Nhím thanh lịch - Phần 24 chương 05 - 06 - 07
5
Đối lập
Sau đó,
tôi làm bổn phận gác cổng của mình, và lần đầu tiên trong ngày, tôi có
thời gian để suy ngẫm. Buổi tối hôm qua lại hiện ra trong đầu tôi với
một dư vị lạ. Có mùi hương dễ chịu của lạc, nhưng cũng bắt đầu có nỗi lo
sợ âm ỉ. Tôi cố gắng thoát khỏi suy nghĩ đó bằng cách mải mê tưới cây
xanh trên thềm tất cả các tầng của tòa nhà, kiểu công việc mà tôi cho là
đối lập với trí thông minh của con người.
Lúc hai giờ kém một phút, Manuela đến, vẻ mặt cũng hớn hở như Neptune khi nó ngó nghiêng từ xa một miếng vỏ bầu non.
- Thế nào? - cô ấy lại hỏi ngay, tay chìa cho tôi mấy cái bánh bàng xốp đựng trong một chiếc giỏ mây hình tròn.
- Tôi lại phải nhờ cô một việc đây, - tôi nói.
- Thật sao? - cô ấy ngân giọng kéo dài từ “saaaao” mặc dù không cố ý.
Tôi chưa bao giờ thấy Manuela trong trạng thái hưng phấn đến thế.
- Chúng tôi cùng uống trà vào Chủ nhật này và tôi sẽ mang bánh ngọt tới, - tôi nói.
- Ôôôôôi, - cô ấy nói, mặt rạng rỡ, - bánh ngọt!
Và ngay lập tức rất thực dụng:
- Tôi phải làm cho chị loại gì để được lâu.
Manuela làm việc đến trưa thứ Bảy.
- Tối thứ Sáu, tôi sẽ làm cho chị một cái bánh gloutof(32) - cô ấy tuyên bố sau khi suy nghĩ một chút.
32. Phát âm sai từ kouglof
Gloutof là một loại bánh đặc sản của vùng Alsace.
Nhưng
gloutof của Manuela cũng là một loại rượu tiên. Tất cả những thứ đồ ăn
nặng và khô của vùng Alsace qua tay cô ấy đều biến thành những kiệt tác
thơm ngon.
- Cô có thời gian không? - tôi hỏi.
- Tất nhiên là có, - cô ấy hoan hỉ nói, - tôi lúc nào cũng có đủ thời gian để làm cho chị một chiếc gloutof.
Thế
là tôi kể cho cô ấy nghe: khi mới đến, tranh tĩnh vật, rượu sakê,
Mozart, món gyoza, món zalu, Kitty, chị em nhà Munakata và tất cả những
chuyện khác.
Chỉ cần có một cô bạn gái, nhưng phải chọn cho kỹ.
-
Chị thật là tuyệt, - Manuela nói sau khi nghe câu chuyện. - Tất cả
những kẻ ngu ngốc ở đây, thế mà chị, khi một quý ông sang trọng đến đây
lần đầu tiên, chị đã được mời đến nhà ông ấy.
Manuela nuốt một chiếc bánh.
- Ha! - bỗng nhiên cô ấy kêu lên và phát âm chứ “h” rất mạnh - Tôi cũng sẽ làm cho chị vài chiếc bánh nhỏ với rượu whisky!
- Không đâu, - tôi nói - đừng tự làm khổ mình như thế, Manuela, chiếc… gloutof là đủ rồi.
- Làm khổ mình ư? - cô ấy đáp - Chị Renée ơi, chính chị đã làm cho tôi sung sướng suốt ngần ấy năm!
Manuela ngẫm nghĩ một lát, chợt nhớ ra một chuyện
- Paloma làm gì ở đây thế? - cô ấy chợt hỏi.
- Chuyện là thế này, - tôi nói, - con bé nghỉ ngơi ở đây, tách khỏi gia đình một chút.
- Thế à, - Manuela nói, - tội nghiệp! Phải nói là chị nó…
Manuela
đã từng muốn đốt cháy tất cả các loại quần áo rách rưới kiểu ăn mày của
Colombe rồi tống cổ nó ra đồng để làm cuộc tiểu cách mạng văn hóa, vì
thế cô ấy có thái độ rất dứt khoát.
- Thằng bé nhà Pallières há
hốc mồm khi nhìn nó đi qua, - Manuela nói thêm, - Nhưng nó thậm chí
không nhìn thấy thằng bé. Thằng bé lẽ ra phải đội một túi rác lên đầu.
Ôi, giá như tất cả bọn con gái ở tòa nhà này đều giống như Olympe…
- Đúng đấy, Olympe rất tốt bụng, - tôi nói.
- Vâng, - Manuela nói - nó là một đứa ngoan. Chị biết không, Neptune mới bị đi ngoài hôm thứ ba, Olympe đã chữa cho nó đấy.
Chỉ riêng chứng đi ngoài thôi thì quá xoàng.
-
Tôi biết, - tôi nói, - vì thế phải thay tấm thảm mới ở sảnh. Ngày mai
người ta sẽ mang đến. Nhưng không sao, con chó ấy thật hãi hùng.
-
Chị biết không, - Manuela nói, - chị có thể giữ lại cái váy. Con gái
của bà đó đã nói với Maria: Cứ giữ lại tất cả, và Maria bảo tôi nói với
chị rằng cô ấy cho chị cái váy.
- Ôi, - tôi nói, - cô ấy tốt quá, nhưng tôi không thể nhận được.
-
Thôi, đừng nói lại nữa - Manuela nói vẻ bực bội. Dù sao đi nữa, chính
chị sẽ phải trả tiền giặt khô. Hãy nhìn tôi đây này, cứ như quả cam ấy.
Quả cam có lẽ là dạng đẹp của sự thừa thãi.
- Thôi thì cô cảm ơn Maria hộ tôi, - tôi nói, - tôi thực sự rất xúc động.
- Như thế hay hơn, - cô ấy nói, - Được, được, tôi sẽ cảm ơn hộ chị.
Có hai tiếng gõ cửa gãy gọn.
6
La basse portouce
Đó là Kakuro Ozu
- Xin chào, xin chào, - ông ấy vừa nói vừa bước nhanh vào phòng - Ồ, chào cô Lopez, - ông ấy nói thêm khi nhìn thấy Manuela.
- Chào ông Ozu, - Manuela nói gần như hét lên.
Manuela là người rất nhiệt tình
- Chúng tôi đang uống trà, ông uống cùng chúng tôi nhé? - tôi nói.
-
Ồ, tôi sẵn sàng, - ông Kakuro vừa nói vừa kéo một chiếc ghế. Rồi ông ấy
nhìn thấy Léon. Chà, đẹp quá! Lần trước tôi chưa kịp nhìn kỹ nó. Trông
như là sumo ấy!
- Ông ăn một chiếc bánh đi, nó có vị thừa thãi, - Manuela nói và rối rít đẩy giỏ bánh về phía ông Kakuro.
Dường như thừa thãi là một dạng xấu của quả cam(33).
33.
Trong đoạn này và đoạn trước, vì là người nhập cư Bồ Đào Nha nên
Manuela phát âm nhầm giữa hai từ orange (quả cam) và orgie (thừa thãi).
- Cảm ơn, - ông Kakuro nói và cầm lấy một cái bánh
- Tuyệt! - ông ấy thốt lên khi vừa mới nuốt xong miếng bánh.
Manuela vặn mình trên ghế, tỏ vẻ sung sướng.
-
Tôi đến để hỏi ý kiến bà, - ông Kakuro nói sau khi đã ăn bốn cái bánh. -
tôi đang tranh luận với một người bạn về vấn đề ưu thế tuyệt đối ở Châu
Âu về mặt văn hóa, - ông ấy nói tiếp và tươi cười nháy mắt với tôi.
Manuela, người lẽ ra phải bao dung hơn với thằng bé Pallières, há to miệng vì ngạc nhiên.
-
Bạn tôi nghiêng về nước Anh, còn tôi, dĩ nhiên là nghiêng về nước Pháp.
Vì thế tôi nói rằng tôi biết một người có thể phân xử được. Bà có muốn
làm trọng tài không?
- Nhưng tôi vừa là quan tòa, vừa là bên kiện, - tôi ngồi xuống và nói - tôi không thể phán xét được.
-
Không, không, không - ông Kakuro nói, - bà không phải phán xét. Bà chỉ
phải trả lời câu hỏi của tôi: Đâu là hai phát minh quan trọng nhất của
nền văn hóa Pháp và nền văn hóa Anh? Cô Lopes, chiều nay tôi gặp may
rồi, nếu được, cô cũng cho tôi biết ý kiến của cô nhé, - ông ấy nói
thêm.
- Người Anh … - Manuela hăm hở nói rồi dừng lại. - Thôi chị
Renée, chị nói trước đi, - cô ấy đề nghị, bỗng dưng thận trọng hơn chắc
là vì nhớ ra mình là người Bồ Đào Nha.
Tôi ngẫm nghĩ một lát.
- Với nước Pháp: ngôn ngữ của thế kỷ 18 và món pho mát lỏng.
- Thế còn với nước Anh? - ông Kakuro hỏi.
- Với nước Anh thì dễ thôi, - tôi nói.
- Bánh puddinngueuh(34) - Manuela gợi ý, phát âm đúng như vậy.
Ông Kakuro cười ha hả.
- Còn một thứ nữa, - ông ấy nói.
- Thế thì thêm rubeti(35) - Manuela nói, - cũng của nước Anh.
- Ha ha, - ông Kakuro cười - Tôi đồng ý với cô! Còn bà Renée, ý kiến của bà thế nào?
- Đạo luật Habeas Corpus(36) và thảm cỏ, - tôi cười nói.
34. Phát âm sai từ pudding.
35. Phát âm sai từ rugby (bóng bầu dục).
36.
Đạo luật được ban hành năm 1679 ở Anh nhằm đảm bảo tôn trọng quyền tự
do cá nhân, chống lại việc bắt giữ và giam giữ phi pháp.
Câu
nói làm tất cả cùng cười, kể cả Manuela, mặc dù cô ấy nghe nhầm “habeas
corpus” thành “La basse portouce”, một từ chẳng có nghĩa gì cả nhưng
cũng làm cô ấy buồn cười.
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa.
Thật
là điên rồ vì hôm qua căn phòng này chẳng làm ai quan tâm, nhưng hôm
nay, nó dường như là trung tâm chú ý của toàn thế giới.
- Mời vào, - tôi nói mà không suy nghĩ gì vì còn đang mải câu chuyện.
Solange Josse thò đầu qua cửa.
Cả
ba chúng tôi nhìn bà ta với ánh mắt dò hỏi cứ như chúng tôi đang dùng
chung bữa tiệc thì bị một người hầu bàn mất lịch sự quấy rầy.
Bà ta mở miệng, nhưng lại thay đổi ý kiến.
Paloma thò đầu vào ở ngay chỗ ổ khóa.
Tôi trấn tĩnh lại và đứng dậy.
- Bà cho tôi gửi Paloma một lúc được không? - Bà Josse nói chữa lại, nhưng tính tò mò bùng lên.
- Chào ông, - bà ta nói với ông Kakuro, ông ấy đứng dậy và bắt tay bà ta.
-
Chào bà, - ông ấy nói lịch sự - Chào cháu, Paloma. Chú rất vui được gặp
cháu. Thế này, bà bạn ạ, cháu bé đang ở đây cùng những người tốt bụng,
bà cứ để cháu lại với chúng tôi.
Ông Kakuro đã đuổi khéo được bà ta chỉ bằng một câu nói như thế đấy.
- À…. được… vâng… cảm ơn, - Solange Josse nói và chậm chạp quay gót, đầu óc vẫn còn hơi đờ đẫn.
Tôi đóng cửa sau lưng bà ta
- Cháu có muốn uống một chén trà không? - tôi hỏi.
- Có ạ, - Paloma đáp.
Một cô công chúa thực sự giữa những cán bộ đảng.
Tôi rót cho nó nửa chén trà hương nhài, còn Manuela đưa nó mấy cái bánh bàng còn lại.
- Theo cháu thì người Anh đã phát minh ra cái gì? - ông Kakuro hỏi, vẫn tập trung vào cuộc tranh luận về văn hóa của mình.
Paloma chăm chú suy nghĩ.
- Cái mũ như là biểu tượng của tính cố chấp trong tâm lý, - con bé đáp.
- Tuyệt vời, - ông Kakuro nói.
Tôi
thấy hình như mình đã đánh giá quá thấp Paloma và cần phải sâu sắc hơn
nữa trong việc này, nhưng vì số phận bao giờ cũng giáng xuống ba lần và
vì tất cả những kẻ mưu phản đến một ngày nào đó đều bị lộ mặt, nên lại
có tiếng bước chân lên tấm thảm trước cửa phòng tôi, cắt ngang suy nghĩ
của tôi.
Paul N'Guyen là người đầu tiên không tỏ vẻ bất ngờ.
- Chào bà Michel, - cậu nói với tôi, rồi: Chào tất cả mọi người.
- A, Paul, - ông Kakuro nói - chúng tôi đã quyết định loại nước Anh.
Paul cười nhã nhặn.
- Hay lắm, - cậu nói - con gái ông vừa gọi điện. Cô ấy sẽ gọi lại sau năm phút.
Rồi đưa cho ông Kakuro chiếc điện thoại di động.
- Được, - ông Kakuro nói - Xin phép mọi người, tôi có việc một chút.
Ông ấy cúi người trước mặt chúng tôi.
- Chào ông, - tất cả chúng tôi cùng đồng thanh như một dàn đồng ca trinh nữ.
- Thôi, - Manuela nói - cũng được một việc tốt.
- Việc gì? - tôi hỏi.
- Một người đã ăn hết sạch bánh bàng.
Chúng tôi cùng cười.
Manuela nhìn tôi vẻ tư lự, rồi cười.
- Không thể tin được, đúng không? - cô ấy nói.
Vâng, không thể tin được.
Từ nay Renée có hai người bạn và không còn xa lánh mọi người như trước nữa.
Nhưng từ khi có hai người bạn, Renée cảm thấy xuất hiện trong mình một nỗi sợ hãi không rõ ràng.
Khi
Manuela đi khỏi, Paloma cuộn tròn người không kiểu cách trên chiếc ghế
bành của con mèo, đằng trước ti vi, nhìn tôi bằng đôi mắt to nghiêm nghị
và hỏi:
- Cô có nghĩ là cuộc sống có ý nghĩa không?
7
Xanh thẫm
Ở hiệu giặt khô, tôi bị người nhận hàng gắt gỏng:
-
Ai lại để dây bẩn thế này lên chiếc váy bằng vải đẹp thế cơ chứ, - bà
ta rít lên và chìa cho tôi một tấm hóa đơn màu xanh da trời.
Sáng
nay, tôi đưa tấm giấy hình chữ nhật cho người phụ nữ khác. Trẻ hơn và
kém tỉnh táo hơn. Cô ấy lục lọi mãi trong các dãy mắc áo sin sít nhau
rồi chìa cho tôi một chiếc váy đẹp bằng vải lanh màu mận đựng trong
chiếc túi nhựa trong suốt
- Cám ơn, - tôi nói và cầm chiếc váy đó sau một chút lưỡng lự.
Vậy
là cần phải thêm vào chương về những điều xấu xa của tôi việc nhận
nhằng một chiếc váy không thuộc về mình, thay vì chiếc váy tôi đã ăn cắp
của một phụ nữ đã chết. Xét cho cùng thì cái xấu nằm ở chính tí chút
lưỡng lự của tôi. Nếu nó được sinh ra từ một sự ân hận gắn với khái niệm
sở hữu thì tôi còn có thể cầu xin thánh Pierre tha thứ; nhưng tôi sợ là
nó chỉ sinh ra trong khoảng thời gian cần thiết để thực hiện hành động
xấu.
Lúc một giờ, Manuela ghé qua chỗ tôi để đưa chiếc bánh gloutof.
- Tôi muốn đến sớm hơn, - cô ấy nói, - nhưng bà de Broglie cứ giám sát tôi bằng khóe.
Đối với Manuela, khóe mắt là một từ chính xác đến khó hiểu.
Về
cái bánh gloutof, bên trong lớp vỏ bọc quá nhiều giấy lụa màu xanh thẫm
là một chiếc bánh kiểu Alsace tuyệt diệu với phong cách mới mẻ, những
chiếc bánh nhỏ nhân rượu whisky mỏng manh đến nỗi tôi sợ làm vỡ mất
chúng, và những chiếc bánh quy hạnh nhân xung quanh viền caramel. Tôi rỏ
dãi ngay lập tức.
- Cảm ơn Manuela, - tôi nói, - nhưng chúng tôi chỉ có hai người, cô biết đấy.
- Chị bắt đầu ăn luôn đi, - cô ấy nói.
- Cảm ơn nữa nhé, thật đấy, - tôi nói, - chỗ bánh này làm cô mất khối thời gian.
- Ôi dào, - Manuela nói, - thứ gì tôi cũng làm hai cái nên anh Fernando gửi lời cảm ơn chị đấy.