Người Anh Hùng Mất Tích - Chương 18:Leo
Dường
như cậu chỉ ngủ được trong một vài giây, nhưng khi Piper lắc cậu tỉnh lại, ánh
sáng ban ngày đang tan đi.
“Chúng
ta đã đến nơi,” cô nói.
Leo
dụi dụi hai mắt để cho cơn buồn ngủ biến mất. Bên dưới họ, một thành phố nằm
trên một vách đá nhìn xuống một dòng sông. Thảm thực vật quanh đó được phủ đầy
tuyết, nhưng bản thân thành phố nóng rực trong ánh mặt trời mùa đông. Các tòa
nhà chen chúc nhau bên trong các bức tường cao như một thành phố thời trung cổ,
trông cũ kỹ hơn bất cứ nơi nào Leo đã từng nhìn thấy trước đây. Ở giữa thành phố
là một lâu đài thực sự – ít nhất Leo cho nó là một lâu đài – với những bức tường
gạch đỏ khổng lồ và một pháo đài vuông vắn với mái nh
à
hình tam giác, có chóp nhọn màu xanh.
“Hãy
nói với tớ đó là Quebec chứ không phải là xưởng của ông già Noel,” Leo nói.
“Đúng,
Thành phố Quebec,” Piper xác nhận. “Một trong những thành phố cổ kính nhất Bắc
Mỹ. Được tìm thấy vào khoảng năm 1600 hay khoảng chừng đó?”
Leo
nhướn mày. “Cha cậu cũng đã đóng một bộ phim về đề tài đó đúng không?”
Cô
nhăn mặt với cậu, điều rất quen thuộc với Leo, nhưng nó không ăn rơ lắm với lớp
trang điểm xinh đẹp mới của cô. “Tớ đã đọc vào một lúc nào đó, được chưa? Chỉ
vì nữ thần Aphrodite đã thừa nhận tớ, không có nghĩa tớ phải trở thành một kẻ đầu
đất.”
“Thật
hiếu chiến!” Leo nói. “Vậy cậu biết khá nhiều, thế lâu đài đó là gì thế?”
“Một
khách sạn, tớ nghĩ thế.”
Leo
cười ngất ngưởng. “Không phải chứ.”
Nhưng
khi họ tiến đến gần, Leo nhận ra cô đã nói đúng. Những người gác cửa, những người
hầu phòng, và những người mang vác hành lý đang tấp nập ra vào lối vào sang trọng.
Những chiếc xe đen bóng sang trọng đậu ở lối đi. Mọi người trong những bộ trang
phục và những chiếc áo choàng mùa đông lịch lãm hối hả ra khỏi xe trong cơn giá
lạnh.
“Thần
Gió Bấc đang ở trong khách sạn này sao?” Leo nói. “Điều đó không thể...”
“Đi
thẳng về phía trước, các cậu,” Jason chen vào. “Chúng ta có bạn đồng hành!”
Leo
nhìn xuống bên dưới và nhìn thấy điều Jason muốn đề cập đến. Xuất hiện trên đỉnh
tháp là hai nhân ảnh có cánh – những thiên thần giận dữ, với những thanh kiếm
hung ác.
Festus
không thích những anh chàng thiên thần đó. Nó lao xuống nửa chừng giữa không
trung, đôi cánh đập mạnh và những chiếc móng lộ ra, đồng thời tạo ra một tiếng
động ùng ục trong cổ họng nó. Leo nhận ra âm thanh đó, con rồng đang sẵn sàng để
phun lửa.
“Bình
tĩnh nào, chàng trai,” Leo thì thầm. Có điều gì đó mách với cậu rằng những
thiên thần này sẽ không vừa lòng khi bị đốt cháy.
“Tớ
không thích điều này,” Jason nói. “Họ trông giống những tên tinh linh bão.”
Lúc
đầu Leo nghĩ cậu bạn nói đúng, nhưng khi các thiên thần đến gần hơn, cậu có thể
nhận ra họ rắn chắc hơn nhiều so với các venti. Họ trông như các cậu thiếu niên
bình thường ngoại trừ mái tóc trắng như tuyết và cánh lông vũ màu tía. Các
thanh kiếm đồng lởm chởm, như các cột băng. Gương mặt họ trông khá giống nhau
như thể họ là anh em, nhưng rõ ràng họ không phải là anh em sinh đôi.
Một
người có kích thước của một con bò, với chiếc áo chơi khúc côn cầu màu đỏ tươi,
quần thun rộng lùng thùng, và đôi giày đá banh bằng da màu đen. Anh chàng này ắt
hẳn đã tham gia quá nhiều trận đánh, vì cả hai mắt anh ta đều bầm tím, và khi
anh ta nhe răng ra, một vài cái trong số đó biến đâu mất.
Anh
chàng còn lại trông như vừa mới bước ra khỏi một trong số bìa album nhạc rock
những năm 1980 của mẹ Leo – Journey, có lẽ thế, Hall & Oates, hay thứ gì đó
còn nhàm chán hơn thế. Mái tóc trắng như tuyết dài và dựng ngược thành một con
cá đối. Anh ta mang một đôi giày da mũi nhọn, chiếc quần được thiết kế quá chật,
và một chiếc áo sơ mi lụa xấu đau xấu đớn với ba nút trên được mở ra. Có lẽ anh
ta nghĩ mình trông giống một vị thần tình yêu bảnh bao, nhưng anh ta không thể
cân nặng hơn bốn mươi ký, và bị mụn trứng cá nặng.
Các
thiên thần dừng lại phía trước con rồng và bay lơ lửng ở đó với vũ khí lăm lăm
trong t
Anh
chàng bò hockey càu nhàu. “Cấm bay.”
“Xin
lỗi?” Leo nói.
“Các
ngươi không có trong hồ sơ bay,” vị thần tình yêu bảnh bao giải thích. Ngoài mấy
vấn đề khác ra, anh ta nói bằng giọng Pháp tệ đến nỗi Leo chắc nó không thật.
“Đây là khu vực cấm bay.”
“Tiêu
diệt?” Anh chàng bò trưng ra nụ cười toe toét với hàm răng thưa.
Con
rồng bắt đầu xì khói, sẵn sàng để bảo vệ họ. Jason gọi ra thanh kiếm vàng của
mình, nhưng Leo la lớn, “Ngừng lại! Chúng ta hãy cư xử lịch sự một chút, các
chàng trai. Ít nhất, liệu tôi có thể biết được ai là người có vinh dự giết chết
tôi không?”
“Tôi
là Cal!” anh chàng bò cằn nhằn. Anh ta có vẻ rất tự mãn, như thể anh ta đã mất
một quãng thời gian dài để học thuộc câu đó.
“Đó
là từ gọi thân mật của Calais,” vị thần tình yêu nói. “Buồn thay, em trai tôi
không thể nói từ đó hay những từ có nhiều hơn hai âm tiết...”
“Pizza!
Khúc côn cầu! Tiêu diệt!” Cal phát biểu.
“...
bao gồm cả tên của chính mình,” vị thần tình yêu kết thúc câu nói.
“Tôi
là Cal,” Cal lặp lại. “Và đây là Zethes! Anh trai tôi!”
“Ồ,”
Leo nói. “Đó gần như là ba câu, trời ạ! Cứ tiếp tục như thế.”
Cal
càu nhàu, rõ ràng rất hài lòng với bản thân anh ta.
“Thằng
hề ngu ngốc,” người anh trai gắt lên. “Họ đang cười mày đấy. Nhưng không sao.
Tôi là Zethes, đó từ gọi thân mật của Zethes. Và quý cô đây...” Anh ta nháy mắt
với Piper, nhưng cái nháy mắt đó giống một khuôn mặt nhăn nhó hơn. “Cô ấy có thể
gọi tôi bằng bất cứ tên nào cô ấy muốn. Liệu cô có muốn ăn tối với một á thần nổi
tiếng trước chúng tôi tiêu diệt cô không?”
Piper
phát ra âm thanh nôn khan như khi mắc một viên thuốc ho ở họng. “Đó là... một lời
đề nghị thật sự kinh khiếp.”
“Không
hề gì.” Zethes nhướn mày. “Chúng tôi là những người rất lãng m chúng ta là các
Boread.”
“Boread?”
Jason chen ngang. “Ý anh là, các con trai của thần Boreas sao?”
“A,
vậy cậu cũng đã nghe về chúng tôi!” Zethes trông rất hài lòng. “Chúng tôi là những
người gác cửa cho cha. Vì thế các cậu hiểu cho, chúng tôi không thể để cho những
người không được phép bay trong không phận của ông ấy trên những con rồng kêu
cót két, gây sợ hãi cho dân thường ngốc nghếch.”
Anh
ta chỉ xuống bên dưới, và Leo nhìn thấy mọi người bắt đầu chú ý. Một vài người
đang chỉ lên trời – không phải để hoảng hốt, nhưng – đầy bối rối và bực mình,
như thể con rồng là một chiếc trực thăng quan sát giao thông đang bay quá chậm.
“Đó
là một lý do đáng tiếc, trừ khi đây là một cuộc hạ cánh khẩn cấp,” Zethes nói,
gạt tóc anh ta ra khỏi khuôn mặt đầy mụn trứng cá, “chúng ta sẽ phải tiêu diệt
các cậu một cách đầy đau đớn.”
“Tiêu
diệt!” Cal đồng ý, hơi nhiệt tình hơn so với Leo nghĩ là cần thiết.
“Đợi
đã!” Piper nói. “Đây là trường hợp đáp khẩn cấp.”
“A
a a!” Cal trông khá thất vọng, Leo gần như cảm thấy thương hại anh ta.
Zethes
chăm chú nhìn Piper, dĩ nhiên đó cũng là điều anh ta làm nãy giờ. “Vậy làm thế
nào mà một cô gái xinh đẹp lại quyết định đây là một trường hợp khẩn cấp thế?”
“Chúng
tôi phải gặp thần Boreas. Chuyện này hoàn toàn khẩn cấp! Làm ơn đi mà?” Cô ép
mình mỉm cười, điều mà Leo đoán ắt sẽ giết chết cô; nhưng cô vẫn còn chịu tác động
của phúc lành mà nữ thần Aphrodite đã ban cho, và cô trông thật tuyệt. Có điều
gì đó nữa về giọng nói của cô – Leo nhận ra bản thân cậu tin vào mọi lời cô
nói. Jason đang gật đầu, có vẻ như hoàn toàn bị thuyết phục.
Zethes
sờ sờ lên chiếc áo sơ mi lụa của mình, chỉ để chắc chắn rằng nó vẫn mở đủ rộng.
“Ừm... tôi ghét phải làm thất vọng một quý cô xinh đẹp, nhưng cô biết đấy, chị
tôi, sẽ tạo ra một trận tuyết lở nếu chúng tôi cho phép các người...”
“Và
con rồng của chúng tôi đang gặp sự cố!” Piper nói thêm. “Nó sẽ vỡ tan bất cứ
lúc nào!”
Festus
rùng mình đầy hữu ích, rồi nghiêng đầu sang một bên và làm cho chất bôi trơn đặc
àn ra khỏi tai nó, rơi lộp độp lên chiếc Mercedes đen trong bãi đỗ xe bên dưới.
“Không
tiêu diệt?” Cal rên rỉ.
Zethes
suy nghĩ về vấn đề. Rồi anh ta trao cho Piper một cái nháy mắt co thắt nữa. “Được
rồi, cô thật xinh đẹp. Ý tôi là, cô nói đúng. Một con rồng đang gặp sự cố – điều
này có thể xem là trường hợp khẩn cấp.”
“Tiêu
diệt chúng sau?” Cal gợi ý, điều đó chắc chắn gần với sự thân thiện mà anh ta
đã từng có.
“Việc
này sẽ phải có một vài lời giải thích,” Zethes quyết định. “Cha gần đây đối xử
không tốt lắm với những người khách. Nhưng, được rồi. Đi thôi, người của con rồng
bị hỏng. Hãy đi theo chúng ta.”
Anh
em nhà Boreas cất kiếm của họ và lấy ra vũ khí nhỏ hơn từ dây thắt lưng – hay đó
là điều Leo nghĩ. Rồi họ bật nó lên, và Leo nhận ra chúng là những cây đèn phát
sáng màu cam, như cái mà người điều khiển giao thông sử dụng trên đường cao tốc.
Cal và Zethes quay lại và lao về phía tòa tháp của khách sạn.
Leo
quay lại nhìn những người bạn của mình. “Tớ thích những anh chàng này. Đi theo
họ chứ?”
Jason
và Piper trông chẳng thiết tha chút nào.
“Tớ
đoán là thế,” Jason quyết định. “Giờ chúng ta đã ở đây. Nhưng tớ tự hỏi sao thần
Boreas lại đối xử không tốt với những người khách viếng thăm nhỉ.”
“Phù,
ông ấy chỉ không muốn gặp chúng ta.” Leo huýt gió. “Festus, đi theo những ngọn
đèn phát sáng đó!”
Khi
họ tiến đến gần hơn, Leo lo rằng họ sẽ đâm sầm vào tòa tháp. Anh em nhà Boreas
đã rẽ phải ở đỉnh mái hồi màu xanh lục và không hề đi chậm lại. Rồi mặt cắt
nghiêng của mái nhà mở ra, để lộ ra lối vào đủ rộng cho Festus đáp xuống. Phần
đỉnh và đáy xếp đầy các cột băng trông giống những chiếc răng lởm chởm.
“Điều
này không tốt,” Jason lẩm bẩm, nhưng Leo đã thúc con rồng bay xuống, và họ lao
vào phía sau anh em nhà Boreas.
Họ
đáp xuống chỗ ắt phải được gọi là phòng thông tầng, nhưng nơi này như được làm
đông lạnh. Sảnh vào có trần mái vòm cao mười hai mét, các cánh cửa sổ có màn cửa
khổng lồ, và các tấm thảm phương Đông sang trọng. Một cầu thang ở cuối căn
phòng dẫn đếnảnh rộng lớn khác tương tự, và có thêm nhiều hành lang phân nhánh ở
cả bên trái lẫn bên phải. Nhưng băng giá khiến cho vẻ đẹp của căn phòng trở nên
hơi đáng sợ. Khi Leo trượt xuống khỏi người con rồng, tấm thảm kêu lạo xạo bên
dưới chân cậu. Một lớp sương giá mỏng bao phủ toàn bộ nội thất bên trong. Các tấm
màn không nhúc nhích vì chúng được đông đặc lại, và các cánh cửa sổ được phủ
băng bên ngoài để ánh sáng hơi nước kỳ lạ từ mặt trời lọt vào. Thậm chí ngay cả
trần nhà cũng chi chít các cột băng. Còn về phần các cầu thang, Leo chắc một điều
rằng cậu sẽ bị trượt và gãy cổ nếu cậu cố leo lên chúng.
“Các
anh,” Leo nói, “hãy sửa bộ ổn nhiệt ở đây, và tôi sẽ dọn hết nhà vào đây.”
“Tớ
thì không,” Jason nhìn đầy bồn chồn về phía cầu thang. “Tớ cảm thấy có gì đó
không ổn. Có thứ gì đó ở trên kia...”
Festus
rùng mình và khịt ra lửa. Sương giá bắt đầu bám vào các móng chân của nó.
“Không,
không, không.” Zethes đi tới, tuy nhiên sao anh ta lại có thể đi bằng đôi giày
da mũi nhọn đó nhỉ, Leo không hình dung được. “Con rồng phải ngừng hoạt động.
Chúng tôi không thể có lửa ở trong này. Nhiệt sẽ làm hỏng mái tóc của tôi.”
Festus
gầm lên và quay tròn hàm răng hình mũi khoan của mình.
“Được
rồi, anh bạn.” Leo quay sang Zethes. “Con rồng này hơi nhạy cảm với khái niệm
ngừng hoạt động. Nhưng tôi có một giải pháp tốt hơn nhiều.”
“Tiêu
diệt?” Cal gợi ý.
“Không,
trời ạ. Anh phải ngừng ngay việc nói từ tiêu diệt đi nhé. Hãy chờ xem.”
“Leo,”
Piper nói đầy lo lắng, “cậu sẽ làm...”
“Hãy
xem và học hỏi nhé, nữ hoàng xinh đẹp. Khi tớ tu sửa lại Festus tối qua, tớ tìm
thấy tất cả các loại nút. Một số, cậu chắc sẽ không muốn biết về chức năng của
nó đâu. Nhưng một vài thì... À, chúng ta hãy xem nhé.”
Leo
luồn tay vào đằng sau chân trước bên trái của con rồng. Cậu kéo một công tắc,
và cả người con rồng từ đầu cho đến chân đều rung lên. Mọi người lùi lại khi
Festus gập lại như trò xếp giấy. Lớp bọc đồng bên ngoài cơ thể nó xếp chồng lên
nhau. Cổ và đuôi lùi lại vào trong cơ thể. Đôi cánh gấp lại và phần thân kết lại
thành khối cho đến khi nó trở thành một khối kim loại hình nhật có kích thước của
một cái va li.
Leo
cố nhấc nó lên, nhưng vật đó nặng khoảng gần ba tấn. “Ừm... đúng rồi. Chờ chút.
Tớ nghĩ... à há.”
Cậu
nhấn vào một cái nút khác. Một tay cầm búng ra ở phía trên đỉnh và các bánh xe
kêu lách cách ló ra ở phần đáy.
“Ta-da!”
cậu thông báo. “Đây là chiếc túi xách tay nặng nhất trên thế giới!”
“Điều
đó là không thể,” Jason nói. “Thứ to lớn đó không thể...”
“Ngừng
lại!” Zethes ra lệnh. Anh ta và Cal rút kiếm ra và nhìn chằm chằm vào Leo.
Leo
đưa hai tay mình lên. “Được rồi... tôi đã làm gì nào? Bình tĩnh đi nào các
chàng trai. Các anh không cảm thấy con rồng quá nhiều phiền phức, tôi đã không
phải biến nó thành túi xách...”
“Cậu
là ai?” Zethes chĩa mũi kiếm vào ngực Leo. “Con của thần Gió Nam, đang do thám
chúng ta sao?”
“Gì
chứ? Không phải!” Leo nói. “Con trai của thần Hephaestus. Một người thợ rèn
thân thiện, không nguy hại đối với mọi người!”
Cal
làu bàu. Anh ta áp sát mặt mình vào mặt Leo, và không nghi ngờ gì nữa, anh ta
trông chẳng đẹp hơn chút nào khi nhìn thẳng, với đôi mắt bầm tím và cái miệng
rách nát. “Có mùi lửa,” anh ta nói. “Lửa kinh lắm.”
“Ồ.”
Trái tim Leo đập nhanh. “Ừm, được rồi... áo quần của tôi hình như bị cháy xém,
và tôi đã làm việc với dầu, và...”
“Không!”
Zethes đẩy Leo lùi lại bằng mũi kiếm. “Chúng tôi có thể ngửi thấy lửa, anh bạn
á thần. Chúng tôi đã cho rằng nó đến từ con rồng kẽo cà kẽo kẹt kia, nhưng giờ
con rồng đã biến thành va li. Và tôi vẫn tiếp tục ngửi thấy mùi lửa... trên người
cậu.”
Nếu
ngôi nhà này không ở mức ba độ C, Leo chắc rằng mình sẽ bắt đầu vã mồ hôi.
“Này... nghe này... tôi không biết...” Cậu tuyệt vọng liếc về phía những người
bạn của mình. “Các cậu, giúp tớ một chút được không?”
Jason
đã sẵn sàng nắm lấy đồng tiền vàng trong tay. Cậu bước lên phía trước, nhìn thẳng
vào Zethes. “Nghe này, chuyện này là hiểu lầm. Leo không phải là người lửa. Nói
với họ đi, Leo. Nó cậu không phải là một anh chàng người lửa.”
“Ừm...”
“Zethes?”
Piper cố nở nụ cười chói lói của mình lần nữa, thế nhưng vì lo sợ và lạnh nên
cô đã không thể làm được điều đó. “Tất cả chúng ta ở đây đều là bạn. Hãy đặt kiếm
của hai anh xuống và chúng ta cùng nói chuyện.”
“Cô
gái thật xinh đẹp,” Zethes thừa nhận, “và dĩ nhiên cô ấy không thể nào chống lại
việc bị thu hút bởi vẻ ngoài kỳ lạ của ta; nhưng buồn thay, ta không thể nói
chuyện yêu đương với cô ấy vào lúc này.”
Anh
ta đẩy mũi kiếm sâu hơn vào ngực Leo, và Leo có thể cảm nhận được một lớp sương
giá đang tỏa khắp áo sơ mi, khiến da cậu tê cóng.
Cậu
ước gì cậu có thể khởi động lại Festus. Cậu cần vài hỗ trợ. Ngay cả khi cậu có
thể với tới chỗ cái nút, việc đó cũng phải mất đến một vài phút, chưa kể đến việc
hai gã điên có cánh màu tía đang chặn đường cậu.
“Giờ
tiêu diệt nó?” Cal hỏi anh trai mình.
Zethes
gật đầu. “Buồn thay, ta nghĩ...”
“Không,”
Jason phản đối. Cậu ấy nghe khá bình tĩnh, nhưng Leo đoán cậu ấy sẽ phải mất
khoảng hai giây để búng đồng tiền đó và rồi sẽ hoàn toàn ở trong trạng thái một
đấu sĩ. “Leo chỉ là con trai của thần Hephaestus. Cậu ấy không có nguy hiểm gì.
Piper đây là con gái của nữ thần Aphrodite. Tôi là con trai của thần Zeus.
Chúng tôi đến đây trong hòa bình...”
Giọng
Jason trở nên ấp úng, vì hai anh em nhà Boreas đột nhiên quay sang nhìn cậu ấy.
“Cậu
vừa nói gì?” Zethes gặng hỏi. “Cậu là con trai của thần Zeus?”
“Ừm...
đúng vậy,” Jason nói. “Đó là một điều tốt, đúng không? Tên tôi là Jason.”
Cal
trông khá kinh ngạc, anh ta gần như đánh rơi kiếm của mình. “Không thể là Jason
được,” anh ta nói. “Trông không giống.”
Zethes
bước về phía trước và nheo nheo mắt nhìn vào mặt Jason. “Không, cậu ta không phải
Jason của chúng ta. Jason của chúng ta thời trang hơn. Không nhiều như ta –
nhưng thời trang. Ngoài ra, Jason của chúng ta đã chết cách đây hàng thiên niên
kỷ
“Chờ
đã,” Jason nói. “Jason của chúng ta... ý các anh là Jason nguyên bản ấy à? Anh
chàng Bộ Lông Cừu Vàng ấy hả?”
“Dĩ
nhiên,” Zethes nói. “Chúng ta là bạn cùng nhóm trên con tàu của cậu ta, con tàu
Argo, cách đây đã lâu rồi, khi chúng ta còn là các á thần con người. Rồi bọn ta
chấp nhận sự bất tử để phục vụ cho cha, vì thế ta có thể trông lúc nào cũng đẹp
đẽ, và em trai ngớ ngẩn của ta có thể thưởng thức pizza và khúc côn cầu.”
“Khúc
côn cầu!” Cal đồng ý.
“Nhưng
Jason – Jason của chúng ta – cậu ta đã chết như một con người,” Zethes nói. “Cậu
không thể là cậu ta.”
“Tôi
không phải,” Jason đồng ý.
“Vậy,
tiêu diệt?” Cal hỏi. Rõ ràng là câu chuyện đã làm cho hai tế bào não của anh ta
hoạt động nghiêm túc.
“Không,”
Zethes nói đầy luyến tiếc. “Nếu cậu ta là con trai thần Zeus, cậu ta có thể là
người chúng ta đang chờ.”
“Đang
chờ?” Leo hỏi. “Ý anh là theo cách tốt lành: anh sẽ cho cậu ấy các phần thưởng
quá sức tưởng tượng? Hay đang chờ theo nghĩa xấu: cậu ấy sẽ gặp rắc rối?”
Giọng
một cô gái vang lên, “Điều đó còn phụ thuộc vào ý của cha ta.”
Leo
nhìn lên phía cầu thang. Tim cậu như ngừng đập. Phía trên đỉnh cầu thang là một
cô gái mặc một chiếc đầm lụa màu trắng. Làn da cô nhợt nhạt không tự nhiên, nó
có màu của tuyết, nhưng cô có mái tóc bờm đen mượt và đôi mắt màu nâu café. Cô
nhìn Leo không chút cảm xúc, không một nụ cười, không chút thân thiện. Nhưng điều
đó không thành vấn đề. Leo đang yêu. Cô là người con gái chói lọi nhất mà cậu từng
nhìn thấy.
Rồi
cô ta quay sang nhìn Jason và Piper, và dường như ngay lập tức hiểu được tình
hình.
“Cha
muốn gặp người được gọi là Jason,” cô gái nói.
“Thế
đó có phải là cậu ta không?” Zethes hỏi đầy hào hứng.
“Chúng
ta sẽ biết thôi,” cô gái nói. “Zethes, dẫn khách của chúng ta vào.”
Leo
nắm lấy quai chiếc va li rồng bằng đồng của cậu. Cậu không chắc làm cách nào cậu
có thể kéo nó lên các bậc thang, nhưng cậu phải đến gần cô gái đó và hỏi cô ấy
vài câu hỏi quan trọng – như địa chỉ email và số điện thoại.
Trước
khi cậu bước lên một bước, cô ta làm cậu đóng băng chỉ với một cái nhìn. Không
phải đóng băng theo nghĩa đen, nhưng cô ta cũng có thể làm như thế.
“Không
phải cậu, Leo Valdez,” cô ta nói.
Trong
thâm tâm, Leo tự hỏi làm thế nào cô ta biết được tên cậu; nhưng phần lớn cậu chỉ
chú tâm vào việc cậu đã phải lòng cô ta như thế nào.
“Sao
lại không?” Cậu chắc mình như thể một đứa trẻ giận dỗi, nhưng cậu không thể
ngăn mình làm điều đó.
“Cậu
không ở cùng cha ta được,” cô gái nói. “Nước và lửa – đó không phải là một lựa
chọn khôn ngoan.”
“Chúng
tôi sẽ đi cùng nhau,” Jason nói, đặt tay mình lên vai Leo, “hoặc không ai đi cả.”
Cô gái
nghiêng đầu, như thể cô ta không quen việc người khác từ chối lời đề nghị của
cô ta. “Cậu ta sẽ không bị tổn hại gì đâu, Jason Grace, trừ phi cậu gây rắc rối.
Calais, giữ Leo Valdez ở đây. Canh chừng thôi, không được giết cậu ta đâu đấy.”
Cal
bĩu môi. “Chỉ một tẹo thôi?”
“Không
được,” cô gái khẳng định. “Và chăm lo cho cái va li thú vị của cậu ta, cho đến
khi cha đưa ra ý kiến.”
Jason
và Piper nhìn Leo, vẻ mặt họ như đang hỏi thầm cậu: Cậu muốn chơi điều này như
thế nào?
Leo
cảm thấy lòng biết ơn dâng trào bên trong mình. Họ sẵn sàng chiến đấu vì cậu. Họ
sẽ không để cậu một mình với anh chàng bò khúc côn cầu này. Một phần trong cậu
muốn làm thế, mở tung cái dây thắt lưng đồ nghề mới của mình ra và xem xem cậu
có thể làm những gì, có thể là gọi ra một hoặc hai quả cầu lửa và làm cho nơi
này ấm hơn. Nhưng hai anh em nhà Boreas này làm cậu sợ. Và cô gái quyến rũ đó
còn khiến cậu cảm thấy sợ hãi hơn, ngay cả khi cậu vẫn muốn có được số điện thoại
của cô ta.
“Tớ
ổn mà, các cậu,” cậu nói. “Thật là nhảm nhí khi gây rắc rối nếu chúng ta không
bị buộc phải làm thế. Các cậu đi trước
“Hãy
nghe bạn cậu nói,” cô gái nhợt nhạt đó nói. “Leo Valdez sẽ hoàn toàn an toàn.
Tôi ước mình có thể nói hệt như vậy với cậu, con trai của thần Zeus. Giờ thì đi
thôi, Vua Boreas đang đợi cậu.”

