Nhím thanh lịch - Phần 27 (Hết)
SUY NGHĨ SÂU CUỐI CÙNG
Phải làm gì
Đối diện với mãi mãi
Nếu không phải là tìm kiếm
Luôn luôn
Trong vài nốt nhạc bí ẩn?
Sáng
nay, bà Michel chết. Bà ấy bị một chiếc xe tải nhỏ của hiệu giặt là đâm
vào ở gần phố Bac. Tôi vẫn không thể tin được là mình đang viết những
từ này.
Ông kakuro đã báo tin này cho tôi. Anh Paul, thư kí của
ông ấy, lúc đó đang đi tới phố Bac. Anh ấy đã nhìn thấy vụ tai nạn từ
xa, nhưng khi anh tới nơi thì đã quá muộn. Bà Michel muốn cứu ông già vô
gia cư Gégène khi đó đang ở góc phố Bac trong tình trạng say khướt. Bà
Michel chạy theo ông ấy mà không nhìn thấy chiếc xe tải đang lao tới.
Hình như người ta phải đưa cô gái lái xe vào bệnh viện, cô ấy bị khủng
hoảng thần kinh.
Ông Kakuro đến bấm chuông nhà tôi lúc khoảng mười
một giờ. Gặp tôi, ông ấy cầm tay tôi và nói: “Không có bất cứ cách nào
để tránh cho cháu nỗi đau này, Paloma ạ, nên chú buộc phải nói với cháu
chuyện đã xảy ra: cô Renée vừa mới bị tai nạn, lúc khoảng chín giờ. Tai
nạn rất nghiêm trọng. Cô ấy mất rồi.” Ông ấy khóc. Ông ấy nắm tay tôi
rất chặt. “Trời ơi, thế Renée là ai?” mẹ tôi sợ hãi hỏi. “Là bà Michel,”
ông Kakuro trả lời. “Ôi!” mẹ tôi thở phào. Ông Kakuro chán ngán quay
lưng lại với mẹ tôi. “Paloma, chú phải làm rất nhiều việc không hề đáng
buồn cười nhưng chúng ta sẽ gặp nhau sau, được không?” ông ấy nói. Tôi
gật đầu, và tôi cũng bắt tay ông ấy rất chặt. Chúng tôi chào nhau theo
kiểu Nhật, hơi cúi người rất nhanh. Chúng tôi hiểu nhau. Chúng tôi quá
đau đớn.
Khi ông ấy đi khỏi, điều duy nhất mà tôi muốn là tránh
mặt mẹ. Mẹ đã mở miệng, nhưng tôi ra hiệu bằng tay, lòng bàn tay hướng
về phía mẹ, ý nói: “Mẹ đừng cố nói.” Mẹ tôi hơi chững lại nhưng không
lại gần, mẹ tôi để tôi đi vào phòng riêng. Ở đó, tôi cuộn tròn người
trên giường. Sau nửa tiếng đồng hồ, mẹ tôi gõ nhẹ vào cánh cửa. Tôi nói:
“Không.” Mẹ không gõ nữa.
Kể từ lúc đó, đã mười tiếng đồng hồ
trôi qua. Nhiều chuyện cũng đã xảy ra trong tòa nhà. Tôi kể vắn tắt thế
này: ngay khi biết tin, chị Olympe Saint-Nice vội vã đến phòng trực của
bà Michel (một người thợ khóa đã đến mở cửa) để mang Léon về nhà mình.
Tôi nghĩ rằng bà Michel, rằng cô Renée…tôi nghĩ là cô ấy muốn như vậy.
Điều đó làm tôi nhẹ nhõm. Bà de Broglie chỉ đạo công việc, dưới sự chỉ
huy tối cao của ông Kakuro. Thật kỳ lạ khi tôi thấy dường như bà già
trái tính ấy trở nên dễ mến. Bà ấy nói với người bạn mới của mình là mẹ
tôi: “Bà ấy làm ở đây đã hai mươi bảy năm. Chúng ta sẽ rất nhớ bà ấy.”
Ngay lập tức, bà de Broglie tổ chức quyên góp để mua hoa và nhận trách
nhiệm liên lạc với người nhà của cô Renée. Có ai không nhỉ? Tôi không
biết, nhưng bà de Broglie sẽ tìm kiếm.
Tệ nhất là với cô Lopes.
Cũng vẫn là bà de Broglie thông báo tin này khi cô ấy đến làm việc lúc
mười giờ. Cô ấy đứng sững hai giây mà không hiểu chuyện gì, tay đặt trên
miệng. Rồi cô ấy ngã xuống. Khi tỉnh lại, tức là khoảng mười lăm phút
sau, cô ấy chỉ thì thầm: “Xin lỗi, ôi xin lỗi” rồi quàng lại khăn và
quay về nhà.
Buồn não lòng.
Còn tôi? Tôi cảm thấy gì? Tôi
nói về những sự kiện nho nhỏ của nhà số 9 phố Grenelle nhưng tôi không
dũng cảm lắm. Tôi còn xấu hổ nữa. Tôi nghĩ rằng tôi đã từng muốn chết và
gây đau khổ cho chị Colombe, mẹ tôi và bố tôi, vì tôi vẫn chưa thực sự
đau khổ. Hay đúng hơn là tôi đã từng đau khổ nhưng chưa đau đớn, và bỗng
nhiên tất cả những dự định nhỏ của tôi chỉ còn là sự xa xỉ của tuổi
thiếu niên chẳng gặp rắc rối gì. Chỉ là sự hợp lý hóa của một cô bé con
nhà giàu muốn gây ra chú ý.
Nhưng giờ đây, và đây là lần đầu tiên,
tôi thấy đau đớn, vô cùng đau đớn. Một cú đấm vào bụng, nghẹn thở, trái
tim bầm dập, dạ dày bị nghiền nát hoàn toàn. Một cơn đau thể xác không
thể chịu đựng được. Tôi tự hỏi liệu một ngày nào đó mình có thoát khỏi
nỗi đau này không? Tôi đau đớn khi hét lên điều đó. Nhưng tôi không hét.
Điều mà giờ đây tôi cảm thấy là nỗi đau vẫn còn đó, nhưng nó không ngăn
cản tôi đi lại hay nói năng nữa, đó là một cảm giác bất lực và phi lý
toàn phần. Như thế thật sao? Bỗng nhiên, tất cả các khả năng đều mất đi?
Một cuộc đời đầy những dự định, những cuộc bàn luận mới chỉ bắt đầu,
những ham muốn thậm chí còn chưa thực hiện được, bỗng vụt tắt trong một
giây và chẳng còn lại gì, không còn gì để làm, người ta không thể quay
ngược lại được nữa ư?
Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy ý nghĩa
của từ mãi mãi. Vâng, thật khủng khiếp. Người ta nói ra từ này hàng
trăm lần mỗi ngày nhưng không biết mình đang nói gì cho đến khi phải đối
diện với một sự việc “mãi mãi” thực sự. Cuối cùng, người ta luôn ảo
tưởng rằng mình kiểm soát được những gì sẽ tới; dường như chúng ta không
có gì là không thay đổi được cả. Những tuần gần đây, tôi tự nhủ một
cách vô ích rằng mình sẽ tự tử, nhưng liệu tôi có thật sự tin điều đó
không? Quyết định đó thực sự làm tôi cảm nhận được ý nghĩa của từ “mãi
mãi” không? Hoàn toàn không. Nó chỉ làm tôi cảm nhận được quyền quyết
định của mình. Và tôi nghĩ rằng, với một vài giây để tự sát, kết thúc
“mãi mãi” vẫn chỉ là một từ rỗng tuếch. Nhưng khi ai đó mà mình yêu chết
đi… thì tôi có thể nói với các bạn rằng chúng ta cảm nhận được ý nghĩa
của điều đó và cảm thất rất rất rất đau đớn. Đó cũng giống như một chùm
pháo hoa bỗng vụt tắt và tất cả trở nên đen tối. Tôi cảm thấy cô đơn,
ốm, đau đớn trong tìm và mỗi cử động đều cần đến những cố gắng vĩ đại.
Tiếp
đó, một chuyện đã xảy ra. Hơi khó tin vì đó là một ngày buồn. Lúc gần
năm giờ, tôi đi cùng ông Kakuro xuống phòng của bà Michel (tôi muốn nói
là cô Renée) vì ông ấy muốn lấy váy áo của bà ấy để mang đến nhà xác
bệnh viện. Ông ấy bấm chuông nhà tôi và bảo với mẹ tôi là muốn nói
chuyện với tôi. Nhưng tôi đã đoán là ông ấy tới. Tôi đi ngay ra cửa. Tất
nhiên, tôi muốn đi cùng ông ấy. Hai chúng tôi đi thang máy, không nói
gì. Ông ấy có vẻ rất mệt, mệt hơn là buồn; tôi tự nhủ: đau khổ thể hiện
trên những khuôn mặt thông thái như thế đấy. Nó không phô ra, mà chỉ thể
hiện sự mệt mỏi cao độ. Còn tôi, tôi có vẻ mệt không?
Tôi cùng
ông Kakuro xuống phòng thường trực. Nhưng khi đi qua sân, chúng tôi đột
ngột dừng lại cùng một lúc: ai đó đang chơi piano và chúng tôi nghe thấy
rất rõ bản nhạc mà người ấy đang chơi. Tôi nghĩ đó là nhạc của Satie,
nhưng thôi, tôi không dám chắc (dù sao cũng chắc chắn là nhạc cổ điển).
Thực
ra tôi không có suy nghĩ sâu về chủ đề này. Vả lại, làm thế nào có được
một suy nghĩ sâu khi tâm hồn đồng điệu với mình đang nằm trong ngăn
lạnh của bệnh viện? Nhưng tôi biết rằng cả hai chúng tôi cùng đột ngột
dừng lại và chúng tôi hít thật sâu, để mặt trời sưởi ấm khuôn mặt của
mình và nghe nhạc từ bên trên vọng xuống. “Chú nghĩ rằng cô Renée thích
thời khắc này,” ông Kakuro nói. Và chúng tôi đứng yên vài phút để nghe
nhạc. Tôi đồng ý với ông ấy. Nhưng tại sao?
Tối nay, khi nghĩ đến
điều này, trong khi trái tim và dạ dày bị nghiền nát, tôi tự nhủ rằng
rốt cuộc, có lẽ đời là thế: nhiều thất bọng, nhưng cũng có một vài thời
khắc đẹp khi thời gian không còn như trước nữa. Giống như những nốt nhạc
tạo thành một kiểu ngoặc đơn thời gian, một kiểu ngưng đọng, một nơi
khác ở chính tại đây, một luôn luôn trong mãi mãi.
Vâng, đúng thế, một luôn luôn trong mãi mãi.
Cô đừng lo, cô Renée ạ, cháu sẽ không tự tử và sẽ không đốt gì cả.
Bởi vì, vì cô, từ nay cháu sẽ dồn những luôn luôn vào mãi mãi.
Cái đẹp trên thế giới này.

