Dịu Dàng Yêu Em - Chương 204 -> 206

204.

Tuy trước mặt cô là một gương mặt lạ hoắc nhưng Thang Tiểu Y vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn rất quen thuộc trên gương mặt ấy.

“Cậu đến đây để từ biệt tớ à?”. Thang Tiểu Y cười hiền. “Vậy cứ mở miệng nói với tớ chứ viết thư là gì hả đồ ngốc?”

“Thang, xin lỗi cậu… Giờ tớ chỉ biết phải rời khỏi đây… Ngoài việc đó ra tới không biết phải làm thế nào để tránh xa Mộc Duệ Thần”.

“Ừ, cậu quyết định rời xa cậu ta là đúng”.

Thang Tiểu Y vươn tay ôm Ngải Ái. “Cậu ta đã hại cậu, phá vỡ cam kết của bọn mình thì tớ đã biết cậu ta không phải là người tốt”.

“Cam kết gì?”. Ngải Ái hoảng hốt. “Lúc đó cậu và Mộc Duệ Thần đã có cam kết gì?”

“Từ lúc cậu ta xuất hiện lần đầu tiên, tớ nghi ngờ cậu ta có mục đích gì đó nên đã gặp và tra hỏi thì cậu ta nói tất cả đều vì muốn bảo vệ cậu”. Thang Tiểu Y nói. “Cậu ta nói sẽ có kẻ tới để giết cậu và nói nếu tới muốn bảo vệ cậu thì hãy uống thứ thuốc mà kẻ đó lấy ra. Thế là tớ đã đồng ý”.

“Tại sao cậu lại làm thế?”. Ngải Ái run rẩy. “Tại sao cậu lại thay tớ…”

“Tiểu Ái, có lý do cả đấy”. Thang Tiểu Y lắc đầu, khẽ cười. “À mà cũng không có gì quan trọng lắm. Điều quan trọng nhất ở đây là cậu là bạn tớ và tớ muốn bảo vệ cậu. Tớ đã đưa ra cam kết với Mộc Duệ Thần muốn cậu ta sau này không được đến tìm cậu và phải đảm bảo rằng người của Mộc gia không thể tiếp cận cậu nhưng cậu ta đã thất hứa. Cậu ta đã quay lại đây đấy thôi”.

Ngải Ái mở to mắt nhìn Thang Tiểu Y chăm chú, ngờ vực hỏi:

“Thang Thang, tại sao lúc đó cậu lại nói dối…giấu tớ bao năm?”

“Tiểu Ái, hãy tránh xa Mộc Duệ Thần ra. Cậu ta không tốt đẹp gì đâu”. Thang Tiểu Y bước tới bàn, cầm bức thư lên xé nát rồi vứt vào sọt rác.

“Tối qua có người của Mộc gia tới hỏi thăm tin tức về cậu. Tớ sợ họ sẽ lại đến đây. Cậu nhanh đi đi”.

“Thang Thang à…”. Tại sao cô lại cứ có cảm giác Thang Thang vẫn còn giấu cô điều gì đó? Tại sao lại không thể nói cho cô biết?

“Đi nhanh đi!”. Thang Tiểu Y đẩy cô ra cửa, mỉm cười vẫy tay. “Cậu đi tới đâu cũng phải nhớ tới tớ đấy”.

“Thang!”

Sầm.

Cô còn có điều muốn nói nhưng Thang Tiểu Y đã đóng sầm cửa lại, để mặc cô bên ngoài.

Ngải Ái cúi thấp đầu, lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.

Mộc Dịch Triệt vẫn đỗ xe trước cổng đợi cô.

Ngồi vào trong xe, cô thở dài:

“Đi thôi!”

“Em không khỏe à?”. Mộc Dịch Triệt cau mày. “Sao bảo tạm biệt bạn bè mà nhìn em rầu rĩ vậy? Bé con đa cảm quá đấy”.

Ngải Ái lắc đầu.

“Không”. Im lặng một lúc rồi ngẩng đầu lên. “Không có gì đâu, chúng ta về thôi”.

Mộc Dịch Triệt khẽ huýt sáo rồi khởi động xe, chiếc xe phóng vù đi.

“Qua đêm nay chúng ta sẽ đi, có nơi nào em muốn đến không?”. Mộc Dịch Triệt hỏi do nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của cô.

Ngải Ái ắc đầu, đinh ninh mãi về những lời Thang Tiểu Y nói, trong lòng rối tung cả lên.

Thang Tiểu Y nói năm năm trước Mộc Duệ Thần muốn bảo vệ cô… Tại sao cô ấy lại nói như thế?

Mà cũng có thể, Mộc Duệ Thần bảo vệ cô chỉ để sau này có thể lợi dụng cô sinh con cho anh?

***

“Tỉnh lại đi!”. Mộc Dịch Triệt quơ tay trước mặt Ngải Ái. “Còn mất hồn là anh sẽ cắn em đấy”.

Thấy má nóng ran, Ngải Ái giật mình đẩy Mộc Dịch Triệt ra.

“Anh vừa nói gì?”

Mộc Dịch Triệt nhún vai.

“Em muốn đi đâu nữa?”

Cô im lặng một lúc, lí nhí:

“Đưa tôi tới tiệm bánh kem… Tiệm nào cũng được”.

Không khí trong xe trở nên ngột ngạt. Ngải Ái cảm thấy Mộc Dịch Triệt không còn cười nữa, mặt anh lộ vẻ không vui.

“Anh sao vậy?”

Cô đưa mắt nhìn anh hờ hững. “Nếu không tiện thì thôi vậy”.

“Không sao”. Anh nhếch môi cười, tăng tốc. “Không ngờ em hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà còn thích ăn bánh kem tụi con nít thích”.

Ngải Ái không nói gì, quay mặt nhìn ra phía cửa sổ.

Bánh kem tụi con nít thích!

Đó là một kỷ niệm khiến cô thấy đau lòng.

Mộc Dịch Triệt quay sang bắt gặp trên gương mặt xinh đẹp của cô là một vẻ mặt buồn bã có thể nhìn thấy được.

Chiếc xe tăng ga, lòng anh bế tắc.

Bánh kem cũng là món mà Mộc Duệ Thần thích.

Trong tiệm bánh kem bình thường không lớn lắm, Mộc Dịch Triệt và Ngải Ái ngồi chiếc bàn cạnh cửa sổ. Cô nàng nhân viên phục vụ đi tới hỏi, mắt cứ liếc sang Mộc Dịch Triệt.

Nếu lần đầu tiên bạn gặp Mộc Dịch Triệt, bạn sẽ thấy ở chàng ta vẻ lãng tử, đào hoa và phong độ đầy mình với ánh mắt không che giấu, ngoại hình đẹp trai với nụ cười khiêu khích lúc nào cũng ở trên môi. Tất cả đều khiến các cô gái đổ cái rầm.

Ngải Ái có khả năng miễn dịch vì đã biết rõ về anh chàng.

Cô gọi món mình muốn ăn, còn Mộc Dịch Triệt chỉ gọi một ly Mocha.

Ánh nắng chiều chiếu vào gương mặt Mộc Dịch Triệt. Dưới ánh nắng ấm áp càng khiến gương mặt anh đẹp rực rỡ không tì vết, mọi hành động, lời nói của anh đều trở nên rất cuốn hút.

“Sao thế?”. Anh nheo mắt. “Nhìn anh đẹp trai quá nên quên chớp mắt luôn hả?”.

“Xùy!”. Ngải Ái định trêu chọc anh vài câu nhưng vẫn trả lời khá khôn khéo. “Không phải, tôi đang nhớ tới cảnh anh mặt tạp dề”.

Mộc Dịch Triệt mỉm cười quyến rũ:

“Với phụ nữ, cho dù anh làm gì ở đâu vào lúc nào đều khiến họ mê mệt. Bé con, em thấy sao?”

“Tôi chỉ biết ở đâu vào lúc nào đều bắt gặp anh bị tự kỷ”.

Cô trừng mắt thấy anh định nói tiếp thì giơ tay ngăn lại:

“Thôi thôi, anh đừng nói gì nữa. Tôi muốn ăn bánh, dạ dày tôi đang sôi sùng sục rồi đây”.

Mặt Mộc Duệ Thần tối đen.

“Cô bé, em thật quá đáng”.

Cô bật cười khanh khách:

“Anh đừng có giận đấy?”

“Gừ, sao lại không được”. Mộc Dịch Triệt liếc mắt nhìn cô nàng xinh đẹp đứng ngay quầy thu ngân. “Không bị anh hấp dẫn thì không phải chuẩn girl đâu?”

Ngải Ái đưa mắt nhìn qua thấy mặt cô nàng thu ngân đỏ lên.

Sau khi món bánh kem được bê lên, Ngải Ái cầm thìa xúc từng thìa cho vào miệng.

Mùi vị thật thơm ngọt, vẫn là bánh phô mai chanh cô thích, ăn vào có cảm giác đắng ngắt… Nhưng cô vẫn cố tỏ vẻ nó rất ngon, ăn càng lúc càng nhiều.

Mộc Dịch Triệt nhìn thấ cô vui vẻ ăn, vừa ăn vừa nghĩ tới Mộc Duệ Thần, nheo mắt đứng dậy sải chân bước tới quầy thu ngân chỗ người đẹp.

Ngải Ái mặc kệ anh, ăn xong giơ tay lên, lạnh nhạt nói:

“Một cái như thế này nữa”.

Một phút sau, lại là một chiếc bánh kem y như thế.

Ngải Ái cắm cúi ăn. Càng ăn, càng đau lòng.

Ăn xong, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Mộc Dịch Triệt và cô nàng xinh đẹp kia đứng tít trong góc tối.

Ở góc độ này, cô có thể nhìn thấy hai người đó đang hôn nhau.

Mộc Dịch Triệt còn thò tay vào áo của cô gái sờ soạn, vuốt ve. Rồi quay sang nhìn về phía Ngải Ái thấy cô cũng đang nhìn cả hai thì nhếch môi cười sâu xa…

Ngải Ái nhìn hai người đó rồi giơ tay lên.

“Cho tôi cái bánh kem nữa nhé”.

Nhân viên phục vụ, nhân viên kéo cửa, âm thanh và những người trong tiệm bánh đều chú ý.

Ăn ba cái bánh kem khiến mọi người đều thấy lạ.

Cô không quan tâm đến ánh mắt của mọi người.

Chát thật… Đắng quá…

Cau mày, cô buông thìa.

Lúc ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của một thằng bé con khoảng năm tuổi.

Thằng bé mở to mắt tròn xoe như hai viên bi ngây ngô hỏi:

“Chị ơi… Bánh ngon lắm hả chị?”

Ngải Ái không quan tâm đến thể diện, liếm môi dính đầy bơ, gật đầu cười:

“Ngon lắm. Em có muốn ăn thử không?”

“Chị nói dối”. Thằng bé giơ tay chỉ vào mặt cô. “Nếu ngon thì tại sao chị lại vừa ăn vừa khóc?”

Cô ngẩng người.

“Chị gái kỳ cục”. Thằng bé làm mặt quỷ rồi chạy đi.

Ngải Ái đưa tay lên má nhìn theo thằng nhóc, nước mắt tuôn như mưa.

Bởi vì… Chị nhớ lại lúc ngồi ăn bánh kem với anh ấy năm năm trước.

Bởi vì… Chị nhớ tới em bé từng ở trong bụng chị.

Bởi vì… Chị muốn dùng ngọt ngào để đắp lên nhưng đắng cay trong lòng chị…

Bởi vì… nhịn quá lâu rồi… rất đau lòng….

Không hề lau đi những giọt nước mắt, Ngải Ái đặt tay lên bụng nhìn về phía bọn trẻ con đang chơi đùa trên bãi cỏ, mỉm cười.

Con ơi, đừng trách mẹ độc ác… Mẹ không muốn sau này vì con mà khổ tâm nhưng thật sự mẹ lại thấy đau lòng lắm.

205.

Ánh mặt trời rọi
qua ô cửa sổ chiếu xuống bàn, cô đặt
tay lên ngực, cảm giác dạ dày đau dữ dội,
đau tới mức
cô muốn nôn.

“A…”. Ngải Ái thở dài, trán dày đặt một hôi.

Sau đó, quay đầu nhìn
về phía góc tối, Mộc Dịch Triệt
và cô gái xinh đẹp kia đã biến mất.

Nhân viên phục vụ bước
lại gần,
hỏi:

“Cô có sao không? Nhìn mặt
cô xanh lắm… Hay cô muốn gọi
thêm một cái bánh nữa…”

“Tôi khỏe, cảm ơn cô”.

Ngải Ái xua tay, đứng dậy:

“Người đàn ông đi
cùng tôi đâu rồi?”

“À…”

Nhìn mặt cô nàng lúng
túng, Ngải Ái không hỏi gì nữa
chỉ cười,
trả tiền
rồi đi ra ngoài.

Xe ô tô của Mộc Dịch
Triệt vẫn
nằm trong bãi đỗ xe. Cô bước lại gần
nhìn qua cửa kính thấy một
bộ ngực
trắng mẩy
vun cao của phụ nữ phập phồng
lên xuống.

Ngải Ái gõ gõ cửa kính, cửa
xe liền mở
ra. Tiếng thở đứt quãng và tiếng rên rỉ
của cô gái nghe rõ mồn một
từ trong xe phát ra.

“Bé con, ăn no chưa?”

Mộc Dịch Triệt
vẫn đang ngồi trên người cô gái kia đẩy người
lên xuống, cứ như ông chủ đang được hầu hạ.

Anh cười:

“Muốn lên xe à?”

Ngải Ái nhìn thấy cảnh
nóng bỏng mắt liền quay mặt đi để
không phải nhìn thấy cảnh
hai người đang trần truồng giao hợp, xua tay nói:

“Tôi chỉ muốn nói cho anh biết tôi chờ anh bên ngoài
gara. Anh cứ tiếp tục đi”.

Nói xong, quay người
nhanh chân đi ra ngoài ga ra.

Tên Mộc Dịch Triệt
đó mới sáng sớm nay còn nghiêm túc tỏ
tình với cô thế mà bây giờ lại quan hệ
tình dục với
cô gái kia.

Quyết định không tin tưởng
Mộc Dịch
Triệt là hoàn toàn chính xác.

Vừa bước chân ra ngoài gara, còn chưa
hít thở không khí trong lòng thì
đã nghe tiếng thắng xe “kít” một cái.

Ngải Ái ngoảnh đầu
lại thấy
Mộc Dịch
Triệt đang lái xe theo sau cô, nhếch môi cười
gượng gạo.

Còn cười gượng được
à? Chẳng phải vừa mới làm chuyện
anh ta thích còn gì.

“Anh ra đây chi vậy?”.
Ngải Ái dừng
lại hỏi,
nhìn vào trong xe thấy có một mình anh. “Ủa,
cô ấy đâu rồi?”

“Em không thích nên anh đã bảo
cô ta xuống xe”. Mộc Dịch
Triệt nhún vai chỉ cửa xe. “Lên xe đi”.

“Tôi đâu có nói không thích”. Cô giải thích. “Do tôi thấy ngượng vì đã phá đám anh. Tôi không sao đâu”.

Mộc Dịch Triệt
nhìn cô chằm chằm, thấy cô ra sức thanh minh thì thôi không cười nữa.

“Dĩ nhiên vì ý của em
có nghĩa là em chỉ có một mình Mộc
Duệ Thần”.

Anh hờ hững tiếp
lời, khiến
tay Ngải Ái chơi vơi
giữa không trung.

Đôi mắt tròn xoe của cô nhìn anh hoảng hốt.

Ba chữ Mộc Duệ
Thần cho dù có cố ý hay không cố ý do bất cứ
người nào nói ra cũng có thể vạch
trần được
vết thương trong lòng cô. Nếu được,
cô rất muốn
che kín nó, giấu nó đi, càng sâu càng tốt.

Vết thương
không muốn để lộ nhất lại
bị Mộc
Dịch Triệt
khui ra.

“Lúc nào ở bên anh em
cũng nghĩ tới Mộc Duệ Thần, nhìn anh mà như nhìn thấy nó, ăn món nó thích rồi nhớ
tới nó… và còn vì nó mà khóc… Có nhìn
anh đâu”.

Ngải Ái nhìn anh, muốn nói lại
thôi, cúi mặt xuống.

“Em khiến anh thấy mình là một
kẻ bại
trận”. Mộc
Dịch Triệt
cười. “Em vô tâm lắm. Anh làm thế
cũng chỉ để
em phải chú ý đến anh. Vậy mà ngay cả một
chút ghen thôi em cũng không thể cho
anh… Vậy giờ em còn giải thích với anh làm gì?”

Cô lùi lại quay đầu bỏ
đi. Mộc Dịch
Triệt cũng không nói gì nữa, lái xe, từ
từ đi theo sau cô.

Nhìn bóng cô yếu đuối, cô đơn, cứ
như có thể bị gió thổi
bay bất cứ
lúc nào.

Mộc Dịch Triệt
thở dài.

“Được rồi, anh nhận
thua. Nhắc tới tên Mộc Duệ Thần
trước mặt
em là anh sao. Em lên xe đi”.

Ngải Ái lắc đầu:

“Không sao!”

Thái độ xa lạ của
cô khiến lòng anh đau nhói.

Anh dừng xe lại, mở
cửa xe đi tới trước mặt cô, nắm
tay cô siết chặt lại.

“Em mới vừa phẫu
thuật xong không được đi lại
nhiều. Nếu
còn cứng đầu,
anh sẽ bế
em lên xe”.

Cô nhìn cái nắm tay của anh. Nhẹ
nhàng gạt ra, ngẩng đầu lên bình tĩnh nói:

“Đừng ôm tôi bằng đôi tay đã chạm vào người phụ nữ
khác”.

Mộc Dịch Triệt
ngớ người.

“Em…”

“Giờ tôi không muốn lên xe của
anh vì trong xe có đầy vết tích của
trận hoan ái giữa anh và người phụ nữ
khác”. Ánh mắt cô lạnh lùng. “Ngay cả anh cũng thế, xin hãy tránh
xa tôi ra”.

Trong ánh mắt của Mộc
Dịch Triệt
lộ vẻ
sung sướng thấy rõ.

Anh đặt hai tay lên
vai cô, bật cười:

“Em đang ghen?”

Ngải Ái nhìn anh, cắn môi:

“Làm gì có!”

Mộc Dịch Triệt
mỉm cười:

“Có!”.

“Mộc Dịch Triệt,
đã nói với anh là đừng có đụng
vào người tôi”. Cô gạt tay anh ra, lui vào tường. “Tôi… sợ
dơ”.

Đây không phải là từ gì hay ho. Nhưng vẫn
khiến cho trái tim Mộc Dịch
Triệt đập
thình thịch.

“Em nhắc lại lần
nữa đi”.

Anh bước tới gần,
ép sát cô vào tường.

“Bé con, anh ra sao thì có liên quan gì tới em. Tại
sao em lại chê anh?”

Ngải Ái ngẩng đầu
lên nhìn người đàn ông cao lớn, dựa
lưng vào tường, nghĩ ngợi rồi
lắc đầu:

“Tôi không biết”.

Cô chỉ có cảm giác không thoải mái mà thôi.

Nhưng cô còn chưa nói ra đã thấy Mộc
Dịch Triệt
vui mừng đến
thế.

“Tôi có nói câu gì hay đâu mà sao anh vui vẻ thế?”.
Ngải Ái trừng
mắt, đưa tay đẩy vòm ngực vạm vỡ của anh ra. Cô không quen tranh luận hay đùa giỡn
với Mộc
Dịch Triệt.

Dường như
cô và anh không hợp nhau.

“Anh vừa vui vừa đau khổ…
Ai cần em lo chứ”. Anh ghé sát vào cô làm cô phải
nhích đầu sát tường.

206.

“Tôi cũng không thích quan tâm tới việc anh ngủ với
ai, thật tình là tôi không chú ý chút
nào hay để tâm một chút nào hết. Xin anh
hãy thả tôi ra. Tôi và ang đứng gần
sát như thế này tôi thấy khó chịu
lắm”.

“Khó chịu ư?
Như thế nào là khó chịu? Tim đập
nhanh hơn, có phải em đang mong
chờ…”. Hơi thở
của anh phả
vào má cô. “Mong chờ anh hôn em”.

Ngải Ái trừng mắt
hết cỡ.

“Để anh đoán nhé, em
trừng mắt
lên như thế với anh không phải
để nhìn trộm
anh mà thật ra là em muốn bắn
tín hiệu cho anh biết phải
không?”

Mặt cô đỏ bừng,
nói rít qua kẽ răng:

“Đồ xấu xa! Đáng ghét! Tránh ra!”

“Ha ha!”

Anh cười vang rồi bất
ngờ cúi đầu
xuống cắn
môi cô. Nụ hôn của Mộc Dịch Triệt
quá đỗi ngọt
ngào.

Những gì cay đắng còn lưu lại
trên môi đều được anh mút sạch sẽ.

Hơi thở
mát lạnh bay vào mũi Ngải Ái. Hóa ra, trên người Mộc Dịch Triệt
có một mùi hương dễ chịu
đến vậy.

Cô dựa lưng
vào tường, nhắm mắt
lại.

Không đắm đuối mà cũng không nhạt nhẽo.

Người lông bông như
anh lại có nụ hôn dịu
dàng nhất trên đời.

Hôn cạn, hôn nhẹ, hôn ướt
rồi hôn sâu…

Dường như Mộc Dịch
Triệt dùng những kỹ năng hôn của cả đời anh cộng
lại, hôn cô bằng nhiều kiểu hôn khác nhau.

[Được anh này hôn
thích nhỉ :])

Nếu được người
đàn ông này yêu thật sự rất
tuyệt vời
và hạnh phúc. Anh có thể khiến
người khác cảm nhận được sự
chu đáo và cưng chiều hết mực
của anh.

Ngải Ái bị anh làm cho mơ màng, hai tay vít cổ anh, nhẹ
nhàng hôn lại anh.

Nơi này như là một cái bến
đỗ để
cô trốn tránh những khổ đau… Không chỉ ấm áp
mà còn hừng lửa.

Cho đến khi mũi chân
đau nhói, cô mới buông anh ra.

Hàng lông mi dài của
anh khẽ lướt
qua gò má cô, Mộc Dịch Triệt
ôm cô khẽ thở dài.

Hai người cùng dựa vào tường,
thở hổn
hển.

Ngải Ái dựa vào đầu
vai anh, mặt đỏ ửng, cô khẽ nói:

“Cảm ơn
anh…”

Hiện tại, đau đớn
trong cô đã dần vơi đi.

“Ừ!”

Mộc Dịch Triệt
trả lời,
vuốt ve mái tóc của cô, dịu dàng nói:

“Anh nói rồi… Anh là
người đàn ông tốt. Em coi anh chữa thương
hiệu quá không… Sao em còn chưa
tin anh?”

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Cô nghe thấy tiếng trái tim anh đập mạnh.

Sống mũi cay cay, Ngải Ái gật
đầu:

“Em tin anh, Mộc Dịch Triệt!”

“À, anh đang rất mong
chờ tương lai chủ có hai chúng ta, vì dù gì em cũng muốn đi với anh”. Mộc Dịch
Triệt buông cô ra, cầm tay cô lên:

“Bé con, thật ra chỉ cần
em nói một tiếng không thích, anh sẽ
không quan hệ với những người phụ
nữ khác…”

Giương mắt
ngây ngốc nhìn anh, đang định mở
đôi môi đỏ mọng trả lời. Chợt
có tiếng hét chói tai và những tiếng
ồn ào phát ra gần đó.

Ngải Ái vội quay đầu
nhìn thấy một gã thanh niên đang đứng
cạnh một
cô bé mặc váy trắng, cô bé vùng vằng cố thoát ra và không ngừng la hét, mặt đầy nước
mắt.

Lúc cô bé quay mặt lại, Ngải
Ái giật mình – Kiều An Kỳ ư?.

“Em quen à?”

Thấy mặt Ngải
Ái biến sắc,
Mộc Dịch
Triệt thấy
lạ liền
hỏi:

“Cô ấy là bạn của
em hả? Cần
anh xông vào cứu cô ấy không?”

Ngải Ái dụi mắt
nhận ra cô bé đang giằng co kia liền
la lên:

“Mộc Dịch Triệt,
anh không biết cô ấy à?”

Mộc Dịch Triệt
nói:

“Mặc dù anh thích nhiều phụ
nữ nhưng không phải ai anh cũng dính vào”.

“Cứu cô bé đi!”

Ngải Ái lao lên:

“Gã đó không hợp!”

“Tuân lệnh em yêu”.

Vừa nghe được câu trả
lời ngọt
ngào của Ngải Ái, Mộc Dịch Triệt
phấn chấn
hẳn ra nhìn vào ánh mắt tin tưởng
của cô, anh quay phắt lại,
chạy nhanh tới chỗ cặp nam nữ
kia.

Lúc đến gần, gã kia đang đưa bàn tay thô thiển của
gã sờ ngực
cô bé, nhìn cô bé bằng ánh mắt dâm tục.

Cô bé kia do bị dọa nạt
vì quá sợ hãi mà ngất xỉu.

Gã đó hí hửng định đưa cô bé đi để tha hồ mà làm chuyện đồi
bại, vừa
quay người lại liền bị chặn
đường bởi
người đàn ông cao gầy.

“Mày là thằng nào? Đừng có cản
trở tao”. Gã hùng hổ đe dọa.
“Mày cút đi!”

“Đây là nhiệm vụ em yêu của
tao giao cho tao, sao tao dám không làm!”

Mộc Dịch Triệt
mỉm cười
nhưng trên mặt anh rất khó nhìn ra đó là cảm xúc gì, cười phá lên như
gió xuân che mặt, không có lực sát thương:

“Để cô bé lại rồi
tao sẽ tha cho mày”.

Người đàn ông cao lớn,d dẹp
trai với khí thế bức người nhưng gã thanh niên đang ôm Kiều An Kỳ vẫn
cười khinh thường, huýt một tiếng như thổi
sáo.

Bên trong gara vắng
hoa gần đó xuất hiện vài tên tay cầm gậy
sắt dữ
tợn nhìn là biết du côn du đãng.

Ngải Ái đứng cạnh
xe ô tô mất hồn nhưng khi nhìn Mộc Dịch
Triệt thấy
anh còn cười được.

Anh đứng thẳng người,
nhìn về phía mấy người đang đi tới, nhíu mày:

“Kêu bè lũ của mày tới để
đánh nhau à? Lâu rồi tao cũng chưa
vận động gân cốt”. Giọng nói tuy khá hờ hững nhưng
cũng có chút chờ mong.

“Này!”

Ngải Ái thấy mấy
người kia tay cầm mã tấu gậy sắt
lo lắng hét lên. “Mộc Dịch
Triệt!”

Mộc Dịch Triệt
quay lại:

“Sao nào em yêu?”

Cô nghiêng đầu cười:

“Đừng đánh chết người!”

“Còn gì nữa?”

“Và còn… Anh đừng bị thương nhé!”

“À…”. Hai người nhìn
nhau cười.

Sau đó Ngải Ái lườm anh một
cái.

Nháy mắt, Ngải Ái nhìn thấy
anh bay tới đám người đó, hai tay từ đầu đến cúi đều
đút tay vào túi quần, chỉ dùng chân, “bốp
bốp” hai cái, đá bay hai người.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3