Vườn tình - Chương 12
Về phần tôi, tôi đã đặt lên tay nàng trọng lượng của đứa con.
Đó
là một thằng con trai. Chúng tôi đặt tên nó là Étienne, cái tên bắt
nguồn từ triều đại của các nhà vua Hungari lâu đời. Một cách tưởng nhớ
cội nguồn và là một món quà tưởng nhớ đến Anna Doukas vừa mới qua đời.
Mattéo,
thằng con thứ hai, sinh ra mười tám tháng sau. Étienne và Mattéo. Hai
thằng con trai. Hai thiên thần của tôi... Bao nhiêu năm sau, nói thì dễ
thôi. Quyền gì mà tôi có thể gọi chúng như thế? Léna đã một mình nuôi
nấng chúng. Nếu có lúc nào đó nàng tin là việc chúng ra đời sẽ làm cho
tôi sáng mắt ra và sẽ khiến tôi gượng dậy, thì quả nàng đã nhầm. Tôi đã
tiếp tục sa sút. Hélène trút tất cả lên đầu hai thằng con: sự hăng say,
niềm hi vọng, cơn thịnh nộ. Một buổi tối, tôi về nhà và thấy cây đàn
piano đã biến mất. Nàng đã vứt bỏ cây đàn mà không hề nói với tôi. Một
hành động đầy ẩn ý. Âm nhạc đã bị đẩy ra phía sau, đến với một cuộc sống
khác, một phạm vi khác, trên những cái giá ở trong gian phòng chật hẹp,
nơi mà những ảo tưởng, ước mơ đã mốc meo, tan vỡ. Tôi đã hiểu.
Tôi
đã trở thành một luồng gió. Hélène nuôi con của chúng tôi khôn lớn còn
tôi thì phung phí thời gian của mình với đám lưu manh, đầu trộm đuôi
cướp, những kẻ tranh giành quyền lực. Tổ ấm của tôi, đó là thành phố và
vùng ngoại ô. Còn gia đình đích thực của tôi ư? Tôi biết con cái của
những người buôn cát trong phố còn hơn con của chính mình.
Sự tự
do giả tạo này, tôi mua nó bằng những món quà. Trang sức, đồ chơi, hàng
đểu. Hai tay bưng đầy quà và phân phát thì có khó gì đâu. Ông già Noel
xuất hiện - khi nào cũng không đúng lúc. Cầm lấy, các con yêu, cầm lấy,
cứ như thế đã, đợi lần tới nhé. Tiện nghi vật chất làm cho người ta lóa
mắt. Đó là tất cả những gì tôi có thể cho các con tôi. Mấy thằng nhóc
nhận quà nhưng Hélène thì không. Váy, áo lông, giày dép chất đống trong
tủ tường, nguyên xi, một cái hộp nhỏ bằng gỗ mun đựng đầy nhẫn và dây
chuyền chưa bao giờ đeo.
Tôi còn nhớ một buổi tối Noel, khi mà cả
ba, - cả bốn, tính cả Marie – còn ở trong ngôi nhà mà rốt cuộc tôi đã bỏ
tiền ra mua. Khoảng mười hộp quà chất đống dưới gốc cây thông. Thế là
tôi tưởng đã mua được cái quyền ở xa nhà vài cây số vào giờ ấy, dưới ánh
đèn nêông trong kho hàng hóa, để bật sâmpanh với năm sáu tên buôn lậu
người Bỉ và mấy cô gái.
Trong kho hàng có một trăm hai mươi sáu
tấn tivi, đầu video và thiết bị hifi đã bị biển thủ. Hai tháng sau,
những kẻ buôn lậu người Bỉ đã bị bắt giam. Nhờ công của tôi. Có thể các
con tôi vẫn luôn chờ ông già Noel về nhà mở quà. Đây chỉ là một ví dụ
trong nhiều ví dụ khác.
Bức ảnh, bức ảnh đáng nhớ ấy chỉ là cái
mẹo thôi. Một chi tiết trích ra từ toàn cảnh bức tranh. Ngoài bối cảnh.
Người ta chỉ thấy trên đó một hòn đảo nhỏ đầy ánh nắng mặt trời và cỏ
cây hoa lá nhìn từ cận cảnh, cánh đồng hoang không xuất hiện. Chắc chắn
vì thế mà tôi đã giữ tấm ảnh đó.
Bức ảnh đó được chụp vào một buổi
sáng ngày 25 tháng Mười hai. Thêm một mùa Giáng sinh. Thêm một mùa
khác. Cả ba đang ở trong phòng khách. Étienne và Mattéo mang bộ đồ của
quận trưởng. Mũ, thắt lưng, súng ngắn, một ngôi sao bạc gắn phía sau bộ
pyjama. Mattéo ngắm bắn một tên cướp tưởng tượng với khẩu súng côn của
mình.
Để mua vui thôi. Léna quỳ sau lưng hai con. Đặc biệt, nàng
mang bộ trang sức mà tôi đã tặng nàng. Một đôi khuyên tai bằng thủy tinh
rất đơn giản nhưng có một màu xanh rất đặc biệt. Nàng đã lấy dưới gốc
cây thông. Hẳn đó là trang sức duy nhất không có giá trị mua bán mà nàng
sở hữu. Tôi chưa bao giờ nói với nàng là tôi đã lấy đôi khuyên tai đó
trong một lần khám xét nhà một con đĩ - bồ của một tên buôn lậu. Tôi lấy
đôi khuyên tai ấy vì nghĩ đến nàng. Vợ tôi. Đôi khuyên hợp với nàng
tuyệt vời. Vì màu mắt nàng.
Marie là người chụp ảnh. Một tay
Hélène đặt lên vai Étienne. Nàng không nhìn vào ống kính. Mắt nàng hơi
nhìn sang một bên. Về phía tôi. Nàng nhìn tôi. Tôi ngồi trên tràng kỷ và
cũng nhìn nàng. Tôi còn nhớ như in khoảnh khắc đó. Tôi nhớ bỗng nhiên
lúc đó tôi muốn khóc khi chợt hiểu ra. Hiểu ra hai chúng tôi xa nhau đến
mức độ nào. Tôi đã sai đường lạc lối đến mức nào. Tình hình bi đát đến
mức nào. Có những thứ tuyệt vời trong tầm tay tôi, nhưng tôi lại không
muốn hoặc không biết cách nắm bắt lấy.
Tôi ở đó nhưng tôi không xứng đáng có mặt trên bức ảnh.
Léna
mỉm cười. Nàng không để lộ ra điều gì hết. Phải hiểu nàng như tôi hiểu
nàng thì mới có hy vọng đọc được trong mắt nàng những đau khổ mà tôi đã
gây ra. Cũng chính vì thế mà tôi đã giữ bức ảnh này: để không bao giờ
quên tội lỗi của mình.
Mắt Hélène không nói dối. Một cách nào đó,
chúng là một tấm gương nghiệt ngã, tấm gương đó phản chiếu hình ảnh mà
tôi không chịu nhìn thấy: hình ảnh của một đồ tồi, một kẻ bất đắc chí,
một thằng chồng khốn khổ không xứng. Có thể từ lúc đó, tôi đã bắt đầu
giận nàng. Sự khinh bỉ, sự chán chường, nỗi căm hờn mà cuộc sống đã gợi
lên cho tôi tôi trút cả vào nàng. Và nàng đã khổ sở vì điều đó.
Thay
vì cố gắng chuộc lỗi, tôi lại lún sâu hơn nữa. Tôi đã uống rượu cho
thỏa cơn khát. Tôi đã chơi cho tận tháng ngày. Ba ngày tôi mới về nhà
một lần, say mèm, cốt để vứt quần áo bẩn lên thảm và tuôn ra những lời
chửi bới độc địa. Hết quà. Hết cái gùi kỳ diệu. Chỉ còn sự hằn học, chán
chường. Nàng chịu đựng mà không hé môi nói nửa lời. Lạ lẫm. Lãnh đạm.
Nàng tự vệ theo cách của mình, và chở che mấy đứa nhỏ.
Mùa đông
vừa qua, một cảnh tượng kinh hoàng đã diễn ra. Không biết tôi đi đâu về,
vẫn chưa tỉnh rượu. Hélène đang ngủ, hoặc đang giả vờ ngủ. Tôi nhảy xổ
lên người nàng như một con thú động dục. Thậm chí nàng không giãy giụa.
Tôi nghĩ mình đã chạm vào đáy sâu. Ba tháng sau, Marie tìm cách chặn tôi
giữa hai cánh cửa và vội vàng báo cho tôi là Léna đang có thai. Marie
nắm rõ tình hình. Nàng đau cho nỗi đau của em gái, của hai cháu, của
tôi. Nàng đau nỗi đau của riêng mình nữa, chắc chắn thế. Hélène không
nói gì với tôi về cái thai của mình, và tất nhiên tôi không nhận ra gì
hết. Thậm chí tôi không muốn tin là đứa trẻ tương lai đó là của tôi. Tôi
không hiểu tại sao nàng đã quyết định giữ nó lại.
Từ khi hai đứa
lớn đi học, Hélène đã tìm cho mình một trò giải trí mới: cưỡi ngựa. Tôi
nghĩ đó là hoạt động khả dĩ lấp đầy khoảng trống mà tôi để lại. Người ta
bảo súc vật không thể làm cho chúng ta thất vọng được. Bất cứ con ngựa
nào cũng đáng giá hơn tôi. Ngày nào nàng cũng leo lên lưng ngựa. Trong
một câu lạc bộ tên là “Hacienda”, ở cổng vào thành phố. Tôi chưa bao giờ
đến tìm gặp nàng ở đó.
Có thai, nàng muốn hãm mình lại. Tôi thì
không. Nàng thôi không phi ngựa nữa, còn tôi vẫn tiếp tục sa đọa. Tôi
thấy bụng nàng phình ra. Qua Marie, tôi được biết đứa bé sắp chào đời là
thằng con trai thứ ba và Léna đã đặt tên cho nó là Nathan. Nàng đã
không tham khảo ý kiến của tôi về vấn đề này. Không lý gì nàng lại làm
thế.
Và rồi, vào một ngày mùa thu năm đó, Hélène muốn đem lại niềm
vui cho hai đứa con đầu. Từ lâu, chúng năn nỉ mẹ để được đi chơi ở câu
lạc bộ. Nàng đã chiều theo ý chúng. Cả ba mẹ con, Léna và hai nhóc quận
trưởng, y phục chỉnh tề, đã đi Hacienda. Léna mang thai tháng thứ bảy.
Ba mẹ con đã trải qua buổi chiều ở đó, ở xứ sở của Far West, cùng với
những con ngựa. Tôi nghĩ ba mẹ con đã rất vui.
Họ không bao giờ trở về nhà nữa.
Buổi
tối, trên đường về nhà, trời bắt đầu đổ mưa. Một chiếc CX màu trắng đã
lao thẳng vào ba mẹ con, trên đường quốc lộ. Người ta bảo tôi rằng gã
lái xe đã chạy với tốc độ ít nhất là một trăm bốn mươi cây số một giờ.
Người ta bảo tôi hắn đã bị nghiền nát cho đến tận xương tủy. Không có
dấu vết hãm phanh. Hắn cũng đã chết ngay tức khắc. Tôi biết tay này. Đó
là một trong rất nhiều thằng nhóc con vô lại thường hay chỉ điểm cho
chúng tôi. Vài tháng trước đó, hắn đã bị tóm vì cái tội chết tiệt gì đó
mà tôi không biết. Hắn được thả ngay tức thì, đổi lại, hắn hứa sẽ cung
cấp cho cảnh sát những thông tin quan trọng.
Đó có phải chỉ là kết quả của sự tình cờ?
Vào
đúng lúc đó, đúng lúc mà thép và sắt quyện vào nhau trên đường quốc lộ,
đúng lúc mà trái đất mở ra, phun lửa dâng trào, thì tôi đang chuẩn bị
chơi một ván poker trong một khách sạn bốn sao với hai người Liban và
một người Corse. Chuyên gia xuất nhập khẩu. Tôi chia bài. Tôi không nhận
được tín hiệu nào hết. Không có bất cứ linh cảm nào. Tôi không bị chấn
động gì cả. Tôi tiếp tục chơi. Chơi hàng giờ liền. Tôi tiếp tục đặt
cược, tiếp tục cầu nguyện, tiếp tục run rẩy, tiếp tục co mông để thắng
vài đồng. Cho đến khi Marie gọi điện thoại, cuối cùng Marie cũng tìm ra
tôi ở đâu. Một đôi tám trên tay. Vào lúc rạng sáng, tôi đã mất hết tất
cả.
Những tháng sau đó, Marie canh chừng tôi, chăm sóc tôi như một
người mẹ. Vẫn luôn hiện diện theo cách của em. Kín đáo. Hiệu quả. Chôn
chặt nỗi đau của riêng mình trong sâu thẳm trái tim để băng bó vết
thương cho tôi. Một tấm gương đầy đức hy sinh và lòng độ lượng.
Maria, anh không xứng đáng.
Hẳn
Marie là người duy nhất hiểu ra là tôi đang lòe bịp. Sau thảm họa,
nhiều người đã không nhận ra tôi. Tôi đã bắt đầu sự nghiệp của một kẻ
sống dở chết dở, và kết thúc bằng cách làm trò hề. Tôi không ra ngoài
nữa. Tôi không lai vãng ở những quán rượu hạng sang hay tồi tàn. Tôi
không bao giờ cầm lá bài nào nữa. Người ta khuyên tôi nghỉ ngơi, tôi từ
chối. Tôi tiếp tục nghề của mình. Tiếp tục lừa gạt. Một viên cảnh sát mà
nhìn bề ngoài người ta thấy khá đàng hoàng. Các bạn thấy đấy: Tôi vẫn
còn đứng vững, tôi vẫn thở, vẫn đi lại, vẫn ăn, vẫn làm việc.
Tôi giả vờ thế thôi.
Buổi tối về nhà, tôi cởi quân phục và rã người ra.
Không
có gì trống rỗng hơn là một gian phòng mà con cái mình đã bỏ đi. Không
có gì yên tĩnh hơn là những bức tượng thiên thần. Tôi có gọi chúng cũng
bằng thừa, tôi có gào tên chúng trong đầu cũng bằng không, chúng không
trả lời tôi. Đi đâu tôi cũng chạm phải bức tường. Tôi lê mình từ phòng
này sang phòng khác, chai thuốc độc cầm trên tay. Túm chặt lấy cái cổ
chai. Cho đến khi tôi ngã khuỵu xuống, sóng soài, cho đến khi bóng đêm
bao phủ người tôi bằng những tấm dạ đen của chúng. Tôi biết tôi không
phải là người duy nhất, cũng không phải là người đầu tiên hay người cuối
cùng, nhưng biết được điều đó thì thay đổi được gì cơ chứ?
Sáng
sớm, tôi thấy Marie tận tụy ngồi ở đầu giường. Một cô y tá có đôi mắt
sáng. Em ghé thăm tôi trước khi đi dạy ở trường cấp hai. Marie lau nước
mắt và chất nôn mửa trên người tôi. Em dìu tôi đến tận phòng tắm. Em pha
cà phê đậm đặc trong khi tôi lấy lại dáng vẻ con người. Khi ra đi, em
để lại một túi xách thức ăn trên bàn bếp.
Tôi cũng đi làm. Ngày
này qua tháng nọ. Muốn ra sao thì ra, tôi phải tìm lại vị trí của mình
trong màn xiếc lớn. Để diễn lại tiết mục đu không lưới của mình. Mỗi lần
như thế, tôi cầu nguyện để cho đó là lần cuối.
*
* *
Tuy
nhiên, chí ít có một đặc ân mà Florence đã dành cho tôi vào thời kỳ đó,
đặc ân mà Ariel không may mắn được biết. Tôi nói đặc ân là bởi vì tôi
quan niệm như vậy, và tôi muốn kể ra đây một tình tiết mà tôi chưa quên
tí nào.
Vào tháng Năm của năm học đại học đầu tiên, vài ngày trước
khi thi học kỳ, tôi vừa trải qua hai giờ tuyệt vời để xem Florence cưỡi
lên một con ngựa hồng có tên là Dinah. Rồi chúng tôi rời Hacienda.
Florence có một chiếc ôtô cũ rích hiệu Volvodans, ngồi trong đó toàn
nghe mùi hăng hắc của chuồng ngựa. Florence cầm lái. Chân em vẫn còn đi
ủng cưỡi ngựa, em làm tôi liên tưởng đến một nữ cao bồi tân thời và lộng
lẫy, một nữ cao bồi bỏ trại chăn nuôi để đi mua sắm ở thành phố. Mười
một giờ và bụi bặm. Một buổi sáng mùa xuân tuyệt đẹp.
Ở ngã tư đầu
tiên, thay vì đi theo đường cũ, Florence cho xe chạy hướng ngược lại.
Tim tôi có vẻ đập hơi mạnh. Tôi hỏi em có nhầm đường không, em trả lời
là không. Tôi liếc mắt nhìn em. Tôi nuốt nước bọt.
- Ta đi đâu thế?
- Bí mật...
Florence
nói thế với giọng không vui, không đùa, giọng nói đó làm cho người nghe
tiên đoán được cái gì đó không tốt đẹp. Tôi không nói thêm gì nữa,
Florence cũng không. Chúng tôi đi trên những con đường nhỏ, vẫn theo
hướng vào vùng nội địa. Florence có vẻ thạo đường. Tôi quay mặt ra cửa
xe, giả vờ ngắm cảnh đất trời. Miền quê. Cây cối. Những ánh mặt trời lấp
ló sau những cành cây. Một vài ngôi nhà đơn độc. Tất cả những thứ ấy
chỉ tạo nên một bức tranh di động, thoáng qua, tôi không thể nào tập
trung nhìn ngắm được.
Trong đầu tôi có một sự hỗn độn sâu kín.
Florence có nghi ngờ gì không nhỉ? Tôi nghĩ là có. Thêm vào đó là cảm
giác có tội với Ariel, người mà tôi không thể nào thoát ra được. Ariel
không hề hay biết. Có thể nói cuộc lẩn trốn này được thực hiện lén lút
sau lưng hắn. Dẫu vậy, tôi có sẵn sàng nhường chỗ cho hắn không nhỉ?...
Không, lạy Chúa, không! Không cho hắn mà cũng chẳng cho ai. Chúng tôi đi
qua một khu làng, rồi một khu làng khác. Chúng tôi chạy xe đã gần một
tiếng đồng hồ. Địa điểm thứ ba lớn hơn chút đỉnh. Florence cũng đi qua
luôn, ra khỏi chỗ ấy, em rời đường chính rồi đi theo một con đường nhỏ,
con đường này dẫn tới một khu đất. Ở đó có một số biệt thự được xây cùng
một kiểu kiến trúc. Có vẻ như đây là nơi mà người dân sống trong vất
vả, lam lũ, nợ nần. Biệt thự nào cũng có một khoảnh vườn được chăm sóc
khá tốt, hoa nở khá nhiều, mỗi biệt thự có hàng giậu riêng, có hòm thư
riêng ở trước cổng. Florence đậu xe. Chúng tôi đã tới nơi.
Sau khi
tắt máy, chúng tôi ở lại một lúc trong xe. Tôi chờ một câu nói gì đó
như một lời giải thích, nhưng vô ích. Florence quan sát ngôi nhà qua cửa
kính.
Có thể em còn chần chừ. Tôi tôn trọng sự im lặng của em.
Rồi em quay về phía tôi. Đó là lần đầu tiên tôi phát hiện một điểm yếu
trong ánh nhìn của em. Sau một lúc lâu, em nói: “Đi nào.” Em đẩy cổng và
rảo bước về phía cửa biệt thự. Tôi đi theo. Khu vườn bị cỏ dại bao phủ,
vàng úa, thưa thớt. Có hai cây chanh còi cọc và ở góc vườn tôi thấy một
cái ổ chó, trên những tấm ván mục nát, một cái biển có chữ viết tay đã
mờ: “Lord”.
- Nó chết rồi, Florence buột miệng, không quay đầu lại. Cách đây đã lâu.
Cửa
nhà mở ra trước khi Florence kịp gõ cửa. Ở ngưỡng cửa là một người phụ
nữ nhỏ bé khoảng chừng sáu mươi tuổi. Dáng đẫy đà nhưng nét mặt khá
thanh tú, tóc hoa râm búi ra phía sau.
- Florence! Người đàn bà kêu lên.
Bà
ta gần như lao vào ôm chầm lấy Florence. Khi bà ta siết chặt vai của
Florence, tôi thấy những ngón tay của bà trắng bệch ra. Florence cao hơn
bà ta một cái đầu.
- Chào cô Coralie.
Giọng của Florence nhẹ nhàng nhưng không được nhiệt tình cho lắm.
Người
phụ nữ lùi lại để ngắm Florence kỹ hơn. Bà ta tỏ ra rất xúc động, có vẻ
vừa nhịn cười vừa nín khóc. Bà ta vẫn ôm vai Florence như thế. Tôi nghĩ
bà ta có thể như thế hàng giờ, đắm chìm trong sự chiêm ngưỡng, nhưng
Florence đã hất đầu về phía tôi.
- Đây là Matthieu, em nói.
Bà
ta quay lại và tôi có cảm giác như bây giờ mới xuất hiện trước mắt bà.
Bà ta nói: “Ồ! Xin lỗi anh!”, rồi buông Florence ra và tiến về phía tôi,
tay chìa ra.
- Chào anh, bà ta nói. Tôi bắt tay bà ta.
- Chào bà.
- Bà cô của em đấy, cô tên là Coralie, Florence nói.
Bà ta nhìn chúng tôi một lần nữa, nhìn Florence xong nhìn sang tôi, rồi bỗng nhiên bà bước sang một bên rồi kêu lên:
- Mời anh vào! Mời anh vào!
Phía
trong nhà có mùi sáp ong và nước chấm. Tôi nhìn thấy ngay một cái bàn
đặt giữa phòng ăn. Bốn bộ đồ ăn. Hẳn là những bộ đồ ăn sang trọng nhất,
dành cho những dịp lớn. Vậy là chuyến đi của chúng tôi đã được báo
trước, người ta đang chờ chúng tôi. Điều đó có nghĩa gì? Tôi thấy giống
như một cuộc ra mắt chính thức giữa bố mẹ vợ và anh chồng chưa cưới, và
điều này càng làm cho tôi thêm phần bối rối. Tôi dò tìm một lời giải đáp
trên gương mặt của Florence, em không nhìn tôi.
- Nào, mời anh ngồi xuống, người đàn bà nói.
Tôi
những muốn đưa cho bà cái gì đó, một bó hoa, một chai rượu, một hộp
bánh, cái gì cũng được, chứ không phải tay không. Tôi ngồi xuống cái ghế
mà bà chỉ cho tôi. Florence vẫn đứng gần cửa sổ.
- Bác trai sắp về đấy, người phụ nữ nói. Bác đi mua bánh mì. Anh uống rượu khai vị trong khi chờ nhé?
- Không, cảm ơn bác.
- Thật à?
- Thật đấy, cảm ơn bác.
- Còn cháu thì sao, Florence?
Florence lắc đầu. Người phụ nữ lại quay sang tôi.
- Bác đã nấu thịt bê đấy. Hy vọng là anh sẽ thích, Florence chẳng chịu nói với bác gì cả...
- Vâng… sẽ tốt thôi. Tuyệt.
Bà
ta có vẻ nhẹ cả ngươi. Rồi bà cố tìm những cái khác để nói, để mời. Tay
bà hết bắt chéo lại dang ra, miệng vẫn luôn mỉm cười. Chỉ có bà ta cử
động trong phòng, như để lấp đầy khoảng trống. Florence thì cứ mặc kệ.
Tôi bắt đầu nhìn quanh quất, bà cô nắm lấy dịp đó.
- Tất cả những
đồ đạc ở đây, bà giải thích, là do chồng tôi tự làm cả đấy. Tất cả các
đồ đạc trong nhà. Có lẽ Florence đã nói cho cháu nghe? Ông nhà tôi là
thợ mộc. Giờ ông đã nghỉ hưu. Nhưng ông vẫn tiếp tục làm nghề. Cho vui
thôi mà. Vả lại, nếu cháu cần bất cứ cái gì, một cái bàn, một cái tủ,
thì cháu đừng có ngại. Tôi chắc chắn là ông ấy sẽ rất vui!... Cháu thực
sự không muốn dùng gì à? Rượu Anit nhé? Hay rượu Martini?
Tôi nhìn
bà cô, lòng nghĩ cách đây năm phút, tôi còn chưa biết là bà ta tồn tại.
Florence có nói gì với tôi đâu. Florence chưa bao giờ nói đến một gia
đình nào đó, một bà cô tên là Coralie nào đó, một ông thợ mộc nào đó.
Florence là một con chim cổ đỏ đến từ một khoảng trời mùa thu. Quan hệ
thế nào với những người này? Rốt cuộc, tôi đã nhận lời uống một ly
Martini mà bà cô sốt sắng rót cho tôi. Tôi chưa bao giờ thưởng thức loại
rượu này. Tôi không thích.
Vài phút sau, ông bác về.
- À! Ông ấy kia kìa. Nghệ sĩ về kìa.
Người
đàn ông đã mở cửa nhưng vẫn đứng ở ngưỡng cửa, chà giày lên tấm chùi
chân. Ông ta không lớn hơn bà là mấy, không béo hơn là mấy. Đầu ông ta
bị hói. Ông cầm một túi bánh mì, từ đó thò ra hai cái bánh baguette và
một hộp bánh ngọt. Ông ta có những ngón tay ngắn và múp, tôi hình dung
đó không phải là những ngón tay nghệ sĩ.
Bà cô vội vàng chạy đến
giúp chồng dọn đồ ra. Ông bác lại gần cháu gái. Họ ôm hôn nhau mà không
nói một lời nào. Rồi ông ta tiến về phía tôi. Tôi tranh thủ lúc ấy để
đứng dậy và không ngồi xuống nữa. Bà cô đứng ra giới thiệu.
- Đây là Armand, chồng tôi, bà nói. Còn đây là Matthieu, bạn của Florenee.

