Thái hậu mười lăm tuổi - Cuốn 1 - Chương 46 - 47 (Hết cuốn 1)

Chương 46: Ta là yêu nữ, sợ ai chứ!

Một lúc sau, khi đang nắm tay con gái đi trên
đường lớn nhộn nhịp, Nam Cung Xuân Hoa mới bắt đầu nhớ lại khuôn mặt tuấn tú bất
phàm ấy., "Thật đáng
tiếc, tướng mạo xuất sắc như thế, vậy mà là đồ bỏ đi." Buồn bã ngoái đầu
nhìn lại, nàng tiếc rẻ nói: "Xuất sắc gì chứ! Chỉ là một tên Bạch Vô Thường." Xuân Yến
không đồng ý, khinh thường bằng nửa con mắt: "So với vô số nam
nhân mà ta đã duyệt qua, dung mạo của tên kia cũng chỉ trung trung mà thôi, liếc
mắt một cái, quay đầu thì đã quên rồi! Nam nhân như thế, cũng chỉ có chút vẻ bề
ngoài, lại có chút tài, nên đã bị người khác làm cho kiêu ngạo, tự cao tự đại,
không biết trời cao đất dày. Nếu muội muốn xem mỹ nam, hai ngày nữa trong cung
tổ chức Bách Hoa yến, mời đến toàn là công tử, tiểu thư nhà quyền thế. Người ta
hơn mười đời tận lực thay đổi giống, để muội xem cái gì mới là tuấn nam mỹ nữ
đích thực! Thấy qua những người đó rồi, cam đoan lần sau nhìn thấy loại mặt
hàng này, mắt cũng không thèm chớp cái nào."

"Có thật không?" Xuân Hoa nháy mắt mấy
cái, phấn khởi hỏi. Xuân Yến nhìn người tiêu chuẩn rất cao, nàng theo cũng
không kịp. Chỉ cần tỷ ấy thừa nhận là mỹ nhân, vậy thì tuyệt đối không sai được.

"Đương nhiên!" Xuân Yến khẳng định: "Bảo đảm lúc
đó, muội sẽ chảy nước bọt giàn giụa, không thể ngừng lại được."

Nói xong dường như những người đó đã thật sự
xuất hiện trước mắt bọn họ vậy.

"Thế sao tỷ còn có thể sống bình thường đến
bây giờ?" Xuân Hoa trêu ghẹo.

Xuân Yến nhún nhún vai, nói ra thực tế: "Không có
cách nào khác! Theo quan điểm của bọn vương công quý tộc đó thì "tất cả đều
là thứ thấp kém, chỉ có việc đọc sách mới cao" thôi, lấy văn chương để trị
quốc. Những kẻ đó, đa số từ lúc sinh ra đều ôm sách vở đọc đến chết, mỗi người
đều là con gà rụt đầu yếu ớt, không phải khẩu vị của ta, tình cảnh ta cũng
không khác gì muội."

"Đúng vậy, đúng vậy! Ai bảo tỷ chỉ thích
nam nhân cao lớn, cường tráng, tinh thông võ nghệ chứ!" Xuân Hoa cười nói.

Xuân Yến cũng không phản bác lại, chẳng thèm
cãi lại câu nói đã qua N lần cường điệu.

"Nhưng mà, không phải Bách Hoa yến chỉ mời
thiên kim tiểu thư tướng mạo và tài hoa xuất chúng sao?" Xuân Hoa nói tiếp,
bỗng nhiên ánh mắt sáng ngời, "lại là tuyển phi yến của Hòn đá nhỏ nhà tỷ
ư?"

"Chính xác!" Xuân Yến vỗ tay xem như
khen ngợi, thở dài nói: "Nếu như bốn người đó không thể thu hút ánh mắt của hắn, ta chỉ có
thể mở rộng phạm vi tìm kiếm, đem tất cả thiên kim tiểu thư chưa xuất giá toàn
kinh thành vào cung, béo gầy đều có đủ tất cả, ta không tin hắn không tìm được
một người vừa mắt"

"Nếu thật sự tìm không được thì
sao?" Xuân Hoa không muốn giội nước lạnh vào mặt nàng, nhưng dựa vào biểu
hiện bây giờ của Hòn đá nhỏ, rất có thể sẽ như vậy.

"Không sao, nếu như hắn còn không ưng ý
thiên kim tiểu thư khắp kinh thành, bổn cô nương còn có diệu kế khác." Xuân Yến lơ đểnh
đáp.

"Cái gì, cái gì vậy?" Xuân Hoa tò mò
hỏi.

"Qua một tháng nữa, là đợt tuyển tú nữ ba
năm một lần. Phạm vi mở rộng đến mỹ nữ cả nước. Đến lúc đó ta sẽ tuyên bố, chỉ
cần mang long thai, bất luận sinh trai hay gái, nhất định được phong phi, vì kỳ
vọng thăng quan tiến chức của cả nhà, bọn họ thấy được cơ hội trước mắt…" Xuân Yến nhìn Xuân
Hoa nháy mắt, "Muội đoán xem, kết quả sẽ thế nào?"

"Hòn đá nhỏ sẽ bị hương phấn nữ nhân làm
cho sống dở chết dở!" Xuân Hoa phì cười.

"Cho nên nếu hắn còn muốn sống, tốt nhất
ngoan ngoãn đi tìm một nữ nhân sinh con, nếu không, hừ hừ, ta sẽ khiến hắn kiếp
sau nhìn thấy nữ nhân liền khiếp sợ!" Xuân Yến cười lạnh, bình tĩnh nói.

"Hoàng thượng thật đáng thương!"
Xuân Hoa thương xót cho tương lai của Phượng Dật.

"Thế nhưng... nếu hắn cận kề cái chết
cũng không thuận theo thì sao?"

"Nếu như tới lúc đó mà hắn còn dám kén chọn
nữa…" Xuân Yến nhếch
môi, cười nham hiểm: "Vậy đừng trách lão nương sử dụng thủ đoạn phi thường!"

Thủ đoạn phi thường gì? Xuân Hoa vừa định hỏi
tiếp, cô bé đã kéo kéo tay nàng, chỉ vào người bán hàng rong ở một bên đang rao
to, sau đó để tay vào miệng mút, tha thiết nhìn nàng nói: "Mẹ, kẹo hồ lô"

Xuân Hoa cau mày, kéo ngón tay trong miệng con
bé ra, tức giận nói: "Ta đã bảo ngươi nhiều lần, không được mút ngón tay, rất bẩn có biết
không?"

"Mẹ, kẹo hồ lô." Cô bé chỉ vào một
xâu đường hồ lô đỏ tươi, trong mắt chứa chan thèm muốn.

Xuân Hoa chụp lấy tay nó: "Suốt ngày cứ ăn ăn,
cái bụng nhỏ của ngươi còn chứa nổi ư? Không được!"

"Dì..." Cô bé mếu máo, ánh mắt tràn
đầy hy vọng nhìn về phía Xuân Yến

"Không được." Xuân Hoa tiến lại chắn ở trước mặt Xuân Yến,
muốn cắt đứt tác dụng ánh mắt của cô bé. "Tỷ đừng chiều hư nó."

"Trẻ con mà, đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn
nhiều một chút cũng không sao." Xuân Yến cười khẽ, lấy trong tay áo ra một đồng tiền mua một xâu
kẹo hồ lô, đưa cho cô bé đang nhìn nàng với đôi mắt long lanh.

"Cám ơn dì!" Cô bé nhận lấy, hết sức
phấn khởi cảm ơn, sau đó chăm chú liếm xâu kẹo.

"Tỷ đó!" Việc đã đến nước này, Xuân
Hoa đành lắc đầu thở dài.

"Có gì nghiêm trọng đâu, Phù Nhi cũng như
con gái của ta, mấy tháng mới gặp một lần, muội hãy để ta cưng chiều nó một chút!"
Xuân Yến lấy lòng, kéo tay Xuân Hoa, "để ta nghĩ xem, đến lúc đó dùng thân phận gì để triệu
muội vào cung."

"Thôi đi!" Xuân Hoa khoát tay từ chối: "Muội mang
tiếng là một người đàn bà hư hỏng, không thể đến những nơi náo nhiệt như thế được.
Người ta giàu sang quyền thế, đương nhiên sẽ khinh thường một người mang theo
con mà cha là ai cũng không biết như muội, muội tự hiểu được. Không bằng một
tháng sau, tại bờ hồ ở thành Đông, đến đó xem mỹ nam bồi bổ đôi mắt. Nếu như gặp
được một người vừa ý, nói không chừng sẽ cùng hắn bỏ trốn."

Xuân Yến nhíu mày: "Bên bờ hồ ở thành
Đông ư? Làm cái gì?"

"Muội chưa nói cho tỷ biết sao?"
Xuân Hoa ngạc nhiên nhìn nàng.

Xuân Yến lắc đầu: "Không có."

"Vậy sao!" Xuân Hoa vỗ vỗ đầu,
"Lúc muội
định nói cho tỷ, lại chạm mặt Hắc - Bạch Vô Thường. Bị tên Bạch Vô Thường chọc
giận như thế, khiến muội quên mất việc chính."

"Thân là Thái hậu, tỷ phải biết chứ, hai
tháng nữa không phải là khoa cử ba năm tổ chức một lần sao?” Xuân Hoa nói.

Xuân Yến gật đầu tán thành.

"Một tháng sau, ở bên bờ hồ thành Đông,
những người tham gia khoa cử sẽ luận văn đấu võ, tranh tài cao thấp." Lặng lẽ tới gần
nàng, Xuân Hoa nói nhỏ: "Muội còn nghe nói, rất nhiều cô nương dự định đến đó để tìm kiếm
phu quân như ý đấy!"

Mắt Xuân Yến sáng ngời: "Có nam nhân cường
tráng không?" Nàng lay lay cánh tay Xuân Hoa, giọng kích động.

Xuân Hoa suy nghĩ một chút bảo: "Nghe nói
người tham dự Võ thí cũng sẽ đi."

"Thật tốt quá!" Xuân Yến nhảy dựng
lên, "Ta
cũng muốn đi."

"Tỷ có thể sắp xếp được thời gian
sao?" Xuân Hoa liếc nàng một cái. Mỗi lần đều cách một, hai tháng mới có
thể trốn ra một lần, hơn nữa chỉ có thể tán gẫu mấy câu, uống xong chén trà là
phải trở về ngay, có thể thấy được công việc của Xuân Yến bận rộn thế nào.

"Thời gian như bọt biển, chỉ cần cố gắng
sắp xếp, nhất định sẽ đi được." Xuân Yến nói. Sự tình liên quan đến hạnh phúc cả đời của bản
thân, cho dù là đại sự quốc gia nàng cũng muốn để qua một bên!

Đang nói bỗng thấy một thiếu nữ trong y phục
cung nữ đang vội vã chạy đến từ đầu kia con đường, tới trước mặt bọn họ, thở hổn
hển nói: "Thái hậu, rốt cục nô tỳ cũng tìm được người."

Nhìn thấy Xuân Hoa và cô bé đang ở bên cạnh
Xuân Yến, nàng cúi chào: "Tam cô nương."

Xuân Yến nhìn xung quanh, kéo nàng đến một góc
đường vắng vẻ, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Lục Ngọc kề sát tai nàng, thì thầm vài câu.

Sắc mặt Xuân Yến chợt trở nên đông cứng.

Chờ bọn họ trở lại, Xuân Hoa thắc mắc hỏi: "Làm sao vậy?"

"Giăng lưới đã lâu, bây giờ đã đến lúc
thu hoạch."
Xuân Yến thản nhiên nói.

Xuân Hoa hiểu ra: "Lại phải trở về làm
yêu nữ ư?"

"Đúng vậy!" Nam Cung Xuân Yến chống
tay, cao giọng nói, "Ta là yêu nữ, ta sợ ai chứ!" Giọng điệu nàng đầy vẻ hài hước.

Xuân Hoa không nhịn được cười, vỗ vỗ vai của
nàng: "Được rồi! Tạm biệt yêu nữ. Một tháng sau, muội chờ tỷ ở chỗ
cũ!"

"Không gặp không về!"

"Dì, không gặp không về!" Cô bé cũng
bỏ kẹo hồ lô ra khỏi miệng, cho nàng một nụ hôn gió ngọt ngào mang hương kẹo hồ
lô.

Chương 47: Trục xuất

Tục ngữ nói, một nữ nhân tương đương năm trăm
con vịt. Nếu như hai người? Ba người? Bốn, năm, sáu thậm chí mười người, hai
mươi người thì sao?

Có thể tưởng tượng được, Ngự Hoa Viên vốn tĩnh
lặng thanh bình đã sớm biến thành cái sân nuôi vịt, hơn nữa lại là một bầy vịt
lộn xộn.

Tục ngữ còn nói, tới sớm không bằng đúng lúc.
Cho nên Xuân Yến đã phái người canh gác tại Ngự Hoa Viên, liên tục trở về báo
cáo tình hình. Bản thân nàng cố ý kéo dài thời gian, sau khi về tới Hoàng cung
thay y phục xong còn chậm rãi thưởng thức một chén trà Tô Cát. Sau đó, nàng dẫn
một đám người đến Phượng cung tóm tên hoàng đế đang giả vờ cần mẫn yêu dân kia,
lại đến Thu Thiền cung và Đông Tuyết cung gọi hai vị Hiền phi, Đức phi đang ngồi
đọc sách, đánh đàn. Đoán chắc thời gian nên xuất hiện ở Ngự Hoa Viên - nơi hai người
phi tử đang cấu xé nhau rất kịch liệt.

"Tham kiến Thái hậu! Tham kiến Hoàng thượng!"

Hai nhân vật cấp cao đại giá quang lâm, thị vệ
đứng ở một bên rốt cục có thể thở phào nhẹ nhõm, chân tay luống cuống quỳ xuống
thi lễ. Duy chỉ có hai người đang ở trung tâm: Nam Cung Xuân Hương và Viên Tú
Ngọc cùng với tỳ nữ thân cận mà bọn họ mang tiến cung vẫn còn xúm lại đánh
nhau, đánh không biết mệt. Cào, túm tóc, xé quần áo, mắng chửi, giống như cách
thức những người phụ nữ đanh đá khi đánh nhau. Tay vung chân đá cộng thêm tiếng
thét chói tai của họ có thể rung động đến chín tầng mây. Thật không còn sót lại
chút gì bộ dạng tao nhã của tiểu thư khuê các!

Xem diễn được hai phút, Xuân Yến ngạc nhiên
khi phát hiện bản thân lại không ủng hộ bạo lực. Nàng không khỏi thở dài một
cái. Vốn tưởng rằng, trước kia chỉ thấy những người đàn bà chanh chua chửi đổng
trên TV, nay thấy ngoài đời thực sẽ rất phấn khởi, vậy mà…

Càng xem càng phiền, nàng giương mắt ra hiệu
cho mấy tiểu thái giám đứng phía sau, hờ hững nói: "Tách bọn họ ra."

"Vâng!" Thái giám nghe lệnh, như ong
vỡ tổ xông lên phía trước, kéo hai nữ tử đang điên cuồng cấu xé nhau ra.

Mặc dù bị người kéo mạnh, Viên Tú Ngọc vẫn
khua tay múa chân, kêu lớn:
"Yêu nữ! Cả nhà các ngươi không chết tử tế được! Đợi
biểu ca của ta nắm quyền, nhà của chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các
ngươi! Các ngươi hãy chờ chết đi!" Vừa la hét vừa vùng vẫy, sinh khí thật
dồi dào, không còn bộ dạng mảnh mai yếu đuối lúc đầu.

"Ngươi tới đây, tới đây! Tưởng rằng ta sợ
ngươi sao? Ta chỉ sợ, nhà các ngươi cả đời này cũng đợi không được cơ hội
đó!" Đánh nhau gần nửa canh giờ, sức chiến đấu của Nam Cung Xuân Hương
cũng không thấy yếu đi chút nào, nàng hét lên đầy khí thế.

...

Hai nử tử y phục không chỉnh tề, trâm cài tóc
vắt lộn xộn trên đầu, giống như hai con chó điên mãnh liệt sủa vang, thật sự rất
phản cảm.

Xuân Yến liếc sang phía Phượng Dật, hắn vẫn
cúi đầu như trước, không hề nhúc nhích.

Làm như không quan tâm việc gì. Thật là ngụy
quân tử!

Xuân Yến cười lạnh lùng, cao giọng nói: "Sao lại ồn
ào thế? Hoàng cung là nơi để các ngươi la lối om sòm hay sao?"

"Hả?" Mãi đến lúc có tiếng nói thứ
ba xen vào, hai nữ tử đang tranh cãi ầm ĩ mới phát hiện ra rằng đã có người đến
từ lúc nào.

Đến lúc nhìn thấy người đó là ai, sắc mặt họ lập
tức trắng bệch, tức khắc quỳ rạp xuống đất, nơm nớp lo sợ nói: "Tham kiến
Thái hậu, xin Thái hậu bớt giận!"

"Bớt giận ư?" Xuân Yến tiến lên vài
bước, điềm đạm cười, nói: "Các ngươi nói xem, có gì khiến ai gia tức giận chứ?"

Nếu như cười lạnh cũng chỉ tàm tạm. Nhưng nhìn
thái độ hòa nhã vui vẻ này, khiến cho hai người chột dạ, có cảm giác đang ở
trong hầm băng, giọng nói cùng thân thể run lẩy bẩy như bị rét, lắp bắp nói: "Thái...
Thái hậu... thần thiếp... biết... Biết sai..."

"Sai ư? Các ngươi không có sai!"
Xuân Yến lắc đầu cười khẽ.

Hai người sợ đến không dám có một cử động nhỏ
nào.

"Nghe xong lời các người vừa nói, ai gia
thật sự không cảm thấy các ngươi đã phạm sai lầm." Xuân Yến cười nói, sau đó
bỗng nhiên nàng nghiêm mặt, tiếng nói cũng chuyển từ mềm mỏng sang nghiêm nghị: "Các ngươi nào có
phạm sai lầm, mà là trong mắt các ngươi không có vương pháp, bất chấp tôn
nghiêm của hoàng thất, coi trời bằng vung!"

"A!" Trên mặt không còn giọt máu,
hai người bất giác nhớ lại tình cảnh một tháng trước, thân thể chợt mềm nhũn,
quỳ rạp trên mặt đất liên tục dập đầu cầu xin tha thứ: "Thần thiếp biết
sai rồi, cầu xin Thái hậu tha mạng!"

"Những lời các ngươi vừa nói, ai gia và
Hoàng thượng đều nghe không sót chữ nào. Tội vô pháp vô thiên như thế, cần phải
lăng trì xử tử, các ngươi bảo làm thế nào ai gia tha thứ được." Xuân Yến nghiêm
nghị nói, mắt nhìn về một nhân vật quan trọng khác.

Hoàng thượng ư? Hai người đang hoảng sợ dường
như nhìn thấy một tia hi vọng cuối cùng, nhanh chóng nắm lấy cơ hội, đồng loạt
nhìn về Phượng Dật đang đứng yên ở một bên, khẩn thiết kêu lên: "Hoàng thượng…"

Tâm trạng đang thích thú xem kịch của Phượng Dật
bỗng trở nên tồi tệ.

Đáng lẽ, dựa theo khí phách của yêu nữ này, xử
lý hai nữ nhân kia căn bản không cần đến hắn. Đằng này lại nhắc đến hắn, cố
tình chuyển sự chú ý của bọn họ lên người hắn. Phượng Dật dám khẳng định, yêu nữ
này tuyệt đối cố ý.

"Hoàng thượng, mới vừa rồi nguyên do các
nàng cãi nhau ngươi cũng nghe không ít. Thân là vua của một nước, lại là trượng
phu của bọn họ, nên xử lý thế nào? Ai gia cho rằng cũng nên do ngươi định đoạt
là tốt nhất."
Xuân Yến nghiêm nghị nói, trong lòng vô cùng bực bội.

Tiểu tử thối, còn dám giả vờ! Đừng tưởng rằng
nàng không biết, hai kẻ kia có thể huyên náo tới mức này, ngoài việc nàng bỏ mặc
không can thiệp, còn có hắn đổ thêm dầu vào lửa mới có thể cháy bùng lên như thế!
Nàng đã phần nào đoán được mục đích của hắn, vừa khéo mục tiêu của hai người
cũng không khác nhau lắm, nên nàng cũng thuận theo ý hắn. Nhưng mà, đã tới thời
điểm quyết định, sao có thể không kéo hắn xuống nước chứ? Gặp nạn, mọi người phải
cùng nhau đối mặt! Dù sao cũng do hai người xui khiến, nàng không muốn một mình
gánh chịu lời mắng chửi của mọi người.

Trong mắt Xuân Hương và Tú Ngọc hiện lên một
tia hi vọng, vẻ mặt mong đợi nhìn Phượng Dật.

Phượng Dật chắp tay, siết chặt đến nỗi trở nên
trắng bệch, nhưng ngoài miệng vẫn lễ phép nói: "Đây là việc vặt
trong hậu cung, nên giao cho mẫu hậu xử lý, nhi thần sao dám nhúng tay vào." Một câu nói đơn giản
mà đã đẩy trách nhiệm lại cho Xuân Yến.

Tia hi vọng trong mắt Viên Tú Ngọc chợt biến mất,
ngây người ngồi bệt xuống đất, còn Nam Cung Xuân Hương thì dào dạt đắc ý liếc
nhìn nàng, tiếp đó thận trọng nhìn Xuân Yến.

"Thế nhưng xuất giá tòng phu. Ngươi là
phu quân của bọn họ, mọi chuyện của họ đương nhiên do người làm trượng phu định
đoạt mới phải." Xuân Yến đem quả bóng vứt trở lại.

Hai người đang ủ rũ bỗng có tinh thần trở lại,
Nam Cung Xuân Hương bực tức trợn mắt nhìn đại tỷ của mình. Xuân Yến cũng âm thầm
ghi nhớ việc này vào lòng.

"Nhưng mà nơi này không như gia đình bình
thường. Mẫu hậu là người đứng đầu hậu cung, mọi việc vốn thuộc quyền cai quản của
người."
Hắn đá quả bóng trở lại.

Viên Tú Ngọc lần nữa nhũn ra như bùn, Nam Cung
Xuân Hương lại ngẩng đầu ưỡn ngực.

"Hoàng thượng…" Xuân Yến còn muốn
nói nữa. Thấy hai nữ nhân này lúc thì hy vọng lúc tuyệt vọng, hết ngồi dậy lại
gục xuống, đột nhiên nàng cảm thấy trò chơi này thật vui, cứ muốn chơi mãi.

Nhưng mà kiên nhẫn của Phượng Dật có hạn.

"Mẫu hậu!" Hắn bỗng cất cao giọng,
nhìn thẳng vào ánh mắt của Xuân Yến, bình tĩnh nói: "Quốc có quốc pháp,
gia có gia quy, Quý phi và Thục phi đã mạo phạm gia pháp, lại không xem quốc
pháp ra gì, hiển nhiên phải do một quốc gia chi mẫu như người trừng phạt mới có
thể quy phục được lòng người." Hắn nhìn về phía cung nữ, thái giám đứng xung quanh hỏi: "Các ngươi
nói xem có đúng không?"

Hoàng đế mở lời, có ai dám phản bác lại? Phận
nô tài chỉ có thể gật đầu tán thành.

"Nếu Hoàng thượng mở miệng, ai gia cũng
không... khước từ nữa." Xuân Yến tỏ ra ân cần một chút, sau đó trầm giọng nói: "Người đâu,
mang Quý phi cùng Thục phi đưa về nhà bọn họ. Hãy nói là ai gia bảo hai người
này không tuân thủ tam tòng tứ đức, ghen ghét đố kị nhau, trong mắt không có quốc
pháp, làm cho hậu cung hỗn loạn, không thể giữ lại được. Sau này mong Nam Cung
đại nhân và Viên đại nhân quản giáo lại nữ nhi của mình."

Nghe lời tuyên án như thế, hai thiếu nữ xinh đẹp
sợ đến trong đầu trống rỗng, sững sờ quỳ trên mặt đất, không thể nhúc nhích.

Vài cung nữ tiến lên, kéo bọn họ rời khỏi. Lúc
này hai người mới có phản ứng.

"Đại tỷ, xin tha mạng!" Nam Cung
Xuân Hương xoay qua Xuân Yến hét lớn.

Xuân Yến quay đầu đi chỗ khác, không chú ý tới,
vờ như không nghe thấy.

"Biểu ca, cứu muội!" Viên Tú Ngọc
bày ra bộ mặt đáng yêu nhìn Phượng Dật, nghẹn ngào nói. Chỉ tiếc, lúc này y phục
của nàng xộc xệch, nhìn không có một chút điềm đạm đáng yêu nào.

Phượng Dật vờ như lực bất tòng tâm nhìn nàng một
cái, sau đó cúi đầu ngắm những đóa hoa dưới chân giết thời gian.

Tiếng kêu khóc đã đi xa, không gian khôi phục
lại sự yên tĩnh. Xuân Yến nghiêm nghị nhìn về phía Phượng Dật đang yên lặng ở một
bên, thăm dò: "Hoàng thượng, ai gia quyết định như thế, người có chỗ nào không vừa
ý hay không?"

Phượng Dật chậm rãi lắc đầu: "Mẫu hậu quyết
định như thế, nhi thần không có ý kiến."

Hắn đã chờ ngày này từ lâu! Thời gian gần đây,
hắn sắp bị hai người này làm cho phát điên. Nếu Xuân Yến không có hành động gì,
hắn cũng sẽ khiến nàng có hành động.

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên Gác Sách:

sienna – Fuju – Mint

(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)

Báo cáo nội dung xấu