Ấn kí của lão hổ - Chương 02

Quá trưa, Lê Nhi nhận được thông báo nói là xã trưởng có
chuyện quan trọng muốn thương lượng. Đây cũng là lần đầu tiên sau khi đi làm
được triệu kiến, cho nên cô vội vàng đi tới phòng xã trưởng, lễ phép gõ cửa,
rồi mới đẩy cửa ra đi vào.

Vừa vào cửa, Ba xã trưởng liền đứng lên, nhiệt tình chào hỏi
Lê Nhi.

- Đường tiểu thư mời ngồi.

Hắn chỉ hướng tay ý bảo  Lê Nhi ngồi vào  ghế sa
lon

Đợi Lê Nhi sau khi đã ngồi xuống, Ba xã trưởng cũng ngồi đối
diện Lê Nhi

- Đường tiểu thư, cô ở chỗ này cũng công việc một thời gian
ngắn , căn cứ lời tổ trưởng báo cáo, cô có biểu hiện tương đối tốt, có thể thấy
được là cô vô cùng cố gắng, ta quả nhiên không nhìn lầm người.

Nghe được Ba xã trưởng ca ngợi, Lê Nhi tương đối chột dạ, cô
không cho là mình đang làm việc hăng hái, chẳng chăm chút ít thời gian. Hẳn là
đồng nghiệp nói tốt cho mình

- Xã
trưởng, thật ra thì… tôi… biểu hiện cũng không phải là tốt như vậy…

Mặc dù có điểm ấp a ấp úng, nhưng Lê Nhi nhưng ngay sau đó
muốn đem sự thật toàn bộ nói ra, để tránh có gạt người

Nhưng lời cô còn chưa nói hết, Ba xã trưởng phất tay một
cái, liền cắt lời nói của nàng

- Ai nha! Cô đừng khách khí. Có khi quá mức khiêm nhường,
đối với tiến bộ của mình tạo thành trở ngại.

Ba xã trưởng cười nói:

- Tốt lắm, tốt lắm. Thật ra thì ta tìm cô, là công việc quan
trọng này muốn giao cho cô làm.

Công việc? Một loại công việc mà phải sai khiến cô? Không
cũng là tùy Tổng biên quyết định đi? Làm sao xã trưởng có nhảy lớp, trực tiếp
chỉ huy nàng ?

- Đó? Là dạng gì công việc? Mặc dù cảm thấy có chút kỳ quái,
nhưng Lê Nhi vẫn là cung kính  hỏi.

- Cô hẳn là hiểu rõ, chúng ta ba tuần san, cho tới nay đều
chỉ săn tin nhân vật, để tung lên báo a?

Thấy Lê Nhi sau khi gật đầu, Ba xã trưởng mới tiếp tục hỏi:

- Cô đã từng nghe qua cái gọi là — Ngũ Nhân Bang— chưa?

Ngũ Nhân Bang? Nghiêng đầu, thật tình suy nghĩ một chút, Lê
Nhi nhớ tới cô sưu tập tư liệu dường như xem mấy chữ này. Nhưng là nội dung chi
tiết, trong lúc nhất thời cô không nhớ  ra — xem ra cho dù sưu tập rất
nhiều tài liệu, nếu như không có trí nhớ siêu cường, sợ rằng vẫn là vô dụng.

Cô lúng túng cười khúc khích.

- Ân… Tôi dường như đã có nghe qua.

Nghe được cô trả lời hàm hồ, Ba xã trưởng làm sao hiểu ý của
nàng? Nhưng con mắt lão luyện của hắn không vạch trần Lê Nhi, ngược lại tâm
tình bắt đầu  nói  về tung tích Ngũ Nhân Bang

- Ngũ Nhân Bang thật ra thì chỉ là một danh hiệu. Đại biểu
cho 5 nam nhân, tước hiệu theo thứ tự là Minh Vương, Ác ma, Tà Thần, Nham Hổ,
Hỏa Ưng. Bọn họ nắm trong tay các sản nghiệp khổng lồ, chẳng những có tiền mà
người anh tuấn mê người, cho nên là tiêu điểm truy đuổi của mọi người, cũng là
tin tức cực tốt. Bởi vì người ngoài không thể đánh bại bọn họ. Cho nên giới truyền
thông gọi bọn họ là Ngũ Nhân Bang.

Ba xã trưởng một hơi đem nói cho hết lời.

Ngừng ít phút , hắn hưng phấn bổ sung.

- Bởi vì bọn họ kiêu ngạo, tham vọng, đem rất nhiều nữ nhân
dẫm ở dưới chân. Dù  như vậy, nữ nhân vẫn là giống như thiêu thân lao đầu vào
lửa , phấn đấu quên mình đến gần bọn họ, nếu may mắn được một người trong đó ưu
ái,sẽ bay lên làm phượng hoàng.

- Thật …có thần kỳ như vậy sao?

Lê Nhi mở lớn đỏ tươi cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt không dám
tin.

Ở trong lòng không ngừng trách tự trách mình, thế nhưng
không biết những thứ này nhân vật truyền thuyết … Ngay cả những thứ này nổi
danh nhân vật cũng không biết, cô còn có thể trở thành ký giả ưu tú  sao?
Trở về nhất định phải đem tài liệu thật kỹ càng, học thuộc lòng, Lê Nhi ở trong
lòng ảo não lập lời thề.

- Dĩ nhiên!

Ba xã trưởng ánh mắt sáng lên, dương dương đắc ý nói:

- Bên chúng ta có một tổ là chuyên điều tra Ngũ Nhân Bang,
chẳng qua là… Ai!

Mới vừa còn đang trong mắt lóng lánh, bất chợt ảm đạm nhìn
xuống, hắn đang diễn trò ,dường như thở dài một tiếng.

- Chỉ là cái gì? Tổng biên cứ nói ạ!

Đã nghe hứng thú Lê Nhi không nhịn được thúc giục hắn, hoàn
toàn quên đối phương là xã trưởng.

- Về Minh Vương, Ác ma, Tà Thần, Hỏa Ưng, chúng ta đều có
đầy đủ thông tin, chính là Nham Hổ quá mức thần bí, bởi vì hắn là được cao thủ
phòng vệ nghiêm mật , chúng ta hao tổn bao sức lực, nhưng vẫn mơ hồ, còn lại
tài liệu cá nhân cơ hồ là vụ vặt… Căn bản không có biện pháp viết ra

Ba xã trưởng bỏ gọng kính màu vàng, ngón tay thô lỗ,ánh mắt
ôn nhu, vẻ mặt đau lòng.

- Đó! Thật đúng là thật là đáng tiếc.

Lê Nhi đồng tình nhìn Ba xã trưởng.

- Không chỉ là đáng tiếc mà thôi. Chúng ta là bát quái giới
nhân tài kiệt xuất ( có nghĩ là nói về nhân tài kiệt xuất, như kiểu tạo hành
hiện tượng ấy), phải nào phải ghi đủ bài về họ?

Hắn dõng dạc nói:

- Cho nên, chúng ta nhất định phải phái ra ký giả ưu tú ,
thâm nhập vào phòng tuyến Nham Hổ, có được tư liệu của hắn, tin độc nhất vô nhị!

Lời vừa mới dứt, Ba xã trưởng đột nhiên đi phía trước, nhìn
Lê Nhi hét lớn:

- Phải dựa vào cô! Tôi cùng tin con mắt của mình, cô nhất
định có thể hoàn thành nhiệm vụ!( có mà xui Nhi đi làm mỹ nhân kế thì có, hắc
hắc)

- Hả ? Tôi hoàn …thành nhiệm vụ? Tôi sao? Lê Nhi liều mạng
lắc đầu.

- Tôi  không được! Tôi chỉ là ký giả vụng về việc này
phải để  tiền bối có kinh nghiệm đi chứ ?

- Không! Ta nói rồi cô rất xinh đẹp, nhìn mặt lại ngây thơ,
thuần khiết làm cho nam nhân mất đi phòng bị. Ta tin tưởng cho dù là Nham Hổ,
cũng sẽ không dễ dàng cự tuyệt yêu cầu của cô.

Hắn nói như đinh chém sắt.

Cho dù xã trưởng nói như vậy, nhưng trong lúc bất chợt bị
giao cho trách nhiệm nặng nề, cô đối với bản thân một chút tự tin cũng không có.

- Tôi thật không thể làm được,  không có biện pháp,
tuyệt đối sẽ không thành .

Lê Nhi bối rối, cự tuyệt.

 - Cô thật không muốn thử một chút ? Tôi vẫn cho rằng cô là
một nhân tài, chỉ làm ký giả  săn tin này quá mức đáng tiếc. Cho nên cho
cô 1 cơ hội, nếu như cô thuận lợi phỏng vấn được Nham Hổ, sẽ chứng minh năng
lực của mình. Đến lúc đó, ta sẽ đem cô đề cử cho báo tin tức quốc gia. Cô 
có thể ở bên kia học nhiều hơn

Ba xã trưởng ngoài miệng vừa nói đáng tiếc, trong mắt nhưng
hiện lên vẻ gian xảo

Báo tin tức Quốc gia? Đây chính là số một số hai báo nổi
danh a!

- Tôi thật làm được không?

Cô sợ hãi hỏi.

- Dĩ
nhiên, ta cùng ông chủ bọn họ là  đồng học, hắn nhất định nể mặt ta. Huống
chi, ta còn  thay bọn họ bồi dưỡng nhân tài a.

Ba xã trưởng vỗ ngực một cái tuyệt đối ko thành vấn đề

Đây là Lê Nhi cơ hội thật tốt, muốn cùng chẳng được.Báo tin
tức Quốc gia chuyên nghiệp quá rõ ràng, chỉ cần mình  hoàn thành nhiệm vụ
cách thuận lợi, là có thể  1 lần nữa bước lên…Lúc này trong lòng tất cả sự
do dự, đều bị Ba xã trưởng bảo đảm có thể làm, Lê Nhi  bật thốt lên.

- Tôi , đồng ý thử sức !

- Tốt! Vậy thì tốt quá.

Ba xã trưởng cao hứng nói, nhưng ngay sau đó đi tới trước
bàn làm việc, cầm lấy trên 1  thư mời.

- Vào  tối thứ sáu tới có một  yến hội. Mặc dù chủ
buổi lễ là Tà Thần, bất quá theo  tin tức thì  Nham Hổ cũng sẽ đến. Cô
tới đó, có thể dễ dàng tìm được hắn.

- Đúng rồi, đây là 1 ít tư liệu về Ngũ Nhân Bang, còn có một
chương tư liệu về Nham Hổ khá mơ hồ. Cô hãy cầm về nghiên cứu một chút, phải
biết họ mới có thể tìm được sơ hở, khiến họ tin tưởng cô. Cố gắng lên! Phải dựa
vào Đường tiểu thư rồi!!!!!!!

Lê Nhi hai tay khẽ run, đem tài liệu mở ra, đập vào mắt là
vài hình ảnh. Có thể đoán ra người chụp  lúc ấy nhất định chớp nhoáng,
không kịp điều chỉnh tiêu điểm chụp. Trong tấm ảnh nam nhân hình như nói chuyện
điện thoại, bàn tay to vừa lúc đem mặt che khuất, chỉ có thể nhìn ra hắn màu
tóc có màu nâu nhạt, dáng người tương đối cao lớn. Nhìn kỹ hình, Lê Nhi tim đột
nhiên đập nhanh, xuất hiện loại cảm giác kì lạ, trong lòng nàng dần dần lan
tràn… 

Sau khi về nhà, Lê Nhi đem tư liệu của  Ngũ Nhân Bang
đọc nhiều lần, cô gắng đọc thuộc lòng, cho đến  nhớ kỹ mới dám nằm xuống
nghỉ ngơi.Mà cứ nhìn vào hình ảnh của Nham Hô là tin loạn nhịp, cất hình dưới
gối ( thôi anh xong đời, chị ấy quyết mang anh ngủ cùng rồi). Mấy ngày nữa mình
phải luyện tập, tính toán thật kĩ để phỏng vấn được Nham Hổ cho chu đáo vậy.
Chỉ sợ khi lâm trận rối bời câu trước quên câu sau thì …Phải có gắng không được
quên

Vần đề đầu tiên muốn hỏi chắc là : anh đã có bạn gái hay
chưa?

Ặc phải nhắc nhở mình không được tò mò hỏi câu đó, như này
có vẫn đề…Nhưng quả thật nàng cùng tò mò và bao độc giả nữ khác chắc cũng muốn
biết

Tu liệu về anh ta quả là ít, không tới trăm chữ. Chỉ biết là
anh ta là người Trung quốc, được gọi là “Nham tổ tổng tài”.Công ty bảo vệ mang
tính chất toàn cầu, bảo vệ nhân vật quan trọng ở mọi nơi

Cao thủ của “Nham tổ”  chưa từng thất thủ, vì vậy thu
phí cũng rất cao. Nếu như không phải người giàu có, tuyệt đối thuê không nổi
 bảo vệ của “Nham tổ”

Lê Nhi tuyệt đối tin tưởng rằng chỉ cần là biết thong tin
những người liên quan đến Nham Hổ cũng hấp dẫn độc giả rất cao.Tuy vậy, nhưng
đây là lần phỏng vấn 1 nhân vật quan trọng thế này, Lê Nhi trong lòng vẫn là
cực kì bất an. Cho nên còn dư lại tới mấy ngày ở nhà nơm nớp lo sợ cuộc phỏng
vấn này.

Không nghĩ tới ở yến hội một ngày , cô bạn thân của nàng Đào
San San  mới vừa trở về nước, đột nhiên nhờ nàng mang chút ít tư liệu về
các thương gia kinh tế hàng đầu. Sau khi đến nhà Lê Nhi mới biết, San San bởi vì
xí nghiệp trong nhà mình phát sinh nguy cơ, và chi có đi gặp  Tà Thần
-  Lãnh Diệp giúp đỡ mới có thể chuyển nguy thành an. Cho nên hai người
bàn kế hoạch, cùng đi tham gia bữa tiệc quan tọng kia, sau đó chia ra tiếp cận
mục tiêu.

Nhưng vào lúc này, Lê Nhi mới nghĩ đến một vấn đề nghiêm
trọng — cô căn bản không có lễ phục dạ tiệc. Cho nên San San lập tức lôi kéo Lê
Nhi, đến gian phòng của mình chọn lựa chọn 1 bộ trạng phục phù hợp . Nhưng vấn
đề là San San cao Lê Nhi gần một cái đầu, chọn tới chọn lui không có kết quả,
lễ phục quá dài chỉ tìm được 1 bộ khả thi. Thật dễ dàng nhảy ra một bộ lễ phục
San San hồi trung học, màu sắc vẫn sang trọng, hình thức cũng coi như chấp nhận
được, cho nên  mới giải quyết cái vấn đề đại phiền toái này. Kế tiếp, chính
là phải  tĩnh tâm đợi chờ yến hội của ngày mai .

Yến hội đêm đó…

Diễn ra ở  1 dinh thự xa hoa, xung quanh là tiếng nhạc
và tiếng ồn ào của lời chào hỏi xã giao. Bên ngoài náo nhiệt như vậy nhưng trên
1 gian phòng tầng trên lại yên tình nơi này có 2 nam nhân đang thưởng thức ly
rượu nói chuyện. Chủ nhân của dạ tiệc này là Tà Thần Lãnh Diệp, tối nay anh ta
mặc 1 bộ lễ phục sang trọng, tay nâng ly rượu, thoải mái ngồi ở trên ghế sa lon.

Đứng ở bên cửa sổ, quan sát động tĩnh bên ngoài, Lãnh Diệp
mở miệng nói chuyện.

- Tôi mở yến hội, tuyệt không có người nào dám xông tới, cậu
đại khái không cần lo lắng như thế

Nam nhân kia không quay đầu lại, ánh mắt sắc bén không
có một chút thư giãn, ngoài miệng trả lời:

- Cậu cứ uống đi, không cần để ý tôi.

Lãnh Diệp cười to.

- Làm sao vậy ? Mắc bệnh nghề nghiệp hả ?

- Cứ cho là vậy.

Nghe được ra Lãnh Diệp cười nhạo, Nham Hổ nhíu mày, bất mãn
trừng tên kia một cái, cẩn thận là hơn, không để cho người bên cạnh mình gặp
nguy hiểm, đây là nghề của Nham Hổ.

Ánh mắt nhắc nhắc bạn tốt :

- Đêm nay rất đặc biệt, dạ tiệt sẽ kéo dài tới sáng với
những cuộc vui của mọi người, ngươi cũng đừng quên  ở lại mà hưởng thụ,
xem  như vứt bỏ 1 chút nguyên tắc xem  trò vui riêng biệt của những
người thượng lưu .

Nham Hổ nghe vậy, thuận tay kéo rèm cửa sổ, ly rượu trong
tay lay động, như khối băng bên trong phát ra tiếng va chạm thanh thúy, rồi
uống cạn. Hàm trăng trắng lộ ra, quay đầu nhìn Lãnh Diệp

- Cậu cứ việc hưởng thụ, tôi lúc sau sẽ xuất hiện.

Biết Nham Hổ luôn luôn không thích náo nhiệt, tham gia dạ
hội luôn  không quá mười phút đồng hồ. Đối với cái này điểm, Lãnh Diệp
cũng là cười cười bâng quơ.

- Được rồi, coi như là cho  tôi ít thể diện. Tại sao
sớm như vậy đi? Cậu không sợ phụ lòng của Mr. Wood ?

Nhưng hắn cao hứng đến nỗi mấy ngày ngủ không được, bởi
vì  tỉ mỉ thiết kế lễ phục cao phú này cho ngươi chứ ?

- Đừng nhắc tới hắn.

Nhớ tới nhà thiết kế ẻo lả kia, Nham Hổ không vui,cắt đứt
 lời nói của Lãnh Diệp

- Tối nay chỉ có tôi đến?

- Minh Vương, Hỏa Ưng còn chưa có trở lại, Ác ma Đằng Lệ
cùng  Tâm Đồng  còn đang Châu âu hưởng thụ thế giới 2 người.

Nói tới đây, Lãnh Diệp  lông mày nâng lên

- Cậu biết, loại dạ hội kiểu này không nên cho Nhu Nhã
xuất hiện, cho nên không có gọi cô ấy.

Nhớ tới Nhu Nhã, Nham Hổ ánh mắt lộ ra ánh mắt sáng loáng.

- Không có tiện sao? Là cậu sợ Nhu Nhã nhất thời cao hứng,
hủy diệt dạ tiệc sao?

Bọn họ cùng chung rất thương yêu muội muội Nhu Nhã, mặc dù
ngoài mặt xinh đẹp ưu nhã, nhưng ở xem ra nhã nhặn lịch sự là cái mặt nạ, nhưng
ẩn chưa bên trong  đó là 1 vẻ kì quái. Nếu như Nhu Nhã mà biết, Lãnh Diệp
nửa đêm tổ chức dạ tiệc đặc biệt này, cô không lập tức chạy tới tham gia náo
nhiệt mới lạ.

-Khụ,
khụ… Làm sao có thể!!!

Lãnh Diệp lúng túng  phát ra hai tiếng cười mỉa .

Loại dạ tiệc này vô cùng nhàm chán, Nhu Nhã căn bản không có
hứng thú tham gia, nếu để cho cô biết, nơi này nhàm chán vậy, nhất định sẽ đem
nơi này náo nhiệt long trời lở đất…Mặc dù Lãnh Diệp tương đối yêu thương Nhu
Nhã, cũng không muốn cho cô biết chuyện này, để tránh cô làm loạn.

-  Thời
gian đã tới, chúng ta nên đi xuống.

Để chén rượu xuống, đứng lên, Lãnh Diệp thúc giục Nham Hổ.
Hiểu ý tứ của hắn, Nham Hổ cười to, vỗ vỗ bả vai bạn tốt .Cho nên hai người
sóng vai đi ra khỏi phòng, chuẩn bị xuống lầu tham gia dạ tiệc.

Nguyên cả 1 buối trưa để chuẩn bị, San San cùng Lê Nhi trang
điểm hết sức lộng lấy, đã xuấ hiện ở  buổi tiệc. Thông qua tầng tầng kiểm
soát, hai người đi tới đèn đuốc sáng trưng trong đại sảnh. Đại sảnh hết sức là
cao toàn khách quý sang trọng đang nâng ly nói chuyện qua lại. Bên kia là sàn
nhảy, đã có không ít nam nữ, tiếng nhạc ôm nhau cùng khiêu vũ. Lê Nhi siết chặc
trên tay ví da nhỏ, trên mặt hiện lên vẻ mặt khẩn trương  nhưng đỏ mặt rất
diễm lệ.Động tác bất an luôn nhớ rằng mình có mang theo giấy bút, cùng  máy
ghi âm

San San đưa mắt nhìn  thiết kế hiện đại, rồi trầm
trồ  nói với Lê Nhi :

- Nhà của Lãnh Diệp quả là có phong cách

- Nơi này không phải là nhà hắn, chẳng qua là  biệt thự
này hắn dùng tới khi chiêu đãi khách .

Lê Nhi không yên lòng trả lời San San, một đôi đôi mắt đẹp
thì không ngừng nhìn mọi nơi,vội vã tìm kiếm  bóng dáng Nham Hổ.

Trong lúc bất chợt, sàn nhảy bên cạnh một trận nữ nhân chấn
động. Lê Nhi ánh mắt đảo qua  phát hiện, Tà Thần đã xuất hiện.Nếu Lãnh
Diệp có mạt thì Nham Hổ cũng có thể có thể đã đến?  Nghĩ đến đây, Lê Nhi
hưng phấn nhìn San San nói:

- San San xin lỗi, cậu đi tìm Lãnh Diệp, sau đó đi về trước.
Mình có việc phải làm.

Nói rồi nhanh chóng rời San San. Liều mạng chạy, nhưng vì
không có thói quen mặc váy dài, nên thiếu chút là ngã nhào rồi. May mà mặc dù
tư thế chật vật, bất nhã, nhưng nàng vẫn an toàn trụ trên mặt đất. May mắn
không ngã, Lê Nhi thiếu chút nữa thở không nổi. Bởi vì cô phát hiện một nam
nhân cao lớn, đứng ở phía sau Lãnh Diệp. Mặc dù còn cách một khoảng cách, nhưng
trực giác nói cho tim đập rộn lung tung của Lê Nhi : Nam nhân kia
chắc chắn là Nham Hổ!

Hắn màu tóc cùng trong tấm ảnh giống nhau. Mày rậm ánh mắt
nghiệm nghị, mặt ngũ quan rõ ràng, tuấn mỹ, lại làm cho người tự nhiên liên
tưởng đến 1 chàng trai cao bồi hùng dũng, đầy mĩ lực.Nhưng thân hình to lớn hơn
nam nhân bình thường mặc bộ lễ phục đen kia lại toát ra phong thái thong dong,
tiêu diêu rất khí chất. Lúc này môi mỏng hé lên như có điều suy nghĩ cười yếu
ớt, nhìn hắn càng khó có thể nắm lấy, như loại mê dược mông lung không biết đâu
mới là hắn… Không nghĩ tới mình, có thể như vậy nhìn chằm chằm nam nhân. Nhưng
Lê Nhi chỉ có thể vô ý thức khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, ở trong lòng chồng
chất suy nghĩ ánh mắt của hắn.

Khi nàng rốt cục đã hoàn hồn, nghĩ đến nhiệm vụ, mới phát
hiện Nham Hổ đã không còn ở đó, mà phía trước thì chật ních một đống vòng vây
 nữ nhân mê luyến Lãnh Diệp

- Oa a! Hoàn toàn không có đem vẻ tuấn mỹ Lãnh Diệp để ở
trong lòng, Lê Nhi bởi vì Nham Hổ  mới không nhịn được thất thanh sợ hãi
than.Không nghĩ tới, chỉ chớp mắt Nham Hổ không thấy bóng dáng! Lại làm hư
chuyện. Lê Nhi ảo não đi phía trước chen chúc, mất tốt một phen mệt nhoc, mới
từ trong đám nữ nhân đi ra được

Cô tuyệt không thể để cho Nham Hổ chạy mất…

 

Báo cáo nội dung xấu