Người Anh Hùng Mất Tích - Chương 02
Cậu
trượt chân, và Huấn luyện viên Hedge chụp lấy cậu. Với một người nhỏ con mà
nói, huấn luyện viên có bàn tay cứng như thép. “Ối chà, này, chiếc bánh nướng nhỏ.
Cậu nói mình không có chút ký ức nào sao, hử? Tốt. Ta chỉ phải trông chừng cậu
cho đến khi đội đó đến đây. Chúng ta sẽ để cho giám đốc luận ra mọi chuyện.”
“Giám
đốc nào?” Jason hỏi. “Trại nào ạ?”
“Hãy
ngồi yên một chỗ nhé. Quân tiếp viện sẽ nhanh chóng đến đây. Hy vọng không có
chuyện gì xấu xảy ra trước...”
Chớp
giật đùng đùng phía trên đầu. Gió đột nhiên thổi dữ dội. Các tờ giấy bài tập
bay xuống Grand Canyon, và toàn bộ cây cầu rung lên. Những đứa trẻ hét vang,
trượt chân và nắm chặt lấy thành cầu.
“Ta
phải nói gì đó thôi,” thầy Hedge càu nhàu. Ông gào lên qua cái loa: “Mọi người
vào bên trong! Con bò nói ụm bò! Đi ra khỏi cây cầu ngay!”
“Em
nghĩ thầy đã nói là cầu này rất vững chắc!” Jason hét át tiếng gió
“Ngày
thường thôi,” thầy Hedge đồng ý, “lúc này thì không. Đi nào!”
Cơn
bão biến thành một cơn cuồng phong nhỏ. Những đám mây hình phễu uốn lượn về
phía cầu kính như xúc tua của một con sứa khổng lồ.
Những
đứa trẻ la hét và chạy về phía tòa nhà. Gió giật lấy tập vở, áo jacket, mũ và
ba lô của chúng. Jason trượt khắp mặt cầu kính trơn tuột.
Leo
mất thăng bằng và sắp ngã khỏi thành cầu, nhưng Jason đã nắm chặt lấy áo jacket
và lôi cậu bạn lại.
“Cám
ơn, anh bạn!” Leo hét lớn.
“Đi
đi, đi đi, đi đi!” Huấn luyện viên Hedge nói.
Piper
và Dylan đang giữ cánh cửa mở, kéo những đứa trẻ khác vào bên trong. Chiếc áo
jacket lông cừu của Piper bị gió thổi bay phần phật, mái tóc đen phủ đầy trên mặt
cô. Jason nghĩ chắc cô đang lạnh lắm, nhưng cô trông bình tĩnh và đầy tự tin –
nói với những người khác là mọi việc sẽ ổn thôi, khuyến khích họ tiếp tục di
chuyển.
Jason,
Leo và Huấn luyện viên Hedge chạy về phía họ, nhưng việc đó giống như thể họ
đang chạy qua một vùng cát lún vậy. Gió dường như đang chống lại họ, đẩy họ lùi
lại phía sau.
Dylan
và Piper đẩy thêm được một đứa trẻ vào bên trong, rồi trượt tay khỏi các cánh cửa.
Chúng đóng sầm lại, khóa lại cầu kính.
Piper
nắm lấy tay cầm. Những đứa trẻ bên trong đấm mạnh vào lớp kính, nhưng các cánh
cửa dường như bị mắc kẹt.
“Dylan,
giúp tớ!” Piper hét lên.
Dylan
chỉ đứng đó với nụ cười ngốc nghếch, chiếc áo cổ động khẽ lay động trong gió,
như thể cậu ta đột nhiên muốn thưởng thức cơn bão.
“Xin
lỗi, Piper,” cậu ta nói. “Tớ đã xong việc giúp đỡ.”
Cậu
ta hất nhẹ cổ tay, và Piper bay ra phía sau, đâm sầm vào các cánh cửa và trượt
xuống sàn cầu kính.
“Piper!”
Jason cố tiến lên trước, nhưng cơn gió đang cản đường cậu, và Huấn luyện viên
Hedge đẩy cậu lùi lại.
“Thầy,”
Jason nói, “thả em ra!”
“Jason,
Leo, lùi ra phía sau,” huấn luyện viên ra lệnh. “Đây là trận chiến của ta. Đáng
ra ta phải biết đó là quái vật của chúng ta.”
“Gì
ạ?” Leo hỏi gặng. Một tờ bài tập tinh nghịch đập vào mặt cậu ấy, nhưng cậu ấy hất
mạnh nó đi. “Quái vật gì ạ?”
Chiếc
mũ của huấn luyện viên bị thổi bay, và nhú ra phía trên mái tóc xoăn của ông là
hai cái bướu – như mấy cục u của các nhân vật hoạt hình khi họ bị va vào đầu.
Huấn luyện viên Hedge nhấc cây gậy bóng chày của mình lên – nhưng nó giờ chẳng
còn là một cây gậy bình thường nữa. Bằng cách nào đó, nó đã biến thành một cây
gậy có hình một nhành cây thô sơ, với các cành con và lá gắn trên đó.
Dylan
vẫn trưng ra cái nụ cười hạnh phúc thần kinh đó. “Ồ, thôi nào, Huấn luyện viên.
Hãy để thằng bé tấn công ta! Suy cho cùng, ngươi đang trở nên già đi với những
việc như thế này. Đó chẳng phải là lý do họ cho ngươi lui về ngôi trường ngu ngốc
này sao? Ta đã ở trong đội của ngươi suốt cả một học kỳ, và ngươi chẳng hề biết.
Ngươi đang mất đi cái mũi của mình đó, ông già ạ.”
Huấn
luyện viên phát ra một âm thanh giận dữ nghe như tiếng be be của một loài động
vật. “Đúng vậy đấy, bánh nướng nhỏ ạ. Ngươi sẽ bị đánh ngã.”
“Ngươi
nghĩ mình có thể bảo vệ được một lúc ba đứa con lai sao lão già?” Dylan cười lớn.
“Chúc may mắn.”
Dylan
chỉ tay về phía Leo, và một đám mây hình phễu hiện ra bao quanh cậu. Leo bay khỏi
cầu kính như thể cậu bị ai túm lấy và quẳng đi. Bằng cách nào đó cậu cố gắng
xoay tròn trong không trung, đâm sầm vào một bên vách hẻm núi. Cậu trượt xuống,
cuống cuồng bám vào bất cứ cái gì có thể bíu tay vào. Cuối cùng cậu cũng bám
vào được một cái gờ mỏng bên dưới cầu kính khoảng mười lăm mét và treo lơ lửng ở
đó bằng các đầu ngón tay của mình.
“Cứu!”
cậu hét lên phía họ. “Dây thừng, làm ơn? Dây đàn hồi? Cái gì đó cũng được?”
Huấn
luyện viên Hedge làu bàu nguyền rủa và ném cho Jason cây gậy của mình. “Ta không
biết cậu là ai, nhóc, nhưng ta hy vọng cậu là người tốt. Hãy làm cho vật đó bận
rộn,” ông chĩa một ngón tay vào Dylan, “khi ta cứu Leo.”
“Làm
sao cứu được cậu ấy?” Jason gặng hỏi. “Thầy sẽ bay sao?”
“Không
phải bay. Mà là leo.” Thầy Hedge cởi giày ra, và Jason gần như bị nhồi máu cơ
tim. Huấn luyện viên không có bất kỳ bàn chân nào. Ông ấy có một cặp móng guốc
– móng của dê. Điều đó có nghĩa là mấy cục u trên đầu ông, Jason nhận ra, không
phải là những cái bướu. Chúng là một cặp sừng.
“Ông
là thần nông,” Jason nói.
“Thần
rừng!” Hedge bật lại. “Thần nông là cách gọi của những người La Mã. Nhưng chúng
ta sẽ nói chuyện đó sau.”
Thầy
Hedge nhảy qua thành cầu. Ông hướng người về phía vách hẻm núi và đáp bàn chân
móng guốc của mình xuống trước. Ông nhảy xuống vách đá với sự nhanh nhẹn không
thể tin được, tìm kiếm những chỗ để chân không lớn hơn dấu những con tem thư là
mấy, tránh những cơn gió lốc cố tấn công ông khi ông tìm đường đến chỗ Leo.
“Điều
đó chẳng dễ thương chút nào!” Dylan quay về phía Jason. “Giờ đến lượt ngươi,
nhóc.”
Jason
ném cây gậy. Việc đó dường như vô nghĩa vì những cơn gió quá mạnh, nhưng cây gậy
bay thẳng về phía Dylan, thậm chí nó còn uốn cong lại khi hắn ta cố tránh nó,
và đánh mạnh vào đầu hắn ta mạnh đến nỗi hắn ta phải quỵ gối xuống.
Piper
không choáng váng như vẻ ngoài của cô. Những ngón tay cô nắm chặt quanh cây gậy
khi nó lăn đến kế bên, nhưng trước khi cô có thể sử dụng nó, Dylan đứng bật dậy.
Máu – máu vàng – đang nhỏ xuống từ trán hắn ta.
“Cú
đánh đẹp lắm, nhóc.” Hắn ta liếc nhìn Jason. “Nhưng ngươi phải làm tốt hơn thế.”
Cây
cầu kính rung lên. Những vết nứt mỏng như đường chân tóc xuất hiện trên mặt
kính. Bên trong bảo tàng, những đứa trẻ ngừng việc đánh vào các cánh cửa. Chúng
lùi lại, nhìn với vẻ khiếp sợ.
Cơ
thể Dylan tan ra thành khói, như thể các cơ bắp của hắn ta đang được bóc ra.
Khuôn mặt vẫn y như cũ, cùng một nụ cười khoe hàm răng trắng muốt đầy vẻ thông
minh, nhưng toàn thân hắn đột nhiên biến thành những làn hơi màu đen xoáy tít,
đôi mắt hắn ta trông giống hệt những tia lửa điện thường hay xuất hiện trong một
đám mây bão. Đôi cánh khói màu đen mọc ra và bay lên khỏi mặt cầu kính. Nếu các
thiên thần biến thành quỷ dữ, Jason khẳng định, họ sẽ trông giống hệt như thế
này.
“Ngươi
là một ventus,” Jason nói, mặc dầu chẳng biết từ đâu mà cậu lại biết được từ
đó. “Một tên tinh linh bão.”
Tiếng
cười của Dylan nghe như thể một cơn bão giật phăng một mái nhà. “Ta mừng vì ta
đã chờ đợi, á thần. Ta đã biết về Leo và Piper nhiều tuần rồi. Có thể giết chết
chúng bất cứ lúc nào. Nhưng bà chủ của ta nói rằng đứa thứ ba đang đến – một
người nào đó đặc biệt. Bà ấy sẽ thưởng lớn cho ta với cái chết của ngươi.”
Thêm
hai đám mây hình phễu nữa đáp xuống ở hai bên người Dylan và biến thành các
ventus – các quý ông trẻ ma quái với những đôi cánh khói và đôi mắt phát ra những
tia chớp.
Piper
vẫn giữ nguyên tư thế, giả vờ còn đang choáng váng, tay cô vẫn nắm chặt lấy cây
gậy. Mặt cô xanh mét, nhưng cô nhìn Jason với một cái nhìn cương quyết, và cậu
hiểu được thông điệp: Hãy gây sự chú ý với chúng, tớ sẽ đánh vỡ đầu chúng từ đằng
sau.
Xinh
xắn, thông minh, và hung dữ. Jason ước gì cậu nhớ được cô ấy chính là bạn gái
mình.
Cậu
nắm chặt tay và sẵn sàng để tấn công, nhưng cậu không bao giờ có được cơ hội.
Dylan
giơ tay lên, những cung lửa điện chạy giữa những ngón tay hắn, và bắn vào giữa
ngực Jason.
Bùm!
Jason phát hiện chính mình nằm sóng soài. Miệng cậu có vị như giấy nhôm đang
cháy. Cậu nhấc đầu lên và nhìn thấy áo quần cậu đang bốc cháy. Tia chớp đã lan
khắp người cậu và làm nổ tung chiếc giày bên trái. Đầu các ngón chân của cậu
đen kịt vì bồ hóng.
Các
tên tinh linh bão cười ngất ngưởng. Những cơn gió tiếp tục thổi dữ dội. Piper
bướng bỉnh gào thét, nhưng tất cả âm thanh dường như mơ hồ và ngày càng cách
xa.
Qua
khóe mắt, Jason nhìn thấy Huấn luyện viên Hedge đang leo lên vách núi với Leo ở
trên lưng. Piper đang đứng dậy, liều lĩnh vung cây gậy để tấn công hai con tinh
linh bão, nhưng chúng dường như đang chơi đùa với cô. Cây gậy đi xuyên qua người
chúng như thể chúng không ở đó. Và Dylan, cơn lốc xoáy với đôi cánh màu đen,
đang bao trùm lấy Jason.
“Ngừng
lại,” Jason rền rĩ. Cậu loạng choạng đứng lên, và cậu không chắc ai là người ngạc
nhiên hơn: cậu, h những tên tinh linh bão.
“Sao
ngươi có thể sống sót?” cơ thể Dylan lập lòe. “Chừng đó sét đủ để giết chết hai
mươi người đàn ông đấy!”
“Đến
lượt ta,” Jason nói.
Cậu
cho tay vào túi và lấy ra đồng xu vàng. Cậu để bản năng của mình chỉ bảo, búng
đồng xu lên không trung như thể cậu đã làm điều đó cả ngàn lần. Cậu bắt lấy nó
trong lòng bàn tay, và đột nhiên cậu đang cầm một thanh kiếm – một vũ khí hai
lưỡi bén nhọn đầy nguy hiểm. Chuôi kiếm vừa khít với tay cậu, và toàn bộ thanh
kiếm đều được làm bằng vàng – cán, tay cầm, và cả lưỡi kiếm.
Dylan
gầm gừ và lùi lại. Hắn ta nhìn đồng bọn của mình và hét lớn, “Sao? Giết nó đi!”
Hai
tên tinh linh bão đó trông chẳng vui vẻ gì với mệnh lệnh đó, nhưng chúng bay về
phía Jason, những ngón tay của chúng lách tách đầy tia lửa điện.
Jason
vung kiếm vào tên đầu tiên. Lưỡi kiếm của cậu xuyên qua hắn, và cơ thể bằng
khói của sinh vật đó tan biến đi. Con thứ hai phóng ra một tia chớp, nhưng lưỡi
kiếm của Jason cản được cú tấn công đó. Jason bước lên – với một cú thọc kiếm
nhanh gọn, con thứ hai tan ra thành bột phấn màu vàng.
Dylan
kêu gào trong sự giận dữ. Hắn ta nhìn xuống như thể đang trông chờ đồng bọn tái
tạo lại, nhưng lớp bụi vàng di thể của chúng bị phân tán trong gió. “Không thể
thế được! Ngươi là ai, con lai kia?”
Piper
cũng choáng váng đến nỗi đánh rơi cây gậy của mình. “Jason, sao...?”
Và
rồi Huấn luyện viên Hedge nhảy lên cầu kính và thả Leo xuống như thả một bao bột
mì.
“Lũ
tinh linh kia, sợ ta chưa!” Thầy Hedge kêu rống lên, gập hai cánh tay ngắn ngủn
lại. Rồi ông nhìn quanh và nhận ra rằng chỉ còn một mình Dylan ở đó.
“Ta
nguyền rủa điều đó, nhóc!” ông cáu kỉnh nói với Jason. “Sao cậu không để lại
cho ta một vài tên? Ta thích sự thử thách!”
Leo
đứng lên, đang thở dốc. Người cậu ấy chỗ nào cũng bị thương, hai bàn tay chảy
máu vì bám vào các tảng đá. “Này, Huấn luyện viên Dê siêu nhân, cho dù ông là
ai – tôi vừa mới rơi xuống Grand Canyon đầy đáng sợ kia! Ngừng việc thách thức
đó
Dylan
rít lên với họ, nhưng Jason có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt hắn ta.
“Ngươi không biết ngươi vừa mới đánh thức bao nhiêu kẻ thù của mình đâu, con
lai. Bà chủ của ta sẽ tiêu diệt hết các á thần. Ngươi sẽ không thể chiến thắng
trong trận chiến này.”
Ở
phía trên họ, cơn dông tố biến thành một cơn bão đầy sức mạnh. Các vết nứt ngày
càng lan rộng trên cầu kính. Một màn mưa đổ xuống, và Jason phải cúi người xuống
để giữ thăng bằng.
Một
lỗ hổng xuất hiện trong những đám mây – một cơn lốc xoáy màu đen và bạc.
“Bà
chủ đang gọi ta quay trở về!” Dylan hét lớn với niềm vui sướng. “Và ngươi, á thần,
sẽ đi cùng với ta!”
Hắn
ta tấn công Jason, nhưng Piper chặn con quái vật lại từ đằng sau. Mặc dầu hắn
ta được làm từ khói, bằng cách nào đó Piper đã đánh trúng được hắn ta. Cả hai
người ngã sóng soài. Leo, Jason, và huấn luyện viên lao tới để giúp đỡ, nhưng
tên tinh linh bão gào lên giận dữ. Hắn ta bắn ra một cơn mưa lớn đánh bật mọi
người lùi lại phía sau. Jason và Huấn luyện viên Hedge ngã dập mông xuống đất.
Thanh kiếm của Jason trượt dài trên mặt kính. Leo bị đập mạnh vào gáy và cuộn
người lại, choáng váng và rên rỉ. Piper dính đòn nặng nhất. Cô bị ném khỏi lưng
Dylan và va vào thanh chắn cầu, ngã nhào xuống cho đến khi cô treo lơ lửng một
tay phía trên vực thẳm.
Jason
bắt đầu đi về phía cô, nhưng Dylan hét lớn, “Ta sẽ kết thúc mọi chuyện ở đây!”
Hắn
ta túm lấy cánh tay của Leo và bắt đầu bay lên, kéo theo Leo gần như bất tỉnh
đi cùng với hắn ta. Cơn bão chuyển động ngày càng dữ dội hơn, hút họ lên cao
như một cái máy hút bụi.
“Cứu
với!” Piper hét lên. “Có ai không!”
Thế
rồi cô trượt tay, la hét dữ dội khi cô rơi xuống.
“Jason,
đi đi!” thầy Hedge hét lên. “Cứu cô bé đi!”
Huấn
luyện viên quăng mình về phía tên tinh linh bão với một vài thế võ đáng sợ của
loài dê – tấn công bất ngờ với móng guốc của mình, giải thoát Leo khỏi sự nắm
giữ của tên tinh linh đó. Leo an toàn rơi xuống sàn cầu, nhưng Dylan lại túm được
tay của huấn luyện viên. Thầy Hedge cố húc đầu vào hắn ta, sau đó đá và gọi hắn
ta là đồ bánh nướng. Họ bay ngày càng cao lên không tr
Huấn
luyện viên Hedge hét vọng xuống thêm một lần nữa, “Cứu lấy cô bé! Ta đã tóm được
thằng quỷ sứ này!” Thế rồi thần rừng cùng tên tinh linh bão bay theo đường xoắn
ốc vào bên trong các đám mây và biến mất.
Cứu
cô ấy? Jason nghĩ. Cô ấy đã chết!
Nhưng
một lần nữa bản năng của cậu đã chiến thắng. Cậu vừa chạy về phía thành cầu vừa
nghĩ, Mình là một thằng điên, và nhảy ra khỏi cầu.
Jason
không sợ độ cao. Cậu sợ việc va mạnh vào đáy hẻm núi cách một trăm năm mươi mét
bên dưới. Cậu đoán mình sẽ chẳng đạt được bất cứ điều gì ngoài việc sẽ chết
cùng Piper, nhưng cậu khép hai tay lại và để đầu rơi xuống trước. Hai bên sườn
hẻm núi trôi nhanh như một thước phim được tua nhanh. Cậu có cảm giác như mặt
mình đang bị bóc ra.
Ngay
lập tức, cậu đuổi theo kịp Piper, người đang rơi rất nhanh. Cậu giữ được eo cô
và nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết. Piper vẫn kêu thét. Gió rít gào bên tai
Jason. Cậu tự hỏi chết sẽ có cảm giác như thế nào. Chắc cũng chả tốt đẹp gì. Cậu
ước bằng cách này hay cách khác họ sẽ không bao giờ rơi xuống đáy vực.
Đột
nhiên tiếng rít gào của gió tan biến đi. Tiếng hét của Piper biến thành tiếng
thở hổn hển nghẹn ngào. Jason nghĩ họ chắc đã chết, nhưng cậu không cảm nhận được
bất cứ sự va chạm nào.
“J-J-Jason,”
Piper nói.
Cậu
mở mắt ra. Họ không còn rơi xuống nữa. Họ đang bay lơ lửng giữa không trung, ba
mươi mét phía trên con sông.
Cậu
ôm chặt Piper, và cô cũng đổi vị trí của mình để cô cũng ôm được cậu. Mũi họ chạm
vào nhau. Tim cô đập nhanh, Jason có thể cảm nhận được nó qua lớp áo quần của
cô.
Hơi
thở của cô có mùi quế. Cô nói, “Sao cậu...”
“Tớ
chẳng làm gì cả,” cậu nói. “Tớ nghĩ tớ sẽ biết nếu tớ có thể bay...”
Nhưng
rồi cậu lại nghĩ: Tớ thậm chí còn không biết mình là ai.
Cậu
hình dung việc bay lên cao. Piper hét lớn khi họ bắn lên cao hơn một vài mét. Họ
chính xác không phải đang lơ lửng, Jason nghĩ. Cậu có thể cảm nhận được áp lực
bên dưới chân mình như thể họ đang giữ thăng bằng phía trên một mạch nước phu
“Không
khí đang giúp chúng ta,” cậu nói.
“Ừm,
thế thì bảo nó hãy giúp chúng ta thêm! Hãy đưa chúng ta ra khỏi đây!”
Jason
nhìn xuống. Việc nhẹ nhàng đáp xuống đáy vực là điều dễ dàng nhất. Rồi cậu ngước
nhìn lên. Mưa đã ngừng rơi. Các đám mây dông dường như không còn hung dữ như
lúc trước nữa, nhưng sấm chớp vẫn đì đùng. Không có gì đảm bảo là lũ tinh linh
đó đã biến mất. Cậu cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với Huấn luyện viên
Hedge. Và cậu đã để Leo lại ở phía trên đó, gần như bất tỉnh.
“Chúng
ta phải giúp họ,” Piper nói, như thể đọc được ý nghĩ của cậu. “Cậu có thể...”
“Để
xem.” Jason nghĩ lên cao, và ngay lập tức họ bắn vọt lên trời.
Việc
cậu đang cưỡi trên những cơn gió có thể sẽ thật tuyệt nếu ở trong trường hợp
khác, vì giờ cậu có quá nhiều sự kinh ngạc. Ngay khi đáp xuống cầu kính, họ chạy
vội về phía Leo.
Piper
xoay người Leo lại, và cậu ấy bật ra tiếng rên rỉ. Chiếc áo khoác quân đội của
cậu ấy ướt sũng vì nước mưa. Mái tóc xoăn lấp lánh bột vàng từ việc lăn quanh lớp
bụi của con quái vật. Nhưng ít nhất cậu ấy không chết.
“Con
dê... ngu ngốc... xấu xí,” cậu làu bàu.
“Thầy
ấy đã đi đâu?” Piper hỏi.
Leo
chỉ tay thẳng lên trời. “Chưa xuống. Làm ơn nói với tớ rằng thực sự ông ấy đã
không cứu sống tớ.”
“Hai
lần,” Jason nói.
Leo
rên rỉ còn lớn hơn. “Chuyện gì đã xảy ra? Anh chàng bão táp, thanh kiếm bằng
vàng... tớ đã bị đánh mạnh vào đầu. Đúng vậy không? Tớ đang bị ảo giác, đúng
không?”
Jason
đã quên lửng chuyện thanh kiếm. Cậu bước về phía nơi nó đang nằm và nhặt nó
lên. Lưỡi kiếm vẫn còn tốt. Bằng linh tính, cậu vụt ném nó. Được nửa đường,
thanh kiếm co lại thành một đồng xu và đáp xuống trong lòng bàn tay cậu.
“Ừ,”
Leo nói. “Đúng là tớ đang bị ảo giác.”
Piper
run rẩy trong bộ áo quần ướt nước mưa. “Jason, những người
“Venti,”
cậu nói. “Các tên tinh linh bão.”
“Được
rồi. Cậu cư xử như thể... như thể cậu đã từng nhìn thấy chúng trước đây. Cậu là
ai?”
Cậu
lắc đầu. “Đó là những gì mà tớ đang cố nói với cậu. Tớ không biết.”
Cơn
dông đã biến mất. Những đứa trẻ khác của Trường học Hoang Dã đang nhìn chằm chằm
từ các cánh cửa kính với vẻ mặt đầy khiếp sợ. Các nhân viên bảo vệ đang cố để mở
khóa, nhưng dường như họ không gặp may lắm.
“Huấn
luyện viên Hedge nói ông ấy phải bảo vệ ba người,” Jason nhớ lại. “Tớ nghĩ ba
người đó chính là chúng ta.”
“Và
cái thứ Dylan biến thành...” Piper rùng mình. “Chúa ơi, tớ không thể tin được
là cái thứ đó lại có cảm tình với tớ. Hắn ta gọi chúng ta... là gì nhỉ, các á
thần?”
Leo
nằm xuống, nhìn thẳng lên trời. Cậu ấy dường như chẳng thiết tha gì chuyện ngồi
dậy. “Không biết từ một phần có nghĩa là gì,” cậu ấy nói. “Nhưng tớ không có cảm
giác mình là thần chút nào. Các cậu có cảm giác gì không?”
Có
một tiếng vỡ giòn như thể cành khô bị gãy, và các vết nứt trên cầu kính bắt đầu
lan rộng.
“Chúng
ta cần ra khỏi nơi này,” Jason nói. “Có thể nếu chúng ta...”
“Đưưược
rồi,” Leo cắt ngang. “Hãy nhìn lên và nói cho tớ biết liệu đó có phải là những
con ngựa bay không.”
Lúc
đầu Jason đã nghĩ Leo bị đập vào đầu quá mạnh. Nhưng rồi cậu nhìn thấy một bóng
đen đang đáp dần xuống từ phía đông – quá chậm so với một chiếc máy bay, quá lớn
so với một con chim. Khi nó tiến đến gần hơn cậu có thể nhìn thấy một cặp động
vật có cánh – màu xám, bốn chân, y chang những con ngựa – ngoại trừ mỗi một con
có một đôi cánh dài sáu mét. Và chúng đang kéo theo một chiếc hộp được sơn phết
rực rỡ có hai bánh xe: một cỗ xe ngựa.
“Quân
tiếp viện,” cậu nói. “Thầy Hedge đã nói với tôi đội ứng cứu đang đến chỗ chúng
ta.”
“Đội
ứng cứu?” Leo cố gượng dậy. “Điều đó nghe thật đau đớ
“Và
nơi họ sẽ mang chúng ta đến là ở đâu?” Piper hỏi.
Jason
nhìn cỗ xe ngựa đáp xuống ở phía xa cuối cây cầu kính. Những con ngựa bay gập
cánh lại và dè dặt chạy nước kiệu trên mặt kính, như thể chúng cảm nhận được nó
sắp sập. Hai thiếu niên đứng trên cỗ xe ngựa – một cô gái tóc vàng cao ráo có
thể lớn tuổi hơn Jason một chút, và một anh chàng to lớn với cái đầu được cạo
nhẵn bóng và một khuôn mặt trông như một đống gạch. Cả hai người họ đều mặc quần
jean và áo phông màu cam, với những tấm khiên ở phía sau lưng. Cô gái nhảy ra
khỏi cỗ xe trước khi nó ngừng hẳn lại. Cô ta rút một con dao ra và chạy về phía
nhóm Jason trong khi anh chàng to lớn đang ghì cương ngựa.
“Ông
ấy đâu?” cô gái hỏi. Đôi mắt màu xám của cô trông sắc bén và hơi sửng sốt.
“Ai
ở đâu?” Jason hỏi lại.
Cô
cau mày như thể câu trả lời của cậu là không chấp nhận được. Rồi cô quay sang
Leo và Piper. “Thế còn Gleeson? Người bảo vệ các cậu, Gleeson Hedge đâu rồi?”
Tên
của huấn luyện viên là Gleeson? Jason có thể sẽ cười lớn nếu như buổi sáng nay
không có quá nhiều điều kỳ lạ và đáng sợ xảy ra. Gleeson Hedge: huấn luyện viên
môn bóng đá, người dê, người bảo vệ của các á thần. Chắc vậy. Sao lại không thể
cơ chứ?
Leo
hắng giọng. “Ông ấy đã bị thứ gọi là bão gì đó... mang đi.”
“Venti,”
Jason nói. “Các tên tinh linh bão.”
Cô
gái tóc vàng cau mày lại. “Ý cậu là anemoi thuellai ư? Đó là từ Hy Lạp. Cậu là
ai, và chuyện gì đã xảy ra?”
Jason
cố hết sức để giải thích, mặc dầu thật khó khi gặp phải đôi mắt xám bén ngót
đó. Được khoảng một nửa câu chuyện, người còn lại trên cỗ xe ngựa tiến đến. Anh
ta có một hình xăm hình cầu vồng trên bắp tay, điều đó dường như hơi kỳ lạ.
Khi
Jason kết thúc câu chuyện của mình, cô gái tóc vàng trông không hài lòng.
“Không, không, không! Bà ấy đã nói rằng cậu ấy sẽ ở đây. Bà ấy nói rằng nếu tớ
đến đây, tớ sẽ có được câu trả lời.”
“Annabeth,”
anh chàng đầu trọc càu nhàu. “Nhìn kìa.” Anh ta chỉ tay về chân
Jason
không nghĩ nhiều về nó, nhưng cậu đã mất chiếc giày bên trái khi bị tia chớp thổi
bay. Bàn chân trần của cậu vẫn ổn, nhưng nó trông như một cục than.
“Anh
chàng với một chiếc giày,” anh chàng đầu trọc nói. “Cậu ta chính là câu trả lời.”
“Không
phải, Butch,” cô gái khẳng định. “Không thể là cậu ta. Tớ đã bị lừa.” Cô liếc
nhìn bầu trời như thể nó đã làm điều gì sai trái vậy. “Bà muốn gì ở tôi?” cô
hét lớn. “Bà đã làm gì cậu ấy?”
Cây
cầu kính lắc mạnh, và những con ngựa hí lên kêu cứu.
“Annabeth,”
anh chàng trọc đầu tên Butch nói, “chúng ta phải đi thôi. Hãy mang ba người này
quay về trại và tìm hiểu ở đó. Những tên tinh linh bão đó có thể quay trở lại.”
Cô
cáu kỉnh trong giây lát. “Tốt thôi.” Cô căm phẫn nhìn Jason. “Chúng ta sẽ giải
quyết chuyện này sau.”
Cô
quay gót và đi về phía cỗ xe ngựa.
Piper
lắc đầu. “Cô ta có vấn đề gì nhỉ? Chuyện gì đang xảy ra?”
“Không
phải đùa đâu,” Leo đồng ý.
“Chúng
tôi phải đưa các cậu rời khỏi đây,” Butch nói. “Tôi sẽ giải thích trên đường
đi.”
“Tôi
sẽ không đi đâu với cô ta.” Jason ra hiệu về phía cô gái tóc vàng. “Cô ta trông
như thể muốn giết tôi vậy.”
Butch
lưỡng lự. “Annabeth không tệ lắm đâu. Cậu hãy khoan dung với cô ấy một chút. Cô
ấy nằm mộng thấy người nào đó bảo cô ấy đến đây để tìm một chàng trai chỉ với một
chiếc giày. Đó dường như là lời giải đáp cho rắc rối của cô ấy.”
“Rắc
rối gì?” Piper hỏi.
“Cô
ấy đang tìm kiếm một trong số các trại viên của chúng tôi, người đã mất tích được
ba ngày rồi,” Butch nói. “Cô ấy đang mất bình tĩnh vì lo lắng. Cô ấy hy vọng cậu
ấy sẽ có mặt ở đây.”
“Người
đó là ai?” Jason hỏi.
“Bạn
trai của cô ấy,” ch nói. “Một anh chàng có tên là Percy Jackson.”

