Dịu Dàng Yêu Em - Chương 232 -> 234
232.
“Sao thế?”
Mạnh Á Xuyên thấy Ngải
Ái không nói gì liền quơ
tay qua lại trước mặt
cô, la lớn:
“Tiểu Ái, Tiểu Ái, cô không sao chứ, cô không khỏe ở đâu, hay tôi đưa cô tới bênh viện?”
“Tôi không sao!”
Mặt Ngải Ái tối
sầm lại,
đứng dậy:
“Tôi muốn về phòng nghỉ
ngơi, ngay mai tôi sẽ đi
làm với anh, cứ vậy đi, gặp lại
sau”.
Nói xong, cô vác bộ mặt uể oải đi vào trong phòng ngủ.
Hu… Mạnh Á Xuyên,
không chơi với người đả
kích người khác…
Điều quan trọng nhất
là… Trong mắt cô Tổng giám đốc
đã từng là một tên bệnh hoạn cô chấp
thích ngược đãi người khác và bị
thần kinh, nội tâm Ngải Ái dấy lên cảm
giác… áy náy…?
************
Công ty Mộc thị.
Ngải Ái bê tách cà
phê tiến vào phòng Tổng giám đốc,
cung kính đặt lên bàn:
“Tổng giám đốc, đây là cà phê của ngài”.
“Ừ!”. Người đàn ông đẹp
trai phong độ khẽ gật đầu, dặn
dò. “Đi ra ngoài đi, có việc gì tôi sẽ gọi”.
Ngải Ái như được hưởng
ơn
đại xá, lê đôi giày cao gót ra
thuần thục
ra ngoài.
Ra đến cửa, cô ngồi
vào bàn làm việc của trợ
lý cách phòng Tổng giám đốc không xa, xếp
gọn lại
những tài liệu được dùng trong hội nghị.
Đi làm đươc ba ngày, tất cả đều bình thường,
cả hai đều
chẳng ai nhắc tới chuyện video clip, ngoại trừ yêu cầu cô phải
đi làm ở Mộc
thị ra, Mộc
Duệ Thần
không hề đưa ra những yêu cầu nào quá đáng,
vì thế thuận
theo tự nhiên, cô coi quan hệ giữa
cô và Mộc Duệ Thần là quan hệ giữa
sếp và nhân viên.
Anh ta khá lạnh lùng,
trong giờ làm việc không hề liếc cô dù chỉ
là một cái, cũng chưa
thấy nói câu nào ngoài lề với
cô, Ngải Ái cố gắng hết sức
để hoàn thành tốt mọi việc anh giao.
Cô coi ba ngày đó là một
giấc mơ, là một ác mộng hay giấc mơ đẹp?
Có lẽ trong tiềm thức, chính cô cũng
không rõ, nhưng cô chỉ có thể coi đó là giấc
mơ mà thôi.
“Trợ lý Ngải”. Tổng
giám đốc Mộc
lên tiếng. “Đặt cơm trưa”.
Ngải Ái nói trong điện thoại,
dè dặt hỏi.
“Tổng giám đốc muốn ăn gì?”
“Tùy cô”.
“Cái gì cũng được chứ…”
“Đừng quên món tráng
miệng là đồ
ngọt…”
Nói xong, cúp máy ngay sau đó.
Ngải Ái mở to mắt,
lần nào cũng nói “tùy cô”, ngày nào cũng
nói “tùy cô”, cả thế giới
này đều dùng bữa “tùy cô” sao? Tuy nhiên, đối
với Mộc
Duệ Thần,
bữa ăn của
anh ta có thể gọi gì cũng được, nhưng
nhất thiết phải có đồ ngọt.
Sau khi gọi điện đặt
cơm, Ngải Ái nhìn phòng Tổng giám đốc
lè lưỡi, nghĩ bụng, to đầu hai mươi
tuổi rồi mà vẫn còn thích ăn món
tráng miệng là đồ ngọt… rõ là…
Cô khẽ nói:
“Trẻ con!”
Vừa dứt lời,
điện thoại
bàn lại reng reng.
“Vâng thưa Tổng
giám đốc, có gì không”. Cung kính như
trước. “Tôi đã đặt cơm rồi,
ngài còn muốn dặn dò gì thêm?”
“Trong giờ làm việc cấm
cô nói mấy câu vớ vẩn”.
“A?”
“Nếu không, đừng có trách tôi phạt cô”.
“A?”
Tút, ngắt.
Ngải Ái ngố tàu nhìn điện
thoại tút tút tút, thì thầm mắng
một tiếng:
“Ngố tàu” [Ngố tàu thực tế là ù ù cạc
cạc. Đây là một thành ngữ của người
Trung Quốc được hiểu sơ là không thể
hiểu nổi
một hành động
của một
ai đó... bla bla...].
Hai mươi phút sau, đồ ăn đặt
bên ngoài được mang đến, Ngải
Ái bê vào phòng, chỉnh sửa lại
đôi chút, sau đó quay đầu mỉm cười.
“Tổng giám đốc, bữa
trưa đã chuẩn bị xong”.
“Tốt!”
Anh đứng dậy, đi tới
ngồi xuống
ghế, dáng người đẹp đẽ sinh động
không nhìn kịp.
Ngải Ái suýt nữa thì bị
mê hoặc, quay đầu đi ra ngoài.
“Đứng lại!”. Mộc
Duệ Thần
gọi cô. “Lại
đây!”
Cô không thể không dừng lại,
đành đi chậm rì lại:
“Tổng giám đốc, đồ
ăn không hợp khẩu vị của ngài à?”
“Trợ lý Ngải”. Mộc
Duệ Thần
không động đũa, giương
mắt nhìn cô. “Tôi muốn hỏi
cô hai vấn đề”.
“Tổng giám đốc cứ hỏi”.
Tổng giám đốc Mộc
cao ngạo mà cũng có lúc muốn học
hỏi ư! Ngải
Ái phấn khởi
trong lòng. “Tôi sẽ dùng kiến thức
mà tôi đã phải học hành vất vả cả đời trả
lời vấn
đề của
ngài”.
“Cô thấy…”. Anh ngừng lại
một lúc. “Tôi trẻ con sao?
Sặc……………..
“Còn nói, tôi ngố tàu
nữa?”
Sặc sặc……..
Đờ người mấy
giây, Ngải Ái cuống quít tỉnh táo lại, quơ tay liên tục:
“Không có đâu, tôi không có nói Tổng giám đốc như vậy, tổng
giám đốc phong độ oai nghiêm, thông minh, quyết
đoán, luôn đưa ra những lựa chọn
xác đáng trong công việc, cái từ ngố
tàu là cái từ vô lý hết sức
làm sao có thể dùng cho ngài, tôi không
có nói ngài như vậy, thật đấy”.
Mộc Duệ Thần
nghe cô nói, mỉm cười, nhìn Ngải
Ái đan hai tay vào nhau. “Trợ lý Ngải trông có vẻ
luống cuống,
trưa nay tình cơ nghe được tin đồn đó nên hỏi cô cho biết
thôi”.
Cô đã nói nhỏ xíu,
vài đề xi ben là cùng, vậy mà cách cánh cửa anh ta vẫn nghe được… Thằng
nhãi này có thể khẳng định
là người nhà trời thất lạc nhiều
năm xuống thế gian!
“Ai đồn linh tinh vậy, cho cô ba mươi phút phải điều tra cho ra”. Anh
ra lệnh.
Ngải Ái há hốc miệng
nhìn Mộc Duệ Thần:
“Tra… tra…”
“Nếu tìm không ra thì
đó là Mạnh Á Xuyên”. Tổng giám đốc
Mộc đe dọa.
“Tổng giám đốc! Không có liên quan tới Mạnh
Á Xuyên đâu! Tại sao lại đổ
cho anh ta…”
“Sao cô biết, cô có
quan hệ gì với anh ta?”. Môc Duệ Thần nhướng
mắt nhìn cô, chậm rãi hỏi. “Không lẽ cô biết
người phát tán tin đồn kia là ai?”
“Đúng vậy… Được rồi…
Là tôi… Là tôi nói”. Ngải Ái cúi đầu, thừa
nhận. “Thực
tình xin lỗi Tổng giám đốc, hãy tha cho
tôi, tôi vô ý quá”.
Mộc Duệ Thần
phì cười, vẻ mặt kiêu ngạo.
“Tốt, tôi thích nhân
viên chủ động
nhận lỗi”.
“Cảm ơn
Tổng giám đốc”. Ngải
Ái lí nhí trả lời, cấp dưới không thể
không luồn cúi.
“Công ty này có thưởng
có phạt, không thể dễ dàng bỏ qua như thế”.
Mộc Duệ
Thần dịu
dàng nói, chỉ cái bánh kem trên bàn. “Cô
ăn cái này đi”.
Ngải Ái không biết đầu
óc anh chàng này nghĩ gì nữa, hình phạt của
anh ta là bắt cô phải ăn bánh kem, hạnh phúc quá đi.
Cô hớn hở mở
ra, cầm nĩa khoanh một miếng
thật to đưa vào miệng… Đây là chuyện hạnh phúc nhất
đời, cùng lắm cũng chỉ như
thế này thôi…
233.
Ngải Ái vui vẻ mắt
lim dim, đây là hành động quen thuộc của
cô khi thưởng thức bánh kem.
Miếng bánh thơm
mềm, với hương vị
bơ quện trong hương
vị dâu tây tan vào trong miệng….
Ngải Ái khẽ ừ một tiếng,
giữa lúc hoảng hốt, bất chợt
cảm giác được
một đầu
lưỡi mềm
mại xa lạ.
“Ừ…”
Mặt nóng bừng, cô có cảm
giác đầu mình được giữ trong lòng bàn tay
của ai đó. [Người mà ai cũng biết là ai
đó].
Đầu lưỡi linh hoạt
quấy đảo
trong miệng cô như muốn tham lam nuốt
hết những
hương vị thơm
ngon… phẫn nộ vì không thể
nuốt cô vào trong bụng.
“Á…”. Ngải Ái thấy khó thở,
mở lớn
hai mắt.
Lờ mờ, ngạc
nhiên trước gương mặt đẹp
trai – cô nhìn thấy gương
mặt của Mộc Duệ Thần
gần sát trong gang tấc… không biết
đã hôn cô từ lúc nào, cùng cô thưởng thức
mùi vị của
bánh kem.
“Tổng… Tổng giám đốc”.
Cô nghe tiếng bản thân mình lảm
nhảm, nhìn gương mặt Mộc
Duệ Thần
mà quên cả việc phải làm gì.
“Rất ngọt, tôi thích ăn”. Anh nhỏ giọng
lên tiếng.
Hàng mi của Ngải Ái run rẩy,
dùng sức đẩy
Mộc Duệ
Thần ra.
“Vừa rồi anh đã làm gì thế?”
“Ăn bánh kem”. Mộc Duệ Thần
lạnh nhạt.
“Không phải”. Cô đưa
tay lên đôi môi đỏ mọng. “Vừa
rồi anh… vừa
rồi hôn tôi”.
“Không có”. Anh phủ
nhận.
“Anh mới nói cái gì
ăn rất ngon”.
“Bánh kem có mùi vị rất ngon”. Mộc
Duệ Thần
uống cốc
nước, thấy
cô vẫn đang nhìn mình chằm chằm,
giơ tay lên. “Đi ra ngoài, ở
đây không có việc của cô”.
Anh ra lệnh đuổi người,
Ngải Ái vẫn
đứng chôn chân tại chỗ, lẩm bẩm:
“Không hôn ư… Tôi nhầm sao?”
“Còn không đi ra ngoài?”
Mộc Duệ Thần
đứng dậy,
nhìn chằm chằm vào cô, “Trợ lý Ngải, cô lúc này đang quyến rũ tôi hôn cô?”
“Không có, không có đâu”.
Ngải Ái hốt ha hốt
hoảng quay người nhanh chân đi ra ngoài, nghe được
phía sau có tiếng cười phì cười.
Nhanh chóng đóng cửa
lại, chạy
tới bàn làm việc, cầm gương
lên soi khuôn mặt đỏ bừng
của mình.
Cô bị hoang tưởng chắc
rồi, thế
mà lại đi hoang tưởng Mộc Duệ Thần
hôn cô giữa ban ngày ban măt?
Nghĩ ngợi, ảo nảo
đập đầu
xuống bàn n lần, mới bình tĩnh trở lại.
*******************
Mộc Duệ Thần
nhìn hình ảnh và âm thanh trong máy
quay, hơi nheo mắt không vui.
Cô nàng mang vẻ mặt ảo nảo là sao?
Cô nàng vẫn không cho
rằng đã hôn anh sao?
Đã thế lại còn đập
đầu xuống
bàn.
Đồ ngốc, cứ
đập đầu
như thế coi chừng hoa mắt
như chơi.
*********************
“Cô Ngải”.
Đang bận bịu Ngải
Ái nghe có tiếng nói của người
lớn tuổi
vang vang, ngẩng đầu lên thì bắt
gặp một
nụ cười
hiền hòa, trong nụ cười đó có hàm ý gì đó
cô không hiểu.
“Vâng xin chào”. Ngải
Ái đứng dậy,
cúi đầu đon đả. “Xin hỏi chú tìm Tổng giám đốc
ạ, có hẹn
trước không?”
Mộc Giản lấy
giấy xác nhận ra được cho Ngải Ái xem.
“Cô Ngải, tôi là người của
Mộc gia, đây là giấy chứng
nhận, giờ
tôi muốn gặp
Cậu chủ”.
“Dạ, được ạ,
cháu sẽ thông báo ngay với Tổng
giám đốc”.
Mặc dù không biết người
này là ai, nhưng Ngải Ái rất có cảm
tình với ông chú này, cảm giác như chú này trông rất quen.
Từ lúc Ngải gọi
điện thông báo cho tới khi được
vào gặp Tổng
giám đốc, Mộc Giản đều cười
hiền hòa với
cô, sau đó liếc nhìn cô một cái rồi
mới đi vào trong.
Trong phòng, Mộc Duệ Thần
đứng trước
cửa kính sát đất, nhíu mày nhìn bầu trời xám xịt
trầm lặng
suy nghĩ.
Mộc Giản đóng cửa
phòng, đi tới đứng sau lưng Mộc
Duệ Thần:
“Cậu chủ, tôi đã trở
về”.
“Tình hình phía chủ tịch thế
nào?”. Mộc Duệ Thần quay người lại,
trong đôi mắt đen là ánh mắt thâm trầm
khiến người
khá khó dò được thái độ của
anh. “Ông nội vẫn nắm quyền không buông tay à?”
“Chủ tịch đã hạ
lệnh, cậu
chủ là người
thừa kế
duy nhất đã đến lúc tiếp quản sự
nghiệp, còn chuyện của bà chủ…” Mộc
Giản thở
dài, nói tiếp. “Tôi đã báo cáo với chủ
tịch về
cô Angel, nhiều ngày nay phía chủ tịch
đang gấp rút tổ chức lễ đính hôn cho cậu
và cô Angel”.
Mộc Duệ Thần
khựng lại
một lúc rồi
gật đầu.
“Cậu chủ…”Mộc
Giản muốn
nói lại thôi, nhìn về phía cửa,
cúi người. “Tôi thay Lị Vi xin lỗi
cậu chủ
và cô Ngải, nếu trước đây Lị Vi không dùng mọi thủ đoạn để lừa gạt
cậu chủ
thì cô Ngải và ngài đã không…”
“Chú Giản”. Mộc Duệ
Thần nhìn xuống. “Chú không cần phải xin lỗi,
vì cuối cùng… tôi cũng sẽ bắt
cô ấy phải
quay về bên tôi. Vấn đề
đó không còn quan trọng nữa”.
Mộc Giản cảm
động, hai mắt đỏ hoe, lui ra ngoài.
Ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc,
nhìn thấy Ngải Ái vẫn khỏe mạnh
như trước đây, Mộc Giản
thả hai tay xuông, yên lặng cúi đầu
trước Ngải
Ái.
Mặc dù đã tốn khá nhiều
công sức những vẫn chưa
điều tra ra được nguyên nhân Ngải tiểu thư bị mất
trí nhớ nhưng đã xác định được rằng độc
chất có tên M7 do con gái ông bào chế Ngải
Ái chưa từng dùng, chỉ cần
thế thôi cũng nhẹ cả người, đây có thể
xem như là trong cái rủi có cái
may.
*************************
Công ty M chỉ mới được
thành lập nhưng đã hoạt động
với tốc
độ như tia chớp, trang thiết bị hiện
đại, hoạt
động như một
công ty lớn, phát triển mạnh
mẽ nhiều
công ty không theo kịp.
Chưa đầy
một tuần
từ khi thành lập, doanh thu của công ty
chiếm lợi
thế cao nhất,
đưa công ty M thị trở thành một
trong những công ty có thị trường
tiêu thụ lớn
nhất Trung Quốc, thậm chí còn chiếm thị
phần trong khu vực Châu Á Thái Bình Dương… [Công ty này kinh doanh nhà hàng khách
sạn và sòng bài nhé].
Ngải Ái đã làm việc trong Mộc
thị được
một tuần,
theo thường niên, công ty sẽ tổ chức một
bữa tiệc
chúc mừng…
Đây là thông báo khiến
đông đảo các nhân viên nữ trong công ty phấn chấn, bởi vì vị
Tổng giám đốc, người trước giờ
luôn được vệ sĩ đưa đón, sử dụng thang máy riêng biệt, thậm
chí các cuộc họp hay hội nghị trong công ty đều sử dụng máy tính đều
điều hành từ xa, đối với những
nhân viên bình thường, muốn nhìn thấy
mặt sếp
bự quả
thực còn khó hơn lên trời.
Người duy nhất được
tiếp xúc hàng ngày với Tổng
giám đốc là Ngải Ái nghiễm nhiên trở thành đối
tượng bị
các fan của sếp bự ghen ghét, mỗi lần
Ngải Ái cùng mọi người chen chúc trong
thang máy, khi ngón tay run rẩy nhấn tầng
trên cùng đều có vô số ánh mắt
hình viên đạn chỉa thẳng vào cô, phẫn uất
không thể quét mắt một cái để cô chết
tan xương…
“Bữa tiệc lần
này có thật là Tổng giám đốc cũng tham dự không vậy?”.
Nư nhân viên A hào hứng.
“Tôi chỉ mới
được nhìn thấy Tổng giám đốc trên báo, không biết ngoài đời anh ấy có đẹp
trai như vậy không nhỉ?”
Ngải Ái đứng trong góc điên cuồng lắc đầu, đó là một
tiên biến thái rất rất biến thái! Đừng
có bị vẻ
ngoài hào nhoáng của anh ta mê hoặc!
“Cô không biết phần mềm
PS à, các cấp trên đều toàn là đàn ông, nên Tổng giám đốc
phải ra oai là đúng rồi…” Nhân viên B trả lời chắc nịch.
“Cô thử nói xem tại sao Tổng giám đốc không xuất
hiện trước
mặt bọn
mình, hay Tổng giám đốc mắc
bệnh sợ
phụ nữ,
hoặc cũng có thể bị mắc chứng
sợ bị
giam giữ?” [Sợ bị giam giữ là sao ta?]
Chứng sợ bị giam
giữ, rồi
mắc bệnh
sợ phụ
nữ hoàn toàn không thích hợp để
nói về tên Mộc Duệ Thần kia đâu!
“Haiz? Không thể nào!
Hay là thật nhỉ?”. Nữ nhân viên C tham
gia thảo luận. “Rất có thể Tổng
giám đốc là gay?”
“Những người nhìn bề
ngoài càng đẹp trai đều có thể
là gay”. Có người đau khổ thở
dài.
Phụt! Ngải Ái phì cười!
Nói có lý, bộ dạng của Tổng giám đốc
top bot đều được, giống trong YY truyện.
“Không có chuyện đó
đâu, chẳng phải mấy ngày trước có xì căng đan giữa Tổng giám đốc và một
diễn viên điện ảnh đó thôi”. Nữ nhân viên D nói. “Điều này có thể cho thấy Tổng
giám đốc thích phụ nữ?”
Ngải Ái ngẫm nghĩ, cũng đúng, Tổng giám đốc sao có thể là gay chứ?
“Này các cô, đừng đứng đây bàn tán mấy chuyện đó nữa, nếu
tới tai Tổng
giám đốc không khéo sẽ bị đuổi việc
cả lũ bây giờ…”
Tiếng nói chuyện nhỏ
dần, trong thang máy, hoàn toàn yên
tĩnh…
Ngải Ái nuốt ực một cái, an phận
trong góc…
Đột ngột, một
loạt ánh mắt
bắn về
phía cô:
“Trợ lý Ngải, những
gì chúng tôi mới nói, cô có đi tâu lại với
Tổng giám đốc không vậy?”
Vì không muốn bị mọi
người tẩy
chay, Ngải Ái điên cuồng xua tay:
“Không đâu! Thực ra
tôi cũng đồng tình với các cô. Tôi cũng thấy Tổng giám đốc rất
có thể mắc
bệnh sợ
phụ nữ,
sợ bị
giam giữ, và chắc chắn Tổng giám đốc
là gay rồi, theo như
tôi thấy thì cậu chủ
là một bot hơi bị đỉnh
đấy…”
Đinh!
Cửa thang máy mở ra.
Tất cả mọi
người há hốc
miệng, Ngải
Ái như bị cắn trúng lưỡi,
đứng ngây người.
“Chào Tổng giám đốc”.
Cả nhóm cúi đầu, chim thú gì cũng tản cả ra.
“Tổng tổng tổng
tổng tổng…”.
Ngải Ái lắp
ba lắp bắp
nhìn vẻ mặt
tức giận
của Tổng
giám đốc, lùi ra sau mấy bước.
“Giám giám giám giám…”
“Trợ lý Ngải”. Mặt
Mộc Duệ
Thần đen thui. “Lặp lại những gì cô vừa
nói không được bỏ sót dù chỉ là một chữ”.
234.
“Tổng giám đốc… Tôi chưa nói gì cả”. Ngải Ái xụ mặt,
uể noải,
thương cô với, cô chỉ vì muốn
hòa đồng với
mọi người
nên mới hùa theo, xui xẻo thế
nào hôm nay Tổng giám đốc lại
đi thang máy dành cho nhân viên bình thường
cơ chứ?
“Lặp lại”. Tổng
giám đốc ra lệnh. “Nói”
“Tổng giám đốc rất
có thể mắc
bệnh sợ
phụ nữ…”
Mộc Duệ Thần
bước vào trong thang máy, bĩu môi.
“Sợ bị giam giữ…”
Ngón tay ấn mạnh vào nút thang máy.
“Và…chắc chắn Tổng
giám đốc là gay rồi…”
Đinh! Cửa thang máy nặng nề
đóng lại, cứ như là khép lại cánh của địa ngục.
“Theo như tôi thấy thì cậu chủ là một
bot hơi bị đỉnh đấy…”.
Đôi mắt nheo lại thành một
đường, ánh mắt nguy hiểm như
kiếm sắc, bắn thẳng vào tâm can đang run rẩy của
Ngải Ái khiến chân cô mềm nhủn cả
ra.
“Trợ lý Ngải…:
Mộc Duệ Thần
tiến đến
gàn Ngải Ái, chống hai tay vào mặt kính
bóng loáng trong thay máy, nhốt cô bên
trong. “Nói cho tôi biets, cách cô đã quan sát tôi đi”.
Ngải Ái đột ngột
ngẩng đầu,
đối diện
với đôi mắt
rực lửa
giận. “Tôi… tôi… tôi không cố ý”.
“Cô muốn quan sát thì
hãy quan sát đi”. Anh gằn giọng ra lên, thang máy lên đến tầng
trên cùng, mặc cho cô chống cự,
xốc cô trên vai vác vào trong phòng Tổng giám đốc.
Ngải Ái bị xốc
trên vai hốt hoảng, tay nắm chặt vai anh, luôn miệng xin tha:
“Xin lỗi Tổng giám đốc,
hãy nghe tôi giải thích, xin ngài đừng nổi
nóng, tôi vô ý quá, ôi tôi vô ý quá…:
Trong phòng, anh đặt
cô xuống ghế nệm rồi nằm
đè lên trên.
“Tôi không có hứng
thú với phụ
nữ”.
Giọng anh lạnh nhạt
nhìn cô chằm chằm. Ngải Ái sững sốt
run rẩy đưa tay lên che miệng đang há hốc.
“Nói vậy là Tổng giám đốc đúng là G…”
“Tôi chỉ có hứng thú với
một mình cô”.
Không khí trong phòng nhất
thời bị
ngưng đọng.
Cả người Ngải
Ái khựng lại,
ánh mắt kinh ngạc chuyển biến thành mơ hồ.
“Tổng giám đốc… anh… đang nói gì…”
“Bé con…”
Anh gọi tên cô, cúi đầu xuống,
gương mặt đẹp trai ghé sát vào cô, đôi mắt đen nhìn cô không chớp mắt, Ngải Ái có thể
cảm nhận
được nhiệt
độ nóng hổi
từ người
anh truyền sang da thịt cô, sau đó, nghe tiếng anh nhàn nhạt ra lệnh. “Hôn tôi đi”.
Ngải Ái chắc chắn,
cô bị điên thật rồi.
Giờ phút này, cô chẳng những
không phản kháng mà còn nghe theo mệnh lệnh
của Mộc
Duệ Thần,
choàng tay ôm cổ anh, rướn người
lên áp đôi môi đỏ mọng vào bờ
môi mềm mại
của anh.
Cảm giác này… Mơ hồ….
Ánh mắt chân thành,
tiếng anh thì thầm, mùi cơ thể
anh gần sát khiến cô điên cuồng… Phục tùng mệnh
lệnh của
anh, ôm anh, thật chặt… vĩnh viễn
không muốn buông anh ra…
Mộc Duệ Thần.
Ba chữ đó không ngừng sôi sục
trong đáy lòng, tựa như
muốn nuốt chửng cô…
Cô ôm cổ anh, nút lấy bờ
môi anh như đang nhấm nháp món bánh
kem, mùi vị thơm ngọt khiến
cô không kìm lòng được, bật khóc…
“Mộc Duệ Thần”.
Cô nói trong vô thức,
hai cơ thể dán sát vào nhau.
“Anh… anh đừng đi”.
“Anh ở đây!
Mộc Duệ Thần
ôm cô vào lòng, để cô gối đầu
lên cánh tay mình, cảm nhận được
cơ thể mềm mai của
cô đang cuộn tròn trong lòng anh, nghe
cô gọi tên anh.
“Bé con”. Anh cười khẽ. “Xem ra em chưa hoàn toàn quên anh”.
Ngải Ái rời môi anh, thở
dốc, tay vuốt ngực nằm trong lòng anh, trong vòng tay dễ chịu,
hơi thở ấm áp, trong giọng
nói êm tai…
Một cơn
gió thổi thốc qua ô cửa,
thổi tung rèm cửa, thổi mái tóc Ngải Ái, gương mặt
cô đẹp không tì vết…
Cả người mát rượi,
Ngải Ái đột
nhiên rùng mình, đầu óc hỗn loạn
dần khôi phục.
Khi cô ý thức được bản
thân mình đang nằm trong lòng anh, nghĩ
tới việc
mình vừa chủ động ôm Mộc Duệ
Thần rồi
còn cưỡng hôn anh, cả người
lấm tấm
mồ hôi.
Cô đẩy Mộc Duệ
Thần ra, nhảy xuống ghê, hoảng loạn
chỉnh sửa
lại quần
áo.
“Tổng giám đốc… Vừa
rồi tôi… có phải đã…”.
Ánh nắng rọi qua ô cửa
chiếu xuống
gương mặt Mộc Duệ
Thần, trên môi anh có một vết
son như cánh hoa, mắt anh gian
manh mà ấm áp.
“Sao nào, trợ lý Ngải”. Giọng
nói của anh không nóng cũng không lạnh.
“Tổng giám đốc”. Ngải
Ái bụm miệng.
“Tôi có làm chuyện gì… thô lỗ với
ngài không?”
“Có”. Anh hào phóng thừa
nhận. “Cô ôm tôi, áp đảo tôi, sau đó cưỡng
hôn tôi”.
Tôi…
Cả người Ngải
Ái mềm oặt,
khuỵu xuống
ngồi trên sàn. “Sao tôi có thể làm chuyện
đó… Ôi…”
“Có!”. Mộc Duệ Thần
từ từ
đứng dậy.
“Chuyện không bằng cả cầm thú đó mà trợ
lý Ngải cũng làm được”.
“Không bằng cầm thú”. Ngải
Ái ngẩng đầu
trừng mắt.
“Có nghiêm trọng đến thế
không? Đây chắc chắn không phải
là nụ hôn đầu tiên của Tổng giám đốc.
Tôi là con gái mà anh cũng ăn thua ư?”
“Thế sao?”
Mộc Duệ Thần
chỉ vào ngực
mình, mấy nút áo do có ngoại lực
tác động bị
sút chỉ, chiếc sao sơ mi nhăn nhúm cho thấy vùa bị
Ngải Ái níu lấy.
Đầu óc trống rỗng!
Có nằm mơ Ngải
Ái cũng không bao giờ nghĩ rằng mình lại
làm cái chuyện bỉ ổi đó với sếp.
“Nhưng mà chẳng phải Tổng giám đốc
nói tôi hôn anh mà”. Cô bấu víu vào lí
do đo. “Cả hai ta đều có trách nhiệm”.
“Chứng cứ đây?”. Mộc
Duệ Thần
nheo mắt lại.
“Ai có thể chứng minh rằng tôi đã nói
câu đó”.

