Tình yêu không mật mã - Chương 12 - Phần 1

Chương 12: Giang hồ hiểm
ác

Một lần nữa
lại gặp
Tào Anh – nhân viên kỹ thuật của
Trung Hoàn, Tô Cẩm không có cảm giác gì đặc
biệt. Nhìn thấy chị ta cầm bản
báo cáo có ghi mã hiệu của mười
hai chiếc van bướm, số liệu kiểm
tra sai lệch và kết quả phân tích chi tiết đến,
thậm chí Tô Cẩm còn muốn cười phá lên.

Làm đi làm lại, quả nhiên là vấn
đề này, vẫn
là có người muốn Hải Công ra làm con thỏ thế mạng – đúng là phiền phức!

Dù trong văn phòng không có ai, Tào Anh vẫn cẩn
thận nhìn bốn phía rồi mới lấy
ra một cái hộp vuông có bọc giấy báo từ
trong ba lô ra.

“Trung Hoàn và Hải
Công hợp tác đã lâu rồi, có lúc Hải
Công nhượng bộ, cũng có lúc Trung Hoàn chúng tôi nhượng bộ. Kỳ thực đây là điều
rất bình thường trong công việc, lãnh
đạo hai bên cũng tính toán cả rồi.
Tiểu Tô, mong cô hãy giữ thể
diện cho bên tôi.” Tào Anh đẩy chiếc
hộp trên bàn đến trước mặt Tô Cẩm,
khuôn mặt trắng trẻo cười một
cách hòa khí. “Sau này chúng ta còn nhiều
cơ hội hợp tác, đúng không?”

Tô cẩm lúc đó chỉ cảm
thấy ngạc
nhiên, tim đập nhanh hơn
bình thường. Việc này … việc
nhận hối
lộ lại
xảy đến
với mình sao?

Vấn đề này … Đúng là tất cả mọi điều
đều có khả
năng xảy ra…

Tô Cẩm không khỏi tò mò, mở
lớp giấy
báo ra xem.

Đó là một bộ mỹ phẩm rất
đẹp, bên trên có ghi nhãn hiệu – đó là một
thứ mà Tô Cẩm trong mơ cũng không dám nghĩ đến một
ngày nào đó mình có thể cầm trong tay. Cô đã nhìn thấy nó ở
tòa nhà thương mại quốc tế,
biết rằng
món quà này rất đắt, chỉ một hộp
phấn mắt
nhỏ cũng đã bằng cả tháng cô làm việc cật
lực rồi.

Nếu nói là hoàn toàn
không động lòng thì không phải.

Tô Cẩm nghĩ vấn đề
này bất luận
hậu quả
như thế nào thì cũng không
liên quan nhiều đến mình. Trung Hoàn và Hải
Công vẫn sẽ
hợp tác trong dự án tiếp theo, ai cũng biết sự hợp tác lâu dài về
kỹ thuật
trong ngành này là hết sức quan trọng.
Để đảm
bảo chất
lượng tốt
nhất cho công trình, hai đội kỹ
thuật khác nhau cần phải có một thời
gian rất dài để tạo nên sự phối
hợp chặt
chẽ với
nhau như tay với chân. Rất ít người
có thể bỏ
một công ty đã hợp tác lâu năm với mình để tìm một
đối tác khác.

Chỉ là mười mấy
chiếc van bướm mà thôi. Giá tiền của tất
cả những
chiếc van bướm này lại thì cũng không
đắt bằng
một máy báo lỗi đo độ chính xác. Mỗi dự
án đều có chỉ tiêu thay thế thiết bị
đo này, nếu thỏa thuận với nhà xưởng
xong, những chiếc van này rất có khả năng sẽ
được trả
trực tiếp
về nhà xưởng,
Hải Công sẽ
không chịu bất kỳ tổn thất nào.

Chỉ cần Tô Cẩm
ký một chữ
ký – một chữ ký xác nhận sai lệch quá tiêu chuẩn
của nhân viên kỹ thuật tại hiện
trường.

Thật là hấp dẫn.

Tô Cẩm cảm thấy
buồn bã vì phát hiện ra mình đã bị
mê hoặc.

“Không thích sao?” Tào Anh quan sát Tô Cẩm, nụ
cười có vẻ
bất an. “Hãng này chất lượng
không tồi đâu, nghe nói rất nhiều
minh tinh lớn đều dùng loại này.”

Tô Cẩm rút tay lại, tờ
báo lại gấp
vào như cũ, ngăn cô với thứ đồ khiến cho cô cảm
thấy mê hoặc
nhưng cảm giác buồn bã đã trỗi
dậy. “Đúng, tôi cũng nghe nói thế. Món quà này đúng là đắt kinh người.”

Tào Anh có vẻ hiểu nhầm
ý của cô, cười không nói gì.

Tô Cẩm không nén được tiếng
thở dài, phát hiện ra mình vẫn tồn tại
nhiều yếu
điểm, cảm
giác này đúng là không dễ chịu.

Cô đẩy lại chiếc
hộp trên mặt
bàn: “Cám ơn chị Tào. Món quà đắt như vậy
em không thể giữ cho mình”.

Tào Anh trợn mắt, nhìn hộp
quà rồi lại
nhìn Tô Cẩm, vẻ mặt rất khó tin, “Cô không thích sao?”.

“Thích.” Cắn chặt răng lại,
Tô Cẩm có vẻ chua xót, “Nhưng thích thì cũng không có cách nào, tôi
không đủ tiền để
mua mỹ phẩm
đắt như thế
này”.

Tào Anh bị phản ứng
của cô làm cho bối rối, cố gắng
giải thích: “Cái này không cần cô mua, cái này … là món quà do tổng giám đốc
của chúng tôi tặng Tiểu Tô”.

Tô Cẩm lắc đầu,
“Chị Tào, cám ơn nhã ý của tổng
giám đốc công ty chị. Vật
này đắt tiền
quá, tôi không thể nhận. Tôi cũng không thể ký được”.

Mặt Tào Anh biến sắc.
“Cô Tô, không phải cô đang trêu đùa tôi
đấy chứ?
Đây là sự sắp xếp của lãnh đạo.
Lô van bướm này là ông Tiêu đã sắp xếp
để nhà xưởng
đổi rồi,
Hải Công sẽ
không chịu tổn thất nào.”

“Không có tổn thất nào?” Tô Cẩm
hỏi lại
chị ta. “Hay là nói chỉ có bên chị
không có tổn thất nào? Nếu thật sự
không có tổn thất nào thì sao Trung Hoàn không trực
tiếp đi đổi
với nhà xưởng?”

Tào Anh há miệng
không nói được lời nào.

Tô Cẩm cảm thấy
khi không nhìn thứ đồ hấp dẫn đó thì cô sẽ
lấy lại
được chính mình. Sự dũng cảm
đã quay trở lại, đầu óc cũng tỉnh táo hơn. Cô nghĩ: Không sao, phản ứng
vừa rồi
của mình cũng không phải mất
mặt – nhìn thấy đồ mình thích thì ai mà
chẳng động
lòng và muốn chiếm hữu. Có dục vọng
… chứng tỏ
là mình vẫn là một người bình thường.

Nhận ra được điều
này đúng là một cú sốc, nhưng đồng
thời cũng khiến cho cô cảm thấy bình tâm hơn. Tô Cẩm đứng dậy lấy
một cốc
nước, lịch
sự mang đến
cho Tào Anh. “Nói thật, chữ ký của
tôi không quá quan trọng, tôi cũng không
phải nhân viên kiểm tra độ sai lệch có vượt
quá tiêu chuẩn hay không, tôi chỉ là nhân viên bình thường nên cũng không quá câu nệ
danh dự…”

Thái độ của Tào Anh lạnh
lùng dần, “Cô Tô, cô đừng nói chuyện
này với tôi. Tôi chỉ hỏi
cô một câu: Ông Tiêu vẫn chưa nói chuyện này với cô sao?”.

Ý nghĩ đầu tiên lướt qua đầu
Tô Cẩm là giả vờ nói không biết, nhưng nhìn thấy đôi mắt tinh nhanh của Tào Anh, không biết vì sao cô lại nói mà
không suy nghĩ kỹ lưỡng. “Lãnh đạo
không nắm rõ tình hình cụ thể.
Tôi sẽ viết
báo cáo về vấn đề này gửi tổng
giám đốc Tiêu.”

Tào Anh lại cười, “Cô Tô, không phải tôi đã nói mãi với cô rồi sao? Người
trẻ tuổi
thường làm việc xốc nổi không nghĩ đến
hậu quả,
lại thích lấy trứng chọi đá. Việc
này lãnh đạo đã đưa ra quyết định
rồi, cô còn muốn ngăn cản nữa sao? Cô cũng biết, làm dự án mà thay người cũng là chuyện
thường mà”.

Đây có được coi là lời đe dọa
không? Tô Cẩm trầm tư, cô đứng thẳng dậy. “Chị
Tô, chị nói rất đúng, thay người là
chuyện thường.
Mặc dù tôi chưa phải là đảng
viên, nhưng cũng sẽ thực hiện
sự sắp
xếp của
tổ chức.
Nhưng, dù sao bây giờ vẫn chưa phải
lúc. Vì thế, lại phải để chị đến một
chuyến mất
công rồi.”

Tào Anh tức giận đến
sững người,
“Cô…”.

Tô Cẩm quay người ngồi
xuống trước
bàn làm việc của mình, tiếp tục tổng
kết báo cáo số liệu mà cô chưa
làm xong.

Lần đầu tiên bị
người khác uy hiếp, cảm giác này không thể dùng một
từ “tức
giận” để
diễn tả
được. Nhưng lúc này thì vẫn phải
giữ bình tĩnh, không thể để lộ ra mặt
được.

Tô Cẩm giữ lại
trong bụng những lời rủa thầm,
gõ các con số một cách dứt khoát, ngay cả tiếng
gõ bàn phím cũng thể hiện sự tức giận
của các đốt
ngón tay.

Trong bầu không khí kỳ
quặc đó, cuối cùng cũng có tiếng một người
phụ nữ
bình thản nói: “Đã như vậy thì tôi về
đây”.

Tô Cẩm đứng dậy,
ánh mắt hướng
về cánh cửa
phía sau chị ta, “Chị về cẩn thận”.

Cho đến khi Tào Anh bước ra khỏi
cửa của
bộ phận
kỹ thuật,
thái độ của
Tô Cẩm mới
vô cùng ảo não. “Tự nhiên lại
mê hoặc tôi!” Nhấn mạnh vào phím Back
Space, “Tự nhiên lại uy hiếp
tôi!” rồi lại mạnh tay gõ một loạt
các con số, “Đợi bao giờ tôi làm tổng giám đốc,
tôi sẽ mua một trăm hộp như vậy! Tôi sẽ
ném vào các người! Ném thẳng vào mặt!”.

Thực hiện khẩu
hiệu “Thi đua làm việc sáu mươi ngày chào mừng ngày Quốc
tế Lao động”,
cả dự
án vô cùng bận rộn. Tất cả mọi
người đều
làm tất bật
cả ngày lẫn
đêm, ba ngày trước ngày mùng 1 tháng 5 cần phải
hạ đoạn
đầu tiên.

Tô Cẩm từ buổi họp quay về,
nhìn thấy trong xưởng chỉ còn lại vài người
công nhân đang quét dọn vệ sinh, chỗ
nào cũng yên ắng, nhất thời
cảm thấy
không quen.

Đối diện với
chỗ cao nhất
của xưởng
đã treo một tấm biển màu vàng bắt mắt,
một bên là “Hoan nghênh lãnh đạo ủy
ban thành phố đến chỉ đạo”. Một
bên có câu khẩu hiệu thi đua làm việc hai tháng trở lại đây “Thi đua làm việc sáu mươi ngày chào mừng ngày Quốc
tế Lao động”,
nền đỏ
chữ vàng, màu của Sự trọng đại.

Ngày mai sẽ có lãnh đạo ủy
ban thành phố đến kiểm tra tiến độ
công trình, vì thế, ngoại trừ
những người
cần ở
lại làm thêm giờ thì những người khác đều
về nhà nghỉ
ngơi.

Tô Cẩm nới dây mũ bảo
hộ, rất
muốn cởi
mũ ra cho thoáng. Mặc dù thời tiết
chưa nóng bức nhưng
đi bộ một đoạn đường dài như vậy,
tóc bị mồ
hôi làm bết chặt khiến cho người cảm
thấy vô cùng nóng bức, rất
khó chịu. Tay
đã kéo dây mũ lên rồi do dự dừng
lại.

Bây giờ là khoảng thời
gian kinh khủng đối với cô, có rất nhiều
điều phiền
phức, những
hành động dễ bị mắng tốt
nhất là không nên làm.

Từ hôm Tào Anh tới cho đến
giờ đã là hơn một tuần
rồi, lãnh đạo Trung Hoàn và lãnh đạo
của công ty cô đều không có phản ứng gì. Tô Cẩm
muốn nhờ
Ngụy Xuyên nghe ngóng tình hình của lãnh đạo,
không ngờ anh ấy bận đến mức
không thể hẹn gặp được. Cơn thịnh
nộ trong dự
đoán của cô vẫn chưa đến,
mặc dù cô cũng thấy nhẹ người, nhưng vẫn
có một chút bất an, cảm thấy vận
hạn này không thể qua dễ dàng như
thế.

Đang nghĩ linh tinh thì nghe thấy chuông điện thoại reo, cô bắt
máy, hóa ra là Từ Đông, người mà cô không hề liên lạc suốt từ
hôm tham gia khóa học đào tạo đến
giờ.

“Lâu rồi không gặp”, giọng
Từ Đông nghe buồn buồn, dường như đang có tâm sự gì, “Công việc
của cô dạo
này thế nào? Có thuận lợi
không?”.

Cuộc điện thoại
này có gì đó hơi kỳ lạ, nhưng
lúc này mà nhận được điện
thoại của
bạn cũ, Tô Cẩm vẫn cảm thấy
vui: “Cũng tạm ổn. Anh rời văn phòng chưa?”.

Từ Đông ừ một
tiếng, do dự một lát rồi nói: “Tô Cẩm,
tôi có việc muốn nói với cô. Nhưng
không phải là việc vui, cô cần
phải chuẩn
bị tâm lý”.

Tô Cẩm yên lặng.

“Là thế này”, Từ Đông suy nghĩ giây lát, anh cảm thấy
nên thành thật với cô, “Sáng hôm nay, tổng
giám đốc Lưu nói với tôi, ban dự án thành phố C đến
bộ phận
giám sát kỹ thuật mượn người, anh Lưu đã cử tôi đi”.

“Anh phải đến à?” Tô Cẩm
bị tin này làm cho chóng mặt, “Bộ
phận giám sát kỹ thuật đổi thành công ty cho thuê từ lúc nào vậy?”

Từ Đông cười khổ
não, “Còn có vấn đề đau đầu
hơn. Tôi đến bộ phận
giám sát kỹ thuật theo chỉ thị của tổng giám đốc
Lưu, kết quả là nhân viên văn phòng ở đó nói với
tôi, bảo tôi phải đến dự án ở thành
phố C. Cô ấy
nói hệ thống
tôi phụ trách là thiết bị
chưng cất dầu mỏ
và thiết bị
chế tạo
hydro. Tô Cẩm, hai thiết bị
này không phải do cô phụ trách sao?”.

Trong đầu Tô Cẩm như có tiếng sấm nổ, “Không sai? Có đúng là thiết bị
chưng cất dầu mỏ
và thết bị
chế tạo
hydro không?”.

“Sao mà nhầm được?” Tiếng
của Từ
Đông cao vút, “Giấy điều lệnh
đang ở trong tay tôi. Tôi nghe ngóng
tình hình của cô ở văn phòng đó nhưng kết
quả là họ
không biết gì”.

Tô Cẩm cầm điện
thoại, cảm
thấy hai chân mình đang run lẩy bẩy.

“Tô Cẩm?” Giọng Từ
Đông lo lắng, “Rốt cuộc là xảy ra chuyện
gì vậy?”.

Tô Cẩm hít một hơi thật
sâu, giọng nói hơi run run: “Không có
việc gì, chỉ là … chỉ
là có lẽ tôi đã đắc tội với tổng
giám đốc Tiêu”.

Bất luận là Tào Anh hay người của Trung Hoàn cũng chỉ là người
ngoài. Người ngoài mà vẫn có thể
nhúng tay vào việc điều động
nhân sự trong nội bộ của Hải
Công sao? Sự sắp xếp này, không cần nghĩ cũng biết
là của ai.

Tô Cẩm cảm thấy
mắt mình nóng lên. Tô Cẩm ngẩng
cao đầu, ngước nhìn ánh mặt trời sáng chói trên đỉnh đầu, bất giác nhắm
mắt lại.

Đây là khu vực bơm
dầu, công nhân của công trường
đầu đã về
hết, cả
những người
làm vệ sinh cũng đã đi rồi. Không có người,
chỗ nào cũng yên tĩnh. Tô Cẩm mặc
kệ bụi
bẩn và dầu
mỡ, ôm túi tài liệu ngồi xuống bậc
thềm bê tông bên cạnh động
cơ.

Trên đầu cô là bầu trời
trong xanh, bên dưới là rất nhiều
đường ống
màu bạc giao cắt với nhau, mỗi ống
dầu đối
với cô đều
quen thuộc giống như là chân của mình vậy.

Đột nhiên Tô cẩm cảm
thấy mình giống như một
đứa trẻ
bị bỏ
rơi.

Vừa rồi cô vừa
gặp tổng
giám đốc Tiêu trong cuộc họp.
Người đàn ông trung niên không hề bộc lộ cảm
xúc gì, thậm chí gặp cô vẫn
cười vui vẻ,
khen ngợi cô là trợ thủ đắc lực
của Nguy Xuyên, là một nhân tài của
bộ phận
kỹ thuật…

Con người đểu giả.

Chẳng trách có người nói: Không sợ
kẻ địch
giống chó sói, chỉ sợ chiến hữu
giống lợn.

Tô Cẩm cảm thấy
tủi thân và phẫn nộ, một buổi
trưa đẹp trời tháng tư đã bị
đảo lộn
thành một ngày buồn tủi.

Không biết cô ngồi ở đó
đã được bao lâu rồi, khi định thần lại
thì điện thoại đã tắt, cũng không rõ
là Từ Đông tắt máy hay là mình tắt
máy. Những cơn bão tố trong lòng cũng đã tan, chỉ còn lại
một bãi cát trống vắng và đau thương.

Không cam tâm.

Tô Cẩm nghĩ, thật sự
là không cam tâm. Không nói gì mà bỏ đi,
giống như vừa
cầm súng đã bị ép buộc rời khỏi
chiến trường,
cô thật sự
không cam tâm.

Hàn Hiểu đã từng nói với
cô “Lùi một bước sẽ thấy biển
rời rộng
mênh mông”, nhưng lùi bước như
thế này, không chỉ là một
kẻ thất
bại trong mắt người thân mà ngay cả bản
thân mình cũng không chấp nhận được.

Lúc đầu khi chia tay
với Ngạc
Lâm, Lâm Chi Chi bảo cô phải tát anh ta hai cái để xả cơn
tức giận, nếu không trong lòng sẽ không bao giờ
quên lại hình ảnh bị bỏ rơi của
mình, có thể ảnh hưởng việc đi tìm kiếm
hạnh phúc sau này. Nếu lúc đầu
cô nghe lời khuyên của Chi Chi thì về
sau, những tình cảm còn rơi rớt
lại, những
lúc yếu lòng với một người đàn ông khác liệu có xuất hiện không?

Tiếp tục lùi bước,
mang theo một ký sự về sự thất
bại trong trận chiến không có lý do rõ
ràng, đi làm một dự án khác, gặp
tình hình tương tự lại tiếp
tục lùi bước…
Mình có hy vọng một cuộc sống như vậy
không?

Tô Cẩm cầm điện
thoại, không suy nghĩ nhiều gọi
về Vịnh
Nước Nông.

Giọng Hàn Hiểu vừa
cất lên ở
đầu dây bên kia, Tô Cẩm đã vội
vàng hỏi: “Sư phụ, có một
việc, nếu
không làm thì cuộc sống sẽ
bình thản trôi qua, nhưng
trong lòng không cảm thấy vui vẻ.
Nếu làm, trong lòng cảm thấy
rất thoải
mái nhưng có khả năng mất đi công việc
của mình. Chị nói xem có nên làm không?”.

Hàn Hiểu im lặng.

Tô Cẩm vội vàng đổi
câu hỏi: “Nếu là chị chị sẽ
làm như thế nào?”.

“Là đồng nghiệp của
em, hoặc với
cương vị là tiền bối
của em trong công việc, chị
khuyên em là nên chọn phương
án đầu tiên.” Hàn Hiểu thở
dài, tâm sự, “Tô Tô, chị không thể
dối em. Chị
đã phải thiệt thòi khi chọn phương
án hai, kết quả là làm cho mình …”.

Báo cáo nội dung xấu