Nơi nào hạ mát - Chương 13 - 14
Chương 13. Mưa dầm thấm lâu
Người
ta thường nói sau khi kết hôn không thể nói chuyện tình cảm lãng mạn, mà nói chuyện
cơm áo gạo tiền, tất nhiên đối với cặp đôi Tịch Hy Thần và Giản An Kiệt, hai người
lại theo kiểu chủ nghĩa lãng mạn, tuy có lúc cũng tranh luận ăn gì vào buổi tối
nhưng tình cảm lãng mạn thì không bị vơi đi chút nào. Nếu nói có chút gì đó thay
đổi, chắc là hôn nhân làm cho trái tim hai người càng ấm áp như dòng suối chảy vô
tận mà thôi.
Ví
dụ như, trừ thời gian ra ngoài bận việc, hai người đều thích ở nhà. An Kiệt yêu
ngôi nhà của mình, Tịch Hy Thần thì yêu người trong ngôi nhà đó, thực chất là như
nhau.
Thường
thì sáng Chủ nhật Tịch Hy Thần kéo vợ cùng ngủ nướng, tới mười một, mười hai giờ
mới thả cô ra, ăn sáng thành ăn trưa. Nếu như thời tiết tốt, buổi chiều An Kiệt
có thể ra ngoài đi dạo hoặc đạp xe vòng quanh khu nhà, còn Tịch Hy Thần thường có
việc của mình. Nếu trời mưa, An Kiệt chỉ còn cách vào thư phòng đọc những cuốn sách
cô thích, nhưng tính hơi nóng nảy khi...Nếu Tịch Hy Thần gõ cửa hai lần thì cô không
còn đủ nhẫn nại để đọc sách nữa... Nguyên nhân tất nhiên không cần nghĩ cũng có
thể đoán được. Đương nhiên, nếu đều có hứng, hai người có thể cùng nhau đi xem phim
ở rạp chiếu phim thành phố rồi tiện đường đi ăn tối luôn, tránh quay về, thảo luận
mãi về chủ đề dễ dẫn đến bất đồng quan điểm nhất.
“Anh
đi mua bắp rang bơ nhé?!” Vì không thích chen chúc nên khi xem xong phim, họ thường
rời đi sau cùng.
Tịch
Hy Thần ngạc nhiên: “Chẳng phải vừa nãy em mới ăn rồi sao?”
“Vấn đề là em chưa ăn được bao nhiêu đã hết rồi.”
Tịch
Hy Thần chau mày: “Anh không thích ăn đồ ngọt.”
“Được
thôi, chắc tại hôm nay anh mua xuất nhỏ.” An Kiệt hỏi: “Thế anh đi mua giúp em hay
em tự đi?”
Cuối cùng, đương nhiên là Tịch Hy Thần phải thỏa hiệp: “Em
ở đây đợi anh, cấm chạy lung
tung đấy!”
Sau
này An Kiệt luôn rút ra một kết luận, nếu muốn Tịch Hy Thần làm cho cô một việc
gì đó thực ra rất đơn giản, chỉ cần nói điều mình muốn với phương án lựa chọn, trong
đó có một sự lựa chọn là cô phải đi làm.
Về
tính cách, An Kiệt luôn dễ hiểu, còn Tịch Hy Thần lại vô cùng kín đáo.
Có
lúc An Kiệt hỏi, ví dụ như: “Hy Thần, anh thích màu gì?” Hy Thần sẽ trả lời đại
loại như: “Em thích màu nào thì anh thích màu ấy.” Thế nên, về căn bản cũng chẳng
cần hỏi, quan sát thì thấy, cô thích màu cam, Tịch Hy Thần cũng thích màu cam. Quả
thật câu nói “em thích màu nào thì anh thích màu ấy” không phải là một câu nói suông.
Nói
đúng hơn, muốn Tịch Hy Thần tiết lộ điều gì đó, cũng không phải là quá khó khăn,
nếu khi đó An Kiệt cũng dùng bí mật của mình để trao đổi.
“Ngày
nhỏ anh làm những gì?”
“Đọc
sách, chơi bóng, mùa hè đi bơi.”
“Bơi?
Bơi ở đâu... ở sông à?”
“Anh
nghĩ, anh luôn gọi nó là bể bơi.” Tịch Hy Thần nhìn cô, cười. “Em thì sao?”
“Thì
cũng thế, đọc sách, vẽ tranh”, An Kiệt nói. “Nghỉ đông thường đi cùng bố mẹ tới
Thượng Hải sống một thời gian, lúc ấy sức khỏe bà ngoại không tốt, thường xuyên
phải nằm viện.”
“Thời
em học trung học, chúng mình học cùng trường.” Anh dịu dàng nói vào tai cô: “Em
chắc chắn không biết.”
Đúng
là An Kiệt không hề biết, vì thế tỏ ra rất ngạc nhiên. Cô luôn nghĩ rằng anh biết
cô qua ảnh. Thẩm Tinh Du và Giản Chấn Lâm là bạn lâu năm, ngày trước còn làm cùng
công ty, sau đó giới thiệu con cháu cho nhau cũng không phải chuyện kỳ lạ.
“Một dạo ngày nào anh cũng sang khoa Mỹ thuật.”
“Thật
sao? Không phải chứ, ngày nào em cũng ở đó.” An Kiệt ngẩng đầu nhìn Hy Thần. “Anh
đến nhìn em hả?”
Tịch
Hy Thần đưa tay bóp bóp trán: “Sau này không tới nữa.”
“Tại
sao?”
“Vì
không thích tới nữa thôi.”
“Ờ.”
Một
lúc sau, Tịch Hy Thần nhẹ nhàng than thở: “Anh không muốn nhìn cảnh em quan tâm
đến cậu ta, trong khi... không nhìn anh lấy một cái!”
An
Kiệt ngồi dậy, đưa tay vuốt ve gương mặt thanh nhã, đang giận dỗi như trẻ con của
chồng: “Xin lỗi mà.”
“Anh
tha thứ cho em.” Lời nói thật hợp tình hợp lý.
An
Kiệt thấy buồn cười: “Thực ra nếu nhìn ở một góc độ khác thì chẳng công bằng chút
nào khi anh biết em, còn em thì không biết một tí gì về anh, đúng chưa?”
“Em
đang an ủi anh sao?”
“Rõ
ràng là như thế.” Cô xoay người xuống giường. “Được rồi, một ngày làm em đau lòng
một lần là đủ rồi, em muốn vẽ. Nào, anh làm người mẫu cho em, em hứa trong lúc ấy
sẽ chỉ nhìn mình anh thôi!”
“Có
cần cởi áo không?” Tịch Hy Thần cười đầy ẩn ý.
“Không
cần.”
“Thật
không?”
“Nếu
như anh không để tâm thì em sẽ lấy máy ảnh chụp lại.” Chắc là bán được không ít
tiền.
“Muốn
cũng không được.” Anh đứng lên, bế cô đi về phía thư phòng. “Cơ thể anh chỉ thuộc
về mình em thôi đấy!”
An
Kiệt không nhịn được cười: “Em tin chắc người khác không bao giờ nghĩ Tịch Hy Thần
lại có thể nói ra những câu như thế!”
Tịch
Hy Thần rõ ràng không để ý người khác nghĩ gì: “Cuối tuần sau em có rỗi không?”
Giọng nói đầy mê hoặc.
“Em
nghĩ đã... Nếu không có gì thay đổi thì chắc là rỗi. Anh muốn hẹn hò với em?”
Giọng
Tịch Hy Thần trầm xuống, dịu dàng, ấm áp: “Đi cùng anh một chuyến tới thành phố
G được không?”
“Em
nghĩ ra rồi, em có việc.” Giọng cô ra vẻ lấy làm tiếc.
Tịch
Hy Thần nhắm mắt lại, lạnh lùng chỉ tay: “Em vừa nói là có thời gian cơ mà, không
được vừa nói đã nuốt lời!”
An
Kiệt đã quen với việc anh chỉ tay ra lệnh kiểu xấu tính ấy: “Lúc nãy em nói nếu
như không có việc gì thay đổi chứ, giờ em mới nghĩ ra thứ Bảy thành phố có tổ chức
buổi triển lãm tranh.”
“Được
rồi, nhưng...” Anh nghiêng người thì thầm, giọng đầy dụ dỗ. “Em vẫn còn một tuần
để suy nghĩ. Anh đợi tới khi em thay đổi ý định, nhất định như thế.”
An
Kiệt hơi nghiêng đầu, cố tránh ánh mắt đang chiếu thẳng vào cô, nhoẻn miệng cười:
“Em mong đợi điều đấy.”
Chương 14. Anh đã yêu em từ lâu
Gần
đây, An Kiệt hay nghĩ lại chuyện hồi nhỏ, từng sự việc, từng người từ lâu đã vào
dĩ vãng, tuy đó chỉ là những việc nhỏ nhặt nhưng chúng ghép lại thành một ký ức
hoàn chỉnh, giống như Christine đã từng ngân nga một bài dân ca Pháp: “Hồi ức
lại một lần nữa nở rộ trên chiếc cầu thời gian bằng hoa hồng.” An Kiệt cười,
lời tiếp theo của bài hát là: “Anh yêu em đã lâu, mãi mãi không bao giờ quên.”
Ngâm
nga câu hát cuối cùng của bài hát đó, cô đi qua phòng khách, ra phía sau nhà, Tịch
Hy Thần đang tưới cây trong vườn, anh mặc áo sơ mi, quần màu trắng, chân trần giẫm
lên cỏ, ống quần xắn cao, dáng vẻ quý phái khiến cô bỗng cảm thấy yêu thương và
gần gũi hơn.
“Thực
chỉ muốn lấy máy ảnh chụp lại khoảnh khắc này.”
“Cái
gì?”
“Nothing.”
An Kiệt ngồi xuống ghế đá, đưa tay chỉ chỉ chiếc xe Jeep màu xám đậu ngoài bờ rào:
“Anh mua xe mới khi nào thế?”
Tịch Hy Thần nghiêng đầu sang nhìn: “Hôm kia.”
“Ga
ra không đủ chỗ để xe à?”
“Đại
khái là vậy.” Anh khóa vòi nước lại, cười cười đi về phía cô. “Hôm nay không đi
làm à?”
“Thứ
Bảy em được nghỉ. Em muốn lái xe.”
“Không
được.” Anh cúi người, buông ống quần xuống rồi ngẩng lên, bình tĩnh nhìn cô, trong
mắt thấp thoáng nụ cười. “Em chắc phải biết rõ tình hình giao thông của thành phố
A, anh không yên tâm.”
“Thực
ra anh muốn nói tình hình sức khỏe của em không cho phép chứ gì?!” An Kiệt chau
mày. “Chỉ là tay phải của em không còn sức, nhưng như thế không có nghĩa em không
thể lái xe.”
“Tại
sao tự nhiên lại muốn lái xe? Chẳng phải ngày trước cũng không thể...” Anh dịu dàng
hỏi, quỳ gối xuống bên cô, vén những sợi tóc lòa xòa trước mặt cô ra sau tai.
“Không
thể cái gì?” Giọng cô đùa đùa. “Anh nói là ngày trước, vả lại, hồi ở bên Pháp, em
cũng tự lái xe đấy thôi!”
“Đúng,
nhưng đó là trước khi em bị tai nạn.”
“Hey,
anh lại nói chuyện đó rồi”, An Kiệt than vãn. “Chuyện tai nạn đó có phải là em muốn
đâu, lần nào anh cũng trách em.”
“Anh
không trách em.”
“Thế
chẳng lẽ là tán dương?”
“Em
muốn chúng mình tranh luận nữa hả?” Lần nào nói tới vấn đề này, câu kết thúc cũng
đều là “không vui mà tan”.
“Ok,
over.” An Kiệt bất lực, giơ tay lên che nắng. “Nóng quá!”
“Có
muốn ăn kem không?”
“Anh
đi lấy đi.”
Tịch
Hy Thần đứng lên, kéo tay cô: “Đứng lên nào, mình cùng đi!”
“Không muốn...” An Kiệt đẩy anh. “Nhanh đi đi!”
Tịch
Hy Thần quay lại nhìn cô thêm một lần nữa, cười rồi quay người đi vào nhà.
Giọng
hát ấm áp vang lên: “Bắt đầu trước lúc em tới, kết thúc sau khi em ra đi, anh
yêu em đã lâu, mãi mãi không bao giờ quên...”
Thứ
Ba, An Kiệt tan ca, theo thói quen đến trạm xe buýt đối diện đợi xe về nhà.
“Cô
Giản, có cần tôi đưa cô về không?” Luật sư Kim cùng làm việc tại văn phòng hỏi.
“À,
không cần đâu. Cám ơn!” An Kiệt quay lại, lắc đầu từ chối, cô vẫn ít khi đón nhận
sự nhiệt tình của người khác.
“Không
có gì, dù sao cũng tiện đường mà.” Làm luật sư thật biết cách nói khéo. “Xe tôi
ở ngay bên kia, đi thôi!”
“Không
cần phiền anh thế đâu, thật mà!”
“Sao
thế?! Hay là sợ tôi có ý khác?” Kim Diệp nở nụ cười rạng rỡ. “Tôi kết hôn rồi, con
gái đang học mẫu giáo, tuyệt đối an toàn.”
“Không
phải.” Nghe câu nói đùa đó, An Kiệt không khỏi có chút xấu hổ, mặt ửng đỏ. “Tôi
cũng kết hôn rồi.”
Kim
Diệp nghiêng đầu, tỏ vẻ kinh ngạc: “Không nhận ra đấy, nhìn cô đúng là... không
giống người đã kết hôn.”
“Tại
sao?” An Kiệt hoài nghi, kết hôn hay chưa kết hôn chẳng lẽ nhìn mặt có thể nhận
ra sao?
Kim Diệp nhìn thấy biểu hiện của cô thì cười phá lên: “Ý tôi
là nhìn cô có vẻ dịu dàng, ít nói, lại có vẻ khó gần... Tôi nói thế chắc cô không
để tâm chứ?!”
“Không.”
Không hề tỏ ra để tâm, cô mỉm cười dịu dàng. “Sự thật là như vậy.”
“Khiến người khác không biết phải làm thế nào.”
“Anh
không nói quá đấy chứ?” Cuối cùng cô cũng cười, tinh thần thoải mái hơn nhiều.
“Chồng
cô là giáo viên à?”
“Không.”
Cô ngạc nhiên hỏi: “Tại sao anh lại nghĩ chồng tôi là giáo viên?”
“Chẳng
lẽ là công nhân viên chức?”
“Không
phải.” Cô nghĩ một lát rồi nói: “Anh ấy cũng có thể coi là... thương nhân.” Cô trả
lời có chút thận trọng, không thích nói quá sâu về đời sống riêng tư của mình trước
mặt người ngoài.
“Thương
nhân?” Kim Diệp cau mày. “Tôi lại nghĩ anh ấy là người tương đối ôn hòa, người làm
kinh doanh thường có chút tính toán.”
Hai
người đi bộ tới vạch chỉ đường dành cho người đi bộ, An Kiệt không có ý định tiếp
tục cuộc nói chuyện, luật sư Kim dường như muốn đưa cô sang đường, quả thật có chút
khách sáo.
“Anh
ấy làm gì?” Kim Diệp quay đầu lại, tay đút túi quần, hỏi xong cười giải thích: “Luật
sư rất thích tìm hiểu rõ ngọn ngành.”
“Nhưng
tôi có phải là người bị tình nghi phạm tội đâu?” An Kiệt nói, giọng ngây thơ, đúng
lúc ấy, điện thoại đổ chuông, cô vội xin lỗi người bên cạnh rồi nghe máy.
“Cùng
đi ăn tối nhé!” Giọng nói ấm áp của một người đàn ông vang lên ở đầu máy bên kia.
“Nếu em bận, anh đợi cũng được.”
An
Kiệt ngẩn người, nhìn bốn xung quanh, chiếc xe màu trắng quen thuộc đang đỗ ở bên
đường đối diện cách chỗ cô đứng không xa.
“Anh
đến lâu chưa?”
“Không
lâu, từ lúc em bước ra khỏi văn phòng đến bây giờ... chắc bảy, tám phút gì đó!”
Đúng
là tên hay chấp vặt, cô đặt điện thoại tì vào cằm rồi quay đầu lại cười nói với
Kim Diệp: “Luật sư Kim, vậy... mai gặp.”
Kim
Diệp hơi ngập ngừng, liếc nhìn chiếc điện thoại thì cũng ngầm hiểu ra: “Được, mai
gặp, đi cẩn thận nhé!”
“Vâng,
cám ơn!” Cô nói tiếng cảm ơn theo thói quen, đèn đã chuyển sang màu xanh được một
lúc, người sang đường không nhiều, đi được vài bước thì vì không cẩn thận cô đã
va vào vai người phụ nữ đi ngược lại.
“Tịch
phu nhân, xin cô làm ơn cẩn thận một chút!” Quả nhiên vừa nghe máy đã thấy tiếng
nhắc nhở nhẹ nhàng.
An
Kiệt tỏ vẻ khó chịu: “Là anh giục em nên mới thế chứ, anh vừa nói là em đã loạn
hết cả lên!” Cô cất điện thoại vào túi, chạy đến bên chiếc ô tô, mở cửa rồi ngồi
vào trong.
“Tại
sao anh nói một cái là em loạn hết cả lên thế?” Hy Thần ngồi ở ghế lái, vừa thắt
dây an toàn cho cô vừa cười hỏi.
“Một
loại hành vi tâm lý học.” Cô nhận chiếc khăn tay từ Hy Thần, lau sạch tay. “Ví dụ
như, đối với trẻ em, việc khen thưởng có tác dụng tốt hơn việc quở trách nhiều!”
“Câu
nói ấy dạo này rất hay nghe thấy.” Tịch Hy Thần tủm tỉm cười. “Em thích đi đâu ăn
nào?” Hôm nay Hy Thần mặc bộ vest màu đen nho nhã, rất chỉnh tề, có thể thấy anh
vừa tham gia một hoạt động quan trọng.
“Anh
hẹn em mà, thiết nghĩ vấn đề này không cần em phải trả lời chứ! Đi ăn đồ ăn Trung
nhé, em thích ăn món ăn Trung Quốc, hương vị hoàn hảo, không chê vào đâu được.”
Nhắc tới mới thấy đói bụng, trưa nay vẫn chưa ăn gì, cơm văn phòng đúng là khó nuốt.
“Phải
nói là mức độ kén chọn trong ăn uống thì không ai bằng em.” Chiếc xe đi qua hai
con đường, rẽ về hướng nhà hàng Trung Quốc mà hai người thường lui tới.
“Còn
kém anh vài phần, Tịch tiên sinh ạ!” Về mặt này thì phải nói hai người tương đương
nhau, đều rất sành ăn, nhưng nghĩ lại thì đúng là cần phải rèn luyện nhiều mới đạt
đến trình độ đó.

