Xin chào, vợ đồng chí - chương 11 - 12

11.

 

Gặp Nhau

Cuối cùng Tu Dĩnh quyết định,
1-8 đi gặp Hùng Khải mà nguyên nhân là từ diễn đàn mà ra.

Cô nhìn thấy các chị em vợ
lính trên diễn đàn thảo luận khí thế ngất trời, nói bộ đội có tiết mục gì vào
1-8, vì 1-8 là ngày lễ của quân đội, ngày đó bọn họ không phải huấn luyện mà có
hoạt động. Lúc ấy Tu Dĩnh không nhịn được, post bài lên hỏi: Gặp nhau vào 1-8
với 1-10 thì ngày nào hay hơn?

Bài cô đăng lên không lâu,
các chị em liền đua nhau trả lời, nhất trí cho rằng 1-8 gặp mặt hay hơn. Bởi vì
1-8 là ngày thành lập quân đội, trong quân sẽ có hoạt động lớn, khó có dịp được
chứng kiến. Còn 1-10 là quốc khánh, có khả năng quân đội sẽ có huấn luyện trang
bị, chưa chắc đã rảnh rỗi. Nhìn mấy bài trả lời của các chị em, Tu Dĩnh chần
chừ năm lần bảy lượt, cuối cùng vẫn quyết định 1-8 đi thăm Hùng Khải. Giờ cách
1-8 còn nửa tháng, bây giờ việc khẩn cấp trước mắt là đi xin lãnh đạo nghỉ phép
lần nữa.

 

Có điều Tu Dĩnh cũng không ôm
hi vọng quá lớn, bụng nghĩ có lẽ lãnh đạo sẽ không đồng ý đâu. Lần trước lãnh
đạo đã bác bỏ đơn của cô rồi, lần này rất có khả năng cũng sẽ bị trả về. Không
ngờ ngoài dự đoán, lãnh đạo lại đồng ý. Chỉ vì gần đây thành tích của Tu Dĩnh
không tồi, bán được mấy căn phòng đơn lớn, thu về cho công ty rất nhiều tiền,
thế nên lãnh đạo cao hứng, phê chuẩn đơn nghỉ phép của cô.

Tu Dĩnh hưng phấn, lập tức
báo tin này cho Hùng Khải. Bên này Hùng Khải cũng mừng rỡ thiếu điều nhảy dựng
lên, nhưng đêm khuya sợ ảnh hưởng đồng đội nghỉ ngơi, anh thì thào hỏi cô: “Em
chắc chắn chứ?”

“Thật đó, lãnh đạo đã đồng ý
rồi, cho em nghỉ ba ngày. Ngày mai em đi đặt vé máy bay, mấy ngày nay không
biết có giảm giá vé máy bay không, ngồi xe lửa chắc chắn không kịp rồi.” Tu
Dĩnh vừa nghĩ tới lập tức có thể gặp được Hùng Khải, cũng không khống chế được
phấn khích trong lòng.

“Tốt quá rồi. Em không biết
anh muốn gặp em đến thế nào đâu, hận không thể nhìn thấy em ngay bây giờ.” Hùng
Khải biết đêm nay mình chắc chắn mất ngủ.

“Xem anh phấn khởi kìa. Lỡ
thấy em rồi, nhìn không xinh đẹp như trong hình hay là webcam, xem anh có chê
em hay không đây.” Tu Dĩnh cười.

“Anh còn sợ em không ưng ý
anh đây, sợ em thấy anh xong liền quay đầu chạy mất.” Hùng Khải cũng sợ cái vụ
gặp mặt ngoài đời này. Nghe nói rất nhiều người lúc chưa gặp nhau thì say mê
đắm đuối, đến chừng gặp rồi lại nguội lạnh.

“Em xem trọng không phải là
bề ngoài của anh, sợ với không sợ cái gì chứ, em tầm thường vậy à?” Tu Dĩnh
trợn mắt, lại nhớ ra anh ở bên kia không nhìn thấy, giọng điệu tự dưng cũng
hung hăng lên.

Hôm ấy, hai người đều không
ngủ được, nói mãi đến 4 giờ sáng, sau cùng không chịu nổi nữa đều hấp tấp đi
gặp Chu công.

Vì Tu Dĩnh muốn đến, Hùng
Khải nói trước với đại đội trưởng chuyện này. Đại đội trưởng còn nóng ruột hơn
anh, mau chóng chuẩn bị phòng cho người nhà cho anh, còn kéo anh qua một bên,
tỉ tê nói nhỏ: “Nhớ, làm sớm đi, trong lòng mới yên tâm.”

“Làm gì?” Hùng Khải ngớ ra,
không hiểu.

“Cậu tên nhóc thối này, ngốc
thật hay giả ngốc thế, tranh thủ làm chính sự, gạo nấu thành cơm, không sợ con
gái nhà người ta chạy mất. Có chuyện gì tôi gánh vác dùm cậu, cậu cứ yên tâm mà
làm.” Đại đội trưởng thẳng tính, nghĩ gì nói nấy.

Hùng Khải đỏ mặt, “Đại đội
trưởng, em và Tu Dĩnh lần đầu gặp nhau, sao có thể…”

“Cái gì mà có với không thể?
Quân nhân làm việc là phải nói tốc độ, ngắm chuẩn là phải bắn liền. Trận địa
này không bắn được làm sao thắng trận hả?! Cậu không biết, năm đó tôi theo đuổi
chị dâu cậu cũng là nhờ hỏa tốc chiếm lĩnh mặt trận, chị dâu cậu mới theo tôi
đấy.” Đại đội trưởng nói đến tình hình năm đó theo đuổi bà xã, biểu tình trên
mặt đúng là dồi dào sức sống.

“Nhưng…” Hùng Khải vẫn cảm
thấy chuyện này không thể nóng vội được.

“Đừng nhưng nữa! Cứ vậy đi,
nhớ kỹ, toàn đại đội đều ủng hộ cậu. Cậu là giỏi nhất, là trung đội trưởng
gương mẫu của đại đội chúng ta. Trên phương diện ái tình, cậu cũng là tấm gương
như thế!”

Mai Nhạc đi vào phòng người
nhà, vừa vặn nghe thấy chồng mình đang dạy Hùng Khải làm chuyện xấu, liền mắng
ông: “Tôi nói ông Tiếu, ông sẽ dạy hư Tiểu Hùng mất.”

“Bà xã, anh đang dạy Tiểu
Hùng đánh hạ trận địa chính xác, thần tốc như thế nào.” Vừa thấy bà xã đến, đại
đội trưởng Tiếu liền treo nụ cười trên mặt.

“Anh tưởng đây là huấn luyện
hay đánh trận hả, còn thần tốc đánh hạ trận địa nữa. Anh mà dạy hư Tiểu Hùng,
chừng đó làm con gái nhà người ta sợ, xem anh làm sao mà ăn nói với lính của
mình.” Mai Nhạc đặt một cái ấm đun nước lên bàn, nói với Hùng Khải, “Chị dâu
cũng không có chuẩn bị gì, đến chừng đó cái ấm đun nước này có thể hữu dụng.
Con gái đến ở chỗ không có nơi tắm rửa, cũng là một vấn đề.”

Nhìn ấm đun nước, Hùng Khải
biết là chị dâu cầm đồ từ nhà tới, liền từ chối: “Không cần đâu, chị dâu, chị
cũng cần thứ này. Chuyện tắm rửa của Tu Dĩnh, chừng đó em sẽ sắp xếp đàng hoàng
cho cô ấy.”

Tuy Mai Nhạc cũng cần thứ
này, nhưng chị biết Tu Dĩnh lần đầu đến đây, không thể không có chỗ tắm rửa.
Chị thì có thể đi nhà tắm lớn, chỉ cần ông xã ở bên ngoài canh gác là được
nhưng Tu Dĩnh thì không thể. Cô ấy vừa đến, nếu để cô ấy tới nhà tắm lớn, nhất
định cô sẽ sợ ở lại, cũng sẽ sinh ra sợ hãi đối với điều kiện tồi tàn trong đơn
vị.

Tất cả đều chuẩn bị đâu vào
đó, chỉ đợi Tu Dĩnh đến.

Kỳ nghỉ ba ngày này của Tu
Dĩnh, bắt đầu tính từ ngày 30, kết thúc vào ngày 1-8. Tu Dĩnh cấp tốc đặt vé
máy bay trên mạng. Hiện tại không phải ngày lễ nên vé máy bay rất thuận tiện,
thậm chí còn được chiết khấu giảm giá tới 2 phần trăm, có điều hơn 4 giờ chiều
mới cất cánh. Tu Dĩnh quyết định mua vé chuyến này, đương nhiên đã cho Hùng
Khải hay, hỏi cô có nên mua vé buổi chiều này không. Hùng Khải nói, mua đi,
chừng đó anh tới đón em. Vì thế Tu Dĩnh quyết định tan tầm sớm đi đáp máy bay.

Ở bên này, Hùng Khải cũng
khẩn trương chuẩn bị. Vì buổi chiều hôm đó Tu Dĩnh sẽ tới thành phố X, anh xin
nghỉ phép ra ngoài, đến sân bay sớm đợi cô. Cũng may, việc nghỉ phép của Hùng
Khải do đại đội trưởng phê chuẩn, không cần đi xin phép tiểu đoàn trưởng, đại
đội trưởng cũng phá lệ để anh về muộn một chút.

Vì gặp mặt người trong lòng,
Tu Dĩnh chuẩn bị cho mình rất hoàn hảo, mặc bộ váy Milan không tay vốn chuẩn bị
cho hội gặp mặt. Hội gặp mặt cô không có duyên tham dự, bất quá cũng nhờ không
tham dự lần đó mới để cô gặp được Tiểu Hùng của cô. Nếu lần đó cô đi, có lẽ cô
và Tiểu Hùng đã bỏ qua nhau rồi, đây cũng là duyên phận đi?

Hai tiếng đồng hồ sau, Tu
Dĩnh đã bay từ thành phố H đến thành phố X, đáp xuống sân bay Vân Trung thành
phố X.

Tu Dĩnh tưởng tượng ra rất
nhiều cảnh trong đầu, Hùng Khải có đến sân bay đón cô hay không? Vì sợ Hùng
Khải sẽ không đến đón, cô đặc biệt thấp thỏm không yên, nếu không nhìn thấy anh
ở sân bay, cô nên làm thế nào?

Đại sảnh đón khách trong sân
bay, Hùng Khải cũng đang sốt ruột chờ đợi.

Hưng phấn vì sắp được gặp Tu
Dĩnh làm toàn thân Hùng Khải đều phát run. Thấy cô, nên nói câu gì đầu tiên,
nói là “Tu Dĩnh, cuối cùng em cũng đến?” hay là nói “Tu Dĩnh, anh chờ em lâu
lắm rồi?”. Anh ở đại sảnh luyện tập rất lâu, người bên cạnh đều lấy làm lạ nhìn
anh, chắc hẳn cho anh là đồ điên? Nhưng anh vẫn luyện tập đến quên mình như cũ,
thấy Tu Dĩnh thì nên nói gì.

Hôm nay anh mặc quân phục
kiểu 07 ra ngoài. Anh biết Tu Dĩnh thích nhất là thấy anh mặc quân phục, mấy
lần mình mặc thường phục ra ngoài gửi webcam với cô đều bị cô chê bai điên
cuồng. Bây giờ anh một thân quân phục đến đây, ấn tượng đầu tiên cần phải hoàn
mĩ, đem dáng vẻ đẹp trai nhất của mình trình diện trước cô.

Thời gian nhích tới từng giây
từng phút. Hùng Khải chờ càng cảm giác thời gian chậm chẳng khác nào hành hạ
người ta, đúng là một giây như một năm.

“Các vị hành khách, chuyến
bay 5432 đã hạ cánh xuống sân bay…” Loa phát thanh truyền đến giọng nói ngọt
ngào mà cứng nhắc.

Hùng Khải hưng phấn, Tu Dĩnh
của anh đến rồi, xuống máy bay rồi. Nghĩ đến đây, tim anh cũng đập nhanh lên,
sắp thấy Tu Dĩnh rồi.

Cuối cùng cũng nhìn thấy bóng
dáng quen thuộc đang từ thang cuốn đi xuống.

Tu Dĩnh, Tu Dĩnh của anh, em
cuối cùng cũng đến! Hùng Khải quá hưng phấn, không kềm lòng nổi vội chạy tới.

Tu Dĩnh cũng đã thấy anh. Mặt
anh đỏ hồng, nhưng vì quá đen nên màu đỏ này chìm dưới lớp da đen bóng. Một
thân quân phục càng tôn thêm nét oai hùng cho thân hình gầy gầy của anh. Người
đàn ông xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ của cô. Thì ra anh lại
đẹp trai như thế, so với ảnh chụp và camera còn anh tuấn hơn nhiều, giây phút
này thử hỏi sao anh không làm cô động lòng cho được?

Tu Dĩnh đứng trên cầu thang
cuốn, không nhúc nhích cục cựa, không biết kế tiếp mình nên làm gì, nói gì.
Không phải tài ăn nói của cô rất giỏi sao? Tiểu thư bán nhà giỏi nhất của phòng
kinh doanh, thế mà cũng sẽ khẩn trương, lúng ta lúng túng?

Hùng Khải đã không chờ kịp
thang cuốn chậm chạp đi xuống, anh chạy ào tới, một bước cũng thành hai bước,
lướt qua người trên thang cuốn, chạy thẳng một mạch tới trước mặt Tu Dĩnh. Nhìn
cô, trong mắt toàn là thâm tình, môi anh động đậy nhưng cái gì cũng không nói
nên lời, đột nhiên dang rộng hai tay, ôm chặt cô vào lòng.

 

12.

 

Nhớ Em

Bóng đêm bao phủ thành phố X,
kì thật rất đẹp. Tuy không so được với ánh đèn màu rực rỡ về đêm nơi thành phố
lớn nhưng lại có vẻ đẹp tự nhiên. Đây là ấn tượng đầu tiên của Tu Dĩnh khi đến
thành phố X.

Ngồi trong xe, nhìn người đàn
ông đang lái xe bên cạnh, cô tưởng như mình đang trong mộng.

Thật sự gặp mặt, lại không hề
thận trọng như dự tính, ngược lại rất tự nhiên, giống như bọn họ không phải gặp
nhau lần đầu mà đã là vợ chồng già rồi.

Tiểu Hùng rất đẹp trai, so
với trong hình chụp và webcam còn đẹp hơn, đặc biệt dáng vẻ lái xe bây giờ,
nhìn nghiêng mặt, Tu Dĩnh phát hiện tim mình đập càng lúc càng nhanh.

Nhớ lại tình cảnh bị Tiểu
Hùng ôm ở sân bay, đến giờ cô vẫn còn mặt đỏ tim đập. Anh chàng Tiểu Hùng này
dám không có sự đồng ý của cô, ở phi trường bế bổng cô lên. Nằm trong lòng anh,
tuy cô hơi gượng gạo nhưng cái ôm đó rất dịu dàng, cũng làm cô có cảm giác an
toàn.

Trong khi cô mặt đỏ tim đập,
nghĩ ngợi lung tung thì, thật ra trong lòng Hùng Khải cũng căng thẳng rối rắm
không kém. Lúc chưa thấy Tu Dĩnh, anh đã chuẩn bị ngàn vạn lời, chỉ đợi gặp cô
là đem hết lời trong lòng nói ra. Thế nhưng vừa nhìn thấy cô, anh lại nói không
nên lời, chỉ biết ôm cô thật chặt, dùng trái tim đang loạn nhịp của mình đi cảm
nhận nhịp đập của cô.

Không khí trong xe rất ái
muội, làm Tu Dĩnh cảm thấy ngượng ngùng, cố tìm đề tài để nói: “Sao anh có xe?”

Đây là kiểu xe phổ biến. Lúc
anh vừa dẫn cô ra tới bãi đậu xa bên ngoài phi trường, cô đã nhìn thấy chiếc xe
màu trắng bình thường này đậu ở đó. Bởi vì trời tối, xe rất ít, cô vừa liếc một
cái đã nhận ra, chắc là chiếc xe này. Lúc mới vừa thấy, cô đã muốn hỏi nhưng
gió khuya đã nổi lên, cô vội vàng giúp anh cất hành lý vào cốp xe nên quên mất.
Tuy giờ hỏi câu này là có ý phá vỡ không khí bế tắc nhưng cũng là thắc mắc
trong lòng cô.

“Xe này là của vợ đại đội
trưởng, chị ấy nói tối rồi không nên gọi taxi nên đưa xe cho anh lái.” Hùng
Khải giải thích ngắn gọn.

Kì thật hiện giờ chuyện Hùng
Khải muốn làm nhất là ôm cô hôn một cái, nhìn gương mặt quả trứng kiều diễm
ngồi bên cạnh mình, mấy lần anh có ý nghĩ kích động như thế rồi nhưng vẫn cố
dằn xuống. Bọn họ vừa mới gặp măt, anh không thể làm Tu Dĩnh của anh sợ, lỡ cô
cho rằng anh tùy tiện, chạy mất thì sao?

Anh không dám quay đầu, cũng
không dám nhìn thẳng cô nữa, anh biết một khi gương mặt đỏ hây hây của cô rơi
vào tầm mắt mình, nhất định bản thân sẽ không khống chế được kích động.

Không khí vẫn ngượng ngập như
cũ, Hùng Khải không ngừng ho, định dùng tiếng ho che giấu rối loạn trong lòng.

“Hôm nay anh rất đẹp trai!”

Tu Dĩnh đột nhiên buông một
câu, phá vỡ toàn bộ kềm chế của anh. Anh siết chặt vô-lăng, không ngừng nuốt
nước miếng, hầu kết nhấp nhô trượt lên trượt xuống. Anh vội vàng dời mắt đi
nhưng cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng của Tu Dĩnh vẫn xông vào trong đầu óc lúc này
đã bốc lửa bừng bừng của anh, Hùng Khải nói nhỏ: “Tu Dĩnh, anh muốn hôn em,
được không?”

Gió từ bên ngoài lùa vào
dường như giấu mất câu vừa rồi của anh, Tu Dĩnh quay qua hỏi: “Anh nói gì?”

“Không, không có gì!” Mặt
Hùng Khải nóng lên, vì một câu xúc động nhất thời của mình vừa rồi mà muốn cắn
lưỡi, sao có thể nói chuyện không có đầu óc như thế?

Hùng Khải lái xe rất nhanh,
trời tối có rất ít xe trên đường, cho nên mới một tiếng bọn họ đã đến nơi đóng
quân. Anh dừng xe ngoài cổng, sau đó truyền tới tiếng người ở phòng thường
trực, kế đó lái xe đi vào nơi trú quân.

Trước doanh trại, có đến cả
trăm người đứng chỉnh tề, đều vươn cổ ra nhìn.

Xe vừa vào tới doanh trại,
cánh binh sĩ này lập tức đứng thẳng “nghiêm", sau đó đồng thanh hét: “Chào
chị dâu!”

Tuy Hùng Khải chỉ là một
trung đội trưởng nhưng vì tiếng tăm rất tốt, là trung đội trưởng gương mẫu có
tiếng trong sư đoàn, thế nên vừa nghe nói có bạn gái anh đến, đều chạy ra nhìn.

Tu Dĩnh xuống xe liền thấy
binh sĩ đứng chật ních trước cửa doanh trại, lại bị bọn họ hét to làm cô giật
nảy người, mặt đỏ bừng, căng thẳng hỏi nhỏ Tiểu Hùng: “Sao bọn họ…”

Tu Dĩnh không phải tuýp người
mất bình tĩnh trước đám đông. Đối diện với bao nhiêu khách hàng cũng không khẩn
trương, nhưng giờ phút này, tình cảnh này lại hoàn toàn không giống, bản thân
mình biến thành đối tượng vây quanh dòm ngó, đó lại là hai chuyện khác nhau.

“Giải tán hết đi!” Hùng Khải
quát bọn họ rồi dẫn Tu Dĩnh đi về dãy phòng dành cho người nhà.

Phòng dành cho người nhà nằm
bên phải doanh trại, đi qua một thao trường có một dãy nhà trệt, đó là phòng
dành cho người thân. Mỗi đại đội có tổng cộng hai căn phòng dành cho gia đình.
Hùng Khải nói với cô, hai căn phòng này, thông thường là dành cho người nhà của
đại đội trưởng và chính trị viên ở, còn người nhà của trung đội trưởng thì; nếu
không có chuyện gì đột xuất thì có thể ở một trong hai căn này. Trong sư đoàn
có một dãy nhà lầu dành cho hạ sĩ quan, người nhà của hạ sĩ quan đến sẽ ở đó.

“Nếu người nhà của trung đội
trưởng, đại đội trưởng và chính trị viên cùng đến thì sao?” Chỉ có hai phòng,
lỡ mọi người đều đến thì làm sao?

“Gặp tình huống đó, người nhà
trung đội trưởng chỉ có thể đi nhà khách thôi. Đương nhiên cũng có khi đại đội
trưởng, chính trị viên sẽ nhường phòng lại cho gia đình trung đội trưởng, đó
cũng không phải quy định cứng nhắc.” Hùng Khải đáp rất dứt khoát.

“Anh là hạ sĩ quan, nói vậy
có phải sau này em cũng sẽ ở dãy nhà dành cho hạ sĩ quan không?” Cũng không
biết điều kiện ở dãy nhà hạ sĩ quan ra sao, có tệ lắm không?

“Đúng thế! Dãy nhà lầu của hạ
sĩ quan đều dành cho gia đình hạ sĩ quan ở, nhưng hạ sĩ quan quá nhiều cho nên
người nhà đến không đủ chỗ ở. Thông thường sẽ đến nhà khách ở, chẳng qua nhà
khách thì phải trả tiền còn phòng người nhà thì miễn phí.” Hùng Khải giải đáp
thắc mắc của Tu Dĩnh.

“Tiêu chuẩn nhà khách ra sao?
Giá tiền thế nào?”

“Cơ sở không khác bên ngoài
nhiều lắm, giá tiền thì rẻ hơn bên ngoài. Do là nhà khách của quân đôi, thông
thường dùng để tiếp đón thủ trưởng.”

Trong lúc nói, hai người đã
đi đến bên ngoài phòng người nhà. Phòng ốc rất cũ, khoảng sân trước mặt có
trồng cây. Mặt sân dưới ánh đèn không thấy một chiếc lá nào, sạch sẽ khó tin.
Dưới gốc cây có bàn và ghế đá, còn có vườn hoa. Giờ là tháng tám nên hoa quế đã
nở, tỏa ra hương thơm mê người.

“Thơm thật đó! Không ngờ hoa
quế nở sớm thế, chẳng phải hoa quế tháng tám mới nở sao, hiện tại âm lịch mới
tháng bảy, sao đã nở rồi?”

“Cái này chắc hẳn là liên
quan đến thời tiết, hiện giờ trái đất ấm lên nên hoa quế cũng nở sớm.”

Dứt lời, hai người đã đến bên
ngoài phòng, là căn trong cùng. Bên cạnh là phòng người nhà đại đội trưởng, đèn
sáng, chắc chị dâu ở trong phòng. Phòng Tu Dĩnh ở là dành cho người nhà chính
trị viên, nhưng chính trị viên chưa có bạn gái nên gian phòng này vẫn cứ để
không, làm phòng ở tạm thời cho người trong đại đội đến.

Lúc này, cửa phòng người nhà
đại đội trưởng mở ra, một thiếu phụ đi ra, mặc một cái váy búp bê kiểu Hàn Quốc
màu trắng hoa xanh, cổ quấn một chiếc khăn trắng chừng bảy tấc, tóc buông tự
nhiên, định đi ra đổ nước.

Nương ánh đèn, Tu Dĩnh cảm
giác chị dâu này mặt rất quen, không biết đã gặp ở đâu, nhất thời nhớ không ra.
Nghĩ bụng: chắc hẳn mình biết chị dâu này, nhưng mình chưa từng đến thành phố
X, hôm nay là lần đầu tiên, sao lại có cảm giác từng quen biết nhỉ?

Mai Nhạc đang định đổ nước,
ngẩng đầu nhìn lại thấy Hùng Khải và một cô gái đi tới trước cửa nhà mình, cũng
sửng sốt, sau đó nghĩ ra, cô gái này hắn là Tu Dĩnh hôm nay sẽ tới đây bèn
cười: “Tiểu Hùng, dẫn Tiểu Tu tới rồi à?”

“Chào chị dâu, đây là bạn gái
em Tu Dĩnh. Tu Dĩnh, đây là vợ của đại đội trưởng của anh.”

Tu Dĩnh mỉm cười chào hỏi:
“Chào chị dâu.”

“Xin chào xin chào! Đã nghe
nhắc tới em từ trước rồi, không ngờ thằng nhóc Tiểu Hùng này thật là diễm phúc
không nhỏ, Tiểu Tu xinh quá.” Mai Nhạc là người thẳng thắn, nói chuyện không
quanh co vòng vèo.

“Chị dâu, chị cũng đẹp lắm!”
Miệng Tu Dĩnh ngọt như đường.

Câu này làm Mai Nhạc vui như
tết, ai không thích được khen chứ?

“Chị dâu, chìa khóa xe đây
ạ!” Hùng Khải đột nhiên nhớ ra còn chưa trả chìa khóa xe cho chị dâu, lôi chìa
khóa trong túi quần ra đưa cho Mai Nhạc, “Chị dâu, em dẫn Tu Dĩnh về phòng, lát
nữa lại qua chào chị và đại đội trưởng.”

Tu Dĩnh gật đầu mỉm cười với
Mai Nhạc, rồi theo Hùng Khải về phòng mình. Mở cửa vào nhà, cô vẫn còn ngẫm
nghĩ vấn đề vừa rồi, mình gặp chị dâu này ở đâu.

Ai dè, Hùng Khải khóa cửa
phòng xong, đột nhiên giang hai tay ôm Tu Dĩnh vào lòng, cánh tay siết lại, đầu
gác lên vai cô, hít sâu một hơi, nói: “Tu Dĩnh, anh rất nhớ em.”

Báo cáo nội dung xấu