Captive Of My Desires - Chương 21
Chương 21
Đảm nhận vai trò một tên cướp biển quả là đáng ghét,
Gabrielle nghĩ sau khi nàng giải thích ý tưởng của mình cho các thuyền viên của
Nathan. Ba năm trước đây, cái khái niệm ăn trộm bất cứ thứ gì, chứ đừng nói đến
một con tàu, sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trong đầu nàng. Nhưng bây giờ nó lại hiện
ra bởi nàng quá lo lắng cho cha và quá tức giận với Drew Anderson. Nàng vẫn
không thể tin được anh đã phá hoại danh tiếng và cơ hội làm một ‘cú chộp chồng’
tốt của nàng một cách quá khinh suất! Đã thế, nàng sẽ không chỉ ăn trộm thuyền
của anh và trở thành cướp biển như anh đã quả quyết về nàng. Nàng cũng sẽ đặt
anh vào sự từ bi của mình. (mình hiểu câu này là anh Drew sẽ phải cầu xin sự
tha thứ của chị Gabby ^^)
Nàng nợ anh. Đơn giản thôi. Và mặt khác nàng sẽ
không có cơ hội để tìm cách trả thù, không khi anh rời đi. Kéo nàng vào một vụ
scandal, sau đó chỉ chạy biến mà không thèm quan tâm ư? Điều đó sẽ không xảy ra
bây giờ đâu.
Đúng là một kế hoạch mỹ mãn. Nó sẽ giải quyết tình
trạng tiến thoái lưỡng nan hiện thời của họ về việc làm thế nào cứu cha nàng và
cùng lúc, nó sẽ cho phép nàng trả thù người đàn ông đã phá hủy mình. Nhưng sau
đó nàng nhận ra là bốn người bọn họ không thể tự mình điều khiển một con tàu ra
khơi được.
“Chúng ta sẽ cần thêm người,” nàng chỉ ra.
“Tôi sẽ để mắt đến,” Ohr trả lời.
“Bác sẽ tìm những người đàn ông trong một thời gian
ngắn như vậy ở đâu đây – những người mà sẽ quyết tâm ăn trộm tàu ấy?”
Ông cười. “Có cả một bộ mặt khác của con phố này mà
một quý cô gia giáo như cháu không biết được đâu. Để đấy cho bác, bác sẽ tìm tất
cả người mà chúng ta cần.”
Chỉ có Richard đoán được nàng có lẽ đang lo âu. “Em
chắc là muốn làm việc này chứ?” anh hỏi.
“Vâng,” nàng trả lời, và thậm chí còn kiến anh cười
toét. “Có phải ngày nào cũng trở thành cướp biển được đâu.”
Anh cười. Tất nhiên anh sẽ thấy nó vui vẻ, anh đã và
đang là cướp biển mà. Nhưng anh chưa xong với nàng.
“Em thực sự không cần đi cùng đâu, em biết đấy,” anh
bảo nàng. “Chúng ta có thể tìm ai đó trông giống em. Chừng nào mà Pierre còn
nghĩ đó là em…”
“Không,” nàng ngắt lời. “Nếu vì lý do nào đó hắn muốn
nói chuyện với em trước khi cho thuyền anh cập bờ, em sẽ cần có mặt ở đó. Em sẽ
không lấy mạng sống của cha mình ra đùa. Sự hiện diện của em sẽ cho chúng ta
nhiều lựa chọn hơn khi chúng ta tìm kế hoạch giải cứu cha.”
“Và thuyền trưởng của chúng ta,” Richard nơi, biểu
hiện trở nên nghiêm túc. “Em chắc chắn đã chứng tỏ lòng trung thành của mình với
ông bằng cách yêu cầu chúng ta ăn trộm chiếc thuyền Mỹ này.”
“Em không yêu cầu anh,” nàng chữa lại. “Em chỉ gợi ý
thôi.”
Anh cười toe toét chứng tỏ mình đang đùa nàng, “Anh
biết, và đó là một giải pháp hoàn hảo. Chúng ta thậm chí có thể trả tàu lại cho
hắn khi xong việc với nó. Thực sự là, anh sẽ ngay lập tức thấy Malory lần theo
dấu vết của ta nếu biết việc chúng ta cướp tàu anh vợ hắn theo việc cá nhân. Em
có chắc mình không muốn nhờ sự giúp đỡ của hắn thay vào không?”
Nàng lưỡng lự trước câu trả lời. Cả hai vợ chồng nhà
Malory đã rất tốt bụng và hào phóng với nàng. Theo như nàng thấy thì James đã
trả đầy đủ món nợ của mình với cha nàng rồi. Không phải lỗi tại ông nếu nàng
không tìm được chồng. Đó là lỗi của Drew.
“Không, James Malory đã làm đủ cho em rồi. Em sẽ
không nhờ ông ấy giúp thêm nữa.”
“Anh có ý nói đến Anderson kia.”
Nàng khụt khịt. “Không có cơ hội nào đâu. Dù sao thì
anh ta cũng sẽ từ chối. Anh ta không thích em và em coi thường anh ta.”
Nàng nói quá nhanh làm Richard nhướn một bên mày
lên. “Làm sao mọi chuyện lại trở nên như thế chứ?”
“Sự ác cảm của anh ta với cướp biển, em cho là vậy.
Anh ta thực tình đã làm cho mọi người ai cũng biết Nathan là cướp biển.”
Richard hít một hơi thật sâu. Gabrielle càng chắc chắn
hơn bao giờ hết anh là người Anh, bất kể anh có thừa nhận hay không, bởi anh
trông có vẻ biết rõ chính xác nó có nghĩa là gì. Ohr muốn hiểu rõ hơn và hỏi,
“Đó có phải là vụ scandal mà cháu đã nhắc đến? Cái gã đã phá hỏng cơ hội tốt để
lấy chồng của cháu ở đây ấy à?
“Thật thế. Và sau đó anh ta chạy biến mà chẳng thèm
động tâm.”
“Nhưng tại sao?” Richard thốt lên.
“Bởi vì anh ta ghét cướp biển, và chắc mẩm em cũng
là một tên. Anh ta chả thèm hỏi, chỉ khăng khăng thế và kết quả là đã kéo em vướng
vào một vụ scandal. Thế nên sẽ thật thú vị nếu thấy anh ta bị vây bởi những tên
cướp biển trên chính chiếc thuyền của mình!”
“Em biết điều đó sẽ chỉ củng cố thêm thành kiến của
anh ta…”
“Chính xác,” nàng ngắt lời. “Vào lúc em xong việc,
anh ta sẽ ước là mình đã sai, nhưng anh ta sẽ chẳng bao giờ biết được sự thật
mình đã hiểu lầm.”
Gabrielle trở lại nhà Malory từ giờ đến hết ngày,
nhưng ở trong phòng mình. Nếu nàng thấy Drew trước khi ăn trộm thuyền của anh,
nàng chắc là mình sẽ xé mắt anh ra, sau đó thì tàu của anh sẽ chẳng thể ra khơi
được. Vì thế tốt hơn là nàng nên trốn trong phòng.
Margery hoài nghi khi Gabrielle nói cho bà biết chuyện
gì đã xảy ra. “Đừng lo lắng về cha cháu. Họ là những người đàn ông dạn dày mà
ông ấy chọn để đi kèm chúng ta ở đây. Cháu biết là họ sẽ đem được ông ấy ra khỏi
đống lộn xộn này mà.”
“Vâng, cháu biết. Chúng ta sẽ làm một chuyến về
Caribbean chỉ để tìm hiểu xem phải làm gì.”
“Bác sẽ giúp nếu cần đến,” Margery quả quyết với
nàng. “Thật xấu hổ khi cháu phải bỏ lỡ phần cuối cùng của Vũ Hội ở đây. Mọi
chuyện đang tiến triển rất tốt đẹp.”
“Thực sự thì…Cháu đã không có cơ hội nói với bác tối
qua, nhưng Drew Anderson đã muốn chắc cháu sẽ bỏ lỡ phần cuối của Vũ Hội và bất
kỳ mùa Vũ Hội nào khác ở đây. Anh ta đã xuất hiện ở buổi khiêu vũ đêm qua, khá
là say xỉn, và nói ngay trước mặt Wilbur và Quý Bà Dunstan rằng Nathan là một
tên cướp biển.”
“Sao hắn làm thế chứ!?” Margery hổn hển.
“Cháu cho là để bảo vệ những người vô tội khỏi cơn
khát máu khi anh ta say mèm, nhưng ai mà biết được. Tuy nhiên, Wilbur lại ghi lại
tin này và lan truyền khắp nơi vào sáng nay. Vì chuẩn bị đưa ra lời cầu hôn
cháu, anh ta có lẽ thất vọng sâu sắc sau khi Drew lộ ra tin cháu không tới được
chuẩn mực của mình.”
“Chúa ơi, họ đã phá hủy cháu!” Margery hổn hển.
“Ồ, vâng, cháu hoàn toàn bị phá hủy – nhờ ơn Drew,”
Nàng nói như mắc trong họng.
Nàng cảm thấy những giọt nước mắt cay cay trên mắt.
Nàng quay người trước khi Margery nhận thấy. Nhưng Margery hiểu rõ nàng. Bà chả
cần phải nhìn thấy nước mắt mới biết chúng ở đó.
Người bạn già vòng tay quanh eo nàng. “Đừng buồn phiền,
cô gái. Chúng ta sẽ tìm cho cháu một người chồng ở đâu đó khác.”
Nàng và Margery trốn ra khỏi nhà vào lúc nhá nhem tối.
Gabrielle để lại cho Georgina một tin nhắn, giải thích rằng cha nàng đang gặp rắc
rối và nàng đã đi cứu ông. Quý cô có lẽ không tin sau khi nghe về vụ scandal,
nhưng Gabrielle sẽ không ở quanh đó để bị hỏi vì cả hai lý do. Và có một phút
căng thẳng khi Miss Carla kêu quang quác lúc họ đang nhanh chóng xuống cầu thang
sau, báo cho họ biết là nó không ngủ bên dưới cái lồng, nhưng không ai tới điều
tra khám phá cả.
Họ chỉ đóng gói đủ áo quần để có thể tự mang chúng
trong túi du lịch. Nàng đã đề cập trong tin nhắn gửi cho Georgina rằng mình có
thể liên lạc với cố vấn pháp luật của mình nhờ chuyển những đồ đạc còn lại của
họ tới St. Kitts. Ohr đang đợi dưới đường với một cái xe ngựa để đưa hai người
tới bến tàu. Ông đã giành được hai cabin cho nàng cho chuyến du lịch biển dưới
một cái tên giả, một buồng cho cả nàng và Margery dùng chung, và một cho ba người
“đầy tớ” đi kèm. Vì các bạn nàng cũng lấy một cabin, nghĩa là có ít hơn ba người
đàn ông sẽ phải chèo qua hàng rào tối nay để trốn trong khoang.
Đúng là một kế hoạch liều lĩnh mà họ đang thực hiện.
Nếu nàng không quá tức điên với Drew, nàng có lẽ sẽ đổi ý và làm hỏng hết cả.
Nàng chỉ ước là mình không cảm thấy quá vô ơn về cách mà mình rời đi. Sau mọi
thứ gia đình Malory đã làm cho nàng, việc này đúng là một cách tồi tệ để đáp trả
họ. Nhưng nàng biết là James sẽ khăng khăng đòi giúp nếu ông tìm ra, và nàng
không thể để ông làm thế. Ông đã làm đủ rồi.
Liếc lại dinh thự, Gabrielle nhận ra mình sẽ nhớ gia
đình Malory lắm. Chúa ơi, nàng đã có một hy vọng tràn trề khi tới London để tìm
người đàn ông trong mơ của mình. Thật kỳ cục, nàng đã tìm thấy anh. Thật quá tệ
khi anh chắc chắn là một gã đê tiện và thay vào đó biến giấc mơ của nàng thành
ác mộng.

