Gió trắng - Chương 02
Chương 02: Sợi tóc
Tâm nhăn mặt. Cảm giác
lợm giọng dậy lên, mặc dù trước đó mấy phút, anh còn đang thấy hoàn
toàn hài lòng với món súp củ cải đỏ chua dịu, ngầy ngậy váng sữa đang
tan mà Hương đặt ngay trước mặt anh khi anh vừa ngồi xuống bàn.
Súp
nóng đến nỗi sờ vào mặt bàn cũng thấy ấm. Mấy miếng bánh mì đen, đĩa
dưa chuột, cà chua tươi trộn dầu ăn điểm loáng thoáng một vài quả ôliu
đen thẫm, bên cạnh là cốc vodka, loại cốc thủy tinh nhiều khía mà anh ưa
thích. Vodka cứ phải rót vào cốc ấy mới được, vừa đầy đặn, vừa trong
vắt khiến anh có cảm giác uống thứ rượu đó vào, đầu óc sẽ sáng suốt
quang quẻ ra. Khăn ăn, khăn giải bàn vải thô, cùng một màu be dịu mắt.
Trên
bếp, ấm nước sôi đang phì hơi trắng, tỏa mùi nồng nồng của nước nóng,
khiến má và tai đỏ ửng vì tuyết lạnh của anh như đang nguội dần. Căn bếp
của hai vợ chồng anh ở xứ sở này, tuy bé nhỏ nhưng thật ấm, thật gọn.
Và anh rất tự hào về vợ mình. Cứ dăm bữa nửa tháng lại rủ bạn bè về
nhậu. Đôi khi không báo trước, cứ đột ngột đưa về cả một tiểu đội.
Vậy
mà Hương chẳng kêu ca nửa lời. Lúc nào cô cũng dự trữ sẵn trong ngăn đá
rất nhiều đồ ăn, từ tôm “con hổ” xanh xanh vằn vện đắt tiền đến cá
scumbria thịt vừa ngậy vừa chắc, và thịt lợn hoặc thịt bò xay sẵn để
thành từng gói… Rồi lại hì hụi nấu nấu nướng nướng, bày biện xanh đỏ tím
vàng, chỉ một loáng là thành mâm cỗ cho đám đàn ông khề khà cả tối.
Chỉ
có điều, những tháng gần đây Tâm rất hay mất hứng khi ăn cơm ở nhà. Anh
nhăn mặt nhặt ra từ trong miệng một sợi tóc mảnh. Tóc của Hương. Ẩu
quá! Tâm bực bội.
Dọn cơm cho chồng ăn thế đã là không ổn, những
lúc có bạn có bè mà tóc của Hương vẫn cứ vài sợi quấn quýt trong đĩa
nộm, hoặc lơ phơ trong bát canh măng là anh nhìn cô, mắt tóe lửa. Lạ nữa
là, góp ý nhiều lần mà cô… vẫn tái phạm. Giờ, mỗi lần phát hiện ra một
sợi tóc, anh lại cười khẩy đưa nó lên cao, nói: “Mì chính cho canh thêm
ngọt!”.
Anh thấy đắc thắng khi Hương cuống quýt đem sợi tóc vứt
đi, mắt long lanh chực khóc. “Còn trẻ con lắm ấy! Quá ẩu! - anh nghĩ
thầm. - Dạy vợ là cứ phải nghiêm, chẳng rồi sau này có tuổi, dám cho
chồng đau bụng lắm!”.
Một tối, sinh nhật Tâm. Thường thì anh đã
đặt nhà hàng. Nhưng năm nay rét đậm, tuyết rơi dày, mọi người ngại đến
nhà hàng. Ngồi trong nhà Tâm vẫn ấm cúng hơn. Nhà lại gọn gàng vì không
có trẻ con. Tâm và Hương cưới nhau đã mười năm, con trai 7 tuổi hai vợ
chồng gửi về cho ông bà hai năm nay để đi học vì Tâm cũng không định ở
đây lâu nữa.
Căn hộ lớn ở phía Nam Matxcơva, anh vẫn sửa lại rất
đẹp. Sàn gỗ, thảm len Thổ nhĩ kỳ, góc nhà lại có một cái lò sưởi gạch
đỏ, chỉ được nhóm lửa lên mỗi khi hai vợ chồng có những buổi tối lãng
mạn hiếm hoi bên nhau, thường là vào mùa Thu, khi mưa giá tỏa làn khí mù
ẩm ướt bên ngoài.
Hương lấy nhúm lá bạc hà cô hái được trong rừng
rồi sấy khô từ hồi Hè ra, thả vào chiếc ấm gốm to, hãm nước. Nước trà
bạc hà thơm đến nỗi không thể gọi là thơm nữa. Ngồi cạnh bếp lò có những
ngọn lửa nhỏ quấn riết lấy khúc củi bạch dương, mùi thơm của tách trà
bạc hà có thể gọi là mùi hương bình an, khiến lòng chẳng còn muốn bon
chen, làm nguội hoàn toàn tham vọng kiếm tiền vẫn bừng bừng hàng ngày
trong Tâm, trong những người bạn của Tâm. Tâm vẫn thường đùa vợ: “Em làm
nhụt chí trai!”…
Lần này, sau khi ăn nhậu xong, đã ngà ngà say,
mọi người được thưởng thức tách trà “làm nhụt chí trai” của Hương bên
bếp lửa. Ai nấy đều như thở ra một hơi thật dài, trút bỏ hết những suy
nghĩ vương vấn về những hợp đồng chưa ký được, những dự án chưa hoàn
thành, những công hàng vẫn đang lênh đênh ngoài biển…
Vợ một anh
bạn tò mò hỏi Hương cách sấy lá bạc hà. Hương sôi nổi kể: “Lá bạc hà ở
ngoài rừng nhiều lắm, em hái cả mấy cái lá có hoa trắng, chẳng biết tên
là gì, nhưng người Nga nói là uống mát gan, rồi đem về rửa sạch, đợi
thật ráo nước, cho cả vào lò sấy. Thế mới sạch, chứ phơi ngoài không khí
để không được lâu, lá trà lại vẫn ngậm nước… Hãm thì cũng cứ hãm như
trà thường thôi. Đun nước thật sôi đổ vào là xong!”.
Tâm tiếp lời:
“Thiếu!”. Hương ngạc nhiên nhìn anh, Tâm cười cười, nói: “Còn một thành
phần quan trọng. Là tóc!”. Mọi người cười xòa, nhưng ngơ ngác. Rõ ràng
không ai hiểu ẩn ý của Tâm. Chỉ có Hương là tái mặt. Mắt cô đỏ lên. Cô
quay vào buồng ngủ. Lát sau, cô ra hành lang khoác áo, đi ủng… và nói
với mọi người: “Các anh chị ngồi chơi, em chạy xuống đường mua thêm
thuốc lá”.
Không ai để ý Hương đi rất lâu. Mọi người đã về hết
rồi, bát đĩa rếch vẫn đầy trên bàn, những tách trà đã uống hết vẫn vương
vãi đây đó quanh phòng khách. Tâm lả giả bảo mọi người, cứ để đấy Hương
về Hương lo, một loáng là xong mà, cô ấy quen rồi. Nhưng hút đến điếu
thuốc thứ ba ngoài bếp mà Hương vẫn chưa về, Tâm bắt đầu nóng ruột.
Anh
mặc ấm, lao xuống đường. Ngoài trời, tuyết đang rơi đợt cuối của một
ngày. Tuyết mảnh như những giọt mưa trắng, bay lấp lánh dưới ánh đèn cao
áp. Trong gió, không rõ tuyết đang từ trên trời rơi xuống hay từ dưới
đất túa lên nữa.
Anh nhìn thấy Hương đang ngồi bất động trên chiếc
ghế gỗ trong sân, ngay dưới cột đèn. Cô để đầu trần, tóc xõa ra. Tuyết
bay quanh làm mái tóc như được bao phủ một quầng sáng nhỏ. Trước đây tóc
Hương rất dài và mượt. Không hiểu sao dạo này cô để tóc ngắn, những lọn
tóc nhỏ bám vào má, trông ngắn ngủn khó chịu.
Anh vốn thích vợ để
tóc dài. Hương biết vậy mà vẫn cắt tóc, hình như nghe lời khuyên của cô
bạn gái nào đó, cô muốn đổi mới mình. Hừm. Có lẽ cũng vì chuyện này mà
gần đây anh thấy hậm hực trong lòng, hai vợ chồng chẳng mấy khi nói được
với nhau câu chuyện tử tế.
Tâm gạt tuyết trên ghế, ngồi xuống
cạnh vợ. Anh chưa biết nói gì vào lúc này. Cũng không xác định được mình
đang bực bội hay cảm thấy nhẹ cả người vì tìm ra Hương. Anh im lặng.
Mùi tuyết dậy lên, phải rồi, như trong một truyện ngắn của Nga anh từng
đọc, người ta ví mùi tuyết với mùi dưa hấu. Mọi cáu giận trong anh đã
biến mất. Bỗng, Hương ngả đầu vào vai anh. Mái tóc cô đã ướt đầm, cọ vào
má anh lành lạnh, khiến anh rùng mình.
Cô nói khe khẽ: “Anh xem
này, lâu rồi anh không chạm vào tóc em. Anh có nhớ, ngày xưa nó dày thế
nào không?” “Anh nhớ”. Hồi mới yêu nhau, cô hay tết tóc hai bên. Mỗi bím
tóc chật cả lòng bàn tay anh. Tâm bất giác đưa tay vuốt tóc Hương. Bàn
tay anh ẩm ướt. Mái tóc ngắn cũn tội nghiệp nằm gọn trong lòng tay, chỉ
còn một dúm. Anh hoảng hốt: “Sao vậy em?” “Không sao, anh ạ. Chỉ là tóc
rụng quá nhiều. Ai rồi cũng đến lúc thế.”
Rồi đột nhiên, cô giật
một sợi, kêu lên một tiếng nhỏ như thể chính bản thân cô cũng bất ngờ về
hành động của mình. “Anh cầm đi. Anh vẫn bảo, tóc em là tóc tơ, nghĩa
là em sướng. Tóc ai cứng như chổi rễ tre là khổ.”, - Hương cười khẽ. - “
Anh có còn nhớ, hồi chưa sang đây với anh, em đã từng gửi cho anh một
sợi tóc trong bức thư không? Anh bảo rằng, anh để sợi tóc lên ngực, và
như thấy em đang áp mặt vào ngực anh, ở chỗ tim”. “Anh nhớ”.
“Dạo
này tóc em rụng nhiều quá, mắt em thì cận, em…” “Thôi, em đừng nói nữa” -
Tâm thấy nghẹn cổ, đưa tay giằng cái khăn quàng. Hương sang Nga đoàn tụ
với anh rồi mới bị cận. Mắt Hương cận 1,5 đi-ôp, nhưng anh không thích
cô đeo kính. Anh muốn thấy cô như cô gái hồi nào anh yêu, như người vợ
anh cưới về, xinh xắn, tóc dài, mắt tròn sáng. Chiều anh, cô chỉ dùng
kính mỗi khi đọc sách hoặc xem phim, vả lại cô cận cũng không nặng lắm,
không đeo có vẻ cũng chẳng sao…
Bây giờ, trong đêm tuyết rơi, mắt cô như tối thẫm đi, tương phản với màu trắng sữa đang rực sáng lên ở xung quanh.
Tâm
quàng tay ôm Hương vào ngực, anh vẫn nắm chặt sợi tóc nhỏ của cô trong
lòng bàn tay to lớn của mình. Tóc tơ, mảnh như không hề có…

