Ngủ Cùng Sói - Chương 27
Chương 27
Nếu nhớ nhung là một tội lỗi thì thời gian chính là tội ác.
Đến Anh, tháng đầu tiên tôi còn có thể chịu nổi vì nỗi đau
thể xác tạm thời làm tê dại đi nỗi nhớ hắn. Tháng thứ hai, thần kinh tôi căng
thẳng đến mức sắp vỡ tung, ý nghĩ cực đoan lúc nào cũng lởn vởn trong đầu. Có
hôm, nửa đêm tỉnh giấc, tôi bỗng nắm lấy tay Cảnh nói: “Anh mua vé máy bay cho
em, em muốn về giết anh ấy rồi tự vẫn, hãy trộn tro cốt của chúng em vào nhau,
em phải khiến anh ấy không bao giờ vứt bỏ được em.”
Cảnh nói: “Thiên Thiên! Em ngủ thêm lúc nữa, đừng nghĩ quẩn.”
Tôi hỏi anh ấy với vẻ rất nghiêm túc: “Em thử rất nhiều cách
để giết anh ấy, nhưng đều không có tác dụng. Anh nghĩ giúp em xem có cách gì
khác không?”
“Ngày mai anh sẽ tìm cho em một bác sĩ tâm lý.”
Ngày hôm sau, quả thực anh đã đưa bác sĩ tâm lý tới, là một
Hoa kiều. Bác sĩ nói rằng tôi có thể tâm sự những khúc mắc không cởi bỏ được
trong lòng tôi, cô ấy sẽ giữ bí mật.
Khi cô ấy đồng ý sẽ không ghi chép bất cứ điều gì, tôi đã
nói chuyện với cô ấy cả buổi chiều.
Cuối cùng cô ấy nói với Cảnh kết quả chẩn đoán: “Hàn tiểu
thư hoàn toàn bình thường… Cô ấy không điên, đó quả là một kỳ tích!”
Cảnh vẫn có chút lo lắng: “Nhưng bây giờ tình trạng tâm lý của
cô ấy hơi có chút vấn đề.”
Bác sĩ thở dài, lắc đầu nói tiếp: “Trên cương vị bác sĩ tâm
lý, tôi cho rằng anh nên trông coi cô ấy cho tốt, cô ấy có chút xu hướng bạo lực.
Còn với tư cách cá nhân, tôi cho rằng cô ấy nên quay về giết người đàn ông đó rồi
tự vẫn.”
Tôi nghĩ rằng mình sẽ không chịu nổi một ngày, không ngờ tôi
đã sống ở Anh hai năm.
Tôi ngồi một mình trong góc của nhà hàng hải sản, thành thục
bóc vỏ tôm, đặt miếng thịt tôm nguyên vẹn vào chiếc đĩa phía đối diện. Người phục
vụ lại đem đến một đĩa tôm, lấy chiếc đĩa trống đặt bên cạnh.
“Cần giúp không?” Một giọng nói lịch sự vọng đến, đó lại là
tiếng Trung Quốc.
Tôi lắc đầu, tiếp tục bóc con tôm trong tay. Tôi lờ mờ nhìn
thấy một người đàn ông lạ mặc chiếc áo sơ mi xám nhạt ngồi đối diện, dáng vẻ rất
tự tin khiến người khác cảm thấy anh ta làm gì cũng hợp tình hợp lý.
“Xin lỗi!” Tôi nghiêm túc nói. “Chỗ đó có người ngồi rồi,
anh ấy đi vệ sinh, sẽ quay trở lại nhanh thôi!”
“Đi ba tiếng đồng hồ ư?” Anh ta nhìn tôi, ánh mắt sắc nhọn
như nhìn thấu được ý nghĩ của người khác. “Người ấy không đến đâu, nếu đến thì
đã sớm đến rồi!”
Tôi cắn môi, nói với vẻ cương quyết: “Anh ấy sẽ đến!”
Anh ta thở nhẹ nói: “Tay em chảy máu rồi!”
“Đó là tương ớt.”
Trong đôi mắt lạnh lùng của anh ta bỗng có biểu hiện khác
thường. Anh ta nhìn chiếc đĩa đựng đầy tôm đã bóc cùng một ly rượu vang đỏ,
nhìn ngón tay tôi dính đầy dầu ăn cùng vết thương rớm máu, định nói gì đó rồi lại
thôi.
Tôi không quan tâm tới anh ta, chăm chú bóc tôm. Nước muối
và tương ớt ngấm vào vết thương, xuyên thấu qua tay tôi, tạm thời làm dịu nỗi
đau trong lòng. Dùng sự chờ đợi để lừa dối lòng mình, tôi mới có thể kìm nén nỗi
nhớ, có sức để hít thở. Cho dù trong mắt người khác, tôi đang tự hại mình.
Anh ta bỗng nắm lấy cánh tay tôi, nhìn những ngón tay tôi,
hơi chau mày: “Tôi tưởng phụ nữ chơi dương cầm thì điều quý giá nhất chính là
đôi tay.”
Tôi quan sát anh ta một lượt, trông khá đẹp trai, chưa đến
ba mươi, có khí chất tự tin mà không kiêu ngạo, có vẻ thành công trong sự nghiệp.
Nhưng tôi không nhớ mình quen anh ta.
Anh ta nhìn tôi có chút kinh ngạc, lịch sự nhắc: “Chúng ta từng
gặp nhau, tôi vốn định mời em ăn tối nhưng em nói phải ăn kiêng, hôm khác mời
tôi uống trà.”
“À!” Tôi gật đầu, rút tay lại.
“Nhớ ra rồi à?”
“Đối với người đàn ông nào tôi cũng nói vậy.”
Anh ta giật mình nhìn tôi một lúc, lắc đầu cười khổ. Kiểu từ
chối khéo này mà anh ta cũng tưởng thật, chỉ có thể có hai khả năng. Một là, EQ
của anh ta rất thấp, không giỏi giao tiếp. Hai là, có thể anh ta chưa bao giờ bị
phụ nữ từ chối, vốn không nghĩ rằng có người lại từ chối lời mời của anh ta.
“Tôi là Mạnh Huân…” Anh ta nhìn tôi mà tôi chẳng hề để ý, chỉ
còn cách rút danh thiếp từ ví đưa cho tôi.
Tôi lướt nhìn một cái, là giám đốc điều hành của một công ty
giải trí, có chút ấn tượng rồi.
Nửa tháng trước, tôi tham gia một buổi biểu diễn của hội từ
thiện. Khi buổi biểu diễn kết thúc, anh ta đến làm quen, tôi lịch sự nói vài
câu, sau đó công ty của anh ta định mời tôi ký hợp đồng nhưng tôi từ chối khéo.
Anh ta thấy tôi không nói gì liền tiếp tục: “Tiếng đàn của
em khiến người khác cảm thấy dễ chịu, nụ cười của em cũng thật nhẹ nhàng, tôi
tưởng em là người… điềm đạm, không ngờ em lại… mạnh mẽ đến vậy.”
“Cảm ơn anh!”
Nếu anh ta gặp tôi từ hai năm trước thì sẽ biết bây giờ tôi
điềm đạm đến thế nào!
Hôm nay tâm trạng tôi rất tệ, không muốn nghe anh ta vòng vo
nên cúi đầu nhìn đồng hồ: “Áy náy quá, sắp đến giờ tôi phải đi làm rồi!”
Tôi gọi nhân viên phục vụ thì nghe báo đã có người thanh
toán rồi.
“Cảm ơn!” Tôi đứng lên, hơi choáng váng, phải vịn vào bàn mới
đứng vững.
Anh ta vội đứng dậy: “Em đi đâu, tôi đưa đi!”
“Không cần.” Tôi vốn định từ chối khéo nhưng sợ anh ta không
hiểu.
Còn một tiếng nữa mới tới giờ làm việc, tôi không bắt taxi
mà đi bộ về phía nhà hàng. Có lẽ trước đây đã trải qua nhiều sóng gió nên hai
năm nay tôi sống rất thuận lợi.
Khi sang Anh điều trị chân vết thương ở chân, cô giáo trong
nước đã giới thiệu cho tôi một giáo sư của nhạc viện ở đây. Lúc đầu vị giáo sư
không có chút hứng thú, nhưng sau khi nghe khúc Hóa điệp tôi đàn thì lặng
đi hồi lâu không nói nên lời. Hôm sau, ông gọi điện cho tôi nói rằng đã liên hệ
với trường xong cả rồi, chỉ cần tôi qua kỳ kiểm tra tiếng Anh là được nhập học,
ông sẽ phá lệ tuyển chọn tôi. Cho dù như vậy tôi phải thi đến hai lần mới qua.
Giáo sư luôn nói rằng tôi là một học trò rất có năng khiếu, cho dù ông có dạy
tôi khó đến đâu, yêu cầu hà khắc bao nhiêu, ngày hôm sau tôi cũng đàn rất tốt.
Thực ra ông không biết rằng đó không phải là năng khiếu. Tối nào tôi cũng chơi
đàn cho hết đêm thì làm sao không chơi tốt được!
Lúc đi qua cửa hàng tiện ích, nhìn thấy ở giá sắt ngoài cửa
có bày hai quyển tạp chí tiếng Trung, tôi vội vã chạy đến xem. Mỗi lần lật sang
trang mới, tay tôi hơi run run, nóng lòng muốn xem trang tiếp theo nhưng lại sợ
rằng trang tiếp theo sẽ khiến tôi thất vọng. Lật hết cả hai quyển tạp chí, tôi
thất vọng đặt xuống.
Cho dù chỉ tìm được một bức ảnh mờ nhạt về hắn, xem hình
dáng của hắn thế nào thôi cũng được, tiếc rằng… hắn quá trầm lặng, không bao giờ
chịu tiếp bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, những tin tức trên mạng quá ít, tôi đã sớm
thuộc làu làu như lòng bàn tay. Đi được hai bước, tôi quay lại, lật hai quyển tạp
chí xem lần nữa. Haizz! Đến cả tên cũng không có. Đang định gập quyển tạp chí lại
thì tôi bỗng nhìn thấy một khuôn mặt tự tin, chính là người ban nãy. Tôi lướt
nhìn tên, cuối cùng đã rõ tại sao anh ta lại kinh ngạc đến vậy.
Anh ta quản lý công ty giải trí, chính là sản nghiệp của gia
tộc, không biết năng lực ra sao nhưng anh ta xuất thân trong một gia đình không
đơn giản chút nào. Giá trị của anh ta chắc lên đến cả tỷ, có lẽ không người con
gái nào thiếu hiểu biết như tôi lại có thể từ chối lời mời đầy thành ý của anh
ta.
Lật ra trang sau, vẫn viết về anh ta. Tôi lắc đầu lia lịa, đặt
quyển tạp chí về chỗ cũ. Đúng là người làm trong làng giải trí, thật kiêu ngạo.
Tôi vẫn thích vẻ trầm lặng, nội tâm của Hàn Trạc Thần hơn.
Trong phòng trang điểm, tôi mặc một bộ trang phục sang trọng,
trang điểm hơi đậm để che đi nét mặt tiều tụy, xanh xao. Tôi hít một hơi thật
sâu rồi bước lên khán đài. Tôi mỉm cười với khán giả, ngồi bên cây dương cầm, dạo
bản nhạc vui nhộn nhất. Khán giả đến nghe với vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, tôi thấy
mãn nguyện, cảm giác cuộc sống của mình có chút ý nghĩa.
Bất chợt tôi bắt gặp ánh mắt đầy hiếu kỳ và thăm dò của Mạnh
Huân. Anh ta ngồi gần tôi, cầm một ly vang đỏ mỉm cười, ra hiệu với tôi. Tôi mỉm
cười với anh ta cũng như với những vị khách khác.
Đàn xong ba bản nhạc, tôi ra hậu trường nhận suất ăn ngày
hôm nay, thay trang phục, ngồi bên bàn ăn ở một góc của hậu trường nhìn mọi người
đi lại, cúi đầu ăn bữa tối đã nguội ngắt. Một cốc nước lọt vào tầm mắt, tôi ngẩng
đầu, nhìn thấy nụ cười hiền hòa của Mạnh Huân. Nụ cười khiến tôi đau đầu, tôi
cúi xuống ăn tiếp.
Anh ta ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
“Tại sao không ký hợp đồng với công ty chúng tôi? Với ngoại
hình và tài năng của em có thể nổi tiếng chỉ trong một ngày.”
“Tiếng đàn của tôi không rẻ mạt như anh nghĩ.”
“Rẻ mạt ư? Ba bản nhạc giá một trăm bảng, tôi sẽ trả nhiều
hơn…”
“Tôi thừa nhận bây giờ tôi rất tầm thường, một trăm bảng là
có thể bán rẻ tiếng đàn của mình, bất kỳ ai yêu cầu tôi đánh đàn tôi đều không
từ chối, nhưng tôi sẽ thành công, không cần phải đi đường tắt.”
“Cái em gọi là thành công chính là biểu diễn trong nhà hát
nguy nga cho giới thượng lưu nghe? Tại sao em không thể để nhiều người thưởng
thức sự truyền cảm và sức lôi cuốn trong tiếng đàn của em?”
“Mạnh tiên sinh.” Tôi ngồi thẳng để có thể nhìn thẳng vào mắt
anh ta. “Anh có hiểu dương cầm không? Anh có hiểu nghệ thuật không? E rằng anh
còn chẳng biết tôi đánh bản nhạc gì, đúng không? Tôi rất rõ, trong mắt anh tiếng
đàn của tôi chẳng đáng một xu, anh chỉ coi trọng khuôn mặt của tôi thôi!”
Suất cơm vốn nuốt không trôi, giờ càng không ăn nổi nữa. Tôi
cầm lấy túi xách, còn chẳng thèm nói lời tạm biệt với anh ta. Kiểu đàn ông như
anh ta tôi gặp nhiều rồi, nếu nói hay một chút thì là “công thành danh toại”.
Quy tắc trong giới giải trí tôi hiểu, bề ngoài có vẻ là bình hoa để người ta
nhìn ngắm từ đầu đến chân, nhưng bên trong thì dùng cơ thể để làm những cuộc
trao đổi nhơ nhớp. Kiểu đường tắt như vậy tôi quyết không chịu đi vì cái gì
cũng có thể bán trừ thứ đẹp nhất của đời người.
Tôi bước tới cửa nhà hàng, bỗng văng vẳng bản nhạc của
Mozart, đó chẳng phải là bản nhạc tôi vừa mới chơi sao? Tôi dừng bước, từ từ
xoay người lại, Mạnh Huân ngồi bên cây đàn mỉm cười nhìn tôi.
Giây phút đó mọi thứ đều chìm trong bóng tối, một vòng sáng
xanh nhạt chiếu rọi những ngón tay bay bổng của anh ta, nụ cười trên môi anh ta
và ánh mắt hiền hòa. Đối với tôi, anh ta chơi đàn chưa phải xuất sắc nhưng thứ
âm nhạc êm dịu, vui vẻ ấy đã chạm đến con tim lạnh lẽo của tôi. Quấn chặt chiếc
áo choàng hơn nữa, tôi xoay người bước đi, không hề dừng lại một bước, đi thẳng
vào đêm tối. Tôi nguyện dùng âm nhạc của mình để an ủi sự thê lương của người
khác, an ủi sự lạnh lẽo trong tim tôi, không cần ai giúp tôi sưởi ấm.
Trong bóng đêm, tôi một mình lặng lẽ bước đi dưới ánh đèn nê
ông tiến về phía trường học. Tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi không xem số
hiển thị trên màn hình mà nghe luôn, thời gian này ngoài Cảnh thì không có ai gọi
cả.
“Về trường chưa? Anh đến đón em.”
“Không cần đâu, em muốn đi một mình.”
“Thiên Thiên?”
“Em không sao, chỉ muốn yên tĩnh một chút.”
“Thôi được! Đến trường rồi gọi điện cho anh.”
Tắt máy, tôi ngồi xuống ghế tựa dài, dằn vặt hồi lâu rồi bấm
từng số mà tôi đã khắc sâu vào tim. Giọng nói trong trẻo, ngọt ngào lại vang
lên: “Xin lỗi, số máy bạn gọi không tồn tại…”
Tôi cười, quấn chặt chiếc áo choàng vào người để chống lại
cái lạnh, nói vào điện thoại: “Hôm qua em lại đánh đến mức làm hỏng cây dương cầm
của trường, anh nói có phải em rất đáng giận không… đánh đàn quá tập trung… Hơn
nữa, hai ngày sau em tham gia một cuộc thi rất quan trọng, giáo sư chọn cho em
bản nhạc Hóa điệp. Em biết, ông hy vọng em có thể qua một bài mà nổi tiếng.
Thực ra có nổi tiếng hay không đối với em không quan trọng. Bây giờ em sống rất
tốt, rất mãn nguyện…”
Tôi ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên trời, hôm nay là sinh nhật
thứ hai mươi của tôi. Hắn từng đồng ý với tôi rằng hằng năm, vào ngày sinh nhật
tôi đều cùng tôi mừng sinh nhật vì trên thế giới này ngoài hắn ra không ai biết
ngày đó.
“Thần, anh nói một câu với em được không? Dù chỉ một câu
thôi, em không tham lam… chỉ một câu thôi!”
Trong điện thoại cứ lặp đi lặp lại thông báo tôi gọi nhầm số.
Ngón tay tôi vùi vào tóc, bất giác bấu chặt lấy tóc. Tôi cố gắng kiềm chế cảm
xúc nhưng nỗi nhớ nhung vẫn
khôn nguôi.
“Em chỉ muốn biết anh sống có tốt không mà thôi… Anh có thể
không nghe điện thoại, tắt máy cũng được, nhưng tại sao lại tuyệt tình đến vậy…
không để em được gặp anh, được nghe thấy giọng nói của anh?… Chỉ cần nói với em
một câu rằng anh sống vui vẻ, anh đã quên em thì em không còn tha thiết gì nữa…”
Không biết Mạnh Huân từ đâu chạy tới, giật lấy điện thoại của
tôi. Anh ta có vẻ tức giận, đưa điện thoại lên định nói rồi bỗng sững sờ, nhìn
tôi, gập điện thoại lại.
Tại sao người đàn ông này luôn xuất hiện vào những lúc không
nên xuất hiện. Tôi gạt nước mắt, đứng phắt dậy, giật lại điện thoại trong tay
anh ta.
“Mạnh tiên sinh, tôi thừa nhận anh hiểu dương cầm, anh hiểu
nghệ thuật, nhưng tôi…”
“… nhưng tôi không hiểu em.”
Câu nói của tôi bị anh ta chặn ngang.
“Lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười của em, nghe tiếng đàn của
em, tôi đã cảm nhận được tình yêu tràn đầy tâm hồn em, tình cảm nồng nàn như vậy,
cho dù là người không hiểu gì về âm nhạc cũng được em truyền cho cảm giác hạnh
phúc.” Anh ta kéo tay áo tôi lên, cầm tay tôi đưa đến trước mặt anh ta. “Nếu
không tận mắt chứng kiến thì tôi không thể tin nổi mười ngón tay rớm máu này có
thể chơi nhạc của Mozart rung động lòng người đến vậy.”
“Tôi không cần anh hiểu.”
Hôm nay tâm trạng tôi vô cùng tệ, tôi không còn tâm trí đâu
để nói lời hay ý đẹp. Tôi thu tay về, buộc lại tóc, tiếp tục đi về trường.
“Em là một người rất mâu thuẫn.” Lời nói của anh ta làm tim
tôi thắt lại. “Tại sao em lại ghét bản thân mình như vậy?”
Ai nói anh ta không hiểu chứ? Anh ta không chỉ hiểu nghệ thuật,
hiểu dương cầm mà còn hiểu tôi.
Chân tôi hơi tê cứng.
“Hàn Thiên Vu, chúng ta ký hợp đồng nhé, tôi đảm bảo em sẽ
thực hiện được ước mơ của mình.”
“Tôi không cần người khác giúp tôi thực hiện giấc mơ.”
Tôi vốn chẳng cần ai giúp tôi thực hiện ước mơ. Nếu ước mơ của
tôi là dùng tiếng đàn và tình yêu làm xúc động lòng người thì giây phút này một
khúc Hóa điệp dừng lại trong sự thê lương, ảm đạm, hơn ba mươi giây trầm
lặng cho tôi biết tôi đã thành công. Nếu ước mơ của tôi là để tuyệt tác này tiếp
tục, vậy… nó không thể thực hiện được.
Hai năm nay, bao nhiêu nước mắt đã rơi, bao nhiêu nỗi đau phải
nhẫn nhịn, luyện tập bao ngày thì hôm nay, cuối cùng tôi nở nụ cười tươi sáng
nhất rồi đứng dậy. Trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt, tôi ngân ngấn nước mắt cúi
chào, cũng chính là cúi chào người đã cho tôi cây dương cầm lúc tôi chín tuổi,
cho tôi tương lai lúc mười tám tuổi, giúp tôi lột xác hóa bướm. Tôi vẫn đứng
trên khán đài, giáo sư chạy lên, mắt lấp lánh ánh lệ, ôm chặt lấy tôi.
“Thầy ơi! Cuối cùng em thành công rồi!”
Đó chính là thành công của tôi, cuộc đời của tôi có thể tầm
thường, không chút danh tiếng, nhưng chỉ cần giây phút này có người vì tiếng
đàn của tôi mà rơi lệ, còn tôi vui cười vì sung sướng.
Trong tiếng vỗ tay không dứt, tôi trở lại hậu trường.
Cảnh mặc bộ com lê, tay cầm bó hoa tuy líp đang đứng đợi.
Tôi đón lấy bó hoa, mỉm cười ôm anh: “Em thành công rồi!”
Anh nhè nhẹ vỗ lưng tôi, cánh tay hơi run lên vì xúc động:
“Anh biết sẽ có ngày em mỉm cười khi chơi hết bản nhạc này, cuối cùng em đã
thành công!”
“Sau này em sẽ không phải rơi lệ vì bản nhạc này nữa.”
Để quên đi một người không khó, chỉ cần khiến bản thân ngày
nào cũng bận bịu, không có thời gian để nhớ nhung là được. Cái khó là không để
cho tình cảm trong tiếng đàn khô cạn. Tôi buộc phải ngồi trước cây đàn, nhớ lại
nỗi bi thương để tiếng đàn ngập tràn nước mắt. Cho nên, hai năm trở lại đây tất
cả cố gắng của tôi không phải là quên đi mà là để cho chính mình có thể chịu đựng
được nỗi bi thương ấy.
“Anh có thể yên tâm rồi!” Cảnh như trút được gánh nặng, cười
nói: “Thiên Thiên, tối nay anh mời em ăn tối, chúc mừng thành công bước đầu của
em.”
“Vâng, đợi cuộc thi kết thúc, em sẽ gọi điện cho anh.”
“Được! Vậy anh đi đặt chỗ trước nhé!”
Cảnh đi rồi tôi mới bắt đầu tẩy trang, thay trang phục, mấy
bạn học cùng tham gia cuộc thi và vài người quen đến chúc mừng tôi. Tôi đang
thu dọn đồ thì một vị khách không mời tiến đến. Tôi vốn định giả như không
quen, ai ngờ anh ta kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống cạnh tôi. Xem ra anh ta định
nói chuyện dài dài, không phải chỉ là đến để chúc mừng.
Hôm nay tâm trạng của tôi không tệ, nhìn Mạnh Huân cũng
không đến nỗi chướng mắt, tôi gật đầu mỉm cười với anh ta.
Anh ta nói: “Cuối cùng tôi đã hiểu tại sao em có thể đánh được
bản nhạc truyền cảm đến vậy!”
“Thật không?” Tôi gấp trang phục, trả lời qua quýt.
“Vì… khi em đàn bản nhạc bi thương thật khiến người khác bị
kích động đến muốn tự sát.”
“Đến cả con cưng của trời như anh đây mà cũng muốn tự sát
thì người khác không còn đường sống nữa.”
Anh ta tươi cười, nụ cười có vẻ tẻ nhạt.
“Tối nay có thể mời em ăn cơm không, chúng ta bàn chuyện hợp
đồng?”
Tôi trợn tròn đôi mắt nhìn anh ta: “Những người kinh doanh đều
có kiểu quyết không chịu buông tha sao?”
“Em có thể hiểu như vậy.”
“Mạnh tiên sinh, ở đây có rất nhiều cô gái chơi đàn giỏi,
chi bằng anh tiết kiệm lời để nói chuyện với họ.” Tôi chỉ mấy cô gái bên cạnh
đang lén nhìn anh ta.
Anh ta lắc đầu, nhìn khuôn mặt hơi cúi xuống của tôi: “Tôi
chỉ muốn nói chuyện với em.”
“Tại sao?”
“Vì hôm nay em giành giải nhất, tôi mà ký hợp đồng thì phải
ký với người giỏi nhất.”
Tôi càng kinh ngạc nhìn anh ta: “Vẫn chưa thi xong, làm sao
anh biết được?”
“Tôi hỏi ban giám khảo rồi!”
“Hỏi rồi ư?” Tôi cố kiềm chế mới không ném thẳng đồ vào mặt
anh ta. “Anh hỏi hay là mua chuộc?!”
“Sao em lại không tự tin như vậy?”
Tôi ra sức nhét bộ
váy áo biểu diễn vào trong túi. Tôi vốn chẳng quan tâm vòng nguyệt quế sẽ được
trao cho ai, bây giờ tôi càng không có hứng nữa rồi.
Đây không phải là vấn đề niềm tin. Thế giới này vốn không
công bằng, đến cả giới nghệ thuật thanh cao cũng bị quyền lực và tiền bạc thao
túng.
“Rốt cuộc em có điều kiện gì, tôi đều đáp ứng hết.”
“Rốt cuộc anh muốn gì?”
Anh ta nhìn tôi, giọng điệu vô cùng thành khẩn: “Tôi muốn để
những người mua không nổi những tấm vé đắt đỏ cũng có cơ hội thưởng thức sự cuốn
hút của tiếng dương cầm.”
Lời nói thật xúc động, dường như tôi đã bị anh ta làm cho cảm
động. Tôi ngẩng đầu, nở nụ cười ma mãnh nói: “Được thôi! Nếu anh chỉ thu âm thì
tôi đồng ý.”
“Hứa rồi đấy nhé!”
“Cái gì!”
Ngày hôm sau, khi anh ta đem hợp đồng đến gặp thì tôi hoàn
toàn khâm phục tính cách quyết không chịu buông tha của anh ta. Công ty của anh
ta chuyên về âm nhạc, không cần tôi phải họp báo hoặc làm bất kỳ quảng cáo nào,
thậm chí còn không cần dùng tên thật.
Hợp đồng ba năm, tôi có thể tùy ý tham gia bất kỳ buổi biểu
diễn hoặc cuộc thi nào, họ không hề can thiệp.
Họ trả cho tôi khoản thù lao rất lớn, chỉ là để tôi cố gắng
hợp tác với họ thu âm, đương nhiên họ sở hữu bản quyền, họ có quyền làm thành
CD để bán, tuyên bố trước giới báo chí, truyền thông, cung cấp download miễn
phí…
“Thật là anh không cần chụp ảnh tôi? Không cần cung cấp ảnh?”
“Nếu em đồng ý, chúng tôi hy vọng có thể chụp được hình ảnh
bóng lưng em đánh đàn trên biển. Nếu em không đồng ý chúng tôi có thể dùng kỹ
thuật vi tính tạo ảnh…”
“Nhưng cái này…”
Anh ta đưa bút cho tôi: “Yêu cầu này là em tự nói ra, đừng
nói với tôi rằng em hối hận rồi.”
Tôi nhận lấy bút, ký tên mình rất to trên tờ hợp đồng.
“Chắc chắc anh sẽ thua lỗ đến mức khuynh gia bại sản.”
“Tôi gánh được.”
Sau đó, tôi thấy xót lòng cho thua lỗ của anh ta.
Tiếng dương cầm của tôi được tuyên truyền, quảng bá khắp
nơi, nơi nào cũng có thể tải, còn có rất nhiều bài hát thịnh hành chọn làm nhạc
nền.
Không cần tôi biểu diễn, CD của anh ta bán được bao nhiêu tiền
không cần nói cũng có thể tưởng tượng được. Điều tôi đoán không ra là anh ta
không chỉ không sợ thua lỗ mà còn không sợ lãng phí thời gian, cho dù tôi thu
âm mất bao lâu anh ta cũng ngồi nghe từ đầu đến cuối và cùng ăn cơm văn phòng với
chúng tôi.
Anh ta không có vẻ kiêu ngạo kiểu công tử, đối với nhân viên
đều giữ sự ôn hòa, không xa lạ cũng chẳng thân thiết. Có lúc nghỉ giữa giờ thu
âm anh ta còn chủ động nói chuyện với tôi về âm nhạc.
Qua hơn một tháng làm việc với nhau, chúng tôi không còn xa
lạ nữa, trao đổi ngày càng nhiều, càng sâu.
Anh ta nói với tôi rằng trước đây mẹ anh ta cũng là người nổi
tiếng trong lĩnh vực âm nhạc nhưng tiếc rằng sau khi lấy bố anh ta thì không đi
biểu diễn nữa.
Anh ta từ nhỏ đã rất thích dương cầm nhưng do số mệnh anh ta
không tốt, đã định không thể trở thành một nghệ sĩ.
Anh ta hỏi tôi tại sao lại yêu dương cầm đến vậy, tôi chỉ mỉm
cười không trả lời, anh ta cũng không gặng hỏi nữa.
Cuối cùng cũng thu âm xong, tôi trở về trường tiếp tục đi học.
Có ngày tôi lên mạng ở trường, vừa mới mở trang web liền
nhìn thấy một tấm ảnh. Đó là bức ảnh chụp tôi trên biển từ phía sau lưng. Tôi để
chân trần ngồi bên cây dương cầm trắng, chiếc váy dài dập dềnh theo sóng biển,
mái tóc đen nhánh tung bay trong gió. Dưới bức ảnh có mười mấy trang bình luận.
Mọi người đều rất hiếu kỳ, người con gái ấy trông thế nào,
không dám để người khác nhìn thấy hay đẹp như tiên nữ?! Cũng có người nói,
trông thế nào không quan trọng, quan trọng là tiếng đàn của cô ấy nghe thật tuyệt.
Sự hiếu kỳ chính là điểm yếu lớn nhất của con người, thứ gì càng thần bí lại
càng gây chú ý. Trong thời đại của internet, không có sự đầu cơ nào hiệu quả
hơn là để mọi người tranh luận.
Xem hết những bình luận trên mạng, tôi liền gọi điện cho Mạnh
Huân.
“Mạnh tiên sinh, công ty của anh có bị sập tiệm không?”
“Sắp rồi!” Giọng nói của anh ta pha chút tiếng cười. “Cho
nên tôi có thể lấy danh nghĩa của mình để mời em đến bữa tiệc mừng sinh nhật của
tôi, đàn cho tôi một bản nhạc vui vẻ để bù đắp lại tổn thất lớn về kinh tế của
tôi không?”
“Tôi từng nói, ai trả tiền cho tôi, tôi đều đồng ý đánh đàn
cho người ấy nghe.”
“Không thành vấn đề, em ra giá đi!”
“Anh từng là sếp của tôi nên tôi miễn phí cho anh một lần. Ở
khách sạn nào? Lúc nào?” Tôi lấy bả vai kẹp điện thoại bên tai, lấy bút trong
túi xách ra.
“Khách sạn Triển Hạo, ngày mùng Chín tháng sau.”
Bỗng bút và túi xách trong tay tôi rơi xuống.