Giáo sư và công thức toán - Chương 06 phần 2
- Cô đãng trí như vậy làm tôi thật khó xử. Tôi nghe nói cô đã
phạm một sai lầm nghiêm trọng. Cô đã ngủ lại phòng của ông giáo sư ấy,
đúng không?
- Tôi không phạm sai lầm nào hết. Ai đã dựng lên câu chuyện bỉ ổi này vậy? Thật khôi hài. Thật ghê tởm.
Tôi phản kháng.
- Không có ai dựng chuyện hết. Việc cô ngủ lại đó là sự thật. Phải vậy chứ?
Tôi chỉ còn cách gật đầu.
Trường
hợp cần kéo dài thời gian làm việc, phải thông báo trước với chủ tịch
nghiệp đoàn; trường hợp bất đắc dĩ do tình huống khẩn cấp, phải nộp đơn
xin phụ cấp ngoài giờ có chữ ký của khách hàng cùng bản hậu thuật. Tôi
nghĩ cô biết đó là quy định công việc.
- Vâng, tôi biết.
- Bất tuân quy định chính là hành động phạm sai lầm. Tôi tự hỏi sao cô có thể gọi điều đó là khôi hài và bỉ ổi được nhỉ?
-
Không, không phải thế. Tôi không nhớ là mình đã phải làm việc quá giờ.
Đó chỉ là chuyện xuất phát từ lòng tốt, tôi chỉ muốn giúp đỡ…
-
Nếu không phải công việc thì là cái gì? Ngủ lại phòng một người đàn ông
không vì lí do công việc thì đành chấp nhận việc bị người ta dựng chuyện
thôi chứ biết làm sao?
- Ông ấy bị ốm, bị sốt cao, tôi không thể
để ông ấy lại một mình. Tôi biết mình sơ suất khi phớt lờ quy định. Tôi
xin lỗi. Nhưng tôi không làm điều gì trái với tư cách của một người giúp
việc, vả lại tôi chỉ nghĩ tôi đã thực hiện cái nghĩa vụ đáng phải thực
hiện lúc ấy mà thôi.
- Còn về chuyện con trai cô…
Ông chủ tịch di di ngón tay trỏ trên mép tấm thẻ đăng ký khách hàng của giáo sư.
-Tôi
làm thế là vì muốn tạo điều kiện tốt nhất cho cô. Cho phép mang con tới
nơi làm việc là sự ưu ái xưa nay chưa từng có đâu đấy. Một phần vì đó
là đề nghị của khách hàng, thêm nữa đây là một trường hợp khó nên nghiệp
đoàn mới nhượng bộ như vậy. Chứ chúng tôi cũng nghe thấy rất nhiều lời
tiếng từ các đồng nghiệp khác của cô là tại sao chỉ đối xử đặc biệt với
mỗi mình cô. Nên nếu không có thái độ làm việc nghiêm túc, tránh những
hiểu lầm từ bất cứ ai, cô sẽ làm tôi khó xử lắm đấy.
- Thành thật
xin lỗi chủ tịch. Tôi đã quá khinh suất. Cảm ơn chủ tịch về chuyện con
trai tôi. Tôi không biết làm gì để đáp lại lòng tốt của ông…
- Như thế này. Tôi muốn cô thôi phụ trách khách hàng này.
- Sao?- Tôi hỏi lại.
- Hôm nay cô không cần tới đó nữa. Coi như nghỉ việc một ngày, từ mai cô sẽ tới một chỗ mới để phỏng vấn.
Ông chủ tịch úp mặt tấm thẻ đăng ký khách hàng của giáo sư xuống dưới, đóng lên đó một ngôi sao màu xanh. Ngôi sao thứ mười.
-
Khoan đã, thưa chủ tịch. Ông yêu cầu tôi đột ngột như vậy tôi thực
không biết phải làm sao. Rốt cuộc thì ai muốn tôi nghỉ việc ạ? Là giáo
sư hay chủ tịch?
- Chị giáo sư.
Tôi lắc đầu.
- Nhưng
tôi chưa hề gặp lại bà ta từ sau hôm phỏng vấn cơ mà. Tôi không nhớ là
mình đã làm phiền gì bà ta. Tôi cũng trung thành tuân thủ mệnh lệnh
không được đưa những rắc rối dưới nhà ngang lên nhà chính. Đó là người
trả tiền công cho tôi nhưng chẳng hề biết gì về công việc của tôi cả.
Vậy thì sao lại có thể sa thải tôi chứ?
- Bà ta biết rõ cả việc cô ngủ lại thư phòng.
- Bà ta nhòm trộm đúng không?
- Bà ta có quyền giám sát cô.
Tôi nhớ ra rằng, đêm đó, có bóng người chuyển động bên bờ rào, ngay gần cái cổng thông giữa hai nhà.
-
Giáo sư bị bệnh. Hơn nữa, ông ấy cần sự chăn sóc tỉ mỉ hơn những người
bệnh thông thường. Một y tá thỉnh thoảng mới đảo qua chẳng giúp gì được
ông ấy. Nếu hôm nay tôi không tới, giáo sư sẽ thế nào. Lúc này chắc giáo
sư vừa ra khỏi giường, nhìn thấy mẩu giấy nhớ và khóc một mình…
- Nghiệp đoàn không thiếu người thay thế.
Ông chủ tịch cắt ngang lời tôi, mở ngăn kéo bàn làm việc, đút tấm thẻ đăng ký khách hàng của giáo sư vào tập hồ sơ.
- Thế thôi. Đây là quyết định. Không thay đổi được đâu.
Ngăn
kéo đóng sập lại. Một âm thanh mạnh mẽ trái ngược hẳn với tâm trạng của
tôi. Như vậy là tôi đã không còn là người giúp việc của giáo sư nữa.
Chủ
nhà lần này của tôi là một cặp vợ chồng kinh doanh văn phòng tư vấn
thuế. Tôi phải mất hơn một tiếng đồng hồ. đi tàu điện rồi đổi sang xe
buýt, để tới được đó từ căn hộ của mình. Công việc kéo dài tới tận chín
giờ tồi, không phân biệt là của nhà riêng hay của văn phòng, đã vậy bà
vợ còn là một người độc địa. Phải chăng ông chủ tịch định trừng phạt
tôi? Căn lại trở về làm một đứa trẻ đeo chìa khóa(11).
11. Cách nói ám chỉ những đứa trẻ phải trông nhà một mình vì cả hai bố mẹ đều đi làm.
Chia
tay với chủ nhà là một phần tất yếu của nghề này. Nhất là khi người ta
thuộc về cái nghiệp đoàn kiểu như Akebono. Điều kiện khách hàng đưa ra
thường xuyên thay đổi nên hiếm khi nào có thể gặp được một gia chủ hợp
với mình. Càng ở lâu một chỗ càng sinh lắm chuyện.
Cũng có những
gia đình mở tiệc tiễn chân tôi, cũng có những đứa trẻ tặng quà cho tôi
trong nước mắt. Thế rồi, cũng có những người chẳng thèm chào tôi lấy một
tiếng mà chỉ ấn vào mặt tôi tờ yêu cầu thanh toán những hao hụt về bát
đũa, đồ gỗ hay quần áo.
Mỗi lần như thế, tôi tự nhủ mình không
nên phản ứng một cách thái quá. Tôi không cần phải buồn bã hay cảm thấy
bị tổn thương. Đối với họ, tôi là kẻ thoáng qua, nên nếu họ có quên tôi
âu cũng là chuyện thường. Điều đó chẳng khác gì việc tôi sẽ lần lượt
quên tên họ. Thực ra, khi chuyển tới làm ở một gia đình khác, chỉ riêng
việc ghi nhớ những quy tắc mới thôi cũng đã bận bịu quá rồi, còn đâu
thời gian mà đa sầu đa cảm nữa.
Nhưng lần này không như thế. Điều
làm tôi đau khổ nhất là giáo sư sẽ không còn nhớ tới chúng tôi nữa. Giáo
sư không thể hỏi bà chị dâu về lý do chúng tôi nghỉ việc hay lo lắng về
sự biến mất của Căn. Thậm chí ngay cả cái quyền tự do được đắm chìm
trong những kỷ niệm với chúng tôi những lúc ông ngắm sao Hôm trên chiếc
ghế bành hoặc giải toán trong thư phòng cũng bị tước đoạt.
Nghĩ
đến đó, lòng tôi như xát muối. Tôi thấy xấu hổ và bực bội với chính mình
vì đã phạm phải một sai lần không thể cứu vãn. Và tất nhiên, tôi không
thể tập trung vào công việc mới. Mặc dầu phần lớn các công việc được yêu
cầu đều thuộc loại lao động chân tay nặng nhọc (rửa năm chiếc xe hơi
nhập ngoại, quét dọn cầu thang của tòa nhà bốn tầng, chuẩn bị bữa tối
cho mười người v.v.), song hình ảnh giáo sư đã ăn sâu vào tiềm thức luôn
quanh quẩn trong đầu khiến thần kinh tôi kiệt sức trước tiên. Trong tâm
trí tôi, ngay cả lúc đang làm việc, giáo sư lúc nào cũng ngồi ủ rũ trên
giường. Và vì thế mà tôi luôn phạm phải những sơ suất đơn giản nhất
khiến bà chủ nổi đóa.
Tôi không hiểu ai đã thay tôi tới nhà giáo
sư. Tôi mong sao cho người đó không quá khác hình vẽ chân dung trên mẩu
giấy nhớ kia. Phải chăng giáo sư sẽ lại hỏi người giúp việc mới số điện
thoại cùng cỡ giày và giải thích cho cô ta những bí ẩn đằng sau chúng?
Thật chẳng dễ chịu chút nào khi tưởng tượng ra việc giáo sư chia sẻ
những bí mật đó với một người mà tôi không biết. Dường như sự hấp dẫn
của những con số mà ông đã dạy riêng cho tôi đang phai nhạt dần, mặc dù
chúng vẫn ở đó, chẳng đổi thay, bất chấp bao điều diễn ra trên thế giới.
Biết
đâu người giúp việc mới sẽ không thể nào chịu nổi tính cách của giáo
sư, và thế là ông chủ tịch nghiệp đoàn sẽ nghĩ lại và cho rằng không ai
thích hợp hơn tôi thì sao. Thỉnh thoảng tôi lẩn thẩn nghĩ. Nhưng lại
ngay lập tức lắc đầu xua đi dòng ảo tưởng. Cái ý nghĩ tự đắc cho rằng
không có tôi thì đợi đấy mà xem mới thật là ngạo mạn. Người ta chẳng cần
tôi như tôi vẫn nghĩ. Có khối người thế chỗ tôi. Đúng như những gì ông
chủ tịch nói.
- Tại sao mình không đến nhà giáo sư nữa hả mẹ?
Căn hỏi mãi một câu đó. Lần nào tôi cũng chỉ có thể trả lời rằng: “Tình hình thay đổi rồi con ạ”.
- Thay đổi thế nào?
- Rất phức tạp.
Căn hứ một tiếng rồi nhún vai.
Chủ
nhật, ngày 14 tháng Sáu, Yufune của Tigers bảo vệ thành công no-hit
no-run ở sân Koshien. Sau bữa cơm trưa, tôi và Căn hầu như chỉ ngồi nghe
đài. Mayumi giành được ba lần chạy, Shinjo độc diễn cú home-run, sau
tám hiệp đấu, tỷ số là 6-0. Cả tỷ số và đối thủ Hiroshima Toyo Carp đều
giống như hồi Nakagomi.
Mỗi lần cầu thủ đánh bóng của Hiroshima bị
loại, cả giọng nói của bình luận viên lẫn sức nóng trong cầu trường đều
tăng lên, song chúng tôi thì im lặng. Hiệp chín, khi cầu thủ đáng bóng
đầu tiên khuỵu xuống đầy thất vọng vì cú đánh hỏng ăn, Căn thở dài. Hai
chúng tôi đều biết rõ ý nghĩ của nhau. Vì thế mà chúng tôi chẳng nói chi
cho thừa.
Khi trái bóng bay lên từ cây gậy của cầu thủ đánh bóng
cuối cùng là Shoda, tiếng reo hò bao trùm chiếc máy thu thanh, xóa nhòa
mọi diễn biến trên sân. Mãi lâu sau, tiếng hét: “Bóng ra ngoài, bóng ra
ngoài” của bình luận viên mới tới được tai chúng tôi.
Thắng rồi.
Căn nói với một giọng lặng lẽ. Tôi im lặng gật đầu.
-
…Cầu thủ thứ năm mươi tám trong lịch sử bóng chày chuyên nghiệp… sau 19
năm, kể từ kỷ lục của Enatsu Yukuta năm 1975, đội Tigers đã lại…
Giọng tường thuật của bình luận viên chập chờn, đứt quãng.
Chúng
tôi lúng túng không biết phải thể hiện niềm vui thế nào. Thậm chí còn
không xác định được có nên vui hay không. Tigers chiến thắng, lập kỷ lục
lớn, vậy mà chúng tôi lại thấy buồn. Không khí hưng phấn truyền ra từ
máy thu thanh làm sống lại trận đấu ngày mồng 2 tháng Sáu, nhắc chúng
tôi nhớ ra rằng giáo sư và cái ghế 7-14 đã ở rất xa. Tôi luôn bị ám ảnh
bởi cái ý nghĩ rằng, trái bóng lạc rơi thẳng xuống chỗ Căn ngồi từ cây
gậy của tay cầu thủ đánh bóng vô danh trong hiệp đấu cuối cùng chính là
điềm báo bất hạnh đối với ba chúng tôi.
Thôi nào, mẹ phải chuẩn bị bữa chiều đấy.
Tôi nói.
Vâng
Căn tắt máy thu thanh.
Lời
nguyền của trái bóng lạc đã biến nỗ lực bảo vệ no-hit no-run của
Nakagomi thành công cốc, và sau đó một chuỗi những sự việc chẳng lành đã
xảy ra: giáo sư lên cơn sốt còn tôi thì mất việc. Có thể thật khiên
cưỡng khi cho rằng mọi chuyện là do lời nguyền của trái bóng lạc, nhưng
nó quả đã khiến tôi không khỏi hoang mang.
Một hôm trong lúc chờ
xe buýt đi làm, tôi bị một người đàn bà không quen biết lấy mất tiền.
Không phải tôi gặp móc túi hay cướp giật mà chính tôi đã tự nguyện đưa
tiền cho chị ta nên chẳng có lý do gì để báo cảnh sát, tuy nhiên nếu đây
là một mánh móc tiền mới thì quả thật là hoàn hảo. Người đàn bà đường
hoàng tiến thẳng tới chỗ tôi, chẳng thèm mào đầu hay chào hỏi, chỉ chìa
tay ra và nói mỗi một câu: “Tiền!” Chị ta suýt soát bốn mươi, vóc người
to lớn, nước da sáng màu, ngoài tấm áo khoác mùa xuân trong khi trời đã
bắt đầu vào hạ, chị ta chẳng có nét gì đáng ngờ cả. Dung mạo gọn gàng,
sạch sẽ, không có dáng vẻ của một kẻ lang thang hay cùng quẫn. Bình tĩnh
hệt như khi hỏi đường. Mà không, thậm chí còn giống như đang chỉ đường
cho tôi nữa là đằng khác.
- Tiền!
Người đàn bà nhắc lại.
Tôi
đặt một tờ tiền lên lòng bàn tay chị ta. Một hành động đến chính tôi
cũng chẳng ngờ. Không thể giải thích nổi tại sao một kẻ nghèo khó như
tôi lại làm vậy trong khi chẳng ai kề dao lên cổ. Người đàn bà cất tiền
vào túi áo khoác rồi im lặng bỏ đi hệt như khi tiến đến. Vừa lúc đó xe
buýt tới bến.
Trên đường tới nhà vị tư vấn thuế, tôi không ngừng
tưởng tượng xem đồng tiền của tôi sẽ đóng vai trò quý giá như thế nào
đối với chị ta. Nó sẽ được dùng để trả cho chiếc bánh mì của đứa con
đang đói bụng, hay cho chỗ thuốc của song thân đang mắc bệnh, hay để
ngăn chặn cả một gia đình tự sát… Song mọi tưởng tượng đều chẳng khiến
tôi thấy phấn chấn. Không phải tôi tiếc tiền. Mà bởi tôi bỗng nhiên cảm
thấy thương hại chính mình, tựa như khi nhận được sự cảm thông từ ai đó.
Vào
một hôm khác, trong lúc viếng mộ mẹ tôi nhân ngày giỗ, tôi và Căn đã
phát hiện ra xác một con nai trong bụi cỏ đằng sau tấm bia. Thịt chưa
rữa hết, mảng da lốm đốm như miếng vải rách bám trên sống lưng, bốn cái
cẳng cứng đơ còn dính với thân vẫn ở nguyên trong tư thế như đang cố
nhỏm dậy trước khi tắt thở. Nội tạng bắt đầu ruỗng nát, hai con mắt trở
thành cái hốc tối om, cái miệng hơi he hé để lộ ra hàm răng nhỏ xíu chưa
trưởng thành.
Căn là người đầu tiên phát hiện ra.
- Ôi!
Căn thốt lên, chỉ tay mà không thể gọi tôi hay đưa ánh mắt đi chỗ khác.
-
Chắc là nó lao xuống từ trên núi, đập đầu vào bia đá, rồi cứ thế mà tắt
thở. Nhìn kỹ thì thấy một mẩu thịt và vết máu còn vương trên tấm bia.
- Mẹ ơi, làm thế nào bây giờ?
- Không sao. Cứ để mặc nó.
Chúng tôi chắp tay cầu nguyện cho con nai nhỏ nhiều hơn là cho mẹ. Chúng tôi cầu nguyện để nó sẽ làm bạn với vong hồn bà.
Hôm
sau ngày đi viếng mộ, tôi tình cờ nhìn thấy bức ảnh bố Căn trên tờ báo
địa phương. Hình như anh ta được trao giải thưởng dành cho các nhà
nghiên cứu công nghệ trẻ từ một quỹ gì đó. Bức ảnh hơi mờ nằm cùng với
bài viết ở góc báo, nhưng tôi chắc chắn đó là anh ta. Trải qua mười năm,
anh ta cũng đã già đi ngần ấy tuổi.
Tôi gấp tờ báo lại, vo tròn
rồi ném vào thùng rác. Một lúc sau, nghĩ thế nào tôi lại nhặt nó lên,
vuốt phẳng và lấy kéo cắt riêng bài báo đó ra. Trong nó nhàu nhĩ đến mức
hầu như không khác gì một mẩu giấy bỏ đi.
- Thế thì sao nào?
Tôi tự hỏi mình.
- Chả sao cả.
Và tôi tự nhủ.
Bố của Căn nhận giải thưởng. Một chuyện đáng vui mừng. Chỉ đơn giản vậy thôi.
Thế rồi tôi gấp mẩu báo lại, cất vào trong chiếc hộp đựng dây rốn của Căn.