Bùa may mắn – Phần 1:Ý nghĩa thật sự về tình bạn-P3

5.Tình bạn

 Một người có thể từ bỏ mọi kế hoạch của mình khi thấy bạn gặp khó khăn,
chia sẻ niềm vui với những thành tựu bạn đạt được, chia sẻ nỗi buồn khi bạn đau
đớn. Một người bạn sẽ khích lệ những ước mơ của bạn mình, và đưa ra những lời
khuyên cần thiết, khi bạn không theo đuổi ước mơ nữa, họ vẫn tôn trọng và
thương yêu bạn.

Doris W. Helmering

 

 6.Sức mạnh của tình yêu

Gần nhau chính là sự
hỗ trợ lẫn nhau; cũng như những bức tường sau một trận động đất, chúng không
thể đổ ập xuống hoàn toàn vì chúng có thể tựa vào nhau.

Elizabeth Bon

 “Mẹ ơi! Mẹ bảo
Kristen trả lại phòng tắm cho con đi mẹ!” Natasha, mười ba tuổi, gọi vọng xuống
tầng dưới cho Michele, mẹ con bé.

“Em vào đây trước mà!” Kristen, mười hai tuổi, cãi lại.

“Các con tự đi mà giải quyết chuyện này với nhau!” Bà
Michele từ phòng bếp nói vọng lên. Bà đoan chắc là vài phút sau Kristen và
Natasha sẽ lại tay trong tay đi xuống, cười cười nói nói y như… Y như những chị
em ruột, khiến bà Michele phải kinh ngạc. Đã hàng bao lần bà nghĩ, Rõ ràng là
Chúa đã đặt Kristen trong sân sau nhà mình. Người biết là một ngày nào đó con
bé sẽ cần một mái ấm và một gia đình mới.

Cách đây bảy năm, vào một buổi chiều Natasha đã chỉ vào một
cô bé con rụt rè đứng trong sân trường ở Manchester,
New Hampshire, và nói, “Đó là bạn
Kristen. Bạn ấy sống ở con đường phía sau nhà mình, bố bạn ấy cũng là một lính
cứu hỏa như bố của mình vậy.”

Natasha lớn hơn Kristen một tuổi, nhưng hai bé đã nhanh chóng
trở thành bạn bè của nhau. Gần như trưa nào, mỗi lần Michele nhìn qua cửa sổ
phòng bếp là bà lại thấy chúng leo lên cây với nhau hay chơi đùa trên mấy cái
xích đu ngoài sân sau.

“Mẹ ơi, Kristen ngủ lại nhà mình được không mẹ?” Một thứ Bảy
nọ Natasha hỏi, và khi Michele gọi điện đến nhà Kristen để kiểm tra xem bà
Nancy, mẹ cô bé có cho phép cô bé ở lại không, bà rất ngạc nhiên khi biết họ đã
từng học chung một trường với mình y như các cô con gái của họ bây giờ.

Ông Al, chồng bà Michele, thì nói: “Anh biết chồng của chị
ấy, anh Dave Anderson đấy mà. Anh ấy thuộc Công ty Cơ khí 11. Anh ấy là người
rất là tận tụy.”

Kristen và Natasha càng ngày càng như hình với bóng. Chúng
cùng chơi búp bê và làm bài tập về nhà tại cái bàn bếp của bà Michele. Đôi khi
chúng đạp xe đạp đến trạm xăng của chú Bill của Natasha cách đó vài khu nhà để
bơm bánh xe, và từ chỗ trạm xăng, chỉ cần đạp thêm một tí là chúng đến được nhà
ông bà nội của Natasha để được ăn mấy cốc kem sôcôla to tướng.

“Cám ơn chị lại cho Kristen ngủ qua đêm,” một tối nọ bà Nancy nói với bà Michele.
“Bệnh suyễn của tôi lại phát, và ống hít của tôi hiện chẳng giúp được gì.”

“Nhà tôi luôn chào đón cháu Kristen,” Michele nói. “Cả nhà
tôi ai cũng thích có cháu trong nhà.”

Kristen cũng thích ở cùng gia đình Natasha. “Uy…!” con bé
hét vang khi Al cho hai đứa đi trên chiếc xe địa hình(1) của ông. Vào mùa đông
Michele dạy Kristen trò trượt băng trong khi Matthew và Nicolas, hai anh trai
của Natasha, chỉ cho chúng biết cách câu cá dưới hố băng và lao nhanh trên ván
trượt xuống sườn đồi.

Nhưng một chiều nọ Kristen chạy băng băng vào, mắt mở tròn
lo lắng. “Mẹ con lên cơn suyễn rất nguy kịch, và bố phải đưa mẹ vào bệnh viện!”
Con bé hét to.

“Bác chắc chắn là mẹ con sẽ khỏi thôi!” Bà Michele trấn an
nó. Nhưng đêm hôm ấy Nancy
bị nhồi máu cơ tim nặng, và đến sáng thì bà rơi vào trạng thái hôn mê không thể
hồi phục được.

Suốt hai ngày sau, Michele nấu cho Kristen toàn món ăn con
bé thích, như món mì ống sốt phó mát, và chơi với Kristen vô số ván bài ghép
cặp hình giống nhau để giữ cho con bé thôi nhớ đến mẹ. Sáng ngày thứ ba, có một
cuộc gọi từ bệnh viện.

“Cưng ơi, mẹ con đã đi đến sống với Chúa,” Michele nói với
Kristen. Khi con bé òa khóc, Michele ôm con bé vào lòng, chính bà cũng mất bình
tĩnh, không biết xử trí ra sao.

Ở thời điểm như thế này, một đứa con gái thật sự cần có mẹ
nó, bà nghĩ. Từ lúc này Kristen sẽ chẳng bao giờ còn có mẹ nữa.

Khi Michele đề nghị giúp lo cho tang lễ, Dave không thể nào
cám ơn bà cho đủ. “Tôi không biết làm sao có thể một mình nuôi dạy Kristen đây,”
ông lo lắng.

“Anh không phải lo,” Michele trấn an. “Chúng tôi rất thương
cháu Kristen. Gia đình tôi luôn chào đón cháu ấy.”

Dave đã cố gắng hết sức để quen với việc không có vợ, nhưng
nỗi buồn cứ ngập lòng. Michele cảm thấy Kristen cần có một người săn sóc để tựa
vào, thế là bà đăng ký cho Kristen tham gia vào một nhóm tương trợ cùng hoàn
cảnh có người thân vừa mất, và lần nào nhóm họp mặt bà cũng đi theo con bé. Bà
kiểm tra bài vở của Kristen và dự các buổi tham quan trường do lớp Kristen tổ
chức những khi bố con bé không thể đi được vì đang làm nhiệm vụ tại trạm cứu
hỏa của ông.

Mùa hè, Kristen cùng Natasha, Matthew và Nicolas đi bơi, đi
chèo thuyền ở hồ. Mùa thu, Michele tổ chức tiệc sinh nhật lần thứ bảy cho con
bé với chiếc bánh kem thật to và quà nhiều vô kể. Bố, chú bác, cô dì của
Kristen đều có mặt, và con bé đã có được một ngày sinh nhật tuyệt vời. Nhưng
trái tim Kristen vẫn nặng trĩu.

“Con nhớ mẹ của con,” một đêm nọ nó nói với Michele khi nó
leo vào cái giường bên cạnh giường của Natasha. Bên ngoài sấm nổ rền trời làm
bọn trẻ sợ hãi nhưng bà Michele lại làm bộ vui vẻ nói:

“Đó là cách mẹ con chào con đấy,” bà giải thích. “Và con chỉ
cần lắng nghe tiếng mưa là nghe được tiếng mẹ con. Mẹ con đang giúp Chúa làm
cho cây cối phát triển, đâm chồi nảy lộc. Mẹ muốn con biết mẹ luôn ở bên con,
luôn dõi theo bước con.”

Kristen rất thích giúp bố nó chế biến món này món nọ, nhưng
giờ làm việc của Dave thường rất dài, thêm vào đó, ông ấy vẫn còn rất buồn vì
mất vợ. “Thật nhẹ lòng khi biết cháu Kristen được những người tốt như nhà chị
cưu mang chăm sóc,” ông nói với Michele.

“Trái tim luôn có chỗ để yêu thương mọi người mà,” Michele
trấn an ông.

Năm tháng qua đi, Kristen trở thành một vị khách quen thuộc,
thường xuyên của gia đình đến nỗi khi Matthew bắt đầu ra ở riêng, Michele và Al
chuyển hai đứa con gái vào căn phòng lớn hơn của Matthew, mua thêm chiếc giường
và cái bàn học thứ hai dành cho Kristen.

“Chúng ta có thể để hình của mẹ con và cái hộp nữ trang của
bà ngay ở đây, trên cùng.” Michele nói, và Kristen cảm thấy thật may mắn khi có
một gia đình yêu thương mình và mong muốn làm cho mình hạnh phúc.

Natasha cũng cảm thấy thật vui sướng. “Con chẳng biết con sẽ
làm gì nếu như có chuyện gì đó xảy ra cho mẹ,” con bé nói với mẹ nó.

“Mẹ rất tự hào về con,” Michele nói với con gái. “Không phải
bé gái nào cũng sẵn lòng chia sẻ phòng, búp bê và gia đình mình cho người khác
đâu.”

Thế rồi một chiều nọ Al về nhà, với đôi mắt buồn bã: “Có một
chuyện khủng khiếp đã xảy ra,” ông ngồi trên ghế sa lông cạnh bên Kristen, khẽ
thông báo. “Bố con đã bị đột quỵ khi cứu một cậu bé khỏi đám cháy,” ông nói với
con bé. “Bác rất tiếc. Bố con đã đến chỗ của mẹ con rồi.”

Kristen bàng hoàng đau khổ. “Sao Chúa lấy đi cả mẹ và bố của
con vậy?” Nó nức nở khóc.

“Đôi khi những chuyện tồi tệ cứ theo nhau xảy ra, và chúng
ta chẳng bao giờ hiểu được tại sao,” Michele nói, tay ôm lấy Kristen và thầm
ước giá mà có điều gì bà có thể làm để làm dịu đi nỗi đau khổ của con bé thì bà
cũng sẽ làm.

Các cô dì, chú bác của Kristen rất sẵn lòng đón lấy đứa cháu
gái mồ côi, nhưng Kristen đã gặp phải nhiều biến cố nên Michele rất lo nếu con
bé phải chịu đựng thêm một biến chuyển nào nữa.

“Con bé đã là một thành viên của gia đình ta,” bà nói với
Al. “Nó và Natasha như chị em ruột thịt vậy, em rất thương con bé, nếu như con
bé có là máu mủ ruột rà của em đi nữa thì em cũng chẳng thể nào thương nó nhiều
hơn thế.”

“Có lẽ Kristen có thể ở lại với chúng ta,” Al nói, và
Michele cho đây là một ý kiến tuyệt vời. Nhưng liệu họ hàng nhà Kristen có đồng
ý không?

“Chúng tôi biết ở đây cháu rất vui,” dì Judy của Kristen nói
với gia đình Michele. “Chúng tôi chỉ muốn những điều tốt đẹp nhất cho Kristen,
và đó là ở với những người mà cháu thương yêu và tin cậy.”

Ngày Michel và Al đi làm giấy tờ để được nuôi Kristen một
cách hợp pháp, họ đã trao cho vị thẩm phán một xấp thư của họ hàng nhà Kristen,
trong thư thể hiện sự chấp thuận và bày tỏ lòng biết ơn chân thành đến gia đình
Michele. Vị thẩm phán hỏi Kristen, “Thế cháu muốn sao?”

“Cháu thích sống với Natasha. Gia đình bạn ấy cho cháu mọi
thứ cháu cần,” con bé nói, và vị thẩm phán không chút chần chừ, chuẩn y ngay
mọi giấy tờ.

“Nào chúng ta về nhà thôi,” Michele nói với Kristen, và từ
bây giờ, nơi ấy đã thật sự là mái ấm của Kristen.

Đến hôm nay Kristen và Natasha vẫn ngồi ở cái bàn bếp của bà
Michele làm bài tập cùng nhau, và cả hai đều là những học sinh nằm trong danh
sách có thứ hạng cao nhất. Michele vẫn bận rộn đưa đón chúng đến chỗ tập bóng
và tập thể dục. Và một ngày nọ, khi Michele đến khu thương xá đón hai đứa,
Kristen đứng bên kia khuôn viên sân vẫy tay lia l

“Mẹ ơi! Bọn con ở đây!” Nó hét vang, và trái tim Michele gần
như vỡ òa vì hạnh phúc.

Khi ra đến xe hơi, hai đứa lại tranh giành hệt như các chị
em gái nhà khác để được ngồi phía trước. Còn ở nhà, những cuộc chiến giành phòng
tắm vẫn mãi diễn ra – giờ đây Al đã cho sửa căn phòng tắm cũ của Natasha thành
một phòng tắm mới rộng rãi hơn với một cái bàn trang điểm và một chiếc gương đủ
lớn để hai đứa sử dụng chung.

Những chiều Chủ nhật, Michele và Al lại đưa Kristen đến
nghĩa trang để con bé có thể đặt hoa lên mộ của bố mẹ. Michele đặt một tấm hình
Nancy và Dave
lên nóc tivi cùng các tấm hình của các thành viên còn lại trong gia đình, và bà
cũng xin các cô dì chú bác Kristen những tấm hình Kristen còn nhỏ và lồng chúng
vào một cuốn album để Kristen có thể có chúng mãi mãi.

“Tôi chẳng bao giờ muốn Kristen quên đi bố mẹ nó và quên đi
việc bố mẹ nó đã thương nó biết bao nhiêu,” bà nói. “Nhưng thật tuyệt vời khi
biết chúng tôi cũng đã trở thành gia đình của con bé.”

HEATHER BLACK

______

1. Nguyên văn: All-terrain, một loại xe không mui,có ba hoặc
bốn bánh,và thường chỉ có một chỗ ngồi, dùng để di chuyển trên mặt đất gồ ghề,
mềm hoặc ẩm ướt. (ND)

 

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3