Tình yêu không mật mã - Chương 14 - Phần 1

Chương 14: USB

Một sự sợ
hãi chưa từng có xâm chiếm khắp
lục phủ
ngũ tạng của
cô đến nỗi
cô cảm thấy
buồn nôn. Tô Cẩm ngồi bên giường thở
gấp, mồ
hôi chảy từ
tóc xuống trán, dường như những
sợi tóc cũng khiến cô cảm thấy rùng mình.

Tô Cẩm tiến về
phía trước, giơ tay bật đèn.

Một tiếng tách vang lên, ánh đèn ấm áp xóa tan đi đêm tối, sự sợ hãi dần
dần được
thay thế bằng
những gì thực sự đang hiện ra trước
mắt khiến
Tô Cẩm thở
phào nhẹ nhõm.

Chỉ là một giấc
mơ.

Cô nghĩ: Tốt quá, chỉ là mơ thôi.

Mệt mỏi dựa
đầu vào gối
nhưng cô không hề có ý định ngủ
tiếp. Đêm yên tĩnh khiến tiếng
ồn ào từ
khu nhà xưởng vọng lại to hơn,
càng nghe càng thấy tâm trạng rối
bời.

Bất luận an ủi
bản thân như thế nào thì Tô Cẩm
vẫn không yên tâm, thế là cô cầm
điện thoại
gọi số
của Bành Tiểu Ngôn.

Điện thoại vừa
kêu hai tiếng thì đã được kết
nối, rõ ràng là người ở đầu dây bên kia vẫn
chưa ngủ.

“Tiểu Ngôn?” Tô Cẩm gọi
tên cô, trong lòng lo lắng, “Mình mới mơ thấy
ác mộng, lại
mơ thấy Chi Chi, làm mình
sợ chết
được…”.

Bành Tiểu Ngôn không
nói gì.

“Cậu biết không? Mình nhìn thấy Chi Chi mặc chiếc áo jacket đỏ
lần trước
đến nhà mình, còn nói là xin lỗi mình. Sau đó mình kéo cánh tay của cậu ấy…”

Trong điện thoại có tiếng
khóc của Bành Tiểu Ngôn.

“Tiểu Ngôn?” Tô Cẩm dừng
lại theo bản
năng, “Cậu đang khóc à?”.

Tiếng khóc của Tiểu
Ngôn vượt qua cả không gian, rõ ràng bên tai cô: “Chi Chi… hôm nay được chôn cất
rồi”.

Khi xe bus đi vào bến,
Tô Cẩm nhìn ra ngoài cửa sổ
thấy cả
một rừng
người, sự
phẫn nộ
đối với
La Thành Thụ bất giác lại được thay thế
bằng sự
nghi ngờ.

“Tô Cẩm, tôi không biết cô sẽ
thế nào khi thấy người thân qua đời. Nhưng có lúc, nhìn mặt người
thân lần cuối đời với người
còn sống thực sự là một khó khăn.” Trong cú điện thoại
đêm qua La Thành Thụ đã nói với giọng
bi thương: “Nếu chúng ta không
thể đón nhận
một kết
cục như vậy,
tôi hy vọng cô có thể giữ một khoảng
cách thích hợp. Như
thế, khi cô nhớ lại
người bạn
này, trong đầu cô sẽ chỉ
có hình ảnh lúc cô ấy cười,
xinh đẹp và hạnh phúc, chứ không phải là…”

Không phải là gì? Tô
Cẩm cắn
mu bàn tay tự hỏi mình.

Không phải là một cảnh
thảm thương, một
xác chết tàn tạ khiến người khác không dám nhìn sao?

Không muốn nhớ lại
những lời
mà La Thành Thụ đã nói, nhưng
những lời nói của anh ta dường như có ý mà mình đang nghĩ đến, anh ta bắt
đầu kể
tiếp.

“… Tôi đã thôi miên Bành Tiểu
Ngôn, tìm thấy căn phòng Lâm Chi Chi
thuê ở khu phía Bắc Thần An - cũng là căn
phòng xảy ra chuyện với Bành Tiểu Ngôn và Lâm Cường.
Khi Bành Tiểu Ngôn đưa
tôi và Lục Hiển Phong đến
đó, ở đó đã được người ta thu dọn rất
sạch sẽ.
Nhưng, vẫn còn lại một
dấu vết.
Chúng tôi đã tìm thấy ở chỗ
thoát nước của phòng tắm một sợi
tóc, sau khi xét nghiệm thì biết được
chính xác đó là tóc của Lâm Chi Chi. Khi
Lục Hiển
Phong kiểm tra tủ quần áo, anh ấy lấy
được hai quả gai. Đó là một loại quả
rất nhỏ,
có màu vàng, trên lông có nhiều gai, mọc ở gần biển.
Ở thành phố
T, chỉ có thôn Trần Đường ở ven biển
mới có loại
cây đó.”

Tô Cẩm vẫn còn nhớ
khi nghe đến đây, bất giác cô nhớ
lại cơn ác mộng của mình, đột nhiên chân tay co cứng lại, cảm thấy
cơ thể mình lạnh toát.

Sau đó Lục Hiển Phong đã báo cảnh sát. Cô cũng biết, tôi
có hộ chiếu
nước ngoài, nếu dính líu đến chính phủ thì sẽ
rất phiền
phức. Nhưng, hiệu quả làm việc của
họ rất
cao. Nếu chỉ dựa vào sức ba chúng tôi thì đi khắp bãi biển
cũng không phải là điều dễ
dàng. Bãi biển đó có vài động đá rất
nổi tiếng,
thi thể của
cô ấy được
phát hiện ở
sâu bên trong một trong các động đá đó.”

Ác mộng lại quay trở
lại trong đầu cô.

Thực sự là… bãi biển.

Giấc mộng vô căn cứ
và hiện thực
càng vô lý hơn kết hợp lại
với nhau, khiến Tô Cẩm nhận ra bản
chất của
thế giới
này. Cuộc sống của họ không thể
lặng lẽ
chảy như dòng nước, không thể cứ chín giờ
sáng đi làm và năm giờ chiều về
nhà, mùng mười mỗi tháng xếp hàng nhận lương, cuối tuần ngủ nướng
hoặc đi dạo
phố, Quốc
Khánh thì đi du lịch cùng đoàn ngắm cảnh
trên đất nước
tươi đẹp.

Những điều này chỉ
có thể nhìn trên một góc báo hoặc
trên mục pháp luật - súng, ma túy và giết
chóc… những điều này đối với cô như là dòng nước ngầm chảy dưới
lòng thành phố - Cô chỉ biết
những thứ
này có tồn tại, nhưng không biết cụ thể chúng tồn
tại như thế
nào. Những thứ này… cho đến giờ lại
hiện lên rõ mồn một trước mắt
cô?

Tô Cẩm cảm thấy
hoa mắt. Thế giới của cô đột
nhiên trở nên không thật nữa.

Có người gõ vào cửa xe.

Là bàn tay của một người
đàn ông, trông rất quen. Nhưng
tay trái của anh ta đeo một chiếc
nhẫn bạch
kim nhìn rất lạ.

Tô Cẩm dựa vào ghế,
hoang mang nhìn theo hướng của cánh tay, không ngờ lại nhìn thấy Ngạc
Lâm trong bộ cảnh phục.

Trời nóng, anh cởi hai cúc trên cổ áo, mũ đội hơi
lệch, vẫn là anh cảnh sát ngông
nghênh lần đầu cô gặp ngày nào.

Nhìn thấy ánh mắt của
cô, Ngạc Lâm thu tay lại, chỉ
vào hướng cửa xe, có ý bảo cô xuống xe.

Tô Cẩm lại nhìn một
lần nữa
chiếc nhẫn
ở ngón tay giữa của anh.

Chiếc nhẫn đính hôn trên tay phát ra một thứ
ánh sáng nhức mắt giữa không trung, phá
tan giới hạn
mà Tô Cẩm đã nhận thức giữa quá khứ
và hiện tại.

Tô Cẩm luôn nghĩ rằng anh ấy
đã thay đổi rồi, nhưng vào lúc này, một lần
nữa lại
nhìn thấy anh qua cửa xe, cô mới
ngạc nhiên cảm thấy anh chưa
bao giờ thay đổi. Ngạc
Lâm luôn luôn như vậy, chỉ có cô không biết
mà thôi. Hai người, hoặc thực
sự chỉ
có cô, từ những huyễn cảnh tự
lừa dối
mình lúc ban đầu giờ đã sực
tỉnh.

Tô Cẩm nhấc hành lý xuống
xe trong cái nhìn mất hết cả
kiên nhẫn của tài xế. Mùi hơi
người hỗn tạp trong cái nắng nóng đầu
mùa hè khiến người ta cảm thấy khó thở.

“Bên này.” Ngạc Lâm bước đến
trước cửa
xe, giơ hai tay để tạo thành lối
đi cho cô.

Có lẽ do anh ấy mặc
cảnh phục
lên những người chờ đợi để
lên xe mặc dù không hài lòng nhưng
cũng phải nhường lối.

Khắp người mướt
mồ hôi bước
ra khỏi xe, câu đầu tiên của Tô Cẩm là: “Tại
sao anh lại đến đây?”.

Ngạc Lâm lấy khóa xe, chỉ
hướng ra bãi đỗ xe, trả lời không đúng câu hỏi: “Xe của anh đỗ ở bên
kia, đợi một
lát nhé!”.

“Ngạc Lâm!” Tô Cẩm nhấn
giọng, “Có việc gì thì anh nói ở đây
đi, tôi còn có việc”.

Ngạc Lâm giơ
chiếc chìa khóa trong tay, hơi
chau mày, dường như
thái độ của cô khiến anh cảm thấy
phiền não, “Tô Cẩm, chúng ta vẫn là bạn bè mà? Anh đến
đón em cũng không phải là việc gì to tát cả”.

Tô Cẩm nhìn anh, mặt không biểu
lộ cảm
xúc gì.

Ngạc Lâm nhìn cô
trong giây lát, đành giơ tay làm điệu bộ đầu hàng, “Được
rồi, được
rồi, anh thực sự có việc muốn
tìm em”.

Tô Cẩm đổi túi du lịch
sang tay trái, nắm chặt cái túi đến
mức đau tay, “Việc công hay việc tư?”.

Ngạc Lâm lắc đầu,
có vẻ không biết phải làm như
thế nào, “Tô Cẩm…”. Nhìn thấy
Tô Cẩm quay người muốn đi, anh vội vàng bước
lên một bước
kéo tay áo cô lại, “Là việc công, thực
sự là việc
công, có liên quan đến Lâm Chi Chi”.

Người của Tô Cẩm
tự nhiên cứng
đờ, “Anh là cảnh sát ma túy mà? Vụ án của cô ấy
thì có liên quan gì đến anh?”.

“Tô Cẩm, đây chính là
việc anh muốn nói.” Ngạc Lâm hơi
sốt ruột, “Có lẽ em không biết, trước
khi chết Lâm Chi Chi đã bị tiêm một
lượng methamphetamine rất lớn…”

Tô Cẩm ngắt lời
anh, “Anh nói cô ấy bị tiêm gì?”.

“Methamphetamine” Ngạc
Lâm giải thích, “Còn gọi là băng. Anh nghĩ là em đã từng nghe qua thứ
này rồi”.

Tô Cẩm thấy toàn thân lạnh
cóng, ngón tay không ngừng run rẩy, “Ma túy?’.

“Đúng”, Ngạc Lâm dừng một
lát rồi nói tiếp, “Ma túy nồng độ cao, dùng một
lần là thành nghiện. Vì thế, bên phòng ma
túy đã tiếp nhận vụ án này”.

Tô Cẩm cắn vào mu bàn tay mình, nhưng
cảm giác đau về thể
xác không thể làm mất đi sự
phẫn nộ
trong lòng.

Cả người cô run rẩy,
ngay cả giọng
nói cũng bắt đầu run rẩy, “Các anh không
phải là cảnh
sát sao? Những việc này không phải là các
anh tự đi điều tra sao?”.

Giọng Ngạc Lâm có vẻ
bất lực:
“Tô Cẩm, anh chỉ muốn gặp em để
tìm hiểu tình hình. Do người chết
ở thành phố
T…”.

“Người chết” hai tiếng
mà anh ta thốt ra nghe như cứa vào lòng. Tô Cẩm bắt đầu cao giọng:
“Có việc gì thì các anh tự đi mà kiểm
tra, đừng đi làm phiền người
không liên can”.

“Tô Cẩm…” Ngạc Lâm đứng
chắn Tô Cẩm,
ngữ điệu
trở nên nặng
nề, “Em nói không sai, những việc
này là nhiệm vụ của bọn anh. Nhưng, em là bạn thân của cô ấy, lẽ
nào không muốn cảnh sát nhanh chóng bắt được hung thủ?”.

“Bắt được hung thủ
thì làm được gì nữa?” Mắt Tô Cẩm bắt
đầu đỏ,
“Bắt được
hung thủ thực sự, Chi Chi có thể sống
lại không?”.

Ngạc Lâm đứng sững
nhìn cô, giơ tay ra ôm cô vào lòng, không nói một lời nào.

Cảm giác túi áo trước ngực
nhanh chóng bị thấm ướt bởi nước
mắt của
cô, trong lòng Ngạc Lâm cảm thấy
buồn bã một
cách kỳ lạ.

Anh biết thời gian này đối
với Tô Cẩm
thực sự
khó khăn, nhưng cho dù nói như thế
nào, anh cũng là người đã làm tổn thương cô ấy… ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy khó khăn.

Nhưng anh vẫn không kìm được tự hỏi
chính mình: Nếu việc đính hôn của
anh và việc của Lâm Chi Chi xảy ra vào
khoảng thời
gian khác nhau, thì người con gái đang
khóc trong lòng anh liệu có dễ dàng vượt
qua hơn không?

Cô có cảm giác cơ
thể mình nhẹ bỗng
- không phải vì đã bỏ lỡ cơ hội nhìn Lâm Chi Chi lần cuối, cũng không phải vì nỗi
đau mất mát trong lòng. Hai cảm giác đó cô không thể cảm nhận rõ ràng được
vào lúc này.

Tô Cẩm chỉ cảm
thấy mình nhẹ bỗng - một cảm
giác hoàn toàn không có thật.

Thực sự là Lâm Chi Chi không còn nữa. Cảnh
sát đang ngồi đối diện với mình, hỏi
đi hỏi lại
những câu hỏi hoàn toàn vô nghĩa - Họ
muốn tìm dấu
vết từ
những câu trả lời của mình. Bởi
vì trước khi sự việc xảy ra với
Lâm Chi Chi vài ngày, họ đã gặp nhau, điều
này do chính miệng cô đã nói với Ngạc
Lâm. Đương nhiên, lúc đó ngoài việc
Ngạc Lâm là cảnh sát thì anh còn có một
vị trí quan trọng khác: bạn trai của Tô Cẩm.

“Thời gian chính
xác?”. Ngạc Lâm dùng bút gõ lên quyển sổ
ghi chép, vẻ mặt rất chăm chú.

“Ba ngày trước lễ Tình nhân”, Tô Cẩm dựa vào ghế sofa, trong tay bưng một cốc
trà Bích La Xuân nóng bốc hơi
nghi ngút, tinh thần rệu rã, “Vào bữa
tối. Ồ,
khoảng sáu giờ đến sáu rưỡi”.

“Cô ấy có đưa
cho em thứ gì không?”. Ngạc Lâm nhướng
lông mày, trong mắt có vẻ hơi căng thẳng.

Tô Cẩm liếc nhìn anh, không biết vì sao, có lẽ là do trực giác tự
nhiên của phụ nữ, cô nhanh chóng lắc đầu,
“Hôm đó cơ quan cô ấy tặng hoa quả,
cô ấy đem hoa quả đến cho tôi”.

“Chỉ có hoa quả?”. Ngạc
Lâm tỏ vẻ
vô cùng thất vọng.

Tô Cẩm gật đầu,
“Một giỏ
hoa quả. Chúng tôi đã chia cho mọi người.”

Ngạc Lâm dùng bút gõ
vào quyển sổ, lông mày chau lại, vẻ không chịu
thua, “Em nghĩ lại xem, Lâm Chi Chi có
giao cho em vật gì đặc biệt
không?”.

Cảm giác mơ hồ lạ
lùng tận đáy lòng biến mất,
cô tỉnh táo trở lại, trong đầu Tô Cẩm
đột nhiên cảnh giác - Rốt cuộc Ngạc
Lâm muốn thứ gì? Anh không ghi một chữ nào những
lời của
cô vào sổ - Có phải thực sự là anh ấy
đến gặp
mình để lấy
chứng cứ
cho cảnh sát không?

Tô Cẩm thấy bất
an, nhấp một
ngụm trà.

Có phải do mình đa
nghi quá không? Dù sao cô cũng chưa bị
cảnh sát hỏi
bao giờ, cũng không biết bình thường
việc thẩm
vấn nhân chứng diễn ra như
thế nào?

“Vật đặc biệt
- Anh đang nói gì thế?” Tô Cẩm nhìn thẳng
vào mắt anh ta, cảm thấy lúc này, Ngạc Lâm có điều
gì đó rất lạ lùng. Mặc dù cô chưa
bao giờ nhìn thấy Ngạc
Lâm đang làm việc, nhưng…
vụ án này của Lâm Chi Chi, nếu cần cô cung cấp chứng
cứ… cũng nên có mặt của cảnh sát hình sự
phụ trách các vụ trọng án tham gia?

Ngạc Lâm nghiêng người về
phía trước, bất giác nói nhỏ, “Ví dụ như sổ
ghi chép, giấy tờ hay USB?”.

Sự bất an trong lòng Tô Cẩm ngày càng lớn.

Anh ấy đang ám chỉ nguyên nhân cái chết của Lâm Chi Chi sao? Nhưng
trong điện thoại tối
qua Bành Tiểu Ngôn đã nói rõ, nguyên
nhân cái chết của Chi Chi vẫn đang được cảnh
sát điều tra…

Cuối cùng Ngạc Lâm biết
điều gì?

Cuối cùng Ngạc Lâm biết
điều gì?

“Không có.” Tô Cẩm
nhìn thẳng vào mắt anh, “Anh cũng biết Chi
Chi làm bảo vệ an ninh, công việc đó…
không phải là việc của nhân viên văn
phòng, làm sao có thể dùng sổ ghi chép hay USB được?”.

Ngạc Lâm nhìn thẳng vào mắt
cô, hơi mím miệng. Ánh mắt ấy
giống như là đang thăm dò, như
muốn kiểm tra tất cả những
gì trong lòng Tô Cẩm.

Tô Cẩm thản nhiên nhìn lại
anh, tận đáy lòng có gì đó co thắt lại.
Nhiệt độ
của nước
trà hơi nóng nên tạo thành một lớp
nước mỏng
trên lòng bàn tay cô, ngón tay cũng trơn hơn như thể
không giữ được cốc trà nữa.

“Được rồi.” Ngạc
Lâm thu lại cái nhìn của mình, nét mặt
lấy lại
được vẻ
hòa khí, “Nếu em nhớ lại được điều
gì thì điện thoại cho anh”.

Tô Cẩm gật đầu,
rồi mới
cảm thấy
áo sơ mi dính bết vào lưng
mình, hoài nghi không biết điều hòa có bị
hỏng không.

Ngạc Lâm đẩy một
tấm phiếu
ăn trên bàn về phía cô, “Em vừa xuống
xe, chắc là đói rồi? Nhà hàng này rất nổi tiếng
đấy”.

Tô Cẩm lật tờ
giấy, không ngẩng đầu nói: “Tôi biết”.

Ngạc Lâm không thèm để ý đến
giọng điệu
mất kiên nhẫn của cô, cười rồi
giới thiệu
với cô: “Món canh vịt gì đó không tồi,
còn cái này…”.

Tô Cẩm cảm thấy
vị đắng
ngắt trong miệng, một vị đắng
thực sự,
không biết là từ đâu ra. Cô chưa bao giờ biết, sự vô tâm lại
tàn nhẫn đến
như vậy.

Báo cáo nội dung xấu