Vườn tình - Chương 17

“Ông thấy đấy, thưa ông Astrid, tôi yêu Florence. Tôi yêu Florence... như một người em gái”.

Hắn im lặng. Tôi nuốt từng lời hắn nói mà không phản đối gì. Thụ động. Tê liệt.

Khi
nghĩ đến cuộc thẩm vấn đầu tiên này, tôi tự nhủ Édouard Dayms đã cho
tôi biết một số manh mối, những cánh cửa mở ra thế giới của hắn. Có lẽ
hắn ta muốn tôi vào đó, chí ít là như một vị khách. Hắn chỉ cho tôi lối
vào, chỗ này chỗ kia, tôi chỉ còn mỗi việc là tìm ra mật mã. Nhưng tôi
đã không biết cách tìm ra kịp thời.

Người tôi rung lên. Tôi rời
ghế và đi quanh bàn làm việc một lúc. Chân mềm nhũn, cổ họng khô. Những
mạch máu trên cơ thể tôi bắt đầu vòi vĩnh khẩu phần của chúng.

Một
lần nữa, tôi cố kéo cuộc tranh luận về phía lãnh địa của mình. Trong
phạm vi của mình. Có nghĩa là dưới đáy sâu cống rãnh thiết thân của
mình.

- Vì Mazeau kể cho anh mọi chuyện, tôi nghĩ cô ta cũng nói
với anh về khách hàng của mình chứ. Trừ phi điều đó thuộc về bí mật nghề
nghiệp?

- Thỉnh thoảng cô ấy có nói với tôi.

- Về thầy Cyrillus chẳng hạn?

- Về ông ta. Về Thierry Carmona nữa, nếu ông muốn biết. Và một số người khác nữa.

- Nhiều người khác?

- Một số người. Theo thói quen.

-
Chắc là anh ghét những người đó, phải không? Nếu như tôi có một người
“em”, có lẽ tôi sẽ hằn học với tất cả những gã đến ngủ với nó. Làm nhơ
bẩn cơ thể nó. Làm sao mà có thể chịu đựng nổi? Dường như tôi sẽ căm thù
bọn chúng, muốn bắt chúng trả giá thật đắt cho hành động ghê tởm của
chúng. Đó không phải là vai trò của một người anh trai sao?

Một
vài giây trôi qua. Édouard Dayms trở nên câm lặng khiến tôi nghĩ mình đã
ghi điểm. Tôi không bất bình với chính mình. Rồi với cái giọng đều đều,
hắn nói:

- Về phía tôi, nếu như tôi có một người vợ và hai thằng
con trai dễ thương, có lẽ tôi đã đưa họ đi biển. Dạo chơi trên bờ biển
với họ. Có lẽ tôi sẽ cầm tay họ, kéo tay họ về phía ánh sáng. Có lẽ tôi
sẽ thích thấy trong mắt họ mỗi ngày là một ngày mới. Và không nơi nào
khác.

Tôi những muốn tát cho đồ giẻ rách này một cái. Tôi những
muốn nắm lấy tóc hắn và đập đầu hắn xuống bàn. Thay vì thế, tôi cảm thấy
chóng mặt, tôi nhắm mắt lại và dồn hết sức lực để đứng vững, để không
ngã xuống.

Khi tôi mở mắt ra, hắn đã đứng ngay trước mặt tôi. Cái
nhìn vô cảm. Một thằng nhãi ranh mười chín tuổi đã từng thấy nhiều thế
kỷ trôi qua.

- Mỗi người có cách chuộc tội của mình, hắn nói. Cho
dù vô ích. Bởi vì ông và tôi, chúng ta biết rõ là chúng ta không bao giờ
có thể tự tha thứ cho mình. Không bao giờ.

Nói xong, hắn tiến về phía cửa. Trước khi chào ra về, hắn còn thì thầm:

- Hẹn gặp lại, thưa ông Astrid... Rồi hắn đi ra.

Việc đó xảy ra không quá mười phút.

Tôi
không nói lời nào, không có cử chỉ nào để giữ hắn lại. Tôi lê người như
một ông già về phía ghế và ngồi sụp xuống. Tôi nhận ra khung ảnh đã
được dựng lên ở góc bàn. Hai thằng bé quận trưởng đang tươi cười nhìn
tôi chằm chằm. Một trong hai đứa đang nhắm bắn tôi bằng một khẩu súng
nhựa.

Người chết, anh bạn thân mến ạ.

Titi đi gặp bé Elmer ở xứ sở tưởng tượng.

Và cả bọn vô lại nữa.

Những
cái chết, có những cái chết khác. Đó là vòng xoắn ốc, đó là cơn gió lốc
mỗi lúc mỗi lớn, được nuôi dưỡng bằng chính sự hư vô đang lan ra của nó
và đồng thời được tái sinh. Không ai mới có một chút đã tự bằng lòng.

Việc đó kéo dài ba năm trời.

Người chết.

Ban
đầu người chết hàn gắn chúng ta, làm chỗ dựa cho chúng ta, mang lại sức
mạnh cho chúng ta ngay trong xã hội tự cung tự cấp bí mật của chúng ta.
Cả ba như một người duy nhất. Người chết biến chúng ta thành những kẻ
duy nhất và đầy sức mạnh.

Xét cho cùng, người chết chia lìa chúng ta.

Vì sau mỗi tấm gương có những gương mặt của họ.


tay họ chìa ra, những bàn tay trơ xương tái hiện, móng vuốt bám vào
vách. Vì xương của họ gãy vỡ dưới từng bước đi của chúng ta, và dưới mỗi
sự im lặng của chúng ta là những giọng nói rì rầm của họ, tiếng thầm
thì của họ, tiếng râm ran của họ không chỉ một đêm, không nghỉ một giây.
Vì những linh hồn của họ xâm chiếm lấy chúng ta và theo chúng ta đi
khắp mọi nơi.

Người chết.

Nếu các bạn quên họ thì họ cũng vẫn không quên các bạn.

Chúng
ta đã đi lên quá cao. Chúng ta cứ tưởng được bình yên vô sự. Họ đã đuổi
kịp chúng ta. Chúng ta lại ngã xuống hố sâu. Đó là một nhận định giản
đơn, có trời mới biết làm thế có phải trả giá không, nhưng chúng ta đã
thất bại.

Không phải có hai hòn bi nhỏ bằng kim loại là có thể bắt thời gian dừng lại, phải không?

Thế
là mọi chuyện đã diễn ra trong vòng ba năm đó. Đi lên, chóng mặt, ngã
xuống. Hơn nữa, đó là một cú ngã cực kỳ chậm. Những thay đổi nhỏ trong
quan hệ của chúng ta cũng khiến cho người lạ, một kẻ trần tục, chỉ thấy
lửa là lửa. Chính tôi, tôi chỉ nhận thức đầy đủ điều đó qua đôi mắt của
Flo. Vẫn luôn như thế. Phải nói rằng mắt của Florence là điểm ngắm duy
nhất của tôi. Chính trong ánh mắt của Florence mà tôi đã dần dần nhìn
thấy sự nghi ngờ lan tỏa. Rồi sự hoang mang, lo lắng, hối hận, lo sợ,
tất cả những sắc thái mong manh đó. Và cuối cùng, đó là sự sợ hãi. Chính
trong đôi mắt đó mà tôi đã học được cách định vị những cái bóng đáng
nhớ đó, những đôi cánh đen bay qua hay ở lại. Trong ánh mắt của
Florence, khi em nhìn Ariel, em thấy là quỷ tồn tại - vả lại, không phải
chính em là người cầu cứu nó ư?

Có tin vào huyền thoại cũng vô
ích thôi, có chiêm ngưỡng vẻ đẹp của mặt nạ cũng hoài công thôi, máu
đang chảy thật. Tôi còn nhớ một buổi chiều tối mùa đông, tại Thời gian
đã mất, nơi mà tôi và em đang ngồi. Chúng tôi chờ Ariel nhưng hắn không
đến. Đêm đã xuống.

Ngoài kia, trời đang mưa. Quán cà phê lúc ấy
rất đông người và ồn ào nhưng tôi chỉ nghe thấy sự im lặng của em, hơi
thở của em, những cái chớp mắt của em. Tôi còn nhớ những lời mà em đã
bỗng nhiên thầm thì:

- Sẽ không bao giờ kết thúc...

Tôi hãy còn nhớ sự tuyệt vọng của em.

Theo phản xạ, tôi đặt tay mình lên tay em và nói:

- Có chứ! Anh thề với em là có chứ! Em hãy tin ở anh.

Vào
lúc đó, tôi không biết việc đó sẽ kết thúc như thế nào, tôi không biết
gì hết, nhưng tôi cứ đánh liều. Tôi nghĩ Florence đã tin tôi. Tôi từ từ
buông tay em. Tôi còn nhớ Ariel đã không đến.

Ariel không lừa bịp. Hắn biết cách đọc những gì trong mắt của Florence, như tôi, thậm chí là hơn tôi.

Nghỉ.

Marie
chớp mắt như thấy ánh sáng tỏa ra từ một đường hầm dài. Ly của em đã
cạn. Em không rót thêm rượu. Em nghiêng người đặt ly xuống bàn, vạt áo
của em hé ra và tôi thoáng thấy bầu vú của em. Rất đẹp. Rất trắng. Một
hơi ấm xâm chiếm cơ thể tôi. Tôi cứ nghĩ mình đã mãi náu thân trong
những xúc cảm kiểu như vậy.

Bản giao hưởng của Schubert đã tắt
ngấm từ lâu. Marie im lặng. Tôi không biết em có nghĩ gì đến điều mà em
vừa nghe thấy hay là mệt mỏi đã bắt đầu nhấn chìm em.

- Đúng là một người thật lạ... Cuối cùng Marie nhận xét. - Anh đã nghi ngờ ngay hắn là kẻ giết người à?

-
Không phải nghi ngờ, tôi nói. Mà là sự chắc chắn. Một “niềm tin sâu
kín”. Ngay lần gặp đầu tiên, anh đã biết là chính hắn. Và hắn biết là
anh biết. Nhưng anh không có bằng chứng. Lúc đó thì chưa.

- Và sau này, hắn đã thú tội à?

- Không. Trừ phi có thể xem bản viết tay này là những lời thú tội. Marie nhăn mặt.

-
Nếu như em đã đọc kỹ thì hắn chưa bao giờ nói là hắn đã giết người. Hắn
nói về những người chết, thế thôi... Vả lại, theo những gì hắn nói, còn
có những cái chết khác, ngoài ông thầy và Carmona ra.

- Và gia đình Mazeau nữa, em đừng quên điều đó. Gia đình đã nhận Florence làm con nuôi.

- Vụ hỏa hoạn à? Anh chắc chắn là hắn chứ?

- Trong tất cả những tội ác của hắn, đó thậm chí là tội duy nhất mà anh gần như có thể chứng minh.

- Tất cả có bao nhiêu án mạng, anh có biết không? Tôi đứng dậy rồi bước vài bước.

-
Khó nói lắm. Để biết chính xác có bao nhiêu nạn nhân và danh tính của
họ, nhẽ ra anh đã phải tìm danh sách tất cả các khách hàng của Florence.
Những khách quen cũng như khách vãng lai. Đồng thời công nhận là
Édouard Dayms chỉ mới lục lọi trong ao cá đó. Chẳng hạn như chưa tính
đến gia đình Mazeau. Nhưng anh nghĩ đó chỉ là ngoại lệ.

- “Anh mà đòi yêu em, anh mà đòi làm cho em thỏa mãn à”...

-
Đúng thế! Ít nhất là về điểm đó, anh đã không nhầm: Édouard Dayms tấn
công những kẻ, bằng cách này hay cách khác, làm khổ người mà hắn che
chở. “Em gái” của hắn, như hắn thường gọi.

- Như vậy danh sách khá dài.

-
Đồng thời, nhẽ ra anh phải tham khảo các tư liệu liên quan đến những vụ
án chưa được sáng tỏ, chẳng hạn như những án mạng hay những vụ mất tích
đáng nghi. Kể cả các vụ tai nạn nữa. Và cuối cùng, nhẽ ra anh phải so
sánh hai danh sách này bằng cách tìm kiếm những cái tên trùng nhau. Với
một ít may mắn... Suy cho cùng, có lẽ đó không phải là một việc gì to
tát lắm, nhưng mà...

- Nhưng mà anh đã không làm thế, Marie nói thêm, giọng nhẹ nhàng. Quá nhẹ nhàng.

Hai tay tôi đặt bộ hồ sơ xuống tràng kỷ rồi nhìn thẳng vào mắt Marie.

-
Anh thật sự muốn tóm thằng đểu đó, Marie ạ! Ít khi anh bao dung đối với
những kẻ giết người, dù đó là ai. Và anh biết mình đang nói gì!

Marie nhìn xuống một lát.

- Đó không phải điều mà...

-
Nhưng anh đã nghĩ vẫn còn những người chết sau này. Anh có việc phải lo
với năm cái chết đó. Thế nên anh đã chọn một phương án điều tra khác.
Phương án hợp với anh nhất. Anh đã làm với Édouard Dayms đúng như hắn đã
làm với Florence Mazeau: anh đã đào sâu.

Những ngón tay tôi móc vào tấm da bọc tràng kỷ. Tôi duỗi tay ra từ từ.

-
Em không nghi ngờ gì về những ý định của anh, anh Alexandre ạ. Tôi tiến
sát cửa sổ và nhìn bâng quơ vào bóng đêm trước khi trả lời:

- Em
không sai khi nghi ngờ anh. Bởi vì thực tế mà nói, những ý định của anh
không được rõ ràng cho lắm... Thậm chí anh nghĩ là khi ấy anh chỉ có một
và duy nhất một ý định, đó là đi đến tận cùng, có thế thôi.

- Tận cùng cái gì? Marie thận trọng hỏi.

Tôi gí trán mình vào cửa kính. Mặt kính rất lạnh.

Một giọng nói thầm thì trong đầu tôi: “Những thiên thần nhỏ bé của bố, những cao bồi nhỏ bé đáng yêu của bố...”.

- Tận cùng cái gì, anh Alex?

Một ánh đèn màu da cam nhấp nháy trên một đại lộ xa xa. Thế thôi. Không thấy bất cứ đèn pha nào. Tôi quay lại, ngồi xuống.

- Hôm đó, khi Édouard Dayms rời phòng rồi, anh tự nhủ hắn chính là người mà anh chờ đợi.

- Sao lại thế được?

-
Bàn tay. Bàn tay cầm một khúc gỗ. Cái bàn tay cứu rỗi nện cho anh một
cú định mệnh. Đó là bàn tay hắn. Cái bàn tay sẽ kết liễu đời anh. Đúng
hơn là sẽ giải phóng đời anh!

Marie nhìn tôi một lúc, vẻ khinh bỉ.
Rồi em cúi xuống cầm lấy chai rượu. Rồi cổ áo của em lại trễ xuống. Da
thịt trắng như sữa của một cô gái miền Đông. Cho đến tối hôm đó và trong
vòng nửa thế kỷ đã qua, tôi chỉ thoáng thấy ngực em một lần duy nhất.
Mặc dù thế, sau lần nhìn ấy, tôi đã nuôi rất nhiều mộng mơ.

- Thế nào? Em hỏi.

- Thế nào cái gì?

- Anh có đạt được những gì mình đang tìm hay không?

Marie
rót thêm một ly rượu whisky nữa. Một cơn sóng ngầm. Em uống một mạch
cạn ly. Dường như tôi cảm thấy bỏng rát ở cổ của chính mình.

- Có, theo một cách nào đó, tôi nói. Nhưng không hoàn toàn.

- Thật không may, Marie nói, giọng chua cay.

Em
ngửa đầu ra lưng ghế. Giờ tôi như vẫn thấy em lúc đó, như đang lặp lại
tất cả những lần mà em đã nâng tôi dậy, đỡ lấy tôi, dìu tôi đi. Tất cả
những lần mà em đỡ tôi trên vai hay ôm tôi vào lòng.

Cái nòi đàn ông là cái nòi ngu xuẩn nhất, bạc tình nhất trần gian, anh đồng ý như vậy, Maria ạ.

Marie cầm cái ly rỗng trên tay, tôi không thể không rình lúc em cúi xuống đặt ly xuống bàn.

- Sao lại là anh? Bỗng Marie hỏi tôi. Tôi nhìn em không hiểu.

- Sao thằng cha ấy lại bám riết anh?

-
Trước hết là bởi vì anh là người chịu trách nhiệm điều tra. Sau đó, bởi
vì anh đã tìm đúng người, như anh vừa nói với em ấy. Rồi, do hoàn cảnh
đưa đẩy, có lẽ anh đã trở thành một con mồi ngoan ngoãn.

- Đó
không phải là những lý do đầy đủ. Trời ạ! Nhưng hắn đã thẳng thừng ăn
tươi nuốt sống anh. Hắn đã ăn sống anh. Anh đã đọc lại những gì hắn
viết, như em. Hắn đã... bắt con của anh, Alex ạ! Étienne và Mattéo. Rồi
Nathan nữa. Hắn đã thuần phục các con anh. Gần như thế, nhưng hắn đã
biến con của anh thành con của hắn! Chưa kể những người khác. Có vẻ như
hắn đã chiếm lấy một phần đời anh. Có vẻ như hắn đã đội lốt anh!

- Còn sâu xa hơn thế, Marie ạ.

-
Và trước hết, sao lại có thể thế được? Sao mà hắn đã biết? Những điều
thầm kín ấy. Những chi tiết ấy. Những chi tiết mà chính em, em cũng
không biết nữa. Do đâu mà hắn biết được? Cho dù có tất cả những “quyền
lực” mà anh truyền sang cho hắn, em cũng không thể tin được là hắn đã
đoán biết tất cả nhờ vào mỗi một bức ảnh!

Rượu bắt đầu tác động.
Và tình trạng mất ngủ nữa. Rồi những cú sốc liên tục. Mặt Marie từ từ
chuyển sang màu đỏ, gân nổi trên cổ em.

- Những gì mà tự hắn không tìm ra, tôi nói, chính anh là người cho hắn biết.

- Anh ư?

Marie há hốc miệng một lúc. Tôi đứng bật dậy.

-
Chưa phải lúc, tôi nói. Anh sẽ giải thích cho em tất cả, anh hứa đấy.
Nhưng không phải tối hôm nay. Chuyện còn dài nhưng em cần được nghỉ
ngơi.

Marie hiểu là lần này tôi sẽ không nhượng bộ. Em không còn phản đối nữa, đầu em lại ngửa ra lưng ghế.

Tôi đưa mắt nhìn quanh như để tìm hành lý. Không có gì khác ngoài cái túi bị xé. Tôi định dọn bàn nhưng Marie nói: “Anh để đấy”.

Sau đó, em hỏi:

- Đúng ra thì anh chờ đợi gì ở em? Tôi hít sâu, rồi nói:

-
Ta bắt đầu từ đầu đi. Một cái gì đó thật cụ thể: Tại sao lại nói về
điều này chẳng hạn. Câu bằng tiếng Anh này do đâu mà có? Câu đó có nghĩa
gì? Anh chắc chắn là nó phải có một ý nghĩa đặc biệt nào đó, và anh tin
vào những hiểu biết về văn hóa của em, sự tài tình của em để cho anh
biết điều đó.

- Thế thôi à?

- Sau đó sẽ tính sau. Từ điều này sang điều khác.

- Em có thể giữ lại bản chép tay này được không? Ít nhất là cho đến lần tới.

- Làm con tin à?

- Vật bảo lãnh.

- Ừ, em có thể.

- Em sẽ cố gắng hết mình, anh Alex ạ.

- Anh biết.

Marie đứng dậy trong khi tôi khoác áo vào. Em tiễn tôi ra cửa:

- Khi nào anh em mình gặp lại nhau? Marie hỏi tôi.

- Ngày mai, nếu em muốn. Hay là hôm nay luôn... Hoặc anh đến đón em ở trường, hoặc ta hẹn nhau đâu đó.

- Hẹn nhau ư?

- Ừ. Đúng thế. Hẹn nhau.

- Ở đâu?

Sau năm giây. Giọng nói của chúng tôi cùng cất lên. Đồng bộ. Âm đối âm.

- Ở Thời gian đã mất!

Một điều hiển nhiên. Môi em thoáng nở một nụ cười.

- Sáu giờ chiều có mặt ở đó nhé, tôi nói. Được không?

- Được, anh ạ.

Đứng đối diện với khung cửa, trong bộ áo choàng màu xanh da trời, em nói thêm:

- Anh sẽ đến chứ, anh Alex? Tôi trả lời:

- Anh sẽ đến, Marie ạ.

Rồi tôi bước ra vào cái giờ rất quen với mình: giờ hoa cà. Đó là giờ đầu tiên của ngày hay giờ cuối cùng của đêm?

Khí
trời buốt giá. Tôi biết chắc chắn mình muốn đi đâu. Tôi lấy xe và chạy
qua thành phố đang thức giấc. Tôi chạy một lúc trên sườn treo rồi cho xe
đậu sát bờ biển. Ngồi trong xe, tôi chờ mặt trời mọc sau mũi Estié. Một
vầng dương nhạt xanh và lạnh lẽo. Tôi nghĩ là đã miêu tả nó một cách
chính xác. Rồi tôi nổ máy và về nhà.

Thế là chúng ta đến cái đêm đông bi thảm nhưng tất yếu đó. Cái đêm tháng Ba đó - Thần Chiến tranh.

Cuối cùng đã đến lúc.

Đó là một ngày cuối tuần, tôi về nhà bố mẹ tôi. Tôi đi xe ôtô cùng Ariel, như thường lệ. Florence ở nhà.

Ngày
thứ bảy, lúc hai giờ ba mươi sáng, điện thoại reo lên. Khi ấy tôi không
ngủ. Tôi đang trong tình trạng sẵn sàng. Tôi nhảy bổ đến máy điện
thoại. Đầu dây, im lặng kéo dài một lúc, tôi mặc kệ sự im lặng đó. Sau
đó tôi nghe giọng của Ariel. Giọng nói của hắn lừng chừng, không ngữ
điệu, nghe ghê lắm. Hắn hỏi tôi là tôi có thể đến gặp hắn ở đó ngay bây
giờ, ngay lập tức và tôi đã trả lời là có. Tôi dập máy. Tôi gặp cha tôi,
ông đang mặc pyjama đứng ở cửa, vẻ mặt mệt phờ vì mất ngủ. “Gì thế?”
Cha tôi hỏi. Tôi nhún vai. “Không có gì, nhầm máy”. Cha tôi không hỏi
thêm. Tôi mặc quần áo vào và rời căn hộ như một tên kẻ trộm.

Tôi
mất hai mươi phút để đến biệt thự. Không khí hanh khô và buốt. Lần này,
tôi không bấm chuông, tôi đẩy cổng và bước lên bậc thềm.

Căn nhà
chìm trong bóng đêm, ngoài một ánh sáng le lói trong căn phòng ở tầng
một hắt qua cửa sổ. Tôi định bước lên bậc thềm thì một giọng nói cất
lên:

- Qua đây!

Tôi quay lại. Sau một vài giây, cuối cùng
tôi đã nhận ra bóng của Ariel nổi lên trên màn đêm đen dày đặc của bầu
trời. Hắn đang đứng ở cuối vườn, bên cạnh vách đá. Tôi tiến lại gần. Tôi
không hỏi han gì. Hắn nhìn tôi chằm chằm một lúc và tôi tìm trong mắt
hắn ngọn lửa cháy bỏng của ngày nào. Vô ích. Tôi ngộ ra là chúng tôi đã
đi được một quãng đường và sẽ không đi xa hơn được nữa. Không cùng nhau.

- Cảm ơn cậu đã đến, hắn mở lời.

Đó
là lần đầu tiên tôi nghe hắn cảm ơn tôi. Hơi bốc ra từ lỗ mũi chúng
tôi, sau làn hơi đó, mặt chúng tôi nhòa đi một lúc. Đó là bằng chứng cho
thấy chúng tôi hãy còn thở.

- Có việc gì vậy, Ariel? Cuối cùng tôi hỏi. Hắn khẽ lắc đầu. Hắn nói:

- Mình không biết, Matthieu ạ. Mình không biết. Có thể cậu là người sẽ cho mình biết.

Tôi
thấy hắn lạc giọng hẳn đi. Tôi nhìn xuống và trông thấy cái gì đó dưới
đất. Một ánh sáng mờ nhạt phản chiếu trên thủy tinh. Đó là một cái chai,
chai rỗng nằm chỏng chơ, một chai vodka. Một lúc, tôi nghĩ rượu đã nhấn
chìm ngọn lửa trong mắt hắn. Và rồi bỗng nhiên, tôi đã nhận ra sự thật
và cảm thấy lạnh thấu xương. Tôi nhìn lên. Ariel vẫn chằm chằm nhìn tôi
với ánh mắt đã chết của mình.

- Tất cả đều ở đó, hắn nói.

Khẽ
hất đầu sang một bên. Để chỉ cho tôi cái gì? Biển ư? Khơi xa ư? Chân
trời ư? Đêm tối ư? Hay chỉ là cái vực sâu đang ngăn cách hai chúng tôi?
Tôi đứng yên tại chỗ. Tiếng sóng rầm rì. Phía dưới kia, xa xa, sóng vỗ
vào đá làm đất rung nhẹ dưới chân chúng tôi. Đất chuyển động không
ngừng. Hẳn Ariel đang tự hỏi tôi đang chờ cái gì. Sao tôi lại đứng yên,
sao tôi không lại xem cái mà hắn muốn cho tôi xem. Rồi một lúc sau, hắn
hiểu. Cuối cùng hắn nhận ra là sợ hãi làm cho tôi bị tê liệt. Sự sợ hãi
mạnh hơn tất cả. Sợ hắn. Đúng lúc mà hắn hiểu ra điều đó, một tia sáng
cuối cùng lóe lên từ con ngươi của mắt hắn, một tia sáng lóe ra, tỏa
rạng, tan dần rồi tàn lụi. Và tôi tự nhủ là có thể hắn cũng sẽ như vậy,
vào giờ cuối, đối với cả vũ trụ: vụ nổ cuối cùng, rồi hư vô nuốt chửng
hắn.

Ariel thì thầm:

- Thế nào, cả cậu nữa?

Báo cáo nội dung xấu