Người Anh Hùng Mất Tích - Chương 46:Piper
Trạm
kiểm soát không gian không muốn để cho một chiếc trực thăng không lên lịch trước
đáp xuống sân bay Oakland – cho đến khi Piper nói chuyện với họ qua sóng vô tuyến.
Rồi mọi chuyện được suôn sẻ.
Họ
đáp xuống trên đường nhựa, và mọi người nhìn Piper.
“Giờ
thì thế nào?” Jason hỏi cô.
Cô
cảm thấy không thoải mái. Cô không muốn là người chịu trách nhiệm, nhưng vì
cha, cô phải xuất hiện đầy tự tin. Cô không có bất cứ kế hoạch nào. Cô chỉ nhớ
rằng ông đã bay đến Oakland, điều đó có nghĩa là máy bay riêng của ông sẽ vẫn
còn ở đó. Nhưng hôm nay là ngày đông chí. Họ phải cứu nữ thần Hera. Họ không biết
nơi cần phải đến hoặc liệu họ thậm chí còn đến quá trễ. Và sao cô có thể để cha
mình lại khi ông ở trong tình trạng như thế chứ?
“Điều
đầu tiên,” cô nói. “Tớ... tớ phải đưa cha tớ về nhà. Tớ xin lỗi mọi người.”
Mặt
ai nấy đều sa sầm lại.
“Ồ,”
Leo nói. “Ý tớ là, điều đó là hiển nhiên rồi. Hiện ông ấy đang rất cần cậu. Bọn
tớ có thể tiếp tục cuộc tìm kiếm từ đây.”
“Pipes,
cha không cần đâu.” Cha cô đang đứng ở cửa máy bay trực thăng, một chiếc mền được
quấn quanh vai ông. Nhưng hai chân ông vẫn còn run rẩy. “Con còn có nhiệm vụ. Một
cuộc tìm kiếm. Cha không thể...”
“Ta
sẽ chăm sóc cho ông ấy,” Huấn luyện viên Hedge nói.
Piper
nhìn ông chăm chăm. Thần rừng là người cuối cùng cô mong đợi đưa ra lời đề nghị
đó. “Thầy sao?” cô hỏi.
“Ta
là người bảo vệ,” thầy Gleeson nói. “Đó là công việc của ta, không phải việc
chiến đấu.”
Giọng
ông nghe hơi chán nản, và Piper nhận ra có lẽ cô không nên kể lại chi tiết cách
ông ấy bị đánh ngất đi trong trận chiến vừa qua. Theo tính cách của ông, có lẽ
thần rừng là một người nhạy cảm như cha cô vậy.
Rồi
thầy Hedge đứng thẳng dậy, tuyên bố. “Dĩ nhiên, ta cũng là một người giỏi chiến
đấu nữa.” Ông trừng mắt nhìn tất cả bọn họ, thách thức họ dám tranh cãi.
“Đúng
thế,” Leo nói.
“Vô
cùng đáng sợ,” Leo đồng ý.
Huấn
luyện viên càu nhàu“Nhưng ta là một người bảo vệ, và ta có thể làm điều này.
Cha em nói đúng đấy, Piper. Em cần tiếp tục cuộc tìm kiếm.”
“Nhưng...”
Đôi mắt Piper cay xè, như thể cô đang quay trở lại trong cánh rừng lửa.
“Cha...”
Ông
dang hai tay ra, và cô ôm chầm lấy ông. Ông cảm thấy yếu đuối. Ông đang vô cùng
run rẩy, việc đó khiến cô sợ hãi.
“Hãy
để họ được ở bên nhau,” Jason nói, và họ đưa người phi công đi ra cách đó một
vài thước xuôi về phía cuối đường băng.
“Cha
không thể tin điều này,” cha cô nói. “Cha thật vô dụng.”
“Không
phải đâu cha!”
“Những
điều chúng đã làm, Piper à, các cảnh mộng mà chúng cho cha thấy...”
“Cha
ơi, nghe con nói này.” Cô lấy cái lọ thủy tinh nhỏ ra khỏi túi áo. “Nữ thần
Aphrodite đã đưa cho con cái này, dành cho cha. Nó sẽ mang đi tất cả các ký ức
gần đây của cha. Nó khiến cho bất cứ chuyện này chưa bao giờ xảy ra.”
Ông
nhìn cô chằm chằm, như thể đang dịch những lời nói của cô từ một ngôn ngữ nước
ngoài nào đó. “Nhưng con là một anh hùng. Cha sẽ quên cả điều đó sao?”
“Đúng
thế ạ,” Piper thì thầm. Cô nói với giọng cam đoan. “Đúng thế ạ, cha sẽ quên hết.
Mọi việc sẽ trở lại... trở lại như trước đây.”
Ông
nhắm mắt lại và run rẩy hít vào. “Cha yêu con, Piper. Cha luôn yêu con. Cha...
cha gởi con đi vì cha không muốn con lộ diện trong đời sống của cha. Không phải
theo cách cha lớn lên – nghèo đói, tuyệt vọng. Cũng không phải trong sự điên rồ
của Hollywood. Cha đã nghĩ... cha đã nghĩ rằng cha đang bảo vệ con.” Ông cố nở
nụ cười giòn tan. “Như thể cuộc đời con nếu không có cha sẽ tốt hơn, hoặc an
toàn hơn.”
Piper
cầm lấy tay ông. Cô đã từng nghe ông nói về việc bảo vệ cô trước đây, nhưng cô
chưa bao giờ tin điều đó. Cô luôn nghĩ ông chỉ đang biện minh. Cha cô dường như
quá tự tin và dễ tính, như thể cuộc đời ông là một chuyến đi đầy vui sướng. Sao
ông có thể khẳng định là cô cần sự bảo vệ từ điều đó?
Cuối
cùng Piper đã hiểu rằng ông luôn làm vậy là vì lợi ích của cô, cố không để lộ
ra việc ông sợ hãi và thiếu tự tin như thế nào. Ông thực sự đã cố để bảo vệ
côgiờ thì khả năng vượt khó của ông đã bị hủy hoại.
Cô
đưa cho ông cái lọ thủy tinh nhỏ đó. “Cha cầm lấy nó đi. Có thể một ngày nào đó
chúng ta sẽ sẵn sàng để nói về điều này một lần nữa. Khi cha đã chuẩn bị tinh
thần.”
“Khi
cha đã chuẩn bị tinh thần,” ông lẩm bẩm. “Con nói nghe như thể... như thể ta là
người đang trưởng thành vậy. Ta cho rằng mình mới là bậc làm cha mẹ chứ.” Ông cầm
lấy cái lọ. Ánh mắt ông le lói một tia hy vọng mong manh nhỏ nhoi. “Cha yêu
con, Pipes.”
“Con
cũng yêu cha.”
Ông
uống thứ chất lỏng màu hồng đó. Đôi mắt ông đảo tròn và rồi ông ngả ập về phía
trước. Piper đỡ được ông, và những người bạn của cô chạy đến giúp đỡ.
“Giữ
được ông ấy rồi,” thầy Hedge nói. Vị thần rừng hơi loạng choạng nhưng ông ấy đủ
mạnh để giữ ông Tristan McLean đứng thẳng dậy. “Ta đã yêu cầu người bạn kiểm
lâm của chúng ta gọi cho máy bay của ông ấy. Nó đang trên đường đến đây. Địa chỉ
nhà?”
Piper
suýt nữa thì nói với ông ấy. Rồi một ý nghĩ xuất hiện trong đầu cô. Cô kiểm tra
túi cha mình, và chiếc BlackBerry của ông vẫn còn ở đó. Thật kỳ lạ khi ông vẫn
còn có thứ gì đó quá bình thường sau tất cả những gì ông đã trải qua, nhưng cô
đoán tên Enceladus đã không có lý do gì để lấy nó đi.
“Mọi
thứ đều ở trong này,” Piper nói. “Địa chỉ, số điện thoại người lái xe của ông ấy.
Nhớ cẩn thận với Jane nhé.”
Đôi
mắt của thầy Hedge sáng lên, như thể ông cảm nhận được một trận đấu sắp xảy ra.
“Jane là ai?”
Khi
Piper giải thích, chiếc máy bay Gulfstream màu trắng bóng bẩy của ông đã đậu cạnh
chiếc máy bay trực thăng.
Thầy
Hedge và tiếp viên hàng không đưa cha Piper lên máy bay. Rồi thầy Hedge đi xuống
lần cuối để chào tạm biệt. Ông ôm Piper, rồi liếc nhìn Jason và Leo. “Hai chiếc
bánh nướng nhỏ các cậu nhớ chăm sóc cho cô gái này nhé, nghe rõ chưa? Nếu không
ta sẽ bắt các cậu hít đất đấy.”
“Đã
rõ, Huấn luyện viên,” Leo nói, một nụ cười xuất hiện trên khóe môi cậu.
“Không
hít đất,” Jason hứa.
Piper
ôm vị thần rừng già đó thêm một lần nữa. “Cám ơn, thầy Gleeson. Làm ơn chăm sóc
cho ông ấy nhé.”
“Ta
biết rồi, McLean,” ông cam đoan với cô. “Họ có bia xá xị và món enchiladas chay
trên máy bay, và những chiếc khăn ăn làm từ vải lanh một trăm phần trăm – ngon
quá xá! Ta sẽ quen với điều đó thôi.”
Chạy
lóc cóc lên cầu thang, ông đánh rơi mất một chiếc giày, và ngay lập tức móng vuốt
của ông lộ ra. Đôi mắt của tiếp viên hàng không mở lớn, nhưng cô ta nhìn ngay
ra hướng khác và giả vờ như không có gì xảy ra. Piper đoán cô ta chắc đã nhìn
thấy những điều kỳ lạ, khi làm việc cho Tristan McLean.
Khi
chiếc máy bay chạy về phía cuối đường băng, Piper bắt đầu khóc. Cô đã cố kìm
nén điều đó quá lâu và không thể nào chịu nổi nữa. Trước khi cô nhận ra, Jason
đã ôm chầm lấy cô và Leo đứng bứt rứt kế bên, lôi một gói khăn giấy Kleenex ra
khỏi dây thắt lưng đồ nghề của cậu ấy.
“Cha
cậu sẽ được chăm sóc tốt,” Jason nói. “Cậu đã làm rất tuyệt.”
Cô
thổn thức trong áo sơ mi của cậu. Cô cho phép mình được ôm trong sáu lần thở
sâu. Bảy lần. Rồi cô không thể nuông chiều chính mình thêm chút nào nữa. Họ cần
cô. Viên phi công trông hơi khó chịu, như thể cô ta đang bắt đầu tự hỏi sao cô
đưa họ đến đây vậy.
“Cám
ơn các cậu,” Piper nói. “Tớ...”
Cô
muốn nói với họ rằng họ có ý nghĩa nhiều như thế nào với cô. Họ đã hy sinh mọi
thứ, thậm chí là cả cuộc tìm kiếm của họ, để giúp cô. Cô không thể đáp trả lại
họ, thậm chí còn không thể bày tỏ lòng biết ơn của cô thành lời. Nhưng nét mặt
của các bạn cô nói với cô rằng họ đã hiểu.
Rồi,
kế bên Jason, không khí bắt đầu tỏa sáng. Lúc đầu Piper cứ nghĩ đó là nhiệt bốc
lên từ mặt đường băng, hoặc có thể là khói của chiếc trực thăng, nhưng cô đã
nhìn thấy thứ gì đó tương tự như thế trước đây ở đài phun nước của Medea. Đó là
thông điệp Iris. Một hình ảnh xuất hiện trong khoảng không – một cô gái tóc đen
trong chiếc áo lính mùa đông màu bạc, tay đang nắm một cây cung.
Jason
loạng choạng lùi lại trong sự ngạc nhiên. “Chị Thalia!”
“Cám
ơn các vị thần,” cô Thợ Săn nói. Cảnh vật phía sau cô thật khó để nhận ra,
nhưng Piper nghe thấy tiếng la hét, tiếng kim loại va vào nhau, và các tiếng
“Bọn
chị đã tìm thấy bà ấy,” Thalia nói. “Em đang ở đâu?”
“Oakland,”
cậu nói. “Chị đang ở đâu?”
“Nhà
Sói! Oakland thì tốt rồi; em sẽ không còn quá xa. Bọn chị đang cầm chân tay sai
của tên khổng lồ, nhưng bọn chị không thể chặn chúng mãi. Hãy đến đây trước khi
mặt trời lặn, nếu không tất cả sẽ kết thúc.”
“Thế
giờ không quá muộn sao?” Piper hét lớn. Hy vọng lan tỏa khắp người cô, nhưng
nét mặt Thalia nhanh chóng dập tắt điều đó.
“Chưa
muộn đâu,” Thalia nói. “Nhưng Jason... nó tệ hơn là chị nghĩ đấy. Porphyrion
đang thức tỉnh. Nhanh lên.”
“Nhưng
Nhà Sói ở đâu ạ?” cậu cố hỏi.
“Chuyến
đi cuối cùng của chúng ta,” Thalia nói, hình ảnh cô ấy bắt đầu lập lòe. “Công
viên. Jack London. Nhớ không?”
Điều
đó không có ý nghĩa gì với Piper, nhưng Jason trông như thể cậu ấy vừa bị bắn.
Cậu loạng choạng, mặt cậu xanh mét, và thông điệp Iris biến mất.
“Người
anh em, cậu không sao chứ?” Leo hỏi. “Cậu biết cô ấy ở đâu đúng không?”
“Đúng
thế,” Jason nói. “Thung lũng Sonoma. Không xa lắm. Nếu đi bằng máy bay.”
Piper
quay người về phía viên phi công kiểm lâm, người hiện đang theo dõi tất cả những
gì xảy ra với vẻ mặt đầy bối rối.
“Thưa
cô,” Piper nói cùng với nụ cười tuyệt nhất của cô. “Cô không phiền giúp chúng
tôi thêm một lần nữa chứ?”
“Tôi
không phiền đâu,” viên phi công đồng ý.
“Chúng
ta không thể đưa người phàm vào trận đánh này,” Jason nói. “Điều đó quá nguy hiểm.”
Cậu quay về phía Leo. “Cậu có nghĩ là cậu lái được thứ đó không?”
“Ừm...”
Nét mặt Leo không làm Piper yên lòng chút nào. Nhưng rồi cậu ấy đặt tay lên
thành của chiếc trực thăng, tập trung cao độ, như thể đang lắng nghe tiếng máy.
“Trực
thăng đa năng hạng trung Bell 412,” Leo nói. “Hệ thống cánh quạt chính là bốnưỡi,
vận tốc bình phi 226km/giờ, cao độ tối đa là 6.096 mét. Bình xăng gần đầy. Chắc
rồi, tớ có thể lái nó.”
Piper
mỉm cười với người kiểm lâm lần nữa. “Cô không có vấn đề gì với việc một đứa trẻ
dưới tuổi được cấp bằng lái mượn chiếc trực thăng của cô, đúng không ạ? Chúng
cháu sẽ trả nó lại.”
“Tôi...”
Viên phi công gần như không bật ra thành tiếng, nhưng cuối cùng cô ta cũng nói:
“Tôi không có vấn đề gì với điều đó.”
Leo
cười toe toét. “Lên nào, các cháu. Bác Leo sẽ đưa các cháu đi dạo một vòng.”

