Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc - Chương 09 - Phần 1
CHƯƠNG 9
Thứ Bảy, Nhiếp Vũ Thịnh
trực đêm, đằng nào cũng không thể ngủ trong phòng trực nên anh mang theo máy
tính xách tay để tra tài liệu. Bệnh viện đương nhiên không có wifi nhưng anh đã
mua một chiếc thẻ Internet, như vậy cũng đủ dùng. Hồi đầu, mấy cô y tá còn tưởng
anh lén lút chơi game, sau này mới phát hiện ra anh toàn xem tài liệu bằng tiếng
Anh, MSN ở góc dưới bên phải thường xuyên nhấp nháy, bởi rất nhiều bạn của Nhiếp
Vũ Thịnh đều đang du học ở Mỹ, do lệch múi giờ nên khi anh trực đêm thì bên kia
lại đúng vào ban ngày, vì thế họ cũng thường hay thảo luận một số vấn đề qua
MSN, về cơ bản những đều họ nói đều liên quan đến chuyên môn.
Tối hôm nay không có ca
phẫu thuật nào, anh được yên tĩnh cho đến tận tảng sáng, thật là hiếm có. Nhiếp
Vũ Thịnh đi pha cho mình một ly cà phê đặc, nhân tiện đứng lên vận động chân
tay. Cả hành lang tỉnh lặng như tờ, mấy cô y tá trực vẫn đang gà gật, đưa tay
lên che miệng ngáp. Đúng lúc này, chuông điện thoại nội bộ reo lên, điện thoại
vào lúc này thường là cuộc gọi khẩn cấp, quả nhiên, y tá vừa nghe trợn tròn mắt,
vội cúp điện thoại chạy thẳng đến phòng trực.
Nhiếp Vũ Thịnh đoán chắc
lại có ca cấp cứu, quả nhiên anh nghe mấy cô y tá thở không ra hơi gọi: “Bác sĩ
Nghiệp, có một bệnh nhân bị tai nạn, gãy xương sườn, có lẽ bị thương cả vào phổi,
120 đưa ngay đến đây bây giờ! 15 phút nữa đến phòng Cấp cứu”.
“Bác sĩ nào đi cùng
xe?”
“Là bác sĩ Mã ở phòng Cấp
cứu”
Nhiếp Vũ Thịnh tạm yên
tâm, bác sĩ Mã tuy tuổi còn trẻ, nhưng đã làm ở phòng Cấp cứu được gần 3 năm,
hơn nữa lại xuất thân là bác sĩ Ngoại khoa, rất giàu kinh nghiệm. Những xử lý
ban đầu chắc sẽ làm rất tốt, như vậy có thể tranh thủ được nhiều thời gian hơn
cho cuộc phẩu thuật sắp tới. Anh lập tức đi chuẩn bị phẫu thuật
Mổ xong ca này, trời
cũng đã gần sáng. Tuy điều hòa trong phòng mổ rất lạnh nhưng Nhiếp Vũ Thịnh vẫn
ướt đẫm mồ hôi. Quay trở lại phòng trực đi tắm, anh thấy thấy thấm mệt, các đồng
nghiệp làm ca sáng đã lục tục đến đi làm, tuy là cuối tuần nhưng Chủ nhiệm
Phương theo thông lệ vẫn ghé qua bệnh viện từ sớm, vì thế không ai dám lơ là.
Nghe thấy bảo có ca mổ cấp cứu. Chủ nhiệm Phương chỉ hỏi ai là bác sĩ mổ chính,
ai mổ phụ, nghe nói Nhiếp Vũ Thịnh mổ chính, ông không hỏi gì thêm nữa, đi thẳng
đến phòng trực.
Nhìn thấy Nhiếp Vũ Thịnh
bò ra bàn viết lời căn dặn bệnh nhân, sắc mặt tái mét, Chủ nhiệm Phương biết
ai trực đêm xong cũng đều như vậy, huống hồ gần sáng lại phải mổ cấp cứu, thật
không còn gì mêt mỏi hơn, ông bèn đưa túi sữa trong tay mình cho Nhiếp Vũ Thịnh:
“Sư mẫu của cậu cứ bắt tôi phải mang theo. Tôi cầm mãi trên xe, vẫn còn ấm đấy,
cậu biết tôi ghét nhất là uống sữa mà, thôi, giải quyết giúp tôi đi”
Nhiếp Vũ Thịnh đang vừa
đói vừa khát lại vừa mệt, vội vàng uống hết túi sữa rồi cùng Chủ nhiệm Phương
đi thăm bệnh nhân. Vừa quay lại giao ban cho đồng nghiệp làm ca sáng, điện
thoai lại reo, thấy số của Thư ký Trương, anh không muốn nghe cho lắm. Nhưng mới
sáng sớm đã gọi cho anh thế này, chắc hẳn là kêu về nhà ăn cơm, anh lại mới trực
đêm xong, vừa khéo có cớ để từ chối.
Ai ngờ nghe xong mới biết
sáng sớm hôm nay ông Nhiếp Đông Viễn phải đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Thư
ký Trương khéo léo nói, hy vọng Nhiếp Vũ Thịnh có thể đến Trung tâm Kiểm tra Sức
khỏe xem thế nào, dù sao cũng là bố con, huống hồ anh lại làm ngay tại bệnh viện.
Nhiếp Vũ Thịnh đáp: “Chằng
phải ông ấy toàn kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện khác đó ư? Sao lần này lại đến
bệnh viện tôi làm gì?”
Thư ký Trương nói: “Có
lẽ gần đây phải tiếp khách nhiều quá, nên Chủ tịch thấy hơi mệt, muốn kiểm tra
sức khỏe cho yên tâm. Khoa Ngoại Gan mật bệnh viện cậu là tốt nhất, lần này chủ
yếu muốn kiểm tra gan mật, vì thế mới đến đây.”
Nhiếp Vũ Thịnh thấy
hoàn toàn là viện cớ kiểm tra chức năng gan thường quy thì làm ở bệnh viện nào
chẳng như nhau! Có điều, ông Nhiếp Đông Viễn đã đến rồi, nếu anh không ra dường
như cũng không được thỏa đáng lắm, hơn nữa, lần này nếu không lộ diện, không
chừng bố anh sẽ còn có nhiều chiêu khác phục sẵn chờ anh, chi bằng đến chào
hỏi một câu, làm cho ông mở mày mở mặt, như vậy trong thời gian ngắn ông
sẽ không nghĩ ra chiêu trò gì khác nữa.
Giao ban xong, anh cởi
áo blouse rồi đi đến Trung tâm Kiểm tra Sức Khỏe. Đây là bộ phận tạo thu nhập
nhiều nhất cho bệnh viện, môi trường hay gì đó đều là loại tốtNhiếp Vũ Thịnh vừa
bước vào, một đám y tá nhìn chằm chằm vào anh, thậm chí có người còn sung sướng
nhắn tin điện thoại, thông báo cho các đồng nghiệp khác rằng Nhiếp Vũ Thịnh đã
đến trung tâm Kiểm tra Sức khỏe, không những thế còn không mặc áo blouse, òa,
áo sơ mi quần bò bình thường anh mặc cũng đẹp trai như vậy, thật khiến người
ta ngưỡng mộ!
Nhiếp Vũ Thịnh không
hay biết gì, bởi anh thực sự đã quá mệt, bình thường sau khi trực đêm xong,
anh sẽ về thẳng nhà đi ngủ ngay. Anh cúi đầu bước vào, đến khi nhìn thấy Thư
ký Trương mới ngẩng đầu lên chào, rồi lại chào bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho
ông Nhiếp Đông Viễn. Ông Nhiếp Đông Viễn đã lấy máu xong, đang ôm khuỷu tay
ngồi ở đó, nhìn thấy anh bước vào, đương nhiên ông rất vui, ngắm nghía anh một
lát rồi nói: “Sao sắc mặt con khó coi vậy?”
“Con vừa trực đêm
xong.”
“Biết tại sao ngày xưa
bố phản đối cho con chọn nghề này không? Quá vất vả, bây giờ trẻ còn chịu được,
mai già rồi lại khổ ra”.
Nhiếp Vũ Thịnh cúi gằm
mặt không nói gì, Ông Nhiếp Đông Viễn nhìn thấy môi anh tái nhợt, vẻ mặt phờ
phạc, biết rằng thể chất của con trai là như thế, vừa kén ăn vừa thiếu máu, bây
giờ mới thức trắng đêm, không chừng lại vừa có ca phẫu thuật, chắc chắn lúc
này anh đang rất mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, dù ông có nói cả vạn câu
nữa, anh cũng không để vào tai. Vừa tức vừa thương con, ông không nén được tiếng
thở dài.
Làm xong mấy xét nghiệm
thường quy thì Phó giám đốc phụ trách hành chính của bệnh viện đến. Phó giám đốc
là người quen cũ của ông Nhiếp Đông Viễn, bèn cười hì hì chào hỏi ông, rồi tự
mình xem các kết quả xét nghiệm: “Huyết áp cao, mỡ máu cao, gan nhiễm mỡ...
Tổng giám đốc Nhiếp à... phải khống chế chuyện ăn uống thôi! Ấy, Tiểu Nhiếp đến
chưa?”
“Nó đến lâu rồi!” Ông
Nhiếp Đông Viễn vừa nói vừa quay đầu lại gọi Nhiếp Vũ Thịnh. Ông không khỏi ngạc
nhiên, thằng con này tuy hơi khó gần, ngay cả bố đẻ cũng còn hờ hững, nhưng
trước mặt người lạ lại rất lịch sự, không hiểu sao hôm nay lại không nói tiếng
nào, nhìn thấy Phó giám đốc bệnh viện đến cũng không chào. Quay đầu lại mới thấy
Nhiếp Vũ Thịnh đã ngoẹo cổ ngủ mê mệt trên ghế từ lúc nào rồi.
Phó giám đốc bệnh viện
cũng trông thấy, bèn nói: “Tiểu Nhiếp vừa mới trực đêm à? Khoa cậu ấy rất hay
có ca cấp cứu, không chừng hôm qua lại phải làm việc cả đêm. Mệt quá rồi, đừng
gọi cậu ấy dậy, cứ để cho cậu ấy ngủ một chút.”
Sau khi Phó giám đốc bệnh
viện đi khỏi, tất cả các kết quả xét nghiệm đều đã có. Thư ký Trương định gọi
cho Nhiếp Vũ Thịnh dậy, nhưng Ông Nhiếp Đông Viễn xua tay ngănNhiếp Vũ Thịnh
đang ngủ say, chắc hẳn ngủ trên ghế rất khó chịu, nên đôi mày anh hơi cau lại,
cũng không biết mơ thấy gì, bên dưới mi mắt nhắm nghiền có thể nhìn thấy con
ngươi anh đang động đậy, hai hàng lông mi cũng rung rung. Ngoại hình của anh phần
lớn được di truyền từ bố mình, chỉ có đôi mắt và hàng mày là giống mẹ, hồi nhỏ
trông anh hệt như con gái vậy, lông mi dài đến mức có thể để cả cây bút chì lên
trên. Hồi đó bố anh thường hay khoe: “Thoáng nhìn là biết ngay con trai mình,
trông giống nhau như đúc ấy.” Mỗi lần như thế, cậu bé Nhiếp Vũ thịnh lại nghiêm
túc chỉ vào mắt mình, hỏi lại: “Bố có lông mi dài thế này không?” Ông Nhiếp
Đông Viễn vặn lại: “Lông mi dài thì có tác dụng gì?” “Đẹp chứ sao! Có thể chắn
bụi!” Nhiếp Vũ Thịnh bé bỏng bĩu môi. “Nói chung là bố không có!”
Hồi đó hai bố con suốt
ngày cười cười nói nói. Đâu có như sau này, con trai nhìn thấy ông, giống như
nhìn thấy kẻ thù vậy.
Ông Nhiếp Đông Viễn rất
lấy làm buồn, không nhịn được lại thở dài, khom lưng vỗ nhẹ vào tay con trai:
“Tiểu Thịnh? Tiểu Thịnh?”
Đã lâu rồi không có ai
gọi anh như vậy. Nhiếp Vũ Thịnh đang ngủ mơ màng, chợt cảm giác như trở về hồi
nhỏ, cô giúp việc buổi sáng phải vất vả lắm mới nịnh được anh thức dậy. Hằng
ngày ông Nhiếp Đông Viễn đi làm sẽ tiện thể đưa anh đi học luôn, lần nào lái
xe cũng đến cửa, đỗ xe ngay dưới lầu mà anh vẫn nằm lì trên giường. Cô giúp việc
không cách nào bảo được, phải vừa gọi tên thân mật của anh vừa mặc quần áo cho
anh, rồi vừa nịnh vừa lừa anh đánh răng rửa mặt, đến khi ngồi vào ghế sau anh vẫn
còn chưa tỉnh hẳn, ngáp ngắn ngáp dài dựa vào vai bố ngủ tiếp. Đến khi tới cổng
trường, ông Nhiếp Đông Viễn sẽ lay anh dậy, lái xe cầm cặp sách cho anh, đưa
anh vào trong trường.
“Tiểu Thịnh?” Ông
Nhiếp Đông Viễn lay cánh tay anh, anh mơ màng mở mắt ra, mới phát hiện mình
đã trưởng thành từ lâu, đang ngủ say sưa trong Trung tâm Kiểm tra Sức khỏe. Thấy
anh tỉnh giấc, ông Nhiếp Đông Viễn cũng rụt tay lại: “Buồn ngủ đến thế này,
kêu lái xe đưa con về nhà ngủ đi.”
“Con tự lái xe được.”
“Sĩ diện.” Ông Nhiếp
Đông Viễn lầm bầm, “Bướng quá, chẳng biết nó giống ai nữa!”
Nhiếp Vũ Thịnh tiễn bố
về rồi mới đi lấy xe. Trong bãi đỗ xe anh gặp bác sĩ Thường cũng vừa tan ca
đêm về, nhìn thấy Nhiếp Vũ Thịnh, anh ta liền cất tiếng chào hỏi.
Quan hệ giữa Nhiếp Vũ
Thịnh và bác sĩ Thường nói gần cũng không gần mà xa cũng không xa, bởi cả hai
người đều đứng đầu bảng xếp hạng thanh niên được yêu thích ở viện, từ khi bác
sĩ Thường lấy vợ, độ nổi tiếng giảm đi rõ rệt, nhưng vẫn còn khá đông anh ta,
rất nhiều cô y tá trẻ nhìn thấy điệu cười tít mắt của anh ta là đỏ ửng cả mặt
mũi lên.
“Hôm nay Tổng giám đốc
Nhiếp đến kiểm tra sức khỏe đó à?”
Nhiếp Vũ Thịnh gật đầu.
Bác sĩ Thường làm ở Khoa Nội tiêu hóa, dạo này, Chủ nhiệm Thái Đầu Lâm của
khoa Nội Tiêu hóa luôn túc trực ở Trung tâm Kiểm tra Sức Khỏe, bác sĩ Thường là
đệ tử vừa ý nhất của Chủ nhiệm Lâm, mấy ngày nay cũng đi cùng Chủ nhiệm Lâm đến
làm việc tại Trung tâm Kiểm tra Sức khỏe, đương nhiên biết chuyện ông Nhiếp
Đông Viễn đến khám.
“Đừng lo, tất cả cứ
chờ kết quả xét nghiệm sinh thiết rồi tính, là bác sĩ, hẳn anh biết lúc này
lo lắng quá cũng chẳng để làm gì.”
Nhiếp Vũ Thịnh bỗng giật
thót mình, tỉnh cả ngủ: “Cái gì mà kết quả xét nghiệm sinh thiết?”
“Vùng gan có vết nám.”
Vẻ mặt của bác sĩ Thường dường như còn ngạc nhiên hơn cả anh. “Bác sĩ kiểm tra
sức khỏe không nói cho anh ư? Tôi vừa nghe anh ấy nói với Chủ nhiệm Lâm.”
Lòng Nhiếp Vũ Thịnh
trầm hẳn xuống, vừa nãy đang kiểm tra dở thì anh thiếp đi mất, sau đó bố gọi
anh dậy, nhưng anh lại chẳng để ý gì đến ông, cũng không nói với ông câu nào,
ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
“Chủ nhiệm nói thế
nào?”
“Đợi kết quả sinh thiết.”
“Thế... thế bố tôi có
biết không?”
“Chắc chưa nói với
ông.”
Nhiếp Vũ Thịnh chỉ nôn
nóng muốn gọi ngay cho Thư ký Trương, nhưng lại nghĩ lúc này Thư ký Trương chắc
đang ngồi trên xe cùng ông Nhiếp Đông Viễn, mình có gọi điện cũng không tiện
nói gì, chi bằng lập tức quay lại Trung tâm Kiểm tra Sức khỏe hỏi Chủ nhiệm
Lâm.
Anh vội chào bác sĩ
Thường, rồi đến thẳng Trung tâm Kiểm tra Sức khỏe. Nhìn thấy anh, Chủ nhiệm
Lâm nói: “Tôi đang tìm cậu đây, nghe mấy người ở khoa cậu bảo là cậu trực đêm
xong đã về rồi, vừa định gọi điện thoại cho cậu.”
“Chuyện gì thế ạ”
“Vùng gan của bố cậu có
vết nám, báo cáo sinh thiết vẫn chưa có, đợi có rồi xem thế nào.”
“Năm ngoái kiểm tra sức
khỏe vẫn còn không sao mà.”
“Tiểu Nhiếp, cậu đừng
lo lắng, tất cả cứ chờ kết quả xét nghiệm sinh thiết rồi tính, trong lòng cậu
cứ biết vậy là biết đâu lại không phải thì sao?”
Trên đường lái xe về
nhà, tâm trạng Nhiếp Vũ Thịnh rất nặng nề. Từng có thời gian quan hệ giữa anh
và ông Nhiếp Đông Viễn rất tệ, tệ đến mức mấy năm liền không nói với nhau câu
nào, sau khi về nước, anh cũng không về nhà ở, tính ra mỗi năm bố con chỉ gặp
nhau có vài lần. Mỗi lần gặp bố, thái độ của anh đương nhiên đều rất gay gắt,
bởi rất nhiều chuyện trong quá khứ khiến anh luôn có thái độ chống đối với bố
mình. Thế nhưng, dù sao đi nữa, ông cũng là bố của anh, là người đã cho anh một
nửa sinh mạng.
Trở về nhà, anh gọi điện
cho Thư ký Trương, Thư ký Trương nói ông Nhiếp Đông Viễn đã đến công ty làm
việc, sau đó hỏi anh có chuyện gì.
Nhiếp Vũ Thịnh ngập ngừng
một lát rồi nói: “Không có gì, sáng nay tôi ngủ thiếp đi mất, sợ ông ấy có
chuyện gì lại không nói với tôi.”
Thư ký Trương nhân cơ
hội liền nói tốt cho ông Nhiếp Đông Viễn một chập, đoạn nói: “Chủ tịch thấy
cậu đã ngủ say, không cho ai gọi cậu cả. Cuối cùng kiểm tra sức khỏe xong, mới
tự mình đi gọi cậu. Bố con làm gì có chuyện giận nhau qua đêm, huống hồ ông ấy
là bề trên...”
“Buổi tối ông ấy có rảnh
không?”
“Có đấy, có đấy, đương
nhiên có chứ”. Thư ký Trương lập tức giơ tay xóa ngay cuộc hẹn ăn cơm giữa ông
Nhiếp Đông Viễn và Cục trưởng cục Thuế, “Nếu cậu muốn về nhà ăn cơm thì để
tôi thông báo với người giúp việc, kêu bà ấy làm thêm mấy món.”
Nhiếp Vũ Thịnh lấp
lửng nói: “Tôi cũng không chắc đâu.”
Thư ký Trương cười
nói: “Thôi về nhà một chuyến, ăn cơm cùng với Chủ tịch đi, ông ấy bị huyết áp
cao, cắt bớt mấy bữa nhậu nhẹt, ăn cơm ở nhà thêm vài bữa cũng tốt cho sức khỏe
của ông.”
Giao thừa anh phải trực
đêm ở viện, mùng hai Tết mới về nhà, ắt hẳn ông Nhiếp Đông Viễn rất thất vọng.
Điều này đến cả Thư ký Trương bên cạnh ông cũng biết, quan hệ giữa Chủ tịch và
con trai hệt như một sợi dây đàn, hơi căng một chút, tâm trạng của Chủ tịch
cũng tốt hơn.
Thư ký Trương nhanh
chóng bước vào phòng làm việc của ông Nhiếp Đông Viễn, báo với ông rằng Nhiếp
Vũ Thịnh chủ động gọi điện thoại đến, nói tối nay muốn về nhà ăn cơm.
Nghe thấy câu này, Ông
Nhiếp Đông Viễn không hề tỏ vẻ vui mừng, ngược lại còn cười khẩy nói: “Thằng
ranh này, không chừng lại có chuyện gì muốn tranh đấu với tôi, nên lùi một bước
để tiến hai bước. Lừa cho tôi mắc bẫy đây.”
Thư ký Trương cười khổ:
“Tiểu Nhiếp cũng chỉ là không chịu tìm bạn gái, không chịu lấy vợ mà thôi,
ngoài chuyện này ra có gì để tranh đấu đâu.”
“Tôi bảo nó về công ty
đi làm, bệnh viện có gì tốt đâu, mệt đến chết đi được, đứng mổ cả nửa ngày,
kiếm được mấy đồng? Sáng nay trông nó tái ngắt như con cá chết ấy, ngồi trên ghế
cũng ngủ được.”
“Dù sao thì về nhà
dùng cơm cũng là chuyện tốt mà”, Thư ký Trương ảo não, tính khí Tiểu Nhiếp đã
bướng bỉnh, Chủ tịch Nhiếp lại càng đa nghi, con trai không để ý đến thì ông
không vui, con trai quan tâm đến ông, ông lại nghi ngờ có âm mưu gì. Sống như
hai bố con nhà này thật mệt mỏi nhất trần đời. Có điều Thư ký Trương là nhân
kem kẹp giữa hai miếng bánh bích quy, đành phải nói giúp cho cả hai bên, “Tiểu
Nhiếp có cứng đầu thế nào đi nữa, chẳng qua cũng chỉ là Tôn Ngộ Không, làm sao
thoát khỏi bàn tay của chú được. Cậu ấy giở trò gì thì tối nay ăn cơm chú nghe
qua là biết ngay.”
Ông Nhiếp Đông Viễn
có vẻ xuôi xuôi, nghĩ lại thì cậu con trai này của mình tuy bướng bỉnh nhưng thực
ra con người lại rất đơn giản, đúng kiểu con mọt sách, trước mặt mình dám chắc
nó cũng không giở trò gì được.
Nhiếp Vũ Thịnh về nhà
ngủ một giấc, khi tỉnh dậy thì trời đã tối, anh tắm xong, thay quần áo rồi lái
xe về biệt thự nhà họ Nhiếp. Ra mở cổng là bà giúp việc, vừa nhìn thấy anh, bà
mừng rỡ cười: “Tiểu Nhiếp về đấy à?”
Giúp việc trong nhà đã
thay đổi không biết bao nhiêu người, bà này chắc là mới đổi, Nhiếp Vũ Thịnh
không quen lắm, anh gật đầu thay lời chào, đổi giày rồi vào thẳng phòng
khách. Ông Nhiếp Đông Viễn đã đi làm về, đang ngồi trên sofa đọc báo. Nghe tiếng
chân anh bước vào, ông ngẩng đầu lên liếc anh một cái, rồi nói với người làm:
“Bảo cô Tần, chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Cô Tần đó là người
giúp việc mới thay, chuyên phụ trách nấu cơm, các món ăn cô nấu đều mang đậm
hương vị của bữa ăn gia đình. Hai bố con đều chỉ ăn một bát cơm, khi đang ăn
canh, ông Nhiếp Đông Viễn bỗng nói: “Ngày mai con làm ca sáng à?”
Nhiếp Vũ Thành khẽ
“vâng”, lại nghe ông nói: “Đổi ca đi, mai đi với bố ra ngoại thành một chuyến.”
Thực lòng Nhiếp Vũ Thịnh
không muốn đi lắm, vì thế anh nói: “Ngày mai con có ca phẫu thuật rất quan trọng.”
“Bố muốn đi thăm mộ mẹ
con. Nghĩa trang gọi điện đến, nói là có một lô mộ đẹp mới, bố muốn
đổi chỗ cho mẹ con, bây giờ mộ cũng giống như nhà đất ở trung tâm thành phố, vị
trí tốt càng ngày càng ít, lần này chọn luôn mộ đôi, đợi khi bố chết, chôn luôn
cùng chỗ với mẹ con.”
Nhiếp Vũ Thịnh ngước
lên nhìn bố, trên bàn ăn có treo một chiếc đèn, đèn treo hơi thấp, soi rất rõ
mái tóc bạc của ông, khắc sâu thêm những nếp nhãn hằn trên trán, còn cả mí mắt
đã bắt đầu sụp xuống, suy cho cùng, ông đã gần sáu mươi tuổi, dù không cam
tâm đi nữa thì cũng già rồi.
Nhiếp Vũ Thịnh không
nói câu nào, chỉ lấy thìa sứ khuấy đi khuấy lại bát canh gà.
Chuyển mộ là một chuyện
lớn. Ngay sáng sớm hôm sau, ông Nhiếp Đông Viễn đem theo thầy phong thủy và
Nhiếp Vũ Thịnh cùng đi xem mộ. Hai năm trở lại đây, nghĩa trang mở rộng rất
nhanh, năm nào Nhiếp Vũ Thịnh cũng đến tảo mộ cho mẹ vào dịp tết Thanh minh,
nên anh dẫn đầu đoàn, chẳng mấy chốc đã tìm thấy bia mộ của mẹ. Năm xưa, ngôi
mộ này đã được coi là hoành tráng lắm rồi, vậy mà bây giờ bị lăn vào giữa đám
bia to bia nhỏ các loại, trở nên rất tầm thường.
Ông Nhiếp Đông Viễn mắc
chứng huyết áp cao, mới leo núi một đoạn ngắn mà đã thở không ra hơi. Ông gạt
chai nước suối mà Thư ký đưa sang một bên, đặt bó hoa lên trước bia mộ vợ rồi
nhìn sang con trai: “Không cho đốt tiền vàng, cũng không cho thắp hương nữa,
thôi lạy mẹ con mấy lạy vậy.”
Nhiếp Vũ Thịn im lặng
cúi đầu vái mẹ ba vái. Vái xong, anh đứng thẳng người nhìn hình người đàn bà
trên tấm bia, bà đang âu yếm nhìn con trai chăm chú, khóe môi hơi nhếch lên, dường
như bất cứ lúc nào cũng có thể gọi anh hai tiếng “Tiểu Thịnh”.
“Đi, chúng ta ra khu mộ
mới xem nào.”
Khu mộ mới nằm ở trên
cao, tuy nghĩa trang đã xây bậc thang thẳng tắp dần lên trên, nhưng ông Nhiếp
Đông Viễn vẫn nhễ nhãi mồ hôi, cuối cùng mệt quá không nhấc nổi chân lên nữa,
ông chống tay vào đầu gối thở hổn hển, rồi tự cười chế giễu mình: “Đúng là già
rồi có khác, có mấy bậc thang mà cũng không trèo nổi.”
Thư ký Trương vội khỏa
lấp: “Tại thời tiết nóng quá đó thôi.”
Nhiếp Vũ Thịnh không
nói gì, chỉ đưa tay đỡ bố, ông Nhiếp Đông Viễn được con trai đỡ, cũng hào hứng
hơn: “Không xa nữa đâu, sắp đến rồi.”
Thầy phong thủy lấy la
bàn ra xem một lượt rồi lựa hai ngôi mộ đại đại cát, một cái nghe nói có thể
khiến con cháu thịnh vượng, một cái lại giúp cho phát tài phát lộc. Ông Nhiếp
Đông Viễn nói: “Lấy cái con cháu thịnh vượng ấy, người chết rồi còn lấy tiền
làm gì.”
“Là đời sau phát tài
phát lộc, sự nghiệp của con cháu rất hưng thịnh.” Thầy phong thủy cười nói,
“Nhưng cái con cháu thịnh vượng kia cũng tốt, đông con nhiều cháu dồi dào phúc
lộc.”
“Tôi cũng chằng trông
mong gì nhiều con nhiều cháu, không bị tuyệt tự là may lắm rồi”. Ông Nhiếp
Đông Viễn có quyết định rất nhanh, chỉ luôn ngôi mộ đó, “Chọn cái này đi.”
Thư ký đi theo người của
phòng quản lý nghĩa trang quẹt thẻ trả tiền, ông Nhiếp Đông Viễn ngồi xuống
ghế đá dưới bóng cây nghỉ ngơi, Nhiếp Vũ Thịnh tay cầm chai nước, im lặng quan
sát các hàng bia mộ được xây ngay ngắn thẳng hàng. Đột nhiên, ông Nhiếp Đông
Viễn lên tiếng: “Con gọi điện hỏi xem kết quả xét nghiệm sinh thiết đã có
chưa.”
Nhiếp Vũ Thịnh vốn là
người trầm tĩnh, vậy mà lúc này cũng phải giật thót mình, quay lại nhìn ông.
“Bố đã sống đến từng
này tuổi rồi, mấy trò đó của các cậu làm sao qua mắt được bố? Lấy máu? Lấy
máu có ai lấy ở bụng không? Đấy rõ ràng là xét nghiệm sinh thiết! Không cần phải
giấu bố, nói đi xem nào, là gan hay mật?”
“Ngày mai mới có kết quả.”
Nhiếp Vũ Thịnh nói, “Đợi có kết quả rồi tính sau.”
Ông Nhiếp Đông Viễn
im lặng một lát mới nói: “Bố cũng chẳng trông mong gì con sẽ về công ty, tiếp
quản công việc của bố. Con cháu khắc có phúc của con cháu, ngày bé bố sống khổ
cực quá, trong nhà có bảy, tám anh em, đến khoai lang cũng không có mà ăn. Vì
thế hồi còn trẻ bố lao vào kiếm tiền, cứ nghĩ rằng có tiền rồi mới có thể tạo
điều kiện tốt cho con cái, khiến cho con được hạnh phúc. Kết quả thì sao, công
việc quá bận rộn, thành ra lại không chăm sóc được cho con. Bố biết thực ra
trong lòng con rất hận bố, đến tuổi này, bố cũng nghĩ thông rồi. Con muốn làm
gì thì cứ làm, nhưng chuyện đã qua bao nhiêu năm rồi, con không cần phải giận bố
như thế, đến bạn gái cũng không chịu kiếm lấy một cô. Bố mà chết đi để lại con
một mình thui thủi, thì xuống dưới suối vàng, bố làm sao mà ăn nói với mẹ con
đây?”
Nhiếp Vũ Thịnh im lặng
bóp bóp chai nước đến nỗi méo cả chai lúc nào không hay.
“Con bé Đàm Tĩnh đó
cho dù có ngàn cái tốt, vạn cái tốt...”
“Con chẳng thấy cô ta
có gì tốt.” Nhiếp Vũ Thịnh ngắt lời ông, “Bố không cần phải nói nữa, con sẽ kiếm
một cô bạn gái.”
“Cứ nhắc đến con bé đó
là con không vui, con đừng tưởng rằng chuyện ngày xưa bố không biết tí gì,
con không chịu quên chuyện quá khứ thì cho dù có tìm một cô gái để kết hôn,
cũng không thể lâu dài được. Con cũng không cần phải vì mấy lời này của bố mà
vơ đại một cô để kết hôn. Bố hy vọng con được hạnh phúc, chứ không phải vì chiều
lòng bố mà tùy tiện với hôn nhân của mình. Như vậy không công đối với con, mà
cũng không công bằng với vợ tương lai của con. Nghe lời bố nhé, con
trai, hãy quên con bé đó đi, chuyện ngày xưa đã qua từ lâu rồi.”