Thâu Tâm - Phiên ngoại_End
Phiên ngoại
1. Cùng nhau ngắm nhìn thiên hạ
Vào một ngày nào đó khi Tô Bích đã trở thành trang chủ phu
nhân của Băng Tuyết sơn trang, nàng ngồi bên lương đình nghe Bích Liễu, Bích
Đào kể lại chuyện xưa. Chuyện xưa này chính là nói về ngày nào đó, trang chủ
của bọn họ vì một nữ nhân mà khuấy đảo cả giang hồ.
Tô Bích chăm chú lắng nghe hai người kể lại, nghe đến đoạn
thần y Bạch vô thường giúp nàng chữa bệnh thì trong đầu bỗng xuất hiện một nghi
vấn.
“Vậy sao thần y không chữa mắt luôn cho Dực?”
Bích Liễu với Bích Đào ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, hồi lâu
cũng không dám lên tiếng. Chuyện này vốn ra phải được giữ bí mật, trang chủ đã
hạ lệnh không được để phu nhân bận tâm quá nhiều. Nay, bọn họ lại nhanh mồm nói
ra, thật muốn tự vả miệng mình.
Tô Bích thấy họ hồi lâu không nói gì, cũng không muốn làm
khó. Tuy Hàn Dực đối với nàng chiều chuộng hết mực, nhưng đối với hạ nhân trong
trang lại vô cùng hà khắc, phạm phải một lỗi nhỏ cũng sẽ bị trừng phạt thật
nặng. Theo như sắc mặt của hai a đầu kia, nàng cũng đoán được chuyện này không
phải chuyện có thể tùy tiện nói ra, một khi nói ra, e là sẽ bị nghiêm hình.
Vừa lúc nhìn thấy Thức bá từ xa đi tới, Tô Bích liền gọi lão
tới gần hỏi chuyện. Phải biết rằng, Thức bá cũng là một ngoại lệ trong trang.
Từ xưa tới nay, Hàn Dực chưa từng coi lão là hạ nhân, thậm chí còn đối với lão
cung kính như phụ mẫu tái sinh.
Thức bá nghe Tô Bích hỏi, băn khoăn hồi lâu. Cuối cùng, lão
vẫn lên tiếng: “Phu nhân, thần y nói để chữa bệnh cho trang chủ thì cần một đôi
mắt của người sống thay thế. Việc thất đức như vậy thần y không làm, trang chủ
cũng không làm.”
Tô Bích nghe được đáp án. Trong lòng không khỏi suy nghĩ rất
lâu. Cuối cùng, nàng cũng đưa ra một quyết định, muốn nói với Hàn Dực.
Hàn Dực ôm Tô Bích vào trong lòng. Hai người ngồi trong
lương đình thưởng mai. Trong năm, chỉ có được một tháng mai nở đẹp nhất, hương
thơm cũng tinh tế nhất. Hai người rất là trân trọng một tháng này.
Cảm thấy người trong lòng mình ngọ nguậy không yên, Hàn Dực
hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tô Bích ngần ngại nhìn những ngón tay bạch ngọc thon dài của
hắn, nói: “Hôm nay thiếp vừa nghe Thức bá nói mắt của chàng có thể chữa được,
vì sao lại không chữa?”
“Nàng cũng nghe phương thức chữa trị rồi chứ?”
“Rồi.”
Hàn Dực cười: “Vậy sao còn hỏi ta tại sao không chữa?”
Tô Bích hiểu, vì hắn hiểu được nỗi khổ của một người mù nên
không muốn khiến người khác chịu khổ như hắn. Dù sao, hắn bị như vậy đã thành
quen, sao còn phải đày đọa kẻ khác? Nhìn hắn tưởng chừng như vô tình, kỳ thực
lại là một kẻ đa tình.
“Thiếp nghĩ, hay là thiếp đổi mắt cho chàng.” Nàng nói. Nếu
không thể lấy mắt của kẻ khác, chi bằng lấy mắt của nàng?
Thấy bàn tay của hắn chợt siết chặt, nàng nói tiếp: “Chàng
nhìn thấy ánh sáng là mong muốn lớn nhất của thiếp, cùng là mong muốn của
chàng. Thực hiện nó chẳng phải là khiến cả hai ta đều thỏa lòng?”
“Nhưng mà…”
“Hơn nữa, chàng là phu quân của thiếp. Thiếp trao lại ánh
sáng mà thiếp nhìn thấy cho chàng, như vậy, chàng có thể thay thiếp ngắm nhìn
thế giới. Chúng ta sẽ cùng nhau ngắm nhìn thiên hạ, không phải rất tốt sao?”
Hàn Dực mỉm cười, khẽ hôn lên mái tóc mềm mại của nàng. Nàng
có lòng như vậy, hắn đã cảm thấy rất vui rồi. Nhưng mà, nếu hắn đã không nhẫn
tâm cướp đoạt ánh sáng của kẻ khác, há lại có thể nhẫn tâm cướp đoạt ánh sáng
của người hắn yêu nhất? Dù nói theo cách nào, hắn cũng không thể làm như vậy.
“Không được sao?” Sống với hắn bao năm, dù hắn không nói,
nàng cũng có thể đoán được hắn đang nghĩ gì, buồn rầu hỏi.
Hắn lắc đầu, nói: “Như nàng nói, nếu ta có thể thay nàng
ngắm nhìn thiên hạ, vậy sao nàng không thể thay ta làm điều đó? Thứ nàng nhìn
thấy cũng chính là thứ ta nhìn thấy. Mắt ta không thấy nhưng qua nàng, tâm ta
sẽ thấy được. Vì vậy, không cần lựa chọn con đường phức tạp như vậy. Nàng hay
ta nhìn thấy không phải đều như nhau hay sao?”
Nàng nhìn hắn. Mắt hạnh dần xuất hiện ý cười khó nén. Phu
quân của nàng luôn khéo ăn khéo nói như vậy.
Đúng vậy, dù là nàng hay là hắn, đến cuối cùng, hai người
vẫn đều có thể cùng nhau ngắm nhìn thiên hạ. Không phải hay sao?
Nhìn những hạt tuyết nhẹ nhàng rơi xuống hồ băng bên cạnh,
hai cánh tay Tô Bích nhẹ nhàng vòng qua người hắn, ôm chặt lấy hắn. Đầu nàng chôn
trong bờ ngực rộng lớn của hắn, môi khẽ nói: “Tuyết lại rơi rồi, màu tuyết vẫn
cứ trắng như vậy.”
Hắn cười, vòng tay ôm lấy nàng càng thêm siết chặt, cuống
họng khẽ phát ra âm thanh như có như không. “Ân.”
Màu tuyết trắng hay là đen, chỉ cần là nàng nói thì nhất
định sẽ chính xác. Cuộc đời này của hắn sẽ có nàng thay hắn chứng kiến. Dù
trong mắt hắn tất cả đều là màu đen thì sao, trong tâm hắn, ánh sáng luôn hiện
hữu.
Thiên hạ của hắn, hắn đang ôm trong lòng, khảm trong tâm.
2. Nhi tử của thần thâu
Băng Tuyết sơn trang có một vị thiếu trang chủ, tên gọi Hàn
phong, năm nay vừa mới lên bốn.
Hàn Phong được kế thừa tinh hoa của cha và nương nó, mới bốn
tuổi nhưng đã làm chúng nha hoàn trong trang yêu thích không thôi. Vẻ đẹp của
nó dự báo tương lai của một yêu nghiệt hại người.
Hàn Phong vừa mới lên bốn, cha nó Hàn Dực đã bắt đầu dạy võ
công cho nó. Một ngày có mười hai canh giờ thì mười canh giờ nó bị nhốt trong
căn phòng bí mật của Hàn gia tập võ. Khổ luyện như vậy đối với một tiểu hài tử
thì quả thực là quá nghiêm khắc. Mỗi tối sau khi luyện võ trở về, nó đều nhào
vào lòng nương khóc lóc om sòm, khiến cho nương hắn rất chi là thương tâm, rất
chi là hối hận. Nàng hối hận tại sao lại gả cho một nam nhân lãnh huyết vô tình
như Hàn Dực.
Do vậy, vào một ngày nào đó, thần thâu Tô Bích bỗng muốn trở
lại nghiệp xưa. Mục tiêu lần này của nàng chính là trộm lấy nhi tử bảo bối từ
trong tay lão công nhà mình.
Địa điểm: phòng bí mật của Hàn gia.
Thời gian: khi mặt trời vừa lên trên đỉnh.
Nhân vật: Tô Bích (thần thâu)
Phối hợp: A Hạnh (trợ thủ).
Lại nói tới việc chọn A Hạnh làm trở thủ, đừng nghĩ rằng
nàng chỉ là một nha đầu câm thì không thể làm được gì. Ngược lại, nàng làm được
rất nhiều việc. Ví dụ như, lấy thân phận nương tử của Hàn Đạo (kẻ được giao
nhiệm vụ canh giữ cửa, không cho Hàn Phong ra ngoài) lôi đầu Hàn Đạo về nhà
đóng cửa, bàn việc nhà. Còn việc nhà đó là việc gì thì xin mời đi hỏi bọn họ.
Ngoài ra, nhi tử của A Hạnh là Hàn Thái cũng là một trợ thủ
đắc lực được A Hạnh phái đi theo bảo hộ Tô Bích. Dù sao, so với Tô Bích một
người một ngựa, thêm vào một tiểu hài tử ba tuổi suốt ngày khóc nháo cũng có
thể làm rối loạn quân tâm.
Vì vậy, sau khi Hàn Đạo bị A Hạnh lôi đầu về phòng, Tô Bích
bế theo Hàn Thái ( đang khóc loạn trời loạn đất) đi vào trong phòng bí mật của
Hàn gia.
Chưa vào đến cửa, Tô Bích đã thấy Hàn Dực mặt mày nhăn nhó
bước ra. Hắn đến bên nàng, nói: “Sao nàng lại tới đây?” Kỳ thực, phu nhân của
hắn tới cũng không sao, nhưng lại vác theo cái cục nợ suốt ngày khóc nháo Hàn
Thái khiến cho cái lỗ tai cực kỳ linh mẫn của hắn khó chịu không thôi. Tại sao
cùng là hài tử mà bảo bối nhà hắn chẳng khóc bao giờ (à, trừ cái hồi còn bé tí
tẹo teo) mà nhi tử nhà người ta lại khóc nhiều như vậy? Thật sự là ma khóc nhè.
“Thiếp tới thăm nhi tử không được sao?” Tô Bích hất hàm nói.
Thuận tiện, nàng cũng thả Hàn Thái xuống đất, ra hiệu cho nó đi vào bên trong
kiếm Hàn phong.
Vì vậy, mặc kệ hai người trưởng thành ở bên ngoài đấu võ
mồm, Hàn Thái một đường loạn khóc đi vào bên trong phòng bí mật.
Hàn Phong đang luyện đánh tượng gỗ ở trong phòng thì nhìn
thấy Hàn Thái khóc nháo đi vào. Sự thật chứng minh, nó với cha nó giống nhau,
cực kỳ chán ghét tiếng khóc này.
Nó dừng lại không tiếp tục “giao chiến” với tượng gỗ nữa, mà
quay sang nhìn Hàn Thái. Nó khẽ nhíu mày, nói: “ Im miệng!”
Mà Hàn Thái, thực sự là có cốt cách của một ám vệ trung
thành trong tương lai, nghe nó nói vậy thì lập tức ngừng khóc. Hàn Thái bước
từng bước đến bên cạnh Hàn Phong, dùng tiếng nói bập bẹ dễ thương của hài tử
nói với Hàn phong: “Phu nhân… ngoài cửa… thiếu gia… ra ngoài…”
Được rồi, câu nói có chút đứt đoạn cũng không rõ nghĩa,
nhưng Hàn Phong tự cho là với bộ não thiên tài của nó có thể dễ dàng hiểu được.
Nó liền gật đầu, lôi kéo Hàn Thái bước ra khỏi phòng.
“Phong nhi còn phải học tập nhiều, không thể quá nuông
chiều.” Đây là cha nó nói.
“Không được. Phong nhi là nhi tử duy nhất của chúng ta,
không cưng chiều sao được? Nếu không, chàng để thiếp sinh thêm một hài tử nữa,
để thiếp cưng chiều.” Đây là nương nó nói.
“Không được.” Sau khi Tô Bích sinh Hàn Phong, Hàn Dực đã thề
sẽ không để nàng sinh nữa. Nỗi sợ khi đó, hắn không muốn phải đối mặt.
“Sao lại không được, chàng vô lí.” Nương nó nói, sau đó, ôm
mặt chạy đi. Trước khi đi còn nháy mắt với nó.
Sau đó, cha nó cũng vội vàng đuổi theo, hiển nhiên là không
có tâm trạng để ý tới nó.
Hàn Phong lắc đầu thở dài. Bộ dạng của tiểu hài tử khiến
động tác này của nó trở nên vô cùng đáng yêu. Sau đó, nó kéo theo Hàn Thái đi
tìm Thức bá. Nó chỉ là không muốn luyện võ quá lâu chứ đâu phải không muốn
luyện. Giờ nương kéo cha chạy đi mất rồi, nó đành phải tìm Thức bá luyện võ
thôi.
Sau đó, Hàn Phong bỗng nhận thấy một vấn đề cực kỳ nghiêm
trọng. Mỗi lần nương nó “trộm” nó mang đi, nó liền không học được võ công chính
tông của Hàn gia, chỉ có thể theo Thức bá luyện mấy loại võ công phổ thông. Như
vậy, sau này, nó chẳng phải sẽ không có được chân truyền của Hàn gia sao?
Nghiêm trọng, đây là vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
Do vậy, nó liền tố khổ với nương nó.
Nương nó sau khi nghe xong, không suy nghĩ liền nói: “Vấn đề
đơn giản như vậy mà cũng phải lo lắng sao? Cứ giao hết cho nương.”
Lại sau đó, Hàn Phong nghe hạ nhân trong phủ bàn tán, phu
nhân của họ mỗi đêm đều chơi trò chơi tình thú với trang chủ. Dù không hiểu trò
chơi tình thú là cái gì nhưng nghe miêu tả của hạ nhân, nó liền biết được, mỗi
đêm, cha cùng nương nó đều chơi trò mèo bắt chuột. Nương nó là chuột (đi trộm
bí tịch), còn cha nó là mèo (rình bắt kẻ trộm bí tịch). Sau khi, mèo bắt được
chuột sẽ làm gì? Không cần nói cũng biết, chính là vờn chán rồi ăn. Nó mặc dù
lại không hiểu cha nó làm thế nào để “vờn chán rồi ăn” với nương nó, nhưng nó
chắc chắn một điều, nương đang bị lợi dụng.
Vì suy nghĩ cho nương, nó lại tìm đến nương nói chuyện.
“Nương, không cần trộm nữa, hài nhi tới chỗ cha học là được
rồi.”
Câu này vào tai vị thần thâu nào đó chính là lời nói không
coi trọng tài nghệ của nàng. Cái này thực sự là đả thương lòng tự trọng nha.
Còn nhớ năm đó nàng tung hoành thiên hạ, cũng là một trong tứ đại thế lực không
ai dám coi thường. Nay lại bị một tiểu hài tử khinh khi như vậy, thật mất mặt
nha.
“Không được, nương nói được làm được.” Nàng chém đinh chặt
sắt nói.
“Nhưng mà nương, đồ của cha cũng là đồ của ngài, ngài trộm
làm gì nha?” Nó non nớt hỏi. Trong lòng lại nghĩ muốn hỏi: “Nương làm như vậy
chẳng phải muốn thành thịt vỗ béo cho cha sao?”, nhưng lại không dám hỏi.
“Hài tử ngươi thì biết cái gì. Võ công Hàn gia không truyền
cho người ngoài. Nương ngươi trộm được tức là đồ của nương ngươi. Mai này sẽ
lấy ra cho hài tử ngươi cưới vợ, khi đó, chẳng phải đồ đó sẽ thuộc về người
không thuộc Hàn gia sao?” Nàng nhìn hài tử nhà mình, trong mắt hàm chứa ý nghĩ
“con thật ngốc”.
Hàn Phong lấy bàn tay nhỏ bé vỗ lên trán, ra chiều bất lực.
Rất lâu sau đó, nó nghĩ: “Cho nương tử của hắn chẳng khác nào cho hắn, vậy bí
tịch đó vẫn là của Hàn gia đó thôi. Việc gì mà nương phải mất công như vậy. Chỉ
lợi cho cha thôi.”
Nhưng dĩ nhiên, nó không nói ra. Bởi vì cha nó, sau lưng
nương nó, lén đưa bí tịch cho nó tự rèn luyện. Lúc đưa, cha nó còn rất vui vẻ
mà nói: “Đây là thưởng cho con.”
Nó ngẫm nghĩ mãi cũng không biết vì sao cha nó lại vui vẻ
như vậy. Nhưng rất lâu sau, khi nó cũng có thê tử, nó chợt nhận ra, phần thưởng
của cha nó như vậy thật sự quá keo kiệt. Cha nó cuối cùng vẫn chỉ là một kẻ
lãnh huyết, vô tình, hơn nữa, còn là một kẻ đại keo kiệt.