Anh sẽ lại cưa em nhé - Phần 5: Chương 03

Lâm Hồng

Anh! Em đã về đây

I

Một câu chuyện giản dị: Ở
nước Mĩ năm 1972, một đôi trai gái yêu nhau. Chàng trai phạm tội, vào tù với
lời nhắn “ngày anh về, nếu em tha thứ cho anh thì hãy buộc lên cây Sồi già duy
nhất ở quàng trường một dải ruy băng vàng”. Cô gái ở lại và bặt vô âm tín. Ba
năm sau, ngày ra tù, chàng trai dường như đã quên mất lời hẹn ước năm nao và
nhớ về người con gái anh yêu lại càng không - vì chàng nghĩ, cô gái ấy đã quên
anh rồi… Nhưng, cuối cùng người ta đã thấy một chàng trai khóc nức nở dưới một
gốc cây Sồi vàng rực bởi bạt ngàn những dải ruy băng…

Đấy, chỉ có thế thôi! Giản dị
như trăm nghìn các câu chuyện tình yêu khác mà chúng ta vẫn thường bắt gặp ở
đâu đấy nhưng không hiểu sao, câu chuyện này lại có sức ám ảnh với chị đến vậy,
một sức ám ảnh huyền bí, huyền bí đến nỗi chị tưởng như mình đã từng sống trong
vương quốc của câu chuyện ấy…

Nhớ ngày nào xem bộ phin Hàn
Quốc - bộ phim ấy mang tên gì thì chị không nhớ, nhưng có một điều chị nhớ rất
rõ… Khi kết thúc phim, cả màn hình bỗng vàng rực bởi những dải ruy băng bạt
ngàn bay trong gió - một cô gái mang “trái tim của mùa thu” đứng giữa những dải
ruy băng ấy đợi một chàng trai… Người xem chỉ ồ lên vì vẻ đẹp lãng mạn của nó;
riêng chị, chị biết rằng, đằng sau mỗi dải ruy băng còn là cả một tình yêu…

Buổi sáng nơi vùng cao thật
đẹp, sương bảng lảng một mầu trăng trắng, phía bên kia, tiếng sáo của ai đó
ngân vi vu…Bên chiếc bàn nhỏ, li café hoà tan tỏa hương thơm quyến rủ, chị ngồi
đó thả hồn theo tiếng sáo. Chị lên đây theo dự án cấp phát điện vùng cao của
công ty. Lẽ ra, xong dự án là chị đã về, nhưng chị lại xin ở lại. Nhiều người
thường nửa đùa, nửa thật:

- “Hải Âu ở đây, cái chức
giám đốc kinh doanh gửi lại cho chồng tương lai à?”. Những lúc như thế, chị chỉ
cười rồi lảng sang chuyện khác.

Thế là đã ba năm rồi, nhanh
thật. Ba năm qua, chị chưa một lần về lại thủ đô. Nhớ Hà Nội thế! Ba năm qua,
chị cũng không nhắn một dòng tin nào, không nhận một cuộc điện nào của anh, mặc
anh ba năm chờ đợi, ba năm gửi tin đi trong vô vọng… Chị chưa bao giờ nghĩ sẽ
tha thứ cho anh.

Cô bạn thân thường thủ thỉ:
“Còn giận là con yêu”. Ừ, thì chị có chối đâu, chị vẫn yêu anh đấy. Yêu đấy
nhưng sẽ không tha thứ, mà cũng chính vì yêu nên chị không thể tha thứ. Cứ mỗi
lần nhớ tới, vết thương lòng chưa một lần lành miệng lại ứa máu, nhói đau. Mặc
ba năm qua anh bao lời giải thích, mặc ba năm qua bao lời anh xin lỗi… Chị vẫn
không trở về, không tha thứ…

Kể từ “một đêm đau” trong mùa
hè năm ấy, chị cảm thấy vô cùng hoang mang, chán nản, mất niềm tin… Chị trốn
khỏi công ty một tháng, nhiều đêm lang thang vô định trên đường, rồi về nơi ẩn
náu an toàn của chị trong căn hộ giữa lòng Hà Nội.

Không một sự giúp đỡ. Không
một lời khuyên bảo. Không cả sự ủng hộ nhiệt tình của con bạn thân. Thậm chí,
chị cũng không còn muốn quay lại với công việc. Chị đã phải chứng kiến tận mắt
cảnh phản bội của Thắng, người mà chị nghĩ, mình sẽ tôn thờ cho đến tận cuối
đời. Vì thế, chị ra đi và ở lại đây - trên vùng núi cao này. Và thật may, điều
đó cũng có tác dụng phần nào.

Chị rời mắt khỏi khoảng
không, nhìn về phía chiếc điện thoại đang reo inh ong - có tin nhắn mới

“Anh biết rằng em đang uống
café nhé. Trời lạnh, em nhớ mặc đủ ấm nha. Yêu và nhớ”’.

Chị mỉm cười. Đã thật lâu
rồi, anh không còn nhắn những dòng tin như xin lỗi, như mong chị trở về. Chỉ là
những lời động viên, an ủi, chỉ là những dòng tin dặn chị thế này, thế kia… Vẫn
in như những chuyến công tác xa ngày xưa của chị, như chưa từng có chuyện hai
người giận nhau, chưa từng có chuyện chị ra đi, mặc anh ba năm qua ra sao, thế
nào, chị không cần quan tâm, không cần biết. Đã bao lần chị muốn gửi một dòng
tin gì đó lại cho anh, muốn nhắn cho anh biết chị nhớ anh đến nhường nào và nhớ
đến ra sao… Nhưng, lòng tự cao không cho phép chị làm thế.

Anh đã phản bội chị - dù đó
là lí do gì như bao lần anh giải thích đi nữa - thì anh cũng không đáng được
tha thứ, không đáng được nhận một dòng tin nào từ chị. Cúp điện thoại, chị lật
bâng quơ mấy trang dự án.

Cánh của phòng bật mở và Vũ
Hùng, một trong những người điều hàng đầu của dự án bước vào. Theo sau anh là
một phụ nữ, dáng vẻ cứng nhắc trong bộ quần áo nâu đen sang trọng. Có chuyện gì
nhỉ?

Chị đứng dậy, cúi đầu chào.
Hùng khẽ cười, nhìn về phía người phụ nữ nọ.

- Sanatha, đấy là bà Kininawa
- Phó chủ tịch tập đoàn. Bà Kininawa muốn bàn cụ thể hơn với cô về phương án
cấp phát điện và kế hoạch cho dự án đầu năm 2009. - Tất nhiên anh ta nói bằng
tiếng Anh.

Hơi bất ngờ, nhưng chị vẫn
giữ được thái độ bình tĩnh. Tự tin bắt tay và chào bằng bằng mấy câu tiếng Nhật
- thứ ngôn ngữ mà dù cần cù luyện tập trong suốt mấy năm qua chị vẫn không sao
nói cho lưu loát. Và, chỉ có mấy câu chào thế thôi, chị vẫn quay về với thứ
tiếng trung thành của mình - English.

Cả buổi ngày hôm ấy, chị
không rời văn phòng một phút. Cuộc “bàn cụ thể hơn” ấy kéo dài từ sáng cho đến
tận chiều tối. Xong, cũng là lúc chị và Vũ Hùng lên ô tô đưa bà ấy về lại Sài
Gòn để 9h tối bà bay về Nhật.

Quay về, hai người ngồi lại
một quán café ven hồ. Ánh đèn sáng lấp lánh bên những chùm nho giả cùng khúc
nhạc My love khiến chị cảm thấy vô cùng thoải mái. Chiếc ghế đá bên hồ, một cô
gái đang ngồi đan khăn. Giữa cái thành phố không có mùa đông này mà lại có cô
gái ngồi đan khăn. Kỳ lạ chưa? Chắc cô này là người xứ Bắc, hay có người yêu xứ
Bắc nên đan khăn gửi tặng. Và chị nhớ, nhớ mùa đông năm nào cũng vẫn thường đan
tặng khăn cho anh. Người ta nói, yêu nhau là không được tặng khăn, nhưng chị
cho rằng đan khăn cho người mình yêu là mang lại hơi ấm cho người ấy. Còn anh
thì thường trêu, cười: “Anh quàng chiếc khăn này là cả đời anh bị em thâu tóm”.
Ôi, chị nhớ Hà Nội, thèm biết bào chút mùa đông Hà Nội, thèm biết bao ánh mắt
âu yếm, và nụ cười tinh nghịch của anh… Biết rằng, anh cò còn quàng chiếc khăn
chị tặng.

- Hải Âu này, em đã suy nghĩ
về lời anh đề nghị chưa?

Chị giật mình thoát ra khỏi ý
nghĩ, ngơ ngác.

- Gì ạ, anh?

- Anh nói rằng, em đã suy
nghĩ gì về chuyện anh nói với em chưa?

Im lặng.

Ba năm qua, Vũ Hùng luôn luôn
đi bên cạnh chị, song hành cùng bao niềm vui, nỗi buồn, thành công, thất bại
với chị. Những lúc chị cảm thấy mình gần như thất bại trong bất cứ việc gì thì
anh ấy ở bên, động viên, an ủi, tế nhị giúp đỡ mà vẫn không làm tổn thương đến
cái lòng tự cao thái quá của chị. Chị sẽ không thể nào yêu được nơi này, nếu
như nơi này không có anh.

Nhớ ngày đầu tiên triển khai
dự án, dự án của chị đưa ra không chính xác, con số không chuẩn và không khớp.
Chị bị cấp trên mắng, cấp dưới hậm hực. Vì chị mà cả phòng phải họp lên họp
xuống hết ngày không xong. Bước ra khỏi văn phòng là chị oà khóc, chị khóc nức
nở như một đứa trẻ.

Tủi thân, buồn chán, không
một lời động viên, không một lời an ủi… Chị thấy mình thật là cô độc. Đúng lúc
đó, anh bước tới, ngượng ngịu và bối rối đưa tay áo đồng phục trắng muốt của
công ty về phía chị: “Tôi không tìm được khăn giấy, thì thôi, cho mượn tạm áo
đồng phục vậy”.

Và thế là hai người trở thành
bạn. Đi đâu anh cũng có chị, và hễ có chuyện gì chị cũng gọi anh. Chỉ có điều,
trong trái tim chị, anh mãi chỉ như một người bạn, một người anh. Chỉ vậy thôi,
vì trái tim đâu thể chứa hai người. Huống hồ, trái tim chị đâu còn thuộc quyền
sở hữu của chị nữa.

Ngày liên hoan chia tay những
đồng nghiệp, mọi người về lại công ty, chị ở lại. Anh về Hà Nội, chị không về.
Chuyện của chị, anh hiểu. Vì thế, anh chẳng khuyên chị lời nào, chỉ hứa sẽ
thường xuyên lên th

Những ngày đầu ở lại nơi đây,
những cuộc điện thoại và những dòng tin nhắn của anh là thứ chi mong chờ nhất.
Nó làm người con gái mềm yếu nhưng lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ như chị ấm lòng
giữa chốn rừng núi xa xăm này. Ấy vậy mà, ba năm qua, anh vẫn chờ ở chị một câu
trả lời…

Xoay tròn li café trong tay,
chị không dám nhìn vào mắt anh - đôi mắt vẫn thường nhìn chị với tất cả sự yêu
thương, trăn trở, vỗ về.. Đôi mắt làm ấm tim chị trong bao mùa đông lạnh giá.

- Hải Âu, hay cho anh và cũng
là cho em cơ hội. Ba năm qua, chưa đủ dài để em quên một chuyện tình, nhưng
cũng đâu qua ngắn để em hiểu anh yêu em đến nhường nào. Hải Âu…

Anh nắm lấy bàn tay chị siết
chặt, chị để nguyên tay mình trong tay anh.

Chị nhận lời là bạn gái của
anh, nhưng chị muốn anh đừng vội công bố. Hãy cho chị thời gian, chị muốn gói
gém những kỷ niệm cũ thật chặt. Anh nghiêm mặt.

- Anh không thể chịu đựng
thêm em nữa!

Chị ngơ ngác…

- Sao em cứ bắt anh càng ngày
càng yêu em hơn vậy nhỉ? - Và anh phì cười, ôm lấy chị, thủ thỉ - Hãy gói ghém
những kỳ niệm ấy thật chặt, em nhé. Trái tim em đã chứa 2/3 dung lượng về
chuyện đó rồi, nếu vẫn có những thứ em không muốn quên thì chỉ nên chứa thêm
1/6 nữa thôi, 1/6 còn lại để dành cho anh.

Chị khóc, những giọt nước mắt
hạnh phúc lăn tròn trên má. Anh cuống quýt tìm khăn giấy. Không có. Anh nhăn
nhở: “Cho mượn tay áo này!”. Chị đợi chị ngẩng lên, anh liền đặt vào môi chị nụ
hôn, dịu ngọt.

Anh muốn chị trở lại thành
phố làm việc. Chị ngỡ ngàng như vừa nghe một tin thật kinh khủng. Anh nhìn chị,
ánh mắt chợt buồn.

Chị chưa có ý định sẽ quay
lại thành phố dù nhớ Hà Nội lắm, nhớ góc nhỏ liêu xiêu những quán cóc ven hồ
lắm, nhớ con phố Nguyễn Du nồng nàn hoa sữa lắm… và nhớ anh lắm, Thắng ạ…
Nhưng, chị không muốn về, chị sợ những ký ức ngủ vùi sống dậy. Sợ tình yêu chị
dành cho Thắng bao ngày qua nén chặt lại vùng lên…

Chị nhìn Vũ Hùng, và chỉ thế
thôi, nước mắt chị lại rơi rồi. Anh không nói, kéo chị vào lòng ôm thật chặt.
Anh hiểu chị chưa thực sự có thể cùng anh xây dựng một tổ ấm. Anh hiểu đôi mắt
kia vẫn dõi theo nơi nào, cánh chim Hải Âu kia vẫn hướng về một phía. Nhưng anh
đang cố gắng vun đắp, cố gắng giữ gìn, anh hi vọng hạt tình trong lòng chị sẽ
nảy mầm, và hạt tình ấy sẽ là của anh...

II

Chị vẫn thường xuyên đan
khăn, dù anh chẳng quàng khăn được - anh bị dị ứng với khăn len, cừ quàng là
ngứa cổ. Nhưng chiếc khăn len đan cẩn thận được xếp vào một góc tủ. Những chiếc
khăn mầu trắng - nâu xinh xắn như mang cả nỗi lòng của chị - màu mà ngày còn
yêu Thắng chị vẫn thường bướng bỉnh: “Rất hợp với anh!”, để cho anh chàng nhăn
nhở phải quàng. Màu của bao nỗi nhớ và kỷ niệm…

Đêm vùng núi, cây cối ngủ im
lìm. Vừa nghe điện thoại với những lời yêu thương dặn dò của Hùng, chị mỉm
cười: Có thể đây là hạnh phúc của chị. Chị nghĩ đến chuyện sẽ về lại Hà Nội.
Chị không chắc sẽ làm việc tại đó nữa, nhưng chị nghĩ nên về lại Hà Nội. Thật
lâu rồi còn gì… Nhớ Hà Nội lắm thôi.

Hai giờ sáng, tiếng chuông
điện thoại reo làm chị tỉnh giấc. Bình thường chị không mở điện thoại, nhưng
chắc rằng hôm qua chị đã quên không tắt.

“Anh đang ngủ, bỗng tỉnh
giấc. Và tự nhiên, anh thấy nhớ em quá. Đêm nay lại là một đêm anh thức trắng,
nhưng anh vẫn muốn lòng thấy em được bình yên”.

Chị ôm chiếc điện thoại vào
lòng, hôn lên những dòng chữ. Em nhớ anh, Thắng ạ.

Chị nhớ, nhớ ngày nào còn là
một cô nhóc, chị đã đánh anh xưng mặt chỉ vì anh muốn nghe một câu chuyện. Chị
đã kể cho anh nghe chuyện “Ba giai đoạn”, và cái anh nhận được là tiếng quát
“Kể hay không là chuyện của tôi chứ chuyện của bạn à?” kèm theo cú đấm giáng
trời.

Nhớ nét mặt anh lúc đấy,
không tức giận, thản nhiên nhưng im lặng...

Chị hơi hoàng hồn, khẽ khàng
hỏi lại “Giận à?”.

Anh quay lại, giáng một quả
trời đánh xuống… đệm bông, quát “Giận hay không là chuyện của tôi chứ chuyện
của bạn à?” rồi toét miệng cười…

Chị đã “chết lặng 15 giây”
với nụ cười ấy.

Sau này, mỗi khi có chuyện gì
xảy ra với chị là anh luôn có mặt giúp đỡ. Hôm đi học thêm, buổi tối về, trời
bỗng đổ mưa to. Chiếc áo mưa để trong giỏ xe thì đứa nào đó vô duyên đã lấy mất
rồi. Anh xuất hiện, dúi cho chị chiếc áo mưa rồi chẳng chờ chị phản ứng chạy ra
trời mưa, mất hút. Khi chị bị mất thằng nhóc đi đường trêu, anh tới “giải cứu”
và mấy thằng chạy mất dép. Rồi lúc xe chị bị đứt xích, anh cũng ở bên, giúp chị
sửa xe, sau đớ chở chị về mà chẳng để ý tới “cây trắng” của mình nhem nhốc dầu
xe.

Chị cảm động lắm, yêu anh lúc
nào chẳng biết. Mãi sau này ra trường, đi làm… Chị mới biết mình bị gạt. Hoá ra
ngày đó, chính anh là “hung thủ” bày trò. Lấy áo mưa của chị là anh, mấy lũ
trêu chị là bạn của anh, chị bị đứt xích xe cũng là do anh làm… Anh cười, thanh
minh:

- Hồi đó “tán” em khó quá,
anh chả còn cách nào. Lấy áo mưa đưa cho em, đi được một đoạn anh lấy áo mưa
của em ra mặc. Mấy thằng bạn trêu em, anh cấm không được gặp em lần hai, thế mà
chúng nó vẫn cứ để lộ. Còn chuyện cái xích xe, anh phải mất 5000 ra nhờ bác thợ
sửa xe dạy cách tháo xích rồi lắp lại đấy… Anh hỏng cả cây trắng con gì…hì hì.

Thấy anh khổ sở, chị vừa bực,
vừa giận lại vừa thương, vừa yêu… Chị đã yêu anh đến nhường nào… Vậy mà anh…
Chị khóc.

 Ba năm qua, khoảng thời gian ấy, chị nhận được
bao lời xin lỗi và thanh minh của anh. Chị biết rằng đó chỉ là một sự hiểu lầm,
rằng người đó thầm thương anh nhưng không được đáp lại. Hôm ấy là đêm cuối cùng
cô ấy ở lại Việt Nam,
cô ấy muốn được anh ôm một lần… Chỉ có thế thôi, nhưng chị cứ bắt lòng không
được tha thứ cho anh. Dù trái tim thì đã tha thứ từ rất lâu rồi.

Nỗi nhớ anh trong chị như một
mặt hồ nước bỗng tràn con đê ngăn. Hồi ức mang những nhớ nhung trào lên, mãnh
liệt.

Lễ noel, chị lại đan thêm một
chiếc khăn cho vào tủ. Quà tặng Hùng là một chiếc cà vạt. Anh cười hạnh phúc:

- Em mua cà vạt để giữ anh cả
đời đây!

Tự dưng chị lại nhớ đến lời
Thắng nói “Quàng khăn em tặng là cả đời này anh bị em thâu tóm”. Chẳng biết mùa
noel này, anh ấy đã quàng khăn ai tặng.

Đêm noel, bên nhà thờ của một
xóm đạo nhỏ bé vùng cao, tiếng chuông ngân và tiếng Thánh vang dội. Hà Nội ơi,
Noel an lành nhé.

Lúc chia tay, Hùng nắm chặt
bàn tay chị, khẽ nói.

- Trong chương trình đi nước
ngoài học lần này, Thắng đã đăng ký đi đấy. Thứ hai tuần tới là cậu ấy bay.

Thơm nhẹ lên má chị, anh khẽ
nói: Anh yêu em nhiều lắm, Hải Âu ạ.

Rồi vội vã đi về phía cuối
đường.

Đêm ấy, chị đã nhấc máy gọi
điện cho Thắng, chị nín thở để nghe tiếng của anh. Gần bốn năm rồi, nhớ quá.
Bốn năm rồi, chưa chưa một lần chịu nghe anh nói. Thắng ơi…

“Thuê bao quý khách vừa gọi
tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”

Chị hụt hẫng. Không liên lạc
được. Chị bấm lại mấy lần, và vẫn vậy.

Nhìn những chiếc khăn xếp
ngay ngắn trong tủ, chị đã khóc.

Gọi điện đặt vé về Hà Nội.
Sáng hôm sau, chị sẽ về Hà Nội. Biết rằng sẽ có lỗi với Hùng, biết rằng như thế
là thật tệ với anh ấy. Nhưng, chị không muốn dối gạt mãi trái tim mình.

Sáng sớm, đang ì ạch xách
chiếc ba lô to đùng thì Hùng xuất hiện. Anh không nói, lẳng lặng mang ba lô vào
xe cho chị, lẳng lặng mở của xe, lẳng lặng chở chị ra sân bay.

- Anh…

Chị ngập ngừng, không thốt
lên lời.

Anh nhìn chị, cười thật khẽ.

- Đừng nói gì hết, nếu không
anh sẽ giận đấy.

Chị im lặng, anh bỗng cười
bẹo má chị một cái thật nhanh.

- Cảm ơn em vì em đã cố yêu
anh. Cảm ơn em vì đã cho cả hai ta cơ hội. Anh tin rằng em sẽ hạnh phúc, vì em
là của Thắng. Anh cũng tin mình sẽ hạnh phúc khi không cố níu kéo em, vì em
không phải là của anh. Hãy làm theo những gì con tim mình mách bảo, em nhé.
Đừng hỏi anh vì sao anh làm thế, vì anh sẽ chẳng lí giải được đâ

Chị lại khóc, nhưng lần nay
anh đưa khăn giấy cho chị.

- Anh không cho em mượn áo
nữa đâu. Cười lên anh xem nào. Sau chuyện này, cả hai sẽ càng trân trọng nhau
hơn. Thắng yêu em lắm đấy.

Máy bay cất cánh, bỏ lại tất
cả chị về với Hà Nội của mình, về với Thắng của em…

Hà Nội đây rồi. Ôi, nhớ quá.
Chị muốn uống thật nhiều, uống nhật nhanh bầu không khi vây quanh mình, cả
những bụi bằm của Hà Thành đầy nhung nhớ…

“Một hộp chocolate cho anh,
Thắng nhé.”

Đây rồi, ngôi trường Kinh Tế
bao kỷ niệm, đây rồi, con đường từng hằn biết bao kỷ niệm giữa chị và anh, và
đây nữa… nơi anh bày đặt mấy đứa bạn ghẹo đùa… Chị đã bỏ quên chúng trong ký
ức, chị đã bắt chúng ngủ vùi, để hôm nay chúng bừng dậy, trách móc…

Toà cao ốc đây rồi. Căn phòng
Thắng làm việc kia rồi. Bao nhiêu năm giận hơn yêu thương là đây… Chúng đang ùa
về, đốt cháy trái tim chị…

Chiếc thang máy chạy từ từ,
ôi, nhanh lên, mà không, chậm lại… “Anh có bất ngờ khi em về không Thắng?”. Chị
thấy tim mình cứ đập tình thịch. Nó đập nhanh gấp 10 lần bác sĩ cho phép. Chúa
ạ, nó như reo lên, nhảy ra khỏi lồng ngực.

- Alô. Ừ, cậu đi may mắn nhé.
Tạm biệt.

Hùng lên máy bay, anh mới là
người đăng ký lớp học ở nước ngoài lần này. Anh biết trái tim người con gái anh
yêu thuộc về người khác.. Và chẳng có điều gì xứng đáng hơn với cô ấy là cô ấy
được hạnh phúc. Dù rất yêu nhưng anh không muốn tình yêu ấy thành nước mắt. Anh
đã gọi cho Thắng, đã nhắn với Thắng rằng, nếu Thắng làm Hải Âu khóc và buồn,
anh sẽ quay về và lần này sẽ mang Hải Âu đi… Anh chỉ có đủ dũng cảm để nhắn cho
Hải Âu - người con gái anh yêu lời chúc hạnh phúc.

Thắng ngồi trầm ngâm ngắm
chiếc chuông gió buộc dải ruy băng vàng ngày nào Hải Âu treo tặng. Chiều nay,
chiều nay xong công việc anh sẽ tới với Hải Âu. Mặc kệ em sẽ không tha thứ cho
anh, mặc kệ em căm ghét hay ruồng bỏ anh, anh cũng sẽ phải nói cho em biết, anh
yêu và nhớ em đến nhường nào

Chị nhẹ nhè gõ cửa phòng,
tiếng Thắng bên trong trầm ấm.

- Cứ vào đi.

Chị mở cửa, trước con mắt
ngạc nhiên tột độ của thắng, có người ôm hộp chocolate cười:

- Anh! Em đã về đây!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3