Dịu Dàng Yêu Em - Chương 193 -> 196

193.

Mộc Duệ Thần
nhìn chăm chăm vào tấm ảnh thật
lâu rồi cầm
xấp ảnh
đứng phắt
dậy đi nhanh ra ngoài, đóng sầm cửa
lại.

Chiếc xe ô tô lao
nhanh trong mưa đi về phía nhà trọ.

Bé con lại dám phản bội
anh.

Cố kìm chế cơn giận
dữ, hít vào thở ra thật sâu để không phát điên tới mức muốn giết
người.

Anh cần phải đi xác minh chuyện này vì anh muốn cho cô
một cơ hội,
một cơ hội
rất nhỏ
nhoi, anh sẽ vẫn lắng nghe cô giải thích.

***

“Nóng quá…”

Ngải Ái khẽ “ư ư”, giật
nảy mình, muốn vươn tay tránh xa lò sưởi nóng rực
nhưng lại không thể nhúc nhích.

Sau nhiều lần trằn
trọc, cô mở
choàng mắt. Đầu óc đang mơ màng chợt tỉnh
táo hẳn ra.

Vẫn đang là giữa đêm, và người
ôm cô nằm trên giường là Mộc Dịch Triệt.
Nhưng điều đáng nói ở đây là Mộc
Dịch Triệt
không biết đã chui vào trong chăn từ lúc nào, cả
người dán sát vào cô trong khi cô chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng
tang, quá mức thân mật khiến
người khác phải đỏ mặt.

“Này anh kia! Anh kia!”. Ngải
Ái hoảng hốt
la lớn. “Mộc
Dịch Triệt,
ai cho phép anh chui vào chăn của tôi.
Đi ra ngoài ngay”.

“Vô tình quá đấy
bé!”. Mộc Dịch Triệt cười giễu
cợt. “Anh tốt bụng muốn giúp em hết
bệnh em còn không biết ơn anh!”.

Ngải Ái trừng mắt
rục rịch
cánh tay nhận ra cả người
không còn đau nhức nữa, cảm
giác rất thoải mái dễ chịu, cơ thể
đổ mồ
hôi, cũng không còn sốt cao nữa.

“Ồ!”. Cô thở dài một
hơi, ngồi dậy.

Mắt vẫn liếc
cái người đang dựa vào mình – Mộc Dịch Triệt,
sau đó thản nhiên giơ
chân đạp ra anh ra, kéo chăn bước xuống
giường lạnh
nhạt:

“Tôi khỏe rồi, giờ
anh cứ ở
đây mà ngủ, tôi ra ngoài ghế ngủ”.

“Em đối xử với
người đã làm cho em hạ sốt
thế ư?”. Mộc
Dịch Triệt
tỏ vẻ
khẩn khoản.
“Anh đã cố kìm chế không đụng vào em và chỉ ôm em ngủ
em ngủ thôi còn em thì sao. Em ỷ em khỏe
rồi liền
đạp anh một
cái … em …”

Ặc… Cơm
tối qua ăn rất muốn
ói cả ra.

“Được lắm, được
lắm. Cảm
ơn
anh nhé, thế đã được chưa?”. Ngải Ái ngắt lời anh, đẩy
anh xuống giường, kéo chăn. “Làm phiền
giấc ngủ
của anh nên tôi cũng hơi
áy náy. Chúc anh Mộc ngủ ngon, giờ
đắp chăn vào đi”.

“Thật chứ?”. Mộc
Dịch Triệt
mò vào trong chăn. “Em ngủ ở ghế nệm không tốt
đâu. Sẽ bị
cảm lạnh”.

Nhìn ánh mắt lưu
manh đó sáng rực là Ngải Ái đủ
biết anh ta đang nghĩ tới chuyện
xấu xa gì rồi.

Cô tống anh chàng vào
trong chăn, đắp kín cổ:

“Khỏi lo cho tôi đi,
tôi khỏe lắm”.

Nói xong, cô quay người
định đi ra khỏi phòng ngủ.

Vừa mới bước
mấy bước
eo liền bị
ôm lại, Mộc
Dịch Triệt
thì thầm vào tai cô:

“Bé con, em không bị ốm nữa,
anh muốn làm gì thì làm được rồi…”

“Muốn cái đầu anh!”. Ngải
Ái đập mạnh
lên bàn chân của anh. “Xê ra! Nếu không tôi sẽ
hét lên báo có trộm đột nhập”.

Mộc Dịch Triệt
không bỏ ra, cũng chẳng vì thế
mà sợ, càng ôm eo cô chặt hơn cắn
răng cố chịu
cơn đau:

“Có giỏi thì đi báo
đi! Anh ôm em, em đi báo cảnh sát. Cảnh sát đến
đây sẽ được
chứng kiến
màn ngọt ngào của hai ta”.

Đồ điên! Nếu biết
trước thế
này cô sẽ không cho Mộc Dịch
Triệt ở
nhờ một
đêm.

“Mộc Dịch Triệt!”.
Cô bất đắc
dĩ nói. “Đừng có làm càn, giờ tôi đang rất
khó chịu trong lòng, có chuyện gì muốn
nói thì để mai được chứ? Giờ tôi không có tâm trạng”.

Tặc lưỡi, Mộc
Dịch Triệt
buông cô ra:

“Thế có khác nào… mai
em sẽ đuổi
anh đi?”

Ngải Ái ngớ người,
gật đầu:

“Ừ, đúng thế”. Ngày mai tôi đi rồi.

“Được!”.

Mộc Dịch Triệt
gật đầu.
Ngải Ái cứ
ngỡ anh đã buông tha cho cô nhưng
không ngờ anh lại bất
ngờ kéo mạnh
tay cô. Ngải Ái lảo đảo rồi ngã vào trong lòng anh.

Anh cúi đầu xuống, áp mũi lên má cô, huýt sáo cười đắc
ý:

“Không có mùi của phụ nữ,
sao anh có thể ngủ được chứ?”

Nói xong, anh dán môi lên đôi môi mềm mại ướt át xinh đẹp…

Sặc… Mộc Dịch
Triệt! Anh có giỏi thì đi mà làm phụ nữ. (?! Chắc
mình edit sai chỗ này)

Cô vươn tay gắng sức đẩy Mộc
Dịch Triệt
ra, hùng hổ:

“Ngủ đi, đừng có quấy
rầy tôi”.

“Anh thì không sao rồi!”.
Mộc Dịch
Triệt nửa
nằm nửa
ngồi trên giường, cánh tay chống xuống nệm.

Anh chỉ tay ra sau lưng
Ngải Ái:

“Điều đáng nói ở đây… là chuyện
của em kìa, bé con”.

Ngải Ái vội quay người
lại. Cô nhìn thấy trước cửa phòng ngủ
người đàn ông mà cô không ngờ lại
xuất hiện
ở đây.

Đó là… Mộc Duệ Thần.

Mộc Duệ Thần
đứng trước
cửa với
cái bóng thật dài che phủ lên người
Ngải Ái.

Đôi mắt sâu thẳm u ám tản
mát ra thứ ánh sáng của ma vương khiến người khác hoảng hốt.

Lạnh băng.

Luồng không khí lạnh băng bao quanh anh nhanh chóng khiến nhiệt
độ trong phòng đột ngột giảm xuống,
làm Ngải Ái chỉ biết đứng chôn chân tại
chỗ nhìn anh, miệng cũng quên không khép lại.

“Mộc Duệ Thần…”

Lắp bắp nói ra ba chữ
đó khó khăn cứ như có vật sắc
đang cứa nát tim cô.

“Trò hay”. Ánh mắt Mộc Duệ
Thần sắc
bén như thanh kiếm, lia thẳng về
phía Ngải Ái. “Tôi chỉ mới vắng mặt
ở đây một
thời gian mà cô đã biết diễn
trò cho tôi xem”.

Ngải Ái không biết nói gì, cổ
họng nghẹn
lại.

Còn tới đây làm gì nữa! Anh ta tới
đây để làm cái quái gì!

“Trò này hay thật!”.
Cô mím môi, trái tim lạnh lẽo. “Nhưng đây chỉ là một tiết mục
bình thường do thường ngày do anh không được
xem đấy, xui là lần này bị anh bắt gặp
rồi!”

“Cô nói cái gì!”

Cơn giận
dữ trong thói kiêu ngạo ngang tàng sục
sôi trong anh, gương mặt
đẹp trai tối
sầm lại
khiến người
khác phải rùng mình.

“Nhắc lại cho tôi!”. Anh nhìn cô ra lệnh. “Cô nhắc
lại lời
cô nói vừa nãy”.

“Chẳng có gì!”. Ngải Ái lạnh
lùng. “Tổng giám đốc Mộc
cao quý nghe mà không hiểu à? Anh đừng có sợ
gì hết, đây là chuyện rất
bình thường… mà…”

Cô còn chưa nói xong cằm đã bị giữ chặt.

Trừng mắt nhìn cô, gương mặt
đẹp trai quý tộc của anh lộ vẻ
tàn nhẫn:

“Cô hãy nói cho tôi biết,
có phải tôi đã phá đám chuyện tốt
của cô?

194.

Ngải Ái cố chịu
không kêu đau, nhìn thẳng vào mắt Mộc
Duệ Thần.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt
tức giận
này của anh.

Đây là lần đầu tiên cô thấy
Mộc Duệ
Thần tức
giận đến
vậy…

Lần đầu tiên nhìn thấy
ánh mắt Mộc
Duệ Thần
nhìn Mộc Dịch
Triệt như muốn
giết người…

Ngải Ái thấy sợ
hãi, có khi nào anh sẽ giết Mộc
Dịch Triệt
không. Có thể lắm!

Quả đúng như
cô nghĩ, ngay sau đó, Mộc Duệ Thần
buông cô ra, đi nhanh tới chỗ Mộc Dịch Triệt.

“Mộc Duệ Thần!”
Cô gọi lớn
sau lưng anh. “Đừng đụng tới
Mộc Dịch
Triệt, không liên quan tới anh ta… Chính tôi… chính tôi chủ động
quyến rũ anh ta…”

Mộc Dịch Triệt
nhướng mày nhìn vào đôi mắt kiên quyết
của Ngải
Ái, anh chợt hiểu ra, cô muốn dứt khoát với
Mộc Duệ
Thần.

“Mộc Duệ Thần”.
Mộc Dịch
Triệt không có vẻ gì là sợ hãi. “Người đàn bà như thế
khi nào mày trưởng thành hơn
mày sẽ hiểu ra rằng mày không nên nổi cáu. Tôi và cô ấy chuyện gì muốn làm đều
làm rồi, chuyện gì có thể xảy ra cũng xảy
ra rồi, hay là… Tôi và cậu dùng chung cô ấy, cậu thấy sao?”

Mộc Duệ Thần
nhăn mặt trước quyết định khó khăn này, anh giơ
tay lên, tung một cú đấm vào mặt
Mộc Dịch
Triệt.

Do Mộc Dịch Triệt
không kịp né, “bốp” một tiếng, khóe miệng
rách toạc, chảy máu.

“Đừng đụng vào cô ấy
nữa”. Anh túm cổ áo Mộc Duệ Thần.
“Cô ấy là của tôi…”

Mộc Dịch Triệt
nhìn ánh mắt chợt lóe lên tia đau xót của
Mộc Duệ
Thần, đang định đánh trả nhưng
lại liếc nhìn thấy ánh mắt van nài của
Ngải Ái.

Nghĩ ngợi một lúc, anh hừ
lạnh, không chọc tức Mộc Duệ
Thần câu nào nữa.

“Tổng giám đốc Mộc”.
Tiếng nói lạnh nhạt phát ra từ phía sau, Ngải
Ái khoanh tay đứng trước cửa,
chỉ vào phòng khách. “Đêm tối tới
tìm tôi chắc có chuyện muốn
nói, vậy thì ra ngoài kia hẵng nói”.

Mộc Duệ Thần
nguôi cơn giận, buông Mộc Dịch
Triệt ra đứng
dậy đi tới
trước mặt
cô, bình tĩnh nhìn cô.

Sau đó Ngải Ái đóng cửa phòng ngủ,
trong lòng nhẹ nhõm thở hắt
ra.

Cô đã rất sợ Mộc Dịch Triệt
sẽ bị
Mộc Duệ
Thần đánh cho tàn phế, nhất
là lúc nãy ánh mắt anh nhìn cô cứ như muốn
xử chết
cô bằng lăng trì.

“Có chuyện gì?”

Cô bước chân tới ghế
nệm, đưa lưng về
phía anh, cố gắng để không run rẩy, làm bộ
thản nhiên như không.

“Cô thấy thế nào?”

Giọng nói lạnh lẽo
vang lên sau lưng cô, cô có cảm giác
anh đang đứng đằng sau mình và nhìn vào gáy mình.

“Hãy giải thích đi!”.
Anh ném xấp ảnh xuống bàn. “Hãy giải thích một
cách xác đáng”.

Ngải Ái nhìn lướt qua lòng thoáng kinh ngạc, đó đều
là những bức
ảnh chụp
lúc cô tới tiễn Bắc Hàn.

Như chợt
hiểu ra điều
gì, cô đột ngột quay người lại:

“Mộc Duệ Thần,
anh sai người theo dõi tôi ư?”

“Đó không phải là việc của
cô, tôi cần nghe cô giải thích”.

Cô giễu cợt:

“Nhìn mà không thấy
à, còn muốn tôi giải thích gì nữa
hả?”

Hai mắt anh mờ sương cứ
như sắp đóng băng:

“Bé con, sự nhẫn nại
của tôi có hạn. Giải thích rõ cho
tôi!”

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh:

“Được thôi, tôi giải thích cho anh là được chứ gì. Nhưng
trước tiên anh phải trả lời câu hỏi
của tôi, có phải… anh muốn tôi sinh con
cho anh, rồi sau đó đưa
con đi không cho tôi được gần con đúng không?”

Anh nhìn cô một lúc
lâu rồi gật
đầu.

Anh ta gật đầu.

Ngải Ái nhìn anh. Cuối cùng cũng xác nhận được rồi. Từ
chính miệng anh ta nói ra làm sao giả được
chứ. Anh đã vô tình như
thế còn cần tôi làm gì?

Mộc Duệ Thần,
tôi không gì để luyến tiếc
nữa…

Cô quay mặt đi, cúi đầu xuống,
cắn môi:

“Thật ra tôi không có
gì để giải
thích…”

“Cô nói vậy là sao?”

“Anh không thấy ư? Tôi có thể
ngủ với
anh, cũng có thể ngủ với Mộc Dịch
Triệt và dĩ nhiên Bắc Hàn cũng thế”.

Gương mặt
tàn ác của anh liền bình tĩnh.

“Cô đang nói dối”.
Anh bắt bẻ.
“Nhìn cô rất run”.

“Tôi không có nói dối”.
Cô quay mặt lại, mỉm cười. “Có điều
này, Mộc Duệ Thần, tôi yêu anh”.

Đôi mắt sắc lạnh
của Mộc
Duệ Thần
không hề ấm
áp.

“Ừm!”. Ngải Ái bật
cười lả
lơi, ngả người vào ngực
anh, đưa tay vuốt ve gò má anh.
“Này chàng trai trẻ, anh gọi tôi là bé con, tôi muốn cái gì cho tôi cái đó. Và nhất là… anh đã bị
mắc lừa…”

“Ngải Ái!”. Anh giữ chặt
tay cô, đẩy ra. “Im ngay”.

“Tôi rất yêu anh”. Cô
chọt chọt
vào ngực anh. “Anh nhớ tôi phải
không, muộn thế này mà vẫn đi tìm tôi
thì chắc nhớ tôi lắm. Vậy cứ để Mộc Dịch Triệt
chờ đi, giờ
tôi ngủ với
anh trước…”

“Cô dám lợi dụng tình cảm
của tôi..”. Anh bóp cổ cô rồi
đẩy mạnh
cô ra. Ngải Ái va vào ghế nệm rồi lăn xuống
bàn sau đó ngã xuống nền nhà lạnh
lẽo, bịch
một tiếng,
bụng bắt
đầu đau dữ
dội…

“Tôi sẽ giết cô… Ngải
Ái, cô cứ chờ mà xem”.

Anh bỏ lại một
câu sau đó bỏ đi.

Mộc Duệ Thần
đi nhanh tới mức không ai có thể đuổi kịp,
đóng sầm cửa
lại, lao ra ngoài mưa.

Chiếc xe vẫn đỗ dưới khi nhà, Mộc
Duệ Thần
đi băng băng trong mưa, hai tay nắm chặt cả lại rồi đấm
mạnh vào vách tường.

Anh chợt nhớ lại bản thân mình lúc nãy vì cô mà kiên quyết muốn
quay về, thấy thật nực cười
vì anh quá ngu ngốc.

Đây không phải là bé
con mà anh biết. Bé con của anh lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác, luôn xấu
hổ rụt
rè, rồi ôm anh… Tất cả đều giả
tạo.

Cô ta đã đạp lên…
Tình yêu mà anh khó khăn lắm mới quyết
định đánh đổi.

***

“Em làm sao thế?”.

Mộc Dịch Triệt
ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Ngải Ái nằm
ngã dưới đất
không động đậy, vội vàng chạy tới
hỏi:

“Bé con, em làm sao thế
này? Thằng đó có đánh em không? Em không
bị thương ở
đâu chứ?”

Ngải Ái túm lấy cổ
áo của Mộc
Dịch Triệt.
Từ từ
ngồi dậy.

“Tôi thành công rồi…:

Cô cười:

“Mộc Dịch Triệt,
anh có biết không? Lần đầu
tiên tôi thắng được Mộc Duệ Thần
đấy, lần
đầu tiên tôi được chứng kiến bộ dạng như thế
của anh ta… Anh nói xem… Tôi phải vui lên đúng không… Ôi, tôi vui quá!”

195.

Giọng Ngải Ái run rẩy,
hai má tái xanh khiến Mộc Dịch
Triệt hốt
hoảng, sợ
hãi nói:

“Có thật em không bị làm sao chứ?
Để anh đưa em đi bệnh viện, nhìn em yếu lắm…”

“Mộc Dịch Triệt”.
Cô ngẩng đầu
lên, nước mắt chảy thành hàng dài.
“Tôi… đau quá…”

Mọi thứ trước
mắt nhòe đi, cô không nhìn rõ được mặt
Mộc Dịch
Triệt.

Trong lòng, trong đầu…
tất cả
đều chỉ
có gương mặt của Mộc
Duệ Thần,
nụ cười
của Mộc
Duệ Thần…

“Tôi đau quá… đau quá… Giúp tôi với… Chỗ này của tôi đau quá…”

Cô nắm áo Mộc Dịch
Triệt để
có thể cảm
nhận được
nhiệt độ,
để có thể
cảm nhận
được rằng
đây không phải giấc mơ.

Đưa tay đập ngực,
rồi nắm
chặt lấy,
ngực cô đau nhói, đau tới mức
cô sắp không thở được nữa…

Chỉ có thể cúi gập
người xuống,
cố kìm cơn đau đớn khiến cả người
đang run rẩy dữ dội.

“Nói cho tôi biết
cách để không đau nữa vì ở
đây đau quá rồi”. Cô ngước mắt
lên chờ đợi
trong ánh mắt của Mộc Dịch Triệt.
“Mộc Duệ
Thần đi mất
rồi…”

Đưa đối mắt
vô hồn nhìn về phía trước, mất ý thức
nắm tay Mộc
Dịch Triệt
rồi ôm cổ
anh.

“Tôi mất hết rồi…
Mất Mộc
Duệ Thần
rồi. Mộc
Dịch Triệt,
tôi không có Mộc Duệ Thần
nữa rồi…
Tôi không được ôm anh ấy, không được
hôn anh ấy, không thể khiến
anh ấy mệt
mỏi nữa…Anh
ấy đi rồi…
Anh ấy cuối
cùng cũng đi mất rồi…”

Mộc Dịch Triệt
cau mày, giọng nói có vẻ ghen tức:

“Em có thể đi tìm nó,
em có thể bịa ra bất kỳ điều gì đó để
giải thích với nó, nếu đã quyết định
tiếp tục
ở bên nó thì cho dù có chuyện gì xảy
cũng đừng…”

“Không thể được”. Cô vùi đầu
vào lòng anh, chùi nước mắt vào áo anh. “Anh ấy, không yêu tôi…”

“Ngải Ái!”

Nhìn cô thế này, Mộc Dịch
Triệt không còn lộ vẻ lười biếng
như thường ngày, quát nạt:

“Em đừng có khóc! Đừng như thế
này nữa…. Ngải Ái, đừng để anh phải
nhìn thấy em trong dáng vẻ như lúc này… Mộc Dịch Triệt anh không ngờ
mình cũng có ngày đau lòng…”

Dường như
Ngải Ái không hề nghe anh nói, đưa hai tay ôm chặt bụng.

Cô ngẩng mặt lên, cười
lạnh băng:

“Có thật lần này… không có gì nữa rồi”.

Mộc Dịch Triệt
vội nhìn xuống dưới, mặt biến
sắc.

Dưới chân cô, một vũng máu đỏ
thẫm.

“Đừng lộn xộn
nữa, ngay bây giờ anh sẽ đưa
em tới bệnh viện”.

Sau đó, Mộc Dịch Triệt
cõng cô lao nhanh ra khỏi nhà trọ.

“Ngải Ái, em hãy cố gắng
lên”.

Thấy người trên lưng mình rũ người xuống,
như sắp ngất đi, Mộc
Dịch Triệt
phải hét gọi
tên cô, sau đó chui vào trong taxi…

Trong bệnh viện, Ngải
Ái bị đưa vào phòng phẫu thuật
trong trạng thái hôn mê.

Mộc Dịch Triệt
gập ô lại,
nhận ra cả
người anh đều đã ướt như
chuột lột.

“Anh Mộc”.

Có một cô y tá chạy vội
tới:

“Anh Mộc, cô Ngải đang trong tình trạng gấp lắm rồi,
cần có người
thân ký tên. Cho hỏi anh là gì của cô ấy?”

Mộc Dịch Triệt
đáp. “Bạn trai”.

Cô y tá nhìn anh dò hỏi:

“Anh Mộc, cái thai
trong bụng cô Ngải không thể giữ được
nữa, cơ thể
cô ấy vốn
không được khỏe lại bị sốt
cao, đứa bé chưa tượng hình buộc
phải sinh non…”

“Ok, tôi ký”. Mộc Dịch Triệt
cầm bút ký vào giấy tờ. “Đứa bé không quan trọng bằng sức khỏe
của cô ấy”.

Y tá nhìn anh bằng
ánh mắt kỳ quái. “Được rồi!”

Đèn phòng phẫu thuật bật
sáng, Mộc Dịch Triệt ngồi xuống
ghế chờ
đợi.

Nhìn vào cánh cửa cửa, anh dựa
lưng vào ghế, cười khổ,
đây là lần đầu tiên anh như thế
này.

Chưa bao giờ anh vì một người phục
nữ mà cuống
cuồng như lúc này.

Cảm giác này thật kỳ quái…

Từ trước tới
giờ phụ
nữ với
anh mà nói cũng như quần
áo, muốn thay lúc nào thì thay và không
bao giờ thiếu.

Anh chưa từng
cố gắng
vì một bộ
quần áo nào, vì gọi là có, đuổi thì đi, đã
quen với việc giao dịch cùng đám đàn
bà. Bây giờ, cô bé Ngải Ái này có vẻ
không phải size của anh, lần nào muốn mặc
vào người cũng chẳng thể mặc được.

Nửa tiếng sau, điện
phòng phẫu thuật phụt tắt.

Ngải Ái được đẩy
ra vẫn đang ngủ mê, bác sĩ dặn khi nào hết sốt
có thể xuất
viện. Mộc
Dịch Triệt
ngồi trong phòng bệnh, nhìn gương mặt
cô, khẽ nhếch
môi mỉm cười.

“Bé con, anh chưa bao giờ làm việc tốt miễn
phí… Khi nào em tỉnh lại, anh sẽ
đòi nợ từ
em, tất cả”.

“Vậy nếu tôi không tỉnh
lại thì sao…”

Ngải Ái yếu ớt
trả lời.
Mộc Dịch
Triệt chống
hai tay xuống giường.

“Nghe rồi à…”

“Anh nói to thế sao
không nghe được chứ. Do anh đánh thức tôi đấy”. Ngải Ái mấp
máy đôi môi tái nhợt, hai tay theo bản năng sờ
lên bụng. “Sao rồi?”

“Anh đã thay em quyết
định”. Mộc
Dịch Triệt
nhún vai. “Đứa bé không còn nữa…”

Mặt biến sắc,
Ngải Ái trừng
mắt nhìn trần nhà không nói được câu
nào.

“Có phải em đang
trách anh?”. Mộc Dịch Triệt
nắm tay cô. “Anh cho là mình đã làm một chuyện
đáng làm”.

Ngải Ái cụp mắt
xuống, nhìn cái nắm tay của hai người. “Đừng
thế…. Tôi nên… cảm ơn anh mới phải”.

Mộc Dịch Triệt
“ừm” một
tiếng rồi
nhìn cô:

“Vậy em trả ơn anh thế nào đây?”

Im ắng.

Thời gian trôi qua từng giây…

Ngải Ái mấp máy đôi môi khô khốc, thì thầm:

“À… Hay là anh đưa tôi đi đi… Thế nào…”

Anh kinh ngạc:

“Em muốn đi với anh?”

“Anh ta nói… sẽ giết tôi”. Ngải
Ái cười méo xệch. “Anh thấy… Anh ta có
giết tôi không?”

Mộc Dịch Triệt
suy tư rồi gật đầu.

“Được, xuất viện
thôi”.

Ngải Ái đáp lại, nhắm
mắt quay đầu
đi. “Tôi muốn ngủ, Mộc Dịch Triệt”.

Mộc Dịch Triệt
đứng dậy
rồi cúi xuống
hôn lên trán cô:

“Chúc em mơ thấy
những giấc
mơ đẹp, và trong đó có
anh”.

Ngải Ái không nói gì,
chỉ nhẹ
nhàng thở đều.

Rồi anh đi ra ngoài.

Cô nhấc hàng mi, mở hé mắt,
trong bóng tối, một bên gối ướt đẫm
nước mắt…

196.

“Cậu chủ đã đi gặp
tiểu thư sao, Ngải tiểu thư
thế nào rồi, còn chuyện…”

Vừa về đến
khách sạn, chú Giản liền vào phòng hỏi han thì nhìn thấy cả căn phòng kéo rèm
kín bưng, tối thui, phảng phất
mùi thuốc lá và mùi rượu mạnh.

Mộc Duệ Thần
im lặng ngồi
trong bóng tối, tay cầm ly rượu,
nhắm nghiền
hai mắt dựa
lưng vào ghế nệm.

Rượu vẫn chưa uống
hết, còn khoảng nửa ly. Khi nghe Mộc Giản
nhắc tới
ba chữ “Ngải
tiểu thư”, “rắc”
một tiếng,
chiếc ly bị
anh bóp nát.

Mặt Mộc Giản
biến sắc.
“Cậu chủ…
đã xảy ra chuyện gì xảy ra?”.

“Không có gì”. Thái độ
của Mộc
Duệ Thần
khá bình tĩnh, cứ như
người vừa nãy bóp nát ly rượu
không phải anh, nhìn anh không giống như đang tức giận, lấy khăn giấy
tỉ mỉ
chùi vết rượu
giữa những
ngón tay.

“Chuyện công ty chú xử lý thế
nào rồi?”

“Thưa cậu
chủ, rất
thuận lợi”.

Mộc Giản cung kính nói, trực giác mách bảo ông nhất định
là đã có chuyện gì đó xảy ra bởi
vì rõ ràng lúc này cậu chủ đang tức
giận nhưng cố
tỏ ra bình tĩnh, nghĩa là cơn
giận dữ của cậu chủ
đã lên đến đỉnh điểm. Đây vốn là tính cách của cậu chủ từ trước tới
giờ.

“Tôi đã làm chuyện
ngu ngốc”. Mộc Duệ Thần quay mặt
lại trong bóng tối, gương mặt
anh lạnh như băng. “Làm chuyện ngu ngốc
trong suốt năm năm và tôi không có cách
nào có thể tha thứ cho bản thân”.

“Cậu chủ, đã có chuyện
gì xảy ra với Ngải tiểu thư vậy?”.
Mộc Giản
tò mò hỏi. “Kế hoạch của cậu
chủ năm năm trước đều vì muốn bảo
vệ Ngải
tiểu thư, giờ
có chuyện gì sao?”

“Cô ta không xứng
đáng”. Mộc Duệ Thần nhếch môi thành một
đường cong. “Người như cô ta… không xứng đáng”.

Dứt lời, anh đột
ngột quay người lại, bước ra khỏi
phòng.

Mộc Giản vội
vàng đuổi theo.

“Cậu chủ, cậu
định đi đâu?”

“Bắt cô ta trói lại, tra tấn,
giam cầm cô ta, bắt cô ta phải trả lại
trái tim cho tôi, rồi sau đó giết…”

Giọng nói âm u, đầy hận thù.

Mộc Giản hoảng
sợ vội
đuổi theo sau. Từ nhỏ tới lớn,
ông chưa bao giờ nhìn thấy cậu
chủ giận
tới mức
tím tái mặt mày như
thế này.

Cậu chủ của Mộc Gia từ
khi sinh ra tính khí đã vô cùng lạnh lẽo, có rất
ít người ủng
hộ cậu
nhưng một khi đã yêu thích
ai đó thì sẽ dốc toàn lực để bảo vệ chở
che nhưng…

Rốt cuộc Ngải
tiểu thư, cô đã làm gì?

*

Mộc Dịch Triệt
ngồi trên đầu giường chăm chú nhìn Ngải Ái đang say giấc.

Khuôn mặt cô không
nói là quá gầy, gương mặt nhỏ
nhắn nhưng đáng yêu, hàng lông mày đẹp chỉ
tiếc là đôi mắt tinh anh hút hồn đang
nhắm nghiền,
sắc mặt
tái xanh, đôi môi nhợt nhạt, hơi thở
mỏng manh… Anh biết cô ngủ không ngon giấc.

Mộc Dịch Triệt
đưa tay vuốt ve hàng lông
mày đang cau lại của cô rồi
nắm lấy
bàn tay nhỏ bé.

“Mộc…”

Cô vẫn chưa
tỉnh giấc, mấp máy môi nói trong
giấc ngủ.

“Mộc Duệ Thần”.

Nghe cô gọi tên người đàn ông khác, lòng chợt cảm
thấy thật
chán chường.

“Em phải dậy rồi
chứ!”. Mộc
Dịch Triệt
nhíu mày, nhẹ nhàng lay tay cô, cố ý đánh thức
cô dậy. “Bé con, dậy đi em”.

Ngải Ái ậm ừ vài
tiếng, từ
từ mở
mắt ra nhìn thấy ngón tay Mộc Dịch Triệt
đang lướt qua hốc mắt mình.

Chợt nhận ra hai má cô lúc này đã ướt đẫm
nước mắt,
cô gạt tay anh ra, giọng khàn đục:

“Mộc Dịch Triệt,
sao lại đánh thức tôi?”

“Mưa tạnh
rồi”. Mộc
Dịch Triệt
cười. “Trời
cũng sáng rồi, đã đến lúc chúng ta phải đi. Quan trọng nhất là…”

Anh so vai. “Em ngủ mấy tiếng
đồng hồ
liền, khóc hoài và cứ lảm
nhảm gọi
tên người khác, anh không thích…”

Ngải Ái không nói gì,
quơ tay lấy khăn giấy lau những
giọt nước
mắt vương trên má.

“Bé con, anh không phải
là người đầu
tiên nhìn thấy em khóc và lau nước mắt
cho em phải không?”

Cô ngước nhìn anh với đôi mắt
trong veo rồi quyết định gật đầu.

”Em khóc cũng không phải
vì anh, nếu không…”

Anh đột ngột ghé sát vào cô khiến cô có thể đếm được
trong mắt anh có bao nhiêu cọng lông mi. “Nếu
không anh nhất định sẽ hôn sạch… hoặc
liếm sạch
chúng…”

Ngải Ái đẩy anh ra.

“Xin anh im lặng để tôi được
yên tĩnh một lúc”.

“Không”. Anh cười
khì. “Nếu em đã quyết định
đi theo anh, sau này chúng ta cứ giữ mối
quan hệ bạn
bè trong sáng mà được hả?”

Cô trừng mắt:

“Thế anh cho là gì?”

“Anh cho rằng chúng
mình là cặp vợ chồng gặp hoạn
nạn khó khăn nhưng vẫn yêu nhau thắm
thiết”. Rồi
anh bật cười
ha ha đứng dậy. “Sao em không suy nghĩ tới
việc chọn
anh?”

Mộc Dịch Triệt
bắt đầu
tự lăng xê bản thân:

“Anh là một người đàn ông tốt,
có thể lăn vào bếp, chống lại được
cả hổ
dữ và sói, đặc biệt khá thành thục trong chuyện
chăn gối. Đi cả trăm dặm mới tìm được
một người
như anh đấy”.

Một cái gối bay thẳng
vào mặt anh. Anh chụp được,
chán nản:

“Một câu nữa thôi, nếu
cứ ở
đây, người của Mộc Gia sẽ tới
đây”.

Ngải Ái bừng tỉnh:

“Vậy là…”

“Lần này, nó sẽ không tìm được
chúng ta đâu…”. Mộc Dịch Triệt
tự tin nói.

Cô nhìn thấy anh cầm trên tay một
chiếc thẻ
vàng, đó là chiếc thẻ mà Mộc
Duệ Thần
đưa cho cô năm năm trước
mà cô không chịu quăng đi và cũng chưa
bao giờ dùng tới nó, chỉ
mang theo mình suốt mấy năm qua.

“Anh cầm cái đó làm
gì vậy?”. Cô hỏi. “Đó là thẻ tín dụng anh ta cho tôi hồi trước”.

“Thẻ tín dụng ư?”. Mộc
Dịch Triệt
bật cười
chế giễu.
“Đây là thẻ có gắn thiết bị GPS định
vị toàn cầu
của Mộc
thị, chỉ
cần em mang theo bên người, ngoại
trừ trường
hợp em bay ra khỏi trái đất thì cho dù em
đi tới chân trời góc biển nào Mộc Duệ
Thần cũng tìm được em”.

Đầu óc Ngải Ái mù tịt
cầm thẻ,
thừ người.
Lúc nào cũng giữ nó khư
khư, kết quả luôn bị
ràng buộc với Mộc Duệ Thần
vì anh ta muốn cô giữ nó để
bắt cô mãi mãi ở bên cạnh anh ta.

Thật không thể nào ngờ
được rằng
năm năm trước Mộc Duệ Thần đã rắp
tâm lợi dụng
cô trong khi cô ngu ngốc cứ giữ
chiếc thẻ
chỉ để
thỏa nỗi
nhớ nhung…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3