Thâu Tâm - Chương 09
Chương 9
Lại là một đêm trăng sáng. Ánh trăng soi rọi cả tòa trang
viện rộng lớn, khiến nền tuyết trắng phủ trên cảnh vật ánh lên một vầng sáng
nhàn nhạt. Khung cảnh như vậy tạo ra một chút cảm giác bồng lai tiên cảnh.
Men theo những mái nhà phủ đầy tuyết trắng, thân ảnh màu đen
nhẹ nhàng di chuyển, tà áo nhẹ nhàng phiêu dật, chính là đẹp mắt như thế.
Quen thuộc với địa hình nơi đây, Tô Bích không mấy khó khăn
để tìm đến nơi ở của Hàn Dực. Nàng chỉ là có chút lo lắng gia đinh trong Hàn
gia khi tuần tra sẽ tìm thấy nàng. Nhưng thật kỳ lạ, nàng xuyên qua biết bao
đình viện mà không hề bắt gặp bất kỳ người nào. Nàng thật sự rất may mắn đi.
Dừng lên bên ô cửa sổ, ánh nến từ trong phòng chiếu ra cho
Tô Bích biết người trong phòng còn chưa ngủ. Hắn có lẽ đang nằm tại trên
giường, nhắm mắt suy tư đi?
Nàng đưa tay chọc một lỗ nhỏ trên giấy dầu cửa sổ, đưa mắt
nhìn vào bên trong thám thính.
Căn phòng được bài trí vô cùng đơn giản, một bộ bàn trà, một
tủ quần áo, một chiếc giường đơn bạc. Cách bài trí như vậy khiến nàng cảm thấy
quen thuộc, rất giống với căn phòng cất giấu bí tịch Hàn gia. Tuy nhiên, nàng
không mấy quan tâm đến chi tiết nhỏ nhặt này. Điều mà nàng quan tâm là người
đang nhàn nhã ngồi tại trên giường kia.
Mái tóc dài của hắn buông thả tự nhiên rơi xuống trên
giường. Cặp mắt nhắm nghiền, cả khuôn mặt bình thản như đang ngủ. Nhưng nàng
biết hắn chưa ngủ bởi ngón tay thon dài của hắn vẫn từng nhịp, từng nhịp gõ nhẹ
lên thành giường. Y sam màu trắng, rèm buông phủ cũng màu trắng, thanh bạch tự
nhiên, hắn quả nhiên xứng với hai chữ “tiên nhân”.
Ngắm nhìn hắn, nàng dường như đã quên hẳn mục đích nàng tới
đây. Trong đầu nàng toàn là những suy nghĩ mông lung về hắn.
Hắn, khi nói chuyện sẽ nhắm nghiền hai mắt, tựa như ngủ say,
lại tựa như không quan tâm đến mọi chuyện.
Hắn, khi nói chuyện, cánh môi sẽ nhẹ nhàng khép mở, nụ cười
trên khuôn mặt đó như một đóa phù dung lan tỏa giữa mặt nước bình lặng.
Hắn, khi không sẽ gõ nhẹ bàn tay lên mặt cứng của đồ vật,
tạo ra một thứ âm thanh rõ ràng, trình tự, tựa như một khúc nhạc do chính hắn
sáng tác.
Hắn, đôi mắt tuy không nhìn thấy, lại chưa từng tạo cho
người khác cảm giác hắn là một người mù, hắn luôn phản ứng với mọi việc nhanh
nhạy, khi nàng vấp ngã, hắn cũng có thể dễ dàng đỡ lấy nàng.
Hắn…
Nàng giữa suy tư bỗng giật mình. Cùng hắn ở chung vài tháng,
hình ảnh của hắn cư nhiên có thể khắc sâu trong lòng nàng như vậy. Nói như vậy,
tâm của hắn, nàng không lấy không được.
Hàn Dực ngồi bên giường, nhẹ nhàng nhắm mắt. Thị giác bị mất
đi, đổi lại, các giác quan của hắn lại trở nên nhạy bén rất nhiều. Dù chỉ là
tiếng hít thở nhẹ nhàng hay không khí có chút xao động, hắn đều có thể nhận
biết. Cho nên, hắn biết ngoài cửa sổ có người đang đứng. Mà người đó hình như
đang suất thần suy tư.
Hắn không biết có nên đánh động người nọ hay không. Tuy
Tuyết Hiên các của hắn không có người nào dám lui tới lúc đêm khuya, nhưng
không có nghĩa không ai biết có người tiến vào nơi này. Nếu hắn không đánh động
nàng, phải chăng ngày mai mọi người trong Hàn gia sẽ có đề tài mới để nói
chuyện.
Hắn cười, đôi mắt mở ra.
“Các hạ nửa đêm tới thăm ta sao?”
Tiếng nói của hắn rơi vào trong tai Tô Bích, tuy nhẹ nhàng
như vậy lại giống như một hồi chuông cảnh tỉnh người trong mộng.
Nàng phi thân vào bên trong phòng của hắn. Cửa sổ đáng
thương bị nàng đạp đổ, tả tơi rơi xuống.
“Không, ta tới trộm đồ.” Giọng điệu dịu dàng như vậy lại ẩn
chứa trong đó tia khiêu khích nồng đậm.
Nàng vẫn nghĩ, lấy thân phận Tô gia đại tiểu thư lấy được
tâm hắn, như vậy rồi sao? Người chân chính có được tâm hắn lại là một hình bóng
hư ảo, không có thực, là một kẻ khác chứ không phải Tô Bích thật sự, không phải
thần thâu Tô Bích.
Do vậy, nàng sẽ lấy thân phận thật sự trộm lấy tâm của hắn.
“Trộm đồ? Là bí tịch sao?” Giống như đêm hôm đó vậy.
“Không. Bí tịch không ăn được, ta không cần.”
“Nhưng bí tịch có thể tạo ra kim ngân, sẽ mua được đồ ăn.”
“Phiền phức như vậy, có quỷ mới cần.” Nàng chu môi, nhẹ
nhàng vác một cái ghế đến ngồi bên cạnh hắn. “Ta tới lấy thứ khác.”
“Thứ cô nương muốn là gì?”
Nàng nhìn hắn, nhẹ giọng. “Ngươi có nhớ ta không?”
“Ta có biết cô nương sao?” Hắn hỏi lại nàng.
Nàng kéo lấy bàn tay vẫn đang gõ nhịp trên thành giường của
hắn, khó chịu nói. “Đêm trăng rằm vài tháng trước, chính bàn tay này của ngươi
đã bóp cổ ta, nhớ không?”
“À, cô nương có đau không?”
“Không đau mới có quỷ. Mà không… trọng tâm là ngươi nhớ ra
ta rồi đúng không?”
Hắn gật đầu. “Nhớ. Rồi sao?”
“Sao cái đầu ngươi! Ta nói ngươi biết, ta tới để trả thù.”
“Trả thù?” Hình như không giống lắm.
“Đúng vậy, ta muốn báo thù. Ngươi có biết ta làm cách nào
báo thù không?” Nàng tinh nghịch hỏi hắn.
“Không biết.”
“Vậy để ta tốt bụng nói cho ngươi biết. Ta muốn thâu tâm của
ngươi.”
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn, nàng đắc ý nói tiếp. “Ngươi
biết cách trà thủ hiệu quả nhất, tàn khốc nhất là gì không? Chính là lấy mất
trái tim ngươi, giày vò ngươi thống khổ, khiến tinh thần ngươi đau khổ, sống
không được mà chết lại chẳng xong. Để tâm ngươi thuộc về ta sau đó vứt bỏ nó,
để ngươi cảm nhận sự đau đớn nhất trên đời này. Hắc hắc…”
Hắn không nói gì, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Sự trả thù này quả
thực đủ tàn bạo. Trái tim của hắn như bị cái gì đụng phải, vết thương cũ lại rỉ
máu. Nàng thật sự đã đụng phải vết thương đau đớn nhất trong lòng hắn. Nhưng là…
“Cô nương không làm được đâu.”
Nàng nghi hoặc nhìn hắn, biểu tình thoáng chốc biến đổi của
hắn nàng đều thu vào trong đáy mắt. “Tại sao?”
“Vì tâm của ta đã sớm bị kẻ khác cướp đi mất rồi.”
Ngồi cạnh cửa sổ, tầm mắt dừng lại trên những cánh hoa nhẹ
nhàng phiêu tán, Tô Bích bất chợt thở dài. Tâm trạng của nàng lúc này giống như
bị một tảng đá đè lên, nặng nề đến mức khó thở.
Tối qua, sau khi nghe được câu trả lời của hắn, nhìn biểu
tình của hắn, nàng bắt đầu cảm thấy như vậy. Nàng cũng không nhớ bản thân đã
trở lại phòng ngủ như thế nào. Điều duy nhất nàng nhớ chính là kế hoạch thâu
tâm của nàng đã thất bại.
Gục đầu xuống khung cửa sổ, nàng lại thở dài. Suy nghĩ ngổn
ngang trong đầu loạn càng thêm loạn. Nàng rất muốn rất muốn hét to, nhưng lại
không đủ sức, cũng không có đủ can đảm. Bởi câu mà nàng muốn hét lên sẽ khiến
người ta biết được nỗi lòng của nàng.
Tuy nhiên, dù nàng không hét lên, vẫn có người hiểu thấu
được những suy tư của nàng. Người đó chính là A Hạnh.
Bước đến bên cạnh nàng, A Hạnh nhẹ vỗ lên vai nàng, dùng cử
chỉ ngón tay hỏi thăm nàng.
“Ngươi biết đấy A Hạnh, lần đầu tiên ta nếm mùi thất bại.”
“…”
“Ừ, là thất bại. Ngươi không biết đâu, mùi vị của nó tệ kinh
khủng. Có chút chua, có chút đắng, có chút cay nồng, tất cả đều ứ đọng lại
trong cổ họng, nuốt mãi không trôi xuống. Khó chịu lắm biết không?”
A Hạnh lắc đầu.
“Dĩ nhiên ngươi không biết. Ngươi làm sao mà thất bại chứ,
từ trước tới nay ngươi cũng chưa từng làm gì để thất bại. Bình yên như ngươi
lại tốt, chỉ tiếc ta quá tham lam.” Nàng thở dài, lại nói. “Mà có thật là ta
tham lam không?”
A Hạnh lại lắc đầu.
“Haiz, ở với ngươi có mấy tháng mà ta đã xem ngươi như tri
kỉ rồi. Khi nào ta rời đi nơi này, ta sẽ mang ngươi theo.” Coi như là quà tặng
của Tô lão gia kia cho nàng đi. Một nha đầu câm đối với lão chắc không có ý
nghĩa gì, nhưng đối với nàng lại ý nghĩa vô cùng.
Lần này, A Hạnh vui vẻ gật đầu.
Nàng cũng cười nhìn lại A Hạnh. “Năm ngày nữa là sinh thần
Hàn Dực, qua sinh thần hắn, chúng ta sẽ dời khỏi đây. Ta sẽ mang ngươi tới
Nguyệt thành, nơi đó khung cảnh tươi đẹp, khí hậu trong lành, tốt hơn nhiều so
với ở lại cái nơi ngoài tuyết thì chỉ có tuyết này. Rồi ta sẽ tiếp tục công
việc của mình, còn ngươi sẽ giúp ta chăm lo mọi việc trong nhà. Thỉnh thoảng,
ta sẽ về thăm ngươi. Cuộc sống của ta sẽ lại tiếp tục, sống như vậy mới giống
ta.”
A Hạnh tiếp tục gật đầu, trong ánh mắt chứa tia chờ mong.
Nàng là cô nhi lớn lên trong Tô phủ, bị kẻ khác kỳ thị, bắt nạt. Nàng rất muốn
rời khỏi Tô gia, sống một cuộc sống bình bình thường thường. Tô Bích chính là
người biến giấc mơ của nàng thành hiện thực.
Tô Bích cười, lại nhìn ra phía vườn hoa mai trước mắt. Hoa mai
đẹp như vậy nhưng lại chóng tàn. Thời gian hạnh phúc như vậy, cũng giống như
hoa mai kia, chóng nở chóng tàn, trôi qua nhanh lắm.

