Hôn lễ tháng Ba - Chương 01
Hôn lễ tháng 3
Khi bình minh hé rạng, hãy
hôn người tình bên cạnh, bởi vì nàng không hiểu những bộc bạch không lời.
Dẫu biết rằng nên tìm cho mình
một lý do để ra đi, hoặc là nên trở dậy tự phục vụ một cốc cà phê với dáng điệu
tự nhiên, ít nhất cũng không để lộ vẻ mặt tự nguyện và đắm đuối, nhưng tôi lại
chẳng thể làm gì hết, ngoài việc lún sâu hơn nữa vào lớp nệm mềm mại của ghế
sofa, ngây người bởi mùi thơm thoảng ra từ phòng tắm, nhìn chăm chăm lên chùm
đèn trần hoa cúc, nơi có một con đom đóm bị ánh sáng thu hút, đang bay loạn xạ.
Con đom đóm đó bay liệng
quanh chùm đèn, không nhanh không chậm, thỉnh thoảng lại va vào chao đèn. Tôi
không biết mình đang nghĩ gì, chỉ ngây nguời nhìn con đom đóm và ngọn đèn.
Tôi buông mình trong sự thỏa
mãn chán chường.
Ngọc Tây bước ra khỏi phòng
tắm trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình, nước từ mái tóc nhỏ từng giọt xuống nền.
Tôi có thể nghe thấy âm thanh từ giọt nước rơi và mường tượng ra mùi hương siêu
nhiên của nó. Ngọc Tây đứng như vậy trước mặt tôi, chân trần, mê hoặc lòng
người, giống như yêu nữ trong rừng sâu. Tôi quên ngay con đom đóm, quên ngay
chùm đèn, mắt hướng vào đôi chân trần của nàng.
Phát hiện chân nàng rất
trắng, rất mịn.
Tôi lại thấy nôn nao xúc
động, bất lực trước vẻ đẹp của nàng, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười lãnh đạm
bất cần. Tôi là đàn ông. Là đàn ông thì không nên căng thẳng. Tôi giả đò vô
tình thay đổi tư thế của đôi chân, ngụ ý nói: Trần Hạ này không hề căng thẳng.
Cảm thấy nên nói điều gì đó.
“Anh không căng thẳng”
Tôi trấn tỉnh nói với Ngọc
Tây, xong rồi lại muốn cắn phứt cái lưỡi của mình quẳng đi. Điều duy nhất tôi
có thể làm là cầu cho Ngọc Tây không nghe thấy.
Nhưng Ngọc Tây đã nghe thấy,
nàng nghe rất rõ, và tỏ ra thích thú. Nàng cười thật to, nàng bịt miệng cười
khoái trá, phát ra những âm thanh lảnh lót hả hê.
Khi nàng cúi xuống, tôi nhìn
thấy bầu vú trắng như tuyết của nàng qua lần áo ngủ mỏng manh.
Lúng túng, bối rối, tôi không
thể hình dung ra bản mặt phừng phừng, đỏ ửng của gã đàn ông 28 tuổi. Lúc đó,
tôi đã đỏ mặt.
Nhìn Ngọc Tây, cân nhắc cử
động tiếp theo của mình, ôm hay hôn... Khi tôi còn chưa nghĩ ra nên làm thế nào
thì Ngọc Tây không cười nữa, nàng vừa mở nhạc vừa giục tôi về.
“Anh về đi” Nàng nói, vẻ thản
nhiên khiến tôi không thể nào tin rằng đây chính là nàng Ngọc Tây đã có một đêm
nóng bỏng cùng tôi.
Tôi kinh ngạc, không nói gì.
Ngây người nhìn nàng.
“Anh có thể đi được rồi.”
Nàng nhắc lại lần nữa khi bỏ đĩa vào máy, giọng nhẹ nhàng, vừa phải, môi thoáng
nụ cười. “Đi đi, La Phi đợi anh đấy.”
Nàng nói vậy rồi quay người,
đi ra phía cửa.
Ngọc Tây tiễn tôi xuống lầu
rồi quay trở vào, không nhìn thấy nàng trong bộ đồ ngủ rộng thùng, không ngửi
thấy mùi sữa tắm thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể nàng. Vừa bước ra khỏi tòa nhà,
vẫn còn ngơ ngẫn đã gặp ngay cơn mưa thu đầu mùa.
Màn đêm se sắt, mưa giăng
giăng.
Bên cạnh là ngọn đèn đường
yếu ớt, dải ánh sáng vàng vọt sóng sánh chạy dài xa xa.
Tôi không hiểu tại sao ánh
đèn đường lại vàng vọt như vậy, trên đường phố không người, càng thêm ảm đạm
não nề. Ngẫm nghĩ lại, thấy bản thân mình có bao nhiêu điều không hiểu. Ví dụ
tôi không hiểu Ngọc Tây, người đàn bà có nụ cười vừa lảnh lót vừa u sầu luôn
bận rộn chỉ để có nửa giờ thư giãn.
Tự dưng thấy buồn, nhìn chiếc
lá rơi. Chiếc lá bay trên không, lúc sang phải lúc sang trái, ung dung thoải
mái, nhưng không tránh được cái kết cục rơi xuống đất. Nàng Ngọc Tây trong mắt
tôi giống như chiếc lá đỏ bay trong gió, rực rỡ bắt mắt, mê hoặc xui khiến
người ta chạm tay vào. Nhưng cũng có những lúc thấy nàng cô đơn hút thuốc một
mình, bất giác muốn vuốt ve, muốn hôn vào đôi mắt mơ màng, u uẩn, đầy xao động
đó.
Khi Ngọc Tây cười, đôi môi
nàng như 2 cánh hoa tuyết đỏ thắm đang múa, không cần tô son cũng quyến rũ. Hồi
học đại học, được ngắm nhìn nàng Ngọc Tây cười là một niềm hạnh phúc vô bờ.
Lại có hạt mưa rơi trên mí
mắt. Trước mắt thấy xuất hiện một hình tròn, chớp mắt, hình tròn đó biến thành
hai. Hai hình tròn lay động làm nhòe tầm nhìn của tôi. Tôi cảm thấy màn đêm trở
nên nhập nhòa hư ảo.
Khi một chiếc taxi màu vàng
lướt qua, lại nghĩ tới sự mê cuồng theo đuổi Ngọc Tây sáu năm trước, nghĩ tới
lời thổ lộ với nàng dưới ánh mặt trời, nhớ mang máng lời cự tuyệt của nàng, “Em
thích độc thân”.
Năm xưa Ngọc Tây đã thẳng
thừng khước từ tôi, với lý do nàng thích độc thân. Tôi không dám nói tôi thực
lòng yêu nàng, yêu hết mình. Bởi vì một năm sau tôi đã vô tư chung sống với La
Phi.
Tháng trước, chúng ta đã ấn
định thời gian hôn lễ; đó là vào tháng Ba tới.
Tháng Ba là mùa xuân. Tôi và
La Phi đã quen nhau vào mùa xuân. La Phi nói nàng thích mùa xuân.
“Em thích mùa xuân, không
nóng không lạnh.” Nàng nói, “Rất ấm áp”.
La Phi là một người đàn bà
nhàn nhạt, nhìn nhận mọi thứ một cách nhàn nhạt, đối xử với tôi một cách nhàn
nhạt. Hôn lễ của tôi với La Phi diễn ra vào mùa xuân, không nóng không lạnh.
Mùa xuân rất có ý nghĩa với nàng. Tôi không biết vì lẽ gì. Tôi không dám nói
tôi đã hiểu tình cảm của La Phi dành cho tôi là thích hay là yêu. Nàng chỉ bộc
lộ một chút hứng thú khi tôi cầu hôn nàng tháng trước. Vậy thì mùa xuân tới. Em
thích mùa xuân.
Tôi không ngờ gặp lại người
đẹp Trùng Khánh Ngọc Tây tại một thành phố nhỏ cách Trùng Khánh không xa. La
Phi giới thiệu Ngọc Tây với tôi với tư cách là đồng nghiệp, đúng vào buổi chiều
chúng tôi đính hôn; hôm đó, Ngọc Tây mặc một bộ quần yếm màu phấn hồng.
Nàng Ngọc Tây xinh đẹp đang
đứng trước mặt tôi có nụ cười nhạt đầy ẩn ý, quyến rũ và bí hiểm. Nàng cất
tiếng “Hi” chào tôi với giọng nhẹ nhàng, vui vẻ và nàng đã thành công trong
việc buộc tôi lộ ra cái bí mật mà tôi cố che giấu suốt sáu năm.
Tôi lúng túng, đành nhìn sang
La Phi, lúc đó nàng đang cầm cái điều khiển liên tục thay đổi kênh truyền hình.
Tối qua nhận được điện thoại
của Ngọc Tây, bằng một giọng nói đầy ẩn ý và quyến rũ, nàng cho tôi biết nàng
đang cần tôi. Tôi cảm thấy có vẻ La Phi đang dùng Ngọc Tây để thử thách tôi,
vậy là trong khoảng hai, ba phút đầu, tôi đã nói với nàng một cách lịch sự,
khách khí trên điện thoại. Buổi chiều, tôi kể hết với La phi chuyện hồi đại học
tôi theo đuổi Ngọc Tây. Trong suốt quá trình tôi thổ lộ mọi chuyện không chút
giấu giếm, La Phi vẫn cắm cúi vào cái máy vi tính, đầu không ngoảnh lại, chỉ
thỉnh thoảng ừ hữ một tiếng.
Tôi cảm thấy tình yêu thất
bại, rồi tôi sẽ mắc kẹt trong cái biển cạn không một chút rung động của La Phi.
Tôi không chịu nổi cuộc sống với người đàn bà mà tôi không biết nàng có yêu tôi
hay không. Tôi hỏi, em không sợ anh đi quá giới hạn hay sao.
“Anh sẽ không như vậy đâu” La
Phi nói với giọng thản nhiên, chắc chắn, sau đó nàng đứng dậy đi lấy nước uống.
Tôi đứng bên nàng, nhìn sự di chuyển nhẹ nhàng, duyên dáng của nàng, tôi đưa ra
một quyết định mà trước đó tôi không hề nghĩ tới. Tôi sẽ đi gặp Ngọc Tây.
Tôi nghĩ, có lẽ tôi đã hiểu
hàm ý câu nói của Ngọc Tây - Em thích độc thân, có nghĩa là em cần anh.
Làm tình suốt ngày đêm, để
mặc tôi ở phòng khách đợi nàng tắm hai tiếng đồng hồ, sau đó trong bộ đồ ngủ
tiễn tôi ra cửa.
Tôi đi trên đường phố, bối
rối, bẽ bàng. Thầm nghĩ, lòng tôi đang mong muốn điều gì, phải chăng là nối lại
tình xưa với người đẹp Trùng Khánh Ngọc Tây?
Dường như tôi đã có đáp án
phủ định, khi đứng trước khu chung cư của một người đàn bà khác.
Tòa nhà rất cao, trong mưa,
trong đêm tối, ngửa mặt lên, tôi không sao nhìn thấy nóc của nó.
Cảm thấy mình thật thảm hại.
Những ánh điện đủ màu từ tòa
nhà hắt ra, le lói. Tôi hình dung, dưới mỗi ngọn đèn đều có một người mê mải
nhìn ra thế giới này từ những góc độ khác nhau, chờ đợi xem người đi đến trước
mặt mình là ai.
Tôi ngẩng lên nhìn ánh điện
xanh nhạt hắt ra từ tầng mười hai, trong thời khắc đó tôi đã đưa ra quyết định.
Tôi biết dưới ngọn đèn đó có
một người đàn bà đang dùng những cách thức bình dị nhất để giữ gìn mái ấm tương
lai của mình, lặng lẽ chờ tôi trở về. La Phi nhất định đang đợi tôi, không chịu
đi ngủ. Tôi có thể hình dung thấy nàng vừa uống cà phê vừa ngáp.
Một phút trước khi bước vào
tòa nhà, tôi liếc nhìn ô cửa sổ đó, cảm thấy mến yêu sự ấm áp của nó.
“Anh đã về!”
“Ừ.”
Sau đó tôi dõi theo La Phi
đang đi lấy nước nóng cho tôi, cảm thấy nên suy nghĩ một chút xem thế nào gọi
là áy náy.
Nằm trên ghế sofa, tôi nhìn
từng đĩa thức ăn lần lượt bày lên bàn, bốc hơi nghi ngút. So với mùi sữa tắm
của Ngọc Tây, tôi thích bất kỳ một món ăn bình thường nào ở đây hơn. Cảm thấy
trong lòng rất bình yên, một sự bình yên chưa từng có.
Tôi khẽ mỉm cười, không ngờ
bị La Phi phát hiện.
“Anh đang cười phải không?”
“Không. Nhưng... liệu em có
dùng người đàn bà khác để thử tình yêu của anh không?”
“...”
La Phi nhìn tôi, không nói.
Lát sau buông một tiếng gọn lỏn. “Không.”
“Vì sao?”
“Vì em tin anh.”
Nàng nói, hững hờ, không biểu
cảm.
Nhưng tôi lại rất phấn khích,
tôi bật dậy, gọi điện cho tất cả những người quen, dù thân hay sơ: Tháng Ba tới
tôi sẽ kết hôn.
Lúc đó là hai giờ đêm.
La Phi mỉm cười, mắng tôi dở
hơi.
Đột nhiên cảm thấy một sự cảm
động rất bình dị.
Nhà bốn người
1. Tết thanh minh
Trời âm u, mưa xuân lất phất,
mọi thứ đều ước nhem nhép.
Tôi không giương ô, bước từng
bước chậm chạp vào cái thế giới yên tĩnh này. Xung quanh có nhiều người đi đi
lại lại. Nơi đây, có phải là thiên đường của những người đã khuất? Trong đêm
khuya vắng, liệu có một tiểu thiện sứ xinh đẹp đến thăm họ?
Cả người ngấm nước mưa, bó
hoa bách hợp trong tay càng thêm tươi rói. Đây là lần thứ hai tôi đến nơi này,
ba năm rồi, tất cả dường như không hề thay đổi. Nhẹ nhàng đến bên nắm mồ, không
dám nhìn vào hàng chữ khắc trên bia, “Thôi Hạo Tiệp chi mộ”, tôi nhẹ nhàng lau
những vết bùn đất bám trên đó.
Nước mắt, chỉ có nước mắt
rơi, không một thanh âm nào khác.
Đặt bó bách hợp trước tấm
bia, mặc cho mưa xối.
“Hạo Tiệp…Hạo Tiệp…” Nước
mắt, nước mắt túa ra, làm mờ tất cả. “Em trai của chị.”
2.“Nào, Hạo Tiệp, chụp ảnh
phải đứng yên không được động đậy! Được rồi, nào, tất cả cùng hô ‘ô kê’..” Tạch
! Thế là xong. Cả nhà phấn khởi, bố mẹ cười tươi, cậu em Hạo Tiệp láu lỉnh ngây
thơ, và tôi, cười gượng gạo, miễn cưỡng.
“Ra xem ảnh nào! Đã có ảnh
rồi này!” Bố giơ một tấm ảnh màu lên, vui vẻ gọi.
“Ôi, Hạo Tiệp đẹp quá!” Một
thím người hàng xóm xuýt xoa. “Đẹp thật, trông kháo quá, khôi ngô thật.” Ai nấy
đều tấm tắc khen Hạo Tiệp, mọi người đều thích Hạo Tiệp, suốt ngày luôn mồm Hạo
Tiệp, Hạo Tiệp. Nhưng đúng là đứa em trai bốn tuổi của tôi rất đáng yêu, cái
môi nó dấu ra nũng nịu, ánh mắt tinh nghịch như con khỉ con. Mọi người đều khen
Hạo Tiệp, dường như quên mất tôi, tưởng như tôi không tồn tại.
“Ông Thôi này, ông xem, nhà
ông có phúc quá. Cả nhà bốn người đều đẹp.” Thím hàng xóm vẫn trầm trồ.
Hừ, nhà bốn người, có gì hay
đâu! Tôi không thích có thằng em này! Không chỉ bởi vì nó đẹp hơn tôi, mà quan
trọng hơn nó không phải là em ruột tôi! Nó không phải là con ruột của bố mẹ
tôi. Tôi không biết gì về lai lịch của nó, tôi chỉ biết một điều, cái thằng
được gọi là em trai này đã cướp mất một nữa, tất cả những gì vốn thuộc về tôi,
không chỉ những lời khen của hàng xóm mà cả tình yêu của bố mẹ.
Liệu bạn có chia cho người
khác một nữa tình yêu vốn thuộc về bạn không?
Cho nên, tôi căm ghét nó.
Còn nhớ khi nó khoảng tám,
chín tháng tuổi, nó rất hay khóc. Đứa trẻ tám tuổi là tôi lúc đó thường nhân
lúc không có người cấu nó một cái thật đau. Hạo Tiệp lúc đó chưa biết nói, chỉ
ngoác mồm khóc, khi ánh mắt mộng nước của nó nhìn tôi không hiểu, tôi thề là
tôi không một chút ân hận.
Tôi vẫn còn nhớ vẻ mặt của
tôi lúc đó: hả hê, đắc ý.
Nghĩ đến những việc làm hồi
nhỏ của mình, tôi muốn chết. Tôi cúi sát đầu trước bia mộ đứa em trai, tôi thầm
thì với nó ngàn vạn lời xin lỗi. Tôi mog được nó tha thứ, nó rất ngoan, tôi
biết, nó vẫn rất thích người chị là tôi.
Hạo Tiệp lớn dần, càng lớn
càng nghịch ngợm. Nhưng nó vẫn rất thích tôi. Tôi chứng kiến nó lớn lên từng
ngày. Khi nó tám tuổi tôi đã là một thiếu nữ mười sáu tuổi xinh đẹp. Tôi nghĩ
tôi đã hiểu biết, không còn so đo tị nạnh với nó như hồi nhỏ. Hạo Tiệp vẫn rất
nghịch ngợm, cái gì nó cũng muốn gì mó đụng chạm, cho nên thường bị bố đánh.
Đôi khi bình tĩnh suy xét, nói một cách công bằng, bố mẹ tôi có phần thiên vị
tôi. Món nào ngon, đồ nào đẹp cũng dành cho tôi. Trong con mắt của bố mẹ, tôi
đã là người hiểu biết, chín chắn, nên yên tâm giao đứa em cho tôi trông nom.
Đừng tin tưởng tôi như thế,
bản thân tôi cũng không tin vào chính mình!
Đứa em trai đơn giản, thơ
ngây, chẳng có ý nghĩ nào khác. Trong mắt nó, chị gái đáng tin hơn bất cứ ai
trên đời, ngay cả tôi có đánh nó thì nó cũng cho là vì tôi muốn tốt cho nó. Nói
thật lòng, có lúc tôi cũng trút giận vào nó. Có lúc tôi thấy nó cũng đáng
thương chứ không đáng ghét, ai bảo nó là con nuôi? Tôi có vẻ hơi cảm thông với
nó, nhưng khi bị nó quấy rầy, tôi hận không thể bóp chết nó. Thầm nghĩ, đã là
con nuôi thì phải biết điều chứ. Tôi cũng không biết tâm trạng mình ra sao,
đằng nào với nó, tôi không yêu mà cũng chả ghét. Không nhiệt tình. Không lãnh
đạm.
Tôi có một căn phòng riêng
rất đẹp. Tôi đã lớn. Tôi thích một mình trong thế giới riêng để suy nghĩ, mơ
mộng, làm những việc mình thích. Mở điều hòa, bật nhạc nghe những bản nhạc ưa
thích, thực dễ chịu.
Nhưng thằng em suốt ngày bám
riết tôi, không để tôi yên, nó cũng muốn vào phòng tôi, nó cũng thích ở trong
phòng này, những cuốn sách xanh xanh đỏ đỏ, những đồ trang sức xinh xắn, cái
máy vi tính thần kì, lại còn bà chị “tốt” của nó. Tôi thường không cho nó vào,
tôi đóng kín cửa phòng, nghe tiếng gõ cửa cũng không mở, chỉ ngồi bên trong hét
lên “không có ai hết”. Đứa em trai vô tư của tôi, không bao giờ giận dỗi, nó
chỉ đứng ngoài gọi thật to: “Có khách, có khách”, dù bị đuổi mấy lần, nó chạy
đi nhưng chỉ được một lát lại quay trở lại quấy rấy tôi.
Buổi trưa hôm đó, tôi đang
nằm trong phòng viết nhật ký. Khi tôi đang mơ màng nghĩ đến những anh chàng đẹp
trai thì thằng em của tôi lại đến.
“Chị, chị ơi !”
Tôi giả đò không nghe thấy,
tiếp tục công việc của mình.
“Chị ơi !” Nó khẽ gọi, rụt rè
gõ cửa: “Mở cửa!”
Tôi nghĩ chắc lúc đó tâm
trạng tôi đang tốt, thế nên tôi mở cửa, “Cái gì thế?” Và để đề phòng nó chui
vào phòng, tôi vội đứng chặn ở cửa.
“Chị ơi, bố mua nhiều thứ
ngon lắm, có cả cánh gà, chị có ăn không?”
“Không ăn !” Lúc đó tôi không
thiết, mặc dù mọi khi tôi rất thích.
Tôi đóng cửa, không ngờ mới
yên được hai phút, lại có tiếng gõ, “Chị ơi, chị!”
Thằng quỷ này, tôi bực mình,
hét lên, “Không chị em gì hết !”.
“Chị ơi mở cữa, ăn cánh gà
rán.” Một giọng nói non nớt trong veo từ ngoài cửa vang lên, tôi sắp không chịu
nổi nó.
“Không ăn, mang đi.”
“Chị…”
Sao nó không đi cho chứ ! Tôi
tức tốc mở cửa xông ra hét: “Đi ngay, tao không ăn.”
Có lẽ nó sợ, nó lủi thủi cầm
hai cái cánh gà lấm lét nhìn tôi. “Chị…” Trong đôi mắt trong veo của nó có một
điểm xao động khiến tôi mủi lòng, nhưng tôi không nghĩ nhiều, lại đóng sập cửa,
quát: “Đi đi !”
Cuối cùng tôi cũng được yên.
Tôi lại đắm chìm trong thế giới riêng của mình với cuốn nhật ký và những bản
nhạc.
Khoảng chừng hơn nửa tiếng
sau, khi mở cửa lấy nước uống, tôi nhìn thấy một cảnh tượng khiến tôi suốt đòi
day dứt: Hạo Tiệp đang ngồi bệt dưới đất, thấy tôi mở cửa, nó đứng lên, hai tay
cầm hai cái cánh gà đưa cho tôi. “Chị”. Tôi ngẩn người trong giây lát, đón lấy
hai cái cánh gà, nhin đứa em thật lâu…Nhưng tôi vẫn đóng cửa trước sự mong mỏi
của nó, không cho nó vào.
Bởi vì tôi không muốn nó nhìn
thấy nước mắt của tôi, nước mắt chảy ra là vì nó.
3. Tiếng khóc của đám người
đứng bên cạnh khiến tôi sực tỉnh, lấy tay áo lau nước mắt, nhưng nước mắt lại
trào ra. Nhìn hàng chữ trên bia mộ, tôi thầm thì nhận lỗi: “Hạo Tiệp, là chị
không tốt, chị đồi với em quá tồi…Chị quá khắc nghiệt với em, bắt em không được
mắc lỗi, em mới tám tuổi đã hiểu gì đâu? Em nghịch ngợm, hay quấy rầy là chuyện
thường, nhưng chị quá hẹp hòi, chị là đồ tồi…Hạo Tiệp, tha thứ cho chị, Hạo
Tiệp…”
Nghĩ lại chuyện đã xày ra
trước đây, tôi không thể làm được gì nữa ngoài việc khóc trước mộ, xin Hạo Tiệp
tha thứ.
Tiếng khóc của đám người bên
cạnh lớn hơn tiếng tôi, họ đang khóc một người già. Bảy, tám người vây quanh
ngôi mộ, họ khóc rất to nhưng không hiểu sao tôi thấy có gì vẫn gượng gạo. Cảnh
tượng vừa ồn ào vừa thê thảm.
“Em ơi, từ nay chị sẽ thường
xuyên đến thăm em, được không Hạo Tiệp? Em vẫn thích chơi với chị đùng không?
Còn nhớ ngày xưa em rất vui mỗi khi có chị chơi cùng…”
Mặc dù có lúc không thích nó
lắm, nhưng rốt cuộc do gắn bó nhiều năm, vả lại Hạo Tiệp thường thích giúp tôi
làm cái này làm cái kia, cũng rất biết nghe lời, cho nên vào những buổi tối,
nếu tâm trạng tốt, tôi thường rủ nó ra ban công chơi trò đếm sao, hoặc chờ xem
chim bồ câu bay về. Thực ra tôi rất ít khi chơi với nó, cho nên mỗi lần được
chơi với tôi, nó hớn hở ra mặt. Nó quấn lấy tôi, hỏi hết cái này đến cái khác,
khi bí quá tôi mặc kệ nó. Thấy tôi không nói gì, nó tự trả lời những câu hỏi
liên miên kì quái của mình. Tôi thường không nhịn được cười khi thấy nó làu bàu
một mình, khoa chân múa tay.
Nó rất thật thà, dù bị đánh
cũng không nói dối để chối tội. Lần đó, tôi và nó với được cái máy ảnh quý giá
của bố. Khi bố vế phát hiện máy ảnh bị hỏng, bố giận lắm. Lôi hai chị em tra
hỏi. Kết quả Hạo Tiệp đứng ra nhận tội, và bị một trận đòn nên thân. Lần đó,
tôi hết sức khâm phục Hạo Tiệp, nó không đổ lỗi cho tôi, tôi cảm thấy Hạo Tiệp
mới chín tuổi đã là một người đàn ông chân chính.
4. Nước mắt vẫn trào ra, tôi
không lau nữa, mặc cho nó rơi. Quỳ trước mộ: “Hạo Tiệp, Hạo Tiệp, tại sao em
lại dại dột trèo cửa sổ.” Nhìn tấm bia, tôi đau đớn kêu lên. Tội lỗi như một
quả núi đè lên ngực tôi.
Đột nhiên, trời đổ mưa to như
trút nước từ trên trời xuống, cùng với tiếng khóc thê thảm của tôi. Ông trời
ơi, có phải ông cũng đang khóc với tôi?
Ông trời dường như còn đau
đớn hơn tôi, trút mưa càng lớn. Nhưng tôi không chỉ đau đớn. Tôi điên cuồng
trong nỗi ân hận khôn cùng: Tại sao tôi nhốt Hạo Tiệp trong nhà? Tại sao tôi
nhẫn tâm như vậy, không hề động lòng trước tiếng khóc khàn đặc của nó? Tại sao
tôi có thể lãnh đạm, vô tình đến thế? Tại sao và tại sao? Nhưng tất cả đã quá
muộn.
Hôm đó, sau khi tôi đi, Hạo
Tiệp tưởng tôi bỏ nó, liền ra sức đẩy cánh cửa sổ trèo ra ngoài. Đứa trẽ chín
tuổi là nó có biết hành động đó là bước đến với tử thần hay không? Khi cánh cửa
sổ bật tung, nó đứng không vững và rơi từ tầng bốn xuống đất. tôi không thể
ngờ, chính hôm đó tôi đã đặt dấu chấm hết cho cuộc đởi đứa em đáng yêu, đứa em
tội nghiệp của tôi.
Đứa em trai của tôi, khi ra
đi nó chưa đầy mười tuổi; cuộc đời nó mới chỉ bắt đầu.
“Hạo Tiệp, ngày trước chị hay
mắng em là quỷ sứ, là con rơi. Hạo Tiệp, không phải thế đâu, em là con đẻ của
bố mẹ. Phải, chính mẹ đã nói với chị, còn người chị độc ác này, kẻ đã bắt nạt
em suốt chín năm mới là con rơi…Mười bảy năm trước, bố mẹ đã lấy nhau được ba
năm nhưng vẫn chưa có con. Tưởng rằng không sinh con được, liền nhận nuôi chị,
về sau bố mẹ sinh được em, bố mẹ sợ người ngoài coi thường chị, sợ sau này em
lớn lên bắt nạt chị nên mới nói dối…Hạo Tiệp, em còn cần người chị tồi tệ này
không? Trước đây chị không tốt, chị đã làm bao nhiêu chuyện không phải… Hạo
Tiệp, em hãy trở về đi. Chi sẽ không mắng em nữa, chị rất nhớ em, hãy để chị
chết thay em. Chỉ cần em trờ về, bố mẹ rất cần em…Hạo Tiệp…” Tôi quỳ xuống rủ
rượi trước tấm mồ của Hạo Tiệp. Nước mưa xối xuống tóc, tôi nhắm mắt, đón nhận
sự trừng phạt của ông trời.
Tôi đã hại chết em tôi, hại
chết đứa con ruột của bố mẹ tôi.
5. “Hạo Tiệp, hai năm rồi,
cuối cùng chị cũng ra khỏi nhà lao.” Tôi lau nước mắt, vuốt ve tấm bia mộ em
trai, cười, nước mắt lã chã.
Thời gian đầu, sau khi biết
chân tướng sự việc, tôi sống trong nỗi ân hận giày vò. Tôi bỏ nhà ra đi, quậy
phá, làm bao điều dại dột, hút ma túy, cướp giật…Những ngày đó trở thành nỗi ám
ảnh không thể xóa nhòa trong tâm trí tôi. Tôi mất hai năm cai nghiện. Ai cũng
bảo tôi là đứa con gái hư hỏng, xấu xa, chỉ có bố mẹ hiểu tôi, họ hiểu gánh
nặng khủng khiếp trong lòng tôi. Mười mấy năm trời sống một cách ngạo mạn, bỗng
dưng phát hiện cha mẹ không phải là người sinh ra mình, trong khi đứa con đẻ
của họ lại bị hại chết bởi tay mình… Không phải chỉ một câu “Tôi có tội” là có
thể hóa giải được hết tất cả. Những ngày tháng cai nghiện, nặng nề, đau đớn,
nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ đến cái chết, bởi một lẽ, thế giới này không chỉ có
mình tôi.
“Hạo Tiệp, chị đã ra khỏi nơi
đó, em hãy yên tâm trao bố mẹ cho chị.”
Đột nhiên trên đầu xuất hiện
một khoảng trời không mưa, tôi ngẩng nhìn, thấy song thân tôi gầy gò tiều tụy
giơ tay che ô cho tôi. Đó là bố mẹ tôi, những người đã thiên vị tôi, đã nhặt
tôi về nuôi.
“Bố, mẹ !” Tôi lao vào lòng
họ, nước mắt chan hòa.
“Con, con tôi. Con khổ quá…”
Bố tôi nghẹn ngào, lấy tay lau nước mắt cho tôi.
Tôi lắc đầu quầy quậy.
“Con gái…” Nước mắt mẹ rớt
trên tóc tôi. “Con gầy đi nhiều quá, khổ thân con tôi…”
“Bố, mẹ, con đã trở về, từ
nay con sẽ là đứa con ngoan.” Tôi nức nở.
“Con ngoan, con về là tốt
rồi, về là tốt rồi…” Mẹ nghẹn ngào.
6. Ra khỏi khu nghĩa trang
núi bao bọc bốn bề, tôi còn ngoài đầu lại lần nữa.
“Hạo Tiệp, chị mãi mãi yêu
em, mãi mãi… Em mãi mãi là thành viên của gia đình chúng ta, mãi mãi sống trong
lòng mọi người. Thêm một đứa con rơi là chị, nhà ta đã có bốn người. Tổ ấm của
chúng ta sẽ tồn tại vĩnh viễn.”
Tôi dìu mẹ, bố ôm mẹ, mẹ cũng
ôm tôi, trong không gian có linh hồn của em tôi, cả nhà bốn người chúng tôi
khuất dần trong màn sương.
“Hạo Tiệp, chị rất nhớ em !”
Tôi vẫn nức nở. “Hạo Tiệp, em trở về đi, hãy gọi chị đi, hãy vào phòng chị
chơi, chị sẽ suốt đời nghe theo em, cưng chiều em, có phải em luôn muốn như thế
không? Hạo Tiệp …” Tôi nức nở: “Tất cả là lỗi của chị, lỗi của chị, chị có lỗi,
chị có lỗi…”
Tiếng thổn thức điên dại của
tôi vang vọng khắp nghĩa trang.
Hôm đó, là ngày tôi không muốn nhớ nhưng lại là ngày
tôi vĩnh viễn không thể quên. Đó là ngày thứ bảy của kỳ nghỉ hè. Trời rất oi
bức, tâm trạng tôi rất tệ. Không biết tại sao tôi lại cãi nhau với Hạo Tiệp.
Đúng vậy, chỉ do một chuyện vụn vặt, không đáng nói, thậm chí tôi còn không nhớ
nổi. Hôm đó, bố mẹ đi vắng, tôi khóa cửa nhốt Hạo Tiệp trong nhà, một mình ra
ngoài chơi. Mãi đến hơn mười giờ đêm, bố gọi điện thoại, bảo tôi về nhà ngay.
Đến giờ tôi vẫn còn nhớ giọng nói hãi hùng của bố lúc đó, chậm chạm, tắc nghẽn,
tuyệt vọng. Tôi không hiểu đã xảy ra chuyện gì, vội quay về, đến gần nhà thấy
rất nhiều người tụ tập trước cửa, đang bàn tán điều gì đó, không khí căng
thẳng, lẫn trong tiếng nói lao xao là tiếng kêu khóc xé ruột của mẹ.

