Ngủ Cùng Sói - Chương 29

Chương 29

Không đến nỗi trùng hợp như thế chứ?

Chẳng lẽ ông trời đã nghe thấy lời tuyên thệ tự tin trong
lòng tôi, cố ý thử thách tôi chăng? Để hắn xuất hiện đột ngột đến vậy, có sáng
kiến mới như vậy - bỏ tiền để “mua” tôi đi ăn tối cùng hắn ư?

Ngoài hắn ra, không có người đàn ông nào lại tuyệt tình đến
vậy.

Tôi kinh hoàng nhìn ngó xung quanh, vội tìm một hình bóng
trong ký ức. Chỉ sau vài giây, tôi nhìn thấy hắn ngồi trên chiếc sofa, vẫn
trang nhã như xưa. Trang nhã vì màu áo sơ mi của hắn nhẹ nhàng, màu trắng sữa hắn
yêu thích nhất.

Ngoài mấy vệ sĩ rất cool luôn kè kè bên cạnh hắn còn có mấy
gã đàn ông trông rất bóng bẩy ngồi cùng nhau, thì thầm to nhỏ, có vẻ như đang
cá cược.

Họ cứ đau đáu nhìn tôi vẻ tò mò, chờ đợi sự đáp trả. Duy chỉ
có Hàn Trạc Thần lim dim mắt nhìn cốc rượu vang trong tay, chẳng có vẻ gì là
đoái hoài đến tôi hết! Hắn đem tôi ra đánh cược với mấy gã đàn ông tầm thường
đó, thật quá bạc tình bạc nghĩa.

Tôi hít một hơi thật sâu để lấp đầy khoảng trống trong lồng
ngực. Hắn muốn tôi nhớ rằng hắn không dành tặng tình cảm cho tôi nữa, đúng
không? Dù sao thì cũng phải có qua có lại mới toại lòng nhau, tôi không ngần ngại
gì mà tỏ lòng “tôn trọng” đối với hắn.

Tôi cầm lấy tấm séc, viết tên khách sạn và số phòng của tôi
lên đó rồi mở ví, rút ra tờ tiền mệnh giá thấp nhất là mười đô la Hồng Kông, cười
với bồi bàn: “Phiền anh nói với ông ấy rằng ông ấy đã hấp dẫn được tôi… hy vọng
ông ấy có thể đến khách sạn qua đêm cùng tôi… Cảm ơn!”

Những lời nói của tôi quá trắng trợn, không chỉ làm cho anh
chàng bồi bàn ngẩn người mà ngay cả Mạnh Huân luôn ung dung đối mặt với mọi
tình huống cũng phải kinh ngạc, mặt mũi tối sầm.

“Thiên Thiên, không thể nói đùa như vậy được, nhất là đối với
anh ta.”

Không để vào tai những lời Mạnh Huân nói, tôi chăm chăm chờ
đợi phản ứng của Hàn Trạc Thần, căng thẳng như muốn quên cả hít thở.

Người bồi bàn bước đến bên cạnh hắn, có chút lo sợ dâng tấm
séc cầm trong tay lên, nói vài lời.

Hàn Trạc Thần không có chút biểu cảm nào, chỉ khi cầm lấy tờ
mười đô và tấm séc, khóe miệng hắn hơi nhếch lên vẻ mỉa mai.

Mạnh Huân để ý phản ứng của hắn, càng lo lắng, vội với tay
giữ tôi đang định đi về khách sạn: “Thiên Thiên, em gây ra đại họa rồi, anh ta
là Hàn Trạc Thần đấy! Em có biết không?”

“Tôi biết, thế thì sao nào?”

Không ai biết rõ hắn hơn tôi!

“Anh ta không phải người tầm thường đâu”, Mạnh Huân nói nhỏ.
“Trước đây khi anh ta còn trong giới xã hội đen, muốn mạng ai thì không ai dám
ngăn cản, chứ đừng nói là phụ nữ! Chỉ cần là người phụ nữ mà anh ta nhắm, bất kể
là minh tinh hay người mẫu... chưa ai dám nói “không”!”

“…”

Tôi cảm thấy ngột ngạt, chưa có người phụ nữ nào dám nói
“không” ư? Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ biết hắn là người đàn ông như vậy,
vẻ vang quá nhỉ!

“Những năm gần đây anh ta chuyển sang kinh doanh hợp pháp,
song cũng không ai dám động vào, thậm chí ông trùm xã hội đen có thế lực nhất gặp
anh ta còn phải xưng một tiếng “anh Thần”! Em dám đắc tội với anh ta, thật chẳng
biết trời cao đất dày là gì… Với tính cách của anh ta, nếu biết em chỉ bỡn cợt
thì anh ta sẽ giày vò em cho đến chết…”

Mạnh Huân thấy tôi không nói gì, ngỡ rằng tôi đã bị những lời
nói của anh ta làm cho hoảng sợ, vội an ủi tôi: “Không sao, để anh giúp em giải
thích với anh ta. Em chỉ cần thành khẩn xin lỗi, chắc anh ta sẽ cho qua chuyện
này.”

Nói xong, không để tôi kịp phản ứng, Mạnh Huân đã vội kéo
tay tôi, rảo bước đến chỗ Hàn Trạc Thần, khách sáo chào hỏi, cứ tự nghĩ là đang
giúp tôi giải thích: “Hàn tiên sinh, thật xin lỗi! Cô bạn của tôi vốn thích
đùa, cô ấy không cố ý đâu, xin ngài đừng để bụng!”

Hàn Trạc Thần lạnh lùng lướt nhìn Mạnh Huân rồi nhìn xuống
bàn tay chúng tôi đang nắm lấy nhau, tiếp đó ngước nhìn tôi, ánh mắt sắc nhọn,
buốt tận sống lưng: “Trò đùa này chẳng thú vị chút nào.”

Tôi cũng chẳng thấy thú vị chút nào, nhanh chóng rút tay ra
khỏi tay Mạnh Huân.

Thường thì khi gặp lại tình nhân cũ, hai người không có
duyên sẽ giả như không quen biết hoặc cả hai chỉ lặng lẽ nhìn nhau với ánh mắt
bi thương, muốn nói mà không nói nên lời, sau đó vờ như không quan tâm mà né
tránh.

Nhưng chúng tôi là kiểu phi điển hình.

“Hai năm không gặp nhưng trông anh vẫn trẻ như vậy!” Tôi
nhìn Hàn Trạc Thần, nở nụ cười ngọt ngào, mở rộng vòng tay ôm lấy cổ hắn.

Khi ôm lấy hắn, tôi cảm nhận được những bắp thịt rắn chắc,
trong lòng bỗng dấy lên cảm xúc. Tôi nhè nhẹ hôn lên hai má hắn, thì thầm vào
tai hắn mà đến người ngồi cạnh cũng có thể nghe thấy: “Em rất nhớ anh… “bố già”
ạ!”

Tôi nhận thấy bắp thịt vừa mới thả lỏng của hắn bỗng trở nên
rắn chắc, càng muốn cười. Vừa định thả đôi tay ôm lấy hắn ra, tôi bỗng bắt gặp
ánh mắt đầy kinh ngạc của đám người xung quanh.

Hắn ôm chặt lấy eo tôi, ngang nhiên ghì chặt tôi vào lòng, nhẹ
nhàng nói: “Anh cũng vậy…”

Tôi còn chưa kịp xem đám người xung quanh có bị chúng tôi
làm cho đau tim hay không thì hắn đã nắm chặt lấy tay tôi kéo về phía đại sảnh
vàng son lộng lẫy.

“Đến khách sạn Bán Đảo.”
Hàn Trạc Thần nói với lái xe, đẩy tôi vào trong xe, ấn tôi ngồi xuống ghế sau rồi
ghì chặt lấy tôi.

Lái xe của hắn vẫn là người cũ, nhìn thấy tôi thì ngây ra
vài giây rồi vội ấn công tắc, lập tức một tấm màn đen che phủ cả đằng trước lẫn
đằng sau.

Trong không gian chật hẹp đó chỉ còn lại hơi thở gấp gáp của
hai chúng tôi.

Hàn Trạc Thần nâng cằm tôi, ép tôi phải nhìn vào khuôn mặt lạnh
lùng của hắn, giọng nói buốt tận xương tủy: “Không phải đã nói với em rồi sao,
đừng để anh nhìn thấy em…”

Nếu là tôi lúc mười tám tuổi, nhất định tôi chỉ biết nói:
“Em muốn nhìn thấy anh.” Bây giờ tôi đã hai mươi, không còn là cô bé lớn lên
bên hắn hai năm về trước, không còn là cô bé bị tình yêu và thù hận làm cho lóa
mắt.

Tôi tươi cười đối mặt với hắn, cố ý đối chọi gay gắt để trút
hết mọi bực tức mà tôi đã phải chịu đựng trong hai năm: “Anh dựa vào cái gì mà
nói không gặp là không được gặp?! Em cứ quay trở lại, cứ để anh nhìn thấy em đấy!
Anh không hận em sao? Em phải để anh thấy ngày nào em cũng sống sung sướng như
thế nào! Anh định làm gì em chứ?”

“Em thử nói xem.” Ánh mắt như rực lửa của hắn lướt nhìn ngực
tôi, eo tôi và đùi tôi đang hờ gác lên ghế ngồi.

Tay hắn không chút do dự luồn vào ngực tôi, chiếc váy dạ hội
tuột xuống một nửa, bộ ngực trắng ngần lộ ra.

Ánh đèn đường vụt lướt
qua khuôn mặt hắn, ánh sáng đỏ nhạt chiếu rọi mái tóc mềm mại của hắn. Hắn bị dục
vọng mê hoặc, nhìn thấy mà tim tôi nhói đau, khát vọng ban đầu lại dấy lên.

Dục vọng thật đáng sợ là vì nó thông với con đường u tối xuống
địa ngục, phong cảnh mê hoặc khó lòng kiềm chế. Lý trí chỉ trệch đi một chút
thì con người như trúng cực độc, không thuốc nào chữa được.

Hắn ở ngay trước mắt tôi. Đây không phải là giấc mộng ảo,
sau khi tỉnh lại gối đơn phòng trống. Đêm nay hắn có thật, chỉ cần đưa tay là
có thể chạm tới làn da nhẵn bóng của hắn, hơi ngẩng đầu là có thể chạm vào đôi
môi mềm mại của hắn. Biết rằng có đêm nay, sẽ không có ngày mai, tôi vẫn…

“Anh thích phải không? Tùy anh đấy! Em mặc kệ…”

Tôi vẫn nở nụ cười ngọt ngào, thò tay ra sau lưng kéo khóa của
chiếc váy dạ hội, chiếc váy đen mỏng manh tuột xuống để lộ làn da trắng ngần.

Tôi cởi từng khuy áo vest của hắn, lần sờ đến eo, rồi cởi
chiếc dây lưng: “Dù sao… cũng đã có một lần, hai lần rồi, em chẳng bận tâm…”

Hắn ấn tay tôi lên phía trước đầu, ép lên người tôi, cuồng
nhiệt hôn tôi. Trong khi môi và lưỡi quấn quyện, cơ thể chúng tôi cũng cuồng
nhiệt quấn lấy nhau, gợi lên ham muốn cháy bỏng.

Hắn ngừng hôn, thả lỏng tay tôi ra, liếc nhìn chiếc váy dài,
xé tất rồi nâng cặp đùi tôi lên.

Chưa hề có khúc dạo đầu, ham muốn không cưỡng nổi đã thôi
thúc hắn đưa luồng nóng ấm và cứng cáp vào cơ thể tôi.

“A… ư…” Tôi khẽ rên, trong khoảnh khắc cơ thể được lấp đầy,
sự mềm yếu và chua xót bỗng trỗi dậy… Tất cả sự mạnh mẽ đều bị những cuồng nhiệt
của hắn hóa giải.

Tôi nhìn hắn đắm đuối như lần đầu…

Đã hai năm trôi qua, tôi tưởng mình sẽ học được tính kiên cường,
học được cách nhìn thoáng, học được cách từ bỏ, học được cả sự bao dung, độ lượng
nữa! Hóa ra chỉ là khi không có hắn ở bên cạnh mà thôi!

Hắn nhìn tôi, khuôn mặt đỏ hồng được kích thích trông thật hấp
dẫn, ngay cả đôi mắt sâu thẳm cũng đẹp đến mê hồn. Hắn ghé sát vào vành tai
tôi, thở nhẹ, khẽ gọi tên tôi: “Thiên Thiên…”

“Vâng…” Tôi mỉm cười nhìn hắn.

Bị hắn ruồng bỏ hết lần này đến lần khác mà tôi vẫn khát
khao được nghe hắn nói một câu: “Anh yêu em!”

Cho dù chỉ là một câu trong khi hưng phấn thôi!

Vậy mà hắn lại nói vào tai tôi: “Lần này em lại nghĩ ra kế
hay gì để giết anh đây?!”

Tôi vô vọng nằm trên chiếc ghế chẳng lấy gì làm thoải mái,
trong lòng chua chát. Giây phút này tôi đã hiểu tại sao tình nhân cũ gặp lại
nhau lại giả như không quen biết. Người đàn ông một khi đã mất đi tình yêu cũng
giống dòng nước đổ ra biển cả, không thể thu lại, không thể kiếm tìm.

Tôi không muốn giãi bày nữa, nhè nhẹ dùng tay cảm nhận những
đường nét trên khuôn mặt hắn, cả đôi môi và cổ hắn, cẩn thận ghi nhớ cảm giác
này, cho dù cuộc mây mưa không còn nhẹ nhàng, dịu dàng như lúc yêu nữa.

Những thứ tuyệt đẹp chỉ cần một lần là đủ.

Hắn cũng vuốt ve khuôn mặt tôi, đôi môi tôi như vuốt ve một
bình gốm sứ hiếm có. Hắn từ từ sáp lại, sau một thời gian chờ đợi lâu dài, môi
chúng tôi chạm nhẹ, thật là một sự hưởng thụ tuyệt vời.

Tôi say đắm mở miệng, đầu lưỡi chạm vào nhau, tình yêu và
tình dục hòa vào nhau.

Hắn ôm lấy tôi, càng lúc càng chặt, sau đó ôm hẳn tôi lên. Hắn
ngồi thẳng, đặt tôi lên đùi, ôm eo tôi để cơ thể tôi lên xuống theo nhịp. Tôi
nhắm mắt lại, cố gắng tận hưởng sự ham muốn của hắn… nghe thấy tiếng rên thỏa
mãn của hắn… Cùng lúc cơ thể tôi bị lấp đầy, dồn dập ập đến từng đợt khoái cảm.

Cơ thể tôi đã bị sự cuồng nhiệt của hắn xâm chiếm, chỉ tiếc
rằng mỗi lần lại càng mạnh mẽ hơn và kết thúc cũng nhanh hơn.

Thế giới bên ngoài một màu đen tối, bốn chữ “Khách sạn Bán Đảo”
đặc biệt rực rỡ.

Con đường này thật ngắn, nhưng cũng đã đủ.

“Em đến nơi rồi!” Tôi thả lỏng đôi tay đang ôm hắn.

Hắn chống thẳng người dậy, hít một hơi thật sâu, rút ra.

Bỗng chốc cảm giác trống trải khiến tôi bàng hoàng, mười
ngón tay tôi nắm chặt để kiềm chế sự kích động muốn ôm lấy eo hắn.

Đã về rồi thì kết thúc mọi thứ vậy, kể cả một chút níu kéo
cũng từ bỏ.

Tôi ngẩng đầu, nhìn vào mắt hắn nói: “Chúng ta ly hôn thôi!”

“Cô…” Hắn trợn mắt, sâu trong đôi mắt là những sợi tơ máu, cứ
như ngọn lửa giận cháy mãi không thôi.

Tôi mặc lại chiếc váy bị hắn kéo xộc xệch, mỉm cười, có lẽ nụ
cười rất khó coi. “Sự phục vụ của anh đúng là đáng giá mười đô.”

Hắn chằm chằm nhìn tôi, không nói gì hồi lâu. Tôi nhìn hắn,
biết rõ câu trả lời là gì nhưng vẫn chờ đợi hắn nói ra. Không kỳ vọng, không lo
lắng, cũng không thất vọng.

Hắn kéo chiếc áo sơ mi bị tuột xuống tận khuỷu tay lên, cài
cúc, không biết tại sao còn một chiếc cúc mà hắn cài lâu đến vậy, cài xong mới
nhận ra bị lệch, hắn giật cởi ra, cài lại.

Quần áo chỉnh tề, hắn châm một điếu thuốc, trên môi còn dính
son môi hồng nhạt, có lẽ trên đó còn mùi hương của tôi.

“Cô về chỉ là để ly hôn với tôi?”

“Nếu anh cứ một mực nghĩ rằng em quay về để giết anh thì em
cũng không còn cách nào và không thể nói gì hơn.”

Tôi mở cửa xe, gió thu khiến tôi ớn lạnh mặc dù cơ thể đang
nóng bừng bừng.

Tôi run lên.

“Thà cô về để giết tôi còn hơn.” Giọng nói của hắn còn buốt
lạnh hơn cả cơn gió, không phải là ớn lạnh mà là thê lương.

“Thiên Thiên…” Tiếng gọi của hắn lại ngọt ngào như thuở nào,
tôi giả như không nghe thấy, rảo bước về phía cửa chính của khách sạn với ánh
đèn sáng rực.

“Hàn Thiên Vu, tôi nói với cô…”

Tôi nhẫn nhịn nhưng vẫn không nhịn nổi, từ từ xoay người.

Hắn bước xuống xe, gió thổi chiếc áo sơ mi và mái tóc hơi rối
của hắn, dường như đã cuốn mất tính kiêu ngạo.

“Ly hôn…” Ngón tay hắn dần nắm chặt lại, nắm chặt nửa điếu
thuốc vẫn còn đang cháy dở giữa hai ngón tay. “Cô muốn nghĩ tới cũng đừng
hòng.”

Tôi hiểu hắn hơn ai hết, tôi biết hắn sẽ không ly hôn.

Không phải hắn không muốn ly hôn mà hai từ “ly hôn” hắn nói
ra mới có hiệu lực.

“Tại sao tôi không thể nghĩ tới chuyện ly hôn?” Tôi cắn
răng, cắn chặt tới mức chân răng mất đi cảm giác, mọi oán giận, bực tức trong
lòng một khi bùng phát không thể thu lại. “Hàn Trạc Thần, người đàn ông đáng chết
như anh có tư cách gì để nói với tôi điều này?”

Không đợi hắn phản bác, tôi cao giọng gào lên: “Tôi quen anh
mười ba năm, anh làm gì có quyền hỏi tôi đồng ý hay không? Anh muốn giết bố mẹ
tôi thì giết, anh muốn nuôi tôi thì nuôi, anh nói tôi là của anh thì tôi là của
anh, anh nói chia tay thì phải chia tay, anh hứng thì yêu, không hứng thì hận, anh
cần tôi thì giam giữ tôi, không cần tôi thì bảo tôi không bao giờ được để anh
nhìn thấy, anh nói cưới tôi thì cưới…”

Tôi định nói không yêu thì không yêu nữa nhưng lại không nói
nổi, nghĩ một lúc, tôi kết luận: “Hàn Trạc Thần, anh nghe rõ đây, anh đồng ý
cũng được, không đồng ý cũng được, tôi nhất định phải ly hôn.”

Tôi xoay người bước đi, đôi giày cao gót gợi cảm lại lần nữa
làm tôi trẹo chân, mắt cá chân vốn bị thương lại đau buốt.

Tôi cởi phăng đôi giày cao gót vứt bên đường, tiến vào đại sảnh
của khách sạn rực rỡ ánh đèn, vứt bỏ hắn trên con đường lạnh lẽo với bóng đêm mịt
mùng.

Bước vào thang máy, tôi không ngừng ấn nút tầng hai mươi vì
sợ nếu không lưu tâm tôi sẽ ấn tầng một, chạy xuống nói với hắn những lời từ tận
đáy lòng.

Tôi vẫn ôm trong lòng câu nói: Sao có thể nói rằng không yêu
là không yêu nữa!

Tôi cũng muốn không yêu, muốn quên hắn nhưng mỗi khi người
khác nói yêu tôi thì tôi lại buột miệng: Tôi đã kết hôn rồi!

Nghĩ tới người chồng đáng nực cười đó tôi mới tỉnh ngộ.
Ngoài việc lên giường cùng tôi, hắn chưa bao giờ thực hiện chút trách nhiệm của
người chồng. Tuy cuộc hôn nhân của chúng tôi trên danh nghĩa là tồn tại nhưng
thực tế đã mất. Hắn không cần tôi, nhưng lại ngang ngược tước đoạt cả quyền yêu
người khác của tôi.

Tôi không quan tâm, không trách hắn. Tôi quay về cũng không
phải là muốn ly hôn với hắn. Nhưng hắn thật quá đáng, ngay cả người phụ nữ từ
nhỏ đã học được cách nhẫn nhịn như tôi cũng bị hắn dồn ép đến mức không chịu nổi
nữa.

Tại sao hắn để bồi bàn đưa tấm séc một triệu đô cho tôi mà
không chịu đến nói với tôi một câu: “Chúng ta cùng ăn một bữa tối?”

Tôi không yêu cầu nhiều, lúc hắn đạt đến cao trào gọi tôi là
“vợ yêu” để tôi cảm nhận được tình yêu của hắn là tôi mãn nguyện lắm rồi.

Tôi nhất định có thể ngây ngô mà ôm lấy hắn, nói với hắn:
“Em sống rất tốt, hai năm qua… thực sự sống rất tốt. Cảm ơn anh đã cho em tự
do.”

Sau đó, vui vẻ mỉm cười mà rời khỏi đó, để cho cuộc hôn nhân
mỹ mãn của tôi từ năm mười tám tuổi kéo dài đến khi tôi tám mươi tuổi.

Thang máy cuối cùng cũng đưa tôi lên đến tầng hai mươi, tôi
thở một hơi dài, đang định nhập mật mã vào bảng khóa thì Lucia đã ra mở cửa
phòng.

“Thiên Thiên, sao sắc mặt cô lại xấu vậy?”

Tôi sờ lên mặt, trả lời: “Không sao, tại trời gió quá thôi.”

Cô ấy gật đầu, đưa điện thoại cho tôi: “Giám đốc Mạnh gọi
cho cô rất nhiều lần hỏi xem cô đã về chưa.”

Tôi không đưa tay ra nhận điện thoại vì bây giờ tôi rất mệt,
mệt đến mức không còn sức để nói chuyện với Mạnh Huân nữa: “Phiền cô nói với
anh ấy rằng tôi đã về rồi.”

Cô ấy vừa gọi điện thoại vừa bước ra ngoài ban công, tôi
không để tâm cô ấy nói gì với Mạnh Huân vì thấy cô ấy cứ nhìn xuống dưới xuyên
qua tấm kính sát mặt sàn.

Tôi lặng lẽ bước đến chỗ ban công, nhìn theo hướng mà Lucia
đang nhìn. Xe của hắn vẫn dừng ở dưới đó.

Mấy tay vệ sĩ đứng cách xe không xa, cảnh giác nhìn xung
quanh.

Hắn tựa vào xe, lặng lẽ hút thuốc.

Áo màu trắng sữa rất bắt mắt trong đêm tối mịt mùng, kể cả tại
chốn tiệc rượu phòng hoa.

Tại sao hắn không rời khỏi đó? Do dự đâu phải phong cách của
hắn. Chẳng lẽ hắn vẫn đang đợi tôi?!

Xem ra hắn đâu đến mức tuyệt tình, có lẽ hắn thực sự không
muốn ly hôn với tôi.

Bỗng trong giây phút tôi lại muốn lao xuống mà nói với hắn:
“Chúng ta bắt đầu lại, được không?”

Tôi lại tự cười chế giễu mình: Không được, không hay chút
nào!

Tôi hai lần vấp phải cùng một hòn đá, lần đầu tiên là không
biết gì, lần thứ hai là ngu ngốc, nếu còn để xảy ra lần thứ ba thì… hết thuốc
chữa!

Hai năm khó khăn nhất của đời tôi, tôi đã vượt qua rồi, tôi
đã có thể mỉm cười mà chơi hết bản Hóa điệp, ngẩng đầu tự tin đứng trước
mặt hắn, hà tất còn phải để yêu và hận giằng co một lần nữa.

Xem ai thua, ai thắng, ai tan nát cõi lòng!

Tôi lấy một chiếc váy ngủ, đi vào phòng tắm.

Nằm trong bồn tắm rộng rãi, để dòng nước chảy qua người, cuốn
trôi đi những nơi mà hắn đã hôn. Không biết bắt đầu tự khi nào tôi thích cảm
giác nằm trong dòng nước, được hơi ấm bao quanh, tùy ý nhấn chìm. Nhấn chìm cho
đến khi nước lạnh đi, làm nguội lạnh cơ thể, nguội lạnh con tim… tôi sẽ không
ngửi thấy mùi cơ thể hắn ngấm vào da thịt nữa.

Tôi mặc đồ ngủ bước ra khỏi phòng tắm, Lucia vẫn đứng ở ban
công, nhìn ra xa, đôi mày hơi chau lại, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ lo
lắng.

“Có gì đáng để xem đâu.” Giọng nói của tôi hơi lạnh lùng, có
lẽ vừa ngâm nước đến mức lạnh ngắt.

“Không có gì…” Phải một lúc sau cô ấy mới hoàn hồn, ngại
ngùng rời khỏi đó. “Thiên Thiên, Hàn Trạc Thần có thật là bố cô không?”

“Đúng.” Tôi nằm lên giường, quấn chăn vào người, cầm lấy kịch
bản đã xem mấy lần.

“Không ngờ… Hàn Trạc Thần lại có con gái lớn như vậy rồi!”

Ánh mắt của tôi đang từ kịch bản chuyển nhìn sang khuôn mặt
Lucia, trong ấn tượng của tôi cô ấy là một cô gái không chỉ đẹp mà rất có khí
chất, lời nói và cử chỉ rất khí khái, già dặn, giỏi giang, vô cùng hấp dẫn.
Không ngờ khi gặp Hàn Trạc Thần, người như cô ấy cũng bị cuốn hút.

Để cứu vớt một linh hồn sắp lầm lỗi, tôi có ý tốt phá tan ảo
mộng của cô ấy, hết sức nghiêm túc nói: “Anh ta không trẻ như vậy đâu.”

“Tôi biết.” Cô ấy lại bước đến chỗ ban công, nhìn xuống dưới.
“Tôi đã sớm biết điều này…”

Tôi cắn răng, đang muốn lao xuống đuổi hắn đi thì điện thoại
trong phòng vang lên. Lucia vội vã chạy đến nghe, giọng run run: “Xin chào!”

“…”

“Xin đợi một chút.”

Thấy cô ấy đưa điện thoại, không cần nghĩ tôi cũng biết là
anh chàng nhàm chán đó.

Tôi cầm điện thoại, lịch sự nói với anh ta: “Anh có thể
chuyên tâm hưởng thụ bữa tiệc sinh nhật của anh được không, đừng có gọi cho tôi
mãi như vậy…”

Người ở đầu dây bên kia không hề trả lời, chỉ có hơi thở run
run.

Chỉ có thể là một người, không cần bất kỳ ngôn ngữ gì, tôi
có thể nhận ra người ấy là ai dù chỉ nghe qua tiếng thở nhẹ ấy.

“Có việc gì không?” Giọng tôi chùng xuống, tôi ghì chặt ống
nghe vào tai.

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu rồi truyền đến giọng nói trầm
ấm: “Tôi sẽ không ly hôn với cô, quyết không ly hôn.”

Bên kia dập máy, kiên quyết không thay đổi, vẫn vô tình như
vậy.

Tôi gác máy, chạy ra ban công, xe của hắn đã rời khỏi.

“Lucia”, tôi nhìn thẳng vào cô ấy nói. “Ngày mai liên hệ cho
tôi một luật sư, tôi cần luật sư giỏi nhất.”

Cô ấy cụp mí mắt xuống, né tránh ánh nhìn của tôi: “Nếu người
cô muốn kiện là Hàn… Trạc Thần, tôi khuyên cô nên từ bỏ ý nghĩ đó, không có luật
sư nào dám đối đầu với ông ấy đâu.”

“Tôi không định kiện hắn.” Mắt cá chân của tôi nhói đau,
không thể không ngồi xuống giường.

Luật sư nào dám kiện hắn thì có nghĩa người đó đã chán sống
rồi.

Đương nhiên tôi cũng không muốn khiến mọi người đều biết việc
này, tôi chỉ muốn tỏ rõ thái độ đối với hắn, chỉ như vậy thôi.

Tôi xoa xoa mắt cá chân, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ muốn tư vấn
đôi chút kiến thức về pháp luật.”

Vậy à, thế thì tôi có người bạn làm luật sư khá nổi tiếng,
ngày mai tôi sẽ hẹn anh ấy.”

“Cảm ơn!”

Tôi cúi đầu, nhìn chân mình, không nói gì nữa.

Khi mới quen Lucia, tôi thấy cô ấy tuy trẻ nhưng là một trợ
lý rất xuất sắc, không chỉ biết dò đoán ý người khác qua hành động, cử chỉ, sắc
mặt, tận tâm, kỹ tính mà còn có mối quan hệ rộng rãi, việc gì cô ấy cũng giải
quyết rất nhanh gọn.

Bây giờ, tôi bỗng thấy thật kỳ lạ, với tài năng và các mối
quan hệ xã hội như cô ấy, có thể kiếm việc tốt hơn thế, tại sao cô ấy phải hạ
thấp mình để phục vụ một nghệ sĩ chơi dương cầm như vậy? Mà còn không có chút
biểu hiện không cam chịu.

Rốt cuộc Mạnh Huân đã cho cô ấy những gì?

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, bỗng bên tai văng vẳng hơi thở trầm thấp
của hắn, tâm trí tôi lại tràn ngập những hồi ức tươi đẹp.

Tôi lắc lắc đầu, những hồi ức ấy như ăn sâu vào tâm trí tôi,
không có cách nào vứt bỏ!

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3