Làm Dâu Nhà Ma - Chương 46

Chương 46: Tuyên chiến

 

 

“Du
Hạo, cậu luyện xong chưa? Nghỉ ngơi một lát đi, phải ăn cái gì đó chứ!”

 

Giọng
Song Song vang vang khi thò đầu vào phòng luyện phép của Hội Nhật Hoàng. Du Hạo
và mấy ông già từ từ hạ tay xuống. Cả bốn người mở mắt ra. Phùng Đỉnh mắng nó:

 

“Song
Song, sao cháu cứ như vậy hả? Chờ một tí nữa là Du Hạo luyện xong thôi. Chưa gì
đã lo lắng đến thế, làm ta đây mất tập trung!”

 

“Phải
đấy, giọng cháu lớn thật, oang oang cả khu này.” – Vương Đại cười.

 

Song
Song sụ mặt, bĩu môi:

 

“Cháu
sợ mọi người đói nên mới vào mời mọi người ra dùng bữa trưa, vậy là sai sao?
Cháu có lòng tốt thế mà còn bị trách.”

 

“Cháu
lo cho mọi người hay lo cho… Du Hạo?” – Phùng
Đỉnh lại trêu.

 

“Gì
chứ? Ai thèm lo cho cậu ấy, đói thì tự ra ăn!”

 

“Thế
lúc nãy ai là người đã gọi to là: Du Hạo, cậu luyện xong
chưa? Nghỉ ngơi một lát đi, phải ăn cái gì đó chứ!
Hình
như là giọng của cháu còn gì.”

 

“Dạ,
cái đó là thói quen thôi.”

 

Phùng
Đỉnh với Vương Đại cười lớn khi nghe câu chống chế nhanh chóng của Song Song. Du
Hạo đứng dậy, giải vây cho cô bạn:

 

“Được
rồi, các bác đừng trêu cậu ấy nữa, kẻo ‘núi lửa’
lại phun!”

 

“Tên
Du Hạo đáng ghét! Nói ai là ‘núi lửa’
hả?”

 

Kim
Ban lên tiếng vì không muốn lại nghe hai đứa này tranh cãi:

 

“Thôi,
thôi! Bác đói lắm rồi, cháu mang thức ăn vào đi, Song Song!”

 

Từ
ngày AJ mất tích, Du Hạo ra sức luyện thuật phong ấn nhiều hơn. Mỗi ngày cậu
luyện hết hai buổi, sáng và chiều, nhiều lúc buổi trưa quên cả ăn. Chính vì vậy
Song Song mới làm bữa trưa mang đến cho Du Hạo và mấy bác. Họ cùng dùng bữa vừa
trò chuyện, lúc thì bàn về AJ và quyển sách cấm kỵ, lúc thì nói về các chiêu
thức của thuật phong ấn hoặc lại cái trò trêu chọc. Đại loại là thế này…

 

“Song
Song, sao cháu gắp thức ăn cho Du Hạo nhiều vậy?”

 

“Dạ
vì nãy giờ cháu đã gắp thức ăn cho bác nhiều quá rồi.”

 

“Song
Song, sao cháu cứ nhìn Du Hạo hoài thế?”

 

“Dạ
vì mẹ Du Hạo nhờ cháu xem chừng cậu ấy giúp.”

 

“Song
Song, sao hôm nay toàn làm món Du Hạo thích không vậy?”

 

“Dạ
không phải cháu làm mà là chị Trúc Linh chuẩn bị món ăn đó chứ!”

 

“Song
Song, sao lúc nào cũng đi theo Du Hạo thế?”

 

“Dạ
là do Du Hạo bảo cháu đi theo đấy ạ.”

 

Cứ
thế đó, mấy lão già thường hay kiếm cớ trêu chọc Song Song nhưng lần nào nó
cũng trả lời rất điềm nhiên khiến họ thích thú. Dần dà mấy ông lão trong hội
trở nên thích cô bé thông minh, chững chạc này.

 

“Du
Hạo, cậu luyện được phần nào của thuật phong ấn rồi?”

 

Du
Hạo nuốt thức ăn, bảo:

 

“Cũng
gần hết, vài ngày là xong. Hóa ra học cái này dễ hơn bài căn bản ngày xưa bố
dạy tớ nhiều!”

 

“Ừm.
Mà dì lo cho cậu lắm, hôm nào cậu về thăm dì đi.” – Song Song gợi ý.

 

“Ừm, chiều
nay tớ sẽ về thăm mẹ. Mọi người trong nhà tớ vẫn khỏe chứ?”

 

“Cậu
đừng lo, tất cả đều khỏe.”

 

Chợt
nhớ đến một người, Du Hạo liền hỏi thăm:

 

“Còn
Yến Phi, cậu ấy sao rồi?”

 

Song
Song thở ra, lắc đầu:

 

“Yến
Phi vẫn thế, làm ở tiệm mì cả ngày và bên cạnh đó vẫn cùng tên hạt tiêu kia tìm
kiếm tung tích AJ! Cậu ta mất biệt ở đâu chả biết nữa!”

 

Du
Hạo gác đũa, chán nản:

 

“Từ
ngày AJ mất tích đến nay đã hơn một tuần lễ nên Yến Phi không lo sao được. Song
Song, cậu nhớ nhắc cậu ấy giữ gìn sức khỏe nhé.”

 

Song
Song gật đầu. Gần một tuần qua, Song Song thấy Yến Phi làm việc ở tiệm trông
như người mất hồn, gương mặt lúc nào cũng buồn bã sầu não. Ngay cả Diễm Quỳnh
với chú Quản cũng lấy làm lạ về điều này. Cứ tiếp tục vậy không khéo có ngày
Yến Phi ngã bệnh mất. Chính thế, Song Song càng căm AJ hơn. Nó chẳng bao giờ ưa
được anh chàng đáng ghét ấy.

 

***

 

Két! Cửa
phòng mở, Yến Phi bước vào cất tiếng gọi: “Access, tôi về rồi!”

 

Từ
ghế sofa, Access ngốc đầu dậy: “Cô đến rồi hả? Có mì cho tôi không?”

 

“Đây,
phần đặc biệt tôi để dành cho cậu. Mau ăn kẻo nguội.”

 

Yến
Phi lấy trong túi ra một hộp mì to, nóng hổi. Access lao đến, đón lấy với vẻ
mừng rỡ. Hắn lôi cái hộp to gấp đôi mình lên
bậc cửa sổ, bắt đầu bữa trưa thịnh soạn. Yến Phi ngồi xuống giường, nhìn tên
tiểu yêu ăn ngon lành, hỏi:

 

“Chắc
cậu vẫn chưa có tin gì của AJ đúng không?”

 

Đang
thưởng thức mùi vị thơm lừng của từng sợi mì thì Access ngừng lại khi nghe câu
hỏi đó, mí mắt chùng xuống:

 

“Tôi
đã cố gắng tìm kiếm mọi ngóc ngách của phố Hoa Đạo trong suốt cả tuần qua nhưng
đều vô vọng. Chẳng thấy tăm hơi AJ đâu hết, chán lắm!”

 

Lại
thất vọng và thất vọng, ngày nào Yến Phi cũng nghe tên tiểu yêu nói duy nhất một
câu như thế. Đến nỗi, mỗi lần đặt chân đến căn phòng gỗ, Yến Phi đều đoán được
sẽ nhận câu trả lời này. Nhưng nó vẫn hy vọng, ngày nào đấy, sẽ có chút tin tức
về AJ. Đúng, chỉ mới có một tuần trôi qua thôi, chưa đến nỗi tuyệt vọng đâu.

 

“Cô
sao vậy Yến Phi?” – Access trông sắc mặt cô
gái không ổn lắm.

 

“Tôi
thấy hơi mệt. Cậu cứ ăn mì đi, tôi chợp mắt một tí. Khoảng tiếng sau cậu nhớ
kêu tôi dậy!”

 

Nói
xong là Yến Phi ngã người xuống giường ngay. Tự dưng thấy người uể oải, mệt mỏi
quá chừng. Giống như muốn bệnh vậy.

 

Access
giấu tiếng thở dài trong bụng khi thấy Yến Phi chìm vào giấc ngủ. Tội cô ấy, ngày nào cũng lo cho AJ! Hắn
tự nhủ.

 

Bỗng
Access hết muốn ăn mì vì lại nghĩ đến AJ. Hắn đã vắt cả óc nhưng vẫn không biết
thằng nhóc đó đi đâu. Tìm thì cũng tìm khắp nơi, dường như AJ
đã bốc hơi biến mất khỏi thế giới này. Kỳ
lạ! Access đưa mắt nhìn ra cửa sổ:

 

“AJ,
cậu giờ đang ở đâu, ra sao? Cậu có biết Yến Phi rất lo cho cậu không?”

 


buồn thì buồn nhưng đói bụng thì vẫn đói nên tên tiểu yêu lại tiếp tục bữa ăn
dở dang. Vừa gắp sợi mì bỏ vào mồm thì đột nhiên trong đầu hắn nhớ lại một câu
nói từ rất lâu, của AJ…

 

 

Đây là ngôi nhà gỗ bố ta rất thích. Những
ngày nghỉ ông ấy thường đưa gia đình lên đây chơi. Nhà của ta ở phố Hoa Đạo đã
tan hoang, cũng may ta vẫn còn ngôi nhà gỗ nhỏ này sống qua ngày
.

 

“Ừm, tôi
trông nó không đến nỗi, cũng khá đẹp!”

 

AJ ngước nhìn khắp ngôi nhà gỗ:

 

“Sau này dù có thế nào ta cũng sẽ về
đây. Nơi này là chốn bình yên duy nhất ta có nên muốn tìm ta mi cứ hãy nhớ
đến đây!”

 

 

Access
bỏ hộp mì xuống, mắt sáng rỡ:

 

“Đúng,
đúng rồi! Còn một chỗ mình quên mất! Ngôi nhà gỗ trong rừng, nơi mình và AJ
sống suốt tám năm qua! Đó cũng là nơi cậu ấy lập mộ cho cả gia đình! Phải đến
đó ngay xem sao!”

 

Access
lập tức bay ra ngoài. Vậy là cuối cùng hắn đã nhớ ra nơi AJ nhất định sẽ đến.
Ngôi nhà gỗ trong rừng.

 

Khi
Access vừa vỗ cánh bay đi thì cửa phòng mở, một người con trai xuất hiện. Thật
bất ngờ chính là AJ! Cậu đã trở về phố Hoa Đạo sau hơn một tuần mất tích trong
sự lo lắng của mọi người.

 

Đưa
mắt nhìn căn phòng, bất chợt AJ thấy Yến Phi nằm ngủ trên giường. Cậu ngạc
nhiên vì sao cô gái lại ở đây. Còn Access cũng chẳng thấy đâu chỉ có hộp mì nằm
vung vãi trên bậc cửa sổ.

 

Nhẹ
nhàng, AJ bước đến bên giường nhìn Yến Phi. Cả tuần qua cậu đã không thấy mặt cô,
nhớ lắm nhưng không thể về. Khẽ khàng, AJ đưa tay lên chạm vào mặt Yến Phi còn
ngủ ngon lành. Hình như cô bạn đã gầy đi chút ít, AJ cảm nhận thế. Và có lẽ cậu
cũng biết nguyên nhân bởi vì cô lo cho cậu. Ánh mắt buồn bã, AJ cúi xuống đặt một
nụ hôn ấm áp lên trán Yến Phi.

 

“Yến
Phi, một chút nữa thôi, hãy chờ AJ một chút! Chỉ cần trả thù xong, AJ sẽ về bên
cạnh Yến Phi ngay! AJ hứa!”

 

Đứng
nhìn bạn gái thêm ít phút, sau đó AJ xoay lưng bước ra khỏi phòng. Còn Yến Phi
vẫn ngủ và chẳng hề hay biết gì đến sự trở về của AJ.

 

***

 

Buổi
xế mát trời ở nhà họ Du, Trúc Lâm như thường lệ lại
mang rác đi đổ. Cô hầu đang lúi
húi xử lý mấy bịch rác thì bất chợt thấy chân ai bước đến gần rồi dừng lại.
Trúc Lâm ngước lên, trước mặt là một chàng trai trẻ trạc tuổi Du Hạo. Đôi mắt cậu
trông buồn và đẹp nhưng cái nhìn vô hồn, pha chút căm ghét. Cô gái còn chưa kịp
lên tiếng thì người đó đã hỏi:

 

“Du
Hạo có ở nhà chứ?”

 

“Cậu
tìm cậu chủ Du Hạo sao? Tiếc quá cậu chủ đã đi vắng nhưng lát nữa cậu chủ sẽ về
thăm bà chủ!”

 

“Thế
ư? Vậy tôi có thể vào nhà đợi Du Hạo không?”

 

“Được
chứ.
Không biết cậu là ai, có quan hệ thế nào với
cậu chủ Du Hạo?”

 

“Tôi
tên AJ! Tôi với Du Hạo từng là bạn thân còn bây
giờ là… kẻ thù!!!”

 

Trúc
Lâm tròn xoe mắt ngạc nhiên. Vậy là AJ sau cùng đã đến nhà họ Du .

 

***

 

Chiều,
Du Hạo, Song Song theo con đường phép thuật trở về khu nhà gỗ. Lần này lại có
thêm ba ông bác trong Hội Nhật Hoàng cùng theo.

 

“Khà
khà, lâu lắm rồi bác mới đến đây, từ lúc bố con mất đến giờ còn gì. Ừm, trông
cũng chẳng thay đổi gì!” – Kim Ban quan sát
khu vườn xinh đẹp.

 

“Khu
vườn vẫn đẹp như ngày xưa. Hồi trước bố con là người yêu cỏ cây thiên nhiên. Anh
ấy đã chăm sóc nơi này rất chu đáo!” – Vương
Đại nhớ lại.

 

“Dạ,
sáng nào bố cũng ra chăm sóc vườn hoa ở đây lẫn ngoài kia nhờ vậy mà nhà họ Du
trông rất đẹp, y như một khu rừng!” – Du Hạo
cười buồn.

 

“Nào,
mọi người về lại chốn xưa đừng nhắc chuyện buồn làm gì. Chúng ta hãy vui lên vì
lâu rồi mới gặp nhau đông đủ thế này.”

 

Phùng
Đỉnh gật gù tán đồng ý kiến của Song Song:

 

“Con
bé nói đúng. Thôi vào nhà gặp mẹ và chị em của con đi Du Hạo!”

 

Du
Hạo gật đầu: “Vâng, mấy bác theo con.”

 

 

Két!
Du Hạo mở cửa, nhà vắng hoe không một bóng người. Cậu bước vào phòng khách. Chắng có ai. 

 

“Ủa,
mọi người đâu cả rồi?” – Du Hạo nhìn dáo
dác.

 

“Chị
Du Phương , chị Trúc Linh, Trúc Lam, Trúc Lâm, Du Thiện, bé Thanh, dì ơi, Du
Hạo về nhà thăm mọi người này!” – Song
Song gọi to.

 

Nhưng
đáp lại lời nó vẫn chỉ là sự lặng im đến khó chịu. Ngôi nhà chiều nay không
giống những hôm khác.

 

“Có
khi nào tất cả đã ra ngoài đi dạo đâu đó không?” –
Vương Đại hỏi.

 

“Dạ,
chắc là không. Giờ này mọi người thường không ra ngoài. Nếu
có thì chỉ vài người thôi chứ làm sao tất cả đều đi hết được.”

 

“Du
Hạo nói đúng.
Với lại lúc nào cũng có ba chị em Trúc
Linh ở nhà.”

 

Nghe hai
đứa trẻ nói thế ba ông già nhìn nhau. Họ
bắt đầu linh cảm chẳng lành về việc kỳ lạ này. Bỗng, có gì đó khiến Du Hạo xoay
qua bên phải và nhìn ra cửa sổ. Mắt
cậu mở to khi thấy AJ xuất hiện trong làn hoa lất phất.

 

Ánh
mắt AJ hướng về phía Du Hạo buồn bã nhưng phản phất sự căm thù.

 

“AJ!…
Là AJ!” –
Song Song chợt kêu lên.

 

Mấy
ông già Hội Nhật Hoàng cũng trông thấy một thanh niên ngoài vườn. Nhưng rồi
AJ biến mất. Ngay lập tức Du Hạo đuổi theo.
Bốn người còn lại cũng đi theo
luôn.

 

***

 

Điểm
đến là khu rừng cuối phố Hoa Đạo, nơi lần trước bọn Dạ Ma bị xử huyết. Tất cả
đảo mắt nhìn một lượt, không có gì ngoài gió và lá cây xào xạt. Bỗng, Song Song
thấy Du Phương, Du Thanh, Du Thiện, ba chị em Trúc Linh cả bà chủ Du đang nằm
nhắm mắt và dựa vào gốc cây ở phía
xa.

 

“Du
Hạo, nhìn kìa!” – Song Song chỉ
tay về hướng đó.

 

“Trời!
Mọi người bị làm sao vậy?”

 

Du
Hạo toan chạy đến thì AJ bay ra chặn ngay trước mặt cậu.

 

“Ai
cho cậu đến gần họ hả?” – AJ cất giọng
điềm nhiên.

 

“AJ,
sao cậu bắt người nhà tớ?
Họ chẳng liên quan gì cả!” –
Du Hạo tức giận.

 

“Không
liên quan à?” – AJ bật cười – “Gia
đình tôi bị Du Thượng giết chết thì tôi
phải giết lại cả nhà ông ta chứ, như vậy là công bằng rồi!”

 

“AJ,
cậu hãy thôi đi!
Tớ xin cậu! Lỗi
lầm của bố tớ hãy để một mình tớ gánh chịu là đủ, đừng làm hại gia đình tớ!”

 

Nghe
Du Hạo nói thế AJ càng căm hận hơn. Ngày
xưa, mẹ cậu đã van xin Du Thượng thảm thiết,
xin ông đừng giết con của bà nhưng cuối cùng thì sao?
Anh chị của cậu, lần lượt, từng đứa một
bị giết không thương tiếc. Khi đó họ chỉ mới là những đứa trẻ còn rất nhỏ.

 

“Tôi
sẽ không tha cho họ!
Hôm nay tôi sẽ tiễn đưa cậu và những
người cậu yêu thương xuống đoàn tụ với bố cậu, như vậy là hạnh phúc quá còn gì!”

 

Du
Hạo nghiến răng. Tính mạng người nhà cậu đang nằm trong tay AJ.

 

***

 

Khi
đó, Access bay lòng vòng, nghĩ vẩn vơ:

 

“Chà
mình đến trễ rồi, AJ đã rời khỏi căn nhà gỗ, biết làm sao đây?
Nhìn mấy vật dụng và cả đống thực phẩm khô cũng đủ
biết AJ từng ở đấy. Xui thật nếu mình nhớ ra chỗ ấy sớm hơn thì đã gặp AJ. Ủa,
cái gì thế nhỉ?”

 

Tên
tiểu yêu chợt trông thấy phía xa có mấy bóng người đang đứng.
Không nghĩ nhiều hắn vỗ cánh bay đến xem
sao. Khi đến nơi, Access bất ngờ thấy AJ, đối diện là Du Hạo, sau lưng cậu còn
có Song Song và ba ông già lạ hoắc. Hắn vui mừng định lao đến chỗ AJ nhưng lại
nghe anh chàng bảo:

 

“Thế
nào?
Bây giờ bắt đầu cuộc chiến được chứ?
Đây sẽ là cuộc chiến giữa tôi và cậu, lần
cuối cùng!
Chúng ta nên giải quyết cho xong đi!”

 

“AJ
tuyên chiến với Du Hạo à? Chẳng lẽ cậu ấy đã luyện xong quyển sách cấm kỵ kia?
Còn ba lão già đó là ai? Chắc cùng phe
với Du Hạo.
Không xong rồi!
Họ tới bốn người lận trong khi AJ chỉ có một,
cậu ấy sẽ bị đánh bại cho xem! Làm
sao đây?
À đúng, kêu Yến Phi đến.
Phải, chỉ có Yến Phi mới ngăn AJ lại được
thôi! Mình phải nhanh chân lên!”

 

Nghĩ
vậy Access bay đi nhanh chóng.

 

... Thấy
tình hình có vẻ không khả quan lắm, Kim Ban liền nói với Du Hạo:

 

“Du
Hạo, con cứ giao đấu với cậu ta. Trong
lúc đó, các bác sẽ giải cứu gia đình con. Quyết định như thế, con nhớ cẩn thận!”

 

Du
Hạo gật đầu, tán đồng: “Vâng, con trông vào các bác.”

 

Biết
kế hoạch giải cứu của bốn người họ, AJ cười nhạt:

 

“Cậu
không thấy như vậy là không công bằng hả Du Hạo? Tôi
chỉ có một trong khi cậu đến bốn người, bất công quá!”

 

“Vì
cậu làm như vậy nên tớ phải nhờ đến các bác. Nhưng
yên tâm chỉ tớ và cậu giao đấu thôi! Đây
là cuộc chiến giữa hai chúng ta!”

 

“Cậu
nghĩ tôi dễ dàng cho họ giải cứu gia đình cậu à?”

 

AJ
vừa dứt lời thì đột nhiên Kim Ban, Vương Đại lẫn Phùng Đỉnh tự dưng thấy thân
thể đau nhói, tay chân rã rời không còn chút sức lực nào hết. Song Song và Du
Hạo hốt hoảng đỡ lấy ba ông già đang dần dần khụy xuống:

 

“Các
bác sao thế?”

 

“Du
Hạo!… Các
bác hình như bị trúng độc rồi! Có mùi
thơm rất kỳ lạ…”

 

“Trúng
độc?” – Du Hạo nghĩ ngợi
rồi quay qua AJ – “Cậu
làm chuyện này?”

 

AJ
cười cười, ngước mặt lên cao nói lãng đãng:

 

“Ừ,
tôi đã chuẩn bị một loại hương thơm mà
người có ma thuật khi hít phải sẽ bị trúng độc ngay, duy người thường thì không
sao. Dù gì Song Song cũng chả thể giúp được
cậu nên cứ cho cô ta đứng xem trận đấu vậy.”

 

“Cậu
thật bỉ ổi!” – Song Song giận
dữ.

 

“Tôi
không bỉ ổi chỉ là như vậy cuộc chơi mới công bằng! Du Hạo, cậu không bị trúng
độc chứng tỏ ma thuật đã tăng cao. Trong
lúc tôi mất tích chắc cậu đã tập luyện rất cực lực để đối phó với tôi.
Thế cũng hay,
có vậy trận chiến sẽ càng ác liệt hơn!”

 

Nãy
giờ, Du Hạo phát hiện ra AJ không giống
thường ngày.
Qua cách nói chuyện đủ thấy cậu hình như
đã đổi khác so với một tuần trước. Trông vẻ mặt AJ tàn ác hơn, háo thắng và
điên cuồng! Điều đó chứng tỏ, AJ đã bị quyển sách cấm kỵ khống chế.
Cần nhanh chóng phong ấn cái thứ đáng sợ
đó.
 

 

“Thôi
được!
Vậy thì chúng ta bắt đầu cuộc chiến đi!”

 

“Tốt!
Hôm nay tôi hoặc cậu phải chết ở đây!”

 

Song
Song lo lắng vì cuộc chiến chính thức bắt đầu. Giờ
đây các bác lại trúng độc.
Thật khổ ghê.

 

“Du
Hạo, cẩn thận đấy!”

 

“Ừm,
tớ biết.
Cậu lo cho mấy bác nhé và đứng xa ra kẻo
bị thương!”

 

Nhắc
nhở cô bạn xong, Du Hạo đưa mắt lại AJ:

 

“Lẽ
ra số phận của chúng ta không phải thế này!”

 

AJ im
lặng rồi bảo:

 

“Cái
đêm lần đầu tiên chúng ta trở thành bạn của nhau thì lúc đó định mệnh đã an bài
hai ta sẽ trờ thành kẻ thù! Số phận đã như vậy không thể thay đổi.”
 

 

“Không!
Đó là chọn lựa không phải định mệnh! Nếu
cậu từ bỏ thù hận, lựa chọn con đường khác thì chúng ta sẽ thay đổi cái được
gọi là định mệnh!”

 

Chẳng
hiểu sao Du Hạo lại nói ra được một câu như thế. Nhưng giờ AJ đã không còn đủ
lý trí để nghe những điều đó.

 

“Đừng
nhiều lời nữa!
Bắt đầu đi!”

 

Chưa
dứt câu là AJ bay đến, bắt đầu tung đòn tấn công Du Hạo.

 

Báo cáo nội dung xấu