo hạng, trong một
năm cả nước chỉ thu hoạch được mười cân, dâng vào cung tám cân, một nửa ban thưởng
cho các đại thần đắc lực, khuyến khích bọn họ tiếp tục cống hiến cho triều
đình, còn lại phân ra cho nàng và Phượng Dật. Mà nàng vừa mới thưởng cho Lục Ngọc,
Thu Dung một nửa. Còn lại chỉ vừa đủ uống trong một năm, lá trà mới vẫn còn ở
trên cây. Cho nên nàng không thể lãng phí, dù là một chút.

Phượng Thiên Triệt thấy nàng từ chối, lại tưởng
là xấu hổ và cố gắng đấu tranh nội tâm, nên hắn tiến thêm bước nữa, dùng một
tay tóm lấy hai tay nàng bắt chéo sau lưng, một tay ôm lưng nàng, kéo lại gần,
nửa người dưới của hai người dán chặt vào nhau, khuôn mặt tuấn tú kề sát mặt
nàng. Hắn dịu dàng nói: "Yến nhi, nàng không cần xấu hổ, nơi này chỉ có
hai chúng ta, mọi người đã lui hết, không thể thấy được."

Nàng là đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan không thể
lãng phí thức ăn, trà cũng thế. Xuân Yến nhắc nhở bản thân lần nữa, kiên quyết
không nôn ra.

"Ta biết, thủ tiết ba năm, nhất định rất
cô đơn lạnh lẽo. Nữ nhân là đóa hoa, không thể không có nam nhân nâng niu. Hơn
nữa, ta nghĩ lúc Hoàng gia gia còn sống, nhưng cũng đã cao tuổi, chỉ sợ chuyện ân ái cũng
không được như ý." Phượng Thiên Triệt tiếp tục dụ dỗ, ngón tay thon nhỏ khẽ vuốt má
của nàng: " Yến nhi yên tâm, ta có thể làm nàng hài lòng hơn nữa..."

Chú thích:

Trà Tô Cát: một loại trà Long Tỉnh, là một loại
trà xanh nổi tiếng của Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Hầu như được chế
biến bằng tay theo phương thức truyền thống và nổi tiếng vì có chất lượng rất
cao. Thời xưa chỉ dành tiến cống cho vua.

Tên Long Tỉnh (rồng nằm trong giếng) theo truyền
thuyết là do vua Càn Long đặt, ông từng ghé thăm một vườn trà Long Tỉnh. Thoạt
đầu khi thử trà, vua Càn Long chưa ấn tượng nhưng rồi một lúc sau ông cảm thấy
hậu vị thanh ngọt ngấm trong cổ và rất thích. Và khi ông nhìn xuống một giếng
nước gần đó và thấy bóng của cây trà lung linh dưới nước, giống hình 1 con rồng
đang bay lượn trong giếng, nên Càn Long đặt tên là LongTỉnh Trà. Cũng từ đó trà
Long Tỉnh trở thành phẩm vật tiến cung...

Chương 33: Sảng khoái

Xuân Yến bị những lời nói tự cao tự đại của hắn
làm cho kinh ngạc, đến nỗi nàng muốn nhằm vào động mạch cổ của hắn cắn mạnh một
cái, khiến cho hắn cũng kinh ngạc giống nàng.

"Buông tay ra." Nàng siết chặt hai
nắm tay, lạnh lùng nói.

"Không buông." Phượng Thiên Triệt
cười nhẹ từ chối, ngón tay thon dài khẽ vuốt đôi môi đỏ mộng của nàng, môi hắn
cũng từ từ lướt qua hai gò má, tiến tới môi nàng, trong hơi thở đầy cám dỗ:
" Yến nhi, nàng không cần e thẹn như vậy..."

Hắn không cảm nhận được sự mất kiên nhẫn trong
lời nói của nàng ư? Xuân Yến khẽ cắn môi, thốt ra tối hậu thư từ kẽ hở giữa môi
hai người: "Tóm lại ngươi buông hay là không? Nếu không buông ta sẽ không
khách khí!"

Phượng Thiên Triệt lắc đầu, môi hắn sắp chạm
vào môi nàng, cười gian xảo:" Yến nhi, đối với ta không cần phải khách
khí…"

"Được thôi, đây là ngươi tự chuốc lấy!"
Xuân Yến cười lạnh, hai cánh tay vòng quanh lưng hắn.

Phượng Thiên Triệt mừng rỡ, bắt đầu đắc ý vì
tưởng đã chinh phục được nàng, đột nhiên cảm giác thân dưới vô cùng đau đớn.
Thì ra là Xuân Yến đã nâng đầu gối lên, không hề phân vân nhằm vào chỗ hiểm của
hắn, thúc mạnh một cái.

"A!" Phượng Thiên Triệt la lên một
tiếng còn lớn hơn lợn bị chọc tiết, hắn buông nàng ra, ngã xuống đất hai tay ôm
chỗ bị thương, thuận thế lăn từ trên bục cao xuống dưới, may là chỉ có mười bậc
mà thôi, nhưng cũng đủ làm cho hắn toàn thân ê ẩm, vô cùng đau đớn.

Perfect! Hoàn mỹ! Kỹ năng vẫn chưa bị kém đi,
trong lòng Xuân Yến đang huýt sáo ca ngợi bản thân.

Nàng vỗ vỗ tay, chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, dùng
lưỡi liếm liếm môi, khử trùng đôi môi suýt bị hắn làm bẩn, sau đó nhổ nước bọt,
cười lạnh: "Ta đã sớm nói cho ngươi, kêu buông tay nhưng ngươi không
buông. Còn cho là lão nương làm bộ làm tịch, cố gắng kháng cự với dục vọng ư?
Biết không? Lão nương ghét nhất là cái mặt trắng như ngươi!"

"Yến... Yến nhi." Phượng Thiên Triệt
ôm chỗ bị thương nặng nhất, thì thào kêu tên nàng.

Bụp! Một nắm tay vung lên đấm vào mắt phải của
hắn. Đệ nhất mỹ nam Phượng Tường lập tức biến thành chó Bull*.

Xuân Yến vẫy vẫy bàn tay đau lâm râm, lạnh
lùng nói: "Tên của ai gia có thể cho ngươi kêu loạn sao?"

"Hoàng... Hoàng tổ mẫu..." Phượng
Thiên Triệt ngoan ngoãn sửa lại.

Bụp! Lại một đấm vào mắt trái, chó Bull giờ
thăng cấp thành gấu trúc.

"Lão nương vẫn còn trẻ, chỉ lớn hơn ngươi
hai tuổi mà thôi, chớ gọi tổ mẫu, tổ mẫu làm ta già đi như thế!" Xuân Yến
lớn tiếng nói.

"Ô ô..." Phượng Thiên Triệt che vết
thương mới, nước mắt chảy ròng ròng, không dám nói thêm câu nào nữa. Bên trên
đau, phía dưới cũng đau, cả người đều đau. Nếu như gọi thêm lần nữa, không biết
phần nào thân thể của hắn lại gặp họa.

Xuân Yến vẫn chưa buông tha, lại tới gần hắn
đá lung tung mấy cái, đem tất cả bất mãn đối với người Phượng gia trút ra hết,
sau đó nói tiếp: "Tiểu tử thối, cho ngươi biết, đừng tưởng rằng có khuôn mặt
còn đẹp hơn nữ nhân thì đủ để mê hoặc mọi người. Ta cho ngươi biết, người tuấn
tú, phong độ hơn ngươi lão nương đã thấy nhiều trên tivi, tạp chí, nên đã sớm
miễn dịch rồi! Vả lại, kỹ xảo tán tỉnh của ngươi quá kém cỏi, chỉ dựa vào chút
bản lĩnh ấy mà dám tới đây, nếu như Phượng Huyền - lão bất tử kia ở dưới đất
thấy được, nhất định không dám nhận họ hàng với ngươi."

Ngồi xổm xuống, nàng lấy ngón tay chọc chọc
gương mặt trắng nõn, mịn màng của hắn, bực dọc nói: "Hơn nữa, nói thêm cho
ngươi một việc, ngươi không hợp khẩu vị của ta! Nếu muốn quyến rũ lão nương, đi
luyện tập thể hình mấy năm còn chưa chắc được. Với lại, trở về nói cho người
cha đầy dã tâm của ngươi, bảo là lão nương khuyên hắn đừng mơ mộng hão huyền những
thứ không thuộc về mình, nếu không đừng trách ai gia không khách khí!"

Nói xong, nàng đứng lên, hướng về phía các
cung nữ, thái giám nghe tiếng la mà chạy vào, lại bị một màn hành động của nàng
làm kinh ngạc đến há hốc mồm, lớn tiếng nói: "Người đâu, khiêng Trang
vương thế tử ra ngoài cho ai gia!"

Mẹ kiếp! Vừa rồi đá cái ghế chân còn chưa hết
đau, sau
đó đá tên tiểu tử này lại càng đau thêm. Xuân Yến kéo ghế qua ngồi xuống,
nghiêm nghị tuyên bố: "Trang vương thế tử có ý đồ bất chính với ai gia,
may mà ta đã sớm đề phòng, nên không bị tổn hại. Truyền ý chỉ của ai gia, tước
bỏ ngôi vị thế tử của hắn,
cả nhà Trang vương cả đời này không được ra khỏi lãnh địa
nửa bước."

Mọi người im lặng, không ai nhúc nhích, chỉ có
Phượng Thiên Triệt lăn lộn trên mặt đất, gào khóc không ngừng.

Xuân Yến nhìn xung quanh một vòng, bực dọc
nói: "Còn muốn ai gia lặp lại lần nữa ư?"

Cung nữ, thái giám đứng sững sờ ở một bên lúc
này mới giật mình, vội vàng tiến lên khiêng Phượng Thiên Triệt, đưa ra khỏi điện.
Vài cung nữ trẻ tuổi khóc sướt mướt đi theo phía sau, cầm khăn tay lau nước mắt,
trong lòng tràn đầy chua xót.

Thật là đáng tiếc! Cả đời này bọn họ không còn
duyên phận gặp lại vị mỹ nam này. Thái hậu có hơi tàn nhẫn, dù gì người ta cũng
là đệ nhất mỹ nam,vậy mà lại bị người đánh thành đầu heo.

Lục Ngọc, Thu Dung cũng dùng ánh mắt không đồng
tình nhìn nàng. Xuân Yến liếc thấy, chỉ nhún vai bĩu môi, xoay người lại bảo:
"Người đâu, chuẩn bị nước nóng, ai gia muốn tắm rửa sạch sẽ!"

Ôi, đã lâu không vận động, xương cốt đều mỏi
nhừ. Chỉ mới đấm, đá mấy cái mà toàn thân đều đổ mồ hôi, cảm thấy thật khó chịu.

Tên tiểu tử này, xem như hắn gặp may. Nàng
không vận động đã lâu, tay chân đều không linh hoạt, nếu không nhất định dùng hết
sức lực, không chỉ đánh mặt hắn thành mặt heo, mà ngay cả thân thể cũng thành
heo! Cũng may là thời đại này không có giày cao gót, bằng không nàng chắc chắn
khiến hắn kiếp sau cũng không thể làm người.

Người Phượng gia, cũng không có ai tốt, toàn bộ
đều xấu xa. Trên đường trở về tẩm cung, Xuân Yến vừa đi vừa tức giận.

Nhưng mà... thật là tốt! sau khi trút
giận một trận, nàng cảm thấy tâm trạng dễ chịu, tinh thần sảng khoái, những bực
tức dồn nén trong lòng đã vơi hết. Thảo nào Xuân Hoa tâm tình không vui liền đi
tìm tiểu thúc** ở Cố gia trút giận, thì ra thật sự rất thoải mái!

Lần sau, nếu tên họ Phượng kia chọc giận nàng
lúc tâm trạng không tốt, nàng nhất định bắt chước Xuân Hoa, ha ha…

Chú thích:

* Chó Bull (Bull Terrier): Giống chó có bộ
lông ngắn,dày với các màu trắng, đen, đỏ, nâu, đốm vằn vện. Đặc biệt con lông
trắng thường có một bên quầng mắt màu đen.

** Tiểu thúc: em trai của chồng.

Báo cáo nội dung xấu