Chờ một ngày nắng - Chương 06 - Phần 1
Chương 6:
Liên minh từ hôn thống nhất
Đúng
như dự đoán, người phụ nữ ngồi trên sofa nhìn Thẩm Quân Tắc, khuôn mặt nở nụ cười
sâu xa, chậm rãi nói: “Nghe nói con sắp kết hôn?”.
Thẩm
Quân Tắc cau mày: “Mẹ nghe nói ở đâu thế? Sao con chưa nghe
nói?”.
Ông nội nhìn anh, khẽ ho một tiếng.
Người phụ nữ tiếp tục bình tĩnh
nói: “Lần này mẹ về nước, vốn là định tham gia kỷ niệm một trăm năm ngày thành
lập trường. Kết quả nhìn thấy cái này, đành phải bay ngay về New York”. Nói rồi
bà mỉm cười chỉ vào cuốn tạp chí trên bàn.
Ánh mắt của Thẩm Quân Tắc dõi theo
ngón tay của bà. Dòng chữ trên tiêu đề cuốn tạp chí bỗng chốc khiến anh có suy
nghĩ kích động muốn đâm mù đôi mắt của mình.
Thẩm Quân Tắc - người kế thừa của
Thẩm Thị và thiên kim Tiêu Tinh nhà họ Tiêu “kết hôn chớp nhoáng”!
Thẩm Quân Tắc, Tiêu Tinh, tên hai
người được phóng to. Bốn chữ “kết hôn chớp nhoáng” còn được phóng to, tô đỏ.
Phía dưới còn có hàng chữ nhỏ màu
đen: Theo một nguồn tin thân cận tiết lộ, hiện nay Thẩm Quân Tắc - người kế thừa
doanh nghiệp Thẩm Thị đã chiếm được trái tim của thiên kim Tiêu Tinh nhà họ
Tiêu. Tiêu Tinh ra nước ngoài chưa đầy hai tuần đã tuyên bố nguyện cùng Thẩm
Quân Tắc gắn bó bên nhau. Hai người đang yêu nhau say đắm, thậm chí Thẩm Quân Tắc
còn thay đổi dáng vẻ lạnh lùng trước đây, công khai hôn Tiêu Tinh trước mặt mọi
người…
Phóng viên của tạp chí lá cải này
đúng là yêu nghề, phía dưới lại còn đăng tấm ảnh hai người bất ngờ hôn nhau
trong đám cưới của Tạ Ý.
Anh vẫn còn đang bực bội vì chuyện
“đính hôn” mơ hồ, vậy mà tạp chí bên kia lại nói họ đã “kết hôn chớp nhoáng”?
Vì muốn thu hút độc giả, những tờ tạp chí lá cải này có thể biến một hạt vừng
thành một quả bóng!
Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, ném
tờ tạp chí xuống bàn, ngẩng đầu nhìn người mẹ đang mỉm cười, “Mẹ, không có chuyện
này đâu, con không hề thích cô ta…”.
“Nhưng nó thích cháu!”. Cuối cùng
ông nội lên tiếng, giọng nói vô cùng tức giận, “Đây chính là điều mà Tạ Ý đã
nói với ta. Tiêu Tinh vì cháu mà đến tận New York! Hai năm, cách nhau xa như vậy,
chỉ liên lạc với cháu qua mạng, nó vẫn có thể hết lòng hết dạ với cháu như thế!
Một đứa con gái đi một quãng đường xa như thế chẳng dễ dàng gì, cháu còn có mặt
mũi để nói là không thích nó?”.
“Cạch” một tiếng, chiếc ba toong của
ông nội gõ xuống sàn nhà. Khả năng chấn động của nó giống như gõ vào đầu Thẩm
Quân Tắc.
“Không thích nó, vì sao lúc đầu
cháu còn về nước tìm nó, lại còn xác định tình cảm yêu đương với nó? Không
thích nó, mấy hôm trước cháu còn đưa nó đến gặp ta, nói nó là bạn gái của cháu?
Không thích nó, cháu lừa con bé ngây thơ trong sáng ra nước ngoài làm gì? Cháu
nói xem, một đứa con gái tốt như thế, cháu còn mặt mũi nói là không thích
sao?”.
“…”. Bị mấy câu nói khí thế phi
phàm của ông làm cho há miệng mắc quai, đột nhiên Thẩm Quân Tắc có cảm giác thất
bại, muốn khóc mà không có nước mắt.
Cảnh tượng này giống như trước mắt
anh là một huyệt mộ đã đào sẵn, còn phía sau anh là đám người nhà đẩy anh xuống
đó. Cái mộ này rất vừa với anh, bởi vì… nó được đào cho anh.
Mẹ Quân Tắc thấy con trai mím chặt
môi không nói gì, không kìm được mỉm cười giảng hòa: “Bố đừng tức giận, con hiểu
tính cách của Quân Tắc. Dĩ nhiên không phải là nó không thích Tiêu Tinh, nếu
không cũng không vì sự xuất hiện của Tiêu Tinh mà thay đổi tính tình như thế”.
Thay đổi tính tình… Thẩm Quân Tắc rất
muốn nhai nát bốn từ ấy.
Mẹ ngoảnh đầu nhìn Thẩm Quân Tắc,
nghiêm túc nói: “Con nói thật cho mẹ nghe, con không muốn kết hôn với Tiêu
Tinh, có phải vì thất bại trong cuộc hôn nhân của mẹ và bố con khiến con mất đi
niềm tin với hôn nhân?”.
“…”. Đây là cái gì với cái gì đây?
“Quân Tắc, không phải là mẹ nói con
nhưng nguyên tắc của con cũng nhiều quá cơ. Hồi nhỏ ăn cá bị hóc xương, sau đó
con không bao giờ ăn cá nữa. Nhưng có rất nhiều chuyện không tuyệt đối như thế.
Con không thể vì bố mẹ ly hôn mà sống độc thân suốt đời chứ? Tiêu Tinh là cô
gái ngoan, gặp được rồi thì nên biết trân trọng, còn chưa kết hôn, sao con biết
là cuộc hôn nhân giữa con với nó sẽ thất bại?”.
… Điều này còn cần phải nghĩ? Tuyệt
đối sẽ thất bại!
Thẩm Quân Tắc đau đầu day huyệt
Thái Dương, nói với mẹ: “Mẹ, cũng không phải nguyên nhân này”.
Thất bại đến đỉnh điểm, anh trở nên
bình tĩnh hơn. Bây giờ nhảy hay không nhảy chỉ ở trong thoáng chốc. Nhảy xuống
chưa chắc đã chết, không nhảy… chắc chắn sẽ chết.
Dù sao thì cũng đã đến nước này rồi,
nếu công khai sự thật, người nhà tuyệt đối có thể dùng nước bọt nhấn chìm anh,
còn phía Tiêu Tinh thì càng có thể trực tiếp dùng vũ lực để giải quyết anh. Điều
phiền phức hơn là những thông tin lá cải không biết chừng còn có thể biến quả bóng
thành quả địa cầu, nói Tiêu Tinh là cô gái si tình vượt ngàn trùng xa xôi để
theo đuổi anh, còn anh thì trở thành tên cặn bã vô tình vứt bỏ người khác.
Đối diện với sự công kích từ ba
phía, anh không có tự tin “giấu trời vượt biển(*)” nữa.
(*)
Kế thứ nhất trong ba mươi sáu kế binh pháp Tôn Tử, có nghĩa là dùng những lời
nói dối và sự ngụy trang để che giấu ý định thực sự của mình (BTV).
Lúc đầu vì nhìn thấy Tiêu Tinh đang
nguyền rủa mình mà không biểu lộ thân phận trước mặt cô, nhanh trí lừa cô ra
khách sạn. Nói ra thì chẳng qua đây cũng chỉ là một lời nói dối nho nhỏ. Không
ngờ sau này bất ngờ xảy ra bao nhiêu chuyện, quả cầu tuyết càng lăn càng to, cuối
cùng biến thành núi tuyết. Bây giờ cuối cùng đã sụp đổ.
Tiêu Tinh đúng là khắc tinh trong
cuộc đời anh.
Thẩm Quân Tắc nắm chặt tay, hứa với
mẹ và ông nội: “Con sẽ lấy cô ấy, nhưng… không phải bây giờ”.
Ông nội cau mày, lườm anh nói:
“Không phải bây giờ? Thế thì cháu còn định đợi đến lúc nào? Tiêu Tinh rất được
yêu quý, đừng tưởng rằng nó một lòng với cháu mà cháu có thể để mặc không quan
tâm đến nó! Cái anh chàng da đen tên là Jack gì đó, hôm ấy, ta còn nhìn thấy cậu
ta tỏ tình với Tiêu Tinh”.
Chuyện này cũng bị ông nội nhìn thấy,
không phải là ông làm trinh sát, cố tình bám theo đấy chứ?
Thẩm Quân Tắc bình tĩnh nói: “Giữa
cháu và cô ấy vẫn còn rất nhiều vấn đề cần giải quyết. Ông quên rồi sao? Cô ấy
vẫn chưa biết thân phận của cháu”.
“À,
thì ra là vấn đề này”. Lúc ấy ông mới hiểu ra, “Thế thì cháu giải quyết nhanh
lên, nếu còn chần chừ, không biết chừng còn xảy ra biến cố gì”. Nói rồi ông còn
liếc nhìn tờ tạp chí lá cải kia.
Mẹ
cũng ngả người vào sofa, cười nói: “Mọi người chờ tin tốt lành của con. Mấy hôm
nữa bố con cũng về tham gia hôn lễ của con”.
“…
Biết rồi ạ”.
Thẩm
Quân Tắc bình tĩnh bước ra khỏi phòng khách, cuối cùng dựa người vào tường thở
dài.
Bố,
mẹ, ông nội, ba ngọn núi đè lên đỉnh đầu.
Tiêu
Tinh, một ngọn núi tuyết đặt sau lưng.
Hôn
nhân, nấm mồ bày trước mắt.
Sao
anh lại bi thảm đến mức này, chẳng phải là xem buổi biểu diễn của Phương Dao
tính nhầm thời gian một ngày sao?
Đang
lúc cố gắng kìm nén tức giận, chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên. Màn
hình điện thoại hiện tên Phương Dao.
Thẩm
Quân Tắc bực tức nhấc máy, giọng nói không mấy vui vẻ: “Tìm mình có chuyện
gì?”.
Giọng
nói của người phụ nữ ở đầu dây bên kia mang vẻ khàn khàn quen thuộc, “Ha ha, dĩ
nhiên là chúc mừng rồi. Nghe nói cuối cùng cậu đã bước vào nấm mồ của hôn nhân.
Là bạn thân của cậu, đột nhiên mình thấy tâm trạng vô cùng thoải mái…”.
“Đủ
rồi đấy”. Thẩm Quân Tắc cau mày, lạnh lùng ngắt lời cô, “Không có chuyện gì gọi
điện mỉa mai đấy à, cậu đúng là tẻ nhạt”.
“Ô,
nghe có vẻ vẫn còn tức giận lắm, chẳng phải là cậu yêu Tiêu Tinh đến mức ‘thay
đổi tính tình’ sao. Sao thế? Khủng hoảng tiền hôn nhân?”.
“…
Không thèm nói với cậu”.
“Ha
ha, nếu thiếu phù dâu thì tìm mình nhé. Chuyện trang trí phòng cưới là mình giỏi
nhất đấy, đêm tân hôn, nhớ phải đặt vài quả hạnh đào, nghe nói như thế dễ dàng
sinh con trai đấy…”.
Nghe
tiếng cười như tiếng ma nữ bên tai, Thẩm Quân Tắc tức giận dập máy.
Hít
vào rồi lại thở ra để điều chỉnh tâm trạng, Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, nhắn
tin cho em trai: “A Kiệt, bắt đầu từ bây giờ, cho dù Tiêu Tinh có hành động gì
bất ngờ chú cũng phải nhẫn nhịn. Cô ta muốn từ chối kết hôn, chú hãy nghĩ cách
níu kéo cô ta”.
“Hả?
không phải là phản đối hôn sự sao? Lúc nãy cô ta hỏi em chuyện kết hôn, suýt
chút nữa thì em từ chối rồi!”.
“Anh
thay đổi ý định rồi”.
“Hả?
Anh muốn kết hôn với cô ta? Thế thì Tiêu Tinh sẽ là chị dâu tương lai của em.
Em đắc tội với cô ta như thế, hai người kết hôn rồi thì em coi như xong!”.
“Yên
tâm, nếu có hy sinh thì cũng là anh hy sinh trước, không đến lượt chú đâu”.
“Thế
cũng phải, hi hi, em thay anh cầm cự vài hôm. Bà chị dâu tương lai này đang
dùng mọi cách để dọa em. Em nói cho anh biết, trên đầu em như được lắp dòng điện,
chốc chốc lại giật một cái, cảm giác mất hết cả hồn”.
“…
Vất vả rồi”.
Thẩm
Quân Tắc cất điện thoại đi, nhếch mép gượng cười.
Tuy
kết hôn với Tiêu Tinh rất khủng khiếp nhưng thường xuyên đối phó với những người
phụ nữ phải xem mặt thì càng khủng khiếp hơn.
Huống
hồ cục diện như bây giờ, đối phó với một mình Tiêu Tinh rõ ràng là dễ dàng hơn
rất nhiều so với đối phó với bố, mẹ, ông nội và nhạc phụ nhạc mẫu tương lai.
Chết
trong tay một người phụ nữ còn hơn là chết dưới tay của vô số người.
Trước
khi núi tuyết và từng ngọn núi trên đỉnh đầu đè chết anh, kéo Tiêu Tinh cùng nhảy
xuống mộ. Điều này trở thành sự lựa chọn tốt nhất đối với anh.
Nhưng
rõ ràng lúc đầu là vì tránh Tiêu Tinh nên mới đào cái hố này.
Nhận
được tin nhắn của anh, Thẩm Quân Kiệt vội vàng thay đổi sách lược. Tiêu Tinh ngồi
đối diện đang nhiệt tình gắp thức ăn cho anh ta, vừa gắp vừa kể cho anh ta nghe
về việc mình đã quen Jesen như thế nào. Những câu chuyện trong game online được
miêu tả rất sinh động, giống như vừa mới xảy ra hôm qua vậy.
Nhìn
khuôn mặt của cô, Thẩm Quân Kiệt chỉ thấy da đầu tê tê. Nếu cô biết Jesen ấy
chính là Thẩm Quân Tắc mà mình sắp kết hôn, chắc chắn cô sẽ dùng thủ pháp nhanh
gọn như khi bóc tôm để phanh thây xé xác anh ta.
Thẩm
Quân Kiệt liếc nhìn Tiêu Tinh, không kìm được thầm cầu nguyện cho anh trai.
“Tôi
và Jesen đến với nhau không dễ dàng gì. Hai năm yêu nhau qua mạng, bây giờ cuối
cùng hết khổ nạn rồi, anh đành lòng chia cắt chúng tôi sao?”. Tiêu Tinh cười
tít mắt nhìn anh ta, tay cầm con dao từ từ gọt vỏ táo, dường như anh ta dám nói
một tiếng không thì cô sẽ dùng con dao ấy để “gọt” đầu anh ta.
“Ặc…”.
Thẩm Quân Kiệt mỉm cười ngượng ngùng, “Chia cắt hai người? Dĩ nhiên là tôi sẽ
không làm chuyện thất đức ấy, khụ khụ”.
Tiêu
Tinh mãn nguyện gật đầu, “Thế thì sau khi về nhà anh hãy nói với người nhà là
anh không muốn kết hôn với tôi. Về phía bố mẹ tôi, tôi sẽ có cách giải thích rõ
ràng”.
“Chuyện
này e là không được”. Thẩm Quân Kiệt nghiêm túc nói, “Tôi thật sự không ghét cô
một chút nào”. Trước tiên phải làm thân với bà chị dâu tương lai này, tránh nói
tuyệt tình sẽ bị truy sát. Thẩm Quân Kiệt lau mồ hôi trong lòng bàn tay, tiếp tục
nghiêm túc nói, “Quan trọng là ở chỗ kết hôn hay không kết hôn không phải tôi
nói là xong”.
“Không
phải anh nói là xong?”. Tiêu Tinh ngạc nhiên nhìn anh ta, “Bây giờ là thời đại
tự do hôn nhân, lẽ nào người nhà anh vẫn có thể ép anh?”.
“Thực
ra…”. Thẩm Quân Kiệt tỏ vẻ buồn rầu, “cô đoán đúng rồi”.
Tiêu
Tinh lườm anh ta, không còn gì để nói, chỉ muốn dùng ánh mắt của mình để khoét
hai lỗ trên trán anh ta.
Thẩm
Quân Kiệt tiếp tục nghiêm túc nói: “Nhà tôi theo chế độ quân chủ chuyên chế.
Quan niệm của ông nội tôi vô cùng bảo thủ. Chuyện hôn sự của mỗi người trong
nhà họ Thẩm đều do ông sắp xếp, phản đối cũng vô ích, trừ phi tôi cắt đứt quan
hệ với nhà họ Thẩm. Haizz, nghĩ đến lúc đầu chị họ tôi vì phản đối hôn sự mà bỏ
trốn, sau khi bị ông bắt về, chị ấy bị nhốt trong phòng tối nửa tháng, suýt nữa
thì mất mạng…”.
Không
phải anh ta cố tình đẩy chị họ xuống nước, phim cổ trang đều diễn như vậy, anh
ta chỉ lấy ra dùng tạm mà thôi. Thẩm Quân Kiệt tiếp tục phát huy tài năng diễn
xuất của mình, nghiêm túc nhìn Tiêu Tinh và nói: “Vì thế, chuyện kết hôn cô tìm
tôi cũng vô ích. Bố mẹ cô tán thành, nhà tôi cũng tán thành. Chắc chắn là không
thể từ chối được. Cô hãy chấp nhận số phận đi”.
Tiêu
Tinh cau mày: “Đùa cái kiểu gì thế! Lẽ nào anh để mặc cho người khác làm chủ cuộc
sống của mình sao? Anh ngốc à? Hai chúng ta không có nền móng tình cảm, kết hôn
tuyệt đối là bi kịch!”.
“Vấn
đề này cô không cần lo lắng, bây giờ không có nền móng tình cảm không có nghĩa
kết hôn chắc chắn sẽ là bi kịch”. Thẩm Quân Kiệt cười tít mắt, “Tình cảm mà, cần
phải… bồi đắp”.
“Thẩm
Quân Tắc!”. Tiêu Tinh nghiến răng nghiến lợi nói, “Anh không thể nghiêm túc suy
nghĩ chuyện này sao?”.
Thẩm
Quân Kiệt nhún vai, cười tít mắt: “Tôi đã… suy nghĩ nát óc rồi”.
Tiêu
Tinh tức giận lườm anh ta, thấy anh ta nhe nhởn không chút nghiêm túc, không
kìm được than thở một tiếng, nằm bò ra bàn: “Chúa ơi… hãy mang con đi…”.
Chiều
hôm ấy, vừa về khách sạn là Tiêu Tinh buồn bực bật laptop online. Trong lòng cô
bùng cháy ngọn lửa tức giận, cần phải tìm người chia sẻ, nếu không lục phủ ngũ
tạng của cô sẽ bị đốt cháy!
Hay
quá, Kỳ Quyên đang online.
Tiêu
Tinh vội vàng nhắn tin.
“Tiểu
Quyên à…”.
“Thế
nào rồi? Diệt tên Thẩm Quân Tắc chưa?”.
Tiêu
Tinh buồn rầu nói: “Tao sắp bị hắn diệt rồi”.
“Khụ,
tuy tao không muốn đả kích mày nhưng thật sự tao muốn nói là tao đã sớm đoán được
kết cục này rồi”. Kỳ Quyên lạnh lùng nói.
“…
Mày không biết, hắn ta giống như đất sét ấy, mặt dày mày dạn, tao chưa bao giờ
gặp người nào không biết xấu hổ đến mức ấy! Tao đã nói rõ ràng như vậy rồi, thế
mà hắn còn nhăn nhở nói với tao là chuyện kết hôn không phải là chuyện hắn có
thể quyết định. Nói thật lúc ấy tao rất muốn đập đĩa tôm vào đầu hắn. Hắn đúng
là đồ lưu manh!”. Tiêu Tinh tức giận gõ xong hàng chữ ấy, nhấn nút gửi, phía
sau còn gửi biểu tượng giận dữ.
“Được
rồi, mày đừng có loạn lên. Hắn không chịu từ hôn thì mày hãy làm cho hắn tức
điên lên”.
“Ví
dụ?”.
“Đàn
ông mà, trừ phi có khuynh hướng tự ngược đãi mình, nếu không sẽ ghét những con
hổ cái hung dữ. Mày hãy tỏ ra là một người ghê gớm, đanh đá, xem hắn còn dám lấy
mày không?”.
Tiêu
Tinh nhếch mép cười tít mắt, gõ hàng chữ: “Ha ha, một người vốn tính dịu dàng
như tao có thể diễn được vai đanh đá không?”.
Kỳ
Quyên im lặng một lúc, “Tao rất tin vào thực lực của mày!”.
Tiêu
Tinh mỉm cười đóng cửa sổ chat, trong lòng cũng có đối sách. Đang định vào
phòng tắm tắm một cái thì đột nhiên nhận được tin nhắn của Thẩm Quân Tắc.
“Tiêu
Tinh, nhắn cho tôi tài khoản MSN của cô”.
Vừa
nhìn thấy cái tên này, tâm trạng của Tiêu Tinh đã rơi xuống vực sâu thăm thẳm,
tức giận nhắn lại: “Tôi không dùng MSN, tôi chỉ dùng QQ!”.
“Bao
nhiêu”. Lần này chỉ có hai chữ đơn giản.
Tiêu
Tinh nghĩ một lúc, cuối cùng nhắn số cho anh ta. Chẳng mấy chốc góc phải hiện
lên thông tin kết bạn, chỉ viết ba chữ.
“Thẩm
Quân Tắc”.
Rất
mơ hồ, Tiêu Tinh bỗng thấy Thẩm Quân Tắc đang nói chuyện với mình lúc này nói
năng gãy gọn, dứt khoát, dường như trong nháy mắt biến thành một người khác.
Tiêu
Tinh chấp nhận yêu cầu kết bạn của Thẩm Quân Tắc, tiện tay kiểm tra tư liệu,
phát hiện người này dùng hình chim cánh cụt của hệ thống, trong phần thông tin
cá nhân không có thông tin gì, không gian càng trống trơn, những trò chơi như
nông trại gì gì đó chưa hề kích hoạt, nhìn đẳng cấp của anh ta… một ngôi sao nhỏ
cô đơn.
Được
lắm, lại là tài khoản mới đăng ký chưa lâu. Tiêu Tinh còn tưởng với tính cách
vô lại của anh ta, chắc chắn là thường xuyên lên mạng bỡn cợt các cô gái,
phương thức liên lạc cần thiết như QQ chắc chắn sẽ rất hoành tráng.
Có
lẽ đây chỉ là nick khác của anh ta?
Tiêu
Tinh đang nghi ngờ thì góc phải hiện lên tin nhắn.
“On?”.
“Tôi
rất muốn nói là không”. Tiêu Tinh gửi biểu tượng giận dữ, “Tìm tôi có chuyện gì
sao?”.
“Hiện
nay cô vẫn chưa thực sự thích ai, đúng không?”.
“Tôi rất thích Jesen, anh không biết
sao?”.
“Hai người chỉ đang diễn kịch, chẳng
phải sao?”.
Tiêu Tinh thấy sống lưng lạnh buốt,
cảm giác kỳ lạ ấy lại một lần nữa xuất hiện. Cô có cảm giác người đang nói chuyện
với mình có vẻ rất bình tĩnh, thậm chí có cảm giác kỳ quặc khi thấy tất cả mọi
chiêu thức của mình đều bị đối phương biết rất rõ.
“Thẩm Quân Tắc, rốt cuộc anh muốn
nói gì?”. Tiêu Tinh có chút bực tức.
“Hôn sự của chúng ta đã bị truyền
ra ngoài, không phải là chuyện một lời giải thích đơn giản có thể ứng phó được.
Bây giờ có hai sự lựa chọn. Thứ nhất, chúng ta cùng đối đầu với gia đình, phản
đối chuyện này, cho dù bên ngoài có làm ầm lên đến long trời lở đất như thế
nào”.
“Thứ hai tạm thời thỏa hiệp, giả vờ
kết hôn để bố mẹ hai bên an lòng. Tôi đảm bảo sau khi kết hôn cô có thể tiếp tục
làm những việc mình thích. Tôi tuyệt đối sẽ không can thiệp vào cuộc sống của
cô”.
“Còn có điều kiện nào nữa cô có thể
nói ra, tôi sẽ cố gắng đáp ứng”.
Nhìn những điều kiện đàm phán mà
anh ta liệt kê, Tiêu Tinh im lặng một lúc, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím,
gõ một đoạn rất dài.
“Anh tưởng kết hôn là trò chơi? Anh
tưởng tôi là diễn viên, chỉ cần anh trả lương thì sẽ ngoan ngoãn diễn kịch với
anh? Nói cho anh biết Thẩm Quân Tắc, Tiêu Tinh tôi không phải là người dễ ức hiếp
như thế đâu? Anh đừng có lôi cái kiểu đàm phán ấy ra để dọa tôi, tôi không
thèm! Còn nữa, đừng tưởng rằng anh vờ ra vẻ nghiêm túc là có thể thay đổi được
bản chất lưu manh của mình!”.
“…”. Bên kia đánh một dãy dấu ba chấm,
tỏ ý không còn gì để nói.
Tiêu Tinh gõ thêm một câu: “Nếu còn
nói những lời nhảm nhí ấy thì tôi sẽ cho anh vào danh sách đen, anh có tin
không?”.
Quả nhiên đối phương im lặng.
Tiêu Tinh tiện tay lấy bình nước uống
trên bàn, mở nắp, từ từ uống để bớt giận, chờ mãi mà không thấy đối phương trả
lời. Cuối cùng Tiêu Tinh thở phào, nhìn cửa sổ chat rồi nở nụ cười chiến thắng.
Thực ra đóng giả làm người đanh đá
rất đơn giản. Xem ra chiêu này rất hiệu quả với anh ta, sau này có thể tiếp tục
phát huy.
Trong thư phòng của nhà họ Thẩm, Thẩm
Quân Tắc đang cau mày nhìn máy tính, còn cậu em trai ngồi cạnh thì ôm bụng cười
ngặt nghẽo.
“Ha ha ha, anh cũng có ngày hôm
nay! Xem ra chuyện dỗ dành phụ nữ anh không có một chút năng khiếu nào. Chị dâu
tương lai của em quả là cá tính, đúng là con hổ cái hung dữ! Anh đoán xem, chị ấy
đã cho anh vào danh sách đen chưa?”.
“Im đi”. Thẩm Quân Tắc hầm hầm nhìn
anh ta, sau đó ngoảnh đầu lại, nhìn hàng chữ phóng to và một dãy dấu chấm than
mà Tiêu Tinh đã gửi qua cửa sổ chat, đột nhiên thấy… đầu đau như búa bổ.
Khắc tinh chính là người sinh ra để
đối đầu với mình. Đối diện với Tiêu Tinh đang nổi nóng, anh thật không biết phải
đối phó như thế nào. Có hai loại người anh không muốn đối phó nhất: Một là những
người phụ nữ hay khóc lóc. Hai là những người phụ nữ đanh đá.
Rõ ràng là lúc này Tiêu Tinh đang ở
trong trạng thái điên cuồng không dễ đối phó. Dấu chấm than phía sau những câu
nói rùng rợn khiến Thẩm Quân Tắc thấy da đầu tê buốt. Anh suy nghĩ một lúc, cuối
cùng đưa ra một lựa chọn sáng suốt: Đóng cửa sổ chat, giữ im lặng.
Tiêu Tinh mới uống được nửa chai nước
thì góc phải lại hiện lên tin nhắn, vừa nhìn avatar đầu lâu xương cốt là biết
ngay Kỳ Quyên gửi.
“Quên không nói với mày, ba ngày nữa
tao sẽ đi New York một chuyến, nhân tiện đến thăm mày”. Giọng nói rất nhẹ
nhàng, cứ như là cô ấy băng qua nửa vòng trái đất chạy sang New York đơn giản
như sang thăm hàng xóm vậy.
Tiêu Tinh “phụt” một cái, nước bắn
tung tóe lên màn hình. Cô phải vỗ ngực ra sức ho mấy tiếng mới thở được.
Lấy tờ giấy ăn lau màn hình dính đầy
nước, Tiêu Tinh gõ một hàng chữ trong cửa sổ chat: “Lúc này mày đến New York
đúng là quá tốt, hai chúng ta phối hợp diễn kịch, giải quyết chuyện của Thẩm
Quân Tắc”.
“Điều đó còn phải nói, dĩ nhiên chị
mày sẽ nâng đỡ cho mày, giải quyết hắn dễ như trở bàn tay”.
“Thế thì tao cảm ơn mày trước”. Đột
nhiên Tiêu Tinh nghĩ đến trọng điểm, vội hỏi, “Đúng rồi, lần này mày đến New
York làm gì? Chẳng phải là mày vẫn đang thực tập ở văn phòng luật sư sao?”.
“À, tao thực tập xong rồi, thời
gian trước đã thông qua kỳ sát hạch, sau này sẽ ở lại làm việc ở Thời Đại. Đúng
lúc lần này có cơ hội ra nước ngoài học tập nên cử tao đi”. Kỳ Quyên ngừng lại
một lát rồi nói, “Vốn dĩ cơ hội lần này là của anh mày, có điều anh Tiêu Phàm rất
hào phóng, đã nhường nó cho người mới là tao”.
Tiêu Tinh cười, phấn khích nói: “Hi
hi, tao biết mà, anh tao vốn rất hào phóng! Sau này mày cứ đi theo anh ấy, chắc
chắn sẽ công thành danh toại!”.
“Anh mày giỏi chứ có phải mày giỏi
đâu, mày đắc ý cái gì chứ…”.
“Thì đều là họ Tiêu mà, có gì khác
đâu ~”.
“…”. Tiêu Tinh ở bên này vẫn đang đắc
ý. Trong khi Kỳ Quyên ở bên kia không kìm được cười khẩy: Đều là họ Tiêu mà sao
lại khác biệt nhiều đến thế.

